Dùng thức ăn chay trong Minh Nguyệt Am với bà nội Đường xong, buổi chiều rời khỏi am, về thành, lúc đi tới cửa ngã ba, Đường Bá Hổ đột nhiên bất động.
Phong Nghịch cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Sao thế?"
"Không muốn về nhà." Nàng khẽ cau mày, giọng điệu lẽ thẳng khí hùng, giống như có ai đang thiếu tiền của mình vậy.
"Muốn đi đâu sao?" Phong Nghịch cười hỏi, ánh mắt trở nên nhu tình như dòng nước chảy~~~~~~ con đường từ một thổ phỉ trở thành một vú em ngắn ngủi cỡ nào a ~~~~~~ con rể à, đây là thiên phú! Mẹ vợ quả nhiên không có chọn lầm người mà~~~~~
"Muốn đi leo núi." Tròng mắt đen láy lấp lánh như ánh sao.
"Leo~~~~~~~~~" Phong Nghịch há hốc mồm, trợn mắt: “Núi???!!!!!!" Một tiếng “ầm” vang lên, trong đầu giống như đã bị đứt một dây thần kinh nào đó. “Nhưng mà ~~~~~gần đây hình như ~~~~~ không có ~~~~~ ngọn núi nào hết~~~~~"
"Hoành Đoạn Sơn mà ngươi cũng không biết hay sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Bá Hổ cong lên, khinh miệt liếc nhìn hắn một cái.
Phong Nghịch lặng lẽ chảy nước miếng trong lòng, oa!!! Vẻ mặt thật sexy quá!! Ánh mắt thật sexy quá! Ấy ~~~ không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những thứ kỳ quái ấy ~~~ hắn vội vàng đổi thành gương mặt của vú em, tận tình khuyên bảo: “Trên Hoành Đoạn Sơn có hang ổ của thổ phỉ, rất nguy hiểm!"
“Không sao,” Tròng mắt đen sáng ngời càng thêm long lanh: “Chúng ta đi từ phía sau núi lên, không quấy rầy đến chuyện làm ăn của người ta.”
Hic 囧
Lượn một vòng ~~~~ vòng qua phía sau núi, Phong Nghịch vừa đi vừa hết sức cảnh giác, sợ gặp phải thủ hạ sẽ vạch trần thân phận của mình, thật may là, bọn thổ phỉ không có thói quen mò mẫm dưới chân núi.
Hoành Đoạn Sơn cũng không hẳn là cao, phong cảnh trên núi cũng không tốt, chỉ có một ít hoa cỏ dại, cây cối thưa thớt, Phong Nghịch không hiểu Đường Bá Hổ sao lại nghĩ đến việc leo núi, chẳng qua, ít thắc mắc vấn đề là một trong những đức tính tốt của hắn, bất kể nàng muốn cái gì, làm cái gì, hắn đều nguyện ý vô điều kiện giúp đỡ.
Hoành Đoạn Sơn mặc dù không cao nhưng suy cho cùng nó vẫn là một ngọn núi (nói nhảm), càng lên cao dần, Đường Bá Hổ càng đi chậm hơn, di chuyển từng chút từng chút một, Phong Nghịch nhìn thấy bộ dáng cố gắng hết sức của nàng, đưa tay muốn giúp đỡ, nhưng đầu ngón tay hai người vừa chạm vào nhau liền lập tức rụt lại như điện giật, Đường Bá Hổ nhanh chóng rút tay về! Mọi dây thần kinh trong nháy mắt tập trung đến đầu ngón tay, cảm giác tê dại đến kỳ dị.
Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này trôi qua, Đường Bá Hổ tiếp tục dựa vào sức mình, hì hà hì hục leo lên đỉnh núi, trực tiếp ngồi phịch xuống bãi cỏ, không hề để ý tới trường bào bằng gấm mới tinh của mình, bộ dáng hào phóng hoàn toàn không giống tiểu thư khuê các chút nào.
Phong Nghịch ngồi xuống bên người nàng, nghe thấy nàng nói: “May mà kịp xem mặt trời lặn.”
Nàng mất nhiều sức lực như vậy chỉ vì muốn lên tới đỉnh núi xem mặt trời lặn. Hắn lẳng lặng ngồi cùng với nàng, nhìn theo hướng nàng chỉ, ở phương xa, mặt trời đang lặn xuống, ánh chiều tà dần buông, hắn ở trên núi lâu như vậy mà chưa từng để ý xem mặt trời lặn thế nào, thì ra chúng không hề giống nhau.
Đầu vai đột nhiên có chút nặng, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy thân hình nhỏ bé của nàng dựa vào vai hắn, ngủ thiếp đi.
Ánh chiều tà sắp tan hết, luồng sáng cuối cùng rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp của nàng, vô cùng rực rỡ. Hắn nghe thấy tiếng gọi động lòng của trái tim, hơi cúi đầu, ấn xuống trên trán nàng một nụ hôn nhẹ.
[…]
"A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Một tiếng hét thảm thiết kinh người phá vỡ màn đêm đen nhánh tịch mịch, trong hậu viện của Đường phủ, Quân Nhi vội vàng hấp tấp chạy sang căn phòng bên cạnh, vừa chạy vừa nói: “Không xong không xong! Việc không xong rồi! Không thấy thiếu gia đâu cả.”
Hồng Nhi đang nằm ở trên giường hết sức bình tĩnh nhìn nàng một cái, rồi hết sức bình tĩnh mở miệng: “Nửa canh giờ trước thiếu gia đã ra khỏi cửa rồi.”
“A?” Quân Nhi sững sờ. “Tại sao ta lại không biết?”
Hồng nhi tiếp tục bình tĩnh, "Vì thiếu gia nhảy cửa sổ để đi."
Quân nhi: @_@ "Trễ như thế thiếu gia đi ra cửa để làm gì?”
Hồng nhi vẫn bình tĩnh, "Nói chuyện yêu đương."
Quân nhi: @_@, @_@ "Nhưng mà ~~~~~~~ thiếu gia làm sao có thể ~~~~~~~~~~"
Hồng nhi than khẽ, nhưng một hơi còn chưa có thán xong đã đột nhiên ngồi dậy!
Quân nhi: @_@, ? _? , @_@ "Hồng tỷ tỷ, tỷ ~~~~~~~~"
“~~~~~~~ Không sao." Hồng nhi chậm rãi nằm xuống ~~~~~~~ Tối nay thiếu gia tắm xong, hình như chưa dùng dây buộc ngực thì phải ~~~~~~~~
Đưa Đường Bá Hổ ra ngoài ăn khuya, Phong Nghịch rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Tại sao ngươi lại lưng cong, có ngực.”
“Ừm, bụng của ta bị đau.” Đường Bá Hổ cúi đầu.
“Đau bụng làm sao mà có ngực được?”
Đường Bá Hổ đột nhiên ngẩng đầu, mắt lộ vẻ hung ác: “Dài dòng nữa, ta đại diện cho trăng sáng tới trừng phạt ngươi.”
(trăng sáng giơ tay lên ing, không quản chuyện người ta là không quản chuyện người ta~~~~~~~~~~~~~)
Phong Nghịch ngoan ngoãn câm miệng, bởi vì liên tưởng đến chuyện gì không hay ho nên đành mang Đường Bá Hổ đi tới tiệm cháo.
Vẻ mặt Đường Bá Hổ kinh ngạc: “Không phải nói đi ăn lẩu tốt hơn sao?”
Phong Nghịch giúp nàng kéo ghế ngồi xuống: “Đau bụng thì đừng nên ăn lẩu.” Gọi cho nàng một chén cháo táo đỏ bách hợp, Đường Bá Hổ lại có ý kiến: “Ta không thích ăn cái này!”
“Vậy thì đổi một chén cháo ô mai đường đỏ nhé!”
“Không thích.”
“Cháo gừng cùng cây bo bo thì sao?”
“Không thích.”
“Cháo gừng và đường đỏ?”
“Không thích.”
Bà chủ đứng ở một bên, nhìn chằm chằm Đường Bá Hổ từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trước ra sau mấy lần, rồi lại lên trên lại sang trái thêm vài lần nữa ~~~~~~~~~~~~
Đường Bá Hổ đột nhiên hiểu được dụng ý của Phong Nghịch, khuôn mặt nhỏ bé “xèo” một cái cháy sạch, đỏ bừng bừng, hắn ta phát hiện từ lúc nào nha~~nha nha nha nha nha ~~~~~~~~~~~~~~~
Phong Nghịch thấy Đường Bá Hổ đột nhiên nung đỏ cả mặt mình, thấy bản thân cũng có lỗi nên liền tự động nung mặt theo, mặt đỏ to cùng mặt đỏ nhỏ xì xụp húp cháo với nhau. Bà chủ đứng một bên len lén liếc nhìn, thiếu chút nữa nội thương mà chết, thật là đáng yêu thật là đáng yêu quá~~~ cả hai đều thật là đáng yêu ~~~~~ thật muốn ôm một cái thật chặt a ~~~~~~ thật muốn xoa xoa một cái a ~~~~~~thật muốn ôm vào lòng mình a ~~~~~~ thật muốn hôn một cái a ~~~~~ ừm ~~~~~~ hôn đứa con tương lai của hai người-_-///
Tâm tình bất an, Thu Hương đứng trước cửa vào hậu viện của Đường phủ, lần thứ sáu vươn tay sờ lên chiếc bao cầm theo, bên trong đó là một đôi giày của đàn ông, nàng đã tốn công tốn sức hoàn thành. Thu Hương là con gái của chưởng quầy cửa hàng may mặc trong Thành Đông, bởi vì có mấy phần thùy mị, mấy phần nết na, lại từng làm nha hoàn trong Hoa gia không lâu nên cũng coi như đã từng trải việc đời, ánh mắt tất nhiên sẽ cao hơn so với người bình thường một chút. Mấy ngày trước đây, nàng được Đường Bá Hổ nhìn trúng, mang về Đường phủ, trong lòng nàng vốn dĩ mừng rỡ vô cùng, Đường Bá Hổ mặc dù nổi danh phong lưu không sao kiềm chế được, lại thích trêu chọc nữ nhân ~~~~~~ nhưng có câu nói thế này, nam nhân không hư, nữ nhân không yêu, huống chi nam nhân này còn tuấn tú, của cải giàu sang như vậy, cho dù chỉ làm một tiểu thiếp trong phủ của hắn thôi cũng đã cam lòng rồi ~~~~~~ nhưng ai ngờ ~~~~~~~~~ aizzz ~~~~~~~
Rèm cửa bị nhấc lên, một thiếu nữ áo tím lắc chiếc eo nhỏ nhắn đi ra ngoài, lười biếng ngáp một cái, lúc nhìn thấy rõ Thu Hương trước mặt, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại bực bội: “Cô lại tới đây làm cái gì?”
Mặc dù trong lòng rất buồn phiền nhưng vẻ mặt Thu Hương vẫn không biến sắc, hết sức vâng lời, khom lưng nói: “Thỉnh an Nhiêu tỷ tỷ, Thu Hương có chuyện muốn cầu kiến thiếu gia."
Nhiêu Nhi khẽ phủi chiếc váy lụa: “Có chuyện gì cứ việc nói cho ta, ta sẽ bẩm báo lại với thiếu gia sau.”
Thu Hương nắm chặt bọc quần áo trong tay, khẽ cắn răng: “Thu Hương muốn gặp thiếu gia.”
Nhiêu Nhi nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, không hề lên tiếng, xoay người đi vào trong nhà, đúng lúc nàng vén rèm cửa lên định bước vào, Thu Hương đột nhiên lên tiếng hô to: "Thiếu gia! Thiếu gia!"
Nhiêu Nhi lập tức quay lại, hung tợn lườm nguýt với nàng ta, đồng thời trong nhà cũng vang lên tiếng nói: “Người nào ở bên ngoài?"
Đây là lần đầu tiên Thu Hương đi vào phòng của thiếu gia, không đắt tiền như trong tưởng tượng của nàng, trong phòng chỉ có mùi thơm thoang thoảng hết sức thu hút. Thiếu gia đang đứng trước thư án vẽ tranh, Tô Nhi mài mực, Quân Nhi đứng bên cạnh cầm quạt, còn Hồng Nhi bưng một cái chén sứ men xanh đứng ở một bên, thiếu gia khẽ nghiêng đầu, nàng liền giúp thiếu gia nếm một hớp, Thu Hương phỏng đoán, chén sứ kia có lẽ đựng nước ô mai ướp lạnh bên trong.
Khí trời tháng sáu đã rất oi bức, thiếu gia chỉ mặc một bộ trường bào màu trắng, ống tay áo kéo lên tới khuỷu, gần như không thể phân rõ, nơi nào là làn da trắng mịn của thiếu gia, nơi nào là gấm vóc trắng tinh của bộ trường bào nữa.
Nếu như thiếu gia không phải là nữ nhân~~~~~~~~~~ nếu như không phải đêm hôm đó, nàng phát hiện thiếu gia là một phụ nữ thì ~~~~~~~~~~~~
“Nếu Thu Hương không nguyện ý đợi ở trong phủ thì hãy về nhà đi, qua nhiều ngày như vậy, có lẽ đường ca sẽ không quấy rối nàng nữa.”
Thu Hương lấy lại tinh thần, nhìn thấy thiếu gia vẫn đang chuyên tâm vẽ tranh, giống như chưa từng bị ai quấy rầy vậy. Thu Hương cầm chặt bọc quần áo trong tay, mở miệng: “Mấy ngày liên tiếp, Thu Hương gấp gáp thêu xong một đôi giày, muốn nhờ thiếu gia~~~~ xin thiếu gia thay ta ~~~~ chuyển giao cho Phong Đại Ca."
Bốn tỳ nữ trong nhà đồng loạt nghiêng đầu nhìn nàng, Thu Hương lại chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu gia. Chiếc bút vẽ trong tay Đường Bá Hổ khẽ dừng, nàng nói: “Nàng làm, chính nàng đưa.”
Thu Hương đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà Phong Đại Ca không hề quen biết ta~~~~~"
Nhiêu Nhi lạnh lùng cười một tiếng, trào phúng nói: “Ai u, thì ra Thu Hương muội muội muốn nhờ thiếu gia làm mối cho mình nha!”
Thu Hương hạ quyết tâm, nói: "Thiếu gia, nếu ngài vĩnh viễn chỉ có thể là thiếu gia, xin ngài hãy rộng lòng giúp đỡ, bỏ qua cho Phong Đại Ca đi ~~~~~"
Đám tỳ nữ đột nhiên sửng sốt, vẻ mặt càng trở nên bất thiện, trong mắt tràn ngập lửa giận. Hồng Nhi vừa muốn mở miệng thì một ánh mắt của Đường Bá Hổ lướt qua đã bắt nàng dừng lại, nhìn về phía Thu Hương nói: “Ta có buông tay hay không, cùng với chuyện hắn có thích nàng hay không, một chút quan hệ cũng không có.”
Nét mặt Thu Hương thoáng đỏ rồi thoáng trắng, hơi khom lưng làm động tác cúi chào, rồi nặng nề lui ra ngoài.
Cổ nhân nói, đừng giả vờ bị ép buộc, nếu giả vờ sẽ bị sét đánh[5].
Bên trong Thư phòng của Thanh Phong Trại, thư sinh nhìn Phong Nghịch đang không ngừng đi qua đi lại, cảm thấy mắt sắp hoa cả lên rồi. Phong Nghịch rất khổ não, từ sau đêm ở trong tiệm cháo kia, nàng phát hiện hắn đã biết mình là con gái, liền cự tuyệt không muốn gặp lại hắn nữa.
Phong Nghịch đột nhiên dừng lại trước mắt thư sinh, vươn tay níu lấy cổ áo hắn: “Ta là ai?”
Thư sinh trợn mắt, vẻ mặt sợ hãi, sau khi xác nhận mình không hề nghe nhầm câu hỏi, liền nghiêm túc trả lời: “Nếu đứng từ góc độ triết học để tham khảo vấn đề này thì ~~~~~~"
Phong Nghịch nhịn không được cắt ngang lời hắn, chọn lựa phương thức hướng dẫn trực tiếp: “Ta là thổ phỉ đúng không?"
Thư sinh kiên định gật đầu một cái.
Phong Nghịch tiếp tục chỉ dẫn: “Nếu như ta muốn một nữ nhân thì phải làm sao bây giờ?”
"Giành!" Thư sinh lời ít ý nhiều, bộ dạng đương nhiên, thấy chết không sợ, hết sức công chính.
Phong Nghịch buông cổ áo của thư sinh ra, vỗ vỗ bả vai cậu ta rồi cho cậu ta một ánh mắt ý bảo: “Đúng là một đồng chí có tiền đồ”, sau đó tiêu sái cười một tiếng, nói: “Tối nay, ta sẽ đem áp trại phu nhân lên núi.”
Thư sinh lập tức đổi bộ mặt bát quái hóng chuyện: “Trại chủ, là cô nương nhà nào vậy?”
"Đường Bá Hổ."
"Rầm!" Thư sinh dạng chân dạng tay, ngã ầm xuống đất.
Đêm đó không trăng không sao, đất trời đen kịt một màu, thích hợp hành động. Phong Nghịch ẩn vào Đường phủ, âm thầm tiến tới hậu viện, đang chuẩn bị thổi mê hương, đột nhiên phát hiện trong viện có một người đang ngồi bên cạnh chiếc bàn đá! Bóng dáng ấy khiến lòng Phong Nghịch loạn lạc, chỉ muốn hô hào lên: là kẻ gián điệp nào đã tiết lộ tin tức cho nàng?!!!!!!
Phong Nghịch thu mê hương lại, như một đứa trẻ phạm sai lầm đi tới trước mặt nàng, lại nghe thấy nàng bật cười: “Làm sao ngươi biết tối nay ta uống rượu ngon mà đến?”
Rượu? Quả nhiên có mùi rượu, nhìn kỹ lại, trên bàn đá có một vò rượu lùn tịt cùng với một chén rượu bé xíu.
"Hì hì… " Nàng tiếp tục cười, "Ngươi thật may mắn, vò rượu này đã cất giấu hai mươi năm, do chính phụ thân ta tự tay chôn đúng vào ngày ta xuất thế đấy.”
Lúc này Phong Nghịch mới để ý thấy lời nói của nàng hàm hồ không rõ, thì ra là say. Hắn thanh tĩnh lại, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Vò rượu này không phải chờ thời điểm nàng xuất giá mới có thể mở hay sao?”
“Phải.” Nàng gật đầu một cái, bộ dáng hết sức ngoan ngoãn. “Nhưng mà bây giờ không thể đợi được nữa rồi, bởi vì ta sẽ không gả ra ngoài.”
"Tại sao?"
“Bởi vì ta là anh trai, ta là bé trai, không thể gả cho người ta được.” Vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn, nàng nghiêm túc trả lời.
Trong lòng Phong Nghịch cảm thấy đau xót, nhẹ nhàng kéo nàng lại gần, thì thầm bên tai: “Ta dẫn nàng đi được không?”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, cái đầu nhỏ lệch về một bên suy tư một chút, sau đó gật đầu. hắn khẽ cau mày: “Biết ta là ai không?”
Nàng cười rộ lên như con mèo nhỏ: “Biết.”
“Là ai?”
“Phong Nghịch.”
Hắn ôm chặt lấy nàng, “Vụt” một tiếng liền bay đi.
Mấy tỳ nữ chen chúc đứng tại cửa sổ, xuyên qua song sắt nhìn ra bên ngoài.
"Oa!" Quân Nhi kêu lên "Thật sự là khinh công đấy! Thật sự có thể bay đấy! Thật sự rất rất đẹp trai đấy!"
Nhiêu Nhi cau mày, "Cứ để thiếu gia đi cùng hắn ta như vậy sao? Thế thì quá tiện nghi cho tiểu tử đó rồi!”
Hồng Nhi thở dài, "Ai bảo thiếu gia thích hắn chứ ~~~~~"
Chỉ có một mình Tô Nhi là trầm mặc, qua một hồi lâu, mọi người nghe thấy nàng sâu kín mở miệng: “Các tỷ nói, đêm nay, thiếu gia sẽ bị hắn ăn sao?”
Đám tỳ nữ lặng yên -_-///
Phong Nghịch mang Đường Bá Hổ về Thanh Phong Trại, đang không biết nên làm thế nào cho phải thì thấy nàng đứng ở tại chỗ, nhìn trái nhìn phải một chút, bộ dáng hết sức tò mò: “Thì ra đây chính là hang ổ của thổ phỉ nha, không phải là rất đáng sợ hay sao?”
Mồ hôi lạnh trên trán Phong Nghịch tuôn rơi, đột nhiên hắn ý thức được một vấn đề khá nghiêm trọng: “Nàng biết ta là ai?”
Đường Bá Hổ gật đầu một cái, "Trại chủ Thanh Phong Trại, Giang Nam không ai không biết."
Phong Nghịch 囧: Mẹ vợ, sao người có thể phạm phải sai lầm cơ bản như thế chứ? Vì sao ta lại đi nói tên thật của mình cho nàng biết chứ?”
Mẹ Hồng cười: Con rể à, người làm sao có thể không phạm sai lầm một hai lần chứ, con nói có đúng không?! Ha ha, ha ha ha, ha ha ha a ~~
Đường Bá Hổ đột nhiên bật cười như một con mèo nhỏ, hơn nữ còn là một con mèo thích đi ăn trộm vặt nữa, sấn tới trước người Phong Nghịch, thì thầm: “Ta cho ngươi biết một bí mật, ngươi không thể nói cho người khác biết nha.”
Phong Nghịch gật đầu một cái, Đường Bá Hổ liền đưa môi hồng kề sát lỗ tai hắn, nói: “Lúc Thanh Phong Trại mới xuất hiện, ta đã len lén tới Hoành Đoạn Sơn một lần, gặp qua cái người tên Phong Nghịch ấy rồi.”
Phong Nghịch đỏ mặt, cau mày, "Nàng tới nhìn hắn làm cái gì?"
“Tất cả mọi người đều nói hắn có vẻ ngoài rất đẹp, còn đánh đồng hắn với ta nữa, thế nên ta tới đó xem một chút, hắn liệu có đẹp mắt như ta hay không thôi.”
Orz a Orz, 囧rz.
Phong Nghịch chậm rãi cúi đầu, chậm rãi lại gần nàng, đặt trán mình lên trán Đường Bá Hổ, thanh âm dịu dàng, mềm mại, khàn khàn quyến rũ: “Vậy nàng cảm thấy, hắn có đẹp mắt không?”
Nàng vẫn chỉ cười, nụ cười mang theo vài phần ngượng ngùng e thẹn của thiếu nữ, bởi vì uống rượu, sắc mặt vốn đã màu hồng phấn nay càng thêm hồng hơn. Phong Nghịch đột ngột cúi xuống ngậm lấy bờ môi kiều diễm, ướt át đỏ mọng kia, thừa dịp nàng khẽ nhếch miệng vì kinh ngạc, chậm rãi dò xét tiến vào. Nàng trố mắt nửa khắc, sau đó liền học theo động tác của hắn, dây dưa cùng cái lưỡi đó ~~~~~~~~
Thiên Lôi Địa Hỏa, đột ngột nổ tung! Bọn họ kịch liệt ôm hôn, xé rách quần áo đối phương, song song ngã xuống giường. . . . . . *%¥#@*%¥#&. . . . . . %¥#. . . . . . &*#¥@ (Tỉnh lược vạn từ)
Say rượu + cả đêm vận động trên giường~~~ Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Đường Bá Hổ đau đến mức hận không thể cắt rời đầu óc của mình ra, đột nhiên nàng phát hiện nơi này không phải giường của mình! Vội vàng ngồi dậy, sợ hãi vén một góc chăn lên ~~~~~~ Ngang trời, cái đó, sấm sét! Là ~~~~~~~~ sấm sét đấy!
(Chị ấy đang muốn nói câu “Tình thiên phích lịch”, tức là sét đánh giữa trời quang ấy mà! Có điều sợ quá nên câu cú lộn xộn hết cả lên)
Nam nhân bên cạnh ngủ rất say sưa, nàng hung hăng gõ đầu mình vài cái, miễn cưỡng nhớ lại được một chút kí ức đứt quãng của ngày hôm qua, lại quên mất vấn đề mấu chốt nhất! Ai có thể nói cho nàng biết, rốt cuộc là nàng đẩy ngã hắn trước hay là hắn đẩy ngã nàng đây???
Mẹ Hồng cười híp mắt: Thật xin lỗi Tiểu Bá Hổ, bổn văn không cung cấp cũng không phục vụ vấn đề này.
Không muốn nghĩ cũng không định nghĩ ra nữa, việc cấp bách lúc này là thừa dịp hắn còn chưa tỉnh, nhanh chóng rời đi. Đường Bá Hổ nhẹ nhàng xuống giường, muốn tìm bộ y phục để mặc, nhưng trên đất chỉ toàn là vải vụn~~~~囧~~~~ có thể thấy được chiến sự đêm qua kịch liệt thế nào ~~~~~~~~~~~~
Phong Nghịch mở mắt, ánh mắt híp lại như một đường chỉ, nhìn thân thể nhỏ bé trước lồi sau vểnh đang ở trước giường lúc ẩn lúc hiện, rốt cuộc không nhịn được, im lặng không tiếng động ngồi dậy ~~~~~ vươn tay tóm nàng trở lại trên giường ~~~~~
OOXX
OO, XX
OO, cái đó, XX
. . . . . .
. . . . . .
Lăn qua lăn lại đến không còn sức lực, Đường Bá Hổ đẩy Phong Nghịch vẫn còn đang ở trên người mình xuống, (không sai, là Đường Bá Hổ đẩy Phong Nghịch từ người mình xuống đấy囧), đưa lưng về phía hắn, thở hổn hển. Phong Nghịch nằm phía sau nàng, nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy vòng eo nhỏ bé, dúi mặt vào cổ nàng, tham lam hưởng thụ mùi hương cơ thể.
“Chuyện ngày hôm nay, hy vọng ngươi có thể quên đi.”
"Tại sao?"
"Ta không thể lập gia đình."
"Tại sao?"
"~~~~~~ Nếu như bị người ta phát hiện năm đó người qua đời là anh trai mà không phải là ta, toàn bộ sản nghiệp của phụ thân sẽ rơi vào trong tay đường ca mất.”
“Cái này, hay là ta xin hoàng thượng ban chiếu đặc biệt cho nhà nàng.”
"Hoàng thượng tại sao phải nghe lời ngươi?"
“Đó là cha ta mà.”
Đường Bá Hổ cứng rắn quay đầu lại: “Về sau ngươi sẽ làm hoàng thượng?” Mẹ Hồng 囧: Tiểu Bá Hổ, con chú ý đến điểm thật đặc biệt ~~~~
Phong Nghịch dịu dàng khẽ vuốt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng: “Đó là chuyện của thái tử, không liên quan đến ta.”
“Tại sao ngươi lại chạy tới Cô Tô làm thổ phỉ?”
Phong Nghịch rất muốn nói một câu không biết xấu hổ là: “Vì biết nàng”, nhưng lời đến khóe miệng lại không dám xuất ra, thế là thành thật trả lời: “Sở thích nghiệp dư thôi.”
Đường Bá Hổ bĩu môi, lại quay người đi, tiếp tục đưa lưng về phía hắn, song thân thể đã buông lỏng rất nhiều, có lẽ là vì đã buông lỏng tâm tình.
“Anh trai nàng tên Dần, nàng tên Mão, Dần cầm tinh con hổ, Mão cầm tinh con thỏ, anh trai nàng có tên tự là Đường Bá Hổ, vậy tên tự của nàng là gì? Bá Thỏ? Trọng Thỏ? Bạch Thỏ? Tiểu Bạch Thỏ? Đại Bạch Thỏ? Đường Bạch Thỏ?”
Nàng trầm mặc.
“Hồi còn bé nàng có từng nghe qua một bài đồng dao thế này hay không, bạn thỏ trắng, trắng thật trắng, hai lỗ tai vểnh vểnh, thích ăn cà rốt với rau xanh, rồi nhảy thật là dễ thương!^_^”
Nàng tiếp tục trầm mặc, trầm mặc đầy đáng sợ.
"Chưa từng nghe qua sao? Không sao, ta đố nàng một câu nhé! Tiểu Bạch cộng thêm Tiểu Bạch, biết tương đương với cái gì không? Ha ha, không biết đúng không? Tương đương với Tiểu Bạch Thỏ đấy! ^_^"
Thân thể của nàng bắt đầu khẽ run.
“Hay ta kể cho nàng một câu truyện cười nhé! Nghe từ thỏ lưu manh bao giờ chưa? Biết nó tại sao được gọi là thỏ lưu mang không? ^_^, bởi vì nó thích giở trò lưu manh chứ còn gì nữa! (quả nhiên rất lạnh 囧) ^_^ cũng như nàng vậy, ^_^ Đường Bạch Thỏ giở trò lưu manh, liền thay đổi thành thỏ lưu manh rồi ! ^_^"
Phong Nghịch bạo tẩu: Vì sao ta lại nói những lời ngu ngốc, dở hơi, nhàm chán, não tàn như thế chứ!! Mẹ nó!!!!!!!
Mẹ Hồng bình tĩnh: Vì mục đích phục vụ giải trí cho nhân dân!
Nàng đột nhiên ngồi dậy, bò qua hắn xuống giường, hắn liền vươn tay ôm lấy eo nàng: “Tức giận? Ta chỉ muốn trêu nàng thôi mà!”
Nàng lạnh lùng mở miệng: "Ta muốn về nhà."
Hắn không buông tay, cười nói, "Trở về nhà nào chứ, chúng ta đã có Chu Công Chi Lễ[6] rồi, sau này sẽ là vợ chồng, nơi này chính là nhà của nàng, trong kinh thành cũng sẽ có một nhà.”
Mặt nàng không chút thay đổi: “Sau khi trở về ta sẽ bảo người đưa thư từ hôn đến đây.”
Hắn rốt cuộc cũng luống cuống, ôm nàng chặt hơn: “Tiểu bảo bối, tiểu cục cưng, tiểu bạch thỏ, wow, a! Không đúng không đúng! Ta sai rồi, vi phu sai rồi! Chỉ cần nàng không tức giận, cái gì ta cũng sẽ đáp ứng nàng!”
"Thật?"
"Thật!"
“Sau khi thành thân, ta vẫn muốn mặc nam trang.”
“Được!”
“Ta còn muốn đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng.”
“Được!”
“Ta còn muốn giở trò lưu manh.”
“Được!”
“Ta còn muốn giành kẹo que của trẻ nhỏ nữa.”
“Được!”
“Ta làm những chuyện này, ngươi cũng phải làm theo ta.”
“Được!”
“Được rồi, lần này liền tha thứ cho ngươi."
“Được! ~~~~ Vợ tốt ~~~” Hắn hôn lên trán nàng, không hề phát hiện, trong ánh mắt Đường Bá Hổ thấp thoáng một tia cười giảo hoạt.
Phong Nghịch: Ta có phát hiện, chẳng qua chỉ làm bộ như không biết mà thôi, không có cách nào, ai bảo ta thương vợ cơ chứ ~~~~~~~~~~
Nàng cười rất ngọt ngào, cả khuôn mặt ngập tràn sắc thái hạnh phúc giống như một con bướm vừa phá kén chui ra, đáng yêu đến mức khiến người ta không sao dời tầm mắt được, lại giống như một đóa hoa anh túc mê muội tâm trí mọi người, khiến họ không thể hô hấp. Phong Nghịch ôm nàng vào trong nghịch, ngắm nhìn nụ cười của nàng, hoàn toàn đắm chìm bên trong~~~~~
Nụ cười thứ ba, nhập đến tận xương, yêu mị vô cùng.
Phong Nghịch cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Sao thế?"
"Không muốn về nhà." Nàng khẽ cau mày, giọng điệu lẽ thẳng khí hùng, giống như có ai đang thiếu tiền của mình vậy.
"Muốn đi đâu sao?" Phong Nghịch cười hỏi, ánh mắt trở nên nhu tình như dòng nước chảy~~~~~~ con đường từ một thổ phỉ trở thành một vú em ngắn ngủi cỡ nào a ~~~~~~ con rể à, đây là thiên phú! Mẹ vợ quả nhiên không có chọn lầm người mà~~~~~
"Muốn đi leo núi." Tròng mắt đen láy lấp lánh như ánh sao.
"Leo~~~~~~~~~" Phong Nghịch há hốc mồm, trợn mắt: “Núi???!!!!!!" Một tiếng “ầm” vang lên, trong đầu giống như đã bị đứt một dây thần kinh nào đó. “Nhưng mà ~~~~~gần đây hình như ~~~~~ không có ~~~~~ ngọn núi nào hết~~~~~"
"Hoành Đoạn Sơn mà ngươi cũng không biết hay sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Bá Hổ cong lên, khinh miệt liếc nhìn hắn một cái.
Phong Nghịch lặng lẽ chảy nước miếng trong lòng, oa!!! Vẻ mặt thật sexy quá!! Ánh mắt thật sexy quá! Ấy ~~~ không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những thứ kỳ quái ấy ~~~ hắn vội vàng đổi thành gương mặt của vú em, tận tình khuyên bảo: “Trên Hoành Đoạn Sơn có hang ổ của thổ phỉ, rất nguy hiểm!"
“Không sao,” Tròng mắt đen sáng ngời càng thêm long lanh: “Chúng ta đi từ phía sau núi lên, không quấy rầy đến chuyện làm ăn của người ta.”
Hic 囧
Lượn một vòng ~~~~ vòng qua phía sau núi, Phong Nghịch vừa đi vừa hết sức cảnh giác, sợ gặp phải thủ hạ sẽ vạch trần thân phận của mình, thật may là, bọn thổ phỉ không có thói quen mò mẫm dưới chân núi.
Hoành Đoạn Sơn cũng không hẳn là cao, phong cảnh trên núi cũng không tốt, chỉ có một ít hoa cỏ dại, cây cối thưa thớt, Phong Nghịch không hiểu Đường Bá Hổ sao lại nghĩ đến việc leo núi, chẳng qua, ít thắc mắc vấn đề là một trong những đức tính tốt của hắn, bất kể nàng muốn cái gì, làm cái gì, hắn đều nguyện ý vô điều kiện giúp đỡ.
Hoành Đoạn Sơn mặc dù không cao nhưng suy cho cùng nó vẫn là một ngọn núi (nói nhảm), càng lên cao dần, Đường Bá Hổ càng đi chậm hơn, di chuyển từng chút từng chút một, Phong Nghịch nhìn thấy bộ dáng cố gắng hết sức của nàng, đưa tay muốn giúp đỡ, nhưng đầu ngón tay hai người vừa chạm vào nhau liền lập tức rụt lại như điện giật, Đường Bá Hổ nhanh chóng rút tay về! Mọi dây thần kinh trong nháy mắt tập trung đến đầu ngón tay, cảm giác tê dại đến kỳ dị.
Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này trôi qua, Đường Bá Hổ tiếp tục dựa vào sức mình, hì hà hì hục leo lên đỉnh núi, trực tiếp ngồi phịch xuống bãi cỏ, không hề để ý tới trường bào bằng gấm mới tinh của mình, bộ dáng hào phóng hoàn toàn không giống tiểu thư khuê các chút nào.
Phong Nghịch ngồi xuống bên người nàng, nghe thấy nàng nói: “May mà kịp xem mặt trời lặn.”
Nàng mất nhiều sức lực như vậy chỉ vì muốn lên tới đỉnh núi xem mặt trời lặn. Hắn lẳng lặng ngồi cùng với nàng, nhìn theo hướng nàng chỉ, ở phương xa, mặt trời đang lặn xuống, ánh chiều tà dần buông, hắn ở trên núi lâu như vậy mà chưa từng để ý xem mặt trời lặn thế nào, thì ra chúng không hề giống nhau.
Đầu vai đột nhiên có chút nặng, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy thân hình nhỏ bé của nàng dựa vào vai hắn, ngủ thiếp đi.
Ánh chiều tà sắp tan hết, luồng sáng cuối cùng rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp của nàng, vô cùng rực rỡ. Hắn nghe thấy tiếng gọi động lòng của trái tim, hơi cúi đầu, ấn xuống trên trán nàng một nụ hôn nhẹ.
[…]
"A! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Một tiếng hét thảm thiết kinh người phá vỡ màn đêm đen nhánh tịch mịch, trong hậu viện của Đường phủ, Quân Nhi vội vàng hấp tấp chạy sang căn phòng bên cạnh, vừa chạy vừa nói: “Không xong không xong! Việc không xong rồi! Không thấy thiếu gia đâu cả.”
Hồng Nhi đang nằm ở trên giường hết sức bình tĩnh nhìn nàng một cái, rồi hết sức bình tĩnh mở miệng: “Nửa canh giờ trước thiếu gia đã ra khỏi cửa rồi.”
“A?” Quân Nhi sững sờ. “Tại sao ta lại không biết?”
Hồng nhi tiếp tục bình tĩnh, "Vì thiếu gia nhảy cửa sổ để đi."
Quân nhi: @_@ "Trễ như thế thiếu gia đi ra cửa để làm gì?”
Hồng nhi vẫn bình tĩnh, "Nói chuyện yêu đương."
Quân nhi: @_@, @_@ "Nhưng mà ~~~~~~~ thiếu gia làm sao có thể ~~~~~~~~~~"
Hồng nhi than khẽ, nhưng một hơi còn chưa có thán xong đã đột nhiên ngồi dậy!
Quân nhi: @_@, ? _? , @_@ "Hồng tỷ tỷ, tỷ ~~~~~~~~"
“~~~~~~~ Không sao." Hồng nhi chậm rãi nằm xuống ~~~~~~~ Tối nay thiếu gia tắm xong, hình như chưa dùng dây buộc ngực thì phải ~~~~~~~~
Đưa Đường Bá Hổ ra ngoài ăn khuya, Phong Nghịch rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Tại sao ngươi lại lưng cong, có ngực.”
“Ừm, bụng của ta bị đau.” Đường Bá Hổ cúi đầu.
“Đau bụng làm sao mà có ngực được?”
Đường Bá Hổ đột nhiên ngẩng đầu, mắt lộ vẻ hung ác: “Dài dòng nữa, ta đại diện cho trăng sáng tới trừng phạt ngươi.”
(trăng sáng giơ tay lên ing, không quản chuyện người ta là không quản chuyện người ta~~~~~~~~~~~~~)
Phong Nghịch ngoan ngoãn câm miệng, bởi vì liên tưởng đến chuyện gì không hay ho nên đành mang Đường Bá Hổ đi tới tiệm cháo.
Vẻ mặt Đường Bá Hổ kinh ngạc: “Không phải nói đi ăn lẩu tốt hơn sao?”
Phong Nghịch giúp nàng kéo ghế ngồi xuống: “Đau bụng thì đừng nên ăn lẩu.” Gọi cho nàng một chén cháo táo đỏ bách hợp, Đường Bá Hổ lại có ý kiến: “Ta không thích ăn cái này!”
“Vậy thì đổi một chén cháo ô mai đường đỏ nhé!”
“Không thích.”
“Cháo gừng cùng cây bo bo thì sao?”
“Không thích.”
“Cháo gừng và đường đỏ?”
“Không thích.”
Bà chủ đứng ở một bên, nhìn chằm chằm Đường Bá Hổ từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trước ra sau mấy lần, rồi lại lên trên lại sang trái thêm vài lần nữa ~~~~~~~~~~~~
Đường Bá Hổ đột nhiên hiểu được dụng ý của Phong Nghịch, khuôn mặt nhỏ bé “xèo” một cái cháy sạch, đỏ bừng bừng, hắn ta phát hiện từ lúc nào nha~~nha nha nha nha nha ~~~~~~~~~~~~~~~
Phong Nghịch thấy Đường Bá Hổ đột nhiên nung đỏ cả mặt mình, thấy bản thân cũng có lỗi nên liền tự động nung mặt theo, mặt đỏ to cùng mặt đỏ nhỏ xì xụp húp cháo với nhau. Bà chủ đứng một bên len lén liếc nhìn, thiếu chút nữa nội thương mà chết, thật là đáng yêu thật là đáng yêu quá~~~ cả hai đều thật là đáng yêu ~~~~~ thật muốn ôm một cái thật chặt a ~~~~~~ thật muốn xoa xoa một cái a ~~~~~~thật muốn ôm vào lòng mình a ~~~~~~ thật muốn hôn một cái a ~~~~~ ừm ~~~~~~ hôn đứa con tương lai của hai người-_-///
Tâm tình bất an, Thu Hương đứng trước cửa vào hậu viện của Đường phủ, lần thứ sáu vươn tay sờ lên chiếc bao cầm theo, bên trong đó là một đôi giày của đàn ông, nàng đã tốn công tốn sức hoàn thành. Thu Hương là con gái của chưởng quầy cửa hàng may mặc trong Thành Đông, bởi vì có mấy phần thùy mị, mấy phần nết na, lại từng làm nha hoàn trong Hoa gia không lâu nên cũng coi như đã từng trải việc đời, ánh mắt tất nhiên sẽ cao hơn so với người bình thường một chút. Mấy ngày trước đây, nàng được Đường Bá Hổ nhìn trúng, mang về Đường phủ, trong lòng nàng vốn dĩ mừng rỡ vô cùng, Đường Bá Hổ mặc dù nổi danh phong lưu không sao kiềm chế được, lại thích trêu chọc nữ nhân ~~~~~~ nhưng có câu nói thế này, nam nhân không hư, nữ nhân không yêu, huống chi nam nhân này còn tuấn tú, của cải giàu sang như vậy, cho dù chỉ làm một tiểu thiếp trong phủ của hắn thôi cũng đã cam lòng rồi ~~~~~~ nhưng ai ngờ ~~~~~~~~~ aizzz ~~~~~~~
Rèm cửa bị nhấc lên, một thiếu nữ áo tím lắc chiếc eo nhỏ nhắn đi ra ngoài, lười biếng ngáp một cái, lúc nhìn thấy rõ Thu Hương trước mặt, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại bực bội: “Cô lại tới đây làm cái gì?”
Mặc dù trong lòng rất buồn phiền nhưng vẻ mặt Thu Hương vẫn không biến sắc, hết sức vâng lời, khom lưng nói: “Thỉnh an Nhiêu tỷ tỷ, Thu Hương có chuyện muốn cầu kiến thiếu gia."
Nhiêu Nhi khẽ phủi chiếc váy lụa: “Có chuyện gì cứ việc nói cho ta, ta sẽ bẩm báo lại với thiếu gia sau.”
Thu Hương nắm chặt bọc quần áo trong tay, khẽ cắn răng: “Thu Hương muốn gặp thiếu gia.”
Nhiêu Nhi nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, không hề lên tiếng, xoay người đi vào trong nhà, đúng lúc nàng vén rèm cửa lên định bước vào, Thu Hương đột nhiên lên tiếng hô to: "Thiếu gia! Thiếu gia!"
Nhiêu Nhi lập tức quay lại, hung tợn lườm nguýt với nàng ta, đồng thời trong nhà cũng vang lên tiếng nói: “Người nào ở bên ngoài?"
Đây là lần đầu tiên Thu Hương đi vào phòng của thiếu gia, không đắt tiền như trong tưởng tượng của nàng, trong phòng chỉ có mùi thơm thoang thoảng hết sức thu hút. Thiếu gia đang đứng trước thư án vẽ tranh, Tô Nhi mài mực, Quân Nhi đứng bên cạnh cầm quạt, còn Hồng Nhi bưng một cái chén sứ men xanh đứng ở một bên, thiếu gia khẽ nghiêng đầu, nàng liền giúp thiếu gia nếm một hớp, Thu Hương phỏng đoán, chén sứ kia có lẽ đựng nước ô mai ướp lạnh bên trong.
Khí trời tháng sáu đã rất oi bức, thiếu gia chỉ mặc một bộ trường bào màu trắng, ống tay áo kéo lên tới khuỷu, gần như không thể phân rõ, nơi nào là làn da trắng mịn của thiếu gia, nơi nào là gấm vóc trắng tinh của bộ trường bào nữa.
Nếu như thiếu gia không phải là nữ nhân~~~~~~~~~~ nếu như không phải đêm hôm đó, nàng phát hiện thiếu gia là một phụ nữ thì ~~~~~~~~~~~~
“Nếu Thu Hương không nguyện ý đợi ở trong phủ thì hãy về nhà đi, qua nhiều ngày như vậy, có lẽ đường ca sẽ không quấy rối nàng nữa.”
Thu Hương lấy lại tinh thần, nhìn thấy thiếu gia vẫn đang chuyên tâm vẽ tranh, giống như chưa từng bị ai quấy rầy vậy. Thu Hương cầm chặt bọc quần áo trong tay, mở miệng: “Mấy ngày liên tiếp, Thu Hương gấp gáp thêu xong một đôi giày, muốn nhờ thiếu gia~~~~ xin thiếu gia thay ta ~~~~ chuyển giao cho Phong Đại Ca."
Bốn tỳ nữ trong nhà đồng loạt nghiêng đầu nhìn nàng, Thu Hương lại chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu gia. Chiếc bút vẽ trong tay Đường Bá Hổ khẽ dừng, nàng nói: “Nàng làm, chính nàng đưa.”
Thu Hương đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà Phong Đại Ca không hề quen biết ta~~~~~"
Nhiêu Nhi lạnh lùng cười một tiếng, trào phúng nói: “Ai u, thì ra Thu Hương muội muội muốn nhờ thiếu gia làm mối cho mình nha!”
Thu Hương hạ quyết tâm, nói: "Thiếu gia, nếu ngài vĩnh viễn chỉ có thể là thiếu gia, xin ngài hãy rộng lòng giúp đỡ, bỏ qua cho Phong Đại Ca đi ~~~~~"
Đám tỳ nữ đột nhiên sửng sốt, vẻ mặt càng trở nên bất thiện, trong mắt tràn ngập lửa giận. Hồng Nhi vừa muốn mở miệng thì một ánh mắt của Đường Bá Hổ lướt qua đã bắt nàng dừng lại, nhìn về phía Thu Hương nói: “Ta có buông tay hay không, cùng với chuyện hắn có thích nàng hay không, một chút quan hệ cũng không có.”
Nét mặt Thu Hương thoáng đỏ rồi thoáng trắng, hơi khom lưng làm động tác cúi chào, rồi nặng nề lui ra ngoài.
Cổ nhân nói, đừng giả vờ bị ép buộc, nếu giả vờ sẽ bị sét đánh[5].
Bên trong Thư phòng của Thanh Phong Trại, thư sinh nhìn Phong Nghịch đang không ngừng đi qua đi lại, cảm thấy mắt sắp hoa cả lên rồi. Phong Nghịch rất khổ não, từ sau đêm ở trong tiệm cháo kia, nàng phát hiện hắn đã biết mình là con gái, liền cự tuyệt không muốn gặp lại hắn nữa.
Phong Nghịch đột nhiên dừng lại trước mắt thư sinh, vươn tay níu lấy cổ áo hắn: “Ta là ai?”
Thư sinh trợn mắt, vẻ mặt sợ hãi, sau khi xác nhận mình không hề nghe nhầm câu hỏi, liền nghiêm túc trả lời: “Nếu đứng từ góc độ triết học để tham khảo vấn đề này thì ~~~~~~"
Phong Nghịch nhịn không được cắt ngang lời hắn, chọn lựa phương thức hướng dẫn trực tiếp: “Ta là thổ phỉ đúng không?"
Thư sinh kiên định gật đầu một cái.
Phong Nghịch tiếp tục chỉ dẫn: “Nếu như ta muốn một nữ nhân thì phải làm sao bây giờ?”
"Giành!" Thư sinh lời ít ý nhiều, bộ dạng đương nhiên, thấy chết không sợ, hết sức công chính.
Phong Nghịch buông cổ áo của thư sinh ra, vỗ vỗ bả vai cậu ta rồi cho cậu ta một ánh mắt ý bảo: “Đúng là một đồng chí có tiền đồ”, sau đó tiêu sái cười một tiếng, nói: “Tối nay, ta sẽ đem áp trại phu nhân lên núi.”
Thư sinh lập tức đổi bộ mặt bát quái hóng chuyện: “Trại chủ, là cô nương nhà nào vậy?”
"Đường Bá Hổ."
"Rầm!" Thư sinh dạng chân dạng tay, ngã ầm xuống đất.
Đêm đó không trăng không sao, đất trời đen kịt một màu, thích hợp hành động. Phong Nghịch ẩn vào Đường phủ, âm thầm tiến tới hậu viện, đang chuẩn bị thổi mê hương, đột nhiên phát hiện trong viện có một người đang ngồi bên cạnh chiếc bàn đá! Bóng dáng ấy khiến lòng Phong Nghịch loạn lạc, chỉ muốn hô hào lên: là kẻ gián điệp nào đã tiết lộ tin tức cho nàng?!!!!!!
Phong Nghịch thu mê hương lại, như một đứa trẻ phạm sai lầm đi tới trước mặt nàng, lại nghe thấy nàng bật cười: “Làm sao ngươi biết tối nay ta uống rượu ngon mà đến?”
Rượu? Quả nhiên có mùi rượu, nhìn kỹ lại, trên bàn đá có một vò rượu lùn tịt cùng với một chén rượu bé xíu.
"Hì hì… " Nàng tiếp tục cười, "Ngươi thật may mắn, vò rượu này đã cất giấu hai mươi năm, do chính phụ thân ta tự tay chôn đúng vào ngày ta xuất thế đấy.”
Lúc này Phong Nghịch mới để ý thấy lời nói của nàng hàm hồ không rõ, thì ra là say. Hắn thanh tĩnh lại, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Vò rượu này không phải chờ thời điểm nàng xuất giá mới có thể mở hay sao?”
“Phải.” Nàng gật đầu một cái, bộ dáng hết sức ngoan ngoãn. “Nhưng mà bây giờ không thể đợi được nữa rồi, bởi vì ta sẽ không gả ra ngoài.”
"Tại sao?"
“Bởi vì ta là anh trai, ta là bé trai, không thể gả cho người ta được.” Vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn, nàng nghiêm túc trả lời.
Trong lòng Phong Nghịch cảm thấy đau xót, nhẹ nhàng kéo nàng lại gần, thì thầm bên tai: “Ta dẫn nàng đi được không?”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, cái đầu nhỏ lệch về một bên suy tư một chút, sau đó gật đầu. hắn khẽ cau mày: “Biết ta là ai không?”
Nàng cười rộ lên như con mèo nhỏ: “Biết.”
“Là ai?”
“Phong Nghịch.”
Hắn ôm chặt lấy nàng, “Vụt” một tiếng liền bay đi.
Mấy tỳ nữ chen chúc đứng tại cửa sổ, xuyên qua song sắt nhìn ra bên ngoài.
"Oa!" Quân Nhi kêu lên "Thật sự là khinh công đấy! Thật sự có thể bay đấy! Thật sự rất rất đẹp trai đấy!"
Nhiêu Nhi cau mày, "Cứ để thiếu gia đi cùng hắn ta như vậy sao? Thế thì quá tiện nghi cho tiểu tử đó rồi!”
Hồng Nhi thở dài, "Ai bảo thiếu gia thích hắn chứ ~~~~~"
Chỉ có một mình Tô Nhi là trầm mặc, qua một hồi lâu, mọi người nghe thấy nàng sâu kín mở miệng: “Các tỷ nói, đêm nay, thiếu gia sẽ bị hắn ăn sao?”
Đám tỳ nữ lặng yên -_-///
Phong Nghịch mang Đường Bá Hổ về Thanh Phong Trại, đang không biết nên làm thế nào cho phải thì thấy nàng đứng ở tại chỗ, nhìn trái nhìn phải một chút, bộ dáng hết sức tò mò: “Thì ra đây chính là hang ổ của thổ phỉ nha, không phải là rất đáng sợ hay sao?”
Mồ hôi lạnh trên trán Phong Nghịch tuôn rơi, đột nhiên hắn ý thức được một vấn đề khá nghiêm trọng: “Nàng biết ta là ai?”
Đường Bá Hổ gật đầu một cái, "Trại chủ Thanh Phong Trại, Giang Nam không ai không biết."
Phong Nghịch 囧: Mẹ vợ, sao người có thể phạm phải sai lầm cơ bản như thế chứ? Vì sao ta lại đi nói tên thật của mình cho nàng biết chứ?”
Mẹ Hồng cười: Con rể à, người làm sao có thể không phạm sai lầm một hai lần chứ, con nói có đúng không?! Ha ha, ha ha ha, ha ha ha a ~~
Đường Bá Hổ đột nhiên bật cười như một con mèo nhỏ, hơn nữ còn là một con mèo thích đi ăn trộm vặt nữa, sấn tới trước người Phong Nghịch, thì thầm: “Ta cho ngươi biết một bí mật, ngươi không thể nói cho người khác biết nha.”
Phong Nghịch gật đầu một cái, Đường Bá Hổ liền đưa môi hồng kề sát lỗ tai hắn, nói: “Lúc Thanh Phong Trại mới xuất hiện, ta đã len lén tới Hoành Đoạn Sơn một lần, gặp qua cái người tên Phong Nghịch ấy rồi.”
Phong Nghịch đỏ mặt, cau mày, "Nàng tới nhìn hắn làm cái gì?"
“Tất cả mọi người đều nói hắn có vẻ ngoài rất đẹp, còn đánh đồng hắn với ta nữa, thế nên ta tới đó xem một chút, hắn liệu có đẹp mắt như ta hay không thôi.”
Orz a Orz, 囧rz.
Phong Nghịch chậm rãi cúi đầu, chậm rãi lại gần nàng, đặt trán mình lên trán Đường Bá Hổ, thanh âm dịu dàng, mềm mại, khàn khàn quyến rũ: “Vậy nàng cảm thấy, hắn có đẹp mắt không?”
Nàng vẫn chỉ cười, nụ cười mang theo vài phần ngượng ngùng e thẹn của thiếu nữ, bởi vì uống rượu, sắc mặt vốn đã màu hồng phấn nay càng thêm hồng hơn. Phong Nghịch đột ngột cúi xuống ngậm lấy bờ môi kiều diễm, ướt át đỏ mọng kia, thừa dịp nàng khẽ nhếch miệng vì kinh ngạc, chậm rãi dò xét tiến vào. Nàng trố mắt nửa khắc, sau đó liền học theo động tác của hắn, dây dưa cùng cái lưỡi đó ~~~~~~~~
Thiên Lôi Địa Hỏa, đột ngột nổ tung! Bọn họ kịch liệt ôm hôn, xé rách quần áo đối phương, song song ngã xuống giường. . . . . . *%¥#@*%¥#&. . . . . . %¥#. . . . . . &*#¥@ (Tỉnh lược vạn từ)
Say rượu + cả đêm vận động trên giường~~~ Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Đường Bá Hổ đau đến mức hận không thể cắt rời đầu óc của mình ra, đột nhiên nàng phát hiện nơi này không phải giường của mình! Vội vàng ngồi dậy, sợ hãi vén một góc chăn lên ~~~~~~ Ngang trời, cái đó, sấm sét! Là ~~~~~~~~ sấm sét đấy!
(Chị ấy đang muốn nói câu “Tình thiên phích lịch”, tức là sét đánh giữa trời quang ấy mà! Có điều sợ quá nên câu cú lộn xộn hết cả lên)
Nam nhân bên cạnh ngủ rất say sưa, nàng hung hăng gõ đầu mình vài cái, miễn cưỡng nhớ lại được một chút kí ức đứt quãng của ngày hôm qua, lại quên mất vấn đề mấu chốt nhất! Ai có thể nói cho nàng biết, rốt cuộc là nàng đẩy ngã hắn trước hay là hắn đẩy ngã nàng đây???
Mẹ Hồng cười híp mắt: Thật xin lỗi Tiểu Bá Hổ, bổn văn không cung cấp cũng không phục vụ vấn đề này.
Không muốn nghĩ cũng không định nghĩ ra nữa, việc cấp bách lúc này là thừa dịp hắn còn chưa tỉnh, nhanh chóng rời đi. Đường Bá Hổ nhẹ nhàng xuống giường, muốn tìm bộ y phục để mặc, nhưng trên đất chỉ toàn là vải vụn~~~~囧~~~~ có thể thấy được chiến sự đêm qua kịch liệt thế nào ~~~~~~~~~~~~
Phong Nghịch mở mắt, ánh mắt híp lại như một đường chỉ, nhìn thân thể nhỏ bé trước lồi sau vểnh đang ở trước giường lúc ẩn lúc hiện, rốt cuộc không nhịn được, im lặng không tiếng động ngồi dậy ~~~~~ vươn tay tóm nàng trở lại trên giường ~~~~~
OOXX
OO, XX
OO, cái đó, XX
. . . . . .
. . . . . .
Lăn qua lăn lại đến không còn sức lực, Đường Bá Hổ đẩy Phong Nghịch vẫn còn đang ở trên người mình xuống, (không sai, là Đường Bá Hổ đẩy Phong Nghịch từ người mình xuống đấy囧), đưa lưng về phía hắn, thở hổn hển. Phong Nghịch nằm phía sau nàng, nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy vòng eo nhỏ bé, dúi mặt vào cổ nàng, tham lam hưởng thụ mùi hương cơ thể.
“Chuyện ngày hôm nay, hy vọng ngươi có thể quên đi.”
"Tại sao?"
"Ta không thể lập gia đình."
"Tại sao?"
"~~~~~~ Nếu như bị người ta phát hiện năm đó người qua đời là anh trai mà không phải là ta, toàn bộ sản nghiệp của phụ thân sẽ rơi vào trong tay đường ca mất.”
“Cái này, hay là ta xin hoàng thượng ban chiếu đặc biệt cho nhà nàng.”
"Hoàng thượng tại sao phải nghe lời ngươi?"
“Đó là cha ta mà.”
Đường Bá Hổ cứng rắn quay đầu lại: “Về sau ngươi sẽ làm hoàng thượng?” Mẹ Hồng 囧: Tiểu Bá Hổ, con chú ý đến điểm thật đặc biệt ~~~~
Phong Nghịch dịu dàng khẽ vuốt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của nàng: “Đó là chuyện của thái tử, không liên quan đến ta.”
“Tại sao ngươi lại chạy tới Cô Tô làm thổ phỉ?”
Phong Nghịch rất muốn nói một câu không biết xấu hổ là: “Vì biết nàng”, nhưng lời đến khóe miệng lại không dám xuất ra, thế là thành thật trả lời: “Sở thích nghiệp dư thôi.”
Đường Bá Hổ bĩu môi, lại quay người đi, tiếp tục đưa lưng về phía hắn, song thân thể đã buông lỏng rất nhiều, có lẽ là vì đã buông lỏng tâm tình.
“Anh trai nàng tên Dần, nàng tên Mão, Dần cầm tinh con hổ, Mão cầm tinh con thỏ, anh trai nàng có tên tự là Đường Bá Hổ, vậy tên tự của nàng là gì? Bá Thỏ? Trọng Thỏ? Bạch Thỏ? Tiểu Bạch Thỏ? Đại Bạch Thỏ? Đường Bạch Thỏ?”
Nàng trầm mặc.
“Hồi còn bé nàng có từng nghe qua một bài đồng dao thế này hay không, bạn thỏ trắng, trắng thật trắng, hai lỗ tai vểnh vểnh, thích ăn cà rốt với rau xanh, rồi nhảy thật là dễ thương!^_^”
Nàng tiếp tục trầm mặc, trầm mặc đầy đáng sợ.
"Chưa từng nghe qua sao? Không sao, ta đố nàng một câu nhé! Tiểu Bạch cộng thêm Tiểu Bạch, biết tương đương với cái gì không? Ha ha, không biết đúng không? Tương đương với Tiểu Bạch Thỏ đấy! ^_^"
Thân thể của nàng bắt đầu khẽ run.
“Hay ta kể cho nàng một câu truyện cười nhé! Nghe từ thỏ lưu manh bao giờ chưa? Biết nó tại sao được gọi là thỏ lưu mang không? ^_^, bởi vì nó thích giở trò lưu manh chứ còn gì nữa! (quả nhiên rất lạnh 囧) ^_^ cũng như nàng vậy, ^_^ Đường Bạch Thỏ giở trò lưu manh, liền thay đổi thành thỏ lưu manh rồi ! ^_^"
Phong Nghịch bạo tẩu: Vì sao ta lại nói những lời ngu ngốc, dở hơi, nhàm chán, não tàn như thế chứ!! Mẹ nó!!!!!!!
Mẹ Hồng bình tĩnh: Vì mục đích phục vụ giải trí cho nhân dân!
Nàng đột nhiên ngồi dậy, bò qua hắn xuống giường, hắn liền vươn tay ôm lấy eo nàng: “Tức giận? Ta chỉ muốn trêu nàng thôi mà!”
Nàng lạnh lùng mở miệng: "Ta muốn về nhà."
Hắn không buông tay, cười nói, "Trở về nhà nào chứ, chúng ta đã có Chu Công Chi Lễ[6] rồi, sau này sẽ là vợ chồng, nơi này chính là nhà của nàng, trong kinh thành cũng sẽ có một nhà.”
Mặt nàng không chút thay đổi: “Sau khi trở về ta sẽ bảo người đưa thư từ hôn đến đây.”
Hắn rốt cuộc cũng luống cuống, ôm nàng chặt hơn: “Tiểu bảo bối, tiểu cục cưng, tiểu bạch thỏ, wow, a! Không đúng không đúng! Ta sai rồi, vi phu sai rồi! Chỉ cần nàng không tức giận, cái gì ta cũng sẽ đáp ứng nàng!”
"Thật?"
"Thật!"
“Sau khi thành thân, ta vẫn muốn mặc nam trang.”
“Được!”
“Ta còn muốn đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng.”
“Được!”
“Ta còn muốn giở trò lưu manh.”
“Được!”
“Ta còn muốn giành kẹo que của trẻ nhỏ nữa.”
“Được!”
“Ta làm những chuyện này, ngươi cũng phải làm theo ta.”
“Được!”
“Được rồi, lần này liền tha thứ cho ngươi."
“Được! ~~~~ Vợ tốt ~~~” Hắn hôn lên trán nàng, không hề phát hiện, trong ánh mắt Đường Bá Hổ thấp thoáng một tia cười giảo hoạt.
Phong Nghịch: Ta có phát hiện, chẳng qua chỉ làm bộ như không biết mà thôi, không có cách nào, ai bảo ta thương vợ cơ chứ ~~~~~~~~~~
Nàng cười rất ngọt ngào, cả khuôn mặt ngập tràn sắc thái hạnh phúc giống như một con bướm vừa phá kén chui ra, đáng yêu đến mức khiến người ta không sao dời tầm mắt được, lại giống như một đóa hoa anh túc mê muội tâm trí mọi người, khiến họ không thể hô hấp. Phong Nghịch ôm nàng vào trong nghịch, ngắm nhìn nụ cười của nàng, hoàn toàn đắm chìm bên trong~~~~~
Nụ cười thứ ba, nhập đến tận xương, yêu mị vô cùng.
/4
|