- Mày làm thế cũng vô dụng, tao cũng có thể tìm một con Địa chi Thuần Dương, đến lúc đó thì cả hai bên đều cân bằng rồi.
Tả Đăng Phong cười lạnh nói, hắn đang cố gắng lừa dối đám người Đằng Khi, để chúng hiểu lầm đòn sát thủ có tác dụng.
- Đó chính là kết cục lưỡng bại câu thương, chúng ta không hề mong muốn như vậy.
Đằng Khi lắc đầu nói.
Tả Đăng Phong nghe xong im lặng không nói gì, chỉ cầm binh rượu lên vừa uống vừa suy tính làm cách nào mới có thể một lưới bắt hết đám người Đằng Khi.
Đám người Đằng Khi cũng không nói chuyện, trên bàn đàm phán, im lặng cũng là một loại vũ khí, đám người Đằng Khi đang chờ Tả Đăng Phong lên tiếng, nhưng lúc này bọn hắn cũng không nghĩ là Tả Đăng Phong đang tìm cách hại bọn chúng, mà nghĩ Tả Đăng Phong đang cân nhắc có nên hợp tác với mình không.
Phần lớn vị trí của mười hai Địa chi đều ở Tây Nam Tây Bắc của TQ, mà người NB xâm lược TQ từ phía Đông, nên đa phần khu vực của các Địa chi đều nằm ngoài vùng chiếm đóng của người Nhật. Vì vậy đám người Đằng Khi không có khả năng huy động quân đội số lượng lớn đi tìm, đây là điểm yếu của bọn hắn, lúc này Tả Đăng Phong đang suy nghĩ nên đem đám người Đằng Khi đến khu vực Địa chi nào mới có thể một lần giết chết toàn bộ, đầu tiên hắn không thể dẫn chúng đến Địa chi ở thuộc đại, bởi vì thuộc địa của nước Chu ở khắp mọi nơi, mà khu vực ở đó cũng không phải hiểm ác gì, cân nhắc mãi, cuối cùng Tả Đăng Phong quyết định dẫn đám người Đằng Khi vào sa mạc La Bố, vào trong sa mạc sẽ giết chết bọn chúng.
- Tả tiên sinh, ta biết ngươi rất hận ta, nhưng chúng ta đều vì chủ của mình, rất nhiều chuyện không ta không thể tự mình làm chủ.
Đằng Khi Chính Nam tiếp tục khuyên giải, muốn giảm bớt địch ý của Tả Đăng Phong với mình.
- Điều kiện thứ nhất của tao, trong thời gian hợp tác bọn mày không được mang súng, tao rất lo lắng sẽ bị bọn mày dùng nó đối phó với tao.
Tả Đăng Phong im lặng một lát mới nói, điều kiện này mục đích thật sự là làm suy yếu thực lực của đám người Đằng Khi, đỡ cho bọn chúng để cho một đám lính NB hóa trang thành người khuân vác đi theo.
- Được !
Đằng Khi Chính Nam nghe xong liền vui mừng gật đầu đồng ý, hắn cho rằng Tả Đăng Phong chịu đưa ra điều kiện chứng tỏ đã chịu khuất phục.
- Thứ hai, nếu là hợp tác vậy những ân oán trước đó tạm thời bỏ qua, nhưng tao cần xem bản đồ của bọn mày.
Tả Đăng Phong nói tiếp, tấm bản đồ trong tay Đằng Khi Chính Nam khiến Tả Đăng Phong rất tò mò, ngoài ra hắn cũng muốn dựa vào bản đồ đề phán đoán đám người Đằng Khi cuối cùng hiểu rõ bao nhiêu về mười hai Địa chi.
- Đây là bản sao của bản đồ, hoàn toàn giống với bản gốc.
Đằng Khi Chính Nam nghe xong lập tức lấy ra một mảnh giấy trong tập hồ sơ trước mắt đưa sang, Tả Đăng Phong liền nhận lấy cúi đầu xem xét.
Lúc trước hắn từng làm công việc văn hóa, biết ở nước ngoài có loại máy móc có thể sao chép tài liệu, hoàn toàn giống với bản gốc, cho nên việc hắn cần làm đầu tiên là quan sát xem bản sao văn kiện này có từng bị sửa chữa gì hay không.
Vì bản sao đều là màu đen, cho nên không cách nào xác định được tấm bản đồ gốc là dùng loại mực gì vẽ nên, nhưng có thể chắc chắn tấm bàn đồ gốc làm bằng lụa, bởi vì thông qua bản sao thể thấy nhìn thấy hoa văn của tơ lụa, ngoài ra trên bản đồ còn vẽ địa hình núi non và sông ngòi, trên đó có đánh dấu mười hai vị trí, ngoài ra thì không có bất kỳ ghi chú giải thích. hay chữ viết gì nữa
Sau khi Tả Đăng Phong cẩn thận xem xét, xác định tấm bản đồ không bị xóa hay sửa chữa gì, nhưng ở góc bản đồ có dấu hiệu bị gấp lại, chứng tỏ trên tấm bản đồ gốc có chú thích, nhưng những chú thích này đã bị Đằng Khi giấu đi, mục đích của Đằng Khi Chính Nam chỉ có một, đó là không muốn hắn biết xuất xứ và niên đại của tấm bản đồ này.
Lịch sử của tơ lựa TQ bắt nguồn từ tận thời Hoàng Đế, kéo dài đến tận ngày nay, cho nên rất khó suy đoán được niên đại chính xác của tấm bản đồ này, nhưng có thể khẳng định được một điều, tấm bản đồ này chính là người Hán vẽ ra, bởi vì kỹ thuật nuôi tằm dệt vải luôn thuộc về người Hán, đa số dân tộc thiểu số đều không nắm giữ kỹ năng này, ít nhất trước nhà Thanh là như vậy, cho đến bây giờ, tơ lụa vẫn là vải dệt cao cấp nhất, chỉ có tầng lớp cao trong xã hội mới có cơ hội sử dụng, vì vậy có thể xác định, người vẽ tấm bản đồ này là một người Hán có địa vị khá cao trong xã hội, nhưng đáng tiếc là hắn không am hiểu hội họa, nếu không đã có thể dựa vào nét bút phía trên để đoán ra niên đại nét vẽ đại khái của tấm bản đồ.
- Điều kiện thứ ba của ngươi là gì ?
Đằng Khi Anh Tử cắt ngang suy nghĩ của Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rồi tiếp tục cúi đầu đánh giá tấm bản đồ trong tay, bản đồ gì cũng đều có vật để tham chiếu, vật để tham chiếu của tấm bản đồ này chính là núi non và sông ngòi, mặc dù không có chữ viết, nhưng vẫn có thể dựa vào hình dáng của núi non và sông ngòi để đoán ra vị trí đại khái.
- Điều kiện thứ ba của ngươi là gì ?
Đằng Khi Anh Tử thấy Tả Đăng Phong không thèm để ý tới mình, liền lớn giọng hỏi lại lần nữa.
Tả Đăng Phong đầu cũng không ngẩng lên nói ra một câu tiếng NB, câu này vừa nói xong, bốn người đối phương lập tức la hét, Tả Đăng Phong vừa nói là “Cởi sạch quần áo chạy một vòng bên ngoài”.
Tả Đăng Phong cũng không đứng dậy, mà chỉ đem bản đồ nhét vào ngực, cầm bình rượu lên tiếp tục uống.
Bốn người kia la hét xong vẫn không xông lên, bọn hắn biết Tả Đăng Phong nói vậy chẳng qua là bực mình Đằng Khi Anh Tử lắm miệng cắt ngang suy nghĩ của mình.
- Điều kiện thứ ba, ta muốn lấy Thuần Dương hộ thủ của mày.
- Tả tiên sinh, điều kiện của ngươi khiến ta cảm giác cuộc đàm phán này không được xây dựng trên cơ sở công bằng, ngươi vẫn chỉ cho rằng chúng ta đang phải nhờ vả mình, thái độ của ngươi khiến ta hối hận khi thả người thân của ngươi đi.
Đằng Khi Chính Nam không kìm được giận dữ nói.
- Đã như vậy thì coi như bỏ qua, tao đổi một điều kiện khác, 2 ngươi hãy gỡ khăn che mặt xuống đi, tao nhìn rất khó chịu.
Tả Đăng Phong liền nhìn Tam Xuyên Tố và tên Ninja nam kia nói.
Hai ngươi nghe xong không hề do dự, lập tức tháo khăn che mặt xuống, bọn hắn sợ Tả Đăng Phong lại đổi yêu cầu khác, vừa bỏ đi khăn che mặt, Tam Xuyên Tố vẫn là một khuôn mặt trái xoan, còn tên Ninja nam kia thì là một người trung niên âm trầm, tuổi khoảng 45~46, đặc điểm rõ nhất trên khuôn mặt người này chính là chiếc mũi ưng rất dài, khiến người khác vừa nhìn đã có cảm giác không phải kẻ hiền lành.
- Sáng sớm ngày mai lên đường.
Tả Đăng Phong đứng dậy nói, hắn cũng không thích đàm phán, không chỉ buồn tẻ còn rất hao tổn trí óc.
- Đi đâu ?
Đằng Khi Chính Nam vui mừng hỏi.
/457
|