Tả Đăng Phong chậm rãi lắc đầu, Đằng Khi Anh Tử nói không đúng, hắn không phải người điên, chỉ có điều những việc hắn làm người ngoài không hiểu, hắn lại lười giải thích.
Đằng Khi Anh Tử mắng xong cả đi về hướng đông, Tả Đăng Phong nhìn cô rời đi, Đằng Khi Anh Tử đi rất nhanh, không hỏi cũng biết là đi tìm viện binh . Đằng Khi Anh Tử vừa đáng ghét vừa đáng súng, nhiệm vụ tìm lục dương nội đan vốn ban đầu là việc gia tộc Đằng Khi nhà cô đảm nhiệm, giờ Đằng Khi Chính Nam đã chết, việc đã được giao cho những gia tộc khác tiếp nhận, nhưng cô lại không có chịu đi, mà vẫn tới giúp người khác tiếp tục làm nhiệm vụ này, ngoài danh dự của gia tộc, phần lớn nguyên nhân là vì lòng trung thành đối với Thiên Hoàng, Tả Đăng Phong rất kỳ quái tên Thiên Hoàng Nhật chết tiệt kia cuối và làm cách nào mà tẩy não được người Nhật đến trình độ này .
Đằng Khi Anh Tử đi, Tả Đăng Phong nhắm mắt, hắn đang tính toán thời gian những ninja khác tới. Đằng Khi Anh Tử sau khi rời khỏi nhất định điện thoại thông báo cho những người kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra viện binh nhanh chóng tới nơi. Đến khi Đằng Khi Anh Tử gọi điện thoại xong quay lại xem xét tình hình, nếu để cho cô phát hiện người bên trong mộ đã chết, có lẽ cô thông báo cho viện binh đừng tới nữa, nói cách khác thời gian để cho hắn giết chết Vọng Nguyệt Minh Mỹ là thời gian Đằng Khi Anh Tử gọi điện thoại xong và trở về đây, thời gian này không có thể vượt quá một canh giờ.
Tả Đăng Phong đi quanh những tàn thi để tìm nước uống và thức ăn, nhưng lý do này là giả, hắn vừa đi vừa lén lút quan sát phía đông dãy núi, Đằng Khi Anh Tử không ngu, rất có thể cô giả bộ rời đi sau đó trở về, nấp trong chỗ tối quan sát hành động của hắn. Hành vi của một người khi không có người khác thể hiện bản chất con người đó, cũng thể hiện động cơ của người đó, nên Tả Đăng Phong muốn lừa gạt cô.
Sau hai mươi phút, Tả Đăng Phong xách mấy bình nước và lương khô trở lại, Đằng Khi Anh Tử dù quay lại quan sát cũng không quan sát lâu, vì đồng bọn của cô còn đang ở trong mộ, nếu trong mộ không còn không khí, họ bị chết ngạt, nên Đằng Khi Anh Tử nóng lòng đi ra ngoài báo tin không đi lâu.
Tuy Đằng Khi Anh Tử không có tâm tư kín đáo như hắn nghĩ, nhưng hắn thà cẩn tắc vô ưu, hơn nữa hắn cũng không vội ra tay.
Trong túi lương khô là những chiếc bánh bột ngô màu trắng to bằng bàn tay, những chiếc bánh đa số đều có dính máu tươi, Tả Đăng Phong lấy ra hai cái không có dính máu chầm chậm nhai, vừa ăn vừa nghĩ. Giờ đang là thời kỳ chiến tranh, nông dân đều lấy khoai lang rau dại ăn cho no bụng, khá hơn một tí thì mới trồng bắp, có bánh bột ngô ăn, đám lính này toàn ăn bánh bột ngô, lương thực của dân chúng quả thực đã bị dùng để đi nuôi lang sói.
Trong đầu vừa hiện ra chữ sói, Tả Đăng Phong không khỏi lại nhớ tới Thập Tam. Thập Tam hiện đang ở trong khu rừng giao giữa Cam Túc và Tân Cương, cách đây hơn ba ngàn dặm, hắn chưa gọi nó về là vì hai nguyên nhân, một là Thập Tam lúc trước ở trong sa mạc thiếu ăn, chỉ bắt được mấy con bò cạp và sa tích (thằn lằn cát), hắn muốn cho Thập Tam ở trong rừng tĩnh dưỡng một thời gian, nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân chủ yếu, là lần này ra mặt, hắn không chỉ muốn xử lý ninja Nhật, mà còn muốn xử lý cả Thanh Lương động phủ, kẻ thù nào cũng thuộc loại khó nhằn, không có thể để cho Thập Tam theo hắn mạo hiểm.
Ăn xong lương khô, uống nước súc miệng, Tả Đăng Phong chuẩn bị ra tay. Trận pháp ở cửa động vẫn còn sử dụng được, lúc nãy lựu đạn cũng không có làm địa đạo sụp nhiều, mà chỉ niêm phong lại cửa động, Tả Đăng Phong đi tới phóng linh khí xuống địa đạo, cảm nhận độ sâu của địa đạo bị bùn đất lấp vào là khoảng năm thước.
Ngoài trời có ánh trăng, cũng không tối lắm, nhưng bên trong lăng mộ chắc chắn là tối mịt. Tả Đăng Phong nhắm mắt để thích ứng với cảnh vật bên trong mộ, Hổ Dực hắn cũng không mang theo, hắn muốn bắt sống , một đao đánh chết Vọng Nguyệt Minh Mỹ thì có lợi cho bà tôi quá.
Tả Đăng Phong tuy đang chiếm ưu thế, nhưng muốn đi vào lăng mộ cũng có nghĩa là tấn công, muốn tấn công thì phải chiếm được tiên cơ, nếu chưa biết tình hình của địch mà tấn công thì là mù quáng, nên hắn phải tính toán cẩn thận.
Một khi dịch chuyển bùn đất bên trong địa đạo, làm chấn động không khí, Vọng Nguyệt Minh Mỹ cảm nhận được dị thường, nhanh chóng phản ứng, nên từ từ lẻn vào là không có thể thực hiện được , chỉ có thể tấn công chớp nhoáng. Trước đây hắn đã từng cho người đào phần mộ, tuy không tiến vào mộ thất nhưng cũng biết độ dày và hướng đi của mộ, tính toán được phải mượn lực thế nào, chuyển thân ở đâu, vào trong phải làm gì tiếp theo. Nghĩ kỹ tất cả chu toàn, Tả Đăng Phong mới ra tay .
( Tôn Tử binh pháp ) có dạy, ‘ tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy. ’ ý muốn nói người chỉ huy khi mưu tính lúc đầu thì phải chặt chẽ, ra tay sau đó thì phải cấp tốc, Tả Đăng Phong tay trái vận Chuyển Sơn Quyết dời hết bùn đất trong địa đạo ra, người hơi nghiêng lách vào trong, tay phải đập vào vách địa đạo mượn lực gia tốc, với tư thế sét đánh không kịp bưng tai vọt vào trong mộ đạo.
Mộ đạo chia làm hai hướng nam bắc, vật liệu sử dụng giống với vật liệu trong hầm mộ Lý Nguyên Cát , nhưng quy cách thì cao cấp hơn. Sau khi tiến vào, Tả Đăng Phong nhìn thấy trong mộ đạo có mấy người đang ngồi, Vọng Nguyệt Minh Mỹ đang cảnh giác nhìn lại, lớp mỡ trắng trẻo lúc trước chỉ làm Tả Đăng Phong căm ghét, bây giờ làm cả người hắn run rẩy, vì mụ tôi chính là người đánh Ngọc Phất đòn trí mạng .
Tả Đăng Phong dùng cả hai tay đập vào vách nhào tới, người chưa tới, Huyền Âm Chân Khí đã tới trước, Ninja Nhật tinh thông Ngũ hành độn pháp, nếu ẩn giấu thân hình làm hắn rất mất thời gian.
Ninja Nhật và người tu hành Trung Quốc tu luyện khác nhau, tu vi của họ không thể dùng tiêu chuẩn linh khí, tử khí, tử khí điên phong để phân chia, nhưng so sánh đại thể thì Vọng Nguyệt Minh Mỹ hẳn là cao hơn tử khí đến cận tử khí điên phong, nên mụ phản ứng rất nhanh, vừa nhìn thấy Tả Đăng Phong đã lập tức bật lên, rút võ sĩ đao ra.
Người bình thường nếu thấy phải nguy hiểm, phản ứng đầu tiên là bỏ chạy, người tu hành khắc chế được điểm này, phản ứng đầu tiên là phản kích, Tả Đăng Phong không sợ bà tôi phản kích, chỉ sợ bà tôi ẩn thân, nên càng tăng tốc vọt tới, bao tay Huyền Âm vừa phát Huyền Âm Chân Khí vừa chộp lấy võ sĩ đao của Vọng Nguyệt Minh Mỹ.
Thanh đao của Vọng Nguyệt Minh Mỹ làm bằng chất liệu cực kỳ đặc thù, nhưng bà tôi lại không biết sự lợi hại của bao tay Huyền Âm, thấy Tả Đăng Phong tay không tóm đao, khuôn mặt béo mỡ đầy vui vẻ, nhưng rồi lập tức chuyển thành sợ hãi, vì Tả Đăng Phong đã ném văng thanh đao, Huyền Âm Chân Khí bắn thẳng vào ngực trái bà ta.
Tả Đăng Phong hiểu rất rõ uy lực của Huyền Âm Chân Khí, đánh xong một chưởng lập tức xoay qua đánh hai ninja còn lại chưa kịp đứng dậy, lạ lùng là hai người kia không có hề phản ứng, nhẹ nhàng bị đánh bay.
Đánh văng đi Tả Đăng Phong mới phát hiện bụng hai người này đều bị cắm một thanh võ sĩ đao, đã sớm khí tuyệt bỏ mình, tứ chi đã cứng ngắc.
Hắn cau mày, mổ bụng tự sát là phương thức tự sát của Ninja Nhật, rõ ràng là họ tự sát, mục đích cũng không khó đoán, là để tiết kiệm không khí ít ỏi còn lại trong địa đạo, để Vọng Nguyệt Minh Mỹ chống đỡ được đến khi cứu binh đến.
Trung Quốc cũng có chuyện thí tốt giữ xe, nhưng đám binh sĩ kia đều là bị động, còn loại chủ động tự sát để đem hi vọng sống sót lại cho đồng bạn, thì người Trung Quốc hiếm có ai làm được, đám Nhật lùn lại làm được , đám ngốc tử để hoàn thành nhiệm vụ của Thiên Hoàng mà đánh mất lý trí, hoàn toàn điên rồi.
Ông lão đã bị giết chết, cổ bị chém đứt nửa đoạn, máu tươi chảy đầy đất.
Chếch sang phía bắc hơn năm trượng có một cánh cửa đá khổng lồ, cánh cửa đã bị tạc nổ một lỗ ba thước vuông vắn, nhưng vì lỗ hổng quá nhỏ, không nhìn thấy được gì bên trong.
Tả Đăng Phong không đi vào lăng mộ, mà lột sạch quần áo vật dụng trên người Vọng Nguyệt Minh Mỹ để đề phòng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Hắn không biết nhiều về ninja, nhất định phải phòng ngừa Vọng Nguyệt Minh Mỹ có chiêu gì đó bỏ chạy được hoặc có cách thông báo tin tức cho đồng bọn.
Tả Đăng Phong có cảm giác mình thật giống sắc lang, nhưng không lột không được, mụ này biết dùng độc, không thể để mụ tôi có chỗ để giấu độc.
Nhưng lột sạch rồi Tả Đăng Phong lại hối hận, Vọng Nguyệt Minh Mỹ toàn thân là một con lợn béo, núc ních mỡ, thật buồn nôn là con lợn này còn ra vẻ hoa lê dưới mưa với hắn.
"Thực là mắc ói." Tả Đăng Phong trở tay tát cho một tát, nếu lúc trước trúng độc lột sạch mụ ta, không chừng có thuốc giải rồi.
Tả Đăng Phong cau mày túm tóc mụ tôi kéo đi, Vọng Nguyệt Minh Mỹ là kẻ cầm đầu sát hại Ngọc Phất, không thể để cho mụ tôi chết thoải mái được.
Đi được mấy bước, Tả Đăng Phong buông Vọng Nguyệt Minh Mỹ, đi trở lại chỗ hai tên ninja, rút đao võ sĩ, chặt đầu cả hai.
Cả người Vọng Nguyệt Minh Mỹ cứng ngắc, không thể nói chuyện cũng không thể di động, nhưng có thể nhìn thấy rõ hành động của Tả Đăng Phong, bà tôi bắt đầu sợ, biết Tả Đăng Phong chưa giết mình là vì muốn dằn vặt mình.
Vọng Nguyệt Minh Mỹ quá mập, Tả Đăng Phong rất vất vả mới đưa được bà tôi ra khỏi địa đạo, vùi cửa động lại, dùng Hổ Dực đem Vọng Nguyệt Minh Mỹ tới chỗ sơn động Ngọc Phất hôm đó ẩn thân.
"Bọn mày làm gì với cô ấy, tao làm y hệt như vậy với mày." Tả Đăng Phong nói. Trên người Ngọc Phất tổng cộng có sáu vết đao và một vết súng trí mạng, vị trí những vết súng hắn nhớ rất rõ.
Vọng Nguyệt Minh Mỹ sợ hãi nhìn Tả Đăng Phong, bà tôi biết đại nạn sắp tới.
Tả Đăng Phong không thích phí lời, cầm Hổ Dực cân nhắc lực đạo, chầm chậm múa đao chém ba nhát lên người Vọng Nguyệt Minh Mỹ, vị trí giống hệt của Ngọc Phất.
"Cầu xin cậu, đừng giết tôi!" Vọng Nguyệt Minh Mỹ đau đớn, dục vọng cầu sống làm bà tôi phải lên tiếng cầu xin.
"Tao không thể tha cho mày, nhưng tao cho mày chết sảng khoái." Tả Đăng Phong không chém nữa, mà trở tay chặt đầu Vọng Nguyệt Minh Mỹ.
"Biết tại sao tao cho mày chết sảng khoái không?" Tả Đăng Phong bình tĩnh nhìn cái xác máu tươi phun tung toé.
Vọng Nguyệt Minh Mỹ đã chết, đương nhiên không trả lời được, nhưng không sao, vì những câu nói này Tả Đăng Phong cũng không nói cho người sống nghe, "Vì mày đã cho Thôi Kim Ngọc cơ hội để cô ấy chứng minh được cô ấy yêu tao bao nhiêu!"
Đằng Khi Anh Tử mắng xong cả đi về hướng đông, Tả Đăng Phong nhìn cô rời đi, Đằng Khi Anh Tử đi rất nhanh, không hỏi cũng biết là đi tìm viện binh . Đằng Khi Anh Tử vừa đáng ghét vừa đáng súng, nhiệm vụ tìm lục dương nội đan vốn ban đầu là việc gia tộc Đằng Khi nhà cô đảm nhiệm, giờ Đằng Khi Chính Nam đã chết, việc đã được giao cho những gia tộc khác tiếp nhận, nhưng cô lại không có chịu đi, mà vẫn tới giúp người khác tiếp tục làm nhiệm vụ này, ngoài danh dự của gia tộc, phần lớn nguyên nhân là vì lòng trung thành đối với Thiên Hoàng, Tả Đăng Phong rất kỳ quái tên Thiên Hoàng Nhật chết tiệt kia cuối và làm cách nào mà tẩy não được người Nhật đến trình độ này .
Đằng Khi Anh Tử đi, Tả Đăng Phong nhắm mắt, hắn đang tính toán thời gian những ninja khác tới. Đằng Khi Anh Tử sau khi rời khỏi nhất định điện thoại thông báo cho những người kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra viện binh nhanh chóng tới nơi. Đến khi Đằng Khi Anh Tử gọi điện thoại xong quay lại xem xét tình hình, nếu để cho cô phát hiện người bên trong mộ đã chết, có lẽ cô thông báo cho viện binh đừng tới nữa, nói cách khác thời gian để cho hắn giết chết Vọng Nguyệt Minh Mỹ là thời gian Đằng Khi Anh Tử gọi điện thoại xong và trở về đây, thời gian này không có thể vượt quá một canh giờ.
Tả Đăng Phong đi quanh những tàn thi để tìm nước uống và thức ăn, nhưng lý do này là giả, hắn vừa đi vừa lén lút quan sát phía đông dãy núi, Đằng Khi Anh Tử không ngu, rất có thể cô giả bộ rời đi sau đó trở về, nấp trong chỗ tối quan sát hành động của hắn. Hành vi của một người khi không có người khác thể hiện bản chất con người đó, cũng thể hiện động cơ của người đó, nên Tả Đăng Phong muốn lừa gạt cô.
Sau hai mươi phút, Tả Đăng Phong xách mấy bình nước và lương khô trở lại, Đằng Khi Anh Tử dù quay lại quan sát cũng không quan sát lâu, vì đồng bọn của cô còn đang ở trong mộ, nếu trong mộ không còn không khí, họ bị chết ngạt, nên Đằng Khi Anh Tử nóng lòng đi ra ngoài báo tin không đi lâu.
Tuy Đằng Khi Anh Tử không có tâm tư kín đáo như hắn nghĩ, nhưng hắn thà cẩn tắc vô ưu, hơn nữa hắn cũng không vội ra tay.
Trong túi lương khô là những chiếc bánh bột ngô màu trắng to bằng bàn tay, những chiếc bánh đa số đều có dính máu tươi, Tả Đăng Phong lấy ra hai cái không có dính máu chầm chậm nhai, vừa ăn vừa nghĩ. Giờ đang là thời kỳ chiến tranh, nông dân đều lấy khoai lang rau dại ăn cho no bụng, khá hơn một tí thì mới trồng bắp, có bánh bột ngô ăn, đám lính này toàn ăn bánh bột ngô, lương thực của dân chúng quả thực đã bị dùng để đi nuôi lang sói.
Trong đầu vừa hiện ra chữ sói, Tả Đăng Phong không khỏi lại nhớ tới Thập Tam. Thập Tam hiện đang ở trong khu rừng giao giữa Cam Túc và Tân Cương, cách đây hơn ba ngàn dặm, hắn chưa gọi nó về là vì hai nguyên nhân, một là Thập Tam lúc trước ở trong sa mạc thiếu ăn, chỉ bắt được mấy con bò cạp và sa tích (thằn lằn cát), hắn muốn cho Thập Tam ở trong rừng tĩnh dưỡng một thời gian, nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân chủ yếu, là lần này ra mặt, hắn không chỉ muốn xử lý ninja Nhật, mà còn muốn xử lý cả Thanh Lương động phủ, kẻ thù nào cũng thuộc loại khó nhằn, không có thể để cho Thập Tam theo hắn mạo hiểm.
Ăn xong lương khô, uống nước súc miệng, Tả Đăng Phong chuẩn bị ra tay. Trận pháp ở cửa động vẫn còn sử dụng được, lúc nãy lựu đạn cũng không có làm địa đạo sụp nhiều, mà chỉ niêm phong lại cửa động, Tả Đăng Phong đi tới phóng linh khí xuống địa đạo, cảm nhận độ sâu của địa đạo bị bùn đất lấp vào là khoảng năm thước.
Ngoài trời có ánh trăng, cũng không tối lắm, nhưng bên trong lăng mộ chắc chắn là tối mịt. Tả Đăng Phong nhắm mắt để thích ứng với cảnh vật bên trong mộ, Hổ Dực hắn cũng không mang theo, hắn muốn bắt sống , một đao đánh chết Vọng Nguyệt Minh Mỹ thì có lợi cho bà tôi quá.
Tả Đăng Phong tuy đang chiếm ưu thế, nhưng muốn đi vào lăng mộ cũng có nghĩa là tấn công, muốn tấn công thì phải chiếm được tiên cơ, nếu chưa biết tình hình của địch mà tấn công thì là mù quáng, nên hắn phải tính toán cẩn thận.
Một khi dịch chuyển bùn đất bên trong địa đạo, làm chấn động không khí, Vọng Nguyệt Minh Mỹ cảm nhận được dị thường, nhanh chóng phản ứng, nên từ từ lẻn vào là không có thể thực hiện được , chỉ có thể tấn công chớp nhoáng. Trước đây hắn đã từng cho người đào phần mộ, tuy không tiến vào mộ thất nhưng cũng biết độ dày và hướng đi của mộ, tính toán được phải mượn lực thế nào, chuyển thân ở đâu, vào trong phải làm gì tiếp theo. Nghĩ kỹ tất cả chu toàn, Tả Đăng Phong mới ra tay .
( Tôn Tử binh pháp ) có dạy, ‘ tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy. ’ ý muốn nói người chỉ huy khi mưu tính lúc đầu thì phải chặt chẽ, ra tay sau đó thì phải cấp tốc, Tả Đăng Phong tay trái vận Chuyển Sơn Quyết dời hết bùn đất trong địa đạo ra, người hơi nghiêng lách vào trong, tay phải đập vào vách địa đạo mượn lực gia tốc, với tư thế sét đánh không kịp bưng tai vọt vào trong mộ đạo.
Mộ đạo chia làm hai hướng nam bắc, vật liệu sử dụng giống với vật liệu trong hầm mộ Lý Nguyên Cát , nhưng quy cách thì cao cấp hơn. Sau khi tiến vào, Tả Đăng Phong nhìn thấy trong mộ đạo có mấy người đang ngồi, Vọng Nguyệt Minh Mỹ đang cảnh giác nhìn lại, lớp mỡ trắng trẻo lúc trước chỉ làm Tả Đăng Phong căm ghét, bây giờ làm cả người hắn run rẩy, vì mụ tôi chính là người đánh Ngọc Phất đòn trí mạng .
Tả Đăng Phong dùng cả hai tay đập vào vách nhào tới, người chưa tới, Huyền Âm Chân Khí đã tới trước, Ninja Nhật tinh thông Ngũ hành độn pháp, nếu ẩn giấu thân hình làm hắn rất mất thời gian.
Ninja Nhật và người tu hành Trung Quốc tu luyện khác nhau, tu vi của họ không thể dùng tiêu chuẩn linh khí, tử khí, tử khí điên phong để phân chia, nhưng so sánh đại thể thì Vọng Nguyệt Minh Mỹ hẳn là cao hơn tử khí đến cận tử khí điên phong, nên mụ phản ứng rất nhanh, vừa nhìn thấy Tả Đăng Phong đã lập tức bật lên, rút võ sĩ đao ra.
Người bình thường nếu thấy phải nguy hiểm, phản ứng đầu tiên là bỏ chạy, người tu hành khắc chế được điểm này, phản ứng đầu tiên là phản kích, Tả Đăng Phong không sợ bà tôi phản kích, chỉ sợ bà tôi ẩn thân, nên càng tăng tốc vọt tới, bao tay Huyền Âm vừa phát Huyền Âm Chân Khí vừa chộp lấy võ sĩ đao của Vọng Nguyệt Minh Mỹ.
Thanh đao của Vọng Nguyệt Minh Mỹ làm bằng chất liệu cực kỳ đặc thù, nhưng bà tôi lại không biết sự lợi hại của bao tay Huyền Âm, thấy Tả Đăng Phong tay không tóm đao, khuôn mặt béo mỡ đầy vui vẻ, nhưng rồi lập tức chuyển thành sợ hãi, vì Tả Đăng Phong đã ném văng thanh đao, Huyền Âm Chân Khí bắn thẳng vào ngực trái bà ta.
Tả Đăng Phong hiểu rất rõ uy lực của Huyền Âm Chân Khí, đánh xong một chưởng lập tức xoay qua đánh hai ninja còn lại chưa kịp đứng dậy, lạ lùng là hai người kia không có hề phản ứng, nhẹ nhàng bị đánh bay.
Đánh văng đi Tả Đăng Phong mới phát hiện bụng hai người này đều bị cắm một thanh võ sĩ đao, đã sớm khí tuyệt bỏ mình, tứ chi đã cứng ngắc.
Hắn cau mày, mổ bụng tự sát là phương thức tự sát của Ninja Nhật, rõ ràng là họ tự sát, mục đích cũng không khó đoán, là để tiết kiệm không khí ít ỏi còn lại trong địa đạo, để Vọng Nguyệt Minh Mỹ chống đỡ được đến khi cứu binh đến.
Trung Quốc cũng có chuyện thí tốt giữ xe, nhưng đám binh sĩ kia đều là bị động, còn loại chủ động tự sát để đem hi vọng sống sót lại cho đồng bạn, thì người Trung Quốc hiếm có ai làm được, đám Nhật lùn lại làm được , đám ngốc tử để hoàn thành nhiệm vụ của Thiên Hoàng mà đánh mất lý trí, hoàn toàn điên rồi.
Ông lão đã bị giết chết, cổ bị chém đứt nửa đoạn, máu tươi chảy đầy đất.
Chếch sang phía bắc hơn năm trượng có một cánh cửa đá khổng lồ, cánh cửa đã bị tạc nổ một lỗ ba thước vuông vắn, nhưng vì lỗ hổng quá nhỏ, không nhìn thấy được gì bên trong.
Tả Đăng Phong không đi vào lăng mộ, mà lột sạch quần áo vật dụng trên người Vọng Nguyệt Minh Mỹ để đề phòng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Hắn không biết nhiều về ninja, nhất định phải phòng ngừa Vọng Nguyệt Minh Mỹ có chiêu gì đó bỏ chạy được hoặc có cách thông báo tin tức cho đồng bọn.
Tả Đăng Phong có cảm giác mình thật giống sắc lang, nhưng không lột không được, mụ này biết dùng độc, không thể để mụ tôi có chỗ để giấu độc.
Nhưng lột sạch rồi Tả Đăng Phong lại hối hận, Vọng Nguyệt Minh Mỹ toàn thân là một con lợn béo, núc ních mỡ, thật buồn nôn là con lợn này còn ra vẻ hoa lê dưới mưa với hắn.
"Thực là mắc ói." Tả Đăng Phong trở tay tát cho một tát, nếu lúc trước trúng độc lột sạch mụ ta, không chừng có thuốc giải rồi.
Tả Đăng Phong cau mày túm tóc mụ tôi kéo đi, Vọng Nguyệt Minh Mỹ là kẻ cầm đầu sát hại Ngọc Phất, không thể để cho mụ tôi chết thoải mái được.
Đi được mấy bước, Tả Đăng Phong buông Vọng Nguyệt Minh Mỹ, đi trở lại chỗ hai tên ninja, rút đao võ sĩ, chặt đầu cả hai.
Cả người Vọng Nguyệt Minh Mỹ cứng ngắc, không thể nói chuyện cũng không thể di động, nhưng có thể nhìn thấy rõ hành động của Tả Đăng Phong, bà tôi bắt đầu sợ, biết Tả Đăng Phong chưa giết mình là vì muốn dằn vặt mình.
Vọng Nguyệt Minh Mỹ quá mập, Tả Đăng Phong rất vất vả mới đưa được bà tôi ra khỏi địa đạo, vùi cửa động lại, dùng Hổ Dực đem Vọng Nguyệt Minh Mỹ tới chỗ sơn động Ngọc Phất hôm đó ẩn thân.
"Bọn mày làm gì với cô ấy, tao làm y hệt như vậy với mày." Tả Đăng Phong nói. Trên người Ngọc Phất tổng cộng có sáu vết đao và một vết súng trí mạng, vị trí những vết súng hắn nhớ rất rõ.
Vọng Nguyệt Minh Mỹ sợ hãi nhìn Tả Đăng Phong, bà tôi biết đại nạn sắp tới.
Tả Đăng Phong không thích phí lời, cầm Hổ Dực cân nhắc lực đạo, chầm chậm múa đao chém ba nhát lên người Vọng Nguyệt Minh Mỹ, vị trí giống hệt của Ngọc Phất.
"Cầu xin cậu, đừng giết tôi!" Vọng Nguyệt Minh Mỹ đau đớn, dục vọng cầu sống làm bà tôi phải lên tiếng cầu xin.
"Tao không thể tha cho mày, nhưng tao cho mày chết sảng khoái." Tả Đăng Phong không chém nữa, mà trở tay chặt đầu Vọng Nguyệt Minh Mỹ.
"Biết tại sao tao cho mày chết sảng khoái không?" Tả Đăng Phong bình tĩnh nhìn cái xác máu tươi phun tung toé.
Vọng Nguyệt Minh Mỹ đã chết, đương nhiên không trả lời được, nhưng không sao, vì những câu nói này Tả Đăng Phong cũng không nói cho người sống nghe, "Vì mày đã cho Thôi Kim Ngọc cơ hội để cô ấy chứng minh được cô ấy yêu tao bao nhiêu!"
/457
|