Vuốt cằm, Cam Nhĩ Toàn cười tủm tỉm nói: Lam Lam, em phải biết rằng chỉ có võ công không thôi thì cũng không có lợi, người thông minh có thể dùng trí để thắng. Người kia đã quen dùng roi đúng không? Ưmh, để anh đi làm một cái kìm thật lớn, lần sau nếu là anh ta trở lại, anh liền dùng kìm cắt đứt cái roi thành từng đoạn, nhìn anh ta còn có thể kiêu ngạo như vậy hay không?.
Anh. . . . . . Khuất Lam Sơ cảm thấy bất lực, người này hình như không đem anh Lam Tranh để ở trong mắt chút nào, anh Lam Tranh trong nhà họ Khuất chính là cao thủ trẻ tuổi, biết mình nói thêm gì nữa cũng không có tác dụng, cô cũng mặc kệ anh.
Lông mày trầm xuống nghĩ tới những lời anh Lam Tranh vừa nói
Nếu như cả đời cô cũng không có biện pháp hoàn thành mười chuyện này, có phải là cả đời sẽ không giết anh luôn phải hay không?
Nếu nói như vậy, chẳng phải là muốn cô cả đời ở lại bên cạnh anh hay sao, chẳng lẽ. . . . . . Đây chính là ý định ban đầu của anh?
*********
Quả nhiên Lam Tranh lại tìm tới Cam Nhĩ Toàn rồi, bây giờ phải làm gì đây? Khuất Lam Thanh từ một chỗ khác trong bãi đậu xe thong dong bước ra.
Đi theo một bên là Khuất Lam Mạt tiếp lời nói: Ông nội giao cho em tiếp tục giám sát, chỉ cần anh không gây nguy hiểm đến tính mạng của Cam Nhĩ Toàn, tạm thời mình không ra mặt.
Cách nói của Lam Tranh cũng không sai, Lam Sơ hình như con bé có ý để bảo vệ Cam Nhĩ Toàn. Thậm chí không tiếc vì anh ta mà lái xe đụng vào Lam Tranh.
Anh Lam Thanh, anh cảm thấy Cam Nhĩ Toàn thật sự là một người tội ác tày trời hay sao? Khuất Lam Mạt chợt hỏi.
Anh lắc đầu, Xem không giống, nhưng nếu anh ta không phải người như vậy, vì sao ban đầu ông nội lại tiếp nhận vụ giao dịch này?
Khuất Lam Mạt yên lặng rồi nói: Nhưng em lại nghĩ ông nội nói về giao ước 8 năm trước đến cuối cùng là cái gì?
Tám năm trước? Chân mày Khuất Lam Thanh cuộn lại suy nghĩ tám năm trước đã từng xảy ra chuyện gì.
Năm ấy, anh chỉ nhớ ông và Lam Sơ đi máy bay thì gặp phải chuyện máy bay bị rơi. Lam Mạt chậm rãi nói.
Ý của em là ông nội nói giao ước 8 năm trước với chuyện máy bay rơi có liên quan với nhau
Cô lắc nhẹ đầu, Em không có ý gì, chỉ là chợt nhớ tới chuyện này mà thôi. Gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười nhạt.
*********
Rốt cuộc cậu muốn tôi phải làm gì thì mới bằng lòng theo tôi trở về? Cầm chặt bàn tay của người đàn ông trước mắt, anh ta mất hết kiên nhẫn rống hỏi.
Không thoát được sức mạnh của anh ta, Đoạn Khâm Kỳ nhắm mắt nhẹ nhàng thở dài.
Cain, tôi sẽ không trở về với anh, xin anh không nên ở đây quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của tôi được không?
Cậu nói cậu thích dạy học, tôi có thể giúp cậu tìm đại học ở Mĩ để cậu giảng dạy, hãy theo tôi trở về. Lần này tới đây, bất cứ giá nào anh ta cũng muốn dẫn cậu ấy quay lại, anh ta không bao giờ muốn chịu đựng cái loại tương tư đau khổ như vậy nữa.
Cain, anh vẫn không hiểu hay sao? Tôi không thể cho anh những gì anh muốn, mà những gì tôi muốn anh cũng không cho tôi được, vậy cần gì phải miễn cưỡng ở chung một chỗ?
Cậu muốn cái gì, chỉ cần cậu nói ra, không thể nào như vậy. Cain vội vàng hỏi tới.
Đôi mắt ngưng lại nhìn người yêu cũ, Đoạn Khâm Kỳ nhàn nhạt mở miệng, Tôi chỉ hi vọng có một tình cảm công bằng và cuộc sống giản dị.
Tôi có thể cho cậu.
Không, anh không thể cho tôi. Đoạn Khâm Kỳ kiên quyết phủ nhận lời anh ta, Đừng quên anh đã một người đàn ông có vị hôn thê.
Cậu biết rõ lý do tôi làm như vậy mà, vì tôi muốn tìm kiếm sự ủng hộ từ gia đình cô ấy. Cain giải thích.
Vẻ mặt Đoạn Khâm Kỳ không thay đổi trầm giọng nói: Không sai, cho nên chỉ có cô ấy mới có thể cho thứ mà anh muốn, mà tôi thì không thể, nên anh hãy đối xử với cô ấy thật tốt, không cần tới tìm tôi nữa, ngay từ lúc anh và cô ấy đính hôn thì chúng ta cũng đã kết thúc. Tách những ngón tay của anh ta ra, Đoạn Khâm Kỳ xoay người trở về ký túc xá.
Cain vội vàng kéo anh lại Không có kết thúc, chỉ cần tôi không đồng ý, giữa chúng ta sẽ thể không kết thúc
Bên cạnh có người nhẹ nhàng lên tiếng
Haizz, Lam Lam, em nói xem người này có phải rất vô lại đúng không? Thật sự đã làm chuyện có lỗi với người ta, vậy mà còn mặt dày mày dạn dây dưa với người ta không buông
Khuất Lam Sơ liếc mắt một cái, nói đến vô lại, cô lại cảm thấy so ra Cain vẫn thua anh.
Ánh mắt của em kia là ý gì, không đồng ý với lời của anh?
Tôi đã gặp qua những người so với anh ta còn vô lại hơn.
Vậy sao, người nào vậy? Vẻ Cam Nhĩ Toàn không biết hỏi.
Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.
Anh. . . . . . Khuất Lam Sơ cảm thấy bất lực, người này hình như không đem anh Lam Tranh để ở trong mắt chút nào, anh Lam Tranh trong nhà họ Khuất chính là cao thủ trẻ tuổi, biết mình nói thêm gì nữa cũng không có tác dụng, cô cũng mặc kệ anh.
Lông mày trầm xuống nghĩ tới những lời anh Lam Tranh vừa nói
Nếu như cả đời cô cũng không có biện pháp hoàn thành mười chuyện này, có phải là cả đời sẽ không giết anh luôn phải hay không?
Nếu nói như vậy, chẳng phải là muốn cô cả đời ở lại bên cạnh anh hay sao, chẳng lẽ. . . . . . Đây chính là ý định ban đầu của anh?
*********
Quả nhiên Lam Tranh lại tìm tới Cam Nhĩ Toàn rồi, bây giờ phải làm gì đây? Khuất Lam Thanh từ một chỗ khác trong bãi đậu xe thong dong bước ra.
Đi theo một bên là Khuất Lam Mạt tiếp lời nói: Ông nội giao cho em tiếp tục giám sát, chỉ cần anh không gây nguy hiểm đến tính mạng của Cam Nhĩ Toàn, tạm thời mình không ra mặt.
Cách nói của Lam Tranh cũng không sai, Lam Sơ hình như con bé có ý để bảo vệ Cam Nhĩ Toàn. Thậm chí không tiếc vì anh ta mà lái xe đụng vào Lam Tranh.
Anh Lam Thanh, anh cảm thấy Cam Nhĩ Toàn thật sự là một người tội ác tày trời hay sao? Khuất Lam Mạt chợt hỏi.
Anh lắc đầu, Xem không giống, nhưng nếu anh ta không phải người như vậy, vì sao ban đầu ông nội lại tiếp nhận vụ giao dịch này?
Khuất Lam Mạt yên lặng rồi nói: Nhưng em lại nghĩ ông nội nói về giao ước 8 năm trước đến cuối cùng là cái gì?
Tám năm trước? Chân mày Khuất Lam Thanh cuộn lại suy nghĩ tám năm trước đã từng xảy ra chuyện gì.
Năm ấy, anh chỉ nhớ ông và Lam Sơ đi máy bay thì gặp phải chuyện máy bay bị rơi. Lam Mạt chậm rãi nói.
Ý của em là ông nội nói giao ước 8 năm trước với chuyện máy bay rơi có liên quan với nhau
Cô lắc nhẹ đầu, Em không có ý gì, chỉ là chợt nhớ tới chuyện này mà thôi. Gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười nhạt.
*********
Rốt cuộc cậu muốn tôi phải làm gì thì mới bằng lòng theo tôi trở về? Cầm chặt bàn tay của người đàn ông trước mắt, anh ta mất hết kiên nhẫn rống hỏi.
Không thoát được sức mạnh của anh ta, Đoạn Khâm Kỳ nhắm mắt nhẹ nhàng thở dài.
Cain, tôi sẽ không trở về với anh, xin anh không nên ở đây quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của tôi được không?
Cậu nói cậu thích dạy học, tôi có thể giúp cậu tìm đại học ở Mĩ để cậu giảng dạy, hãy theo tôi trở về. Lần này tới đây, bất cứ giá nào anh ta cũng muốn dẫn cậu ấy quay lại, anh ta không bao giờ muốn chịu đựng cái loại tương tư đau khổ như vậy nữa.
Cain, anh vẫn không hiểu hay sao? Tôi không thể cho anh những gì anh muốn, mà những gì tôi muốn anh cũng không cho tôi được, vậy cần gì phải miễn cưỡng ở chung một chỗ?
Cậu muốn cái gì, chỉ cần cậu nói ra, không thể nào như vậy. Cain vội vàng hỏi tới.
Đôi mắt ngưng lại nhìn người yêu cũ, Đoạn Khâm Kỳ nhàn nhạt mở miệng, Tôi chỉ hi vọng có một tình cảm công bằng và cuộc sống giản dị.
Tôi có thể cho cậu.
Không, anh không thể cho tôi. Đoạn Khâm Kỳ kiên quyết phủ nhận lời anh ta, Đừng quên anh đã một người đàn ông có vị hôn thê.
Cậu biết rõ lý do tôi làm như vậy mà, vì tôi muốn tìm kiếm sự ủng hộ từ gia đình cô ấy. Cain giải thích.
Vẻ mặt Đoạn Khâm Kỳ không thay đổi trầm giọng nói: Không sai, cho nên chỉ có cô ấy mới có thể cho thứ mà anh muốn, mà tôi thì không thể, nên anh hãy đối xử với cô ấy thật tốt, không cần tới tìm tôi nữa, ngay từ lúc anh và cô ấy đính hôn thì chúng ta cũng đã kết thúc. Tách những ngón tay của anh ta ra, Đoạn Khâm Kỳ xoay người trở về ký túc xá.
Cain vội vàng kéo anh lại Không có kết thúc, chỉ cần tôi không đồng ý, giữa chúng ta sẽ thể không kết thúc
Bên cạnh có người nhẹ nhàng lên tiếng
Haizz, Lam Lam, em nói xem người này có phải rất vô lại đúng không? Thật sự đã làm chuyện có lỗi với người ta, vậy mà còn mặt dày mày dạn dây dưa với người ta không buông
Khuất Lam Sơ liếc mắt một cái, nói đến vô lại, cô lại cảm thấy so ra Cain vẫn thua anh.
Ánh mắt của em kia là ý gì, không đồng ý với lời của anh?
Tôi đã gặp qua những người so với anh ta còn vô lại hơn.
Vậy sao, người nào vậy? Vẻ Cam Nhĩ Toàn không biết hỏi.
Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.
/21
|