"Vu chân nhân, Ngưu chân nhân muốn nhờ tôi ở lại giúp các vị duy trì màn chắn linh khí, ông ấy sẽ dẫn người đi Ai Cập." Tả Đăng Phong nói. Người tu hành tử khí đỉnh cao cực hiếm bị bệnh, người béo bảo hắn giả bệnh căn bản là không thể thực hiện được, còn không bằng cứ nói thẳng mọi chuyện.
"Tuy pháp môn hành khí của cậu với chúng tôi tương đồng, nhưng linh khí sinh ra có phân âm dương, khác biệt quá lớn với chúng tôi, không thể dung hợp với linh khí của chúng tôi để duy trì màn chắn tử khí được." Đạo nhân áo tím lắc đầu.
Tả Đăng Phong gật đầu, người này quả là thật tình, linh khí trong cơ thể hắn là dương khí, tuy bị hàn khí của bao tay Huyền Âm trung hoà, nhưng vẫn có khác biệt với linh khí của những người tu hành khác.
"Tôi đi ăn cơm, các người cứ trò chuyện." Người béo nghe thế, thì thấy mất hứng, bỏ mọi người nghênh ngang rời đi.
"Tả chân nhân, đồ đệ của tôi biết lần này đi Ai Cập cần tìm món đồ gì, đến lúc đó để nó hỗ trợ cậu." Đạo nhân áo tím vỗ vai Chu Nho nói với Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong gật đầu, hành động này của Đạo nhân áo tím có thâm ý sâu sắc, manh mối đều do Chu Nho nắm giữ, hắn cần phải bảo vệ người này, nếu Chu Nho chết, hắn sẽ không biết phải tìm cái gì.
"Vu chân nhân, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo ngài, nếu máy thời gian chế tạo hoàn thành, nếu tôi về tới Dân quốc, có phải là ở đó có tới hai Tả Đăng Phong không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Không. Vì chỉ có thần trí của cậu trở lại thôi, thân thể là không thể quay về." Đạo nhân áo tím trả lời ngay.
"Thần trí của nó tôi cũng phải mang về." Tả Đăng Phong chỉ Thập Tam, hắn không cần biết lúc quay về đó có còn linh khí tu vi hay không, hắn chỉ quan tâm đến việc không thể bỏ Thập Tam ở lại.
"Cái này thì khó, máy thời gian trên lý thuyết chỉ có thể truyền tống thần thức của con người, nhưng cậu cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức." Đạo nhân áo tím hứa.
"Tôi nhất định phải dẫn nó trở lại." Tả Đăng Phong nhấn mạnh.
"Được rồi, chắc là không có gì." Đạo nhân áo tím trầm ngâm một lúc lâu, gật đầu đáp.
"Vậy thì tốt." Tả Đăng Phong bưng chén nước uống một hớp.
"Ai Cập ở châu Phi, cách đây hơn một vạn km, nhất định phải đi bằng máy bay, tí nữa tôi đưa các người ra sân bay." Đạo nhân áo tím nói.
Tả Đăng Phong gật đầu, thời Dân quốc, Ai Cập còn chưa độc lập, nhưng Ai Cập là một trong tứ đại quốc gia cổ đại, cái tên Ai Cập sớm đã có rồi, hắn cũng biết Ai Cập cách nơi này vô cùng xa.
Đạo nhân áo tím không nói nhiều, Tả Đăng Phong càng nói ít hơn, Chu Nho kia cũng không lắm miệng, ba người tĩnh tọa nửa giờ, chờ phi công nghỉ ngơi ăn sáng xong, mới rời khỏi Tử Dương quan đến sân bay.
Ba người đều mang theo đồ. Tả Đăng Phong mang đồ cấp dưỡng, Chu Nho khiêng mấy khối pha lê màu đen và một ít máy móc, Đạo nhân áo tím cõng phi công, sân bay cách Tử Dương quan 300 dặm về hướng đông nam, bốn người đi không nhanh, hai giờ sau thì tới sân bay.
Tả Đăng Phong hồi trước đã từng ngồi máy bay, nhưng hồi đó máy bay rất nhỏ, máy bay này to hơn cái đó gấp mấy lần, cả sân bay có hai mươi mấy chiếc máy bay, đậu ngang dọc tứ tung trên đường băng.
Sân bay cũng có người chết, hơn nữa số lượng không ít, những người chết này và cương thi khác nhau, chúng nó không úy kỵ tử khí do người tu hành phát ra, nên thấy mọi người tới thì gào lên nhào tới tấn công. Chu Nho tuy vóc dáng nhỏ bé, nhưng lại dùng một cây búa rất to, lưỡi búa to vung mạnh, đi trước mở đường, Đạo nhân áo tím đi giữa, Chuyển Sơn Quyết liên tiếp tung ra, đánh bay người chết hai bên, bảo vệ phi công tìm máy bay thích hợp.
Lúc đầu người chết xúm tới không nhiều, nhưng sau đó thì từ khắp nơi ùn ùn dồn tới, Tả Đăng Phong đúng lúc ra tay, vừa ra tay, người chết xô nhau chạy đi.
"Chúng nó cũng ăn những thứ đồ khác, không tìm được đồ ăn mới tấn công người." Tả Đăng Phong nói với Đạo nhân áo tím đang ngạc nhiên nhìn hắn, hắn chỉ là ném ra hai bịch bánh đậu, đám người chết lập tức xúm lại giành nhau.
"Hơi lãng phí." Đạo nhân áo tím lắc đầu, Tả Đăng Phong thức tỉnh chưa lâu, còn chưa hiểu được sự quý giá của đồ ăn.
Tả Đăng Phong gật đầu, nhưng lại ném ra thêm một bịch bánh nữa, Đạo nhân áo tím thấy thế nhíu mày, nhưng không nói gì nữa.
"Cơ trưởng, chúng ta phải tìm máy bay như thế nào? " Chu Nho hỏi.
"Gọi tôi Vạn Tiểu Đường là được rồi, còn nữa, tôi không phải cơ trưởng, chỉ là phi công phụ thôi." Phi công trả lời, "Bay hơn một vạn km thì phải dùng máy bay lớn, máy bay càng lớn độ an toàn càng cao, tiếc là ở đây không có máy bay trực thăng, nếu không có thể tới thẳng chỗ cần tới mà không cần phải hạ xuống bổ sung xăng dầu."
Tả Đăng Phong cau mày, vốn hắn đã không cảm thấy an toàn với phi công nữ, giờ không ngờ đối phương lại còn là phi công phụ, nhưng hắn cũng không lo lắm, dù máy bay có rớt, hắn và Thập Tam cũng thoát ra được.
Thời gian hơn hai năm không đủ làm máy bay hư hỏng, bốn người nhanh chóng tìm được một chiếc máy bay màu xanh da trời ở đường băng phía tây, cửa máy bay cửa máy đang mở, cách mặt đất khoảng năm mét, bên trong không một bóng người.
Máy bay Tả Đăng Phong ngồi hồi trước rất nhỏ, bên trong cũng rất đơn sơ, còn máy bay này không chỉ to, mà trang thiết bị bên trong cũng vô cùng xa hoa, rất nhiều ghế dựa, nếu chứa hết cũng phải mấy trăm người.
"Lượng điện sung túc, không cần nạp điện, nhưng không đủ xăng, cần phải bổ sung xăng dầu." Vạn Tiểu Đường ngồi vào chỗ ngồi, bắt đầu kiểm tra.
"Đã kiểm tra, không có người chết." Chu Nho nhanh chóng kiểm tra trong buồng lái.
"Tôi đi mở đài điều khiển, các người dọn dẹp đường băng." Đạo nhân áo tím vọt ra khỏi máy bay, phóng về phía tòa nhà điều khiển.
"Sư phụ, bình điện không đủ, phải nạp điện." Chu Nho đeo thiết bị trên lưng đi theo.
"Pha lê đen trên lưng cậu ấy là cái gì? " Tả Đăng Phong hỏi Vạn Tiểu Đường.
"Tấm năng lượng mặt trời và trang bị nạp điện, anh không biết?" Vạn Tiểu Đường ngờ vực nhìn Tả Đăng Phong, cô không ngờ Tả Đăng Phong lại không biết.
Tả Đăng Phong lắc lắc đầu, chín mươi năm làm hắn hoàn toàn tách rời với xã hội hiện đại, rất nhiều món đồ khoa học kỹ thuật hắn không hề biết.
"Cô muốn đi đường băng nào, để tôi đi dọn." Tả Đăng Phong hỏi Vạn Tiểu Đường, đường băng nào cũng có máy bay đậu lung tung hỗn độn.
"Máy bay muốn cất cánh ít nhất cần hai ngàn mét đường băng, lấy cái đường băng bên trái kia là được rồi." Vạn Tiểu Đường chỉ.
"Tôi đi thanh lý đường băng, nó ở lại bảo vệ cho cô." Tả Đăng Phong để Thập Tam ở lại, nhảy ra khỏi máy bay.
Đường băng xây bằng ximăng, cứng và trơn nhẵn, máy bay có bánh xe, có thể lăn trượt, Tả Đăng Phong dùng Chuyển Sơn Quyết ung dung đẩy đám máy bay ra khỏi đường băng, trong lúc hắn thanh lý đường băng phía xa chạy tới một cái xe chở xăng đến dừng cạnh máy bay, Đạo nhân áo tím và Chu Nho kéo dây bận rộn bơm xăng cho máy bay.
Tả Đăng Phong nhanh chóng dọn dẹp đường băng xong quay trở về máy bay, phi công nói cần hai ngàn mét, tuy thời Minh Quốc đơn vị tính là km mà không phải ngàn dặm, Tả Đăng Phong vẫn giải quyết được, vì "Hai. Ngàn mét" và "Hai ngàn. Mét" cũng đều ra một kết quả.
"Khoảng cách hai nước theo đường thẳng là 15,000 mét, nhưng muốn đến chỗ cần đến thì phải mất 17,000 mét, máy bay này bay được tối đa 14,000 ngàn mét, hai bên cánh mỗi bên đều có một cái bình xăng, dưới bụng phi cơ và phần sau đuôi cũng mỗi nơi có một cái, đổ đầy cả bốn bình xăng này thì có thể bay thẳng một đường, không cần dừng giữa chừng tiếp nhiên liệu." Phi công Vạn Tiểu Đường đi ra cửa máy hét to với Đạo nhân áo tím, làm phi công, cô hiểu rất rõ các sân bay của các nước hiện giờ nhất định đều vô cùng lộn xộn, không thể hạ xuống đâu cả.
"Máy bay này có thể chứa được bao nhiêu xăng? " Tả Đăng Phong đứng ở cửa khoang nhìn hai người phía dưới bận rộn, những công việc này hắn không biết, không giúp đỡ được.
"Máy bay dùng dầu hỏa hàng không làm nhiên liệu, bốn cái bình xăng nếu rót đầy, thì cần mười mấy vạn thăng, tương đương hơn 100 tấn." Vạn Tiểu Đường lần thứ hai nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong, đôi mắt Tả Đăng Phong rất sáng, chứng tỏ hắn cực kỳ thông minh, nhưng những vấn đề hắn hỏi lại vô cùng ấu trĩ.
Tả Đăng Phong gật đầu, dù ở cổ đại hay hiện đại, cũng mặc kệ là chuyện gì, trả giá và đạt được đều luôn là tỉ lệ thuận, máy bay lớn như vậy, có thể bay xa như vậy, mức năng lượng tiêu hao cũng vô cùng lớn lao.
Một chiếc xe nhiên liệu không thể đổ đầy bốn cái bình xăng, Đạo nhân áo tím và Chu Nho phải dùng tới mấy chiếc xe nhiên liệu mới thành công, lúc này đã hơn hai giờ chiều.
Phi công đóng cửa máy bay, khởi động động cơ, nhưng động cơ khởi động rồi mà máy bay vẫn nằm im không chạy.
"Sao vậy?" Tả Đăng Phong khó hiểu.
"Máy bay này đã hơn hai năm không bảo dưỡng, tôi muốn xác định bên trong buồng phi cơ khoang ép có ổn định hay không, có chỗ nào bị bay hơi hay không." Vạn Tiểu Đường quay sang nhìn Tả Đăng Phong, “Tôi cần một người trợ thủ, anh qua đây giúp tôi một chút."
"Tiểu huynh đệ, cậu đi đi." Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn nhìn thấy trong buồng lái có vô số đèn và phím bấm, cần gạt, những thứ đó hắn căn bản chẳng biết cái gì với cái gì.
"Được, để tôi." Chu Nho lập tức nhảy tới cạnh phi công, vóc người y thấp bé, ngồi xuống tay chân đều chỉ quờ trúng khoảng không.
Máy bay rốt cục cũng chuyển động, chầm chậm chạy trên đường băng, rồi từ từ tăng tốc độ, tiếng động cơ nổ càng ngày càng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, chạy một quãng rất xa Vạn Tiểu Đường mới kéo cần, máy bay bắt đầu ngóc lên không trung.
Máy bay này so với Tả Đăng Phong ngồi hồi trước thì bay vững vàng hơn nhiều, nhưng hắn vẫn không tin mấy với những thứ công cụ giao thông công nghệ cao, nên vẫn cõng rương gỗ, ôm Thập Tam, luôn sẵn sàng nhảy khỏi máy bay để giữ mạng bất cứ lúc nào.
Nhưng tình huống đó không hề xảy ra, máy bay ngóc lên cao, càng bay càng vững vàng, trong buồng lái, phi công bắt đầu thảo luận với Chu Nho, máy bay này hình như chưa bao giờ bay tới Ai Cập, nên trong sổ bay không có sơ đồ bay hàng không của Ai Cập, mà đài chỉ huy trên mặt đất cũng chẳng có ai để hướng dẫn.
Tả Đăng Phong nghe đến đó mới hiểu máy bay bay trên trời cũng không phải muốn bay thế nào cũng được, mà nhất định phải theo lộ tuyến hàng không, may mắn trong bất hạnh là máy vi tính của máy bay có thể tìm được vị trí sân bay của Cairo sân bay, đường hàng không cũng không phải lúc nào cũng chỉ bay thẳng.
Trong lúc hai người trò chuyện, bàn hiển thị bắt đầu lấp loé đèn đỏ, thân máy bay run rẩy dữ dội, Tả Đăng Phong tuy không hiểu đèn đỏ lấp loé là có ý gì, nhưng biết chắc chắn không phải là chuyện tốt, đúng như dự đoán, Vạn Tiểu Đường kinh ngạc thốt lên, "Không khí trên cao không đủ dưỡng khí, động cơ bên phải đã tắt ..."
"Tuy pháp môn hành khí của cậu với chúng tôi tương đồng, nhưng linh khí sinh ra có phân âm dương, khác biệt quá lớn với chúng tôi, không thể dung hợp với linh khí của chúng tôi để duy trì màn chắn tử khí được." Đạo nhân áo tím lắc đầu.
Tả Đăng Phong gật đầu, người này quả là thật tình, linh khí trong cơ thể hắn là dương khí, tuy bị hàn khí của bao tay Huyền Âm trung hoà, nhưng vẫn có khác biệt với linh khí của những người tu hành khác.
"Tôi đi ăn cơm, các người cứ trò chuyện." Người béo nghe thế, thì thấy mất hứng, bỏ mọi người nghênh ngang rời đi.
"Tả chân nhân, đồ đệ của tôi biết lần này đi Ai Cập cần tìm món đồ gì, đến lúc đó để nó hỗ trợ cậu." Đạo nhân áo tím vỗ vai Chu Nho nói với Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong gật đầu, hành động này của Đạo nhân áo tím có thâm ý sâu sắc, manh mối đều do Chu Nho nắm giữ, hắn cần phải bảo vệ người này, nếu Chu Nho chết, hắn sẽ không biết phải tìm cái gì.
"Vu chân nhân, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo ngài, nếu máy thời gian chế tạo hoàn thành, nếu tôi về tới Dân quốc, có phải là ở đó có tới hai Tả Đăng Phong không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Không. Vì chỉ có thần trí của cậu trở lại thôi, thân thể là không thể quay về." Đạo nhân áo tím trả lời ngay.
"Thần trí của nó tôi cũng phải mang về." Tả Đăng Phong chỉ Thập Tam, hắn không cần biết lúc quay về đó có còn linh khí tu vi hay không, hắn chỉ quan tâm đến việc không thể bỏ Thập Tam ở lại.
"Cái này thì khó, máy thời gian trên lý thuyết chỉ có thể truyền tống thần thức của con người, nhưng cậu cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức." Đạo nhân áo tím hứa.
"Tôi nhất định phải dẫn nó trở lại." Tả Đăng Phong nhấn mạnh.
"Được rồi, chắc là không có gì." Đạo nhân áo tím trầm ngâm một lúc lâu, gật đầu đáp.
"Vậy thì tốt." Tả Đăng Phong bưng chén nước uống một hớp.
"Ai Cập ở châu Phi, cách đây hơn một vạn km, nhất định phải đi bằng máy bay, tí nữa tôi đưa các người ra sân bay." Đạo nhân áo tím nói.
Tả Đăng Phong gật đầu, thời Dân quốc, Ai Cập còn chưa độc lập, nhưng Ai Cập là một trong tứ đại quốc gia cổ đại, cái tên Ai Cập sớm đã có rồi, hắn cũng biết Ai Cập cách nơi này vô cùng xa.
Đạo nhân áo tím không nói nhiều, Tả Đăng Phong càng nói ít hơn, Chu Nho kia cũng không lắm miệng, ba người tĩnh tọa nửa giờ, chờ phi công nghỉ ngơi ăn sáng xong, mới rời khỏi Tử Dương quan đến sân bay.
Ba người đều mang theo đồ. Tả Đăng Phong mang đồ cấp dưỡng, Chu Nho khiêng mấy khối pha lê màu đen và một ít máy móc, Đạo nhân áo tím cõng phi công, sân bay cách Tử Dương quan 300 dặm về hướng đông nam, bốn người đi không nhanh, hai giờ sau thì tới sân bay.
Tả Đăng Phong hồi trước đã từng ngồi máy bay, nhưng hồi đó máy bay rất nhỏ, máy bay này to hơn cái đó gấp mấy lần, cả sân bay có hai mươi mấy chiếc máy bay, đậu ngang dọc tứ tung trên đường băng.
Sân bay cũng có người chết, hơn nữa số lượng không ít, những người chết này và cương thi khác nhau, chúng nó không úy kỵ tử khí do người tu hành phát ra, nên thấy mọi người tới thì gào lên nhào tới tấn công. Chu Nho tuy vóc dáng nhỏ bé, nhưng lại dùng một cây búa rất to, lưỡi búa to vung mạnh, đi trước mở đường, Đạo nhân áo tím đi giữa, Chuyển Sơn Quyết liên tiếp tung ra, đánh bay người chết hai bên, bảo vệ phi công tìm máy bay thích hợp.
Lúc đầu người chết xúm tới không nhiều, nhưng sau đó thì từ khắp nơi ùn ùn dồn tới, Tả Đăng Phong đúng lúc ra tay, vừa ra tay, người chết xô nhau chạy đi.
"Chúng nó cũng ăn những thứ đồ khác, không tìm được đồ ăn mới tấn công người." Tả Đăng Phong nói với Đạo nhân áo tím đang ngạc nhiên nhìn hắn, hắn chỉ là ném ra hai bịch bánh đậu, đám người chết lập tức xúm lại giành nhau.
"Hơi lãng phí." Đạo nhân áo tím lắc đầu, Tả Đăng Phong thức tỉnh chưa lâu, còn chưa hiểu được sự quý giá của đồ ăn.
Tả Đăng Phong gật đầu, nhưng lại ném ra thêm một bịch bánh nữa, Đạo nhân áo tím thấy thế nhíu mày, nhưng không nói gì nữa.
"Cơ trưởng, chúng ta phải tìm máy bay như thế nào? " Chu Nho hỏi.
"Gọi tôi Vạn Tiểu Đường là được rồi, còn nữa, tôi không phải cơ trưởng, chỉ là phi công phụ thôi." Phi công trả lời, "Bay hơn một vạn km thì phải dùng máy bay lớn, máy bay càng lớn độ an toàn càng cao, tiếc là ở đây không có máy bay trực thăng, nếu không có thể tới thẳng chỗ cần tới mà không cần phải hạ xuống bổ sung xăng dầu."
Tả Đăng Phong cau mày, vốn hắn đã không cảm thấy an toàn với phi công nữ, giờ không ngờ đối phương lại còn là phi công phụ, nhưng hắn cũng không lo lắm, dù máy bay có rớt, hắn và Thập Tam cũng thoát ra được.
Thời gian hơn hai năm không đủ làm máy bay hư hỏng, bốn người nhanh chóng tìm được một chiếc máy bay màu xanh da trời ở đường băng phía tây, cửa máy bay cửa máy đang mở, cách mặt đất khoảng năm mét, bên trong không một bóng người.
Máy bay Tả Đăng Phong ngồi hồi trước rất nhỏ, bên trong cũng rất đơn sơ, còn máy bay này không chỉ to, mà trang thiết bị bên trong cũng vô cùng xa hoa, rất nhiều ghế dựa, nếu chứa hết cũng phải mấy trăm người.
"Lượng điện sung túc, không cần nạp điện, nhưng không đủ xăng, cần phải bổ sung xăng dầu." Vạn Tiểu Đường ngồi vào chỗ ngồi, bắt đầu kiểm tra.
"Đã kiểm tra, không có người chết." Chu Nho nhanh chóng kiểm tra trong buồng lái.
"Tôi đi mở đài điều khiển, các người dọn dẹp đường băng." Đạo nhân áo tím vọt ra khỏi máy bay, phóng về phía tòa nhà điều khiển.
"Sư phụ, bình điện không đủ, phải nạp điện." Chu Nho đeo thiết bị trên lưng đi theo.
"Pha lê đen trên lưng cậu ấy là cái gì? " Tả Đăng Phong hỏi Vạn Tiểu Đường.
"Tấm năng lượng mặt trời và trang bị nạp điện, anh không biết?" Vạn Tiểu Đường ngờ vực nhìn Tả Đăng Phong, cô không ngờ Tả Đăng Phong lại không biết.
Tả Đăng Phong lắc lắc đầu, chín mươi năm làm hắn hoàn toàn tách rời với xã hội hiện đại, rất nhiều món đồ khoa học kỹ thuật hắn không hề biết.
"Cô muốn đi đường băng nào, để tôi đi dọn." Tả Đăng Phong hỏi Vạn Tiểu Đường, đường băng nào cũng có máy bay đậu lung tung hỗn độn.
"Máy bay muốn cất cánh ít nhất cần hai ngàn mét đường băng, lấy cái đường băng bên trái kia là được rồi." Vạn Tiểu Đường chỉ.
"Tôi đi thanh lý đường băng, nó ở lại bảo vệ cho cô." Tả Đăng Phong để Thập Tam ở lại, nhảy ra khỏi máy bay.
Đường băng xây bằng ximăng, cứng và trơn nhẵn, máy bay có bánh xe, có thể lăn trượt, Tả Đăng Phong dùng Chuyển Sơn Quyết ung dung đẩy đám máy bay ra khỏi đường băng, trong lúc hắn thanh lý đường băng phía xa chạy tới một cái xe chở xăng đến dừng cạnh máy bay, Đạo nhân áo tím và Chu Nho kéo dây bận rộn bơm xăng cho máy bay.
Tả Đăng Phong nhanh chóng dọn dẹp đường băng xong quay trở về máy bay, phi công nói cần hai ngàn mét, tuy thời Minh Quốc đơn vị tính là km mà không phải ngàn dặm, Tả Đăng Phong vẫn giải quyết được, vì "Hai. Ngàn mét" và "Hai ngàn. Mét" cũng đều ra một kết quả.
"Khoảng cách hai nước theo đường thẳng là 15,000 mét, nhưng muốn đến chỗ cần đến thì phải mất 17,000 mét, máy bay này bay được tối đa 14,000 ngàn mét, hai bên cánh mỗi bên đều có một cái bình xăng, dưới bụng phi cơ và phần sau đuôi cũng mỗi nơi có một cái, đổ đầy cả bốn bình xăng này thì có thể bay thẳng một đường, không cần dừng giữa chừng tiếp nhiên liệu." Phi công Vạn Tiểu Đường đi ra cửa máy hét to với Đạo nhân áo tím, làm phi công, cô hiểu rất rõ các sân bay của các nước hiện giờ nhất định đều vô cùng lộn xộn, không thể hạ xuống đâu cả.
"Máy bay này có thể chứa được bao nhiêu xăng? " Tả Đăng Phong đứng ở cửa khoang nhìn hai người phía dưới bận rộn, những công việc này hắn không biết, không giúp đỡ được.
"Máy bay dùng dầu hỏa hàng không làm nhiên liệu, bốn cái bình xăng nếu rót đầy, thì cần mười mấy vạn thăng, tương đương hơn 100 tấn." Vạn Tiểu Đường lần thứ hai nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong, đôi mắt Tả Đăng Phong rất sáng, chứng tỏ hắn cực kỳ thông minh, nhưng những vấn đề hắn hỏi lại vô cùng ấu trĩ.
Tả Đăng Phong gật đầu, dù ở cổ đại hay hiện đại, cũng mặc kệ là chuyện gì, trả giá và đạt được đều luôn là tỉ lệ thuận, máy bay lớn như vậy, có thể bay xa như vậy, mức năng lượng tiêu hao cũng vô cùng lớn lao.
Một chiếc xe nhiên liệu không thể đổ đầy bốn cái bình xăng, Đạo nhân áo tím và Chu Nho phải dùng tới mấy chiếc xe nhiên liệu mới thành công, lúc này đã hơn hai giờ chiều.
Phi công đóng cửa máy bay, khởi động động cơ, nhưng động cơ khởi động rồi mà máy bay vẫn nằm im không chạy.
"Sao vậy?" Tả Đăng Phong khó hiểu.
"Máy bay này đã hơn hai năm không bảo dưỡng, tôi muốn xác định bên trong buồng phi cơ khoang ép có ổn định hay không, có chỗ nào bị bay hơi hay không." Vạn Tiểu Đường quay sang nhìn Tả Đăng Phong, “Tôi cần một người trợ thủ, anh qua đây giúp tôi một chút."
"Tiểu huynh đệ, cậu đi đi." Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn nhìn thấy trong buồng lái có vô số đèn và phím bấm, cần gạt, những thứ đó hắn căn bản chẳng biết cái gì với cái gì.
"Được, để tôi." Chu Nho lập tức nhảy tới cạnh phi công, vóc người y thấp bé, ngồi xuống tay chân đều chỉ quờ trúng khoảng không.
Máy bay rốt cục cũng chuyển động, chầm chậm chạy trên đường băng, rồi từ từ tăng tốc độ, tiếng động cơ nổ càng ngày càng lớn, tốc độ càng lúc càng nhanh, chạy một quãng rất xa Vạn Tiểu Đường mới kéo cần, máy bay bắt đầu ngóc lên không trung.
Máy bay này so với Tả Đăng Phong ngồi hồi trước thì bay vững vàng hơn nhiều, nhưng hắn vẫn không tin mấy với những thứ công cụ giao thông công nghệ cao, nên vẫn cõng rương gỗ, ôm Thập Tam, luôn sẵn sàng nhảy khỏi máy bay để giữ mạng bất cứ lúc nào.
Nhưng tình huống đó không hề xảy ra, máy bay ngóc lên cao, càng bay càng vững vàng, trong buồng lái, phi công bắt đầu thảo luận với Chu Nho, máy bay này hình như chưa bao giờ bay tới Ai Cập, nên trong sổ bay không có sơ đồ bay hàng không của Ai Cập, mà đài chỉ huy trên mặt đất cũng chẳng có ai để hướng dẫn.
Tả Đăng Phong nghe đến đó mới hiểu máy bay bay trên trời cũng không phải muốn bay thế nào cũng được, mà nhất định phải theo lộ tuyến hàng không, may mắn trong bất hạnh là máy vi tính của máy bay có thể tìm được vị trí sân bay của Cairo sân bay, đường hàng không cũng không phải lúc nào cũng chỉ bay thẳng.
Trong lúc hai người trò chuyện, bàn hiển thị bắt đầu lấp loé đèn đỏ, thân máy bay run rẩy dữ dội, Tả Đăng Phong tuy không hiểu đèn đỏ lấp loé là có ý gì, nhưng biết chắc chắn không phải là chuyện tốt, đúng như dự đoán, Vạn Tiểu Đường kinh ngạc thốt lên, "Không khí trên cao không đủ dưỡng khí, động cơ bên phải đã tắt ..."
/457
|