- Cả người có độc hay răng nanh có độc?
Tả Đăng Phong cười khổ đặt câu hỏi.
- Loại bùa này là phù chú dùng để đánh giá thực lưc đối thủ của Thần Châu phái chúng ta, chỉ có thể phán đoán đại khái đặc điểm và thực lực đại khái mà thôi, cũng chưa thể nhìn ra cụ thể nó là loại động vật gì.
Ngọc Phật lắc đầu nói.
- Tình huống trước mắt chỉ có thể nhường một bước, bắt đầu từ mặt nam.
Tả Đăng Phong đưa tay chỉ về phía một ngọn núi phía nam.
- Chỗ trên ngọn núi kỉa quả thật là khó mở lỗ hổng nhưng cậu có nghĩ qua chưa, càng đào xuống phía dưới núi thì sẽ càng rộng, muốn một cái hồ cạn sẽ rất là khó khăn. Một ngày không công!
Ngọc Phật quay đầu đánh giá rồi lắc đầu mở miệng.
- Tuyệt đối không thể đi vào một vùng nước xa lạ,
Tả Đăng Phong nghiêm mặt lắc đầu. Người là động vật sinh sống trên cạn, khi xuống nước nhất định sẽ yếu bớt một nửa. Quan trọng nhất là hồ nước này vô cùng đục, đi xuống dưới sẽ mất khả năng nhìn, không khác gì một người mù mặc người khác chém giết.
- Cho dù đáy hồ bằng phẳng, hồ nước cũng phải sâu khoảng trăm trượng.
Ngọc Phật căn cứ theo độ cao của ngọn núi vây quay thiên trì để tính độ sâu của hồ nước.
- Như vậy đi, tôi trước hết bố trí một trận hình, bức thứ ở trong này đi ra, nhìn xem rốt cục nó là cái gì.
Tả Đăng Phong trâm ngâm một lát rồi mở miệng nói.
- Không cần phiến toái như vậy, những thứ này tồn tại trái ngược với lẽ trời, giết đi cũng không ngại.
Ngọc Phật lấy hai ống trúc nhỏ một tím một đen từ trong lòng ra.
- Cô dùng ống trúc phóng độc?
Tả Đăng Phong nhíu mày đặt câu hỏi. Ống trúc này trông không chắc chắn nếu đổ ra rất nghiêm trọng.
- Đây không phải độc, đây là cổ.
Ngọc Phật giải thích.
- Cổ thì có gì khác độc?
Tả Đăng Phong nhìn hai ống trúc kia chăm chú. Miêu nữ am hiểu hạ cổ là chuyện thế nhân đều biết nhưng rất ít người biết cổ rốt cục là cái gì.
- Khác lớn là đằng khác! Cái này không phải một hai câu mà rõ ràng được, nói đơn giản, độc là vật chết còn cổ là vật sống.
Ngọc Phật ném ống trúc màu tím kia xuống hồ. Chốc lát sau, một màu tím nhạt lan tỏa trong hồ nước rồi nhạt dần cho tới khi không còn thấy.
- Đây là cổ gì vậy?
Tả Đăng Phong tò mò hỏi.
- Xà cổ! Cổ độc có mười một loại, chỉ có loại này là tác dụng được diện tích rộng trong nước.
Ngọc Phật mở nút đậy ống trúc màu đen ra, ném vào trong hồ nước.
- Xà cổ là cái gì?
Tả Đăng Phong hỏi lại. Hắn hoàn toàn không biết chút gì về mấy loại cổ độc này.
- Tên như ý nghĩa, cổ sẽ biến thành một con rắn nhỏ. Loại rắn này con lai phối giống giữa con cái ngũ bộ và con đực hoắc hoa của người kia. Khi nó thành hình rắn sẽ dài thế này.
Ngọc Phật lấy ngón tay trỏ và ngón cái áng chừng khoảng gần 5 cm.
- Nhỏ vậy à?
Tả Đăng Phong tự nhiên biết "người kia" trong miệng Ngọc Phật là ai.
- Sau một nén nhang có thể thành rắn, tiếp một nén nhang nữa sẽ chết. Nhưng mà trước khi chết, nó sẽ cố gắng đẻ con, chỉ cần có máu động vật thì chúng nó sẽ đẻ trứng.
Ngọc Phật xoay người đi về gò đất cao bên phải.
- Tuổi thọ ngắn vậy thôi à?
Tả Đăng Phong mang Thập Tam đi theo Ngọc Phật.
- Hai loại độc xà không thể sinh hạ đời sau bởi vì độc tính của chúng nó khác biệt. Con lai của chúng sẽ chứa hai loại độc tính trong cơ thể, sau khi lớn lên sẽ tự độc chết bản thân.
Ngọc Phật giải thích.
- Có giải dược không?
Ngay cả người có lá gan không nhỏ như Tả Đăng Phong cũng cảm thấy rợn tóc gáy.
- Không có! Nếu cứ mãi không có máu tươi thì chúng nó rất nhanh sẽ chết đói.
Ngọc Phật tiếp tục bước đi, những đường con lả lướt đong đưa qua lại vô cùng mê người. Nhưng mà giờ phút này, Tả Đăng Phong không dám nhìn lung tung nữa rồi. Giang hồ đồn thổi quả không sai, Ngọc Phật đúng là một người tâm ngoan thủ lạt. Giờ phút này, Tả Đăng Phong rất bội phục Kim Châm, người này cũng thật là can đảm.
- Cậu có sợ tôi không?
Ngọc Phật quay đầu lại hỏi.
- Nếu tôi nói vừa rồi tôi nhìn mông cô thì cô có lập tức hạ cổ với tôi không?
Tả Đăng Phong cười nói. Trên thực tế, hắn cũng không muốn nói ra mấy lời khinh bạc như vậy nhưng mà chỉ có thể làm thế để cho Ngọc Phật tiêu trừ băn khoăn, bằng không giữa hai người sẽ sinh ra ngăn cách.
- Cậu có thực muốn xem không?
Ngọc Phật quả nhiên không hề tức giận, chẳng những không tức giận mà còn nở một nụ cười rất xấu xa.
- Nhìn một lần mất bao tiền?
Tả Đăng Phong chuyển rương gỗ về phía trước ngực.
Ngọc Phật nghe vậy cười lớn, lộ cả răng ra ngoài. Trước đó cô vẫn cho tên Tả Đăng Phong này là con người ăn nói lịch sự, không nghĩ đến khi thân quen một chút rồi hắn mới lộ cái chất dí dỏm của mình ra. Tiếng cười to đầy sự thoải mái vô hình trung đã kéo hai người lại gần hơn. Thường nói, vật họp theo bầy. Hai kẻ có tu vi xấp xỉ ở cùng một chỗ, địa vị giữa họ là bình đẳng. Nếu đổi thành một người khác, Ngọc Phật đã sớm đạp ra xa rồi.
Chốc lát sau, hai người đi tới một ngọn núi nằm gần ao hồ Tây Bắc. Từ nơi này nhìn xuống mặt nước có thể thấy vị trí rất cao, tương đối an toàn.
Ngọc Phật tính toán theo thời gian đúng một nén nhang nhỏ. Thời cổ, một nén hương phân thành nén nhỏ và nén lớn. Nén lớn nửa canh giờ cũng chính là một tiếng đồng hồ, hương nhỏ chỉ có mười lăm phút. Hai người đi lên đỉnh núi, vừa mới đứng vững, phía dưới mặt hồ đã bắt đầu có động tĩnh. Ngay từ đầu chỉ mặt hồ lăn tăn gợn sóng, cỏ ven hồ cũng hơi lay động. Chốc lát sau, động tĩnh càng lớn hơn, mặt nước sủi bọt giống như sôi trào.
Hai người đứng trên núi cúi người nhìn mặt hồ chờ đợi. Trong hồ thỉnh thoảng lại có mấy con cá lạ dài khoảng mấy xích nhảy ra khỏi mặt nước. Loại cá này giống như loại cá lúc trước hai người nhìn thấy ở con sông đào bảo vệ thành, thân dài miệng rộng, răng nanh nhọn hoắt.
- Cá chỗ này giống loài cá ở sông bảo vệ thành, có thể là hai nguồn nước thông nhau không nhỉ?
Ngọc Phật chuyển mắt nhìn Tả Đăng Phong.
- Hoàn cảnh giống nhau, sinh vật cũng có thể giống nhau, không phải thông nhau đâu.
Tả Đăng Phong lắc đầu nói. Lúc này, trong hồ ngoại trừ cá còn có rất nhiều sinh vật giống rùa bò ra ngoài. Loại rùa này không khác với những loại rùa bên ngoài nhiều lắm, chỉ có cái đầu lớn hơn rất nhiều mà thôi.
- Mấy con ba ba kia tại sao lại không biến dạng gì nhiều nhỉ?
Ngọc Phật hỏi.
- Cái loài này ngay cả mấy vạn năm trước vẫn cứ như vậy, bình thường chúng không biến dạng gì nhiều.
Tả Đăng Phong tuy không biết tại sao lại kêu mấy con rùa đó là ba ba nhưng hắn lại biết tiền sử tiến hóa của chúng.
- Nhân vật chính sắp xuất hiện rồi.
Ngọc Phật đưa tay chỉ hồ nước. Lúc này, trên mặt hồ đã xuất hiện lốc xoáy, lốc xoáy càng chuyển càng lớn, đồng cỏ xung quanh cũng vì nó là lay động mạnh. Hồ nước ngày càng trở nên đục, rất hiển nhiên, có một con vật to lớn nào đó chuẩn bị trồi lên.
Tả Đăng Phong thấy thế liền kéo Thập Tam đang đứng ở mép ngọn núi ngó đầu thăm dò lại. Lúc này, phía dưới hồ đang "nước sôi lửa bỏng", chẳng may sẩy chân ngã xuống thì không phải chuyện đùa.
Có lốc xoáy xuất hiện thông thường là có động vật hình rắn trồi lên, bởi vì khi chúng nó di động sẽ tạo ra những di động xoắn tròn. Nếu như trồi thẳng một mạch lên thì sẽ không xuất hiện thể loại lốc xoáy thế này mà chỉ làm mặt nước quay cuồng thôi.
- Xà cổ của cô liệu có thể độc chết nó hay không?
Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn. Hồ nước sâu hơn trăm thước, động vật phía dưới muốn nổi lên cũng cần thời gian rất lâu.
- Khó nói! Cái này phải xem độc thể của con kia như thế nào nhưng xem tình hình thế này có lẽ là tạo nên tác dụng rồi, nó sẽ không ngoi lên đầu.
Ngọc Phật ngưng trọng nói. Tính từ đầu khi lốc xoáy xuất hiện ở giữa hồ tới giờ chưa được lâu lắm vậy mà phạm vi xoắn nước đã lan đến vài dặm, thậm chí còn chạm tới gần bờ. Bởi vậy có thể thấy dưới nước là một con vật lớn.
- Vậy sao tốc độ lại chậm vậy?
Tả Đăng Phong chờ trong giây lát nhưng vẫn không thấy có động vật nào lộ diện, chỉ có lốc xoáy không ngừng mở rộng.
- Chắc là cái đầu quá lớn.
Ngọc Phật nói không quá khẳng định.
- Dung quốc lúc trước vây khốn Cửu Dương Hầu cũng có một con độc vật to lớn, thân hình như côn trùng, đầu như đầu chuột. Như vậy xem ra mỗi một vùng đều chỉ có một con độc vật sinh sống.
Tả Đăng Phong đột nhiên nghĩ tới cảnh mà hắn đã gặp vào mùa hè ở Hồ Nam.
Tả Đăng Phong vừa dứt lời, Ngọc Phật chưa kịp nói tiếp thì hồ phía dưới đột nhiên xuất hiện hai con mắt thật to. Hai con mắt này khoảng bằng tô mì, khoảng cách giữa chúng dài hơn ba trượng. Giờ khắc này, Tả Đăng Phong xóa bỏ phỏng đoán lúc trước, con này tuyệt đối không phải loài rắn.
Bởi vì lốc xoáy kéo dài rất lâu cho nên Tả Đăng Phong và Ngọc Phật đều đã chuẩn bị tâm lý xong. Giờ phút này nếu xuất hiện một con rắn lớn, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không kinh ngạc nhưng phía dưới lại không phải rắn, thậm chí còn không phải sinh vật hình rắn. Xuất hiện sau hai con mắt lớn là một thân hình to lớn màu vàng kim.
- Sao lại là một con cua?
Tả Đăng Phong ngạc nhiên há mồm. Con gì hiện ra hắn cũng không thấy lạ nhưng là con cua thì không lạ không được, nơi này tại sao lại có thể có loài vật này được?
- Nhìn lại kìa.
Trình độ giật mình của Ngọc Phật không thua gì Tả Đăng Phong. Hồ Nam Hồ Bắc tuy rằng đều có cua đồng nhưng nàng cũng không nghĩ lúc này lại xuất hiện cua. Lốc xoáy lúc trước làm nàng tưởng lầm sẽ có loài rắn xuất hiện, nhưng mà nếu là cua thì cũng có thể giải thích được bởi vì loài vật này bò ngang.
Cự giải (Cua lớn) bò lên khỏi mặt nước xong cũng không hề khẩn trương bối rối mà đung đưa con mắt nhìn tình huống chung quanh.
- Toàn thân nó đều là vỏ dày, cổ độc không thể tạo thành tổn thương với nó. Chắc nó chỉ bị kinh động tới thôi.
Ngọc Phật đánh giá xong nhẹ giọng nói.
- Chỗ này tại sao lại có thể xuất hiện cua?
Tả Đăng Phong vẫn khó có thể tiếp thu với sự xuất hiện của một con Cự Giải. Nếu là một con rắn hoặc trăn lớn còn cho người ta cảm giác thật âm trầm nhưng là cua thì Tả Đăng Phong cảm thấy rất buồn cười. Nó dù lớn đến mức nào thì vẫn là cua, chạy không nhanh, bộ dáng cũng không đáng sợ.
- Trăn và rắn sẽ không đào động nhưng cua thì biết. Kỳ thật chúng ta nên sớm nghĩ tới Kim Kê mặc dù có thể chạy ra là vì có động vật nào đó đào động dưới lòng đất. Hơn nữa, người Lô quốc năm đó cũng tuyệt đối không cho phép mộ con rắn hay trăn lớn xuất hiện bên dưới Kim tháp. Nói cách khác, nếu là trăn và rắn thì Kim Kê đã sớm bị nó cắn nuốt hết.
Ngọc Phật lắc đầu nói.
- Vậy bộ phận nào của nó có độc?
Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phật, cất tiếng hỏi. Ngọc Phật là người phương Nam, tốt xấu gì cũng tính là nửa địa chủ, còn hắn thì sống cách chỗ này vài ngàn dặm.
- Tôi cũng hoàn toàn không biết gì về con này.
Ngọc Phật lắc đầu nói. Con cua vẫn một mực đưa mắt nhìn tình huống xung quanh. Hai người từ trên cao nhìn xuống chỉ có thể nhìn thấy mình cua to lớn và con mắt của nó, còn những bộ phận khác không lộ ra mặt nước.
- Thập Tam, mày gặp nó bao giờ chưa?
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn về phía Thập Tam.
Thập Tam không trả lời Tả Đăng Phong mà tò mò nhìn xuống dưới. Hiển nhiên, nó cũng chưa từng gặp con cua màu vàng kim này.
- Con cua này có cái thân lớn như, thông đạo nó đào nhất định rất rộng rãi. Hơn nữa, cua thích sạch sẽ trong thông đạo không có mấy thứ bẩn thỉu.
Tả Đăng Phong vui mừng. Nơi này cách Kim tháp vài chục dặm, nói cách khác, hai người cần đi rất xa dưới lòng đất mới có thể tới bên dưới Kim tháp. Khoảng cách xa như thế, một thông đạo sạch sẽ sẽ cực kỳ trọng yếu.
- Đừng vui mừng quá sớm. Trước mắt chúng ta còn hai vấn đề khó, một là làm sao để đi qua hồ nước này, hai là giết con cua này thế nào?
Ngọc Phật không hề lạc quan giống Tả Đăng Phong.
Nhắc nhở của Ngọc Phật làm Tả Đăng Phong ý thức được vấn đề còn chưa giải quyết xong. Ngọc Phật nói rất đúng, nếu muốn làm cạn cái hồ này thì nhất định phải đào mòn ngọn núi. Trừ cách đó ra thì không còn biện pháp này khác. Ngoài ra, thân mình con cua này và ngay cả hai con mắt của nó cũng lóng lánh ánh sáng vàng, không cần hỏi cũng biết đúng là do Kim Kê ảnh hưởng. Vỏ giáp của nó nhất định kiên cố không phá nổi. Cái cục vàng vàng trông thì buồn cười nhưng không tìm được chỗ xuống tay.
/457
|