"Anh gặp A Mộc ở đâu vậy?" Diệp Phi Hồng tặng cái giường cỏ khô của mình cho thiếu niên.
"A Mộc là Thế tử Bành quốc. Đã bị lạc trong trận pháp hơn hai ngàn năm. Một năm trước mới thoát ra được." Tả Đăng Phong giải thích. Trên đường về hắn đã nói cho biết A Mộc đã qua hơn hai ngàn năm. Hán triều đã sớm diệt vong. A Mộc hiện giờ vẫn còn đang mịt mờ, luống cuống.
"Hơn hai ngàn năm!" Diệp Phi Hồng ngạc nhiên.
A Mộc không phải là hoàn toàn nghe không hiểu hai người đang nói gì. Cậu đừng dậy đi ra lều, đứng ở cửa nhìn đám quái vật đang uống nước bên hồ mà sững sờ.
Tả Đăng Phong gật đầu, đi ra đứng cạnh A Mộc.
A Mộc bèn đi về phía trận pháp. Tả Đăng Phong đã hỏi dò cậu đường vào trận, cậu cũng nên chỉ đường cho hắn.
Tả Đăng Phong và Diệp Phi Hồng đi theo. A Mộc đi vào trận từ hướng nam. Nhưng khi tới vòng giữa thì A Mộc do dự nhíu mày, không chắc chắn.
"Đi bên trái hay bên phải?" Tả Đăng Phong thấy vậy thì hỏi. Theo A Mộc từng nói, Vương thành cách đây sáu mươi dặm về hướng chính tây. Lúc thành bị phá trời chạng vạng tối, cậu và người trong Vương tộc phải đi suốt đêm đến nơi này. Lúc đó đi tổng cộng bốn mươi năm mươi người, đằng sau là truy binh đuổi theo gấp gáp. Họ quốc sư dẫn vào trong trận, nên cậu không dám hứa chắc có thể tìm được đúng đường.
A Mộc đi ra khỏi trận pháp, nhắm mắt chạy thẳng về phía trước. Chạy được vài bước thì đột nhiên quẹo trái, chạy thêm vài bước, tiếp tục quẹo trái, rồi dịch sang bên trái một bước nhỏ.
Đó là hồi ức năm đó của A Mộc, cậu chỉ nhớ phương hướng, còn khoảng cách thì không chính xác.
Theo phương hướng của A Mộc thì đi vào trận theo chiều thuận kim đồng hồ, vào tới vòng giữa thì đi theo bên trái vào vòng thứ ba, sau đó tiếp tục đi bên trái, đó mới là chỗ người Bành quốc lánh nạn. A Mộc sở dĩ hơi dịch sang trái một bước là vì năm đó cậu đi nhầm vào vị trí ‘Hư’.
A Mộc đã chỉ ra một con đường làm giảm xuống phạm vi thử nghiệm tiến vào trận. Nếu muốn, không tới một trăm lần là có thể tìm ra vị trí âm tính hỏa xà ẩn thân, nhưng Tả Đăng Phong không dám thử nghiệm, vì nếu lỡ đi nhầm vào vị trí ‘Hư’ là coi như xong.
"Ở đây cách vương thành không xa, muốn về xem không? " Tả Đăng Phong hỏi A Mộc.
A Mộc nhìn về hướng tây, gật đầu.
"Ngày mai hẵng đi, hôm nay tối rồi. " Diệp Phi Hồng nói.
Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý. A Mộc cũng hiểu, cậu xoay người đi về lều.
"Anh định sắp xếp đứa bé này thế nào?" Diệp Phi Hồng nhìn theo A Mộc.
"Mang về, đưa cho người thích hợp chăm sóc." Tả Đăng Phong đáp. Hắn mang từ ốc đảo ra rất nhiều của cải, đưa đại mấy món ra cũng đủ bảo đảm A Mộc cả đời sinh sống thoải mái.
"Để tôi chăm sóc cậu ấy." Diệp Phi Hồng gật đầu. Thời Dân quốc, phụ mười lăm mười sáu tuổi là lấy chồng, nên với tuổi của cô có con lớn cỡ này cũng là bình thường.
"Ừ." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Manh mối cậu ấy cho có dùng được không?" Diệp Phi Hồng hỏi.
"Có. Nhưng không đủ chính xác. Tôi phải đến đô thành Bành quốc một chuyến., xem chỗ ở của quốc sư năm đó có đầu mối gì không." Tả Đăng Phong đi về lều.
"Có thêm một người, lương khô chỉ chống đỡ được hai tháng thôi." Diệp Phi Hồng đi theo.
"Nếu tìm được manh mối, thì sau ba ngày là có thể đi ra ngoài." Tả Đăng Phong đáp.
"Nếu không tìm được thì sao?"
"Không tìm được cũng không cần gấp gáp. Tôi đã biết hướng đi của trận pháp, trong vòng hai tháng nhất định tôi sẽ phá nó." Tả Đăng Phong nghiêm nghị.
Sáng sớm hôm sau. Tả Đăng Phong và A Mộc đi về phía tây tìm thủ đô Bành quốc, nhưng không tìm được. A Mộc nói mình không nhớ lầm, Tả Đăng Phong đành phải căn cứ những tòa thành khác để tính ra vị trí đại khái, kết luận là đô thành Bành quốc năm đó chỉ nằm trong phạm vi năm dặm quanh đây.
Tả Đăng Phong đi bộ, thỉnh thoảng phóng ra linh khí thăm dò dưới lớp cát. một canh giờ sau rốt cuộc cũng tìm được Bành quốc đô thành. Đô thành này nằm ở nơi tránh gió, qua nhiều năm bị bão cát chồng chất cát lên, hoàn toàn vùi lấp nó.
Cát ở đây dày tới cả mấy thước, không thể nào dịch chuyển đi được. Tả Đăng Phong bắt đầu đào móc theo quy mô nhỏ, phát hiện tòa thành cổ này đã bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, căn bản đã trở thành phế tích. A Mộc không thể nào tìm được vật tham chiếu để tìm ra chỗ ở của quốc sư.
Tả Đăng Phong quyết định rời đi. Đô thành Bành quốc năm đó diện tích rất lớn, muốn dời hết cát trong phạm vi lớn như vậy không thể làm trong một ngày mà được.
"Thế nào? Có manh mối không?" Diệp Phi Hồng đứng đón.
"Không. Cho A Mộc ăn chút gì đi." Tả Đăng Phong đi về hướng trận pháp tam hoàn. Hắn muốn dựa vào trí tuệ để phá trận.
Muốn phá trận thì phải biết tính chất của trận. Tính chất của trận pháp chính là động cơ và mục đích bố trí trận pháp. Theo tình hình, Bành quốc năm đó và Chu quốc quan hệ không tệ lắm. Khương Tử Nha không ngại cực khổ kiến tạo trận pháp này cho họ. Trận pháp này có thể cầm cố hỏa xà, cho họ chỗ tránh nạn. Trên căn bản có thể xác định trận pháp này được xây dựng từ ý tốt.
Khương Tử Nha có dấu hiệu áp chế Hồ Bắc Lô quốc và Hồ Nam Dung quốc, vì họ cách Chu triều quá gần. Giường chếch há lại để cho người khác ngủ ngáy. Hơn nữa Dung quốc và Lô quốc một biết dùng độc một có thể điều động người khổng lồ, hai loại năng lực này đều có thể tạo ra thương tổn lớn cho Chu triều, họ càng yếu, Chu quốc càng an toàn.
Xa thân gần đánh là thủ đoạn thường dùng của người nắm quyền các triều đại. Bành quốc cách Chu triều rất xa, không có uy hiếp gì với Chu triều nên Khương Tử Nha không cần phải dằn vặt họ. Nói tóm lại, Khương Tử Nha bố trí trận pháp là từ thiện ý.
Kỳ môn độn giáp có tám cửa, chính là tám phương vị. Mỗi cửa đại diện cho thiện ác cát hung khác nhau. Hai hoàn và tám cửa đối ứng có hai mươi bốn vị trí. Mỗi một chỗ vị trí lại đại diện cho một trình độ cát hung khác nhau. Nếu quan hệ của Khương Tử Nha và Bành quốc là rất tốt, thì sẽ vì họ bố trí cát môn, nếu là quan hệ xấu sẽ để lại hung môn, nếu là quan hệ bình thường sẽ lưu lại bình môn. Nói đơn giản thì chính là tâm tình của người bày trận sẽ quyết định người đó sắp xếp phương vị như thế nào.
Ngoài ra vòng giữa có Thiên can địa chi cộng thêm Càn Khôn tốn cấn hai mươi sáu vị trí, cái này khác với la bàn bình thường, vì nó dư ra hai vị trí, hai vị trí này chính là biến số, chính là ‘Cô’ và ‘Hư’, rất khó xác định.
Tả Đăng Phong dành đa số thời gian đứng trên trận pháp trầm tư suy nghĩ, dù nắng hay mưa, dù ngày hay đêm. Hắn không viết suy nghĩ của mình ra giấy, vì như thế sẽ làm ỷ lại vào manh mối đã ghi chép mà làm yếu đi những suy nghĩ, ý tưởng vốn có trong đầu. Thêm nữa, trận pháp vốn thuộc về "Dịch số", giống như một phương trình lớn. Mỗi một khả năng đều cần thông qua hai mươi mấy phương diện để thôi diễn xác định. Tả Đăng Phong không thích đánh cược. càng sẽ không lấy tính mạng của mình ra để đánh cược. Nếu không thể xác định được con đường chính xác, hắn tuyệt đối sẽ không đi thử nghiệm, vì nếu sai kết quả sẽ là mất mạng.
Suy nghĩ chia ra làm ba giai đoạn. Gia đoạn một đơn giản nhất, là phân tích dữ liệu. Giai đoạn thứ hai là dựa vào manh mối đã có để phân tích. Giai đoạn thứ ba là loại bỏ những nhân tố có khả năng sai.
Giai đoạn thứ ba là giai đoạn cho hiệu suất cao nhất, nhưng người thông minh không bao giờ bỏ qua hai bước trước đó. Không ai thích suy nghĩ, vì suy nghĩ vô cùng mệt mỏi, nhưng không suy nghĩ không được. Trên đời có vô số người , dựa vào cái gì hắn có thể từ trên cao nhìn xuống họ? Là vì hắn trả giá nhiều hơn người khác rất nhiều. Tả Đăng Phong rất hà khắc với bản thân, chưa bao giờ cho phép mình ì ra, càng không bao giờ bịt tai trộm chuông cho rằng thế giới rất đơn giản.
Thỉnh thoảng Tả Đăng Phong lại nổi giận, mắng to ‘fuck your mother’. Hắn là mắng Khương Tử Nha. Hắn rất là giận. Tuy nhìn bề ngoài là hắn đang cùng Khương Tử Nha tiến hành vượt qua thời không tranh tài công bằng, nhưng thực chất cách đấu này lại không công bằng. Khương Tử Nha là người ra đề, nhưng lại không nói là loại đề gì, mà hắn thì phải dựa vào loại đề mới tính toán được cách giải. Giống như Khương Tử Nha bỏ một con ngựa vào đàn ngựa mênh mông. Khương Tử Nha cầm dây thừng. Nếu hắn nắm trúng ra được con ngựa có dây thừng thì mới biết là mình bắt đúng. Nhưng hắn lại không biết con ngựa đó, hắn phải đi rờ cổ từng con ngựa một.
Tả Đăng Phong càng lúc càng phẫn nộ. Đến lúc này hắn chỉ còn muốn tìm ra đáp án, sau đó cho Khương Tử Nha một đề bài khác cho lão già kia điên đầu luôn, cho lão biết giải đề khó hơn nhiều so với ra đề, để lão hiểu được cái gì gọi là trời cao đất rộng, đừng tưởng chỉ có mình mới là trâu bò.
"Chỉ cần tìm ra được đường đi là tôi thắng ông, chứ không phải hòa nhau." Tả Đăng Phong vô số lần tự động viên mình, nhưng không có hiệu quả, vì Khương Tử Nha vĩnh viễn sẽ không giải bài toán nào của hắn, nên hắn chỉ đành ôm giận trong lòng.
Đến khi Tả Đăng Phong trở lại bình tĩnh, thì một câu nói của Diệp Phi Hồng lại làm hắn nóng ruột, “Lương khô sắp hết rồi . . .”
"A Mộc là Thế tử Bành quốc. Đã bị lạc trong trận pháp hơn hai ngàn năm. Một năm trước mới thoát ra được." Tả Đăng Phong giải thích. Trên đường về hắn đã nói cho biết A Mộc đã qua hơn hai ngàn năm. Hán triều đã sớm diệt vong. A Mộc hiện giờ vẫn còn đang mịt mờ, luống cuống.
"Hơn hai ngàn năm!" Diệp Phi Hồng ngạc nhiên.
A Mộc không phải là hoàn toàn nghe không hiểu hai người đang nói gì. Cậu đừng dậy đi ra lều, đứng ở cửa nhìn đám quái vật đang uống nước bên hồ mà sững sờ.
Tả Đăng Phong gật đầu, đi ra đứng cạnh A Mộc.
A Mộc bèn đi về phía trận pháp. Tả Đăng Phong đã hỏi dò cậu đường vào trận, cậu cũng nên chỉ đường cho hắn.
Tả Đăng Phong và Diệp Phi Hồng đi theo. A Mộc đi vào trận từ hướng nam. Nhưng khi tới vòng giữa thì A Mộc do dự nhíu mày, không chắc chắn.
"Đi bên trái hay bên phải?" Tả Đăng Phong thấy vậy thì hỏi. Theo A Mộc từng nói, Vương thành cách đây sáu mươi dặm về hướng chính tây. Lúc thành bị phá trời chạng vạng tối, cậu và người trong Vương tộc phải đi suốt đêm đến nơi này. Lúc đó đi tổng cộng bốn mươi năm mươi người, đằng sau là truy binh đuổi theo gấp gáp. Họ quốc sư dẫn vào trong trận, nên cậu không dám hứa chắc có thể tìm được đúng đường.
A Mộc đi ra khỏi trận pháp, nhắm mắt chạy thẳng về phía trước. Chạy được vài bước thì đột nhiên quẹo trái, chạy thêm vài bước, tiếp tục quẹo trái, rồi dịch sang bên trái một bước nhỏ.
Đó là hồi ức năm đó của A Mộc, cậu chỉ nhớ phương hướng, còn khoảng cách thì không chính xác.
Theo phương hướng của A Mộc thì đi vào trận theo chiều thuận kim đồng hồ, vào tới vòng giữa thì đi theo bên trái vào vòng thứ ba, sau đó tiếp tục đi bên trái, đó mới là chỗ người Bành quốc lánh nạn. A Mộc sở dĩ hơi dịch sang trái một bước là vì năm đó cậu đi nhầm vào vị trí ‘Hư’.
A Mộc đã chỉ ra một con đường làm giảm xuống phạm vi thử nghiệm tiến vào trận. Nếu muốn, không tới một trăm lần là có thể tìm ra vị trí âm tính hỏa xà ẩn thân, nhưng Tả Đăng Phong không dám thử nghiệm, vì nếu lỡ đi nhầm vào vị trí ‘Hư’ là coi như xong.
"Ở đây cách vương thành không xa, muốn về xem không? " Tả Đăng Phong hỏi A Mộc.
A Mộc nhìn về hướng tây, gật đầu.
"Ngày mai hẵng đi, hôm nay tối rồi. " Diệp Phi Hồng nói.
Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý. A Mộc cũng hiểu, cậu xoay người đi về lều.
"Anh định sắp xếp đứa bé này thế nào?" Diệp Phi Hồng nhìn theo A Mộc.
"Mang về, đưa cho người thích hợp chăm sóc." Tả Đăng Phong đáp. Hắn mang từ ốc đảo ra rất nhiều của cải, đưa đại mấy món ra cũng đủ bảo đảm A Mộc cả đời sinh sống thoải mái.
"Để tôi chăm sóc cậu ấy." Diệp Phi Hồng gật đầu. Thời Dân quốc, phụ mười lăm mười sáu tuổi là lấy chồng, nên với tuổi của cô có con lớn cỡ này cũng là bình thường.
"Ừ." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Manh mối cậu ấy cho có dùng được không?" Diệp Phi Hồng hỏi.
"Có. Nhưng không đủ chính xác. Tôi phải đến đô thành Bành quốc một chuyến., xem chỗ ở của quốc sư năm đó có đầu mối gì không." Tả Đăng Phong đi về lều.
"Có thêm một người, lương khô chỉ chống đỡ được hai tháng thôi." Diệp Phi Hồng đi theo.
"Nếu tìm được manh mối, thì sau ba ngày là có thể đi ra ngoài." Tả Đăng Phong đáp.
"Nếu không tìm được thì sao?"
"Không tìm được cũng không cần gấp gáp. Tôi đã biết hướng đi của trận pháp, trong vòng hai tháng nhất định tôi sẽ phá nó." Tả Đăng Phong nghiêm nghị.
Sáng sớm hôm sau. Tả Đăng Phong và A Mộc đi về phía tây tìm thủ đô Bành quốc, nhưng không tìm được. A Mộc nói mình không nhớ lầm, Tả Đăng Phong đành phải căn cứ những tòa thành khác để tính ra vị trí đại khái, kết luận là đô thành Bành quốc năm đó chỉ nằm trong phạm vi năm dặm quanh đây.
Tả Đăng Phong đi bộ, thỉnh thoảng phóng ra linh khí thăm dò dưới lớp cát. một canh giờ sau rốt cuộc cũng tìm được Bành quốc đô thành. Đô thành này nằm ở nơi tránh gió, qua nhiều năm bị bão cát chồng chất cát lên, hoàn toàn vùi lấp nó.
Cát ở đây dày tới cả mấy thước, không thể nào dịch chuyển đi được. Tả Đăng Phong bắt đầu đào móc theo quy mô nhỏ, phát hiện tòa thành cổ này đã bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, căn bản đã trở thành phế tích. A Mộc không thể nào tìm được vật tham chiếu để tìm ra chỗ ở của quốc sư.
Tả Đăng Phong quyết định rời đi. Đô thành Bành quốc năm đó diện tích rất lớn, muốn dời hết cát trong phạm vi lớn như vậy không thể làm trong một ngày mà được.
"Thế nào? Có manh mối không?" Diệp Phi Hồng đứng đón.
"Không. Cho A Mộc ăn chút gì đi." Tả Đăng Phong đi về hướng trận pháp tam hoàn. Hắn muốn dựa vào trí tuệ để phá trận.
Muốn phá trận thì phải biết tính chất của trận. Tính chất của trận pháp chính là động cơ và mục đích bố trí trận pháp. Theo tình hình, Bành quốc năm đó và Chu quốc quan hệ không tệ lắm. Khương Tử Nha không ngại cực khổ kiến tạo trận pháp này cho họ. Trận pháp này có thể cầm cố hỏa xà, cho họ chỗ tránh nạn. Trên căn bản có thể xác định trận pháp này được xây dựng từ ý tốt.
Khương Tử Nha có dấu hiệu áp chế Hồ Bắc Lô quốc và Hồ Nam Dung quốc, vì họ cách Chu triều quá gần. Giường chếch há lại để cho người khác ngủ ngáy. Hơn nữa Dung quốc và Lô quốc một biết dùng độc một có thể điều động người khổng lồ, hai loại năng lực này đều có thể tạo ra thương tổn lớn cho Chu triều, họ càng yếu, Chu quốc càng an toàn.
Xa thân gần đánh là thủ đoạn thường dùng của người nắm quyền các triều đại. Bành quốc cách Chu triều rất xa, không có uy hiếp gì với Chu triều nên Khương Tử Nha không cần phải dằn vặt họ. Nói tóm lại, Khương Tử Nha bố trí trận pháp là từ thiện ý.
Kỳ môn độn giáp có tám cửa, chính là tám phương vị. Mỗi cửa đại diện cho thiện ác cát hung khác nhau. Hai hoàn và tám cửa đối ứng có hai mươi bốn vị trí. Mỗi một chỗ vị trí lại đại diện cho một trình độ cát hung khác nhau. Nếu quan hệ của Khương Tử Nha và Bành quốc là rất tốt, thì sẽ vì họ bố trí cát môn, nếu là quan hệ xấu sẽ để lại hung môn, nếu là quan hệ bình thường sẽ lưu lại bình môn. Nói đơn giản thì chính là tâm tình của người bày trận sẽ quyết định người đó sắp xếp phương vị như thế nào.
Ngoài ra vòng giữa có Thiên can địa chi cộng thêm Càn Khôn tốn cấn hai mươi sáu vị trí, cái này khác với la bàn bình thường, vì nó dư ra hai vị trí, hai vị trí này chính là biến số, chính là ‘Cô’ và ‘Hư’, rất khó xác định.
Tả Đăng Phong dành đa số thời gian đứng trên trận pháp trầm tư suy nghĩ, dù nắng hay mưa, dù ngày hay đêm. Hắn không viết suy nghĩ của mình ra giấy, vì như thế sẽ làm ỷ lại vào manh mối đã ghi chép mà làm yếu đi những suy nghĩ, ý tưởng vốn có trong đầu. Thêm nữa, trận pháp vốn thuộc về "Dịch số", giống như một phương trình lớn. Mỗi một khả năng đều cần thông qua hai mươi mấy phương diện để thôi diễn xác định. Tả Đăng Phong không thích đánh cược. càng sẽ không lấy tính mạng của mình ra để đánh cược. Nếu không thể xác định được con đường chính xác, hắn tuyệt đối sẽ không đi thử nghiệm, vì nếu sai kết quả sẽ là mất mạng.
Suy nghĩ chia ra làm ba giai đoạn. Gia đoạn một đơn giản nhất, là phân tích dữ liệu. Giai đoạn thứ hai là dựa vào manh mối đã có để phân tích. Giai đoạn thứ ba là loại bỏ những nhân tố có khả năng sai.
Giai đoạn thứ ba là giai đoạn cho hiệu suất cao nhất, nhưng người thông minh không bao giờ bỏ qua hai bước trước đó. Không ai thích suy nghĩ, vì suy nghĩ vô cùng mệt mỏi, nhưng không suy nghĩ không được. Trên đời có vô số người , dựa vào cái gì hắn có thể từ trên cao nhìn xuống họ? Là vì hắn trả giá nhiều hơn người khác rất nhiều. Tả Đăng Phong rất hà khắc với bản thân, chưa bao giờ cho phép mình ì ra, càng không bao giờ bịt tai trộm chuông cho rằng thế giới rất đơn giản.
Thỉnh thoảng Tả Đăng Phong lại nổi giận, mắng to ‘fuck your mother’. Hắn là mắng Khương Tử Nha. Hắn rất là giận. Tuy nhìn bề ngoài là hắn đang cùng Khương Tử Nha tiến hành vượt qua thời không tranh tài công bằng, nhưng thực chất cách đấu này lại không công bằng. Khương Tử Nha là người ra đề, nhưng lại không nói là loại đề gì, mà hắn thì phải dựa vào loại đề mới tính toán được cách giải. Giống như Khương Tử Nha bỏ một con ngựa vào đàn ngựa mênh mông. Khương Tử Nha cầm dây thừng. Nếu hắn nắm trúng ra được con ngựa có dây thừng thì mới biết là mình bắt đúng. Nhưng hắn lại không biết con ngựa đó, hắn phải đi rờ cổ từng con ngựa một.
Tả Đăng Phong càng lúc càng phẫn nộ. Đến lúc này hắn chỉ còn muốn tìm ra đáp án, sau đó cho Khương Tử Nha một đề bài khác cho lão già kia điên đầu luôn, cho lão biết giải đề khó hơn nhiều so với ra đề, để lão hiểu được cái gì gọi là trời cao đất rộng, đừng tưởng chỉ có mình mới là trâu bò.
"Chỉ cần tìm ra được đường đi là tôi thắng ông, chứ không phải hòa nhau." Tả Đăng Phong vô số lần tự động viên mình, nhưng không có hiệu quả, vì Khương Tử Nha vĩnh viễn sẽ không giải bài toán nào của hắn, nên hắn chỉ đành ôm giận trong lòng.
Đến khi Tả Đăng Phong trở lại bình tĩnh, thì một câu nói của Diệp Phi Hồng lại làm hắn nóng ruột, “Lương khô sắp hết rồi . . .”
/457
|