"Cô ấy nói cái gì?" Thiết Hài tò mò hỏi.
"Cô ấy đang chào chúng ta." Tả Đăng Phong đã làm ở phòng văn hóa, biết hello nghĩa là chào. Trước giờ hắn chỉ nhìn thấy gái Tây trên báo, đây là lần đầu nhìn thấy người thật.
Đứng ở cửa có ba cô gái tây, hai người tuổi chừng hơn hai mươi, một người lớn hơn nhiều, chừng bốn mươi, người chào Tả Đăng Phong chính là người đứng tuổi. Ba cô gái này ai cũng cao lớn, trên dưới lồi lõm, cơ thể cực kỳ đầy đặn, đầy nữ tính, mũi ai cũng rất lớn, nếu Ngọc Bình chân nhân thấy các cô chắc chắn sẽ cảm thấy tự tin hơn. Trong ba người, có một người là mắt đen tóc đen, hai người còn lại đều là tóc vàng mắt xanh, ba người đều mặc trang phục của phương tây, nhưng quần áo các cô đều đã cũ, cho thấy các cô đã lưu lạc ở đây đã lâu.
"Cô có biết nói tiếng Trung Quốc không?" Tả Đăng Phong nhìn cô lớn tuổi nhất.
"Biết ca hát, biết khiêu vũ nữa." cô kia lập tức đi qua lôi kéo Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong vội nghiêng người tránh ra, trên người cô gái này rất hôi, hình như người ở vùng này rất ít tắm rửa.
"Cô ấy nói tiếng Hán không giỏi lắm." cô gái tây tóc đen nói đỡ.
"Ở đây còn người nước ngoài nào không? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Không, chỉ có ba người chúng tôi." Cô gái tóc đen trả lời, so với hai cô kia, cô này có vẻ bình tĩnh hơn hẳn.
Ngay lúc ấy, từ bên trong kỹ viện đi ra một người vạm vỡ, nhìn Tả Đăng Phong và Thiết Hài từ trên xuống dưới, người này bộ dáng hung ác, thần sắc bất thiện, rõ ràng là một tay anh chị giang hồ.
"Tối nay tôi bao hết ba người này, bao nhiêu tiền?" Tả Đăng Phong nhướng mày nhìn đối phương.
"Hai mươi đại dương" người vạm vỡ đáp, vừa há miệng, mùi hôi miệng đã ào ào bay ra.
Trên người Tả Đăng Phong mang theo không ít vàng thỏi, nhưng thỏi nhỏ đã tiêu hết, chỉ còn lại mười hai thỏi lớn. Tả Đăng Phong rút ra một thỏi, bấm tay một cái ngắt nó ra làm hai đoạn, đoạn hai đoạn tám, rồi ném đoạn nhỏ cho người vạn vỡ. Hắn hào phóng cũng tùy người, có người được người hào phóng sẽ cảm kích đối phương, nhưng cũng có người xem người hào phóng với mình là kẻ ngu xuẩn.
Vàng vốn mềm dẻo, uốn nắn nó không khó, nhưng ngắt đứt nó thì người bình thường không thể nào làm được, người kia cầm khúc vàng ước lượng, ngẩng lên nhìn Tả Đăng Phong, xoay người đi vào trong, "Đi theo tôi."
"A Di Đà Phật, đã nói là chỉ tới để ngủ, cậu định làm gì đây?" Thiết Hài hỏi.
"Được thêm kiến thức thôi." Tả Đăng Phong bĩu môi cười.
"A Di Đà Phật, lão nạp không vào đâu." Thiết Hài xoay người định chạy, chỗ này bốn phía đều là phòng ở, ở giữa là một cái sân nhỏ trống trải, giữa sân chỉ có một giếng nước, tiếng ròng rọc kéo nước và âm thanh ô uế trong những gian phòng làm Thiết Hài như nghe phải ma âm.
"Hồng nhan đều là bạch cốt, phụ nữ đều là Khô Lâu, chỉ cần trong lòng có phật, Địa Ngục cũng dám đi mà!" Tả Đăng Phong kéo Thiết Hài.
"A Di Đà Phật" Thiết Hài chắp tay niệm Phật, Tả Đăng Phong lặp lại chính lời của ông, làm ông không trốn được.
Ba người băng qua sân, những phòng xung quanh vọng ra đủ thứ âm thanh dơ bẩn kỳ dị, có tiếng đàn ông cười, tiếng phụ nữ thét lên, làm Tả Đăng Phong phải lắc đầu, tiếng cười kia đầy sảng khoái không chút lo lắng, theo kiểu sáng nay có rượu sáng nay say, tiếng phụ nữ thét lên tuy phóng đãng mê người, nhưng bên dưới lại ẩn chứa sự tuyệt vọng, những người này tuy còn sống, nhưng sống mà không còn ý nghĩa, lòng của họ đã chết, chỉ giao phối theo bản năng, dùng loại kích thích cấp thấp nhất để làm cho mình có được cảm giác mình còn sống.
"Ở phòng này, tới trưa mai" người vạm vỡ chỉ một căn phòng, gian phòng này rất lớn, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa gỗ.
Ba cô gái đi vào trước, Tả Đăng Phong và Thiết Hài đi theo sau.
Trong phòng rất trống, ở cửa có mấy cái chậu rửa mặt bằng gỗ, ở góc phòng có một cái giường lớn, một góc để hai bộ chăn đệm, góc khác nếu một bộ nữa, trong phòng có mùi của ba cô gái phương tây, cho thấy đây là phòng của các cô.
Nơi này không có bàn, không có ghế, không có cả bình trà, thô sơ tới cực điểm, vì không có cửa sổ, nên phòng bị đóng kín cửa, bên trong rất bí, rất nóng.
Thiết Hài vừa vào phòng đã chạy tới một góc ngồi xuống, Lão Đại chạy theo, Thập Tam ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong chỉ chỉ, Thập Tam chạy lên giường nằm xuống.
"Các người là người nước nào?" Tả Đăng Phong ngồi xuống giường.
"Chúng tôi là bị cường đạo bán tới đây." cô gái tóc đen không trả lời thẳng câu hỏi của Tả Đăng Phong .
"Các người tới Trung Quốc làm gì?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Tôi thích văn hóa Trung Quốc, nên tới để nghiên cứu." cô gái tóc đen nghĩ nghĩ đáp.
Tả Đăng Phong gật đầu, từ khi quân liên minh tám nước tiến vào Bắc Kinh, đa số bảo vật của Trung Quốc đã bị cướp đi, theo quân viễn chinh tỏa đi khắp thế giới, những món đồ tinh mĩ đó chẳng những giá trị liên thành, mà còn ẩn chứa giá trị văn hóa cực cao, đủ khiến người nước ngoài đỏ mắt, nảy sinh sự tò mò về văn hóa Trung Quốc, cô gái này hẳn là tới để tìm tòi, còn hai cô tóc vàng kia chắc là bạn gái hoặc là người nhà của những người tới đây thám hiểm.
"Không phải cô nói biết nhảy à, nhảy tôi xem." Tả Đăng Phong nói với cô gái lớn tuổi nhất.
Người kia sững ra, rồi bắt đầu vặn eo, khiêu vũ, Tả Đăng Phong nhìn cô tóc vàng còn lại, cô kia cũng nhảy theo.
"Bây giờ cô còn thích văn hóa Trung Quốc nữa không?" Tả Đăng Phong quan sát hai cô nhảy, vừa hỏi cô tóc đen.
"Còn, nhưng tôi không thích người Trung Quốc các người" cô gái tóc đen không chút che dấu địch ý với người Trung Quốc.
"Người Trung Quốc chúng tôi cũng không thích các người!" Tả Đăng Phong lạnh lùng.
"Ở nước tôi, đàn ông không coi thường phụ nữ, nhưng đàn ông các người chỉ biết khi dễ phụ nữ chúng tôi." Cô gái tóc đen nói tiếng Hoa khá tốt, phát âm trôi chảy, nói rất rõ ràng.
Tả Đăng Phong lập tức muốn phản đối, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không phản đối được. Loại người thích xâm phạm phụ nữ nhất là bọn quỷ tử Nhật Bản, người phương tây thì không như vậy.
"Cô là người nước nào?" Tả Đăng Phong hỏi.
Cô gái thấy hắn trở nên lạnh lùng, nên do dự rồi lắc đầu không trả lời.
"Cô không nói, tôi hỏi họ cũng được." Tả Đăng Phong hất mắt vào hai cô gái tóc vàng. Động tác khiêu vũ của các cô rất lạ, vũ đạo của Trung Quốc ôn hòa nhẹ nhàng, dời bước xoay eo, xoay người rất là uyển chuyển, hòa hợp với giai điệu, làm cho người ta bình tâm tĩnh chí, còn vũ đạo phương tây khác hẳn, uốn éo mông như muốn rớt quần, run bụng lắc ngực, cuồng dã mạnh bạo, rõ ràng không phải là u tĩnh đẹp đẽ, mà để làm kích thích dã tính của đàn ông. Nếu phân theo hiệu quả, vũ đạo của Trung Quốc mang ý nghĩa 'Ta là hoa lê mong manh sợ mưa gió, lang quân xin hãy ôn nhu.' còn phong cách phương tây lại gọn gàng dứt khoát, cho thấy "Lão nương đã chuẩn bị xong rồi, mau tới đây! "
"Nói theo kiểu các người thì tôi là người Mỹ, còn hai người kia là người Anh. " cô gái tóc đen đáp.
"Các người đều đã từng xâm lược đất nước chúng tôi, nhưng mà người Mỹ là giúp chúng tôi đánh người Nhật Bản, nên tí nữa tôi sẽ đưa các người rời khỏi đây." Tả Đăng Phong thuận miệng nói, cảnh bác sĩ Mỹ chậm chạp cứu Đằng Khi Anh Tử chợt hiện ra trong đầu hắn.
Cô gái tóc đen lắc đầu cười, đã từng có người nói với cô như vậy, nhưng chẳng ai thực hiện.
"Cô không tin tôi làm được? " Tả Đăng Phong nhướng mày.
"Tôi tin chứ, chỉ không tin anh sẽ cứu tôi thôi. " cô gái tóc đen bình tĩnh nói.
"Sao cô lại tin tôi làm được? " Tả Đăng Phong hứng thú hỏi.
"Anh dùng ngón tay gãy kim loại, hơn nữa, trời nóng thế này, mà anh mặc dày như vậy mà một giọt mồ hôi cũng không có, nên chắc chắn anh là một cao thủ võ công." cô gái tóc đen quan sát rất tinh tế.
"Vậy vì sao cô lại không tin tôi sẽ cứu cô? " Tả Đăng Phong gật đầu, hắn thích người thông minh, người cùng phẩm chất dù quốc tịch khác nhau, nhưng vẫn là đồng loại.
"Vì tôi không phải là người anh muốn, anh với chúng tôi vốn chỉ là hiếu kỳ với người nước ngoài mà thôi, sẽ không chà đạp chúng tôi." cô gái đáp.
"Sao cô biết tôi sẽ không chà đạp các cô? " Tả Đăng Phong rất bội phục tư duy của cô gái này.
"Ánh mắt của anh, rất khủng bố, anh sẽ không chà đạp chúng tôi, cũng sẽ không giúp chúng tôi."
"Từ khủng bố chỉ dùng để hình dung hoàn cảnh, hình dung con mắt thì phải dùng từ âm lãnh, hơn nữa cô nghĩ chỉ có những người đàn ông bị các cô mê hoặc thì mới mạo hiểm vì các cô hay sao, yên tâm đi, tí nữa tôi sẽ đưa các cô đi" Tả Đăng Phong cười.
"Nếu thoát được, sau này tôi sẽ trả công cho anh. " cô gái nói nhỏ, cô tin lời Tả Đăng Phong, nhưng trong lòng cô lại thấy không yên, vì cô không có gì để cảm ơn Tả Đăng Phong.
"Tôi không cần tiền" Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Trời nóng quá, tôi đi tắm." cô gái tóc đen đứng lên, mắt cô nhìn xuống ,ý muốn hầu hạ Tả Đăng Phong,
"Tắm thì không cần, cởi hết đồ ra là được." Tả Đăng Phong cười nhạt, nói với hai cô gái đang nhảy múa, "Không cần nhảy nữa, cởi đồ ra đi!"
"Cô ấy đang chào chúng ta." Tả Đăng Phong đã làm ở phòng văn hóa, biết hello nghĩa là chào. Trước giờ hắn chỉ nhìn thấy gái Tây trên báo, đây là lần đầu nhìn thấy người thật.
Đứng ở cửa có ba cô gái tây, hai người tuổi chừng hơn hai mươi, một người lớn hơn nhiều, chừng bốn mươi, người chào Tả Đăng Phong chính là người đứng tuổi. Ba cô gái này ai cũng cao lớn, trên dưới lồi lõm, cơ thể cực kỳ đầy đặn, đầy nữ tính, mũi ai cũng rất lớn, nếu Ngọc Bình chân nhân thấy các cô chắc chắn sẽ cảm thấy tự tin hơn. Trong ba người, có một người là mắt đen tóc đen, hai người còn lại đều là tóc vàng mắt xanh, ba người đều mặc trang phục của phương tây, nhưng quần áo các cô đều đã cũ, cho thấy các cô đã lưu lạc ở đây đã lâu.
"Cô có biết nói tiếng Trung Quốc không?" Tả Đăng Phong nhìn cô lớn tuổi nhất.
"Biết ca hát, biết khiêu vũ nữa." cô kia lập tức đi qua lôi kéo Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong vội nghiêng người tránh ra, trên người cô gái này rất hôi, hình như người ở vùng này rất ít tắm rửa.
"Cô ấy nói tiếng Hán không giỏi lắm." cô gái tây tóc đen nói đỡ.
"Ở đây còn người nước ngoài nào không? " Tả Đăng Phong hỏi.
"Không, chỉ có ba người chúng tôi." Cô gái tóc đen trả lời, so với hai cô kia, cô này có vẻ bình tĩnh hơn hẳn.
Ngay lúc ấy, từ bên trong kỹ viện đi ra một người vạm vỡ, nhìn Tả Đăng Phong và Thiết Hài từ trên xuống dưới, người này bộ dáng hung ác, thần sắc bất thiện, rõ ràng là một tay anh chị giang hồ.
"Tối nay tôi bao hết ba người này, bao nhiêu tiền?" Tả Đăng Phong nhướng mày nhìn đối phương.
"Hai mươi đại dương" người vạm vỡ đáp, vừa há miệng, mùi hôi miệng đã ào ào bay ra.
Trên người Tả Đăng Phong mang theo không ít vàng thỏi, nhưng thỏi nhỏ đã tiêu hết, chỉ còn lại mười hai thỏi lớn. Tả Đăng Phong rút ra một thỏi, bấm tay một cái ngắt nó ra làm hai đoạn, đoạn hai đoạn tám, rồi ném đoạn nhỏ cho người vạn vỡ. Hắn hào phóng cũng tùy người, có người được người hào phóng sẽ cảm kích đối phương, nhưng cũng có người xem người hào phóng với mình là kẻ ngu xuẩn.
Vàng vốn mềm dẻo, uốn nắn nó không khó, nhưng ngắt đứt nó thì người bình thường không thể nào làm được, người kia cầm khúc vàng ước lượng, ngẩng lên nhìn Tả Đăng Phong, xoay người đi vào trong, "Đi theo tôi."
"A Di Đà Phật, đã nói là chỉ tới để ngủ, cậu định làm gì đây?" Thiết Hài hỏi.
"Được thêm kiến thức thôi." Tả Đăng Phong bĩu môi cười.
"A Di Đà Phật, lão nạp không vào đâu." Thiết Hài xoay người định chạy, chỗ này bốn phía đều là phòng ở, ở giữa là một cái sân nhỏ trống trải, giữa sân chỉ có một giếng nước, tiếng ròng rọc kéo nước và âm thanh ô uế trong những gian phòng làm Thiết Hài như nghe phải ma âm.
"Hồng nhan đều là bạch cốt, phụ nữ đều là Khô Lâu, chỉ cần trong lòng có phật, Địa Ngục cũng dám đi mà!" Tả Đăng Phong kéo Thiết Hài.
"A Di Đà Phật" Thiết Hài chắp tay niệm Phật, Tả Đăng Phong lặp lại chính lời của ông, làm ông không trốn được.
Ba người băng qua sân, những phòng xung quanh vọng ra đủ thứ âm thanh dơ bẩn kỳ dị, có tiếng đàn ông cười, tiếng phụ nữ thét lên, làm Tả Đăng Phong phải lắc đầu, tiếng cười kia đầy sảng khoái không chút lo lắng, theo kiểu sáng nay có rượu sáng nay say, tiếng phụ nữ thét lên tuy phóng đãng mê người, nhưng bên dưới lại ẩn chứa sự tuyệt vọng, những người này tuy còn sống, nhưng sống mà không còn ý nghĩa, lòng của họ đã chết, chỉ giao phối theo bản năng, dùng loại kích thích cấp thấp nhất để làm cho mình có được cảm giác mình còn sống.
"Ở phòng này, tới trưa mai" người vạm vỡ chỉ một căn phòng, gian phòng này rất lớn, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa gỗ.
Ba cô gái đi vào trước, Tả Đăng Phong và Thiết Hài đi theo sau.
Trong phòng rất trống, ở cửa có mấy cái chậu rửa mặt bằng gỗ, ở góc phòng có một cái giường lớn, một góc để hai bộ chăn đệm, góc khác nếu một bộ nữa, trong phòng có mùi của ba cô gái phương tây, cho thấy đây là phòng của các cô.
Nơi này không có bàn, không có ghế, không có cả bình trà, thô sơ tới cực điểm, vì không có cửa sổ, nên phòng bị đóng kín cửa, bên trong rất bí, rất nóng.
Thiết Hài vừa vào phòng đã chạy tới một góc ngồi xuống, Lão Đại chạy theo, Thập Tam ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong chỉ chỉ, Thập Tam chạy lên giường nằm xuống.
"Các người là người nước nào?" Tả Đăng Phong ngồi xuống giường.
"Chúng tôi là bị cường đạo bán tới đây." cô gái tóc đen không trả lời thẳng câu hỏi của Tả Đăng Phong .
"Các người tới Trung Quốc làm gì?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Tôi thích văn hóa Trung Quốc, nên tới để nghiên cứu." cô gái tóc đen nghĩ nghĩ đáp.
Tả Đăng Phong gật đầu, từ khi quân liên minh tám nước tiến vào Bắc Kinh, đa số bảo vật của Trung Quốc đã bị cướp đi, theo quân viễn chinh tỏa đi khắp thế giới, những món đồ tinh mĩ đó chẳng những giá trị liên thành, mà còn ẩn chứa giá trị văn hóa cực cao, đủ khiến người nước ngoài đỏ mắt, nảy sinh sự tò mò về văn hóa Trung Quốc, cô gái này hẳn là tới để tìm tòi, còn hai cô tóc vàng kia chắc là bạn gái hoặc là người nhà của những người tới đây thám hiểm.
"Không phải cô nói biết nhảy à, nhảy tôi xem." Tả Đăng Phong nói với cô gái lớn tuổi nhất.
Người kia sững ra, rồi bắt đầu vặn eo, khiêu vũ, Tả Đăng Phong nhìn cô tóc vàng còn lại, cô kia cũng nhảy theo.
"Bây giờ cô còn thích văn hóa Trung Quốc nữa không?" Tả Đăng Phong quan sát hai cô nhảy, vừa hỏi cô tóc đen.
"Còn, nhưng tôi không thích người Trung Quốc các người" cô gái tóc đen không chút che dấu địch ý với người Trung Quốc.
"Người Trung Quốc chúng tôi cũng không thích các người!" Tả Đăng Phong lạnh lùng.
"Ở nước tôi, đàn ông không coi thường phụ nữ, nhưng đàn ông các người chỉ biết khi dễ phụ nữ chúng tôi." Cô gái tóc đen nói tiếng Hoa khá tốt, phát âm trôi chảy, nói rất rõ ràng.
Tả Đăng Phong lập tức muốn phản đối, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không phản đối được. Loại người thích xâm phạm phụ nữ nhất là bọn quỷ tử Nhật Bản, người phương tây thì không như vậy.
"Cô là người nước nào?" Tả Đăng Phong hỏi.
Cô gái thấy hắn trở nên lạnh lùng, nên do dự rồi lắc đầu không trả lời.
"Cô không nói, tôi hỏi họ cũng được." Tả Đăng Phong hất mắt vào hai cô gái tóc vàng. Động tác khiêu vũ của các cô rất lạ, vũ đạo của Trung Quốc ôn hòa nhẹ nhàng, dời bước xoay eo, xoay người rất là uyển chuyển, hòa hợp với giai điệu, làm cho người ta bình tâm tĩnh chí, còn vũ đạo phương tây khác hẳn, uốn éo mông như muốn rớt quần, run bụng lắc ngực, cuồng dã mạnh bạo, rõ ràng không phải là u tĩnh đẹp đẽ, mà để làm kích thích dã tính của đàn ông. Nếu phân theo hiệu quả, vũ đạo của Trung Quốc mang ý nghĩa 'Ta là hoa lê mong manh sợ mưa gió, lang quân xin hãy ôn nhu.' còn phong cách phương tây lại gọn gàng dứt khoát, cho thấy "Lão nương đã chuẩn bị xong rồi, mau tới đây! "
"Nói theo kiểu các người thì tôi là người Mỹ, còn hai người kia là người Anh. " cô gái tóc đen đáp.
"Các người đều đã từng xâm lược đất nước chúng tôi, nhưng mà người Mỹ là giúp chúng tôi đánh người Nhật Bản, nên tí nữa tôi sẽ đưa các người rời khỏi đây." Tả Đăng Phong thuận miệng nói, cảnh bác sĩ Mỹ chậm chạp cứu Đằng Khi Anh Tử chợt hiện ra trong đầu hắn.
Cô gái tóc đen lắc đầu cười, đã từng có người nói với cô như vậy, nhưng chẳng ai thực hiện.
"Cô không tin tôi làm được? " Tả Đăng Phong nhướng mày.
"Tôi tin chứ, chỉ không tin anh sẽ cứu tôi thôi. " cô gái tóc đen bình tĩnh nói.
"Sao cô lại tin tôi làm được? " Tả Đăng Phong hứng thú hỏi.
"Anh dùng ngón tay gãy kim loại, hơn nữa, trời nóng thế này, mà anh mặc dày như vậy mà một giọt mồ hôi cũng không có, nên chắc chắn anh là một cao thủ võ công." cô gái tóc đen quan sát rất tinh tế.
"Vậy vì sao cô lại không tin tôi sẽ cứu cô? " Tả Đăng Phong gật đầu, hắn thích người thông minh, người cùng phẩm chất dù quốc tịch khác nhau, nhưng vẫn là đồng loại.
"Vì tôi không phải là người anh muốn, anh với chúng tôi vốn chỉ là hiếu kỳ với người nước ngoài mà thôi, sẽ không chà đạp chúng tôi." cô gái đáp.
"Sao cô biết tôi sẽ không chà đạp các cô? " Tả Đăng Phong rất bội phục tư duy của cô gái này.
"Ánh mắt của anh, rất khủng bố, anh sẽ không chà đạp chúng tôi, cũng sẽ không giúp chúng tôi."
"Từ khủng bố chỉ dùng để hình dung hoàn cảnh, hình dung con mắt thì phải dùng từ âm lãnh, hơn nữa cô nghĩ chỉ có những người đàn ông bị các cô mê hoặc thì mới mạo hiểm vì các cô hay sao, yên tâm đi, tí nữa tôi sẽ đưa các cô đi" Tả Đăng Phong cười.
"Nếu thoát được, sau này tôi sẽ trả công cho anh. " cô gái nói nhỏ, cô tin lời Tả Đăng Phong, nhưng trong lòng cô lại thấy không yên, vì cô không có gì để cảm ơn Tả Đăng Phong.
"Tôi không cần tiền" Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Trời nóng quá, tôi đi tắm." cô gái tóc đen đứng lên, mắt cô nhìn xuống ,ý muốn hầu hạ Tả Đăng Phong,
"Tắm thì không cần, cởi hết đồ ra là được." Tả Đăng Phong cười nhạt, nói với hai cô gái đang nhảy múa, "Không cần nhảy nữa, cởi đồ ra đi!"
/457
|