"Hàn xá bỉ lậu, ghế ngồi không được đầy đủ, không có đồ ăn nước uống đãi khách. . ." Hồ ly đi theo đằng sau, xấu hổ.
"Ngồi xuống đi, chúng tôi ngồi một lát là đi, không cần phải phiền." Tả Đăng Phong buông thùng gỗ, ngồi lên nắp thùng, Thiết Hài cũng làm theo, nhưng rồi cau mặt, thùng của ông không có nắp!
"Ngồi xuống nói chuyện, hai người chúng tôi là người tu hành, không đến để hại người." Tả Đăng Phong nói với hồ ly, lật nghiêng cái thùng gỗ của Thiết Hài cho ông ngồi lên.
Hồ ly khẩn trương ngồi xuống ghế, nó cũng biết lễ nghi, ngồi ở bên cạnh.
"Người tên là gì?" Tả Đăng Phong chờ nó ngồi xong mới hỏi. Vì đối phương là một con hồ ly, Tả Đăng Phong không dùng tôn xưng, nhưng để tôn trọng nó, nên hắn không thò tay chộp lấy sách cổ và thẻ tre trên bàn dù rất muốn.
"Hồi (trả lời) chân nhân , thiếp thân là hoàng hồ biến thành, không tên họ, không tông tộc." hồ ly đứng dậy trả lời.
"Thực không dám đấu diếm, hai người chúng tôi chưa bao giờ thấyngoại tộc trưởng thành, lần này quấy rầy chỉ là vì tò mò mà thôi, không có ý gì đâu, người không cần sợ hãi." Tả Đăng Phong đưa tay ý bảo đối phương ngồi xuống.
Hồ ly yên tâm hơn một chút, chậm rãi ngồi xuống, động vật đều có bản năng đoán ra năng lực của đối phương, nó biết Tả Đăng Phong tu vi tinh thâm, sát khí rất nặng, nên luôn dành 120% chú ý đến hắn.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Hồi chân nhân, thiếp thân xấu hổ, đã thụ tám trăm linh năm nhật nguyệt." hồ ly trả lời ngay.
Tả Đăng Phong gật đầu, chữ ‘thụ’ ý nói là ước chừng, đại khái, động vật trước khi có thần trí thì không nhớ rõ được mình đã sống bao nhiêu năm.
"Biến hóa hình người lúc nào?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Ba trăm năm trước." hồ ly trả lời nhanh chóng, giờ nó đã biết chắc hai người không phải tới giết hoặc bắt nó, nhưng nó vẫn không dám đắc tội hai người.
Tả Đăng Phong gật đầu, con hồ ly này vậy là bắt đầu có thần trí từ thời Tống Triều, nhưng mãi đến thời Thanh triều mới biến được thành người, động vật tu hành khó khăn hơn con người nhiều lắm.
"Tôi muốn nhìn bản tướng của người một chút có được không?" Tả Đăng Phong hỏi, thật vất vả mới gặp được hồ ly tinh trong truyền thuyết, hắn muốn biết rốt cuộc hồ ly biến thành người như thế nào, từ trước tới nay có ba bộ dã sử viết về hồ ly, một là Kỷ Hiểu Lam (( duyệt ẩn thảo đường bút ký )), hai là Bồ Tùng Linh (( liêu trai chí dị )), ba là Duy Bảo (( sưu thần ký )), nhưng dù là bộ nào thì cũng không có ghi chép chi tiết quá trình hồ ly biến thành người, nên bây giờ Tả Đăng Phong muốn bổ sung thêm chuyện đó.
Tả Đăng Phong biết yêu cầu này của mình rất quá đáng, bảo ngoại tộc hiện ra nguyên hình khác gì bảo con người cởi sạch quần áo, nên hắn mới bỏ thêm ba chữ ‘có được không’.
Hồ ly có vẻ khó xử, nhưng dù không muốn cũng không dám do dự, đứng dậy, nói "Xin thứ cho thiếp thân vô lễ", vung tay một cái, hiện ra nguyên hình. Là một con hồ ly già lông vàng, thân dài gần năm thước, to hơn hồ ly bình thường gấp mấy lần, bộ râu bạc trắng, mắt to xênh xếch, hình dạng đủ làm người thường sợ hãi.
"Ai nha, A Di Đà Phật." Thiết Hài chưa chuẩn bị tinh thần, kinh hãi đứng dậy lùi lại mấy bước, may mà ông có tu vi cao, chứ nếu là người thường, chắc đã sợ đái ra quần.
Tả Đăng Phong chăm chú nhìn, hồ ly hiện nguyên hình không phải từ từ biến hóa, đầu người biến thành đầu hồ ly, tay chân thành bốn chân, mà chỉ trong chớp mắt là biến hoàn toàn, hắn căn bản không nhìn ra mánh khóe.
"Không phải hoảng." Tả Đăng Phong nhíu mày.
"A Di Đà Phật, lão nạp không sợ." Thiết Hài lắc đầu chối, nhưng không biết những lời này của Tả Đăng Phong vốn không phải là nói với ông.
Tả Đăng Phong cách không nâng hồ ly lên, rồi thả xuống, nhẩm suy đoán, con hồ ly này hẳn là nặng cỡ bảy mươi cân.
"Đã mạo phạm, xin trở lại hình người." Tả Đăng Phong chắp tay hành lễ kiểu đạo gia. Đạo sĩ chắp tay có ba quy cách, quy cách thấp nhất là dùng để chào người thường, tay trái là ôm lấy tay phải, quy cách trung đẳng là để chào đạo sĩ khác, tay trái dựng thẳng trước ngực, hơi cúi đầu, quy cách cao nhất là để chào trưởng bối, hai tay ôm quyền xoay người cúi đầu.
Hồ ly lúc bị Tả Đăng Phong nâng lên thì hoảng sợ đến mức lông mao dựng đứng, nhưng ngay lập tức Tả Đăng Phong đã thả nó xuống, nó như trút được gánh nặng, cúi đầu ngậm quần áo rơi dưới đất chạy vào trong phòng. Tả Đăng Phong và Thiết Hài cùng quay đầu đi, một lát sau cô gái mặc quần áo xong trở lại, nó chỉ mặc một bộ y phục, nên mặc nhanh chóng.
Tả Đăng Phong cười khổ, hắn vẫn chưa nhìn ra bí quyết, còn định bảo nó biến thành cái khác, nhưng thấy tình hình thế này nên đành thôi.
"Khoan đừng ngồi." Tả Đăng Phong giơ tay cản, rồi lại cách không nâng hồ ly lên, lần này sức nặng đã thay đổi, sau khi biến thành hình người nó chỉ nặng khoảng hai mươi cân.
Hồ ly nhận ra nãy giờ Tả Đăng Phong chỉ là do tò mò, muốn nghiên cứu, nên không sợ nữa, để hắn muốn làm gì thì làm.
"Muốn trở về chân thân thì làm thế nào?" Tả Đăng Phong chỉ vào ghế, ý bảo hồ ly ngồi xuống.
"Ngưng thần suy nghĩ, chỉ cần ngờ, đương nhiên biến thần." Hồ ly ngồi xuống, dáng ngồi nghiêng nghiêng, nhưng Tả Đăng Phong biết nó ngồi như vậy không phải vì lễ nghi, mà vì bên trong bộ quần áo rách nát kia là hoàn toàn trống không.
Tả Đăng Phong nhíu mày, hồ ly trả lời theo kiểu 'Tôi muốn biến là biến', trả lời như vậy không làm Tả Đăng Phong thoả mãn, vì hồ ly biến thành người chẳng những hình thể thay đổi, mà ngay cả sức nặng cũng thay đổi, chuyện này không phù hợp với khoa học phương tây, đã không thể dùng khoa học Tây Phương để lý giải, thì chỉ có thể theo góc độ truyền thống mà truy tìm.
"Lão nạp đi ra ngoài chờ ngươi." Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong trầm ngâm suy nghĩ, thì đứng dậy đi ra ngoài, ông muốn đi ra là vì có ba nguyên nhân. Một là ông đã được nhìn thấy hồ ly biến thành người, hai là hồ ly mặc quần áo quá tơi tả, có cũng như không, lộ hết cả thịt, nguyên nhân thứ ba quan trọng nhất, là ông để Lão Đại ở ngoài, Lão Đại ở cùng một chỗ với Thập Tam làm ông rất lo lắng, tuy Tả Đăng Phong đã răn Thập Tam, nhưng Thập Tam dù sao lần trước đã từng xấu tính, ai dám cam đoan nó sẽ không chứng nào tật nấy.
"Lúc ngươi biến hóa có thúc đẩy linh khí hay không?" Tả Đăng Phong hỏi.
"Linh khí là cái gì?" hồ ly không hiểu.
"Là loại khí vô hình chạy trong đường kinh lạc trong cơ thể." Tả Đăng Phong giải thích, con hồ ly này không có tộc đàn, là cái đơn nhảy, nó thành tinh không phải vì tu hành linh khí, mà là sống lâu ngày mà thành tinh, nên nó không hiểu cái gì gọi là linh khí.
"Đường kinh lạc là gì?" hồ ly lại hỏi.
Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, hắn là tới để tìm đáp án, không phải tới để làm thầy giáo.
"Ngươi không cần phải hoảng, lại nào, hiện ra nguyên hình." Tả Đăng Phong nắm lấy cổ tay của đối phương, giúp hồ ly bớt khẩn trương.
Hồ ly lại bắt đầu khẩn trương, vì Tả Đăng Phong nắm ngay mạch môn của nó. Mạch môn bị tóm thì không thể nào đào thoát, nó đành lại phải hiện ra nguyên hình.
Ngay lúc hồ ly hiện ra nguyên hình, Tả Đăng Phong cảm nhận được linh khí bên trong người nó chuyển động kịch liệt, giống như kinh đào vỗ bờ, rất cuồng bạo, kinh lạc con người không thể nào chịu được.
"Biến thành nhân thân." Tả Đăng Phong nhắm mắt.
Hồ ly lại biến lại hình người, lúc này trong lòng Tả Đăng Phong đã tìm ra đáp án. Động vật biến hóa chính là dùng linh khí thay đổi cốt cách và hình thể, quá trình này rất đau đớn, may mà mức độ cảm nhận đau đớn của chúng yếu hơn con người rất nhiều, nên mới chịu được cơn đau khủng khiếp khi biến hóa.
Hơn nữa sức nặng khi biến hóa cũng là do linh khí tạo thành, linh khí tuy vô hình, nhưng lại có thực chất, khi biến hóa làm người, linh khí khuếch trương theo hình thể làm thể trọng gia tăng, trên thực tế một số động vật có đạo hạnh chẳng những có thể biến thành người, mà còn có thể biến thành những loài vật khác, nhưng chúng thích biến thành người có lẽ vì hình người giúp chúng thuận tiện tu hành, và vì chúng nghĩ con người là lợi hại nhất.
"Lúc biến hóa có thấy đau đớn hay không?" Tả Đăng Phong buông tay .
"Có, nhưng có thể chịu được." Hồ ly cầm lấy quần áo che người.
Tả Đăng Phong thấy nó có vẻ thẹn, liền khoát tay, ý bảo nó đi vào phòng mặc đồ. Hồ ly đứng lên bỏ đi, Tả Đăng Phong tiện tay cầm lấy mấy cuốn sách trên bàn. Những cuốn sách này đều vô cùng cũ kỹ, hư hỏng nhiều trang, góc đóng sách nhiều chỗ đứt gãy, giấy đã bị giòn, nếu không phải trong núi ẩm ướt, chắc đã sớm nát vụn.
Có ba quyển sách, một quyển (( nữ giới )), một quyển (( hiếu kinh)), và một quyển (( gia huấn )), đều là sách cổ nhân thường, đơn giản là khuyên đàn bà tam tòng tứ đức, khuyên đàn ông phục tùng cha mẹ, Tả Đăng Phong không thích loại sách này, nên trả lại lên bàn, cầm mấy bó thẻ tre. Thẻ tre có ba bó, hai bó được cột bình thường đều là minh văn, dùng để ca ngợi người chết, giống như văn phúng điếu, thẻ tre đã bị ẩm, chữ viết bằng mực chu sa đã bắt đầu mơ hồ.
"Mấy thẻ tre này lấy từ đâu ra." Tả Đăng Phong hỏi hồ ly đang đi ra, con hồ ly này chắc chắn đã tới chỗ người ở, nếu không nó không thể nói được tiếng người, càng không thể đọc hiểu được chữ viết.
"Thiếp thân nhặt được trong chỗ ở cũ, lúc đến đây ở cầm chúng theo." Hồ ly trả lời.
Tả Đăng Phong gật đầu, những phần mộ thời cổ đại đều được xây rộng rãi, hồ ly rất thích vào trong đó ở, mớ sách và thẻ tre, thậm chí có lẽ cả mớ quần áo nó mặc trên người, chắc cũng đều là lấy từ trong mộ ra.
Hồ ly nói xong lại đi vào phòng, Tả Đăng Phong cầm lấy bó thẻ tre có kết cấu giống thẻ tre ghi Âm Dương Sinh Tử Quyết ở Thanh Thủy quan, bó thẻ tre này đã bị hồ ly đọc qua, thứ tự bị đảo ngược hẳn lại, Tả Đăng Phong trải rộng ra xem, thấy bên trong chỉ ghi lại một ít tên thảo dược, một ít phương thuốc trị bệnh thông thường, không có gì đặc biệt.
"Chân nhân, mời dùng." Hồ ly bưng ra ít trái cây để trước mặt Tả Đăng Phong.
"Bó thẻ tre này lấy ở đâu?" Tả Đăng Phong gật đầu, nghiêm mặt hỏi, nội dung thẻ tre tuy không có gì lạ, nhưng chữ viết này hắn rất quen thuộc, đây chính là bút tích của Vu Thanh Trúc, sư phụ Vu Tâm Ngữ. . .
/457
|