Triệu Đại Pháo lập tức chỉ huy bộ đội nhằm vào trấn nhỏ, một đội vọt vào trong trấn, những người còn lại nhanh chóng vây quanh trấn. Tiếng súng vang lên, giết chóc bắt đầu.
Tả Đăng Phong ngồi xuống một cây dương, Diệp Hồng Nhạn ngồi bên cạnh.
"Anh quả là đàn ông." Diệp Hồng Nhạn giơ ngón tay cái. Cô không ngờ Tả Đăng Phong không chỉ giết những người đàn ông đã xâm phạm cô, mà còn giết tất cả những người biết việc này.
"Tôi nói rồi, nhất định sẽ trả cho cô mà. " Tả Đăng Phong đáp. Phụ nữ khi bị người tôi chà đạp, trong lòng và ngoài cơ thể sẽ có vết thương. Vết thương trên người sẽ khỏi nhanh, nhưng vết thương trong lòng thì rất khó chữa, cách chữa duy nhất chính là giết sạch cả hung thủ lẫn những người biết chuyện, nói trắng ra chính là lấy máu tươi để làm tan bóng tối trong lòng người bị hại.
"Tôi thấy thoải mái hơn nhiều rồi, cám ơn anh." Diệp Hồng Nhạn gật đầu.
"Tôi chẳng có mấy bạn bè, mà cô lại là một trong số đó. Ờ, trong trấn có tất cả bao nhiêu lạc đà?" Tả Đăng Phong chuyển đề tài.
"Khoảng một trăm con, anh định dẫn hết toán lính này vào sa mạc?" Diệp Hồng Nhạn đoán ra ý của Tả Đăng Phong.
"Ừ. Lần này chuẩn bị đầy đủ, phải bắt cho được con độc xà kia." tiếng súng bắt đầu dày đặc, Tả Đăng Phong phải nói to hơn.
"Cũng được, lạc đà chở lương thực, người có thể đi bộ." Diệp Hồng Nhạn lộ vẻ hưng phấn, tiếng súng gấp gáp và tiếng cư dân kêu la thảm thiết vô lỗ tai cô lại trở nên rất dễ nghe, lúc cô bị chà đạp, bị làm nhục, thứ duy nhất giúp cô chống đỡ, giúp cô sống sót chính là cô luôn tưởng tượng Tả Đăng Phong trở về báo thù cho cô. Cô biết Tả Đăng Phong nhất định sẽ trở về, cũng nhất định sẽ báo thù cho cô, chỉ là cô không ngờ Tả Đăng Phong lại dùng cách thức này. Phương pháp này quá mức tàn nhẫn, nhưng cách giải hận tốt nhất.
Sau một nén nhang, tiếng súng chấm dứt, Triệu Đại Pháo cho đội ngũ xếp hàng, chờ mệnh lệnh của Tả Đăng Phong.
"Cho người đem xác vào sa mạc xử lý đi, bảo đầu bếp nhóm lửa làm cơm. Cậu dẫn người gom hết đồ có giá ở trong trấn lại rồi tìm cách phân chia cho công bằng, ai dám to gan dấu riêng, giết ngay tại chỗ." Tả Đăng Phong ra lệnh.
Triệu Đại Pháo hào hứng dẫn người đi ngay. Những người này tuy mặc quân trang, nhưng chẳng khác gì thổ phỉ, việc họ thích làm nhất chính là cướp bóc.
"Cô nghỉ chút đi, có cơm tối tôi sẽ cho người mang vào phòng cho cô." Tả Đăng Phong đưa Diệp Hồng Nhạn tới một gian nhà sạch sẽ.
"Đâu có chuyện gì to tát, tôi không chết được đâu, tôi đi xem lạc đà." Diệp Hồng Nhạn thò tay chộp lấy cái đùi dê trong tiệm cơm.
"Cô không phải cô gái đàn ông, mà là một người đàn ông thực sự, cô còn đàn ông hơn cả đàn ông nữa." Tả Đăng Phong thổn thức, tính cách này của Diệp Hồng Nhạn nếu ở chung chắc chắn sẽ rất thoải mái.
"Trong ngoài tôi thế nào anh thấy hết rồi, anh bảo chỗ nào của tôi giống đàn ông hả?." Diệp Hồng Nhạn bất mãn hừ một tiếng, xoay người đi về hướng bãi cho thuê lạc đà.
Tả Đăng Phong nhìn theo dáng đi còn hơi biến dạng của Diệp Hồng Nhạn mà lắc đầu cười khổ. Diệp Hồng Nhạn tuy tính cách như đàn ông, nhưng dáng vóc lại hoàn toàn của đàn bà, được cái tính tình cô phóng khoáng, suy nghĩ thoáng, người như thế sẽ sống rất thọ.
Triệu Đại Pháo thi hành mệnh lệnh rất kiên quyết , không một con lạc đà nào bị thương, chỉ bị nghe tiếng súng dữ dội quá mà vãi hết cả cứt đái ra thôi. Tả Đăng Phong đếm lướt qua, không tới một trăm con, chỉ khoảng hơn tám mươi thôi, nhưng như thế miễn cưỡng cũng đủ rồi.
"Để mấy ngày nữa hẵng đi, lạc đà bị sợ hết rồi, không đi được." Diệp Hồng Nhạn lắc đầu, cảnh tượng trong lều lạc đà làm ảnh hưởng tới khẩu vị của cô.
"Không vội đâu. Để tôi cho mấy người tới phụ cô, cô chỉ họ cách cho lạc đà ăn, cô không cần phải tự làm." Tả Đăng Phong gật đầu. Trước khi lạc đà đi vào sa mạc thì phải cho chúng ăn mấy ngày để tích lũy sức lực.
"Được, tôi ở đó." Diệp Hồng Nhạn chỉ một căn nhà gỗ cách lều lạc đà không xa.
"Ừ, cô đi nghỉ chút đi." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Không cần, tôi tới chỗ Phùng Tứ, đao của tôi vẫn còn ở chỗ lão, lão nương muốn phân thây lão ra." Diệp Hồng Nhạn không chịu để mình nhàn hạ một phút nào, Tả Đăng Phong đành đi theo cô.
Đi qua lều lạc đà một khúc là tới khu nuôi dê bò. Tả Đăng Phong giờ mới biết có những câu không thể nói lung tung. Triệu Đại Pháo chấp hành mệnh lệnh của hắn quá mức triệt để, cả dê bò cũng giết , may mà thời tiết mùa này mát mẻ, đống xác này để hai ba ngày cũng chưa đến nỗi hư thúi.
Triệu Đại Pháo dẫn người lục tung cả trấn nhỏ, tìm được rất nhiều vàng bạc châu báu, nhiều đến mức cả toán lính đều phải tròn mắt há mồm. Nơi này là nơi tiếp tế cuối cùng trước khi đi vào sa mạc, giá cả rất đắt đỏ, nên người ở đây lâu đều tích lũy được không ít của cải.
Tiền vàng chất đống trên quảng trường, đa số là đồng đại dương, có cả kim ngân và ngọc thạch. Tả Đăng Phong thực hiện lời hứa, mỗi người hai thỏi vàng, hết vàng thì lấy lượng bạc tương đương, bảo đảm mọi người được chia bằng nhau. Triệu Đại Pháo ngoài ngạch được năm thỏi vàng, Đăng Phong lén lút kín đáo đưa cho hắn. Sau khi chia xong còn lại một đống tài bảo không thể phân cắt được để chia, Tả Đăng Phong cho cất vào, mấy thứ đồ này vô dụng với hắn, nhưng có ích cho nửa đời sau của Diệp Hồng Nhạn.
Cơm tối cũng ăn ngay trên quảng trường, rất đơn giản nhưng rất sung túc, thịt bò nướng. Quân đội quốc dân đảng đương nhiên ăn uống tốt hơn, nhưng những toán quân phiệt nhỏ thì làm gì có được đãi ngộ đó. Thời chiến tranh, có thịt bò để ăn là họ đã sung sướng lắm rồi, họ càng vui hơn vì những thỏi vàng trong người, có vốn để mua nhà cưới vợ sinh con rồi.
Ở đây có rượu, nhưng Tả Đăng Phong không cho họ uống rượu. Sau khi ăn xong, 300 người đều ở trong kỹ viện của Phùng Tứ. Tả Đăng Phong cho mấy người đi giúp Diệp Hồng Nhạn cho lạc đà ăn, bản thân hắn thì dẫn theo hai người lính biết rèn đền hàng rèn chế tạo trường mâu. Dù đã có hổ dực nhưng Tả Đăng Phong vẫn chưa yên tâm, lỡ hổ dực chém nó không chết, âm chúc hỏa xà sẽ lại chui vào trong cát trốn, nên nhất định phải chế tạo ra mâu dài để xuyên qua nó, ngăn cản không cho nó chui vào trong cát.
Tả Đăng Phong chế tạo tổng cộng hai cây mâu dài, đám lính không biết vì sao Tả Đăng Phong lại muốn rèn một món binh khí dài đến thế, Tả Đăng Phong cũng không có ý giải thích, làm xong thì thả họ về.
Hiện giờ đã là giờ tí, buổi tối, Tả Đăng Phong đi tới lều lạc đà, thấy ngoài nhà gỗ bị ướt một mảng lớn, biết ngay Diệp Hồng Nhạn lại rửa ráy. Tả Đăng Phong vốn tưởng Diệp Hồng Nhạn lẫm liệt mạnh mẽ, không ngờ trong nhà gỗ lại vang ra tiếng khóc, tiếng khóc ngột ngạt đến xé trái tim, Diệp Hồng Nhạn chỉ hơn những người đàn bà khác ở chỗ ra vẻ không để ý trước mặt người khác, nhưng khi chỉ còn một mình, cô không thể nào không để ý tới được.
Binh lính quân phiệt có rất nhiều tật xấu. Trời mù tối, mười mấy người lục tục chuồn ra khỏi nơi đóng quân, đa số trong đó là hồi chiều lén lút giấu diếm tiền vàng, giờ chạy đi đào, chỉ có hai người là ăn no rửng mỡ chạy đi tìm mấy xác chết nữ để hạ hỏa. Những người này Tả Đăng Phong đều giết, hắn không cần quân kỷ nghiêm minh, nhưng nhất định phải buộc họ phục tùng mệnh lệnh của hắn một cách triệt để, con người là loài động vật khó khống chế nhất, một khi mất khống chế thì chỉ còn một cách để thu thập họ mà thôi.
Đến ba giờ sáng, binh lính bỏ trốn càng lúc càng nhiều, những người này lấy được tiền rồi nên không muốn đi mạo hiểm nữa, quân tịch cũng có người khai không chính xác, nói đại tên tuổi quê quán, đám bỏ trốn chính là những kẻ loại này.
Kẻ đi đào tiền vàng thì chết bên cạnh tiền vàng, kẻ sỉ nhục thi thể thì chết bên cạnh thi thể, kẻ đào tẩu thì chết ở giao lộ phía đông trấn, đến sáng đã có thêm hơn năm mươi xác chết.
Tả Đăng Phong dẫn mọi người đi một vòng , lấy cảnh đẫm máu đó để đe họ, "Tôi đã từng nói nếu các người dám hai lòng, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở về được."
Diệp Hồng Nhạn đến sáng lại trở lại bình thường, chỉ là khóc suốt một đêm mắt đã sưng lên. Cô chỉ huy mấy người cho lạc đà ăn, lạc đà với dê đều là loại dễ nuôi, trong trấn lại có rất nhiều lương thực, đám lạc đà tha hồ ăn uống.
Nhóm đầu bếp là bận rộn nhất, vì phải chuẩn bị rất nhiều bánh bột ngô. Toán lính này đều là người phương bắc, bánh nướng đối với họ cũng không khó ăn.
Trừ bánh nướng họ còn chuẩn bị thịt dê thịt bò. Triệu Đại Pháo cho thêm người tới giúp, suốt mấy ngày bận bịu không còn biết trời đất ở đâu.
Một người lãnh đạo giỏi là người không phải tự mình làm việc gì cả. Tả Đăng Phong giao việc xong thì rất an nhàn, đa phần thời gian hắn với Thập Tam leo lên nóc nhà nhìn về phương xa xuất thần. Hướng hắn nhìn chính là hướng đông nam, hắn đang nhớ nhà, nhớ Vu Tâm Ngữ, thỉnh thoảng nhớ tới Ngọc Phất, nhưng ít hơn nhiều so với thời gian nhớ Vu Tâm Ngữ. Hắn không hề thấy thẹn với Ngọc Phất, vì hắn đã chọn xong rồi. Khi tìm đủ lục âm nội đan hắn sẽ cứu Thôi Kim Ngọc, rồi đi theo Vu Tâm Ngữ xuống suối vàng.
Hồi xưa lúc mai táng Vu Tâm Ngữ điều kiện quá thiếu thốn, không có cách để chống phân huỷ, cho nên lúc đào phần mộ Vu Tâm Ngữ hắn đã nhận ra được quan tài nhẹ hẳn đi, nói cách khác thi thể của Vu Tâm Ngữ đã mục nát tan mất. "Lục âm âm bất tử, lục dương dương trường sinh" câu này không có nghĩa là có thể cải tử hồi sinh, thịt xương và hồn cùng trở về, dù tìm đủ lục âm nội đan thì cũng không cứu Vu Tâm Ngữ sống lại được, nhưng Ngọc Phất thì khác, thân thể và hồn phách của Ngọc Phất đều còn hoàn chỉnh , lục âm nội đan nhất định cứu sống được cô.
Ngọc Phất sống lại nhất định sẽ rất đau khổ và cô đơn, nhưng cô là một người may mắn. Cô đã dùng hành động chứng minh cho Tả Đăng Phong thấy được chân tình của mình, đổi lại được chân tình đáp lại của Tả Đăng Phong, lục âm nội đan là thứ hắn coi trọng nhất, có được lục âm nội đan cũng chính là có được tình yêu chân thành của Tả Đăng Phong, thế gian có ai hạnh phúc hơn người có được tình yêu của người mình yêu hay không!
Cả người phụ nữ có thể xuống âm phủ lẫn Chung Quỳ đều từng nói hồn phách của Vu Tâm Ngữ đã bị người khác mang đi, có nghĩa cô không bị tản mất hồn phách, đã như vậy, thì có lẽ cô cũng đã nhìn thấy những gì hắn đã làm trong suốt những năm qua, để không cảm thấy hối hận vì việc mình đã hy sinh vì hắn, mà hiểu rằng mình đã không yêu sai người.
"Còn tên nhà ngươi bây giờ làm sao đây?" Tả Đăng Phong xoa đầu Thập Tam.
"Miêu~" Thập Tam ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, nó không biết nói chuyện, chỉ biết kêu để đáp lại.
Sau ba ngày, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, lương khô thực thủy toàn bộ chuẩn bị đủ, lạc đà cũng cho ăn no tinh liệu uống đủ thanh thủy, Tả Đăng Phong ra lệnh một tiếng, thật dài đà đội rời đi trấn nhỏ biên thùy, lần thứ hai tây tiến vào bày ra bạc...
Tả Đăng Phong ngồi xuống một cây dương, Diệp Hồng Nhạn ngồi bên cạnh.
"Anh quả là đàn ông." Diệp Hồng Nhạn giơ ngón tay cái. Cô không ngờ Tả Đăng Phong không chỉ giết những người đàn ông đã xâm phạm cô, mà còn giết tất cả những người biết việc này.
"Tôi nói rồi, nhất định sẽ trả cho cô mà. " Tả Đăng Phong đáp. Phụ nữ khi bị người tôi chà đạp, trong lòng và ngoài cơ thể sẽ có vết thương. Vết thương trên người sẽ khỏi nhanh, nhưng vết thương trong lòng thì rất khó chữa, cách chữa duy nhất chính là giết sạch cả hung thủ lẫn những người biết chuyện, nói trắng ra chính là lấy máu tươi để làm tan bóng tối trong lòng người bị hại.
"Tôi thấy thoải mái hơn nhiều rồi, cám ơn anh." Diệp Hồng Nhạn gật đầu.
"Tôi chẳng có mấy bạn bè, mà cô lại là một trong số đó. Ờ, trong trấn có tất cả bao nhiêu lạc đà?" Tả Đăng Phong chuyển đề tài.
"Khoảng một trăm con, anh định dẫn hết toán lính này vào sa mạc?" Diệp Hồng Nhạn đoán ra ý của Tả Đăng Phong.
"Ừ. Lần này chuẩn bị đầy đủ, phải bắt cho được con độc xà kia." tiếng súng bắt đầu dày đặc, Tả Đăng Phong phải nói to hơn.
"Cũng được, lạc đà chở lương thực, người có thể đi bộ." Diệp Hồng Nhạn lộ vẻ hưng phấn, tiếng súng gấp gáp và tiếng cư dân kêu la thảm thiết vô lỗ tai cô lại trở nên rất dễ nghe, lúc cô bị chà đạp, bị làm nhục, thứ duy nhất giúp cô chống đỡ, giúp cô sống sót chính là cô luôn tưởng tượng Tả Đăng Phong trở về báo thù cho cô. Cô biết Tả Đăng Phong nhất định sẽ trở về, cũng nhất định sẽ báo thù cho cô, chỉ là cô không ngờ Tả Đăng Phong lại dùng cách thức này. Phương pháp này quá mức tàn nhẫn, nhưng cách giải hận tốt nhất.
Sau một nén nhang, tiếng súng chấm dứt, Triệu Đại Pháo cho đội ngũ xếp hàng, chờ mệnh lệnh của Tả Đăng Phong.
"Cho người đem xác vào sa mạc xử lý đi, bảo đầu bếp nhóm lửa làm cơm. Cậu dẫn người gom hết đồ có giá ở trong trấn lại rồi tìm cách phân chia cho công bằng, ai dám to gan dấu riêng, giết ngay tại chỗ." Tả Đăng Phong ra lệnh.
Triệu Đại Pháo hào hứng dẫn người đi ngay. Những người này tuy mặc quân trang, nhưng chẳng khác gì thổ phỉ, việc họ thích làm nhất chính là cướp bóc.
"Cô nghỉ chút đi, có cơm tối tôi sẽ cho người mang vào phòng cho cô." Tả Đăng Phong đưa Diệp Hồng Nhạn tới một gian nhà sạch sẽ.
"Đâu có chuyện gì to tát, tôi không chết được đâu, tôi đi xem lạc đà." Diệp Hồng Nhạn thò tay chộp lấy cái đùi dê trong tiệm cơm.
"Cô không phải cô gái đàn ông, mà là một người đàn ông thực sự, cô còn đàn ông hơn cả đàn ông nữa." Tả Đăng Phong thổn thức, tính cách này của Diệp Hồng Nhạn nếu ở chung chắc chắn sẽ rất thoải mái.
"Trong ngoài tôi thế nào anh thấy hết rồi, anh bảo chỗ nào của tôi giống đàn ông hả?." Diệp Hồng Nhạn bất mãn hừ một tiếng, xoay người đi về hướng bãi cho thuê lạc đà.
Tả Đăng Phong nhìn theo dáng đi còn hơi biến dạng của Diệp Hồng Nhạn mà lắc đầu cười khổ. Diệp Hồng Nhạn tuy tính cách như đàn ông, nhưng dáng vóc lại hoàn toàn của đàn bà, được cái tính tình cô phóng khoáng, suy nghĩ thoáng, người như thế sẽ sống rất thọ.
Triệu Đại Pháo thi hành mệnh lệnh rất kiên quyết , không một con lạc đà nào bị thương, chỉ bị nghe tiếng súng dữ dội quá mà vãi hết cả cứt đái ra thôi. Tả Đăng Phong đếm lướt qua, không tới một trăm con, chỉ khoảng hơn tám mươi thôi, nhưng như thế miễn cưỡng cũng đủ rồi.
"Để mấy ngày nữa hẵng đi, lạc đà bị sợ hết rồi, không đi được." Diệp Hồng Nhạn lắc đầu, cảnh tượng trong lều lạc đà làm ảnh hưởng tới khẩu vị của cô.
"Không vội đâu. Để tôi cho mấy người tới phụ cô, cô chỉ họ cách cho lạc đà ăn, cô không cần phải tự làm." Tả Đăng Phong gật đầu. Trước khi lạc đà đi vào sa mạc thì phải cho chúng ăn mấy ngày để tích lũy sức lực.
"Được, tôi ở đó." Diệp Hồng Nhạn chỉ một căn nhà gỗ cách lều lạc đà không xa.
"Ừ, cô đi nghỉ chút đi." Tả Đăng Phong gật đầu.
"Không cần, tôi tới chỗ Phùng Tứ, đao của tôi vẫn còn ở chỗ lão, lão nương muốn phân thây lão ra." Diệp Hồng Nhạn không chịu để mình nhàn hạ một phút nào, Tả Đăng Phong đành đi theo cô.
Đi qua lều lạc đà một khúc là tới khu nuôi dê bò. Tả Đăng Phong giờ mới biết có những câu không thể nói lung tung. Triệu Đại Pháo chấp hành mệnh lệnh của hắn quá mức triệt để, cả dê bò cũng giết , may mà thời tiết mùa này mát mẻ, đống xác này để hai ba ngày cũng chưa đến nỗi hư thúi.
Triệu Đại Pháo dẫn người lục tung cả trấn nhỏ, tìm được rất nhiều vàng bạc châu báu, nhiều đến mức cả toán lính đều phải tròn mắt há mồm. Nơi này là nơi tiếp tế cuối cùng trước khi đi vào sa mạc, giá cả rất đắt đỏ, nên người ở đây lâu đều tích lũy được không ít của cải.
Tiền vàng chất đống trên quảng trường, đa số là đồng đại dương, có cả kim ngân và ngọc thạch. Tả Đăng Phong thực hiện lời hứa, mỗi người hai thỏi vàng, hết vàng thì lấy lượng bạc tương đương, bảo đảm mọi người được chia bằng nhau. Triệu Đại Pháo ngoài ngạch được năm thỏi vàng, Đăng Phong lén lút kín đáo đưa cho hắn. Sau khi chia xong còn lại một đống tài bảo không thể phân cắt được để chia, Tả Đăng Phong cho cất vào, mấy thứ đồ này vô dụng với hắn, nhưng có ích cho nửa đời sau của Diệp Hồng Nhạn.
Cơm tối cũng ăn ngay trên quảng trường, rất đơn giản nhưng rất sung túc, thịt bò nướng. Quân đội quốc dân đảng đương nhiên ăn uống tốt hơn, nhưng những toán quân phiệt nhỏ thì làm gì có được đãi ngộ đó. Thời chiến tranh, có thịt bò để ăn là họ đã sung sướng lắm rồi, họ càng vui hơn vì những thỏi vàng trong người, có vốn để mua nhà cưới vợ sinh con rồi.
Ở đây có rượu, nhưng Tả Đăng Phong không cho họ uống rượu. Sau khi ăn xong, 300 người đều ở trong kỹ viện của Phùng Tứ. Tả Đăng Phong cho mấy người đi giúp Diệp Hồng Nhạn cho lạc đà ăn, bản thân hắn thì dẫn theo hai người lính biết rèn đền hàng rèn chế tạo trường mâu. Dù đã có hổ dực nhưng Tả Đăng Phong vẫn chưa yên tâm, lỡ hổ dực chém nó không chết, âm chúc hỏa xà sẽ lại chui vào trong cát trốn, nên nhất định phải chế tạo ra mâu dài để xuyên qua nó, ngăn cản không cho nó chui vào trong cát.
Tả Đăng Phong chế tạo tổng cộng hai cây mâu dài, đám lính không biết vì sao Tả Đăng Phong lại muốn rèn một món binh khí dài đến thế, Tả Đăng Phong cũng không có ý giải thích, làm xong thì thả họ về.
Hiện giờ đã là giờ tí, buổi tối, Tả Đăng Phong đi tới lều lạc đà, thấy ngoài nhà gỗ bị ướt một mảng lớn, biết ngay Diệp Hồng Nhạn lại rửa ráy. Tả Đăng Phong vốn tưởng Diệp Hồng Nhạn lẫm liệt mạnh mẽ, không ngờ trong nhà gỗ lại vang ra tiếng khóc, tiếng khóc ngột ngạt đến xé trái tim, Diệp Hồng Nhạn chỉ hơn những người đàn bà khác ở chỗ ra vẻ không để ý trước mặt người khác, nhưng khi chỉ còn một mình, cô không thể nào không để ý tới được.
Binh lính quân phiệt có rất nhiều tật xấu. Trời mù tối, mười mấy người lục tục chuồn ra khỏi nơi đóng quân, đa số trong đó là hồi chiều lén lút giấu diếm tiền vàng, giờ chạy đi đào, chỉ có hai người là ăn no rửng mỡ chạy đi tìm mấy xác chết nữ để hạ hỏa. Những người này Tả Đăng Phong đều giết, hắn không cần quân kỷ nghiêm minh, nhưng nhất định phải buộc họ phục tùng mệnh lệnh của hắn một cách triệt để, con người là loài động vật khó khống chế nhất, một khi mất khống chế thì chỉ còn một cách để thu thập họ mà thôi.
Đến ba giờ sáng, binh lính bỏ trốn càng lúc càng nhiều, những người này lấy được tiền rồi nên không muốn đi mạo hiểm nữa, quân tịch cũng có người khai không chính xác, nói đại tên tuổi quê quán, đám bỏ trốn chính là những kẻ loại này.
Kẻ đi đào tiền vàng thì chết bên cạnh tiền vàng, kẻ sỉ nhục thi thể thì chết bên cạnh thi thể, kẻ đào tẩu thì chết ở giao lộ phía đông trấn, đến sáng đã có thêm hơn năm mươi xác chết.
Tả Đăng Phong dẫn mọi người đi một vòng , lấy cảnh đẫm máu đó để đe họ, "Tôi đã từng nói nếu các người dám hai lòng, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở về được."
Diệp Hồng Nhạn đến sáng lại trở lại bình thường, chỉ là khóc suốt một đêm mắt đã sưng lên. Cô chỉ huy mấy người cho lạc đà ăn, lạc đà với dê đều là loại dễ nuôi, trong trấn lại có rất nhiều lương thực, đám lạc đà tha hồ ăn uống.
Nhóm đầu bếp là bận rộn nhất, vì phải chuẩn bị rất nhiều bánh bột ngô. Toán lính này đều là người phương bắc, bánh nướng đối với họ cũng không khó ăn.
Trừ bánh nướng họ còn chuẩn bị thịt dê thịt bò. Triệu Đại Pháo cho thêm người tới giúp, suốt mấy ngày bận bịu không còn biết trời đất ở đâu.
Một người lãnh đạo giỏi là người không phải tự mình làm việc gì cả. Tả Đăng Phong giao việc xong thì rất an nhàn, đa phần thời gian hắn với Thập Tam leo lên nóc nhà nhìn về phương xa xuất thần. Hướng hắn nhìn chính là hướng đông nam, hắn đang nhớ nhà, nhớ Vu Tâm Ngữ, thỉnh thoảng nhớ tới Ngọc Phất, nhưng ít hơn nhiều so với thời gian nhớ Vu Tâm Ngữ. Hắn không hề thấy thẹn với Ngọc Phất, vì hắn đã chọn xong rồi. Khi tìm đủ lục âm nội đan hắn sẽ cứu Thôi Kim Ngọc, rồi đi theo Vu Tâm Ngữ xuống suối vàng.
Hồi xưa lúc mai táng Vu Tâm Ngữ điều kiện quá thiếu thốn, không có cách để chống phân huỷ, cho nên lúc đào phần mộ Vu Tâm Ngữ hắn đã nhận ra được quan tài nhẹ hẳn đi, nói cách khác thi thể của Vu Tâm Ngữ đã mục nát tan mất. "Lục âm âm bất tử, lục dương dương trường sinh" câu này không có nghĩa là có thể cải tử hồi sinh, thịt xương và hồn cùng trở về, dù tìm đủ lục âm nội đan thì cũng không cứu Vu Tâm Ngữ sống lại được, nhưng Ngọc Phất thì khác, thân thể và hồn phách của Ngọc Phất đều còn hoàn chỉnh , lục âm nội đan nhất định cứu sống được cô.
Ngọc Phất sống lại nhất định sẽ rất đau khổ và cô đơn, nhưng cô là một người may mắn. Cô đã dùng hành động chứng minh cho Tả Đăng Phong thấy được chân tình của mình, đổi lại được chân tình đáp lại của Tả Đăng Phong, lục âm nội đan là thứ hắn coi trọng nhất, có được lục âm nội đan cũng chính là có được tình yêu chân thành của Tả Đăng Phong, thế gian có ai hạnh phúc hơn người có được tình yêu của người mình yêu hay không!
Cả người phụ nữ có thể xuống âm phủ lẫn Chung Quỳ đều từng nói hồn phách của Vu Tâm Ngữ đã bị người khác mang đi, có nghĩa cô không bị tản mất hồn phách, đã như vậy, thì có lẽ cô cũng đã nhìn thấy những gì hắn đã làm trong suốt những năm qua, để không cảm thấy hối hận vì việc mình đã hy sinh vì hắn, mà hiểu rằng mình đã không yêu sai người.
"Còn tên nhà ngươi bây giờ làm sao đây?" Tả Đăng Phong xoa đầu Thập Tam.
"Miêu~" Thập Tam ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, nó không biết nói chuyện, chỉ biết kêu để đáp lại.
Sau ba ngày, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, lương khô thực thủy toàn bộ chuẩn bị đủ, lạc đà cũng cho ăn no tinh liệu uống đủ thanh thủy, Tả Đăng Phong ra lệnh một tiếng, thật dài đà đội rời đi trấn nhỏ biên thùy, lần thứ hai tây tiến vào bày ra bạc...
/457
|