Chỗ Tả Đăng Phong hạ xuống cách những tử khí đạo nhân không xa, Tả Đăng Phong vèo một cái đã tới gần, sáu người đứng chỗ này đều đang nhìn vào trong trận ở hướng đông, không ai biết Tả Đăng Phong tới.
Cách sáu đạo nhân về hướng chính nam khoảng hơn trăm bước có dựng một cái pháp đài hình tròn, pháp đài dài rộng ba trượng, cách mặt đất chín thước, Đỗ Thu Đình đang ở trên pháp đài chuẩn bị tác pháp, quanh pháp đàn có hơn mười hộ vệ.
Trận pháp Lục Đạo Luân Hồi muốn khởi động, ngoài việc cần có ba mươi sáu vị tử khí cao thủ đứng bên ngoài, còn phải có người lên đàn thôi thúc, là người ra quyết định xem sẽ diệt cái đạo nào trước trong Lục Đạo.
Tả Đăng Phong không nói gì, gỡ rương gỗ xuống, ngồi lên, lạnh lùng nhìn Đỗ Thu Đình trên pháp đài.
Lúc này đã có người nhìn thấy hắn, thét lên một tiếng kinh hãi, mọi người đều quay sang nhìn, ai nấy há hốc miệng, kinh ngạc và sợ hãi.
Tả Đăng Phong cười nhạt nhìn từng người, nhìn tới ai người đó đều không dám nhìn lại, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Đỗ Thu Đình, hắn nhìn thấy trong mắt Đỗ Thu Đình sự kinh ngạc, xấu hổ và bất đắc dĩ.
Tả Đăng Phong khẽ phẩy ra, ra hiệu Đỗ Thu Đình cứ tiếp tục tác pháp.
Tả Đăng Phong gỡ bao tay Thuần Dương, cất vào trong người, nhích người mở rương lấy bình rượu, lạnh lùng ngồi vắt chân uống rượu, dáng vẻ rất là tọa sơn quan hổ đấu.
"Tả Đăng Phong, cậu đừng hòng phá hoại đại kế giết địch của chúng tôi, mau đi đi!" Một đạo nhân cao tuổi phụ trách hộ vệ bên dưới pháp đài rút kiếm, quát to.
Tả Đăng Phong nhìn đối phương một cái, cười nhạt làm lơ quay đi.
Đám người kia đều biết Tả Đăng Phong vốn là bị nhốt trong trận, cũng biết sau khi hắn thoát vây chắc chắn sẽ rất giận, nên mới nghĩ hắn tới đây không ý tốt, có hắn ở bên nhòm ngó, mọi người đều như có gai ở sau lưng, như mắc nghẹn trong cổ họng.
"Để đảm bảo an toàn, với kẻ bản sinh mang tính gian tà này, ngồi đây dòm ngó chắc chắn là mang ý đồ phá hoại, để chúng tôi ra tay giải quyết, để khỏi ảnh hưởng đến đại kế diệt gian của chúng ta." Dưới pháp đài bước ra một đạo cô trung niên mũi to.
"Ngọc Bình chân nhân bớt giận, nếu cậu ấy muốn ra tay, đã không chờ tới bây giờ." Đỗ Thu Đình cúi đầu nhìn đạo cô.
"Các người cứ tiếp tục." Tả Đăng Phong uống một ngụm, khinh bỉ phẩy tay.
"Cuồng đồ, dám to gan vô lễ!" đạo cô giơ kiếm quát to, từ "Các người" này rõ ràng mang ý sỉ nhục.
"Vô lễ thì sao, bà đánh thắng được tôi à?" Tả Đăng Phong hừ một tiếng, nhìn quanh một vòng, lại bỏ thêm một câu "Các người đánh thắng được tôi sao!"
Mọi người cùng biến sắc, Tả Đăng Phong ngông cuồng không thèm che giấu chút nào, ngôn từ cay nghiệt, không ai chấp nhận được.
"Nếu cậu thật sự có năng lực, sao không tới giết đám Đông Doanh man di này đi, lại ở trước mặt chúng tôi bày đặt ra vẻ?!" đạo cô mũi to giận dữ mỉa mai.
"Vọng Nguyệt Minh Mỹ làm bị thương bạn gái của tôi của Chu Lăng, tôi đã giết mụ ta, còn đám ninja ở kia không hủy đạo quan của tôi, không giết người nào của tôi, sao tôi lại phải liều mạng với chúng? Hơn nữa, tôi có thể ở trong vạn quân của chúng tự do ra vào, có thể trong vòng vây chín đại cao thủ của chúng toàn thân trở ra, bà làm được không?" Tả Đăng Phong cười gằn, đây là lần đầu tiên hắn thừa nhận với người khác Thôi Kim Ngọc là bạn gái của hắn, ý muốn nói Đỗ Thu Đình anh không còn xứng đáng.
"Không đánh lại tôi thì câm miệng, đừng làm tôi bực mình, đông cứng bà thêm lần nữa!" Tả Đăng Phong thấy đạo cô mũi to còn muốn mở miệng, thì chặn ngang.
Ngọc Bình đạo cô tuy tính khí táo bạo, nhưng không phải người ngu, quả thực không dám nói nữa, nhưng Tả Đăng Phong ngồi cách họ không xa, nhân tố này rất nguy hiểm, không ai yên tâm được, Đỗ Thu Đình cũng không thể làm tiếp.
Trong lòng mọi người thấp thỏm, trong lòng Đỗ Thu Đình càng thấp thỏm. Hắn biết hiện giờ Tả Đăng Phong đang rất giận, thoát khỏi trận pháp mà chưa ra tay đại khai sát giới đương nhiên là đã đè nén bản thân lắm rồi, Tả Đăng Phong ngồi ở đó không đi, ý là đang muốn chờ nghe hắn giải thích.
"Tả chân nhân đối với Mao sơn chúng tôi có đức lưu tông, đối với Đỗ Thu Đình tôi cũng có ơn cứu mạng, Đỗ mỗ kiếp này không quên. Chuyện hôm nay gây nên đúng là bất đắc dĩ, chín Ninja Nhật này yêu thuật quỷ dị, liên thủ làm nhục Tam Thanh Đạo môn chúng tôi, nếu không tiêu diệt, không tới mấy năm, dưới Tam Thanh sẽ không còn ai hương hỏa." Đỗ Thu Đình hạ xuống cách Tả Đăng Phong năm bước, chắp tay lên tiếng.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn Đỗ Thu Đình một cái, cõng rương gỗ lên xoay người rời đi, hắn chỉ cần một câu giải thích, giờ đã có rồi.
"Tuy thế nhân có nhiều hiểu lầm về Tả chân nhân, nhưng bần đạo biết Tả chân nhân tâm tính nhân thiện, không phụ tình ai, nếu được Tả chân nhân ra tay giúp đỡ, chúng tôi có thể trực diện nghênh địch, không còn phải hi sinh tính mạng ba mươi sáu vị đạo hữu để bố trí hung trận Lục Đạo Luân Hồi này." Đỗ Thu Đình nói tiếp, Tả Đăng Phong đã cắt bào đoạn nghĩa, nên hắn phải xưng hô là Tả chân nhân.
Tả Đăng Phong vốn đã xoay người, nhưng nghe thấy câu này của Đỗ Thu Đình thì dừng bước, hắn vẫn tưởng ba mươi sáu người này không biết mình sẽ chết, không ngờ họ đã biết rồi, cái dũng khí thấy chết không sờn này đáng được kính trọng.
"Địa sư nói rất phải, nếu Tả chân nhân ra tay giúp đỡ đánh giết cường đạo, đó là kẻ lạc đường biết quay lại, lãng tử biết quay đầu, chính là hy vọng của thiên hạ chúng sinh." một đạo nhân đã già lên tiếng phụ họa Đỗ Thu Đình.
"Lạc đường biết quay lại, lãng tử biết quay đầu." Tả Đăng Phong bật cười lớn, bay về hướng tây, "Các người đã muốn hy sinh vì nghĩa, tôi sẽ tác thành cho các người."
Hắn vốn đã có ý định giúp đỡ, nhưng lão già kia làm hắn nổi giận, hắn chưa bao giờ cho là mình làm sai điều gì, hắn không phụ lòng người yêu, làm gì có chuyện lạc đường biết quay lại, hắn chưa bao giờ thẹn với bằng hữu, làm gì có chuyện lãng tử hồi đầu, hắn vốn luôn tỉnh táo, làm gì cần tới ai điểm ngộ.
Tả Đăng Phong đi rất kiên quyết, hắn sẽ không ra tay giúp đỡ, đây là cơ hội duy nhất hắn sẽ được mọi người tiếp nhận, nhưng hắn không cần điều đó, chuyện gì cũng đã nguyên nhân kết quả, và hắn đã có kết quả.
Tả Đăng Phong xuôi nam, đi được 300 dặm, từ phía bắc vọng đến một tràng âm thanh nổ vang nặng nề. Tả Đăng Phong không hề quay đầu lại, hắn biết đám người Đỗ Thu Đình đã khởi động Lục Đạo Luân Hồi, lấy phương pháp lưỡng bại câu thương để giết tất cả các ninja trong trận.
Trong lòng hắn dậy lên một cảm giác vui sướng không tên, chuyện nên làm sắp làm xong rồi, sắp được giải thoát rồi.
Nơi này cách Tương Tây hơn ba ngàn dặm, Tả Đăng Phong và Thập Tam thoải mái mà đi, không lo lắng không lười biếng, trên đường hắn không ăn không uống, vết thương trên người cũng không băng bó, năm năm nay đầu óc hắn lúc nào cũng tính toán suy tư, hắn biết dù mình không ăn uống thì cũng vẫn còn sống để chạy về tới Thanh Thủy Quan.
Buổi trưa khởi hành, đến trưa ngày hôm sau thì chạy tới Thần Châu phái, hắn cười gõ cửa.
Đứng trước giường Ngọc Phất, Tả Đăng Phong chăm chút nhìn cô, trong đầu hiện ra cảnh lần đầu tiên hắn gặp cô, lúc đó là dưới chân núi Thánh Kinh, Ngọc Phất đạo bào trắng muốt, dáng người thướt tha cao gầy, dung mạo tuyệt thế Khuynh Thành, tay trái nghiêng nâng một cây phất trần, Cửu Dương hầu ngồi xổm trên vai cô.
Tả Đăng Phong lấy viên lục âm đan ra, cậy môi Ngọc Phất, dùng linh khí đẩy nội đan vào trong bụng. Nội đan nhập vào cơ thể, quanh người Ngọc Phất tỏa ánh sáng bảy màu, vết thương trên ngực trái trong nháy mắt khép lại, mạch đập bắt đầu khôi phục, sự sống bắt đầu xuất hiện.
Tả Đăng Phong móc bao tay Thuần Dương, hòa tan hàn khí trong người Ngọc Phất, nhưng vẫn để lại một ít trong tâm mạch, hắn không muốn Ngọc Phất tỉnh dậy ngay, hắn đã nhìn thấy cô lần cuối, nhưng không muốn cô nhìn thấy hắn lần cuối.
"Bảy ngày sau cô ấy sẽ tỉnh." Tả Đăng Phong xoay người đi ra.
"Tả chân nhân, người định đi đâu?" Thần Châu chưởng giáo đi ra theo.
Tả Đăng Phong lắc đầu, đi ra khỏi phòng.
"Tả chân nhân có lời gì muốn bần đạo chuyển cáo sư muội không?" Đi tới cửa đạo quan, Thần Châu chưởng giáo hỏi lần nữa, ông biết Tả Đăng Phong lần này đi sẽ không trở lại.
Tả Đăng Phong dừng bước, một lúc lâu sau mới nói một câu, "Xin lỗi."
Rời khỏi Thần Châu phái, Tả Đăng Phong đi về hướng tây bắc, ngày đêm không nghỉ tới Thập Tam Thái Tử Phong, hắn muốn làm một chuyện cuối cùng cho Thập Tam, đưa Thập Tam về nhà.
Thập Tam lúc đầu không biết Tả Đăng Phong đi đâu, đến khi nhìn thấy núi tuyết nó mới mơ hồ nhận ra được dị thường, meo meo không ngừng, ý muốn hỏi dò, nhưng Tả Đăng Phong không giải thích gì, áo choàng đạp tuyết sau hai ngày thì lên tới ngọn núi chính.
Lần trước Kim long đánh nát màn chắn nơi này, hàn khí lọt vào, cây cỏ đều dính băng tuyết, Tả Đăng Phong bố trí lại màn chắn tử khí, ngăn cách hàn khí ở bên ngoài, đưa Thập Tam vào trong sơn động.
Trong sơn động âm dương linh căn vẫn còn, nơi này là nơi thích hợp nhất cho Thập Tam tu hành, Tả Đăng Phong không ở lại lâu, hắn ôm Thập Tam một cái, rồi bay ra ngoài, hắn để lại cái rương gỗ, ý bảo hắn sẽ trở về.
Tả Đăng Phong đi một lúc rồi quay về, ôm lấy Thập Tam lần thứ hai, rồi lại rời đi. Thập Tam nhìn theo Tả Đăng Phong rời đi, rồi quay về sơn động nằm bên cạnh rương gỗ, nó tin Tả Đăng Phong, nó tin Tả Đăng Phong nhất định sẽ trở về đón nó.
Tả Đăng Phong rất đau đớn trong lòng, hắn phải tự an ủi mình, về nhà là chuyện tốt, phải vui vẻ mới đúng, trên đường Tả Đăng Phong ghé Thiếu lâm tự, ở ngoài cửa ngồi nghỉ một lúc, nhưng hắn không vào gặp Minh Tịnh đại sư.
Năm ngày sau, Tả Đăng Phong về tới huyện Văn Đăng. Hắn ghé vào thị trấn mua nhang nến để về tế mẹ mình. Ở đây hắn gặp một người quen, Hồ Tây, vợ bé của chủ tịch huyện năm đó. Lúc người Nhật đến, chủ tịch huyện bỏ lại các cô chạy mất, Hồ Tây bây giờ lưu lạc tới mức phải đứng đường bán mình mua lấy tiếng cười.
Tả Đăng Phong không giết kẻ đã từng khinh bỉ người yêu của mình này, Hồ Tây cũng không nhận ra Tả Đăng Phong. Mãi đến khi Tả Đăng Phong đi xa, cô mới nhìn thấy cái người nhìn như ăn mày kia đã kín đáo đưa cho cô một tờ kim phiếu.
Trước mộ mẹ, Tả Đăng Phong ba bái chín lạy mới trở về núi Côn Du, đẩy cánh cửa gỗ của Thanh Thủy Quan, đây là nhà hắn, hắn rất quen thuộc.
Tả Đăng Phong mở nắp quan tài, bộ xương trắng đó không làm hắn sợ, mà hắn còn cảm thấy rất là thân thiết, vì đây là vợ của hắn. Con người sống trên đời có vô số lần cảm động, nhưng tình yêu chân thành chỉ có một lần, tình yêu của hắn thuộc về Vu Tâm Ngữ, vì vậy hắn phải xin lỗi Ngọc Phất.
Tả Đăng Phong cởi áo đạo bào đã vô cùng tàn tạ ra, cẩn thận gấp lại bỏ vào trong quan tài. Hồi Vu Tâm Ngữ còn sống, cái áo này thường được dùng làm gối cho hắn gối đầu mỗi đêm.
Quan tài rất lớn, bộ xương của Vu Tâm Ngữ nhỏ gầy chiếm chẳng bao nhiêu chỗ, Tả Đăng Phong bước vào trong quan tài, nằm xuống cạnh bộ xương, bắt đầu trút hết linh khí trong người ra, linh khí như dòng suối tuôn ào ạt ra ngoài.
Tả Đăng Phong không thể cứu sống người yêu của mình, trong lòng tràn đầy tiếc nuối, nhưng trong tiếc nuối còn có một tia an ủi, hắn đã làm được lời hứa sinh tử không rời, vĩnh viễn không bao giờ phụ nhau...
Cách sáu đạo nhân về hướng chính nam khoảng hơn trăm bước có dựng một cái pháp đài hình tròn, pháp đài dài rộng ba trượng, cách mặt đất chín thước, Đỗ Thu Đình đang ở trên pháp đài chuẩn bị tác pháp, quanh pháp đàn có hơn mười hộ vệ.
Trận pháp Lục Đạo Luân Hồi muốn khởi động, ngoài việc cần có ba mươi sáu vị tử khí cao thủ đứng bên ngoài, còn phải có người lên đàn thôi thúc, là người ra quyết định xem sẽ diệt cái đạo nào trước trong Lục Đạo.
Tả Đăng Phong không nói gì, gỡ rương gỗ xuống, ngồi lên, lạnh lùng nhìn Đỗ Thu Đình trên pháp đài.
Lúc này đã có người nhìn thấy hắn, thét lên một tiếng kinh hãi, mọi người đều quay sang nhìn, ai nấy há hốc miệng, kinh ngạc và sợ hãi.
Tả Đăng Phong cười nhạt nhìn từng người, nhìn tới ai người đó đều không dám nhìn lại, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Đỗ Thu Đình, hắn nhìn thấy trong mắt Đỗ Thu Đình sự kinh ngạc, xấu hổ và bất đắc dĩ.
Tả Đăng Phong khẽ phẩy ra, ra hiệu Đỗ Thu Đình cứ tiếp tục tác pháp.
Tả Đăng Phong gỡ bao tay Thuần Dương, cất vào trong người, nhích người mở rương lấy bình rượu, lạnh lùng ngồi vắt chân uống rượu, dáng vẻ rất là tọa sơn quan hổ đấu.
"Tả Đăng Phong, cậu đừng hòng phá hoại đại kế giết địch của chúng tôi, mau đi đi!" Một đạo nhân cao tuổi phụ trách hộ vệ bên dưới pháp đài rút kiếm, quát to.
Tả Đăng Phong nhìn đối phương một cái, cười nhạt làm lơ quay đi.
Đám người kia đều biết Tả Đăng Phong vốn là bị nhốt trong trận, cũng biết sau khi hắn thoát vây chắc chắn sẽ rất giận, nên mới nghĩ hắn tới đây không ý tốt, có hắn ở bên nhòm ngó, mọi người đều như có gai ở sau lưng, như mắc nghẹn trong cổ họng.
"Để đảm bảo an toàn, với kẻ bản sinh mang tính gian tà này, ngồi đây dòm ngó chắc chắn là mang ý đồ phá hoại, để chúng tôi ra tay giải quyết, để khỏi ảnh hưởng đến đại kế diệt gian của chúng ta." Dưới pháp đài bước ra một đạo cô trung niên mũi to.
"Ngọc Bình chân nhân bớt giận, nếu cậu ấy muốn ra tay, đã không chờ tới bây giờ." Đỗ Thu Đình cúi đầu nhìn đạo cô.
"Các người cứ tiếp tục." Tả Đăng Phong uống một ngụm, khinh bỉ phẩy tay.
"Cuồng đồ, dám to gan vô lễ!" đạo cô giơ kiếm quát to, từ "Các người" này rõ ràng mang ý sỉ nhục.
"Vô lễ thì sao, bà đánh thắng được tôi à?" Tả Đăng Phong hừ một tiếng, nhìn quanh một vòng, lại bỏ thêm một câu "Các người đánh thắng được tôi sao!"
Mọi người cùng biến sắc, Tả Đăng Phong ngông cuồng không thèm che giấu chút nào, ngôn từ cay nghiệt, không ai chấp nhận được.
"Nếu cậu thật sự có năng lực, sao không tới giết đám Đông Doanh man di này đi, lại ở trước mặt chúng tôi bày đặt ra vẻ?!" đạo cô mũi to giận dữ mỉa mai.
"Vọng Nguyệt Minh Mỹ làm bị thương bạn gái của tôi của Chu Lăng, tôi đã giết mụ ta, còn đám ninja ở kia không hủy đạo quan của tôi, không giết người nào của tôi, sao tôi lại phải liều mạng với chúng? Hơn nữa, tôi có thể ở trong vạn quân của chúng tự do ra vào, có thể trong vòng vây chín đại cao thủ của chúng toàn thân trở ra, bà làm được không?" Tả Đăng Phong cười gằn, đây là lần đầu tiên hắn thừa nhận với người khác Thôi Kim Ngọc là bạn gái của hắn, ý muốn nói Đỗ Thu Đình anh không còn xứng đáng.
"Không đánh lại tôi thì câm miệng, đừng làm tôi bực mình, đông cứng bà thêm lần nữa!" Tả Đăng Phong thấy đạo cô mũi to còn muốn mở miệng, thì chặn ngang.
Ngọc Bình đạo cô tuy tính khí táo bạo, nhưng không phải người ngu, quả thực không dám nói nữa, nhưng Tả Đăng Phong ngồi cách họ không xa, nhân tố này rất nguy hiểm, không ai yên tâm được, Đỗ Thu Đình cũng không thể làm tiếp.
Trong lòng mọi người thấp thỏm, trong lòng Đỗ Thu Đình càng thấp thỏm. Hắn biết hiện giờ Tả Đăng Phong đang rất giận, thoát khỏi trận pháp mà chưa ra tay đại khai sát giới đương nhiên là đã đè nén bản thân lắm rồi, Tả Đăng Phong ngồi ở đó không đi, ý là đang muốn chờ nghe hắn giải thích.
"Tả chân nhân đối với Mao sơn chúng tôi có đức lưu tông, đối với Đỗ Thu Đình tôi cũng có ơn cứu mạng, Đỗ mỗ kiếp này không quên. Chuyện hôm nay gây nên đúng là bất đắc dĩ, chín Ninja Nhật này yêu thuật quỷ dị, liên thủ làm nhục Tam Thanh Đạo môn chúng tôi, nếu không tiêu diệt, không tới mấy năm, dưới Tam Thanh sẽ không còn ai hương hỏa." Đỗ Thu Đình hạ xuống cách Tả Đăng Phong năm bước, chắp tay lên tiếng.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn Đỗ Thu Đình một cái, cõng rương gỗ lên xoay người rời đi, hắn chỉ cần một câu giải thích, giờ đã có rồi.
"Tuy thế nhân có nhiều hiểu lầm về Tả chân nhân, nhưng bần đạo biết Tả chân nhân tâm tính nhân thiện, không phụ tình ai, nếu được Tả chân nhân ra tay giúp đỡ, chúng tôi có thể trực diện nghênh địch, không còn phải hi sinh tính mạng ba mươi sáu vị đạo hữu để bố trí hung trận Lục Đạo Luân Hồi này." Đỗ Thu Đình nói tiếp, Tả Đăng Phong đã cắt bào đoạn nghĩa, nên hắn phải xưng hô là Tả chân nhân.
Tả Đăng Phong vốn đã xoay người, nhưng nghe thấy câu này của Đỗ Thu Đình thì dừng bước, hắn vẫn tưởng ba mươi sáu người này không biết mình sẽ chết, không ngờ họ đã biết rồi, cái dũng khí thấy chết không sờn này đáng được kính trọng.
"Địa sư nói rất phải, nếu Tả chân nhân ra tay giúp đỡ đánh giết cường đạo, đó là kẻ lạc đường biết quay lại, lãng tử biết quay đầu, chính là hy vọng của thiên hạ chúng sinh." một đạo nhân đã già lên tiếng phụ họa Đỗ Thu Đình.
"Lạc đường biết quay lại, lãng tử biết quay đầu." Tả Đăng Phong bật cười lớn, bay về hướng tây, "Các người đã muốn hy sinh vì nghĩa, tôi sẽ tác thành cho các người."
Hắn vốn đã có ý định giúp đỡ, nhưng lão già kia làm hắn nổi giận, hắn chưa bao giờ cho là mình làm sai điều gì, hắn không phụ lòng người yêu, làm gì có chuyện lạc đường biết quay lại, hắn chưa bao giờ thẹn với bằng hữu, làm gì có chuyện lãng tử hồi đầu, hắn vốn luôn tỉnh táo, làm gì cần tới ai điểm ngộ.
Tả Đăng Phong đi rất kiên quyết, hắn sẽ không ra tay giúp đỡ, đây là cơ hội duy nhất hắn sẽ được mọi người tiếp nhận, nhưng hắn không cần điều đó, chuyện gì cũng đã nguyên nhân kết quả, và hắn đã có kết quả.
Tả Đăng Phong xuôi nam, đi được 300 dặm, từ phía bắc vọng đến một tràng âm thanh nổ vang nặng nề. Tả Đăng Phong không hề quay đầu lại, hắn biết đám người Đỗ Thu Đình đã khởi động Lục Đạo Luân Hồi, lấy phương pháp lưỡng bại câu thương để giết tất cả các ninja trong trận.
Trong lòng hắn dậy lên một cảm giác vui sướng không tên, chuyện nên làm sắp làm xong rồi, sắp được giải thoát rồi.
Nơi này cách Tương Tây hơn ba ngàn dặm, Tả Đăng Phong và Thập Tam thoải mái mà đi, không lo lắng không lười biếng, trên đường hắn không ăn không uống, vết thương trên người cũng không băng bó, năm năm nay đầu óc hắn lúc nào cũng tính toán suy tư, hắn biết dù mình không ăn uống thì cũng vẫn còn sống để chạy về tới Thanh Thủy Quan.
Buổi trưa khởi hành, đến trưa ngày hôm sau thì chạy tới Thần Châu phái, hắn cười gõ cửa.
Đứng trước giường Ngọc Phất, Tả Đăng Phong chăm chút nhìn cô, trong đầu hiện ra cảnh lần đầu tiên hắn gặp cô, lúc đó là dưới chân núi Thánh Kinh, Ngọc Phất đạo bào trắng muốt, dáng người thướt tha cao gầy, dung mạo tuyệt thế Khuynh Thành, tay trái nghiêng nâng một cây phất trần, Cửu Dương hầu ngồi xổm trên vai cô.
Tả Đăng Phong lấy viên lục âm đan ra, cậy môi Ngọc Phất, dùng linh khí đẩy nội đan vào trong bụng. Nội đan nhập vào cơ thể, quanh người Ngọc Phất tỏa ánh sáng bảy màu, vết thương trên ngực trái trong nháy mắt khép lại, mạch đập bắt đầu khôi phục, sự sống bắt đầu xuất hiện.
Tả Đăng Phong móc bao tay Thuần Dương, hòa tan hàn khí trong người Ngọc Phất, nhưng vẫn để lại một ít trong tâm mạch, hắn không muốn Ngọc Phất tỉnh dậy ngay, hắn đã nhìn thấy cô lần cuối, nhưng không muốn cô nhìn thấy hắn lần cuối.
"Bảy ngày sau cô ấy sẽ tỉnh." Tả Đăng Phong xoay người đi ra.
"Tả chân nhân, người định đi đâu?" Thần Châu chưởng giáo đi ra theo.
Tả Đăng Phong lắc đầu, đi ra khỏi phòng.
"Tả chân nhân có lời gì muốn bần đạo chuyển cáo sư muội không?" Đi tới cửa đạo quan, Thần Châu chưởng giáo hỏi lần nữa, ông biết Tả Đăng Phong lần này đi sẽ không trở lại.
Tả Đăng Phong dừng bước, một lúc lâu sau mới nói một câu, "Xin lỗi."
Rời khỏi Thần Châu phái, Tả Đăng Phong đi về hướng tây bắc, ngày đêm không nghỉ tới Thập Tam Thái Tử Phong, hắn muốn làm một chuyện cuối cùng cho Thập Tam, đưa Thập Tam về nhà.
Thập Tam lúc đầu không biết Tả Đăng Phong đi đâu, đến khi nhìn thấy núi tuyết nó mới mơ hồ nhận ra được dị thường, meo meo không ngừng, ý muốn hỏi dò, nhưng Tả Đăng Phong không giải thích gì, áo choàng đạp tuyết sau hai ngày thì lên tới ngọn núi chính.
Lần trước Kim long đánh nát màn chắn nơi này, hàn khí lọt vào, cây cỏ đều dính băng tuyết, Tả Đăng Phong bố trí lại màn chắn tử khí, ngăn cách hàn khí ở bên ngoài, đưa Thập Tam vào trong sơn động.
Trong sơn động âm dương linh căn vẫn còn, nơi này là nơi thích hợp nhất cho Thập Tam tu hành, Tả Đăng Phong không ở lại lâu, hắn ôm Thập Tam một cái, rồi bay ra ngoài, hắn để lại cái rương gỗ, ý bảo hắn sẽ trở về.
Tả Đăng Phong đi một lúc rồi quay về, ôm lấy Thập Tam lần thứ hai, rồi lại rời đi. Thập Tam nhìn theo Tả Đăng Phong rời đi, rồi quay về sơn động nằm bên cạnh rương gỗ, nó tin Tả Đăng Phong, nó tin Tả Đăng Phong nhất định sẽ trở về đón nó.
Tả Đăng Phong rất đau đớn trong lòng, hắn phải tự an ủi mình, về nhà là chuyện tốt, phải vui vẻ mới đúng, trên đường Tả Đăng Phong ghé Thiếu lâm tự, ở ngoài cửa ngồi nghỉ một lúc, nhưng hắn không vào gặp Minh Tịnh đại sư.
Năm ngày sau, Tả Đăng Phong về tới huyện Văn Đăng. Hắn ghé vào thị trấn mua nhang nến để về tế mẹ mình. Ở đây hắn gặp một người quen, Hồ Tây, vợ bé của chủ tịch huyện năm đó. Lúc người Nhật đến, chủ tịch huyện bỏ lại các cô chạy mất, Hồ Tây bây giờ lưu lạc tới mức phải đứng đường bán mình mua lấy tiếng cười.
Tả Đăng Phong không giết kẻ đã từng khinh bỉ người yêu của mình này, Hồ Tây cũng không nhận ra Tả Đăng Phong. Mãi đến khi Tả Đăng Phong đi xa, cô mới nhìn thấy cái người nhìn như ăn mày kia đã kín đáo đưa cho cô một tờ kim phiếu.
Trước mộ mẹ, Tả Đăng Phong ba bái chín lạy mới trở về núi Côn Du, đẩy cánh cửa gỗ của Thanh Thủy Quan, đây là nhà hắn, hắn rất quen thuộc.
Tả Đăng Phong mở nắp quan tài, bộ xương trắng đó không làm hắn sợ, mà hắn còn cảm thấy rất là thân thiết, vì đây là vợ của hắn. Con người sống trên đời có vô số lần cảm động, nhưng tình yêu chân thành chỉ có một lần, tình yêu của hắn thuộc về Vu Tâm Ngữ, vì vậy hắn phải xin lỗi Ngọc Phất.
Tả Đăng Phong cởi áo đạo bào đã vô cùng tàn tạ ra, cẩn thận gấp lại bỏ vào trong quan tài. Hồi Vu Tâm Ngữ còn sống, cái áo này thường được dùng làm gối cho hắn gối đầu mỗi đêm.
Quan tài rất lớn, bộ xương của Vu Tâm Ngữ nhỏ gầy chiếm chẳng bao nhiêu chỗ, Tả Đăng Phong bước vào trong quan tài, nằm xuống cạnh bộ xương, bắt đầu trút hết linh khí trong người ra, linh khí như dòng suối tuôn ào ạt ra ngoài.
Tả Đăng Phong không thể cứu sống người yêu của mình, trong lòng tràn đầy tiếc nuối, nhưng trong tiếc nuối còn có một tia an ủi, hắn đã làm được lời hứa sinh tử không rời, vĩnh viễn không bao giờ phụ nhau...
/457
|