Suy diễn Cửu Cung rất phức tạp, sai khi xác định vị trí trung tâm sau Tả Đăng Phong bắt đầu xác định các vị trí khác, bởi vì Cửu Cung có tám mươi mốt biến, mà chỉ có chín viên câu, sau khi đặt một viên thì còn chín, tám viên cầu này lần lượt làm bằng bạc, đồng, sắt, hổ phách, phỉ thúy, san hô, hỏa luyện cầu và cốt cầu. Việc Tả Đăng Phong cần làm là đem chúng sắp xếp vị trí của chúng sao cho cân bằng, đối ứng với Ngũ Hành Bát Quái, hơn nữa còn phải kết hợp tình huống bản thân ở bên trong để tử đó suy diễn ra kết quả, tình huống này cũng giống như tự bản thân ra đề lại còn phải tự tìm cách giải, yêu cầu phải vận dụng tính toán đến mức cao nhất.
Có vô số cách suy diễn Cửu Cung, mỗi cách suy diễn lại có một kết quả khác nhau, Tả Đăng Phong chọn viên cầu vàng làm trung tâm, viên cầu vàng đại diện cho bản thân hắn, cách hắn chọn là Hậu Thiên Cửu Cung, viên cầu vàng đối ứng với chủ tinh, ở trung tâm, tiếp đó là viên cầu bạc, viên cầu này đối ứng với tháng sinh ra hắn, nằm ở cung Khảm ở chính nam, tiếp đó là viên cầu đồng đối ứng với ngày, ở cung Khôn Đông Bắc, viên cầu sắt đối ứng với giờ , ở cung Chấn Chính Tây, bốn viên cầu đã xác định được vị trí. Tiếp đó là mệnh cách và nguyên quán, từ đó xác định vị trí, lấy nguyên quán làm căn cứ, thì bây giờ hắn đang ở Tây Bắc cung Tốn, vì vậy Tả Đăng Phong chọn viên cầu Hổ Phách đặt ở đây, đến lúc này, năm trong số chín viên cầu đã có vị trí của mình, chỉ còn lại bốn viên không thể tùy tiện xếp đặt được, bởi vì Phỉ Thúy sinh ra từ Thổ, San Hô lại từ Thủy, hỏa cốt cầu lại chứa tính Hỏa, cốt cầu chính là định số, nói cách khác bốn vị trí còn trống chính là đại biểu cho: Đại cát, cát, hung và đại hung, viên cốt cầu đặt ở vị trí nào sẽ có thể đoán ra việc lành dữ.
Đến bây giờ mới bắt đầu khó, không cho phép sai dù chỉ một viên, không chỉ hợp với Ngũ Hành mà còn bao hàm cả Ngũ Hành và địa chi, quan trọng nhất là những viên cầu này đã xác định rõ địa, thủy hỏa ba nguyên tố Ngũ Hành, đối ứng vơi Cách, Cấn và Đoái, cốt cầu ứng với Càn, đó sẽ là kết quả cuối cùng, bây giờ hắn đang ở dưới mặt đất, như vậy theo lý thuyết viên cầu Phỉ Thúy phải đặt ở cung Vị góc Tây Nam, nhưng góc Tây Nam lại ứng với Sửu và Dần, Sửu thì rất hợp, nhưng Dần lại là mộc, mộc thì lại khắc thổ, cho nên không thể đặt tại đây.
Lúc này Tả Đăng Phong bắt đầu lo lắng, bởi vì năm vị trí của Cửu Cung đã xác định được, Tây Nam trở thành nơi đại hung, nếu không thể đặt tại đây thì chứng tỏ cuối cùng viên cốt cầu có thể đặt tại đây, suy tính thật lâu, Tả Đăng Phong thả viên cầu Phỉ Thúy xuống, cầm viên cầu San Hô đặt vào cung Vị ở Chính Đông, đây là Dậu, kim sinh thủy, thúy ứng với Đoái, đặt ở đây là hoàn toàn chính xác, nhưng đây là vị trí đại cát, nếu nó đã bị chiếm mất thì đã nói lên việc lần này không thể nào đại cát được nữa.
Suy diễn Cửu Cung cần dựa vào Âm Dương, Ngũ Hành, Bát Quái và địa chi, chính là yêu cầu dịch số phải đại thành, đây chính là thử thách cực lớn với Tả Đăng Phong, trong lúc khẩn trương thời gian như chậm lại, mặc dù bình rượu vẫn còn nhưng hắn không uống nữa, bởi vì vị trí đặt của ba viên cầu yêu cầu phải bao gồm đối ứng tất cả mọi thứ, nếu tính sai, vậy thì dòng nước đen trong ao thủy tinh kia sẽ lập tức phun ra, tất cả mọi việc xem như uổng phí, quan trọng nhất là đến lúc này hắn vẫn không biết bên trong Vương lăng chôn giấu con địa chi gì, chẳng may là một con địa chi thuần âm, chủ một thất lại có thể vĩnh viễn chôn vùi, sau này muốn tìm ra nó lại càng khó rồi.
Thời gian trôi qua từng chút một, Tả Đăng Phong vẫn chưa xác định được, thật lâu sau hắn mới tìm ra vị trí đặt viên cầu thứ hai, hỏa luyện cầu chứa hỏa tính, chính là cung Ly ở Chính Bắc, hơn nữa Ly chính là đối ứng với thuần dương Hỏa Mã trong mười hai địa chi, đặt ở đây hẳn là đúng, sự thật chứng minh, tường thủy tinh vẫn nguyên vẹn, việc này giúp hắn thở phào một cái, bởi vì đây cũng chính là vị trí hung.
Bây giờ còn sót lại cung Cấn ở Tây Nam và cung Càn ở Đông nam, kết quả cuối cùng sẽ là cát hoặc đại hung.
Đến lúc này, Tả Đăng Phong đã vắt cạn óc, liên tục tính toán cân đối giữa Âm Dương, Ngũ Hành Bát Quái và địa chi khiến đầu óc hắn bắt đầu loạn, lúc này hắn thật sự khâm phục Lý Thuần Phong, bởi vì khi xây dựng nơi này Lý Thuần Phong chỉ mới 25 tuổi, so với hắn lúc này còn nhỏ hơn ba tuổi, nhưng suy nghĩ của hắn đã kín kẽ đến như vậy, phải thật sự công nhận Hậu Thiên dù cố gắng đến đâu cũng không thể bằng Tiên Thiên không trọn vẹn, bẩm sinh tư duy của Lý Thuần Phong đã khác hẳn người thường, vì vậy mới giúp hắn phân tâm học tập nhiều thứ như vậy được.
Cùng so sánh với Lý Thuần Phong về suy tính Cửu Cung khiến Tả Đăng Phong cảm thấy mặc cảm, cách mà hắn dùng là lối suy diễn thô thiển nhất, mà Lý Thuần Phong suy diễn Cửu Cung đã có thể thấy được một chút Thiên cơ, nhưng Tả Đăng Phong mặc dù nể phục Lý Thuần Phong nhưng cũng không xem nhẹ bản thân, tinh lực của một người là có hạn, nếu chuyên tâm làm tốt một việc thì chắc chắn sẽ bỏ sót việc khác, con đường Lý Thuần Phong chọn chính là xem phong thủy và suy diễn vận mệnh, còn con đường mà hắn chọn chính là tu hành đạo pháp và tìm hiểu Âm Dương, hai con đường khác nhau, cho nên khi bắt hắn suy diễn Cửu Cuung chẳng khác nào thấy sở đoản để đấu với sở trường của Lý Thuần Phong, nếu bây giờ Lý Thuần Phong còn sống, thì chỉ cần một tát là Lý Thuần Phong phải bay ra ngoài rồi, cơ bản là chẳng cần phải mệt óc suy tính.
Tiếc là Lý Thuần Phong đã chết từ lâu, Tả Đăng Phong chẳng có cách nào cho hắn một tát, mà còn phải không ngừng mệt óc suy tính, do dự khó quyết, môt là cung Cấn một là cung Vị, một cái là cát còn một cái là đại hung, Tả Đăng Phong nắm viên cầu Phỉ Thúy trong tay đưa qua đưa lại hai nơi, do dự rất lâu vẫn không thể xác định được nên đặt ở đâu, hắn không dám đoán bừa, nếu đặt sai thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
- Tả tiên sinh ! Tả tiên sinh !
Ngay lúc Tả Đăng Phong đang do dự, thì thanh âm của Đằng Khi Chính Nam từ phía sau truyền tới.
- Có việc gì ?
Tả Đăng Phong liền quay lại, nhíu mày hỏi, lúc này hắn đang tập trung cao độ nên không thể nói chuyện, bởi vì nếu nói chuyện thì sẽ làm tất cả phân tích trong đầu bị đảo lộn, lại phải tính toán lại từ đầu.
- Cát vàng sắp chảy hết rồi !
Đằng Khi Chính Nam liền đưa tay chỉ vào cái đồng hồ cát phái trên lưng hổ.
Tả Đăng Phong nghe xong liền kinh ngạc, xoay lại nâng tay nhìn đồng hồ một chút, lúc trước mãi suy nghĩ không để ý đến thời gian, bây giờ đã là rạng sáng ngày hôm sau rồi.
- Tả tiên sinh ! Ngài nên nhanh một chút, càng có nhiều người biết được việc ở đây, đã có người chạy đến ngăn cản !
Đằng Khi Chính Nam liền nói.
- Người nào, có phải quân đội hay không ?
Tả Đăng Phong liếc nhìn trái phải, phát hiện tên Ninja áo trắng đã không còn ở nơi này, ở đây chỉ còn lại Đằng Khi Chính Nam và ba tên công binh lùn.
- Không phải, giữa trưa ngày hôm qua có một tên đạo sĩ phát hiện việc ở đây, Tác Ni và Tam Xuyên Tố không thể đuổi kịp hắn, đã bị hắn trốn thoát.
Đằng Khi Chính Nam liền nói.
Tả Đăng Phong nghe xong liền gật đầu, bây giờ tên Ninja áo trắng không có ở đây, chính là cơ hội ra tay ngàn năm có một, nhưng Tả Đăng Phong vẫn không vội ra tay, bởi vì nếu ra tay, Tác Ni và Tam Xuyên Tố đều ở ngoài, có thể thoải mái chặn đứng hắn bên trong lăng, đến lúc đó chính bản thân hắn phải chôn cùng với Đằng Khi Chính Nam rồi.
Nếu muốn ra tay, vậy nhất định phải kếu tên Tác Ni kia đến, sau khi giết chết Đằng Khi Chính Nam và Tác Ni thì Thập Tam ở bên ngoài có thể tiếp ứng cho hắn, lúc này mặc dù Thập Tam chưa phải là đối thủ của Tam Xuyên Tố, nhưng Tam Xuyên Tố cũng không dễ dàng giết được nó, trong lúc quan trọng Thập Tam có thể giết chết mấy tên lính công binh cầm súng, giúp hắn tranh thủ thêm thời gian.
- Gọi Tác Ni đến đây, chúng ta sắp có thể bước vào chủ một thất rồi !
Tả Đăng Phong suy nghĩ một lát liền nói với Đằng Khi Chính Nam.
Đằng Khi Chính Nam nghe xong liền vui mừng, quay người ra lệnh cho tên công binh phía sau, để hắn ra ngoài kêu Tác Ni tiến vào.
Một lát sau, tên Ninja áo trắng kia đã nhảy xuống, trên chiếc áo trắng dính loang lổ vết máu, đã chứng tỏ trước đó hắn từng trả qua một cuộc giết chóc.
- Nhanh lên, ta cảm giác có cao thủ đang từ hướng Nam tới đây, Tam Xuyên Tố không phải đối thủ của người ấy, bất đắc dĩ sẽ phải nổ súng.
Tên Ninja áo trắng nói với Đằng Khi Chính Nam.
Đằng Khi Chính Nam nghe xong liền nhìn về phía Tả Đăng Phong, trong mắt có chứa ý hối thúc.
Tả Đăng Phong thấy vậy liền xoay người đi đến bên cạnh tường đồng Bạch Hổ, chỉ có một nguyên nhân khiến hắn do dự mãi, đó chính là Phỉ Thúy là vua trăm ngọc, chính là quốc bảo, thời cổ dại thường dùng ngọc Phỉ Thúy để điêu khắc thành đồ vật tế trời, cho nen Phỉ Thúy rất có thể là đại biểu cho Càn, nhưng trong bát quái Cấn lại đại biểu cho núi, bản thân của Phỉ Thúy chính là một loại đá núi, cho nên mặc kệ là đặt ở đâu đều có cái lý của nó.
Thật ra Tả Đăng Phong hơi thiên về việc đem viên cầu Phỉ Thúy đặt ở cung Cấn , Cấn Vị địa chi chính là sửu thổ và dần mộc, đặt Phỉ Thúy ở đây cực kỳ thích hợp, nhưng Tả Đăng Phong lại không muốn tin vào điều này, bởi vì nếu đem Phỉ Thúy đặt ở cung Cấn, thì kết quả suy diễn của Cửu Cung chính là đại hung, hơn nữa phương Đông Nam đối ứng sẽ là hợi trưa và thổ cẩu, nói cách khác địa chi ở bên trong rất có thể sẽ là thuần dương thổ cẩu.
Điềm báo đại hung, kết quả suy tính như vậy khiến Tả Đăng Phong rất sợ hãi, đại hung không giống với hung, hung thì mọi chuyện tất nhiên sẽ bất lợi, nhưng địa hung nếu làm không tốt sẽ có người phải chết, kết hợp với tình huống trong đầu hắn luôn có dự cảm không lành khiến Tả Đăng Phong bắt đầu lo lắng.
Cân nhắc thật lâu, cuối cùng Tả Đăng Phong đem viên cầu Phỉ Thủy đặt vào cung Cấn, không có gì bất thường xảy ra, Tả Đăng Phong lại đem viên cốt cầu cuối cùng đặt vào cung Vị, Cửu Cung suy diễn vận mệnh đã đủ, đồng hồ cát thủy tinh liền chìm vào bên trong lưng hổ, mặt đất ở chỗ tượng đồng Bạch Hổ liền tách ra, tương đồng chậm rãi chìm xuống bên dưới, cùng lúc đó ao thủy tinh cũng chìm xuống theo.
Lúc này Tả Đăng Phong bắt đầu tập trung tinh thần đề phòng bất trắc, vắt cạn tinh lực suy tính lại ra điềm báo đại hung khiến tâm thần hắn bất an, mà cơ quan bị phá giải cũng chứng minh kết quả suy tính của hắn là chính xác, nói như vậy hắn sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn, vì vậy Tả Đăng Phong quyết định, chỉ cần xác định địa chi ở bên trong này là thuần dương, sẽ lập tức ra tay giết chết Đằng Khi Chính Nam, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Mặt trên của ao thủy tinh được bọc một lớp đồng, sau khi cái ao chìm xuống bên dưới mặt đất, đường liền thông, một căn mộ thất thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người. Tả Đăng Phong không cần dựa vào ánh sáng của ngọn đèn vẫn nhìn rõ tình huống bên trong, mộ thất dài mười trượng, cao năm trượng, có mái vòm, phía trước mộ thất có một bức tượng vàng, bức tượng cao năm thước bảy tấc, mặc một thân áo giáp tướng soái, khuôn mặt xấu xí hung ác, trong tay cầm trường thương huyền thiết dài một trượng tám, cây trường thường này là vũ khí thật sự, bộ dạng bức tượng và cũ khí giống hệt với những gì mà lịch sử đã miêu tả về Tề vương Lý Nguyên Cát, bên cạnh bức tượng còn có một bức tượng quái khuyển cổ quái ngồi chồm hổm, vừa nhìn sơ qua không để ý sẽ tưởng đây là tượng Nhị Lang thần.
Phía sau bức tượng năm bước là một chiếc giường đồng to lớn, chiều dài năm bắc của giường là một trượng, rộng sáu thước, cách mặt đất ba thước, trên giường đồng đặt một chiếc quan tài màu đen, phía dưới giường là một hố sống rộng sáu thước, bên cạnh hố sâu có gạch đá đắp thành tường lũy, từng đợt dương khí từ bên trong hố sâu tràn ra bao bọc cả một thất, đặc mà không tán, phảng phất có mùi kim ngọc.
Bốn phía mộ thất có vô số dụng cụ chôn theo, rõ ràng năm đó Lý Thế Dân đã an táng người em bị mình giết chết rất trọng thể.
- Nơi này không còn cơ quan rồi !
Tả Đăng Phong liếc sơ một vòng một thất, sau đó liền bước lại gần một đống vàng bạc châu báu, đặt rương gỗ xuống sau đó mở ra bỏ một ít lương khô bên trong ra ngoài, sau đó đem một ít đồ vật bồi táng ở đây bỏ vào, việc làm của hắn có hai dụng ý, thứ nhất chính nhân cơ hội thả rương gỗ xuống để một lát sau dễ dàng hơn cho việc đánh lén, hai nữa là hắn còn thiếu Tôn Phụng Tiên 1200 lượng vàng, hắn không thích cảm giác thiếu nợ người khác.
Đằng Khi Chính Nam nghe xong liền quay đầu liếc nhìn hắn một cái, đối với hành động lúc này của Tả Đăng Phong hắn rất xem thường, sau đó liền quay lại bước về phía cỗ quan tài nằm trên giường.
Sau khi Tả Đăng Phong cầm vài thứ vàng bạc châu báu xong, khuôn mặt liền lộ sát khí, hít một hơi dài, xoay người đứng dậy, lao nhanh về phía Đằng Khi Chính Nam, tất cả mọi người đều bất ngờ đứng lặng tại chỗ, đợi đến lúc mọi người phản ứng lại thì tay phải của Tả Đăng Phong sắp đâm vào ngực trái của Đằng Khi Chính Nam, Đằng Khi Chính Nam trợn tròn mắt, trong mắt toát ra vẻ ngạc nhiên và khiếp sợ.
Tả Đăng Phong lúc này đã chạm đến trái tim to chừng quả đấm của Đằng Khi Chính Nam, thậm chí còn cảm nhận được nó đang đập, lúc này trong đầu của hắn hiện lên cảnh tương năm đó khi Đằng Khi Chính Nam tát Vu Tâm Ngữ ở Thanh Thủy quan.
- Dám đánh nữ nhân của ta !
Cơn giận bộc phát, Tả Đăng Phong cười lạnh bóp năm ngón tay lại.
/457
|