"Nhất định hắn không may rồi." Ngọc Phất cười.
Tả Đăng Phong gật đầu, Đằng Khi quả thực rất không may, từ khi hắn xông vào Thanh Thủy quan, hắn đã bị phán tội chết, vì hắn đã chọc vào một người không nên chọc.
"Hy vọng nó không phải do dương chúc địa chi diễn sinh, chúng ta khó mà đối phó được với độc vật biết bay." Ngọc Phất thu hồi nụ cười.
"Độc vật thủ hộ một trong số bốn thổ địa chi là độc mãng, đã bị Đỗ Chân Nhân giết chết, còn ba thổ địa chi, khả năng chúng ta thấy phải là một phần ba." Tả Đăng Phong cõng thùng gỗ lên.
" Năm đó không phải Thập Tam đã từng đánh nhau với chúng sao, cậu qua hỏi thử Thập Tam xem." Ngọc Phất đột nhiên nghĩ ra một ý.
Tả Đăng Phong giật mình bừng tỉnh, Thập Tam năm đó là "Người trong cuộc", chắc chắn nó biết.
"Thập Tam, năm đó mày đánh nhau với mười hai địa chi, có mười hai độc vật tham dự không?" Tả Đăng Phong nhìn Thập Tam.
Thập Tam nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong, không lắc cũng không gật.
"Nó làm sao vậy?" Ngọc Phất hỏi.
"Thập Tam không hiểu chữ số, lớn hơn số hai là nó mơ hồ rồi, hơn nữa vấn đề tôi hỏi khó quá, nó không hiểu được." Tả Đăng Phong lắc đầu, trong giới động vật, chỉ số thông minh Thập Tam đã là rất cao, nhưng dù gì nó cũng không phải con người.
"Đổi câu hỏi khác đi." Ngọc Phất bật cười.
"Thập Tam, đồng bọn của long có biết bay không?" Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ, hỏi.
Thập Tam lắc đầu.
Tả Đăng Phong và Ngọc Phất nhìn nhau, cùng nhíu mày.
"Đồng bọn của cẩu có biết bay không?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
Thập Tam lại lắc đầu.
Tả Đăng Phong và Ngọc Phất nhăn mày càng chặt, đã loại bỏ được hai con dương tính địa chi.
"Vậy đồng bọn của Ngưu có biết bay không?" Tả Đăng Phong do dự rồi hỏi.
Thập Tam gật đầu.
Hai người cười khổ, con chim độc khó chơi này họ sẽ phải gặp ở chỗ âm chúc thổ ngưu rồi.
"Trư có đồng bọn không?" Tả Đăng Phong lại hỏi, hắn dùng từ đồng bọn vì địa chi và độc vật không phải quan hệ bằng hữu, mà là quan hệ khống chế và bị khống chế.
Thập Tam lắc đầu.
"Tôi đoán không sai, Khương Tử Nha năm đó cưỡng chế mang thủy thuần âm trư đi, độc vật do thủy thuần âm trư diễn sinh quả thật đã bị giết chết, nó không tham dự cuộc đấu." Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Ngọc Phất.
Ngọc Phất gật đầu, xốc lại chăn nệm trên lưng.
Tả Đăng Phong liếc mắt với Thập Tam, nó nhảy ngay lên vai hắn, Tả Đăng Phong dẫn đầu lăng không vọt lên hướng bắc, Ngọc Phất nhún chân lao theo.
"Tôi vẫn có cảm giác có cái gì đó. " đi được mười dặm, Tả Đăng Phong quay lại nhìn thành cổ.
"Cái gì là cái gì?" Ngọc Phất lỡ lướt qua, đành vòng lại.
"Không biết, tóm lại tôi có cảm giác có nhiều chỗ bị chúng ta bỏ qua." Tả Đăng Phong hạ xuống mặt đất.
Ngọc Phất cũng hạ xuống, nhìn Tả Đăng Phong.
"Chị bảo độc vật do thủy thuần âm trư diễn sinh ra năm đó sống ở chỗ nào?" Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ.
"Mé đông thành là con người ở, mé tây thành là nhân ngư, thủy thuần âm trư sống trong cái ao nhỏ giữa đông thành, độc vật do nó diễn sinh rất có thể ở chung một chỗ với nhân ngư. " Ngọc Phất suy đoán.
"Sao nó không công kích nhân ngư?" Tả Đăng Phong lại hỏi.
Ngọc Phất không đáp, vì cô không biết, cũng không đoán được.
"Nhân ngư chỉ là nô lệ thấp kém của Bộc Quốc, khi chúng ra ngoài tham gia chiến đấu hoàn toàn có cơ hội đào tẩu, nhưng sao chúng lại không trốn?" Tả Đăng Phong không đợi Ngọc Phất trả lời lại hỏi, hắn không chỉ hỏi Ngọc Phất, mà cũng hỏi mình.
Nhân ngư ở trong nước chiến đấu với đối phương, cần phải linh hoạt cơ động, khẳng định không thể bị trói, nói cách khác lúc chúng chiến đấu là hoàn toàn tự do, tại sao chúng lại không trốn?
"Tôi ở trong hồ đã thấy cách chúng công kích, rất có quy luật, không chút lộn xộn, chứng tỏ có đầu lĩnh chỉ huy, vấn đề là ai chỉ huy?" Tả Đăng Phong bóp trán.
Ngọc Phất lắc đầu cười khổ, những câu Tả Đăng Phong hỏi cô đều không trả lời được, đi chung với Tả Đăng Phong, cô nhận ra mình không thông minh như mình vẫn nghĩ.
"Ha ha ha ha ha." Một lát sau Tả Đăng Phong cao giọng cười to.
Ngọc Phất cũng thấy mừng thay cho hắn, cô hiểu hắn đã nghĩ ra, dù cô không biết hắn nghĩ ra cái gì.
"Độc vật do địa chi diễn sinh ra là thủ lĩnh nhân ngư, lúc đánh nhau, độc vật lãnh đạo chúng, dù độc vật là người lãnh đạo chúng, nhưng chẳng khác gì chính thủy thuần âm trư mới là kẻ lãnh đạo, vì độc vật bị địa chi khống chế." Tả Đăng Phong nói.
"Cậu đoán cũng có lý." Ngọc Phất xảo diệu nhắc nhở Tả Đăng Phong cần chứng cớ chứng minh suy đoán mình.
"Cửu dương hầu bị nhốt, kim kê bị nhốt, nhưng thủy thuần âm trư chẳng những không bị nhốt, mà còn được hưởng đãi ngộ rất cao, con người nuôi nấng nó, thậm chí còn ném đồ trang sức vào trong hồ, đây là cảm giác sùng bái và cảm tạ xuất phát từ nội tâm, người Bộc Quốc sùng bái thủy thuần âm trư, một là vì nó có công với họ, hai là thủy thuần âm trư có thể khống chế độc vật lãnh đạo nhân ngư." Tả Đăng Phong giải thích.
"Có lý." Ngọc Phất gật đầu.
"Tôi hỏi chị một chuyện, thành cổ là ai chỉ đạo xây dựng? " Tả Đăng Phong bắt đầu hướng dẫn Ngọc Phất suy diễn.
"Chủ nhân Thập Tam." Ngọc Phất trả lời.
"Chủ nhân Thập Tam lợi hại không?"
"Biết rồi mà còn hỏi." Ngọc Phất trừng mắt.
"Một người lợi hại như vậy, chỉ đạo tu kiến tường thành nhất định vô cùng chắc chắn, sợ tường thành phía tây bị ngâm trong nước lâu dài, nên chắc chắn đã nghĩ cách gia cố nó, nhưng nếu thế, sao tường thành vẫn sụp? " Tả Đăng Phong lại hỏi.
"Tường thành vì bị ngâm trong nước lâu ngày mà không được gia cố nên mới sụp. " Ngọc Phất lắc đầu.
"Đúng vậy, đó chính là mấu chốt nhất vấn đề. Năm đó người ở đây đều bị độc chết, khi đó tường thành còn đầy đủ, nhân ngư không được cho ăn, vì sao chúng không chết đói." Tả Đăng Phong mỉm cười nhìn Ngọc Phất.
Ngọc Phất nhíu mày, diện tích hồ nước trong thành không lớn, trong đó dù có cá nhưng không thể nào đủ nuôi sống bao nhiêu nhân ngư, tường thành chiều rộng hai trượng hoàn toàn xây bằng đá xanh, loại tường thành này nhân ngư tuyệt đối không thể phá vỡ trước khi chết đói. Tả Đăng Phong đặt vấn đề rất lợi hại, vì sao nhân ngư không bị chết đói?
"Có thể nào dưới nước có thông đạo thông ra bên ngoài hay không." Ngọc Phất suy đoán.
"Không khả năng, nhất định phải phong bế hoàn toàn, nếu không âm dương không còn cân đối, không còn phong thuỷ." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Vậy sao chúng không bị chết đói?" Ngọc Phất nhận thua, thỉnh giáo đáp án.
"Vì có gì đó đã phá tường thành cứu chúng trước khi chúng chết đói. " Tả Đăng Phong nghiêm mặt.
"Ở đây vẫn còn sót lại rất nhiều độc tính, độc trùng trong vòng trăm dặm đều không dám tiến vào, trừ phi Chủ nhân Thập Tam ra tay. " Ngọc Phất gật đầu.
"Chị nói có vẻ rất có lý, nhưng chị đã quên một điểm quan trọng. Chủ nhân Thập Tam đã phong bế hồn người Bộc Quốc đương nhiên là muốn cứu họ, nhưng ông ấy không cứu vì lúc ấy cứu không được, nếu đã cứu không được, ông ấy còn giữ phong bế hồn phách họ làm gì, sau này, khí quan hư thối, sao ông ấy phải làm chuyện vô công rỗi hơi như vậy?" Tả Đăng Phong suy nghĩ cực kỳ rõ ràng.
"Vì sao?" Ngọc Phất chỉ có thể làm một người nghe tốt.
"Vì thành cổ âm dương sau khi địa chi và độc vật đều biến mất thì rơi vào một trạng thái âm dương cân bằng rất vi diệu, loại trạng thái này có thể giúp người chết bảo trì trạng thái mình, cho ông ta thời gian để nghĩ cách cứu người, nếu ông ấy cho rằng cứu không được, ông ấy sẽ không mất công bận rộn, trong tình huống đó, ông ấy sẽ tuyệt đối không động vào bất kỳ vật gì trong thành, càng không phá hư tường thành, càng sẽ không để nhân ngư chạy thoát, kẻ đánh vỡ tường thành cho nhân ngư chạy là một người hoàn toàn khác." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Thủy thuần âm trư trở về?" Ngọc Phất rốt cục đã hiểu ý Tả Đăng Phong muốn nói.
"Đúng vậy. Chỉ có nó mới không sợ kịch độc do độc vật sau khi chết phát ra, chỉ có nó mới quan tâm đến chuyện sống chết nhân ngư, chỉ có nó mới có năng lực dỡ bỏ tường thành, phải biết rằng tường thành rất nặng, nhất định nó phải phá từ trên xuống, mà kích thước to lớn của nó đủ sức để làm điều đó. " Tả Đăng Phong quay đầu nhìn bầu trời phương đông, sắc trời đã sắp sáng.
"Đi, quay lại đó." Ngọc Phất nói.
"Con heo này chỉ số thông minh rất cao, luôn trốn tránh không hề lộ mặt, chúng ta không thể bắt nó ra được, chỉ có thể dùng trí, nếu không coi chừng nó chạy ra Lan Thương giang mất." Tả Đăng Phong đi không nhanh.
Ngọc Phất đuổi theo Tả Đăng Phong, sóng vai cùng hắn.
"Lúc đánh nhau với Thập Tam xong, thủy thuần âm trư bị Khương Tử Nha bỏ qua, nó đi ngược dòng trở lại nơi này, nó sống ở đây, nên đương nhiên trở về, vì động vật đều có bản năng về nhà để sống." Tả Đăng Phong giải thích.
"Nhưng Lan Thương giang chảy ra hướng khác." Ngọc Phất lắc đầu.
"Kim Sa giang cách đây không xa." Tả Đăng Phong khoát tay.
"Sao nó không trở về ao nước đông thành? " Ngọc Phất đã tin Tả Đăng Phong phân tích chính xác, cô hỏi chỉ vì trong lòng còn nghi hoặc.
"Tộc nhân chết sạch, không ai nuôi nó, sống ở đó thì ăn cái gì, huống hồ nó đã mất độc vật bảo vệ, ở chung với nhân ngư an toàn hơn." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Nó vất vả trở về lại phá hủy sự cân đối âm dương thành, vậy có khác gì hại chết những người kia!" Ngọc Phất thở dài, phụ nữ đều có tính đồng cảm, một con vật ly hương mấy ngàn dặm, vượt qua bao trắc trở quay về cố hương, cảnh ấy làm cô rất cảm động.
"Có lẽ chủ nhân Thập Tam cũng đã chết, nếu không dù không cứu được người Bộc Quốc, ông ấy cũng không quay lại thả hồn phách họ ra. " Tả Đăng Phong đã nghĩ sang chuyện khác. Hắn không thương kẻ thù, lúc nãy ở dưới nước hắn thiếu chút nữa đã bị đám nhân ngư kia đâm chết.
"Tiếp theo làm gì?" Ngọc Phất gật đầu hỏi.
"Động vật đều có thói quen lên bờ phơi nắng, trở về hay trốn đi còn tùy theo hoàn cảnh..."
/457
|