Rắc một tiếng, Tả Đăng Phong cảm thấy trước mắt mình lóe sáng, hai thanh kiếm mẹ con Thừa Ảnh đều gãy, mũi kiếm bay chếch qua đầu hắn, cảm giác trong tay hắn cũng nhẹ đi, cúi đầu nhìn xuống, Hổ dực cũng không ó khá hơn, bị chặt đứt mất một khúc.
Tả Đăng Phong mất binh khí, ném ngay bình rượu trong tay trái vào Ninja trước mặt, phóng linh khí ra túm khúc đao bị đứt lại, bao tay Thuần Dương còn ở trên người hắn, lấy được khúc đao về là có thể đúc lại Hổ dực.
Ninja đối diện một kích thành công, ném xuống đoạn kiếm gãy trong tay xuống, rút đao võ sĩ sau lưng ra, đồng thời xoay người né thoát đòn của Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong chưa từng gặp chiêu thức quỷ dị như vậy, Ninja kia cầm thanh đao, cả người lẫn đao xoay tròn như bánh xe, mũi đao hướng ra phía trước, xoay tròn phập phù, hắn không thể dùng bao tay Huyền Âm cản binh khí của đối phương được, đành chộp lấy khúc đao gãy, lùi lại ba thước, chuyển đao qua tay trái, tay phải phóng Huyền Âm chân khí ra để tự vệ.
Vì trong sân toàn là người mình, nên các Ninja Nhật không thể ném ám khí nữa, mà chuyển thành xa luân chiến, bốn người một xông lên, năm người còn lại, bốn người chiếm bốn hướng, chặn đường rút của hắn, một người đứng trên cao, tay đặt sẵn bên hông, bất cứ lúc nào cũng có thế phóng ám khí không cho hắn phóng lên cao bỏ chạy.
Tu vi của Ninja Nhật không thể dùng tiêu chuẩn tu hành của Trung Quốc để so sánh, nhưng tu vi những người này đều nằm giữa tử khí và tử khí đỉnh cao, so ra thì hơi yếu hơn Tả Đăng Phong, nhưng họ đông người, như đàn sói vây lão hổ. Bốn người đánh hắn, thì ba người phân ra tấn công cao, trung, thấp, một người đánh chặn, không cho hắn tránh né, ép hắn phải đón đỡ chiêu thức của ba người kia, Tả Đăng Phong mất Hổ dực, lại lấy một địch bốn trong phạm vi nhỏ hẹp, tình thế khá nguy cấp.
Tả Đăng Phong quyết định bỏ luôn đoạn đao Hổ dực, bây giờ bảo vệ mạng sống quan trọng hơn, thời gian kéo càng lâu hắn càng bất lợi.
Tả Đăng Phong quát lên một tiếng"Huyền Âm chân khí.", Huyền Âm chân khí bắn ra, bốn người tuy đang tấn công ác liệt, nhưng không dám khinh suất, theo bản năng lùi lại tránh.
Một người trong bọn không lùi, uốn con người theo thế Thiết bản kiều, nửa thân dưới bất động, nửa thân trên ngửa ra sau, Tả Đăng Phong thấy vậy, giận dữ giơ chân đạp thẳng vào hạ thân của hắn, thẳng tay phế bỏ tên kia luôn.
Người kia bị một đạp bay ra ngoài, thốt lên đau đớn, Tả Đăng Phong cau mặt, phế không được rồi, vì đó là phụ nữ, có cái gì đâu mà phế. Hắn không ham chiến nữa, vọt ra khỏi vòng vây, phóng thẳng về phía tên ninja ở trên cao.
Phụ trách chỗ này là người quen, Vụ Ẩn Phong Lôi, hồi trước đã từng bại trong tay Tả Đăng Phong, thấy Tả Đăng Phong xông tới, lập tức rút đao, dùng hết mười phần sức lực đối phó.
Nhưng dù hắn dùng hết sức, thì không phải đối thủ của Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong sử dụng huyễn hình quyết, tránh thoát nhát đao chém tới, lách sang bên phải, một đường dứt khoát chạy ra khỏi vòng vây.
"Lão Tử sẽ còn quay lại!" Tả Đăng Phong quẳng lại một câu đe dọa, nhanh chóng lao đi, đám Ninja không cam tâm, điên cuồng đuổi theo.
Tả Đăng Phong chỉ dùng tám phần mười thân pháp, hắn nhất định phải giữ lại hai phần mười làm hậu chiêu, nếu sau này phải đánh nhau sinh tử thì cũng có thể thắng vì đánh bất ngờ, cũng bởi chỉ dùng tám phần mười thân pháp, nên khoảng cách giữa hai bên kéo ra rất chậm, ai nấy lặn hụp trên các mái nhà, lao về hướng tây.
Đi được một lúc, Tả Đăng Phong đổi hướng, chuyển sang hướng nam, hắn không cắt đuôi, để tiếp tục lừa dối kẻ địch.
Mọi người rời khỏi phủ Tế Nam, lúc đầu, đám ninja còn cố ném ám khí tấn công hắn, nhưng rồi khoảng cách dần bị kéo dãn, họ không bắn ám khí nữa, mà chỉ vận linh khí đuổi theo.
Vừa chạy, Tả Đăng Phong vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, nhìn vị trí, khoảng cách của các ninja, xác định tu vi của họ, cái này quan trọng, để ít bữa nữa còn quyết chiến với nhau.
Cổ Nhân miêu tả Tế Nam là bốn phía hoa sen ba mặt liễu, một thành núi sắc nửa thành hồ, Tế Nam ba mặt là núi vây quanh, rời khỏi Tế Nam là điv ào vùng núi, Tả Đăng Phong hơi tăng nhanh tốc độ, vờn quanh một ngọn núi rồi lặng lẽ chuồn sang hướng bắc.
Lừa địch là phải cực khéo léo. Làm lộ liễu quá địch sẽ nghi ngờ, làm kín kẽ quá thì địch lại theo không kịp, lúc hắn đi sang hướng bắc, quay đầu lại đã không còn thấy Ninja nào nữa, nhưng hắn còn nhất định phải làm cho đối phương có thể mơ hồ nhìn thấy được hắn đi sang hướng bắc, mục đích là để cho kẻ địch sinh ra ảo giác, "Hắn chính là cố ý dẫn chúng ta chạy về hướng nam, sau đó bỏ rơi chúng ta, một mình quay về phủ Tế Nam, tên này rất khôn, biết chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất."
Mục đích thật sự của hắn cũng là đi về phía nam, nên sang hướng bắc một khúc thì thi triển cương quyết quyết đến cực hạn, quay trở về Tế Nam, rồi chạy về nghĩa trang.
Lúc này đã hơn mười giờ đêm, trong nghĩa trang đầy người, ngoài sân cũng đứng đầy người, lít nha lít nhít, đếm ra phải trên dưới một trăm.
Người nào mặt mũi cũng hung ác, cũng phải, người tốt ai lại đi làm nghề đào mộ, Tả Đăng Phong lập tức quyết định, sau khi thành công sẽ giết sạch để diệt khẩu, nói theo kiểu ngụy quân tử chính là, "Để bảo tồn văn hóa và lịch sử cổ đại của Trung Quốc, phải trừng trị những kẻ tặc trộm mộ này theo công lý."
Vì hắn để lại rương gỗ, nên hắn trở về muộn cũng chẳng ai lo lắng, Tả Đăng Phong đeo rương lên lưng, dẫn mọi người ra khỏi nghĩa trang, Lưu Quý Lâm đã xác định khu vực thông vào miệng lăng mộ, trên dưới một trăm người đồng loạt ra tay.
Những người này đều là dân đào mộ nghề nghiệp, khi đào móc đều ngậm miệng cúi đầu mãnh liệt làm, Mã Anh và Chu Hùng hai người phụ trách giám công, Tả Đăng Phong đi quanh bố trí một trận pháp đơn giản, diện tích trận pháp che phủ khoảng hai trăm bước, chỉ là phép che mắt thuần túy, người bên ngoài không nhìn thấy tình huống bên trong, nhưng trận pháp này quá đơn giản, không cách âm, cũng không cản người ta ra vào trận pháp.
Tả Đăng Phong tính toán thời gian người Nhật sẽ tìm tới đây. Đầu tiên người Nhật sẽ ở trong thành lùng sục các kỹ viện và quán rượu, quân Nhật trong thành rất đông, nếu điều động toàn lực thì không tới hai ngày là có thể lục soát toàn bộ, nếu không tìm thấy hắn, chúng ắt sẽ nghi ngờ động cơ xuất hiện của hắn, như vậy sẽ mở rộng phạm vi tìm, chỉ ba đến năm ngày, họ nhất định sẽ tìm tới nơi này.
Tả Đăng Phong bắt đầu nghĩ luẩn quẩn, thật ra hắn có cần xuất hiện hay không? Dù hắn không xuất hiện, Ninja Nhật cũng không nhất định sẽ xuôi nam tìm Thần Châu phái, nhưng hắn không dám mạo hiểm như vậy, lỡ người Nhật thật sự xuôi nam tìm Cửu Dương hầu, Thần Châu phái sẽ gặp tai hoạ, nếu tất cả Ninja đồng loạt ra tay, hoàn toàn có thể phá vỡ màn chắn linh khí hắn bố trí trước giường Ngọc Phất, và ra tay với cô. Thôi thì cứ làm thế này cho yên tâm, tuy làm mình nguy hiểm lên gấp đôi, nhưng lại giải trừ được mối nguy cho Ngọc Phất, làm đàn ông, tuyệt đối không được mang nguy hiểm tới cho phụ nữ.
Tả Đăng Phong quay sang suy nghĩ vì sao Thừa Ảnh kiếm lại rơi vào tay người Nhật. Theo hiểu biết của hắn về Đỗ Thu Đình, Đỗ Thu Đình chắc chắn không bao giờ đưa bảo kiếm cho người Nhật, khả năng lớn nhất chính là Ninja Nhật vây công Mao Sơn phái, đã cướp đi Thừa Ảnh kiếm, Mao Sơn phái chỉ am hiểu phép thuật và trận pháp, chứ nếu so đấu linh khí, mấy Ninja Nhật Đỗ Thu Đình chẳng đánh lại người nào, bị cướp mất Thừa Ảnh cũng là hợp lý.
Chuyến đi đến Tế Nam đã đạt được mục đích, tiếc nuối duy nhất là Hổ dực và Thừa Ảnh đều bị hủy, nhưng Tả Đăng Phong không có đau lòng lắm, trước nay hắn luôn không cho phép mình lo cái gì quá mức, Hổ dực cũng chỉ là một món công cụ mà thôi. Lo là ít ngày nữa sẽ có một cuộc quyết đấu sinh tử, không có Hổ dực, chỉ lấy Huyền Âm chân khí đối địch, chắc chắn sẽ làm yếu bớt sức chiến đấu của mình.
Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ, nhớ ra mình còn có một chiêu sát thủ, chính là Huyền Băng Thứ mà hắn tìm ra hồi ở trong sa mạc. Huyền Băng Thứ có uy lực rất lớn, có thể thủ cũng có thể công, nhưng muốn thi triển thì phải có nguồn nước, hướng bắc nơi này tuy có một dòng sông nhỏ, nhưng đã sớm bị đóng băng, hắn có thể biến nước thành băng lao, nhưng không thể biến băng khối thành băng lao được.
Suy nghĩ tới lui, Tả Đăng Phong đào chu sa trong hầm, đổ đầy vào rương gỗ, chạy lên hướng đôngbắc, lần theo dòng sông đóng băng tìm ra hồ nước trong núi. Đây là đầu nguồn của sông nhỏ, Tả Đăng Phong chôn chu sa vào năm vị trí càn khôn khảm cách cấn ở quanh hồ, năm vị trí này đối ứng với thiên, địa, thủy, hỏa, sơn, lấy hỏa tính dày đặc của chu sa để khuấy động năm vị trí này, làm nước ấm lên, trong vòng ba ngày nhất định sẽ làm tan băng.
Tả Đăng Phong quan sát chung quanh. Nơi này là ở bình nguyên, cách ngọn núi lớn gần nhất cũng hơn mười dặm, chỉ có con sông nhỏ này là có lợi nhất cho hắn, đáng tiếc dù nước sông tan ra, lượng nước thu được cũng rất nhỏ, không đủ để ẩn thân, nhưng cũng đủ để cản địch, nếu gặp nguy hiểm cũng có thể theo sông nhỏ chạy thoát.
Tả Đăng Phong quay về nghĩa trang, mấy hôm nay trời đông giá rét, đất khô lại rất cứng, mọi người đào cuốc rất gian nan. Tả Đăng Phong sốt ruột, vận luôn Chuyển Sơn quyết hất luôn một khoảnh đất dày đến ba thước.
"Tất cả và làm đi, trước hừng đông phải đào ra."
Tả Đăng Phong mất binh khí, ném ngay bình rượu trong tay trái vào Ninja trước mặt, phóng linh khí ra túm khúc đao bị đứt lại, bao tay Thuần Dương còn ở trên người hắn, lấy được khúc đao về là có thể đúc lại Hổ dực.
Ninja đối diện một kích thành công, ném xuống đoạn kiếm gãy trong tay xuống, rút đao võ sĩ sau lưng ra, đồng thời xoay người né thoát đòn của Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong chưa từng gặp chiêu thức quỷ dị như vậy, Ninja kia cầm thanh đao, cả người lẫn đao xoay tròn như bánh xe, mũi đao hướng ra phía trước, xoay tròn phập phù, hắn không thể dùng bao tay Huyền Âm cản binh khí của đối phương được, đành chộp lấy khúc đao gãy, lùi lại ba thước, chuyển đao qua tay trái, tay phải phóng Huyền Âm chân khí ra để tự vệ.
Vì trong sân toàn là người mình, nên các Ninja Nhật không thể ném ám khí nữa, mà chuyển thành xa luân chiến, bốn người một xông lên, năm người còn lại, bốn người chiếm bốn hướng, chặn đường rút của hắn, một người đứng trên cao, tay đặt sẵn bên hông, bất cứ lúc nào cũng có thế phóng ám khí không cho hắn phóng lên cao bỏ chạy.
Tu vi của Ninja Nhật không thể dùng tiêu chuẩn tu hành của Trung Quốc để so sánh, nhưng tu vi những người này đều nằm giữa tử khí và tử khí đỉnh cao, so ra thì hơi yếu hơn Tả Đăng Phong, nhưng họ đông người, như đàn sói vây lão hổ. Bốn người đánh hắn, thì ba người phân ra tấn công cao, trung, thấp, một người đánh chặn, không cho hắn tránh né, ép hắn phải đón đỡ chiêu thức của ba người kia, Tả Đăng Phong mất Hổ dực, lại lấy một địch bốn trong phạm vi nhỏ hẹp, tình thế khá nguy cấp.
Tả Đăng Phong quyết định bỏ luôn đoạn đao Hổ dực, bây giờ bảo vệ mạng sống quan trọng hơn, thời gian kéo càng lâu hắn càng bất lợi.
Tả Đăng Phong quát lên một tiếng"Huyền Âm chân khí.", Huyền Âm chân khí bắn ra, bốn người tuy đang tấn công ác liệt, nhưng không dám khinh suất, theo bản năng lùi lại tránh.
Một người trong bọn không lùi, uốn con người theo thế Thiết bản kiều, nửa thân dưới bất động, nửa thân trên ngửa ra sau, Tả Đăng Phong thấy vậy, giận dữ giơ chân đạp thẳng vào hạ thân của hắn, thẳng tay phế bỏ tên kia luôn.
Người kia bị một đạp bay ra ngoài, thốt lên đau đớn, Tả Đăng Phong cau mặt, phế không được rồi, vì đó là phụ nữ, có cái gì đâu mà phế. Hắn không ham chiến nữa, vọt ra khỏi vòng vây, phóng thẳng về phía tên ninja ở trên cao.
Phụ trách chỗ này là người quen, Vụ Ẩn Phong Lôi, hồi trước đã từng bại trong tay Tả Đăng Phong, thấy Tả Đăng Phong xông tới, lập tức rút đao, dùng hết mười phần sức lực đối phó.
Nhưng dù hắn dùng hết sức, thì không phải đối thủ của Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong sử dụng huyễn hình quyết, tránh thoát nhát đao chém tới, lách sang bên phải, một đường dứt khoát chạy ra khỏi vòng vây.
"Lão Tử sẽ còn quay lại!" Tả Đăng Phong quẳng lại một câu đe dọa, nhanh chóng lao đi, đám Ninja không cam tâm, điên cuồng đuổi theo.
Tả Đăng Phong chỉ dùng tám phần mười thân pháp, hắn nhất định phải giữ lại hai phần mười làm hậu chiêu, nếu sau này phải đánh nhau sinh tử thì cũng có thể thắng vì đánh bất ngờ, cũng bởi chỉ dùng tám phần mười thân pháp, nên khoảng cách giữa hai bên kéo ra rất chậm, ai nấy lặn hụp trên các mái nhà, lao về hướng tây.
Đi được một lúc, Tả Đăng Phong đổi hướng, chuyển sang hướng nam, hắn không cắt đuôi, để tiếp tục lừa dối kẻ địch.
Mọi người rời khỏi phủ Tế Nam, lúc đầu, đám ninja còn cố ném ám khí tấn công hắn, nhưng rồi khoảng cách dần bị kéo dãn, họ không bắn ám khí nữa, mà chỉ vận linh khí đuổi theo.
Vừa chạy, Tả Đăng Phong vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, nhìn vị trí, khoảng cách của các ninja, xác định tu vi của họ, cái này quan trọng, để ít bữa nữa còn quyết chiến với nhau.
Cổ Nhân miêu tả Tế Nam là bốn phía hoa sen ba mặt liễu, một thành núi sắc nửa thành hồ, Tế Nam ba mặt là núi vây quanh, rời khỏi Tế Nam là điv ào vùng núi, Tả Đăng Phong hơi tăng nhanh tốc độ, vờn quanh một ngọn núi rồi lặng lẽ chuồn sang hướng bắc.
Lừa địch là phải cực khéo léo. Làm lộ liễu quá địch sẽ nghi ngờ, làm kín kẽ quá thì địch lại theo không kịp, lúc hắn đi sang hướng bắc, quay đầu lại đã không còn thấy Ninja nào nữa, nhưng hắn còn nhất định phải làm cho đối phương có thể mơ hồ nhìn thấy được hắn đi sang hướng bắc, mục đích là để cho kẻ địch sinh ra ảo giác, "Hắn chính là cố ý dẫn chúng ta chạy về hướng nam, sau đó bỏ rơi chúng ta, một mình quay về phủ Tế Nam, tên này rất khôn, biết chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất."
Mục đích thật sự của hắn cũng là đi về phía nam, nên sang hướng bắc một khúc thì thi triển cương quyết quyết đến cực hạn, quay trở về Tế Nam, rồi chạy về nghĩa trang.
Lúc này đã hơn mười giờ đêm, trong nghĩa trang đầy người, ngoài sân cũng đứng đầy người, lít nha lít nhít, đếm ra phải trên dưới một trăm.
Người nào mặt mũi cũng hung ác, cũng phải, người tốt ai lại đi làm nghề đào mộ, Tả Đăng Phong lập tức quyết định, sau khi thành công sẽ giết sạch để diệt khẩu, nói theo kiểu ngụy quân tử chính là, "Để bảo tồn văn hóa và lịch sử cổ đại của Trung Quốc, phải trừng trị những kẻ tặc trộm mộ này theo công lý."
Vì hắn để lại rương gỗ, nên hắn trở về muộn cũng chẳng ai lo lắng, Tả Đăng Phong đeo rương lên lưng, dẫn mọi người ra khỏi nghĩa trang, Lưu Quý Lâm đã xác định khu vực thông vào miệng lăng mộ, trên dưới một trăm người đồng loạt ra tay.
Những người này đều là dân đào mộ nghề nghiệp, khi đào móc đều ngậm miệng cúi đầu mãnh liệt làm, Mã Anh và Chu Hùng hai người phụ trách giám công, Tả Đăng Phong đi quanh bố trí một trận pháp đơn giản, diện tích trận pháp che phủ khoảng hai trăm bước, chỉ là phép che mắt thuần túy, người bên ngoài không nhìn thấy tình huống bên trong, nhưng trận pháp này quá đơn giản, không cách âm, cũng không cản người ta ra vào trận pháp.
Tả Đăng Phong tính toán thời gian người Nhật sẽ tìm tới đây. Đầu tiên người Nhật sẽ ở trong thành lùng sục các kỹ viện và quán rượu, quân Nhật trong thành rất đông, nếu điều động toàn lực thì không tới hai ngày là có thể lục soát toàn bộ, nếu không tìm thấy hắn, chúng ắt sẽ nghi ngờ động cơ xuất hiện của hắn, như vậy sẽ mở rộng phạm vi tìm, chỉ ba đến năm ngày, họ nhất định sẽ tìm tới nơi này.
Tả Đăng Phong bắt đầu nghĩ luẩn quẩn, thật ra hắn có cần xuất hiện hay không? Dù hắn không xuất hiện, Ninja Nhật cũng không nhất định sẽ xuôi nam tìm Thần Châu phái, nhưng hắn không dám mạo hiểm như vậy, lỡ người Nhật thật sự xuôi nam tìm Cửu Dương hầu, Thần Châu phái sẽ gặp tai hoạ, nếu tất cả Ninja đồng loạt ra tay, hoàn toàn có thể phá vỡ màn chắn linh khí hắn bố trí trước giường Ngọc Phất, và ra tay với cô. Thôi thì cứ làm thế này cho yên tâm, tuy làm mình nguy hiểm lên gấp đôi, nhưng lại giải trừ được mối nguy cho Ngọc Phất, làm đàn ông, tuyệt đối không được mang nguy hiểm tới cho phụ nữ.
Tả Đăng Phong quay sang suy nghĩ vì sao Thừa Ảnh kiếm lại rơi vào tay người Nhật. Theo hiểu biết của hắn về Đỗ Thu Đình, Đỗ Thu Đình chắc chắn không bao giờ đưa bảo kiếm cho người Nhật, khả năng lớn nhất chính là Ninja Nhật vây công Mao Sơn phái, đã cướp đi Thừa Ảnh kiếm, Mao Sơn phái chỉ am hiểu phép thuật và trận pháp, chứ nếu so đấu linh khí, mấy Ninja Nhật Đỗ Thu Đình chẳng đánh lại người nào, bị cướp mất Thừa Ảnh cũng là hợp lý.
Chuyến đi đến Tế Nam đã đạt được mục đích, tiếc nuối duy nhất là Hổ dực và Thừa Ảnh đều bị hủy, nhưng Tả Đăng Phong không có đau lòng lắm, trước nay hắn luôn không cho phép mình lo cái gì quá mức, Hổ dực cũng chỉ là một món công cụ mà thôi. Lo là ít ngày nữa sẽ có một cuộc quyết đấu sinh tử, không có Hổ dực, chỉ lấy Huyền Âm chân khí đối địch, chắc chắn sẽ làm yếu bớt sức chiến đấu của mình.
Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ, nhớ ra mình còn có một chiêu sát thủ, chính là Huyền Băng Thứ mà hắn tìm ra hồi ở trong sa mạc. Huyền Băng Thứ có uy lực rất lớn, có thể thủ cũng có thể công, nhưng muốn thi triển thì phải có nguồn nước, hướng bắc nơi này tuy có một dòng sông nhỏ, nhưng đã sớm bị đóng băng, hắn có thể biến nước thành băng lao, nhưng không thể biến băng khối thành băng lao được.
Suy nghĩ tới lui, Tả Đăng Phong đào chu sa trong hầm, đổ đầy vào rương gỗ, chạy lên hướng đôngbắc, lần theo dòng sông đóng băng tìm ra hồ nước trong núi. Đây là đầu nguồn của sông nhỏ, Tả Đăng Phong chôn chu sa vào năm vị trí càn khôn khảm cách cấn ở quanh hồ, năm vị trí này đối ứng với thiên, địa, thủy, hỏa, sơn, lấy hỏa tính dày đặc của chu sa để khuấy động năm vị trí này, làm nước ấm lên, trong vòng ba ngày nhất định sẽ làm tan băng.
Tả Đăng Phong quan sát chung quanh. Nơi này là ở bình nguyên, cách ngọn núi lớn gần nhất cũng hơn mười dặm, chỉ có con sông nhỏ này là có lợi nhất cho hắn, đáng tiếc dù nước sông tan ra, lượng nước thu được cũng rất nhỏ, không đủ để ẩn thân, nhưng cũng đủ để cản địch, nếu gặp nguy hiểm cũng có thể theo sông nhỏ chạy thoát.
Tả Đăng Phong quay về nghĩa trang, mấy hôm nay trời đông giá rét, đất khô lại rất cứng, mọi người đào cuốc rất gian nan. Tả Đăng Phong sốt ruột, vận luôn Chuyển Sơn quyết hất luôn một khoảnh đất dày đến ba thước.
"Tất cả và làm đi, trước hừng đông phải đào ra."
/457
|