Đàm Xuyên bất chợt tỉnh lại, vừa mở mắt liền bị dọa cho nhảy dựng, không biết từ khi nào nàng đã được ôm lên giường, trên chăn ấm dưới đệm êm, nóng tới mức toát mồ hôi. Chỉ có điều mồ hôi này ngay lập tức trở thành mồ hôi lạnh.
Phó Cửu Vân khoác hờ một chiếc áo ngồi trước cửa sổ, đang tự tay đút hạt kê cho con sáo tham ăn kia. Nó đã có thể nói chuyện, ăn một miếng lại mắng một câu: “Đồ bịp bợm! Bại hoại!” Làm cho hắn không nhịn được cười, liên tục khích lệ: “Thông minh!Thông minh lắm!”
Đàm Xuyên có chút dở khóc dở cười, động động tay chân, quần áo còn nguyên vẹn trên người, không có gì xộc xệch, lúc này mới yên tâm, lật chăn nhảy xuống giường, dè dặt cười nhận tội: “Tiểu nhân thật đáng chết… Không ngờ lại thức dậy muộn hơn đại nhân… Còn không cẩn thận chiếm giường của ngài.”
Phó Cửu Vân nhìn nàng cười cười, nụ cười kia dịu dàng đến lạ thường, thanh âm cũng ngọt ngào phát ngấy: “Ngươi đã nguyện một lòng một dạ với đại nhân ta, đại nhân đương nhiên cũng không chấp nhặt những chuyện nhỏ mọn, hà cớ gì phải nói những lời khách khí như thế?”
Đàm Xuyên chợt nhớ tới chuyện bị hắn đùa giỡn hôm qua, rối trí tới mức muốn nghiến nát răng, cười gượng hai tiếng: “Đúng, đúng vậy…”
Lại thấy Phó Cửu Vân chưa chải tóc, y phục cũng không chỉnh tề, rõ rành rành đang đợi nàng làm nhiệm vụ hầu hạ rửa mặt chải đầu, liền nhanh chóng tới phòng bếp đun nước ấm, giúp hắn rửa mặt thay quần áo. Phó Cửu Vân thường ngày chuyện đầu tóc rất tùy tiện, chỉ gài một cây trâm, quấn tóc búi lên vô cùng đơn giản, Đàm Xuyên chải tóc cho hắn, đang muốn búi lên, lại nghe hắn phân phó: “Búi toàn bộ lên, đội mũ Thanh Mộc.”
Đàm Xuyên có chút ngạc nhiên, nam đệ tử của sơn chủ chỉ đội mũ Thanh Mộc trong những nghi lễ chính thức, nữ đệ tử thì mang chuỗi vòng Thanh Mộc, sơn chủ không thích trang sức bằng vàng bạc châu báu, cho nên nghi lễ chính thức cũng chỉ được phép dùng thanh mộc (gỗ). Lấy mũ Thanh Mộc từ trong ngăn kéo, cẩn thận dè dặt mà gài trên búi tóc của hắn, lại giúp hắn thay bộ lễ phục hai màu xanh và nâu, khí chất phong lưu phóng đãng thường ngày của Phó Cửu Vân tức thì giảm bớt đáng kể, rốt cuộc cũng có chút phong thái của một đệ tử tu tiên đứng đắn.
“Hôm nay theo ta tới điện Phi Hương, dâng hương cho sơn chủ. Hôm nay ông ta xuất quan.” Phó Cửu Vân chê nàng buộc đai lưng không được đẹp, đành phải soi gương tự làm.
[ Cửu Vân, anh có cần trẻ con vậy không???]
Đàm Xuyên trong lòng khẽ chấn động: “Xuất quan? Sơn chủ cũng xuất quan sao?”
“Hàng năm ba tháng mùa đông sơn chủ đều bế quan ba lần, lần này xuất quan sớm xem ra là vì chuyện Bạch Hà Long Vương tới làm khách.”
Buộc xong đai lưng, Phó Cửu Vân thấy Đàm Xuyên vẫn luộm thuộm như trước, ngây ngốc không biết đang nghĩ gì, liền thúc giục: “Nhanh đi chuẩn bị! Dâng hương không thể tới trễ.”
Đàm Xuyên do dự: “Tiểu nhân… Tiểu nhân đâu xứng đáng đi điện Phi Hương, hay là ngài đi một mình vậy?”
Phó Cửu Vân đẩy cánh cửa sổ, cười vô cùng trào phúng: “Không muốn đi? Tùy ngươi thôi.”
Ngoài cửa sổ có bóng người vụt qua, không ngờ lại có kẻ trốn trong góc tường nhìn lén, tuy rằng đã lẩn rất nhanh, Đàm Xuyên cũng kịp nhận ra, đó là đám tỳ nữ của Huyền Châu. Nàng thầm cười khổ trong lòng, Phó Cửu Vân đập nát hai con thú đá tôn quý trước phủ đệ của người ta, hả giận thì hả giận thật, nhưng Huyền Châu mà chịu buông tha cho hai bọn họ thì đúng là có quỷ.
“Có đi không?” Phó Cửu Vân chậm rãi hỏi lại một câu.
Đàm Xuyên lập tức thay một bộ quần áo tử tế, cười xán lạn: “Tiểu nhân sao dám không đi? Đi chứ! Nhất định phải đi!”
***
Điện Phi Hương nằm chính giữa chốn núi tiên, phía trên tầng tầng lớp lớp bậc thang bằng đá trắng là cung điện vàng son lộng lẫy, tường vân ngũ sắc, mang một khí phái hoàn toàn khác biệt so với cung điện của các bậc đế vương chốn trần gian. Trước điện đặt bốn lư hương khổng lồ bằng đồng thau, khói nhẹ vấn vít, mùi hương trầm tĩnh mà thanh cao, là loại đàn hương trân quý ngàn vàng cũng khó mà mua được.
Đã có rất nhiều đệ tử đứng trước điện, nam thì dáng dấp đĩnh đạc, khí vũ hiên ngang, nữ thì người người xinh đẹp, làn da như tuyết gương mặt như hoa. Đàm Xuyên thấy khí thế này, cũng không khỏi ngậm ngùi một chút trong lòng, sơn chủ này thật biết hưởng phúc, ngay cả bậc vua chúa ở nhân gian, có tiếng hậu cung mỹ nhân ba nghìn, cũng đâu được nhìn qua nhiều thiếu nam thiếu nữ đến vậy? Người đẹp tụ hội một chỗ, quả là cảnh đẹp ý vui.
Phó Cửu Vân nghiễm nhiên là người được hoan nghênh nhất ở đây, vừa mới tới liền được một đám mỹ nữ oanh oanh yến yến vây quanh, vừa cười vừa nói, Đàm Xuyên bị đẩy tít ra xa, thiếu chút nữa thì ngã lộn nhào, phải vịn vào tường mới có thể đứng vững.
Đồ phóng đãng phong lưu… Nàng hung hăng chửi thầm hắn, lần đầu tiên gặp hắn phía trong này, cũng là tình thế như vậy. Mắt thấy hắn đứng giữa một đám oanh oanh yến yến, mặt mày rạng rỡ, nói nói cười cười, rõ ràng là đã quá quen với tình cảnh này, phẩm cách của con người này, thật sự còn phải xem xét lại.
“Cửu Vân ca ca, mấy ngày nay đều không tới chơi với bọn ta! Không phải chê bọn ta phiền phức rồi đấy chứ?
“Cửu Vân ca ca, người ta vừa học làm món điểm tâm mới, chàng nhất định phải tới nếm thử đó nha!”
Liên tiếp đều là “Cửu Vân ca ca”, Đàm Xuyên sờ sờ cánh tay, thấy đã nổi lên một tầng da gà, bèn lặng lẽ tránh ra xa, chỉ hận chính mình không biết tàng hình.
“Cửu Vân!” Tiếng gọi của Thanh Thanh cô nương bất chợt vang lên, Đàm Xuyên đang ngồi trong một góc cố thu nhỏ mình như một cái bóng, thấy nàng ta tới, cũng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn qua. Không biết tại sao lại nghĩ tới đêm qua Phó Cửu Vân trong lúc ngủ mơ đã gọi tên Thanh Thanh, bàn tay mơn trớn của hắn khi ấy dịu dàng tới mức làm tim người ta tan chảy.
Thanh Thanh tựa như một nàng bướm phượng điệp*, nhẹ nhàng duyên dáng lướt qua đám người, khoác lấy cánh tay Phó Cửu Vân, gương mặt tươi tắn như hoa. Đàm Xuyên bỗng cảm thấy một sự trống rỗng mờ mịt, nâng tay sờ sờ khuôn mặt mình, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Khúc Đông Phong Đào Hoa tập luyện thế nào rồi?” Phó Cửu Vân thản nhiên hỏi một câu không nên hỏi.
Sắc mặt của Thanh Thanh lập tức tối sầm, một lúc sau mới lạnh nhạt nói: “Còn thế nào được nữa? Chúng ta đã có một nàng công chúa bệ hạ việc gì cũng thích giành trước, hạng dân đen hoang dã như ta sao có thể không nhường đường?” Ngụ ý người múa dẫn đầu đã không còn là nàng ta mà đổi thành Huyền Châu rồi, dù sao người ta múa đẹp hơn cũng là sự thực không thể chối cãi.
Phó Cửu Vân cười khẽ: “Thật sao? Ta lại cảm thấy nàng múa đẹp hơn nàng ta.”
Tuy vừa nghe là biết Phó Cửu Vân chỉ an ủi lấy lệ, Thanh Thanh vẫn phấn chấn nở nụ cười, nói một cách đắc ý: “Chàng khách khí quá rồi! Sao có thể đánh đồng ta với công chúa bệ hạ chứ? Người ta dù cho mất nước, tốt xấu gì cũng từng là lá ngọc cành vàng đấy! Công chúa đương nhiên phải cao ngạo hơn người khác bội phần.”
Vừa dứt lời, liền nghe Huyền Châu từ phía sau tiếp lời: “Thanh tỷ nói đùa rồi, tiểu muội sao dám?”
Các đệ tử trên đài lao xao tản ra, im lặng nhìn Huyền Châu khoác tay Tả Tử Thần, bước chân lên bậc thang cuối cùng.
Đàm Xuyên nhanh chóng núp vào góc khuất, chỉ lộ ra đôi mắt xem náo nhiệt.
Thanh Thanh tuy nói chuyện có chút cay nghiệt, nhưng cũng là một cô nương thẳng tính, thích ai không thích ai đều biểu hiện rõ trên mặt. Có thể dễ dàng nhìn ra, nàng ta chán ghét Huyền Châu, cho nên nói chuyện cũng không hề khách khí: “Phải là ta không dám mới đúng, thưa công chúa bệ hạ.”
Lần này có Tả Tử Thần bên cạnh, Huyền Châu cũng không nổi giận, chỉ nhếch miệng cười cười, cất giọng dịu dàng: “Nước đã không còn, hà cớ gì Thanh tỷ phải gọi tiểu muội là công chúa?”
“Ồ? Té ra có người cũng tự hiểu mình đã không còn là công chúa, có điều cái tính kiêu ngạo kia vẫn chẳng giảm bớt chút nào.”
Huyền Châu rốt cuộc bị nàng ta châm chọc giận tái cả mặt: “Thanh tỷ, tỷ việc gì cứ mở miệng là phải nói lời đả kích? Tiểu muội tự thấy mình chưa từng đắc tội với tỷ.”
Thanh Thanh cười lạnh: “Đả kích? Ta lại cho rằng những lời ta nói đều là sự thật.”
Hai nữ nhân cuối cùng không nén nổi tức giận đứng trước điện mà châm chọc nhau, Phó Cửu Vân khoanh tay đứng bên cạnh thấy hứng thú, ánh mắt lấp lánh, tên này hiển nhiên rất có hứng thú với những chuyện xấu xa.
Đàm Xuyên mắt thấy mọi người đều bị cuộc cãi vã kia thu hút, vội vàng dùng cả tay và chân mà bò, định rời khỏi điện Phi Hương, tìm một nơi an toàn yên tĩnh mà trốn.
“Đàm Xuyên.” Trên đầu bỗng có một thanh âm trầm thấp gọi nàng.
Nàng cứng người khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt Tả Tử Thần xuất hiện trước mắt. Vì sao chứ? Lần nào gặp hắn, nàng cũng đều trong tư thế bò?
“Tiểu, tiểu nhân bái kiến Tử Thần đại nhân!” Nàng vội vàng bật dậy, liên tục cười ngây ngô.
Sợ hắn lại giống như lần trước nắm chặt tay nàng không tha, nàng cảnh giác lùi lại một bước. Ai dè hắn lại xoay người, hơi cúi người chống tay lên lan can bằng đá trắng sau điện, khẽ nói: “Hôm nay thật đẹp trời, gió mát dễ chịu.”
Trên đầu hắn đội mũ Thanh Mộc, hai mảnh lụa dài cùng màu lễ phục buông xuống bên tai, nhẹ bay theo gió, khuôn mặt mang một vẻ yên tĩnh tự tại**. Cho dù là trước đây, Đàm Xuyên cũng rất hiếm khi thấy hắn có biểu cảm như vậy. Tả Tử Thần luôn luôn mang vẻ mặt vô cảm, nếu không cũng là bộ dạng cau mày nhíu mi, đầy bụng tâm sự.
Nàng đứng sau lưng hắn, không dám lên tiếng, cũng chẳng dám bỏ đi, đành phải cúi đầu nhìn mũi giầy của chính mình.
“Ngày hôm qua, ta biết chuyện Huyền Châu muốn trách phạt ngươi, thực xin lỗi, không thể tới kịp ngăn cản. May mà Cửu Vân cứu ngươi.” Tả Tử Thần nói một cách thong thả ôn hòa, tựa như đang tán gẫu chuyện nhà, “Tính cách Huyền Châu xưa nay vẫn vậy, nước mất nhà tan cũng ảnh hưởng nhiều đến tâm lý nàng ta. Có điều lòng dạ nàng không phải xấu. Ta đã nói qua với nàng ta, nàng cũng đáp ứng sau này sẽ không xử phạt ngươi nữa. Ngươi hãy yên tâm.”
Đàm Xuyên im lặng trong chốc lát, khẽ gật đầu: “… Tử Thần đại nhân quá lời rồi, tiểu nhân không dám…”
Tả Tử Thần đột nhiên quay đầu, đôi mắt khép kín chiếu thẳng ánh mắt của nàng: “Bây giờ nói chuyện của ngươi đi, Đàm Xuyên. Có phải ngươi biết ta?”
Đàm Xuyên cười khan nói: “Tử Thần đại nhân tư chất thiên nhân, núi Hương Thủ này đâu có ai không biết về ngài? Tiểu nhân đương nhiên cũng phải biết…”
“Chớ có nói dối.” Hắn cất giọng bình thản, “Ta nhìn ra được.”
Nàng lập tức nghẹn họng, không nói nên lời. Gió vi vu thổi qua hai người, tiếng cãi vã trên đài dường như trôi đi thật xa, qua thật lâu thật lâu, nàng vẫn chưa nói nên lời.
Tả Tử Thần thấp giọng nói: “Có rất nhiều việc ta đều không nhớ rõ, trong lòng cảm thấy hẳn là quen biết ngươi, nhưng tại sao không thể nhớ ra. Nhưng, nếu như ngươi không muốn nói, ta cũng không ép ngươi. Quá khứ bị lãng quên có lẽ cũng chẳng phải chuyện gì thú vị, cứ như hiện tại là tốt rồi.”
Đã quên? Đã quên! Hắn lại có thể nói hắn không nhớ rõ! Đàm Xuyên chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới cất lời: “Ngài nói rất đúng, chuyện không nhớ được chưa hẳn đã là chuyện gì thú vị, có thể quên được cũng là một điều may mắn. Chỉ có điều, trước đây ta quả thực không quen biết ngài, xem ra ngài nhận sai người rồi.”
Hắn gật gật đầu, khe khẽ mỉm cười: “Đàm Xuyên, nói chuyện cùng ngươi rất dễ chịu.”
Mặt Đàm Xuyên nhanh chóng đỏ ửng, xấu hổ ngượng ngùng: “Đa tạ Tử Thần đại nhân khen ngợi! Kỳ thật trong lòng tiểu nhân lúc nào cũng mong đợi được hầu hạ Tử Thần đại nhân, đây là ước nguyện từ tận đáy lòng người ta.”
Tả Tử Thần bật cười, lại còn nói đùa: “Nếu thế Huyền Châu thật muốn đem ngươi đông lạnh thành cột băng rồi.”
Đàm Xuyên thử hỏi dò: “Huyền Châu đại nhân… là người yêu của ngài sao?””
Hắn hơi sững sờ, chỉ ngẫm nghĩ trong khoảnh khắc liền nói: “Huyền Châu là ân nhân của ta, vẫn luôn ở bên ta, chăm sóc ta… Ta, thích nàng.” Nói tới đây, đột nhiên nhíu mày, gương mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng: “Nói chuyện với ngươi, là vì cảm thấy đặc biệt thân mật. Có điều về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Dứt lời liền xoay người rời đi, Đàm Xuyên dường như có chút đăm chiêu nhìn theo bóng lưng hắn, hai người trên đài chẳng biết đã ngừng cãi vã từ lúc nào, Huyền Châu đứng xa xa phía sau chờ hắn, đỡ tay hắn, còn quay đầu lạnh lùng liếc nàng một cái.
Cái liếc mắt kia, làm người ta không rét mà run.
Đàm Xuyên không khỏi cười khổ, Tả Tử Thần, ngươi chẳng những trí nhớ không tốt, mà đầu óc cũng bị hỏng luôn rồi, Huyền Châu nếu nghe lời ngươi, còn có thể gọi là Huyền Châu sao? May mắn hiện tại có Phó Cửu Vân che chắn… À, nói đến Phó Cửu Vân, hắn đâu nhỉ?
Nàng vươn cổ quan sát khắp nơi cũng không thấy hắn, thình lình bị cốc mạnh vào đầu, giọng nói trào phúng của Phó Cửu Vân vang lên: “Ngươi vừa nói muốn hầu hạ ai? Nói rất hay, lặp lại lần nữa xem?”
Đàm Xuyên vội vàng chuẩn bị một nụ cười tỏa nắng, xoay người, trắng trợn phủ nhận: “Ngài đang nói gì vậy nha? Tiểu nhân đối với ngài trung trinh không đổi, tấm lòng của ta, sáng rọi trăng sao…”
“Thế Đậu Đậu ca để đâu?” Phó Cửu Vân cười tít mắt hỏi nàng.
Đàm Xuyên thiếu chút nữa sặc chết, vội biện bạch: “Đậu, Đậu Đậu ca là chuyện khác!”
Phó Cửu Vân sờ sờ cằm, thở dài thườn thượt: “Quả nhiên đa số phụ nữ đều tùy tiện lẳng lơ, một khắc trước còn cùng Đậu Đậu ca thề non hẹn biển, một khắc sau lại nguyện với ta một lòng một dạ, còn chưa kịp xoay người, đã lén lút thổ lộ với một nam nhân khác rằng muốn hầu hạ hắn.”
Ngươi cũng có khác gì sao?! Đàm Xuyên âm thầm rủa xả.
Phó Cửu Vân nắm hai vai gầy nhỏ của nàng, tình ý sâu xa: “Tiểu Xuyên Nhi, đại nhân ta thích nữ tử trung trinh một lòng, ngươi làm tổn thương trái tim đại nhân, hôm nay phạt ngươi không được ăn cơm, không được phép tới gần bản đại nhân trong vòng một trượng.”
Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn a! Đàm Xuyên lầm bầm vâng một tiếng, cung kính lễ độ lùi xa hắn hơn một một trượng. Vừa vặn lúc này tiếng chuông đồng trong điện ong ong vang lên, sơn chủ xuất quan rồi! Đám đệ tử lập tức tỏ vẻ nghiêm túc trang trọng, xếp thành hàng dài nối đuôi nhau tiến vào điện Phi Hương.
Đàm Xuyên thân là tạp dịch phía ngoài, không có tư cách vào trong, chỉ có thể lủi thủi một mình ở ngoài điện, sau khi toàn bộ đệ tử tiến vào trong điện Phi Hương, cửa điện ầm ầm khép lại, chuông đồng bên trong đánh lên ba tiếng vang vọng, sau đó hoàn toàn im ắng.
Đàm Xuyên móc từ trong ngực một xấp giấy trắng, xé bừa một mảnh, cắn đầu ngón tay lấy máu nhỏ lên, mảnh giấy lập tức hóa thành một con trùng màu xám tro, trên lưng chi chít những con mắt to bằng lỗ kim.
Quan sát xung quanh, xác định không có ai theo dõi, nàng thổi một hơi vào con trùng, khẽ nói: “Vào xem!”
Con trùng nhỏ bị một cơn gió nhẹ thổi bay la đà, tựa như không có trọng lượng, quả thực lách qua khe cửa khép kín tiến vào. Đàm Xuyên dùng ngón trỏ điểm trên trán, đang muốn tách thần thức tiến vào cùng con trùng, chợt nghe chỗ bậc thang truyền đến một tràng bước chân, nàng lập tức buông tay, xoay người sang chỗ khác.
Bốn tỳ nữ theo hầu Huyền Châu cười lạnh bước tới chỗ nàng, lập tức vây quanh nàng bốn phía.
Đàm Xuyên cười khúm núm nói: “Các tỷ tỷ tìm tiểu nhân, có việc gì ư?”
Đám tỳ nữ cũng không để ý nàng, chỉ đẩy nàng xuống bậc thang, hướng thẳng tới phủ của Huyền Châu.
–––––
(*)Em bướm phượng điệp
(**) Giống như thế này
Phó Cửu Vân khoác hờ một chiếc áo ngồi trước cửa sổ, đang tự tay đút hạt kê cho con sáo tham ăn kia. Nó đã có thể nói chuyện, ăn một miếng lại mắng một câu: “Đồ bịp bợm! Bại hoại!” Làm cho hắn không nhịn được cười, liên tục khích lệ: “Thông minh!Thông minh lắm!”
Đàm Xuyên có chút dở khóc dở cười, động động tay chân, quần áo còn nguyên vẹn trên người, không có gì xộc xệch, lúc này mới yên tâm, lật chăn nhảy xuống giường, dè dặt cười nhận tội: “Tiểu nhân thật đáng chết… Không ngờ lại thức dậy muộn hơn đại nhân… Còn không cẩn thận chiếm giường của ngài.”
Phó Cửu Vân nhìn nàng cười cười, nụ cười kia dịu dàng đến lạ thường, thanh âm cũng ngọt ngào phát ngấy: “Ngươi đã nguyện một lòng một dạ với đại nhân ta, đại nhân đương nhiên cũng không chấp nhặt những chuyện nhỏ mọn, hà cớ gì phải nói những lời khách khí như thế?”
Đàm Xuyên chợt nhớ tới chuyện bị hắn đùa giỡn hôm qua, rối trí tới mức muốn nghiến nát răng, cười gượng hai tiếng: “Đúng, đúng vậy…”
Lại thấy Phó Cửu Vân chưa chải tóc, y phục cũng không chỉnh tề, rõ rành rành đang đợi nàng làm nhiệm vụ hầu hạ rửa mặt chải đầu, liền nhanh chóng tới phòng bếp đun nước ấm, giúp hắn rửa mặt thay quần áo. Phó Cửu Vân thường ngày chuyện đầu tóc rất tùy tiện, chỉ gài một cây trâm, quấn tóc búi lên vô cùng đơn giản, Đàm Xuyên chải tóc cho hắn, đang muốn búi lên, lại nghe hắn phân phó: “Búi toàn bộ lên, đội mũ Thanh Mộc.”
Đàm Xuyên có chút ngạc nhiên, nam đệ tử của sơn chủ chỉ đội mũ Thanh Mộc trong những nghi lễ chính thức, nữ đệ tử thì mang chuỗi vòng Thanh Mộc, sơn chủ không thích trang sức bằng vàng bạc châu báu, cho nên nghi lễ chính thức cũng chỉ được phép dùng thanh mộc (gỗ). Lấy mũ Thanh Mộc từ trong ngăn kéo, cẩn thận dè dặt mà gài trên búi tóc của hắn, lại giúp hắn thay bộ lễ phục hai màu xanh và nâu, khí chất phong lưu phóng đãng thường ngày của Phó Cửu Vân tức thì giảm bớt đáng kể, rốt cuộc cũng có chút phong thái của một đệ tử tu tiên đứng đắn.
“Hôm nay theo ta tới điện Phi Hương, dâng hương cho sơn chủ. Hôm nay ông ta xuất quan.” Phó Cửu Vân chê nàng buộc đai lưng không được đẹp, đành phải soi gương tự làm.
[ Cửu Vân, anh có cần trẻ con vậy không???]
Đàm Xuyên trong lòng khẽ chấn động: “Xuất quan? Sơn chủ cũng xuất quan sao?”
“Hàng năm ba tháng mùa đông sơn chủ đều bế quan ba lần, lần này xuất quan sớm xem ra là vì chuyện Bạch Hà Long Vương tới làm khách.”
Buộc xong đai lưng, Phó Cửu Vân thấy Đàm Xuyên vẫn luộm thuộm như trước, ngây ngốc không biết đang nghĩ gì, liền thúc giục: “Nhanh đi chuẩn bị! Dâng hương không thể tới trễ.”
Đàm Xuyên do dự: “Tiểu nhân… Tiểu nhân đâu xứng đáng đi điện Phi Hương, hay là ngài đi một mình vậy?”
Phó Cửu Vân đẩy cánh cửa sổ, cười vô cùng trào phúng: “Không muốn đi? Tùy ngươi thôi.”
Ngoài cửa sổ có bóng người vụt qua, không ngờ lại có kẻ trốn trong góc tường nhìn lén, tuy rằng đã lẩn rất nhanh, Đàm Xuyên cũng kịp nhận ra, đó là đám tỳ nữ của Huyền Châu. Nàng thầm cười khổ trong lòng, Phó Cửu Vân đập nát hai con thú đá tôn quý trước phủ đệ của người ta, hả giận thì hả giận thật, nhưng Huyền Châu mà chịu buông tha cho hai bọn họ thì đúng là có quỷ.
“Có đi không?” Phó Cửu Vân chậm rãi hỏi lại một câu.
Đàm Xuyên lập tức thay một bộ quần áo tử tế, cười xán lạn: “Tiểu nhân sao dám không đi? Đi chứ! Nhất định phải đi!”
***
Điện Phi Hương nằm chính giữa chốn núi tiên, phía trên tầng tầng lớp lớp bậc thang bằng đá trắng là cung điện vàng son lộng lẫy, tường vân ngũ sắc, mang một khí phái hoàn toàn khác biệt so với cung điện của các bậc đế vương chốn trần gian. Trước điện đặt bốn lư hương khổng lồ bằng đồng thau, khói nhẹ vấn vít, mùi hương trầm tĩnh mà thanh cao, là loại đàn hương trân quý ngàn vàng cũng khó mà mua được.
Đã có rất nhiều đệ tử đứng trước điện, nam thì dáng dấp đĩnh đạc, khí vũ hiên ngang, nữ thì người người xinh đẹp, làn da như tuyết gương mặt như hoa. Đàm Xuyên thấy khí thế này, cũng không khỏi ngậm ngùi một chút trong lòng, sơn chủ này thật biết hưởng phúc, ngay cả bậc vua chúa ở nhân gian, có tiếng hậu cung mỹ nhân ba nghìn, cũng đâu được nhìn qua nhiều thiếu nam thiếu nữ đến vậy? Người đẹp tụ hội một chỗ, quả là cảnh đẹp ý vui.
Phó Cửu Vân nghiễm nhiên là người được hoan nghênh nhất ở đây, vừa mới tới liền được một đám mỹ nữ oanh oanh yến yến vây quanh, vừa cười vừa nói, Đàm Xuyên bị đẩy tít ra xa, thiếu chút nữa thì ngã lộn nhào, phải vịn vào tường mới có thể đứng vững.
Đồ phóng đãng phong lưu… Nàng hung hăng chửi thầm hắn, lần đầu tiên gặp hắn phía trong này, cũng là tình thế như vậy. Mắt thấy hắn đứng giữa một đám oanh oanh yến yến, mặt mày rạng rỡ, nói nói cười cười, rõ ràng là đã quá quen với tình cảnh này, phẩm cách của con người này, thật sự còn phải xem xét lại.
“Cửu Vân ca ca, mấy ngày nay đều không tới chơi với bọn ta! Không phải chê bọn ta phiền phức rồi đấy chứ?
“Cửu Vân ca ca, người ta vừa học làm món điểm tâm mới, chàng nhất định phải tới nếm thử đó nha!”
Liên tiếp đều là “Cửu Vân ca ca”, Đàm Xuyên sờ sờ cánh tay, thấy đã nổi lên một tầng da gà, bèn lặng lẽ tránh ra xa, chỉ hận chính mình không biết tàng hình.
“Cửu Vân!” Tiếng gọi của Thanh Thanh cô nương bất chợt vang lên, Đàm Xuyên đang ngồi trong một góc cố thu nhỏ mình như một cái bóng, thấy nàng ta tới, cũng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn qua. Không biết tại sao lại nghĩ tới đêm qua Phó Cửu Vân trong lúc ngủ mơ đã gọi tên Thanh Thanh, bàn tay mơn trớn của hắn khi ấy dịu dàng tới mức làm tim người ta tan chảy.
Thanh Thanh tựa như một nàng bướm phượng điệp*, nhẹ nhàng duyên dáng lướt qua đám người, khoác lấy cánh tay Phó Cửu Vân, gương mặt tươi tắn như hoa. Đàm Xuyên bỗng cảm thấy một sự trống rỗng mờ mịt, nâng tay sờ sờ khuôn mặt mình, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
“Khúc Đông Phong Đào Hoa tập luyện thế nào rồi?” Phó Cửu Vân thản nhiên hỏi một câu không nên hỏi.
Sắc mặt của Thanh Thanh lập tức tối sầm, một lúc sau mới lạnh nhạt nói: “Còn thế nào được nữa? Chúng ta đã có một nàng công chúa bệ hạ việc gì cũng thích giành trước, hạng dân đen hoang dã như ta sao có thể không nhường đường?” Ngụ ý người múa dẫn đầu đã không còn là nàng ta mà đổi thành Huyền Châu rồi, dù sao người ta múa đẹp hơn cũng là sự thực không thể chối cãi.
Phó Cửu Vân cười khẽ: “Thật sao? Ta lại cảm thấy nàng múa đẹp hơn nàng ta.”
Tuy vừa nghe là biết Phó Cửu Vân chỉ an ủi lấy lệ, Thanh Thanh vẫn phấn chấn nở nụ cười, nói một cách đắc ý: “Chàng khách khí quá rồi! Sao có thể đánh đồng ta với công chúa bệ hạ chứ? Người ta dù cho mất nước, tốt xấu gì cũng từng là lá ngọc cành vàng đấy! Công chúa đương nhiên phải cao ngạo hơn người khác bội phần.”
Vừa dứt lời, liền nghe Huyền Châu từ phía sau tiếp lời: “Thanh tỷ nói đùa rồi, tiểu muội sao dám?”
Các đệ tử trên đài lao xao tản ra, im lặng nhìn Huyền Châu khoác tay Tả Tử Thần, bước chân lên bậc thang cuối cùng.
Đàm Xuyên nhanh chóng núp vào góc khuất, chỉ lộ ra đôi mắt xem náo nhiệt.
Thanh Thanh tuy nói chuyện có chút cay nghiệt, nhưng cũng là một cô nương thẳng tính, thích ai không thích ai đều biểu hiện rõ trên mặt. Có thể dễ dàng nhìn ra, nàng ta chán ghét Huyền Châu, cho nên nói chuyện cũng không hề khách khí: “Phải là ta không dám mới đúng, thưa công chúa bệ hạ.”
Lần này có Tả Tử Thần bên cạnh, Huyền Châu cũng không nổi giận, chỉ nhếch miệng cười cười, cất giọng dịu dàng: “Nước đã không còn, hà cớ gì Thanh tỷ phải gọi tiểu muội là công chúa?”
“Ồ? Té ra có người cũng tự hiểu mình đã không còn là công chúa, có điều cái tính kiêu ngạo kia vẫn chẳng giảm bớt chút nào.”
Huyền Châu rốt cuộc bị nàng ta châm chọc giận tái cả mặt: “Thanh tỷ, tỷ việc gì cứ mở miệng là phải nói lời đả kích? Tiểu muội tự thấy mình chưa từng đắc tội với tỷ.”
Thanh Thanh cười lạnh: “Đả kích? Ta lại cho rằng những lời ta nói đều là sự thật.”
Hai nữ nhân cuối cùng không nén nổi tức giận đứng trước điện mà châm chọc nhau, Phó Cửu Vân khoanh tay đứng bên cạnh thấy hứng thú, ánh mắt lấp lánh, tên này hiển nhiên rất có hứng thú với những chuyện xấu xa.
Đàm Xuyên mắt thấy mọi người đều bị cuộc cãi vã kia thu hút, vội vàng dùng cả tay và chân mà bò, định rời khỏi điện Phi Hương, tìm một nơi an toàn yên tĩnh mà trốn.
“Đàm Xuyên.” Trên đầu bỗng có một thanh âm trầm thấp gọi nàng.
Nàng cứng người khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt Tả Tử Thần xuất hiện trước mắt. Vì sao chứ? Lần nào gặp hắn, nàng cũng đều trong tư thế bò?
“Tiểu, tiểu nhân bái kiến Tử Thần đại nhân!” Nàng vội vàng bật dậy, liên tục cười ngây ngô.
Sợ hắn lại giống như lần trước nắm chặt tay nàng không tha, nàng cảnh giác lùi lại một bước. Ai dè hắn lại xoay người, hơi cúi người chống tay lên lan can bằng đá trắng sau điện, khẽ nói: “Hôm nay thật đẹp trời, gió mát dễ chịu.”
Trên đầu hắn đội mũ Thanh Mộc, hai mảnh lụa dài cùng màu lễ phục buông xuống bên tai, nhẹ bay theo gió, khuôn mặt mang một vẻ yên tĩnh tự tại**. Cho dù là trước đây, Đàm Xuyên cũng rất hiếm khi thấy hắn có biểu cảm như vậy. Tả Tử Thần luôn luôn mang vẻ mặt vô cảm, nếu không cũng là bộ dạng cau mày nhíu mi, đầy bụng tâm sự.
Nàng đứng sau lưng hắn, không dám lên tiếng, cũng chẳng dám bỏ đi, đành phải cúi đầu nhìn mũi giầy của chính mình.
“Ngày hôm qua, ta biết chuyện Huyền Châu muốn trách phạt ngươi, thực xin lỗi, không thể tới kịp ngăn cản. May mà Cửu Vân cứu ngươi.” Tả Tử Thần nói một cách thong thả ôn hòa, tựa như đang tán gẫu chuyện nhà, “Tính cách Huyền Châu xưa nay vẫn vậy, nước mất nhà tan cũng ảnh hưởng nhiều đến tâm lý nàng ta. Có điều lòng dạ nàng không phải xấu. Ta đã nói qua với nàng ta, nàng cũng đáp ứng sau này sẽ không xử phạt ngươi nữa. Ngươi hãy yên tâm.”
Đàm Xuyên im lặng trong chốc lát, khẽ gật đầu: “… Tử Thần đại nhân quá lời rồi, tiểu nhân không dám…”
Tả Tử Thần đột nhiên quay đầu, đôi mắt khép kín chiếu thẳng ánh mắt của nàng: “Bây giờ nói chuyện của ngươi đi, Đàm Xuyên. Có phải ngươi biết ta?”
Đàm Xuyên cười khan nói: “Tử Thần đại nhân tư chất thiên nhân, núi Hương Thủ này đâu có ai không biết về ngài? Tiểu nhân đương nhiên cũng phải biết…”
“Chớ có nói dối.” Hắn cất giọng bình thản, “Ta nhìn ra được.”
Nàng lập tức nghẹn họng, không nói nên lời. Gió vi vu thổi qua hai người, tiếng cãi vã trên đài dường như trôi đi thật xa, qua thật lâu thật lâu, nàng vẫn chưa nói nên lời.
Tả Tử Thần thấp giọng nói: “Có rất nhiều việc ta đều không nhớ rõ, trong lòng cảm thấy hẳn là quen biết ngươi, nhưng tại sao không thể nhớ ra. Nhưng, nếu như ngươi không muốn nói, ta cũng không ép ngươi. Quá khứ bị lãng quên có lẽ cũng chẳng phải chuyện gì thú vị, cứ như hiện tại là tốt rồi.”
Đã quên? Đã quên! Hắn lại có thể nói hắn không nhớ rõ! Đàm Xuyên chớp chớp mắt, hồi lâu sau mới cất lời: “Ngài nói rất đúng, chuyện không nhớ được chưa hẳn đã là chuyện gì thú vị, có thể quên được cũng là một điều may mắn. Chỉ có điều, trước đây ta quả thực không quen biết ngài, xem ra ngài nhận sai người rồi.”
Hắn gật gật đầu, khe khẽ mỉm cười: “Đàm Xuyên, nói chuyện cùng ngươi rất dễ chịu.”
Mặt Đàm Xuyên nhanh chóng đỏ ửng, xấu hổ ngượng ngùng: “Đa tạ Tử Thần đại nhân khen ngợi! Kỳ thật trong lòng tiểu nhân lúc nào cũng mong đợi được hầu hạ Tử Thần đại nhân, đây là ước nguyện từ tận đáy lòng người ta.”
Tả Tử Thần bật cười, lại còn nói đùa: “Nếu thế Huyền Châu thật muốn đem ngươi đông lạnh thành cột băng rồi.”
Đàm Xuyên thử hỏi dò: “Huyền Châu đại nhân… là người yêu của ngài sao?””
Hắn hơi sững sờ, chỉ ngẫm nghĩ trong khoảnh khắc liền nói: “Huyền Châu là ân nhân của ta, vẫn luôn ở bên ta, chăm sóc ta… Ta, thích nàng.” Nói tới đây, đột nhiên nhíu mày, gương mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng: “Nói chuyện với ngươi, là vì cảm thấy đặc biệt thân mật. Có điều về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Dứt lời liền xoay người rời đi, Đàm Xuyên dường như có chút đăm chiêu nhìn theo bóng lưng hắn, hai người trên đài chẳng biết đã ngừng cãi vã từ lúc nào, Huyền Châu đứng xa xa phía sau chờ hắn, đỡ tay hắn, còn quay đầu lạnh lùng liếc nàng một cái.
Cái liếc mắt kia, làm người ta không rét mà run.
Đàm Xuyên không khỏi cười khổ, Tả Tử Thần, ngươi chẳng những trí nhớ không tốt, mà đầu óc cũng bị hỏng luôn rồi, Huyền Châu nếu nghe lời ngươi, còn có thể gọi là Huyền Châu sao? May mắn hiện tại có Phó Cửu Vân che chắn… À, nói đến Phó Cửu Vân, hắn đâu nhỉ?
Nàng vươn cổ quan sát khắp nơi cũng không thấy hắn, thình lình bị cốc mạnh vào đầu, giọng nói trào phúng của Phó Cửu Vân vang lên: “Ngươi vừa nói muốn hầu hạ ai? Nói rất hay, lặp lại lần nữa xem?”
Đàm Xuyên vội vàng chuẩn bị một nụ cười tỏa nắng, xoay người, trắng trợn phủ nhận: “Ngài đang nói gì vậy nha? Tiểu nhân đối với ngài trung trinh không đổi, tấm lòng của ta, sáng rọi trăng sao…”
“Thế Đậu Đậu ca để đâu?” Phó Cửu Vân cười tít mắt hỏi nàng.
Đàm Xuyên thiếu chút nữa sặc chết, vội biện bạch: “Đậu, Đậu Đậu ca là chuyện khác!”
Phó Cửu Vân sờ sờ cằm, thở dài thườn thượt: “Quả nhiên đa số phụ nữ đều tùy tiện lẳng lơ, một khắc trước còn cùng Đậu Đậu ca thề non hẹn biển, một khắc sau lại nguyện với ta một lòng một dạ, còn chưa kịp xoay người, đã lén lút thổ lộ với một nam nhân khác rằng muốn hầu hạ hắn.”
Ngươi cũng có khác gì sao?! Đàm Xuyên âm thầm rủa xả.
Phó Cửu Vân nắm hai vai gầy nhỏ của nàng, tình ý sâu xa: “Tiểu Xuyên Nhi, đại nhân ta thích nữ tử trung trinh một lòng, ngươi làm tổn thương trái tim đại nhân, hôm nay phạt ngươi không được ăn cơm, không được phép tới gần bản đại nhân trong vòng một trượng.”
Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn a! Đàm Xuyên lầm bầm vâng một tiếng, cung kính lễ độ lùi xa hắn hơn một một trượng. Vừa vặn lúc này tiếng chuông đồng trong điện ong ong vang lên, sơn chủ xuất quan rồi! Đám đệ tử lập tức tỏ vẻ nghiêm túc trang trọng, xếp thành hàng dài nối đuôi nhau tiến vào điện Phi Hương.
Đàm Xuyên thân là tạp dịch phía ngoài, không có tư cách vào trong, chỉ có thể lủi thủi một mình ở ngoài điện, sau khi toàn bộ đệ tử tiến vào trong điện Phi Hương, cửa điện ầm ầm khép lại, chuông đồng bên trong đánh lên ba tiếng vang vọng, sau đó hoàn toàn im ắng.
Đàm Xuyên móc từ trong ngực một xấp giấy trắng, xé bừa một mảnh, cắn đầu ngón tay lấy máu nhỏ lên, mảnh giấy lập tức hóa thành một con trùng màu xám tro, trên lưng chi chít những con mắt to bằng lỗ kim.
Quan sát xung quanh, xác định không có ai theo dõi, nàng thổi một hơi vào con trùng, khẽ nói: “Vào xem!”
Con trùng nhỏ bị một cơn gió nhẹ thổi bay la đà, tựa như không có trọng lượng, quả thực lách qua khe cửa khép kín tiến vào. Đàm Xuyên dùng ngón trỏ điểm trên trán, đang muốn tách thần thức tiến vào cùng con trùng, chợt nghe chỗ bậc thang truyền đến một tràng bước chân, nàng lập tức buông tay, xoay người sang chỗ khác.
Bốn tỳ nữ theo hầu Huyền Châu cười lạnh bước tới chỗ nàng, lập tức vây quanh nàng bốn phía.
Đàm Xuyên cười khúm núm nói: “Các tỷ tỷ tìm tiểu nhân, có việc gì ư?”
Đám tỳ nữ cũng không để ý nàng, chỉ đẩy nàng xuống bậc thang, hướng thẳng tới phủ của Huyền Châu.
–––––
(*)Em bướm phượng điệp
(**) Giống như thế này
/53
|