Tả Đăng Phong đã quen ly biệt, nên không thương cảm bao nhiêu. Hắn ôm Diệp Phi Hồng chỉ như một loại chào của bạn bè dành cho nhau.
Tả Đăng Phong đi tới đầu đường thì quay đầu lại liếc mắt nhìn, rồi vẫy tay. Hai người kia vội vẫy tay đáp lại. Tả Đăng Phong mỉm cười, rẽ sang hướng khác, mất hút trước tầm mắt hai người.
Hắn đã để lại cho Diệp Phi Hồng đủ tiền tài. Cô với A Mộc sau này sẽ không phải sống thiếu thốn khổ sở. Hắn chỉ làm được đến đó. Ngoài ra hắn tìm được trong xác con Bò Cạp khổng lồ một miếng đồng nhỏ bẹp, chắc là Trận Phù. Hắn đã kẹp miếng đồng trong tờ giấy đưa cho A Mộc. A Mộc là Thế tử Bành quốc, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại La Bố Bạc tìm thân nhân của mình. Đây là chìa khoá về nhà của cậu, bí mật của quỷ thành cũng để cho cậu đi tìm.
Đến chỗ không người, Tả Đăng Phong sử dụng thân pháp cùng Thập Tam lao về hướng nam. Hiện giờ hắn có hai chuyện muốn làm. Một là trở về Sơn Đông, tìm viên nội đan sau cùng. Hai là đi Thần Châu phái bổ sung hàn khí cho Ngọc Phất. Tả Đăng Phong quyết định đi Thần Châu phái trước, bổ sung hàn khí cho Ngọc Phất xong hắn có thể yên tâm đi tìm viên nội đan cuối cùng.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn tuyết trắng đang bay xuống. Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn nhìn thấy tuyết.
Hiện giờ cách thời điểm phải bổ sung hàn khí cho Ngọc Phất còn rất lâu, nên Tả Đăng Phong không cần phải vội. Hắn chọn đường đi qua những nơi hoang sơn dã lĩnh. Hắn tự vấn lòng không còn nợ ân tình của ai, nhưng vẫn thiếu nợ Thập Tam. Hắn muốn lúc mình còn sống, mỗi ngày đều hết sức tìm linh vật cho Thập Tam. Thập Tam càng mạnh, thì hắn càng an tâm mà ra đi.
Tuyết rất lớn, bao phủ tất cả mọi thứ, làm việc tìm kiếm linh vật càng thêm khó. Những con vật có đạo hạnh mùa này đa số đều trốn đi ngủ đông. Tả Đăng Phong thu hoạch chẳng được là mấy. Mãi đến phía nam, tình hình mới hơi có chuyển biến tốt, tìm được mấy cây linh vật thành hình.
Sau nửa tháng, Tả Đăng Phong gõ cửa lớn Thần Châu phái. Đạo nhân coi cửa biết hắn, mở cửa mời hắn vào trong. Thần Châu chưởng giáo thấy Tả Đăng Phong đến thì vui mừng.
"Tôi đến để bổ sung hàn khí cho Thôi chân nhân." Tả Đăng Phong lắc đầu nói khẽ.
Vẻ vui mừng của Thần Châu chưởng giáo trở thành thất vọng. Ông thở dài dẫn hắn tới phòng Ngọc Phất, rồi ở ngoài cửa chờ.
Xung quanh giường Ngọc Phất có lớp bình phong tử khí bảo vệ. Tử khí này là của hắn, nên hắn ra vào dễ dàng. Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Ngọc Phất.
Ngọc Phất nằm lặng lẽ, tư thế giống hệt lúc hắn rời đi, trên người không hề có bụi.
Tả Đăng Phong bổ sung hàn khí cho Ngọc Phất rồi lập tức xoay người rời đi.
"Nếu Tả chân nhân không chê, mời ở lại tệ phái nấn ná mấy ngày. Qua nguyên thần hẵng đi cũng không muộn." Thần Châu chưởng giáo nói. Thật lòng ông rất không thích Tả Đăng Phong. Nếu không phải vì Tả Đăng Phong, Ngọc Phất sẽ không gặp phải kết cục này. Nhưng thời điểm cuối năm bước sang năm mới đã tới rồi. Ông biết Tả Đăng Phong gây thù khắp thiên hạ, thời điểm cuối năm này chỉ có thể đón tết một mình, nên mới động lòng muốn giữ lại.
"Rất cảm ơn lòng tốt của của chân nhân. Tả mỗ có chuyện quan trọng phải làm, không thể ở lâu." Tả Đăng Phong từ chối.
Thần Châu chưởng giáo thấy hắn không muốn ở lại, thì không nói nữa, tiễn hắn rời khỏi đạo quan.
Ngay khi hai người sắp chào từ biệt, phía tây đạo quan vang lên tiếng kêu của Hầu Tử. Tả Đăng Phong quay sang, thấy Cửu Dương hầu đang ngồi trên tường viện của đạo quan, nhìn Thập Tam rít gào.
Thập Tam thấy thế nhào tới, Tả Đăng Phong vội phóng linh khí bắt nó về. Thập Tam và Cửu Dương hầu không hợp nhau, cứ thấy mặt là động thủ. Nhưng hồi trước Thập Tam đã đánh Cửu Dương hầu tàn bạo một trận rồi, không thể lần nào gặp nhau là lại đánh nhau nữa.
Rời khỏi Thần Châu phái, Tả Đăng Phong trở về Sơn Đông. Sơn Đông là cố hương của hắn, cũng là đất phong năm đó của Khương Tử Nha.
Ở tha hương chỉ có thể làm khách. Tả Đăng Phong không muốn ở nơi khác đón lễ mừng năm mới, nên hắn chạy về Sơn Đông. Nhưng khi đến biên giới Sơn Đông hắn lại không đi vào, mà lên hướng bắc. Hắn không dám về Thanh Thủy quan. Lần trước trở lại hắn đã đào phần mộ Vu Tâm Ngữ, hắn sợ lần này trở về không nhịn được sẽ mở nắp quan tài của cô. Nếu thấy hài cốt của cô, hắn sợ mình sẽ điên mất, nên hắn không dám về, mà chạy tới Tế Nam.
Sáng 30 tết. Tả Đăng Phong và Thập Tam xuất hiện ở Tế Nam.
Lúc này là thời kỳ chiến tranh, vật tư thiếu thốn, lương thực khan hiếm, tiền giấy mất giá, giá hàng tăng cao, nhưng những này đều không ảnh hưởng đến việc dân chúng vui sướng mừng năm mới. Người bán sẽ toàn lực bán, người mua sẽ toàn lực mua, dù tiền không hề đáng giá, một một túi tiền giấy chưa chắc mua được một cân trứng gà.
Nhà người có tiền lúc này căn bản đã chuẩn bị đầy đủ cho năm mới, người còn đi mua đồ đều là người nghèo. Thật ra họ cũng chẳng mua được gì nhiều, một ít thịt heo để làm sủi cảo là đủ rồi. Cổ ngữ có câu: ‘bần nơi phố xá không người hỏi, phú tại thâm sơn có người thân.’, ý muốn nói thứ quyết định đời sống một người là cao hay thấp không phải là ngươi ở nơi nào, mà là ngươi có tiền hay không. Người nghèo mà ở nơi thành thị lại càng thêm tội nghiệp, còn không bằng ở chốn nông thôn. Người nghèo ở nông thôn có thể phá băng bắt cá, lấy súng hơi săn bắn, dù không có tiền cũng đủ bước sang năm mới, nhưng ở nơi thành thị thì chẳng có cách nào.
Lúc cuối năm, nơi làm ăn tốt nhất chính là những tiệm cầm đồ. Rất nhiều người ngày thường không nỡ đi cầm đồ thì đến lúc này cũng đến cầm cố. Hết cách rồi. Phải có lễ bước qua năm mới. Thế nào cũng phải có một nồi sủi cảo.
Thời điểm này trộm cắp rất nhiều. Rất nhiều người tìm cách tiếp cận Thập Tam. Họ là nhắm vào sợi dây chuyền trên cổ Thập Tam. Họ không biết kim cương, nhưng họ biết sợi dây có gắn hột đó làm bằng vàng.
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ đành phải tháo sợi dây chuyền ra. Thứ này dù sao cũng vô dụng với Thập Tam, mà Thập Tam đeo nó cũng không thoải mái.
Đông người huyên náo cuốn Tả Đăng Phong theo, nhưng hắn biết sau buổi trưa, mọi người sẽ tản đi. Đường sá sẽ trở nên quạnh quẽ, những tiệm cơm đều đóng cửa đêm giao thừa. Hắn thật sự là không còn chỗ nào để đi.
Không màng lợi danh, định rõ chí hướng, thì tâm hồn luôn yên tĩnh. Câu nói này là đúng, nhưng còn phải xem là dùng cho ai. Tả Đăng Phong hiện giờ không muốn yên tĩnh. Im lặng quá làm hắn nghĩ đến chuyện mình còn sống không được bao lâu. Chết không đáng sợ. Đáng sợ chính là chờ chết. Thời gian càng lúc càng ít đi. Áp lực tâm lý của hắn càng ngày càng lớn. Chỉ có cảnh huyên náo mới có thể hơi giảm bớt áp lực to lớn trong lòng.
Tả Đăng Phong đi loanh quanh một lúc rồi tới tiệm cầm đồ. Hắn muốn đi đổi ra một đống tiền để phân phát cho người nghèo. Người lớn chịu đói chịu khổ là vì họ lựa chọn sai, nhưng không thể để cho trẻ con phải đói bụng đêm ba mươi.
Tiệm cầm đồ hôm nay làm ăn rất tốt. Người muốn cầm đồ xếp thành hàng dài. Vì lý do an toàn tiệm cầm đồ thuê một đám người to con tới để duy trì trật tự.
Tả Đăng Phong chắc chắn không xếp hàng. Xếp hàng là dành cho người có nhiều thời gian. Người sắp chết không cần xếp hàng. Nhưng lúc hắn đi tới cửa thì bị người ta cản đường.
"Xếp hàng đi." Một người duy trì trật tự ngăn hắn lại.
"Tôi là Tả Đăng Phong." Tả Đăng Phong mỉm cười.
Người kia nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong từ trên xuống dưới. Nhưng rồi sắc mặt anh ta trở nên tái mét. Anh ta đã nhớ ra Tả Đăng Phong là ai. Anh ta đã từng được nghe kể về Tả Đăng Phong, may mà người ta không nổi giận, ra tay giết luôn anh ta.
"Thập Tam, nhìn thấy không, làm người xấu không cần xếp hàng." Tả Đăng Phong cười.
Thập Tam ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong nói câu này rất thiếu logic, nó nghe không hiểu.
Tả Đăng Phong nói xong cất bước đi vào tiệm cầm đồ. Các cửa sổ nhận hàng của tiệm đều có người. Âm thanh lẫn lộn vào nhau, "Lọ thuốc hít, một cái, cao một tấc hai phân, màu lam. . . ." "Vải thô áo bông một cái, dài ba thước ba tấc, vai trái có một miếng vá bằng vải xanh. . ."
"Tôi là Tả Đăng Phong. Cho tôi đầy rương tiền đồng đại dương." Tả Đăng Phong đặt rương gỗ của mình lên quầy.
Nhân viên trẻ tuổi trong quầy cảm thấy choáng váng không nói nên lời, chủ tiệm lớn tuổi từ bên trong vội đi ra, thay cho nhân viên trẻ tuổi kia. Lời nầy vừa ra. tuổi trẻ nhà giàu lập tức mắt choáng váng.
"Ông dám đứng cao hơn ta?" Tả Đăng Phong bất mãn nhìn chủ tiệm. Trong tiệm cầm đồ, nhân viên đều là ngồi ghế cao nhìn xuống người đi cầm đồ.
"Không dám. Không dám." Chủ tiệm vội ôm rương gỗ của Tả Đăng Phong đi vào phòng trong.
Một lúc sau, bốn người giúp việc hợp lực khiêng rương gỗ ra, để lên quầy hàng.
Tả Đăng Phong cười nhạt. Người làm ăn thực là ghê gớm. Lão chủ tiệm này tuy không biết hắn có đúng là Tả Đăng Phong hay không, nhưng vẫn cho tiền. Nhưng một rương tràn đầy đồng đại dương, nặng ít nhất cũng ba bốn trăm cân, nếu hắn là hàng giả, nhất định không thể nào mang đi được.
Tả Đăng Phong ôm thùng gỗ lên. Quả là rất rất nặng.
Vừa mới ra khỏi tiệm cầm đồ, Tả Đăng Phong chợt nghe vẳng tới tiếng quân nhạc của quỷ Nhật, tiện tay túm lấy người giúp việc để hỏi, mới hay, quỷ Nhật cho mời các giới nghệ nhân tổ chức một buổi nhạc hội chúc mừng tết xuân ở trên quảng trường.
"Thú vị. Thập Tam, đi, đi xem một chút . . ."
Tả Đăng Phong đi tới đầu đường thì quay đầu lại liếc mắt nhìn, rồi vẫy tay. Hai người kia vội vẫy tay đáp lại. Tả Đăng Phong mỉm cười, rẽ sang hướng khác, mất hút trước tầm mắt hai người.
Hắn đã để lại cho Diệp Phi Hồng đủ tiền tài. Cô với A Mộc sau này sẽ không phải sống thiếu thốn khổ sở. Hắn chỉ làm được đến đó. Ngoài ra hắn tìm được trong xác con Bò Cạp khổng lồ một miếng đồng nhỏ bẹp, chắc là Trận Phù. Hắn đã kẹp miếng đồng trong tờ giấy đưa cho A Mộc. A Mộc là Thế tử Bành quốc, sớm muộn gì cũng sẽ trở lại La Bố Bạc tìm thân nhân của mình. Đây là chìa khoá về nhà của cậu, bí mật của quỷ thành cũng để cho cậu đi tìm.
Đến chỗ không người, Tả Đăng Phong sử dụng thân pháp cùng Thập Tam lao về hướng nam. Hiện giờ hắn có hai chuyện muốn làm. Một là trở về Sơn Đông, tìm viên nội đan sau cùng. Hai là đi Thần Châu phái bổ sung hàn khí cho Ngọc Phất. Tả Đăng Phong quyết định đi Thần Châu phái trước, bổ sung hàn khí cho Ngọc Phất xong hắn có thể yên tâm đi tìm viên nội đan cuối cùng.
Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn tuyết trắng đang bay xuống. Có lẽ đây là lần cuối cùng hắn nhìn thấy tuyết.
Hiện giờ cách thời điểm phải bổ sung hàn khí cho Ngọc Phất còn rất lâu, nên Tả Đăng Phong không cần phải vội. Hắn chọn đường đi qua những nơi hoang sơn dã lĩnh. Hắn tự vấn lòng không còn nợ ân tình của ai, nhưng vẫn thiếu nợ Thập Tam. Hắn muốn lúc mình còn sống, mỗi ngày đều hết sức tìm linh vật cho Thập Tam. Thập Tam càng mạnh, thì hắn càng an tâm mà ra đi.
Tuyết rất lớn, bao phủ tất cả mọi thứ, làm việc tìm kiếm linh vật càng thêm khó. Những con vật có đạo hạnh mùa này đa số đều trốn đi ngủ đông. Tả Đăng Phong thu hoạch chẳng được là mấy. Mãi đến phía nam, tình hình mới hơi có chuyển biến tốt, tìm được mấy cây linh vật thành hình.
Sau nửa tháng, Tả Đăng Phong gõ cửa lớn Thần Châu phái. Đạo nhân coi cửa biết hắn, mở cửa mời hắn vào trong. Thần Châu chưởng giáo thấy Tả Đăng Phong đến thì vui mừng.
"Tôi đến để bổ sung hàn khí cho Thôi chân nhân." Tả Đăng Phong lắc đầu nói khẽ.
Vẻ vui mừng của Thần Châu chưởng giáo trở thành thất vọng. Ông thở dài dẫn hắn tới phòng Ngọc Phất, rồi ở ngoài cửa chờ.
Xung quanh giường Ngọc Phất có lớp bình phong tử khí bảo vệ. Tử khí này là của hắn, nên hắn ra vào dễ dàng. Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn Ngọc Phất.
Ngọc Phất nằm lặng lẽ, tư thế giống hệt lúc hắn rời đi, trên người không hề có bụi.
Tả Đăng Phong bổ sung hàn khí cho Ngọc Phất rồi lập tức xoay người rời đi.
"Nếu Tả chân nhân không chê, mời ở lại tệ phái nấn ná mấy ngày. Qua nguyên thần hẵng đi cũng không muộn." Thần Châu chưởng giáo nói. Thật lòng ông rất không thích Tả Đăng Phong. Nếu không phải vì Tả Đăng Phong, Ngọc Phất sẽ không gặp phải kết cục này. Nhưng thời điểm cuối năm bước sang năm mới đã tới rồi. Ông biết Tả Đăng Phong gây thù khắp thiên hạ, thời điểm cuối năm này chỉ có thể đón tết một mình, nên mới động lòng muốn giữ lại.
"Rất cảm ơn lòng tốt của của chân nhân. Tả mỗ có chuyện quan trọng phải làm, không thể ở lâu." Tả Đăng Phong từ chối.
Thần Châu chưởng giáo thấy hắn không muốn ở lại, thì không nói nữa, tiễn hắn rời khỏi đạo quan.
Ngay khi hai người sắp chào từ biệt, phía tây đạo quan vang lên tiếng kêu của Hầu Tử. Tả Đăng Phong quay sang, thấy Cửu Dương hầu đang ngồi trên tường viện của đạo quan, nhìn Thập Tam rít gào.
Thập Tam thấy thế nhào tới, Tả Đăng Phong vội phóng linh khí bắt nó về. Thập Tam và Cửu Dương hầu không hợp nhau, cứ thấy mặt là động thủ. Nhưng hồi trước Thập Tam đã đánh Cửu Dương hầu tàn bạo một trận rồi, không thể lần nào gặp nhau là lại đánh nhau nữa.
Rời khỏi Thần Châu phái, Tả Đăng Phong trở về Sơn Đông. Sơn Đông là cố hương của hắn, cũng là đất phong năm đó của Khương Tử Nha.
Ở tha hương chỉ có thể làm khách. Tả Đăng Phong không muốn ở nơi khác đón lễ mừng năm mới, nên hắn chạy về Sơn Đông. Nhưng khi đến biên giới Sơn Đông hắn lại không đi vào, mà lên hướng bắc. Hắn không dám về Thanh Thủy quan. Lần trước trở lại hắn đã đào phần mộ Vu Tâm Ngữ, hắn sợ lần này trở về không nhịn được sẽ mở nắp quan tài của cô. Nếu thấy hài cốt của cô, hắn sợ mình sẽ điên mất, nên hắn không dám về, mà chạy tới Tế Nam.
Sáng 30 tết. Tả Đăng Phong và Thập Tam xuất hiện ở Tế Nam.
Lúc này là thời kỳ chiến tranh, vật tư thiếu thốn, lương thực khan hiếm, tiền giấy mất giá, giá hàng tăng cao, nhưng những này đều không ảnh hưởng đến việc dân chúng vui sướng mừng năm mới. Người bán sẽ toàn lực bán, người mua sẽ toàn lực mua, dù tiền không hề đáng giá, một một túi tiền giấy chưa chắc mua được một cân trứng gà.
Nhà người có tiền lúc này căn bản đã chuẩn bị đầy đủ cho năm mới, người còn đi mua đồ đều là người nghèo. Thật ra họ cũng chẳng mua được gì nhiều, một ít thịt heo để làm sủi cảo là đủ rồi. Cổ ngữ có câu: ‘bần nơi phố xá không người hỏi, phú tại thâm sơn có người thân.’, ý muốn nói thứ quyết định đời sống một người là cao hay thấp không phải là ngươi ở nơi nào, mà là ngươi có tiền hay không. Người nghèo mà ở nơi thành thị lại càng thêm tội nghiệp, còn không bằng ở chốn nông thôn. Người nghèo ở nông thôn có thể phá băng bắt cá, lấy súng hơi săn bắn, dù không có tiền cũng đủ bước sang năm mới, nhưng ở nơi thành thị thì chẳng có cách nào.
Lúc cuối năm, nơi làm ăn tốt nhất chính là những tiệm cầm đồ. Rất nhiều người ngày thường không nỡ đi cầm đồ thì đến lúc này cũng đến cầm cố. Hết cách rồi. Phải có lễ bước qua năm mới. Thế nào cũng phải có một nồi sủi cảo.
Thời điểm này trộm cắp rất nhiều. Rất nhiều người tìm cách tiếp cận Thập Tam. Họ là nhắm vào sợi dây chuyền trên cổ Thập Tam. Họ không biết kim cương, nhưng họ biết sợi dây có gắn hột đó làm bằng vàng.
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ đành phải tháo sợi dây chuyền ra. Thứ này dù sao cũng vô dụng với Thập Tam, mà Thập Tam đeo nó cũng không thoải mái.
Đông người huyên náo cuốn Tả Đăng Phong theo, nhưng hắn biết sau buổi trưa, mọi người sẽ tản đi. Đường sá sẽ trở nên quạnh quẽ, những tiệm cơm đều đóng cửa đêm giao thừa. Hắn thật sự là không còn chỗ nào để đi.
Không màng lợi danh, định rõ chí hướng, thì tâm hồn luôn yên tĩnh. Câu nói này là đúng, nhưng còn phải xem là dùng cho ai. Tả Đăng Phong hiện giờ không muốn yên tĩnh. Im lặng quá làm hắn nghĩ đến chuyện mình còn sống không được bao lâu. Chết không đáng sợ. Đáng sợ chính là chờ chết. Thời gian càng lúc càng ít đi. Áp lực tâm lý của hắn càng ngày càng lớn. Chỉ có cảnh huyên náo mới có thể hơi giảm bớt áp lực to lớn trong lòng.
Tả Đăng Phong đi loanh quanh một lúc rồi tới tiệm cầm đồ. Hắn muốn đi đổi ra một đống tiền để phân phát cho người nghèo. Người lớn chịu đói chịu khổ là vì họ lựa chọn sai, nhưng không thể để cho trẻ con phải đói bụng đêm ba mươi.
Tiệm cầm đồ hôm nay làm ăn rất tốt. Người muốn cầm đồ xếp thành hàng dài. Vì lý do an toàn tiệm cầm đồ thuê một đám người to con tới để duy trì trật tự.
Tả Đăng Phong chắc chắn không xếp hàng. Xếp hàng là dành cho người có nhiều thời gian. Người sắp chết không cần xếp hàng. Nhưng lúc hắn đi tới cửa thì bị người ta cản đường.
"Xếp hàng đi." Một người duy trì trật tự ngăn hắn lại.
"Tôi là Tả Đăng Phong." Tả Đăng Phong mỉm cười.
Người kia nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong từ trên xuống dưới. Nhưng rồi sắc mặt anh ta trở nên tái mét. Anh ta đã nhớ ra Tả Đăng Phong là ai. Anh ta đã từng được nghe kể về Tả Đăng Phong, may mà người ta không nổi giận, ra tay giết luôn anh ta.
"Thập Tam, nhìn thấy không, làm người xấu không cần xếp hàng." Tả Đăng Phong cười.
Thập Tam ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong nói câu này rất thiếu logic, nó nghe không hiểu.
Tả Đăng Phong nói xong cất bước đi vào tiệm cầm đồ. Các cửa sổ nhận hàng của tiệm đều có người. Âm thanh lẫn lộn vào nhau, "Lọ thuốc hít, một cái, cao một tấc hai phân, màu lam. . . ." "Vải thô áo bông một cái, dài ba thước ba tấc, vai trái có một miếng vá bằng vải xanh. . ."
"Tôi là Tả Đăng Phong. Cho tôi đầy rương tiền đồng đại dương." Tả Đăng Phong đặt rương gỗ của mình lên quầy.
Nhân viên trẻ tuổi trong quầy cảm thấy choáng váng không nói nên lời, chủ tiệm lớn tuổi từ bên trong vội đi ra, thay cho nhân viên trẻ tuổi kia. Lời nầy vừa ra. tuổi trẻ nhà giàu lập tức mắt choáng váng.
"Ông dám đứng cao hơn ta?" Tả Đăng Phong bất mãn nhìn chủ tiệm. Trong tiệm cầm đồ, nhân viên đều là ngồi ghế cao nhìn xuống người đi cầm đồ.
"Không dám. Không dám." Chủ tiệm vội ôm rương gỗ của Tả Đăng Phong đi vào phòng trong.
Một lúc sau, bốn người giúp việc hợp lực khiêng rương gỗ ra, để lên quầy hàng.
Tả Đăng Phong cười nhạt. Người làm ăn thực là ghê gớm. Lão chủ tiệm này tuy không biết hắn có đúng là Tả Đăng Phong hay không, nhưng vẫn cho tiền. Nhưng một rương tràn đầy đồng đại dương, nặng ít nhất cũng ba bốn trăm cân, nếu hắn là hàng giả, nhất định không thể nào mang đi được.
Tả Đăng Phong ôm thùng gỗ lên. Quả là rất rất nặng.
Vừa mới ra khỏi tiệm cầm đồ, Tả Đăng Phong chợt nghe vẳng tới tiếng quân nhạc của quỷ Nhật, tiện tay túm lấy người giúp việc để hỏi, mới hay, quỷ Nhật cho mời các giới nghệ nhân tổ chức một buổi nhạc hội chúc mừng tết xuân ở trên quảng trường.
"Thú vị. Thập Tam, đi, đi xem một chút . . ."
/457
|