Nội đan tới tay, Tả Đăng Phong lập tức cùng Thập Tam chạy về phía sông nhỏ. Tiếng sấm ban nãy đã làm người Nhật trở nên cảnh giác, muốn thoát ra quả là không đơn giản.
Tả Đăng Phong vừa động, quân Nhật lập tức giơ súng nhắm thẳng vào hắn, chỉ chờ lệnh là bắn.
Sông nhỏ cách đó ba dặm, rộng không tới một trượng, hai bên đều có quân Nhật, Tả Đăng Phong thừa dịp quan chỉ huy Nhật chưa phát lệnh bắn, vội vàng chạy tới. Người chưa tới, tay phải đã kéo nước lên, vận Huyền Âm chân khí ngưng tụ thành băng thuẫn bảo vệ trước ngực, chỉ cần băng thuẫn dày gần một thước, đạn có bắn trúng cũng không bị xuyên thủng.
Tả Đăng Phong xông vào quân địch, sử dụng Huyễn Hình Quyết luồn lách, chỉ cần trà trộn lẫn vào trong quân, súng ống của họ sẽ trở thành vô dụng.
Vòng vây tuy dài tới năm dặm, nhưng Tả Đăng Phong quá nhanh, Quân Nhật chỉ thấy trước mặt có một bóng mờ lay động, chưa kịp giơ súng, bóng Tả Đăng Phong đã biến mất. Tả Đăng Phong chạy hết sức, Thập Tam dựng đứng đuôi theo sát phía sau.
Trong chốc lát, một người một con mèo ở trong đám người đã chạy ra hơn hai dặm, nhưng một Ninja nam trung niên đã đuổi tới kịp. Người chưa tới, đao đã quét ra, đao võ sĩ quét ra đao mang dài đến năm thước chém thẳng vào ngực Tả Đăng Phong, nỗ lực cản Tả Đăng Phong lại, muốn ép hắn phải lùi về sau tự vệ.
Tả Đăng Phong không hề dừng bước, tay phải vẫy một cái, lấy nước từ sông nhỏ ngưng thành một thanh băng mâu sáu thước, đâm thẳng vào ngực Ninja trung niên.
Trung niên Ninja dám một mình xông tới cản đường Tả Đăng Phong vì biết Hổ dực của hắn đã gẫy, biết hắn đã không còn binh khí trên người, nên khi Tả Đăng Phong trong nháy mắt lấy ra băng mâu, ông ta ngạc nhiên đến mức sững người, không kịp né tránh, bị băng mâu xuyên thẳng qua ngực.
Tả Đăng Phong một kích thành công không hề dừng lại, lướt qua Ninja, tiếp tục xông vào đội quân. Hắn muốn lợi dụng suy nghĩ ném chuột sợ vỡ đồ của quân Nhật, nên ở trong đám người nhanh chóng lấp lóe vọt đi, hắn không chạy lộn xộn, mà lúc nào cũng duy trì khoảng cách khoảng năm trượng với sông nhỏ.
Các Ninja phân tán ở các hướng khác nhau, khi nhìn thấy Tả Đăng Phong nhảy vào đoàn người thì đều dồn dập đuổi tới, nhưng khoảng cách giữa họ với Tả Đăng Phong rất xa, trong thời gian ngắn không tài nào đuổi kịp, hai Ninja ở hướng bắc và tây nam tới trước, Tả Đăng Phong qua khóe mắt nhìn thấy tốc độ của họ, thì quay đầu lại kiểm tra vị trí của Thập Tam, nhẩm tính, thấy hai người kia không đuổi kịp hắn và Thập Tam, thì tiếp tục chạy.
Một lúc sau, Tả Đăng Phong đã gần ra tới biên vòng vây, vòng vây dài tới năm dặm, cách nghĩa trang ba dặm, cách ngọn núi phía tây hơn hai dặm địa, trong hai dặm này không hề có chướng ngại vật, nếu vọt tới đó, nhất định sẽ bị loạn súng quân Nhật bắn trúng.
Tả Đăng Phong vung tay trái bắt lấy Thập Tam ôm vào lòng, tay phải vươn ra lấy nước, tạo một tấm khiên băng khổng lồ bảo vệ quanh mình, ngửa người, đạp mạnh chân mượn lực, bay ngược tốc hành về phía ngọn núi.
Đúng như dự đoán, quân Nhật lập tức lên đạn bắn nhầu. Tuy nhiên, đạn chẳng những không xuyên qua được tấm khiên băng, mà còn vô tình tạo thêm lực đẩy cho hắn bay lùi về sau nhanh hơn. Tả Đăng Phong lủi vào trong rừng cây dưới chân núi, tiếng súng đột nhiên dừng bặt, không hỏi cũng biết là hai ninja kia đã đuổi tới, quân Nhật sợ bắn trúng họ nên ngừng bắn.
Tả Đăng Phong chạy gấp vào trong rừng, nơi này vẫn còn nằm trong phạm vi bắn tỉa, không thể lăng không mà đi. Tả Đăng Phong vòng qua mé tây ngọn núi, ngoảnh đầu lại nhìn đám ninja bị hắn bỏ lại đằng sau, biết mình đã thực sự an toàn, nên sinh lòng xấu xa hét to, "Lão Tử muốn đi, kẻ nào cũng không ngăn được! "
Phía tây ngọn núi là vùng đất bằng phẳng, vừa rời khỏi núi, Tả Đăng Phong nhìn thấy phía trước xuất hiện bảy bóng người. Lúc đầu hắn tưởng đó là mai phục của quân Nhật, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy bảy người đó đều mặc trang phục của đạo giáo, một người trong đó chính là chưởng giáo Mao Sơn, Đỗ Thu Đình.
Nhìn thấy Đỗ Thu Đình, Tả Đăng Phong thấy trong lòng ấm áp, hắn bị vây đến bây giờ đã một ngày một đêm, Đỗ Thu Đình nhất định là nghe được phong thanh, biết hắn bị vây nên tới đây cứu viện.
"Đại ca, quỷ tử ở phía sau, mau rời khỏi nơi này trước." Tả Đăng Phong vội chạy về phía Đỗ Thu Đình.
Tả Đăng Phong vừa dứt lời, đột nhiên va vào một tấm màn chắn vô hình, bị lực phản chấn của màn chắn hất văng về sau.
Tả Đăng Phong giật mình. Màn chắn này không phải màn chắn linh khí bình thường, cũng không phải trận pháp đơn thuần, mà là cả hai hợp lại tạo thành tử khí trận pháp, đây là trận pháp có uy lực lớn nhất mà Đỗ Thu Đình biết, dùng ba mươi sáu cao thủ tử khí áp trận, chỉ có sáu cửa vô, hưu, đỗ, cảnh, tử, kinh. Trận này tên là Lục Đạo Luân Hồi, không cửa sinh, bỏ luôn cửa cát, chính là đại trận đại hung giết chóc, Đỗ Thu Đình bày ra trận này, cho thấy không phải đến cứu mạng, mà là đến giết người.
"Đại ca, anh làm vậy là ý gì?" Tả Đăng Phong đứng lại, cao giọng hỏi.
Trận pháp này rộng khoảng chín trượng, hắn ở trong trận không nghe được âm thanh bên ngoài trận, nhưng hắn có thể nhìn thấy Đỗ Thu Đình nói gì đó với sáu người kia, theo vẻ mặt và cử động của Đỗ Thu Đình, thì hình như là đang cố gắng thuyết phục sáu người kia rời khỏi trận vị, thả cho hắn đi.
Nhưng sáu người kia đều nhìn vào hắn với ánh mắt không hề thân thiện. Tả Đăng Phong thấy lạ, nhìn họ thật kỹ, thấy một người trong đó có vẻ quen mắt, cố nhớ lại, thì nhớ ra người nọ là đạo nhân của Chung Nam sơn.
Đám Ninja kia đã sắp đuổi tới, mà Đỗ Thu Đình vẫn thuyết phục được các đạo nhân, sau người vẫn lắc đầu, Đỗ Thu Đình cũng không cậy mạnh ép buộc, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, viết tám chữ lên mặt tuyết, "Lục Đạo Luân Hồi, rút lui phản phệ."
Tả Đăng Phong cau mày, ý của Đỗ Thu Đình rất rõ ràng, ông ta sẽ không triệt tiêu Lục Đạo Luân Hồi đại trận. Hắn vốn tưởng lúc bày trận, Đỗ Thu Đình không biết hắn ở trong trận, nhưng bây giờ xem ra Đỗ Thu Đình đã biết chuyện ấy, hắn vô tình trở thành mồi nhử để đám người Đỗ Thu Đình bày trận tiêu diệt chín Ninja và quân Nhật.
Tả Đăng Phong cau mày nhìn Đỗ Thu Đình, hắn biết tại sao Đỗ Thu Đình muốn làm như thế. chín Ninja Nhật kia lúc trước liên thủ quét ngang Đạo môn Trung Quốc, khiến cho đa số môn phái đạo giáo tổn thất nặng nề, Lục Đạo Luân Hồi đại trận chỉ cần ba mươi sáu cao thủ tử khí vượt qua thiên kiếp là có thể thành trận, một khi thành trận có thể thông qua trận giết sạch người trong trận, đám Đỗ Thu Đình làm như vậy là vì muốn diệt trừ chín Ninja Nhật này, hắn chỉ là một kẻ bị chôn cùng.
"Ba trong Ngũ hành, phải tránh." Tả Đăng Phong dùng chưởng làm đao, cắt một góc áo, quay người trở vào trong trận. Trong tên của Đỗ Thu Đình có ba từ mộc, thổ, hỏa, thì ra dòng kệ lưu lại của Viên Thiên Cương chính là ý muốn chỉ Đỗ Thu Đình , nhưng đáng tiếc hắn đã hiểu ra quá muộn.
Hắn cắt vạt áo ý là cắt bào đoạn nghĩa, hắn cắt đứt tình cảm huynh đệ với Đỗ Thu Đình, bởi thực lòng Đỗ Thu Đình đã sớm không còn coi hắn là huynh đệ.
Tả Đăng Phong không hề phẫn nộ, giết cha đoạt vợ là đại thù, Đỗ Thu Đình chắc hẳn đã nghĩ hắn cướp mất Ngọc Phất của mình, nhưng hắn vốn chẳng hề đoạt người yêu của ai, nếu có sai hắn cũng chỉ sai ở một chỗ, là đã đưa vàng cho Mao Sơn phái duy trì cuộc sống, bảo vệ Mao Sơn phái không bị tan rã, tặng tuyệt thế bảo kiếm cho Đỗ Thu Đình phòng thân, những hành động này lại bị Đỗ Thu Đình lý giải thành vì hắn thẹn trong lòng mới tìm mọi cách để bù đắp.
Tả Đăng Phong cảm thấy rất cô đơn, hóa ra hắn vẫn chỉ có một mình, trừ Thập Tam hắn chẳng còn một người bạn thật lòng nào, người mà hắn từng cho là bằng hữu lại đem hắn nhốt chung vào cái lồng sắt với hàng vạn con Ác Lang.
Dù bị nhốt trong trận, nhưng Tả Đăng Phong không hề từ bỏ hi vọng, vất vả bao nhiêu mới tìm đủ lục âm nội đan, dù như thế nào cũng phải mang nó rời khỏi đây.
Tả Đăng Phong đi vòng sang hướng Đông Bắc, các Ninja kia đuổi theo, Tả Đăng Phong lại ngoặt sang tây bắc, nhưng không được bao xa thì lại bị phản chấn trở về, hắn làm vậy vốn không phải là để chạy, mà là để cho các Ninja kia biết mọi người đã bị vây ở trong trận, và trận pháp này chẳng liên quan gì tới mình, nếu không, các Ninja tưởng hắn giở trò quỷ, sẽ dồn tất cả tinh lực vào việc truy sát hắn.
Tả Đăng Phong bị văng trở về, quay sang hướng chính bắc, tám Ninja đuổi sát không buông, Tả Đăng Phong chỉ không ngừng thử nghiệm, không hề quay lại đối chiến với Ninja, vờn quanh một vòng thì rốt cục các Ninja cũng nhận ra vấn đề, cũng phát hiện ra ngoài trận chia làm sáu nơi có rất nhiều tử khí đạo nhân. Thấy không đuổi kịp Tả Đăng Phong, họ bèn nghĩ cách liên lạc với bên ngoài, đáng tiếc họ không biết trận pháp này vốn ngăn cách nơi này với bên ngoài, giải thích theo kiểu khoa học phương tây chính là ngăn cách từ trường, dù người Nhật dùng pháo bắn hay xe tông thì cũng đều bất lực.
Người Nhật lùi lại, Tả Đăng Phong đứng dưới chân núi, tay bắt quyết tụ khí, suy nghĩ cách bỏ trốn. Trận pháp này tuy tên là Lục Đạo Luân Hồi, nhưng chẳng quan hệ tí nào với nhà phật, Lục Đạo ở đây là chỉ lỏa, lân, cọng lông, vũ, côn và âm hồn, lỏa là chỉ người, lân chỉ Thủy tộc, cọng lông là chỉ thú, vũ là chỉ cầm, côn chỉ côn trùng, còn âm hồn là tất cả âm tính khí tức.
Trận pháp vốn chưa khởi động, một khi khởi động, đám người Đỗ Thu Đình nhất định sẽ diệt lỏa, tức là người trước tiên. Thời điểm thi pháp tốt nhất là lúc buổi trưa ba khắc, vì thi pháp buổi trưa có thể lợi dụng dương khí dồi dào để tận diệt toàn bộ vong âm hồn, phòng ngừa âm khí quá nặng quấy rầy ông trời, làm giảm bớt tuổi thọ, nhưng các đạo nhân đều không biết, một khi họ khởi động trận pháp, nhất định trong nháy mắt sẽ sát sinh hơn vạn, sát khí trùng thiên, dư sức chém sạch toàn bộ tuổi thọ của họ.
Lúc này đang là giờ Tỵ ba khắc, cách buổi trưa ba khắc một canh giờ, trong vòng hai tiếng phải nghĩ ra cách trốn thoát, nếu không hẳn là phải chết.
Tả Đăng Phong vừa động, quân Nhật lập tức giơ súng nhắm thẳng vào hắn, chỉ chờ lệnh là bắn.
Sông nhỏ cách đó ba dặm, rộng không tới một trượng, hai bên đều có quân Nhật, Tả Đăng Phong thừa dịp quan chỉ huy Nhật chưa phát lệnh bắn, vội vàng chạy tới. Người chưa tới, tay phải đã kéo nước lên, vận Huyền Âm chân khí ngưng tụ thành băng thuẫn bảo vệ trước ngực, chỉ cần băng thuẫn dày gần một thước, đạn có bắn trúng cũng không bị xuyên thủng.
Tả Đăng Phong xông vào quân địch, sử dụng Huyễn Hình Quyết luồn lách, chỉ cần trà trộn lẫn vào trong quân, súng ống của họ sẽ trở thành vô dụng.
Vòng vây tuy dài tới năm dặm, nhưng Tả Đăng Phong quá nhanh, Quân Nhật chỉ thấy trước mặt có một bóng mờ lay động, chưa kịp giơ súng, bóng Tả Đăng Phong đã biến mất. Tả Đăng Phong chạy hết sức, Thập Tam dựng đứng đuôi theo sát phía sau.
Trong chốc lát, một người một con mèo ở trong đám người đã chạy ra hơn hai dặm, nhưng một Ninja nam trung niên đã đuổi tới kịp. Người chưa tới, đao đã quét ra, đao võ sĩ quét ra đao mang dài đến năm thước chém thẳng vào ngực Tả Đăng Phong, nỗ lực cản Tả Đăng Phong lại, muốn ép hắn phải lùi về sau tự vệ.
Tả Đăng Phong không hề dừng bước, tay phải vẫy một cái, lấy nước từ sông nhỏ ngưng thành một thanh băng mâu sáu thước, đâm thẳng vào ngực Ninja trung niên.
Trung niên Ninja dám một mình xông tới cản đường Tả Đăng Phong vì biết Hổ dực của hắn đã gẫy, biết hắn đã không còn binh khí trên người, nên khi Tả Đăng Phong trong nháy mắt lấy ra băng mâu, ông ta ngạc nhiên đến mức sững người, không kịp né tránh, bị băng mâu xuyên thẳng qua ngực.
Tả Đăng Phong một kích thành công không hề dừng lại, lướt qua Ninja, tiếp tục xông vào đội quân. Hắn muốn lợi dụng suy nghĩ ném chuột sợ vỡ đồ của quân Nhật, nên ở trong đám người nhanh chóng lấp lóe vọt đi, hắn không chạy lộn xộn, mà lúc nào cũng duy trì khoảng cách khoảng năm trượng với sông nhỏ.
Các Ninja phân tán ở các hướng khác nhau, khi nhìn thấy Tả Đăng Phong nhảy vào đoàn người thì đều dồn dập đuổi tới, nhưng khoảng cách giữa họ với Tả Đăng Phong rất xa, trong thời gian ngắn không tài nào đuổi kịp, hai Ninja ở hướng bắc và tây nam tới trước, Tả Đăng Phong qua khóe mắt nhìn thấy tốc độ của họ, thì quay đầu lại kiểm tra vị trí của Thập Tam, nhẩm tính, thấy hai người kia không đuổi kịp hắn và Thập Tam, thì tiếp tục chạy.
Một lúc sau, Tả Đăng Phong đã gần ra tới biên vòng vây, vòng vây dài tới năm dặm, cách nghĩa trang ba dặm, cách ngọn núi phía tây hơn hai dặm địa, trong hai dặm này không hề có chướng ngại vật, nếu vọt tới đó, nhất định sẽ bị loạn súng quân Nhật bắn trúng.
Tả Đăng Phong vung tay trái bắt lấy Thập Tam ôm vào lòng, tay phải vươn ra lấy nước, tạo một tấm khiên băng khổng lồ bảo vệ quanh mình, ngửa người, đạp mạnh chân mượn lực, bay ngược tốc hành về phía ngọn núi.
Đúng như dự đoán, quân Nhật lập tức lên đạn bắn nhầu. Tuy nhiên, đạn chẳng những không xuyên qua được tấm khiên băng, mà còn vô tình tạo thêm lực đẩy cho hắn bay lùi về sau nhanh hơn. Tả Đăng Phong lủi vào trong rừng cây dưới chân núi, tiếng súng đột nhiên dừng bặt, không hỏi cũng biết là hai ninja kia đã đuổi tới, quân Nhật sợ bắn trúng họ nên ngừng bắn.
Tả Đăng Phong chạy gấp vào trong rừng, nơi này vẫn còn nằm trong phạm vi bắn tỉa, không thể lăng không mà đi. Tả Đăng Phong vòng qua mé tây ngọn núi, ngoảnh đầu lại nhìn đám ninja bị hắn bỏ lại đằng sau, biết mình đã thực sự an toàn, nên sinh lòng xấu xa hét to, "Lão Tử muốn đi, kẻ nào cũng không ngăn được! "
Phía tây ngọn núi là vùng đất bằng phẳng, vừa rời khỏi núi, Tả Đăng Phong nhìn thấy phía trước xuất hiện bảy bóng người. Lúc đầu hắn tưởng đó là mai phục của quân Nhật, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy bảy người đó đều mặc trang phục của đạo giáo, một người trong đó chính là chưởng giáo Mao Sơn, Đỗ Thu Đình.
Nhìn thấy Đỗ Thu Đình, Tả Đăng Phong thấy trong lòng ấm áp, hắn bị vây đến bây giờ đã một ngày một đêm, Đỗ Thu Đình nhất định là nghe được phong thanh, biết hắn bị vây nên tới đây cứu viện.
"Đại ca, quỷ tử ở phía sau, mau rời khỏi nơi này trước." Tả Đăng Phong vội chạy về phía Đỗ Thu Đình.
Tả Đăng Phong vừa dứt lời, đột nhiên va vào một tấm màn chắn vô hình, bị lực phản chấn của màn chắn hất văng về sau.
Tả Đăng Phong giật mình. Màn chắn này không phải màn chắn linh khí bình thường, cũng không phải trận pháp đơn thuần, mà là cả hai hợp lại tạo thành tử khí trận pháp, đây là trận pháp có uy lực lớn nhất mà Đỗ Thu Đình biết, dùng ba mươi sáu cao thủ tử khí áp trận, chỉ có sáu cửa vô, hưu, đỗ, cảnh, tử, kinh. Trận này tên là Lục Đạo Luân Hồi, không cửa sinh, bỏ luôn cửa cát, chính là đại trận đại hung giết chóc, Đỗ Thu Đình bày ra trận này, cho thấy không phải đến cứu mạng, mà là đến giết người.
"Đại ca, anh làm vậy là ý gì?" Tả Đăng Phong đứng lại, cao giọng hỏi.
Trận pháp này rộng khoảng chín trượng, hắn ở trong trận không nghe được âm thanh bên ngoài trận, nhưng hắn có thể nhìn thấy Đỗ Thu Đình nói gì đó với sáu người kia, theo vẻ mặt và cử động của Đỗ Thu Đình, thì hình như là đang cố gắng thuyết phục sáu người kia rời khỏi trận vị, thả cho hắn đi.
Nhưng sáu người kia đều nhìn vào hắn với ánh mắt không hề thân thiện. Tả Đăng Phong thấy lạ, nhìn họ thật kỹ, thấy một người trong đó có vẻ quen mắt, cố nhớ lại, thì nhớ ra người nọ là đạo nhân của Chung Nam sơn.
Đám Ninja kia đã sắp đuổi tới, mà Đỗ Thu Đình vẫn thuyết phục được các đạo nhân, sau người vẫn lắc đầu, Đỗ Thu Đình cũng không cậy mạnh ép buộc, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, viết tám chữ lên mặt tuyết, "Lục Đạo Luân Hồi, rút lui phản phệ."
Tả Đăng Phong cau mày, ý của Đỗ Thu Đình rất rõ ràng, ông ta sẽ không triệt tiêu Lục Đạo Luân Hồi đại trận. Hắn vốn tưởng lúc bày trận, Đỗ Thu Đình không biết hắn ở trong trận, nhưng bây giờ xem ra Đỗ Thu Đình đã biết chuyện ấy, hắn vô tình trở thành mồi nhử để đám người Đỗ Thu Đình bày trận tiêu diệt chín Ninja và quân Nhật.
Tả Đăng Phong cau mày nhìn Đỗ Thu Đình, hắn biết tại sao Đỗ Thu Đình muốn làm như thế. chín Ninja Nhật kia lúc trước liên thủ quét ngang Đạo môn Trung Quốc, khiến cho đa số môn phái đạo giáo tổn thất nặng nề, Lục Đạo Luân Hồi đại trận chỉ cần ba mươi sáu cao thủ tử khí vượt qua thiên kiếp là có thể thành trận, một khi thành trận có thể thông qua trận giết sạch người trong trận, đám Đỗ Thu Đình làm như vậy là vì muốn diệt trừ chín Ninja Nhật này, hắn chỉ là một kẻ bị chôn cùng.
"Ba trong Ngũ hành, phải tránh." Tả Đăng Phong dùng chưởng làm đao, cắt một góc áo, quay người trở vào trong trận. Trong tên của Đỗ Thu Đình có ba từ mộc, thổ, hỏa, thì ra dòng kệ lưu lại của Viên Thiên Cương chính là ý muốn chỉ Đỗ Thu Đình , nhưng đáng tiếc hắn đã hiểu ra quá muộn.
Hắn cắt vạt áo ý là cắt bào đoạn nghĩa, hắn cắt đứt tình cảm huynh đệ với Đỗ Thu Đình, bởi thực lòng Đỗ Thu Đình đã sớm không còn coi hắn là huynh đệ.
Tả Đăng Phong không hề phẫn nộ, giết cha đoạt vợ là đại thù, Đỗ Thu Đình chắc hẳn đã nghĩ hắn cướp mất Ngọc Phất của mình, nhưng hắn vốn chẳng hề đoạt người yêu của ai, nếu có sai hắn cũng chỉ sai ở một chỗ, là đã đưa vàng cho Mao Sơn phái duy trì cuộc sống, bảo vệ Mao Sơn phái không bị tan rã, tặng tuyệt thế bảo kiếm cho Đỗ Thu Đình phòng thân, những hành động này lại bị Đỗ Thu Đình lý giải thành vì hắn thẹn trong lòng mới tìm mọi cách để bù đắp.
Tả Đăng Phong cảm thấy rất cô đơn, hóa ra hắn vẫn chỉ có một mình, trừ Thập Tam hắn chẳng còn một người bạn thật lòng nào, người mà hắn từng cho là bằng hữu lại đem hắn nhốt chung vào cái lồng sắt với hàng vạn con Ác Lang.
Dù bị nhốt trong trận, nhưng Tả Đăng Phong không hề từ bỏ hi vọng, vất vả bao nhiêu mới tìm đủ lục âm nội đan, dù như thế nào cũng phải mang nó rời khỏi đây.
Tả Đăng Phong đi vòng sang hướng Đông Bắc, các Ninja kia đuổi theo, Tả Đăng Phong lại ngoặt sang tây bắc, nhưng không được bao xa thì lại bị phản chấn trở về, hắn làm vậy vốn không phải là để chạy, mà là để cho các Ninja kia biết mọi người đã bị vây ở trong trận, và trận pháp này chẳng liên quan gì tới mình, nếu không, các Ninja tưởng hắn giở trò quỷ, sẽ dồn tất cả tinh lực vào việc truy sát hắn.
Tả Đăng Phong bị văng trở về, quay sang hướng chính bắc, tám Ninja đuổi sát không buông, Tả Đăng Phong chỉ không ngừng thử nghiệm, không hề quay lại đối chiến với Ninja, vờn quanh một vòng thì rốt cục các Ninja cũng nhận ra vấn đề, cũng phát hiện ra ngoài trận chia làm sáu nơi có rất nhiều tử khí đạo nhân. Thấy không đuổi kịp Tả Đăng Phong, họ bèn nghĩ cách liên lạc với bên ngoài, đáng tiếc họ không biết trận pháp này vốn ngăn cách nơi này với bên ngoài, giải thích theo kiểu khoa học phương tây chính là ngăn cách từ trường, dù người Nhật dùng pháo bắn hay xe tông thì cũng đều bất lực.
Người Nhật lùi lại, Tả Đăng Phong đứng dưới chân núi, tay bắt quyết tụ khí, suy nghĩ cách bỏ trốn. Trận pháp này tuy tên là Lục Đạo Luân Hồi, nhưng chẳng quan hệ tí nào với nhà phật, Lục Đạo ở đây là chỉ lỏa, lân, cọng lông, vũ, côn và âm hồn, lỏa là chỉ người, lân chỉ Thủy tộc, cọng lông là chỉ thú, vũ là chỉ cầm, côn chỉ côn trùng, còn âm hồn là tất cả âm tính khí tức.
Trận pháp vốn chưa khởi động, một khi khởi động, đám người Đỗ Thu Đình nhất định sẽ diệt lỏa, tức là người trước tiên. Thời điểm thi pháp tốt nhất là lúc buổi trưa ba khắc, vì thi pháp buổi trưa có thể lợi dụng dương khí dồi dào để tận diệt toàn bộ vong âm hồn, phòng ngừa âm khí quá nặng quấy rầy ông trời, làm giảm bớt tuổi thọ, nhưng các đạo nhân đều không biết, một khi họ khởi động trận pháp, nhất định trong nháy mắt sẽ sát sinh hơn vạn, sát khí trùng thiên, dư sức chém sạch toàn bộ tuổi thọ của họ.
Lúc này đang là giờ Tỵ ba khắc, cách buổi trưa ba khắc một canh giờ, trong vòng hai tiếng phải nghĩ ra cách trốn thoát, nếu không hẳn là phải chết.
/457
|