Tả Đăng Phong từng nghĩ người Nhật sẽ tìm tới nơi này, cũng nghĩ đến việc họ sẽ phái quân đội hiệp trợ Ninja, nhưng hắn không ngờ lại huy động quân Nhật nhiều như vậy, mênh mông cuồn cuộn, đầy khắp núi đồi, nhìn từ xa cứ như một đàn kiến.
Tả Đăng Phong không nghĩ Mã Anh và Chu Hùng tố cáo, vì họ không có động cơ, những nông dân được chia của cũng không thể, quỷ Nhật tìm tới đây chính là vì tấm kim phiếu trăm lạng hoàng kim đã làm bại lộ hành tung của hắn.
Quân đội còn cách nghĩa trang có mười mấy dặm, giữa các đội quân có khe hở, muốn đào tẩu vẫn còn kịp, nhưng lăng mộ còn chưa mở ra, nội đan âm chúc thổ ngưu còn chưa lấy được, hắn không thể rời đi, nhưng nếu bây giờ không đi, đợi quân Nhật tới gần, vòng vây thu nhỏ lại, đến lúc đó muốn đào tẩu khó càng thêm khó.
Cục diện hắn không muốn gặp nhất đã xảy ra, đối địch và phá trận phải thực hiện cùng lúc rồi.
Nhưngm như vậy, mức độ nguy hiểm rất là cao.
Nếu bây giờ hắn rời đi, quân Nhật sẽ cho người canh giữ nơi này, để đảm bảo các Ninja phá trận không bị quấy rầy. Ninja Nhật không phải lũ ngốc, sớm muộn cũng sẽ bắt được âm chúc thổ ngưu, lấy nội đan của nó để đổi nội đan dương chúc thổ cẩu trong tay hắn. Người Nhật đã biết hắn tìm âm chúc nội đan để cứu người yêu sống lại, nên chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện không công bằng để ép hắn trao đổi, thậm chí còn có thể dùng nó để bắt hắn đi tìm những viên nội đan dương tính còn lại.
Nhưng nếu ở lại, trong thời gian ngắn nhất định không kịp phá được trận pháp, đến khi vòng vây thu nhỏ lại, hắn sẽ rất khó đào tẩu. Quân Nhật ai cũng có súng, nếu hắn lăng không đào tẩu, Quân Nhật nhất định sẽ nhắm thẳng vào hắn mà bóp cò, Thần Tiên cũng sẽ bị bắn thành cái sàng, chỉ còn cách từ trên mặt đất lao ra, nhưng quân Nhật đông như thế, vòng vây ít nhất cũng phải dài đến mấy dặm, nói xông ra nghe dễ thế!
Ở lại thì bất lợi cho mình, mà đi thì mình cũng bất lợi, Tả Đăng Phong phải lựa chọn. “Núi xanh còn sợ gì không có củi đốt." Tả Đăng Phong vất vả ra quyết định, chỉ cần còn người sống, thì còn hy vọng.
Nhưng khi hạ xuống mặt đất hắn lại đổi ý. Không thể đi, nếu âm chúc thổ ngưu rơi vào tay người Nhật, hắn sẽ hoàn toàn bị mất quyền chủ động. Người Nhật rất coi trọng dương chúc nội đan, hắn coi trọng âm chúc nội đan, hai bên đều có điểm yếu, không bên nào dám manh động, chỉ có thể giằng co, nhưng hắn chỉ còn có chín tháng, không có thời gian giằng co với họ.
"Không đi được, đi là tiêu hết." Tả Đăng Phong lầm bầm.
"Miêu ~" Thập Tam cũng nhận ra Tả Đăng Phong nôn nóng.
Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Thập Tam, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ kỳ lạ, nhưng ý nghĩ này chỉ trong chốc lát đã bị hắn hủy bỏ. Lông Thập Tam tuy hơi có sắc vàng, tai cũng dài ra lông bút, nhưng nó chưa nuốt đủ nội đan, nội đan của bản thân còn chưa hồi phục, với tu vi hiện giờ của Thập Tam, tuy có thể ngưng thần gọi Kim long ra, nhưng Thập Tam Thái Tử Phong cách nơi này cả vạn dặm, Kim long chưa đến nơi linh khí của Thập Tam đã hết rồi, không thể khống chế Kim long được nữa, không được, đường này không thông.
Quân Nhật đang nhanh chóng tới gần, những đội quân này không cùng một gốc với nhau, trang bị, cách thức không giống nhau, cho thấy là từ nhiều đội được tạm thời điều động đến đây, chứ không phải là một sư đoàn hay lữ đoàn hoàn chỉnh. Trong những người này cũng không có ngụy quân, người Nhật tuy dùng ngụy quân nhưng không tin tưởng họ, những nhiệm vụ quan trọng đều không cho ngụy quân tham dự.
Tả Đăng Phong bắt đầu suy nghĩ làm sao để phá trận, phá sớm một phút là có thể rời đi sớm một phút.
Trước giờ hắn tưởng Khương Tử Nha sẽ đặt một trận pháp trình độ cao nhất trong đời ở trong lăng mộ, nhưng không ngờ Khương Tử Nha lại không làm vậy, mà chỉ lấy núi làm trận nhãn, lập vòng phòng hộ bảo vệ chủ mộ thất, đây là loại trận pháp đơn giản nhất, nhưng khó phá nhất, chỉ cần núi còn, chủ mộ thất sẽ còn an toàn, trận pháp này đã hoàn toàn nắm được tinh túy của cái gọi là "đại xảo nhược chuyết", nếu muốn phá một trận pháp như vậy, chỉ có cách làm cho trận pháp lộ hết ra, sau đó chặn đường liên hệ giữa chủ mộ thất và ngọn núi lớn phía tây, nhưng bây giờ nông dân đã chạy hết rồi, làm sao đào mộ ra được.
Phải đấu với kẻ địch mạnh, Tả Đăng Phong không thể nào bình tĩnh được, lửa cháy đến nơi ai mà ngồi không yên được, nên hắn lại đi ra quan sát tình hình địch, phát hiện kẻ địch chỉ còn cách nghĩa trang không tới năm dặm.
Tả Đăng Phong quay trở vào long lăng mộ, đứng trước cánh cửa đá thứ ba một lúc lâu, Âm Dương Thái cực phù trên cánh cửa này không thể động vào, tuy không biết chắc động vào sẽ gây ra hậu quả gì, nhưng có thể khẳng định chắc chắn không tốt.
Tả Đăng Phong quay trở lên mặt đất, hố to đã bị lấp, hắn phải đào lại, cửa chính không thể vào được, thì phải tìm cách vào bằng cửa phụ.
Vì chỗ này đã từng bị đào lên, nên khi lấp lại đất cũng rất xốp, hơn nữa chỉ sâu có năm trượng, dùng Chuyển Sơn Quyết chỉ sau một nén nhang, Tả Đăng Phong đã đào lại hố xong, màn chắn màu đen lại xuất hiện.
Tả Đăng Phong quay ra kiểm tra tình hình địch lần thứ hai, quân Nhật đã dừng lại cách bên ngoài ba dặm, bắt đầu tập trung quân lực, bài binh bố trận.
Thấy quân địch không ý định tấn công ngay, Tả Đăng Phong hơi yên tâm, nhưng hắn biết rõ thời gian kéo dài càng lâu, binh lực của địch càng mạnh, hắn muốn trốn thoát càng khó.
Làm sao bây giờ? làm sao bây giờ? Tả Đăng Phong nhắm mắt, cau mày suy nghĩ. Không thể dùng trận pháp để chặn mối liên hệ giữa ngọn núi chủ mộ thất, một là vì không đủ vật liệu bày trận, hai là chủ mộ thất chưa hiện ra nguyên hình, hắn không thể xác định quy mô hình dạng của nó để bày được trận pháp cụ thể.
Bày trận pháp chế địch cũng không thông, một là vật liệu thiếu hụt, nguyên nhân quan trọng nhất là trận pháp khi lập từ bên trong không thể mở rộng ra ngoài được, hắn đang ở trong vòng vây, nếu muốn bày trận thì phải trốn ra được bên ngoài.
Tả Đăng Phong gấp rút như kiến trên chảo nóng, may mà vòng vây của quân Nhật chưa hoàn thành, vẫn còn đang điều chỉnh, bày bố, đặt trọng binh ở núi lớn và những chỗ khuất, xếp đội bắn tỉa ở những điểm cao, pháo cối ở những nơi bằng phẳng.
Tả Đăng Phong vốn đã từng bố trí một trận pháp đơn giản bên ngoài nghĩa trang, để cho người ngoài không nhìn thấy được tình hình bên trong, nên đội bắn tỉa chưa nhìn thấy hắn, nhưng quân Nhật biết chắc hắn vẫn đang ở ngay trong khu vực này.
Càng lúc, quân Nhật tập kết tới ngày càng nhiều, độ dày của vòng vây tăng lên đến năm dặm, tần suất di động càng lúc càng ít đi, cho thấy không bao lâu nữa họ sẽ bắt đầu tấn công.
Tả Đăng Phong vừa lo vừa căng thẳng lại vừa tự kiêu. Lo là âm chúc thổ ngưu ở ngay bên dưới, mà hắn mãi không tìm được cách nào phá vỡ màn chắn thu lấy nội đan. Tự kiêu là không ngờ người Nhật lại điều động hơn một vạn quân chỉ để vây công một mình hắn, một địch vạn người chính là vinh quang vô thượng của đàn ông. Căng thẳng là vì với một trận địa khủng bố như vậy, dù thân pháp có nhanh hơn nữa cũng không thể nào thoát khỏi mưa bom bão đạn, tu vi lợi hại đến đâu cũng không thể lấy một tàn sát được vạn người.
Đến hai giờ chiều, Tả Đăng Phong vẫn chưa nghĩ ra cách phá trận, mà trận địa của quân địch đã bài bố xong xuôi, chín Ninja Nhật đã xuất hiện. Họ không đứng ở đầu đội ngũ cho thấy họ không định ra tay trước, mà là muốn cho quân đội đánh trận đầu.
Lúc này dù đã đầu xuân, nhưng vẫn là ngày ngắn đêm dài, hơn năm giờ chiều trời đã bắt đầu tối. Tả Đăng Phong rất muốn quỷ Nhật không bắt đầu tấn công trước khi trời tối, vì đến tối quân Nhật sẽ không còn nhìn rõ mọi vật, hắn sẽ có thêm một đêm để suy nghĩ, nhưng đáng tiếc người Nhật không ngốc, vòng vây hoàn thành xong là lập tức phái ra một đội quân xông thẳng về phía nghĩa trang.
Tả Đăng Phong cầm thanh kiếm của Mã Anh, ngưng thần chờ đợi, muốn giết mười tên quỷ này bình thường không cần dùng binh khí, nhưng hắn muốn giữ lại linh khí hết mức có thể.
Mười quỷ này tử chỉ là để thăm dò, mục đích thật sự của chúng là để xem hắn có ở trong nghĩa trang hay không, vì trận pháp ẩn hình của Tả Đăng Phong vẫn còn phát huy tác dụng, quỷ tử không nhìn thấy tình hình cụ thể trong nghĩa trang, nhưng chúng không cần biết trong nghĩa trang như thế nào, chỉ cần biết hắn vẫn còn đang ở trong đó là đủ.
Tốp dò đường đến sát nghĩa trang thì dừng, súng cối bắt đầu khai hỏa.
Tả Đăng Phong cau mày, quỷ tử quả thực đã đặt mục tiêu giết hắn lên hàng đầu, tìm dương chúc nội đan xếp xuống thứ hai, đặt ở thứ yếu vị trí, thậm chí không thèm lo lửa đạn cực mạnh có thể làm hỏng nội đan.
Mộ đạo kiên cố trở thành nơi tránh đạn cực tốt, phía trên có một tầng đất hơn hai mươi mét, đạn pháo căn bản không thế bắn tới chỗ hắn. Tả Đăng Phong và Thập Tam trốn trong mộ đạo, nghe tiếng đạn pháo nổ tung đinh tai nhức óc, đất rung núi chuyển. Tả Đăng Phong nhận ra tử vong đang cách mình rất gần, tuy sớm muộn gì cũng phải chết, nhưng tuyệt đối không thể chết lúc này, cũng không thể chết ở chỗ này, hắn còn có việc chưa làm xong.
Đạn pháo nổ inh tai, nhưng Tả Đăng Phong vẫn ung dung, chí ít trong thời gian nã pháo, quân Nhật sẽ không tấn công, hắn thừa cơ hội đi tới trước cánh cửa đá thứ ba, nhìn hai mắt cá âm dương mà bối rối, hay là hắn cả nghĩ quá rồi, cánh cửa này vẫn có thể mở ra được?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhấn vào mắt cá nào, không thể vì tình thế nguy cấp mà lừa mình dối người, những cơ quan trước đã hoàn toàn làm tắc nghẽn mộ đạo, mặc kệ người phương nào đi vào đều sẽ làm chúng bị phát động, dù là hậu nhân của Tề quốc đi vào đến cũng là như vậy, căn bản là không có cách nào đi vào mà được an toàn, cho thấy Khương Tử Nha căn bản không hề nghĩ đến việc có ai đó sẽ vào được, nếu vậy ông ta đâu cần phải để lại cách thức đi vào trong lăng trên cánh cửa đá cuối cùng.
Tả Đăng Phong quay ra mộ đạo, đánh gãy hết cột gỗ chống trong phạm vi ba mươi bước, vùi lấp con đường đi vào trong lăng, hắn muốn tạo nên động cơ bức bách bản thân phải từ bỏ manh mối sai lầm này, tập trung suy nghĩ một con đường phá trận khác.
Tả Đăng Phong nóng ruột, lòng như lửa đốt, hắn biết sau khi tiếng pháo dừng lại, đại quân quỷ tử sẽ xông vào, con sông nhỏ kia cách nghĩa trang tới hơn hai dặm, một khi vòng vây thu nhỏ lại, hắn không thể lợi dụng con sông để thi pháp nữa, đường lui thế là đứt đoạn.
Tả Đăng Phong đang đứng ngồi không yên, thì tiếng pháo đột nhiên ngừng bặt, tiếng súng dày đặc và tiếng quỷ tử kinh ngạc kêu lên, Tả Đăng Phong nghiêng tai lắng nghe, phát hiện bên trong tiếng súng và những tiếng kêu sợ hãi là một tiếng chim kêu cao vút sắc nhọn...
Tả Đăng Phong không nghĩ Mã Anh và Chu Hùng tố cáo, vì họ không có động cơ, những nông dân được chia của cũng không thể, quỷ Nhật tìm tới đây chính là vì tấm kim phiếu trăm lạng hoàng kim đã làm bại lộ hành tung của hắn.
Quân đội còn cách nghĩa trang có mười mấy dặm, giữa các đội quân có khe hở, muốn đào tẩu vẫn còn kịp, nhưng lăng mộ còn chưa mở ra, nội đan âm chúc thổ ngưu còn chưa lấy được, hắn không thể rời đi, nhưng nếu bây giờ không đi, đợi quân Nhật tới gần, vòng vây thu nhỏ lại, đến lúc đó muốn đào tẩu khó càng thêm khó.
Cục diện hắn không muốn gặp nhất đã xảy ra, đối địch và phá trận phải thực hiện cùng lúc rồi.
Nhưngm như vậy, mức độ nguy hiểm rất là cao.
Nếu bây giờ hắn rời đi, quân Nhật sẽ cho người canh giữ nơi này, để đảm bảo các Ninja phá trận không bị quấy rầy. Ninja Nhật không phải lũ ngốc, sớm muộn cũng sẽ bắt được âm chúc thổ ngưu, lấy nội đan của nó để đổi nội đan dương chúc thổ cẩu trong tay hắn. Người Nhật đã biết hắn tìm âm chúc nội đan để cứu người yêu sống lại, nên chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện không công bằng để ép hắn trao đổi, thậm chí còn có thể dùng nó để bắt hắn đi tìm những viên nội đan dương tính còn lại.
Nhưng nếu ở lại, trong thời gian ngắn nhất định không kịp phá được trận pháp, đến khi vòng vây thu nhỏ lại, hắn sẽ rất khó đào tẩu. Quân Nhật ai cũng có súng, nếu hắn lăng không đào tẩu, Quân Nhật nhất định sẽ nhắm thẳng vào hắn mà bóp cò, Thần Tiên cũng sẽ bị bắn thành cái sàng, chỉ còn cách từ trên mặt đất lao ra, nhưng quân Nhật đông như thế, vòng vây ít nhất cũng phải dài đến mấy dặm, nói xông ra nghe dễ thế!
Ở lại thì bất lợi cho mình, mà đi thì mình cũng bất lợi, Tả Đăng Phong phải lựa chọn. “Núi xanh còn sợ gì không có củi đốt." Tả Đăng Phong vất vả ra quyết định, chỉ cần còn người sống, thì còn hy vọng.
Nhưng khi hạ xuống mặt đất hắn lại đổi ý. Không thể đi, nếu âm chúc thổ ngưu rơi vào tay người Nhật, hắn sẽ hoàn toàn bị mất quyền chủ động. Người Nhật rất coi trọng dương chúc nội đan, hắn coi trọng âm chúc nội đan, hai bên đều có điểm yếu, không bên nào dám manh động, chỉ có thể giằng co, nhưng hắn chỉ còn có chín tháng, không có thời gian giằng co với họ.
"Không đi được, đi là tiêu hết." Tả Đăng Phong lầm bầm.
"Miêu ~" Thập Tam cũng nhận ra Tả Đăng Phong nôn nóng.
Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Thập Tam, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý nghĩ kỳ lạ, nhưng ý nghĩ này chỉ trong chốc lát đã bị hắn hủy bỏ. Lông Thập Tam tuy hơi có sắc vàng, tai cũng dài ra lông bút, nhưng nó chưa nuốt đủ nội đan, nội đan của bản thân còn chưa hồi phục, với tu vi hiện giờ của Thập Tam, tuy có thể ngưng thần gọi Kim long ra, nhưng Thập Tam Thái Tử Phong cách nơi này cả vạn dặm, Kim long chưa đến nơi linh khí của Thập Tam đã hết rồi, không thể khống chế Kim long được nữa, không được, đường này không thông.
Quân Nhật đang nhanh chóng tới gần, những đội quân này không cùng một gốc với nhau, trang bị, cách thức không giống nhau, cho thấy là từ nhiều đội được tạm thời điều động đến đây, chứ không phải là một sư đoàn hay lữ đoàn hoàn chỉnh. Trong những người này cũng không có ngụy quân, người Nhật tuy dùng ngụy quân nhưng không tin tưởng họ, những nhiệm vụ quan trọng đều không cho ngụy quân tham dự.
Tả Đăng Phong bắt đầu suy nghĩ làm sao để phá trận, phá sớm một phút là có thể rời đi sớm một phút.
Trước giờ hắn tưởng Khương Tử Nha sẽ đặt một trận pháp trình độ cao nhất trong đời ở trong lăng mộ, nhưng không ngờ Khương Tử Nha lại không làm vậy, mà chỉ lấy núi làm trận nhãn, lập vòng phòng hộ bảo vệ chủ mộ thất, đây là loại trận pháp đơn giản nhất, nhưng khó phá nhất, chỉ cần núi còn, chủ mộ thất sẽ còn an toàn, trận pháp này đã hoàn toàn nắm được tinh túy của cái gọi là "đại xảo nhược chuyết", nếu muốn phá một trận pháp như vậy, chỉ có cách làm cho trận pháp lộ hết ra, sau đó chặn đường liên hệ giữa chủ mộ thất và ngọn núi lớn phía tây, nhưng bây giờ nông dân đã chạy hết rồi, làm sao đào mộ ra được.
Phải đấu với kẻ địch mạnh, Tả Đăng Phong không thể nào bình tĩnh được, lửa cháy đến nơi ai mà ngồi không yên được, nên hắn lại đi ra quan sát tình hình địch, phát hiện kẻ địch chỉ còn cách nghĩa trang không tới năm dặm.
Tả Đăng Phong quay trở vào long lăng mộ, đứng trước cánh cửa đá thứ ba một lúc lâu, Âm Dương Thái cực phù trên cánh cửa này không thể động vào, tuy không biết chắc động vào sẽ gây ra hậu quả gì, nhưng có thể khẳng định chắc chắn không tốt.
Tả Đăng Phong quay trở lên mặt đất, hố to đã bị lấp, hắn phải đào lại, cửa chính không thể vào được, thì phải tìm cách vào bằng cửa phụ.
Vì chỗ này đã từng bị đào lên, nên khi lấp lại đất cũng rất xốp, hơn nữa chỉ sâu có năm trượng, dùng Chuyển Sơn Quyết chỉ sau một nén nhang, Tả Đăng Phong đã đào lại hố xong, màn chắn màu đen lại xuất hiện.
Tả Đăng Phong quay ra kiểm tra tình hình địch lần thứ hai, quân Nhật đã dừng lại cách bên ngoài ba dặm, bắt đầu tập trung quân lực, bài binh bố trận.
Thấy quân địch không ý định tấn công ngay, Tả Đăng Phong hơi yên tâm, nhưng hắn biết rõ thời gian kéo dài càng lâu, binh lực của địch càng mạnh, hắn muốn trốn thoát càng khó.
Làm sao bây giờ? làm sao bây giờ? Tả Đăng Phong nhắm mắt, cau mày suy nghĩ. Không thể dùng trận pháp để chặn mối liên hệ giữa ngọn núi chủ mộ thất, một là vì không đủ vật liệu bày trận, hai là chủ mộ thất chưa hiện ra nguyên hình, hắn không thể xác định quy mô hình dạng của nó để bày được trận pháp cụ thể.
Bày trận pháp chế địch cũng không thông, một là vật liệu thiếu hụt, nguyên nhân quan trọng nhất là trận pháp khi lập từ bên trong không thể mở rộng ra ngoài được, hắn đang ở trong vòng vây, nếu muốn bày trận thì phải trốn ra được bên ngoài.
Tả Đăng Phong gấp rút như kiến trên chảo nóng, may mà vòng vây của quân Nhật chưa hoàn thành, vẫn còn đang điều chỉnh, bày bố, đặt trọng binh ở núi lớn và những chỗ khuất, xếp đội bắn tỉa ở những điểm cao, pháo cối ở những nơi bằng phẳng.
Tả Đăng Phong vốn đã từng bố trí một trận pháp đơn giản bên ngoài nghĩa trang, để cho người ngoài không nhìn thấy được tình hình bên trong, nên đội bắn tỉa chưa nhìn thấy hắn, nhưng quân Nhật biết chắc hắn vẫn đang ở ngay trong khu vực này.
Càng lúc, quân Nhật tập kết tới ngày càng nhiều, độ dày của vòng vây tăng lên đến năm dặm, tần suất di động càng lúc càng ít đi, cho thấy không bao lâu nữa họ sẽ bắt đầu tấn công.
Tả Đăng Phong vừa lo vừa căng thẳng lại vừa tự kiêu. Lo là âm chúc thổ ngưu ở ngay bên dưới, mà hắn mãi không tìm được cách nào phá vỡ màn chắn thu lấy nội đan. Tự kiêu là không ngờ người Nhật lại điều động hơn một vạn quân chỉ để vây công một mình hắn, một địch vạn người chính là vinh quang vô thượng của đàn ông. Căng thẳng là vì với một trận địa khủng bố như vậy, dù thân pháp có nhanh hơn nữa cũng không thể nào thoát khỏi mưa bom bão đạn, tu vi lợi hại đến đâu cũng không thể lấy một tàn sát được vạn người.
Đến hai giờ chiều, Tả Đăng Phong vẫn chưa nghĩ ra cách phá trận, mà trận địa của quân địch đã bài bố xong xuôi, chín Ninja Nhật đã xuất hiện. Họ không đứng ở đầu đội ngũ cho thấy họ không định ra tay trước, mà là muốn cho quân đội đánh trận đầu.
Lúc này dù đã đầu xuân, nhưng vẫn là ngày ngắn đêm dài, hơn năm giờ chiều trời đã bắt đầu tối. Tả Đăng Phong rất muốn quỷ Nhật không bắt đầu tấn công trước khi trời tối, vì đến tối quân Nhật sẽ không còn nhìn rõ mọi vật, hắn sẽ có thêm một đêm để suy nghĩ, nhưng đáng tiếc người Nhật không ngốc, vòng vây hoàn thành xong là lập tức phái ra một đội quân xông thẳng về phía nghĩa trang.
Tả Đăng Phong cầm thanh kiếm của Mã Anh, ngưng thần chờ đợi, muốn giết mười tên quỷ này bình thường không cần dùng binh khí, nhưng hắn muốn giữ lại linh khí hết mức có thể.
Mười quỷ này tử chỉ là để thăm dò, mục đích thật sự của chúng là để xem hắn có ở trong nghĩa trang hay không, vì trận pháp ẩn hình của Tả Đăng Phong vẫn còn phát huy tác dụng, quỷ tử không nhìn thấy tình hình cụ thể trong nghĩa trang, nhưng chúng không cần biết trong nghĩa trang như thế nào, chỉ cần biết hắn vẫn còn đang ở trong đó là đủ.
Tốp dò đường đến sát nghĩa trang thì dừng, súng cối bắt đầu khai hỏa.
Tả Đăng Phong cau mày, quỷ tử quả thực đã đặt mục tiêu giết hắn lên hàng đầu, tìm dương chúc nội đan xếp xuống thứ hai, đặt ở thứ yếu vị trí, thậm chí không thèm lo lửa đạn cực mạnh có thể làm hỏng nội đan.
Mộ đạo kiên cố trở thành nơi tránh đạn cực tốt, phía trên có một tầng đất hơn hai mươi mét, đạn pháo căn bản không thế bắn tới chỗ hắn. Tả Đăng Phong và Thập Tam trốn trong mộ đạo, nghe tiếng đạn pháo nổ tung đinh tai nhức óc, đất rung núi chuyển. Tả Đăng Phong nhận ra tử vong đang cách mình rất gần, tuy sớm muộn gì cũng phải chết, nhưng tuyệt đối không thể chết lúc này, cũng không thể chết ở chỗ này, hắn còn có việc chưa làm xong.
Đạn pháo nổ inh tai, nhưng Tả Đăng Phong vẫn ung dung, chí ít trong thời gian nã pháo, quân Nhật sẽ không tấn công, hắn thừa cơ hội đi tới trước cánh cửa đá thứ ba, nhìn hai mắt cá âm dương mà bối rối, hay là hắn cả nghĩ quá rồi, cánh cửa này vẫn có thể mở ra được?
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhấn vào mắt cá nào, không thể vì tình thế nguy cấp mà lừa mình dối người, những cơ quan trước đã hoàn toàn làm tắc nghẽn mộ đạo, mặc kệ người phương nào đi vào đều sẽ làm chúng bị phát động, dù là hậu nhân của Tề quốc đi vào đến cũng là như vậy, căn bản là không có cách nào đi vào mà được an toàn, cho thấy Khương Tử Nha căn bản không hề nghĩ đến việc có ai đó sẽ vào được, nếu vậy ông ta đâu cần phải để lại cách thức đi vào trong lăng trên cánh cửa đá cuối cùng.
Tả Đăng Phong quay ra mộ đạo, đánh gãy hết cột gỗ chống trong phạm vi ba mươi bước, vùi lấp con đường đi vào trong lăng, hắn muốn tạo nên động cơ bức bách bản thân phải từ bỏ manh mối sai lầm này, tập trung suy nghĩ một con đường phá trận khác.
Tả Đăng Phong nóng ruột, lòng như lửa đốt, hắn biết sau khi tiếng pháo dừng lại, đại quân quỷ tử sẽ xông vào, con sông nhỏ kia cách nghĩa trang tới hơn hai dặm, một khi vòng vây thu nhỏ lại, hắn không thể lợi dụng con sông để thi pháp nữa, đường lui thế là đứt đoạn.
Tả Đăng Phong đang đứng ngồi không yên, thì tiếng pháo đột nhiên ngừng bặt, tiếng súng dày đặc và tiếng quỷ tử kinh ngạc kêu lên, Tả Đăng Phong nghiêng tai lắng nghe, phát hiện bên trong tiếng súng và những tiếng kêu sợ hãi là một tiếng chim kêu cao vút sắc nhọn...
/457
|