Khung cảnh u tối tràn phủ xuống đại địa, mắt thường trông xa xa là một mảnh hoang vu khô cằn, không có một gốc cây ngọn cỏ, từng luồng gió xám bạc ngang ngược thổi qua, nóng rát tiêu điều.
Đất đai nứt nẻ thành những khe rãnh sâu hun hút, từ khe rãnh nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh đỏ rực, lửa đỏ hừng hực thiêu đốt, giống như muốn đốt cháy tất cả.
Lát sau, có một điểm đen dài ngoằng từ đường chân trời tiến đến. Một hàng người dài cả trăm mét có hơn, người dẫn đầu toàn thân hắc ám, áo choàng đen bao phủ cả cơ thể, tay cầm một cái roi sắt màu đen, thỉnh thoảng gắt gỏng quất về phía sau:
“Đi nhanh lên! Thật đúng là phế vật, cũng không biết tổ chức muốn các ngươi đàn rác rưởi này có gì dùng!”
Giọng hắn khàn đặc, ồm ồm, nghe đặc biệt ngứa ngáy khó chịu, kiểu giống như lấy móng tay cà vào mặt bảng tiết ra âm thanh.
Phía sau hắn, một hàng dài đội ngũ đều là trẻ vị thành niên trở xuống, nam nữ đều có, chỉ là quần áo bất kham, đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt phờ phạc chết lặng, hai tay hai chân bị khóa sắt trói lại, sau đó nối với người kế tiếp, hình thành một chuỗi dây chuyền tù nhân.
Bên cạnh hai hàng có hai chi đội ngũ khoác áo choàng đen, thân hình giống như u linh không lộ mặt mũi, bàn tay khô cằn cứ cầm roi sắt mà quất thẳng vào những tù nhân không nghe lời.
Có người bị đánh đến thể lực cạn kiệt, chịu không nổi mà ngã gục giữa đường, sau đó bị dây xích phía trước thít chặt kéo lê đi, sau đó bị vô tình tàn nhẫn mà đánh.
Người nào chịu không nổi hoàn toàn gục ngã, sẽ lần lượt bị người phía sau giẫm đạp đến thành thịt nát, hoàn toàn không có một chút hi vọng sống.
Còn có những người không muốn rơi vào kết cục như vậy, cho nên cắn răng chịu đựng, bị đánh mãi liền thành thói quen, sau đó chai lì với đòn roi.
Có những người, lúc ban đầu đạp lên đồng bạn, thấy đồng bạn thịt nát xương tan, sẽ hoảng sợ khóc thét, la lối om sòm, giãy dụa phản kháng, đến sau đó liền hoàn toàn chết lặng.
Những đứa trẻ này, dần dần đã học được một đạo lý, đó là bo bo giữ mình, ngươi không chết thì ta chết.
Đây hoàn toàn là một cuộc sàng lọc tàn khốc.
Kẻ mạnh tồn tại, kẻ yếu đào thải. Nơi này, không có nhân quyền đáng nói. Sẽ không bởi vì ngươi nhỏ yếu mà được tha thứ.
Ở phía cuối cùng của đội ngũ, có hai người, một nam một nữ, đồng dạng khoác áo choàng đen, nhưng ở chỗ cổ áo lại thêu một đường kim tuyến xẻ tà đến giữa bụng, chứng tỏ thân phận bất phàm.
Người nam nhân nhìn đội ngũ phía trước, khuôn mặt ở dưới lớp áo choàng nhíu mày, tỏ ra bất mãn:
“Phía trên người rốt cuộc là có ý tứ gì, lại bảo chúng ta đi hộ tống những loại hàng thấp kém này, những đứa trẻ này thân mang hỗn huyết dơ bẩn, tư chất chẳng ra sao, mang về có ích lợi gì đâu?”
Nữ nhân bên cạnh cười khẽ, tiếng cười có vẻ mị hoặc mà quyến rũ, nàng liêu liêu tóc, không sao cả nói:
“Địa giới Đô Uyên càng ngày càng thu hẹp, mà ma thai lại liên tục sinh ra, cạnh tranh thập phần khốc liệt, ai biết phía trên muốn những người này là làm gì, nhưng mà chắc chắn sẽ khởi lên tác dụng rất lớn, tổ chức xưa nay đều không làm việc dư thừa, chúng ta chỉ cần làm tốt trách nhiệm là được rồi."
Nam nhân nghe thanh âm mị hoặc của nữ nhân, xương cốt như muốn bủn rủn rời rạc, hắn vội vàng định thần lại, vận chuyển âm khí chống đỡ mới tốt hơn một chút.
Cửu Nhiêu nữ nhân này, cũng dám sử dụng mị thuật đối với hắn!
Nam nhân lầu bầu nói:
“Nhưng tư chất của những người này cũng quá phế vật đi, mới đi không được bao lâu, liền đã chết một mảnh, đợi tới gần địa giới Đô Uyên, cũng không biết còn lại bao nhiêu người.”
Nói, ánh mắt nhìn về phía trước tràn đầy khinh miệt.
Ngược lại với biểu tình khinh thường của nam nhân, nữ nhân có chút hứng thú lại sắc bén mà quan sát một vài đứa trẻ, mị hoặc tận xương nói:
“Nói thì nói vậy, nhưng vẫn có một vài mầm giống tốt đâu, nếu không phải hiện tại vâng lệnh tổ chức, ta thật muốn đem người tiếp về Hợp Hoan Tông bồi dưỡng đâu!”
Cửu Nhiêu sắc bén nhìn chằm chằm một chỗ, ánh mắt kia quá có lực xuyên thấu, đem người từ trên xuống dưới mà đánh giá.
Đó là một nữ hài tử gầy yếu, so với những đứa trẻ khác cũng không có gì khác nhau, chỉ có một chỗ đặc biệt, đó là…
Đặc biệt lạnh nhạt.
Từ lúc bị bọn họ trói đi, cho đến bị roi sắt tra tấn, rồi nhìn đồng bạn bị giẫm thành thịt nát, biểu tình vẫn một mực lạnh nhạt, hay hoặc nói là quá mức đông cứng.
Đó không phải là chết lặng sau đông cứng, mà là một loại trầm nhiên u lãnh khí chất.
Thú vị!
Cửu Nhiêu mấy ngày nay vẫn luôn quan sát đứa trẻ kia, đáng tiếc đứa trẻ kia vẫn luôn cúi đầu, thấy không rõ đôi mắt cùng biểu tình trên gương mặt.
Cho nên, Cửu Nhiêu vẫn đang âm thầm suy đoán là loại khả năng nào.
Nếu là hài tử bình thường, còn tuổi nhỏ sẽ không thể nào có thể thành thục lạnh nhạt như vậy.
Hoặc là, đứa bé kia có thân phận bất phàm, hoặc là còn có một cái khả năng…
Bị người đoạt xá!
Đoạt xá danh từ này, ở Đô Uyên không phải cái gì mới lạ, mà là chuyện xảy ra hàng ngày, cho nên muốn biết một người có phải bị đoạt xá hay không, quả thật quá dễ dàng để nhận ra.
Nếu là thân phận bất phàm nói, có thể lợi dụng.
Nếu là đoạt xá, vậy mượn sức!
Tại sao đoạt xá phải mượn sức, mà không phải diệt trừ?
Bởi vì, muốn đoạt xá một người, cũng cần có tài năng, bảo vật, quan trọng nhất là được thiên đạo chiếu cố, gọi là khí vận.
Người như vậy, thân mang đại khí vận, mệnh trung đều có quý nhân.
Nếu không thể nhất cử giết chết, tuyệt đối sẽ mang đến mầm họa. Vậy nên, mượn sức là biện pháp tốt nhất.
Đôi mắt Cửu Nhiêu xoay tròn, trong ánh mắt nghiền ngẫm thật sâu, thật kỹ.
Hồng Thù chỉ thấy sống lưng hơi cứng đờ, bởi vì nàng cảm giác được một đạo tầm mắt cực nóng luôn dừng ở trên người của mình, làm cho nàng không khỏi cảnh giác lên.
Giống như thân phận của nàng bây giờ, còn có cái gì có thể khiến cho chú ý nữa đâu?
Nhớ tới những sự tình đã đi qua, những ký ức kia giống như là khắc vào trong đầu nàng. Bỏ đi không được, nhớ đến lại càng uất nghẹn.
Cũng không biết sư phụ ra sao rồi?
Trong nhân sinh của nàng, chỉ có duy nhất sư phụ, là đối nàng tốt nhất.
Còn lại chỉ có tranh đấu, lợi dụng, phản bội!
Bất tri bất giác, đôi con ngươi của nàng lại đã đầm đìa nước mắt.
Hồng Thù gục đầu xuống, trong ánh mắt có bất lực, có căm hận, có tuyệt vọng.
Hiện tại ông trời cho nàng một cơ hội, nàng thế nào cũng phải rửa mối thù này.
Hồng Thù thất thần nghĩ về chuyện cũ, trên lưng “chát” một tiếng, roi sắt không chút lưu tình mà giáng xuống, đau đớn thâm nhập cốt tủy, suýt chút nữa làm cho nàng ngất đi.
Hồng Thù loạng choạng đứng vững thân mình, khóe môi cắn đến bật máu để không phát ra tiếng, tiểu tâm cẩn thận mà đem chút ít linh khí tồn trữ trong đan điền chuyển đến miệng vết thương, xoa dịu bớt đau đớn.
Cũng may chút ít linh khí này, nàng mới có thể chống đỡ tới hôm nay.
Không biết nơi này là nơi nào, khắp nơi đều là trọc khí, nàng phải tinh lọc lâu lắm, mới được chút ít linh khí.
Hiện tại đã phải dùng hết.
Không biết những người này là ai, rốt cuộc muốn đưa bọn họ đi đâu?
Mục đích cũng không rõ?
Nhưng mà có một điều Hồng Thù minh bạch, đó là những đứa trẻ này, bao gồm nàng trong đó, đều là hậu nhân hỗn huyết.
Dựa theo kí ức của thân thể này, hẳn là người ma hỗn huyết.
Mà hỗn huyết ở nơi này, địa vị cực kỳ thấp kém, ngay cả một ngọn cỏ cũng không bằng.
Từ cổ chí kim, người và ma vốn không đội trời chung, nếu có ai vượt qua ranh giới này, đó chính là tộc ta tội đồ, là vết nhơ dơ bẩn, ngàn đời vĩnh viễn không thể ngoi đầu.
Hồng Thù rất thông minh, cũng rất nhẫn nại, luôn tiểu tâm cẩn thận không có làm ra phản kháng.
Bởi vì, phản kháng là vô dụng, ngược lại chỉ biết mang tới thương tích.
Nàng cũng muốn biết, những người này sẽ mang nàng đi đến chỗ nào, ý đồ là gì?
Trước mắt quan trọng nhất là phải cố gắng sống sót, không thể bị đánh chết, cũng không thể bị cạn kiệt mà chết.
Bởi vì hoàn cảnh nơi này quá mức khắc nghiệt rồi.
Hồng Thù nói với chính mình, nhất định phải sống sót.
Cho dù là vì mình, hay là thù lớn chưa báo, nàng đều phải kiên trì!
Hành trình dài đằng đẵng, bất giác đã qua nửa năm.
Mắt thấy địa giới càng ngày càng thu hẹp, không khí cũng càng thêm khắc nghiệt, lấy mắt thường nhìn lên khoảng mấy chục mét là có thể nhìn đến một mảnh áp suất thấp, bầu trời hạ thấp đến cực điểm, mây đen áp trục, tử khí trầm trọng, giống như một đoàn yêu ma ở loạn vũ, ép tới người không thở nổi.
Hồng Thù tình cờ ngẩng đầu, ánh vào mi mắt là vô biên vô tận hắc ám, giống như vĩnh viễn không thấy thiên nhật, tựa như một con cự thú khổng lồ, chỉ cần há mồm là có thể đem thân thể lẫn thần hồn của nàng hút vào trong đó, vạn kiếp bất phục.
Hồng Thù trừng to mắt kinh hãi, bao la trọc khí, thất tình lục dục đi theo ngũ cảm dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, một đường phá tan kinh mạch gông xiềng, hướng tới đầu óc mà đi.
Căm hận, tuyệt vọng, bất lực, không cam lòng, đủ loại cảm xúc lần lượt từ đáy lòng trào ra, như thác nước vỡ đê, như hồng thủy bành trướng, rốt cuộc kiềm chế không được…
A!
Thân hình Hồng Thù vặn vẹo uốn éo, biểu cảm trên khuôn mặt thống khổ chuyển biến, hai tay liên tục cào cấu khắp người, không mấy chốc đã trở nên huyết nhục mơ hồ, nàng còn không biết đau đớn là gì.
Cửu Nhiêu từ phía sau nhìn lại đây, ánh mắt có chút thất vọng, bĩu môi:
“Cũng chẳng ra sao đâu…”
Nàng không phải đã biết trước, nếu không phải có huyết thống thuần ma, hoặc là người cùng hung cực ác, thì tuyệt đối không chịu nổi không khí của Đô Uyên Nhục Dục Giới.
Cửu Nhiêu lắc đầu, Nhục Dục giới, chỉ là một bước khởi đầu mà thôi.
Chân chính Đô Uyên, là không người có thể tưởng tượng ra được.
Thình lình trong lúc, đã có vài đứa trẻ chịu không nổi mà nổ tan xác.
Phanh! Phanh! Phanh!
Liên tục vang lên.
Từng bó huyết vụ vẩy lên, máu đỏ tươi tắn sền sệt chảy xuống đại địa, cũng nhuộm không được độ hắc ám của thế giới này.
Ngược lại, đại địa như run lên, vui mừng sung sướng, hoan nghênh máu người một cách quỷ dị.
Nơi này, tàn nhẫn nhất không phải là người giết người, mà là chính bản thân giết bản thân.
Chỉ là, bản thân cũng không nhận biết.
Chìm đắm trong hồng trần mộng ảo, bi ai khổ hải, trầm hoan lạc thú, cho đến khi bị cảm xúc nô lệ, sau đó cắn nuốt rớt…
Cửu Nhiêu nhếch môi, tàn nhẫn cười tà, vẫn chưa vì tình cảnh trước mắt mà động dung, không có thương xót, không có thương hại, chỉ có hờ hững vô tình.
Cường giả đối với con kiến hờ hững vô tình!
Đoàn người lạnh lùng đi qua, hiển nhiên bỏ mặc những phế vật không được trọng dụng.
Bị thất tình lục dục cắn nuốt rớt cũng được, bị rét lạnh chết cũng được, hoặc bị dã thú phân thực cũng được.
Vận mệnh của kẻ yếu, không còn đáng được cường giả can thiệp.
Hồng Thù cũng là một trong số đó.
Nằm trên mặt đất lăn lộn, hình dáng huyết nhục mơ hồ, đều do nàng cào cấu mà thành, khuôn mặt dữ tợn, đã không còn thấy được hình dáng ban đầu.
Thống khổ, đau đớn, giãy dụa,…
Từng màn từng màn đi qua chợt hiển hiện ra trước mắt, giống như đoạn phim chiếu chậm lần lượt tua hình ảnh. Mà mỗi lần đột xuất hình ảnh, giống như trọng chùy bạo kích vào tâm linh yếu ớt nhất, hòng đem nó đập thành vỡ vụn.
Tâm linh càng ngày càng yếu ớt.
Mắt thấy sinh cơ nhanh chóng trôi đi, Hồng Thù nằm trên mặt đất đã không động đậy, hơi thở lượt có lượt không.
Dâng lên ngươi huyết nhục! Dâng lên ngươi linh hồn! Thù lớn của ngươi đã có thể báo!
Cho ta đi! Cho ta đi! Ngươi giữ lại tự tôn thì có làm gì được đâu, kẻ thù của ngươi rất mạnh, ngươi cho rằng chỉ dựa vào tự tôn ít ỏi là có thể báo thù, ha hả?
Ngươi trơ mắt nhìn sư phụ của ngươi chết như thế nào? Sư muội của ngươi mất tích, tìm không thấy xác, sư huynh ngươi vì bảo hộ các ngươi mà tự bạo đến tan xương nát thịt, ngươi chỉ biết hèn yếu mà tránh phía sau lưng. Quả thật là hèn yếu đến cực điểm?
Ngươi muốn báo thù không? Muốn cho những người đó chết không tử tế được? Đi theo ta đi… đừng phản kháng…
Theo ta đi… theo ta đi… theo ta đi!
Giọng nói âm trầm cất lên từ đáy lòng, tràn đầy ma mị lại dụ hoặc, tựa nỉ non, tựa an ủi, dễ làm người lâm vào trầm mê.
Mà Hồng Thù, kì thật cách trầm mê cũng không sai biệt lắm, nàng đã không nhớ nổi mình là ai, chỉ có một cảm xúc mãnh liệt đến cùng cực, quấn lấy nàng, một mực lôi kéo nàng đi.
Chung quanh là tinh không vạn lý, đẹp không sao tả xiếc, phía trước là một con đường rất dài, rất đẹp.
Kì thật, cứ đi mãi như vậy, cũng khá tốt!
Tới rồi chung điểm, đó là một bầu trời đầy sao, phân cách giữa hai ranh giới, bên này là tinh không vạn lý, mây trắng mờ mịt, bên kia là tinh túy ngân hà, lại khoác lên mình sương mù dày đặc.
Nàng đã bước ra một bước, bỗng nhiên khựng lại, nghi hoặc quay lại đầu.
Nơi đó, trong hư vô mờ mịt hiện ra từng khuôn mặt xa lạ, xa lạ lại quen thuộc, nhưng lại khiến lòng nàng bất giác mềm nhũn, cô độc đến muốn khóc.
Nàng hoảng hốt, bên tai dường như nghe được tiếng nói xa xôi lại trầm ấm, tựa như khi còn nhỏ, sư phụ tỉ mỉ ân cần dạy dỗ nàng đạo lý làm người.
Thanh âm trong kí ức càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ rệt.
"A Thủy, con người không thể lựa chọn xuất thân, nhưng có thể lựa chọn cách sống, sống sao cho bản thân cảm thấy vui vẻ, không thẹn với lương tâm. Nếu có một ngày, không đến vạn bất đắc dĩ, đừng thả trôi bản thân mình, ngàn vạn không cần nhập ma."
Nước mắt bỗng chốc vỡ òa, Hồng Thù chân chính tỉnh giấc, từ vạn trượng vực sâu bị kéo trở về.
Nhưng, tỉnh rồi thì có thể làm gì? Cho dù không bị tâm ma cắn nuốt, thì với thân thế đời này, nàng có thể được yên ổn?
Cho dù là sống lại, cũng chú định không được yên bình.
Không bằng, cứ thuận tâm ma mà đi thôi!
Là tiên, hay là ma? Kỳ thực đã không còn quan trọng nữa.
Hồng Thù quay đầu lại, nỉ non một tiếng:
“Sư phụ! Đồ nhi xin lỗi, đồ nhi không còn lựa chọn nào khác.”
Sau đó, Hồng Thù quyết tuyệt mà bước vào ranh giới sương mù, bán linh hồn cho quỷ dữ.
Cũng tại trong thời khắc này, tất cả những ký ức, những thù hận, bị nàng chặt chẽ gói ghém, áp đến tận sâu đáy lòng, vô thời hạn ngủ say.
Kẻ yếu, là không có quyền hận!
Bởi vì, không có năng lực báo thù.
Oán khí chỉ biết trở thành gánh nặng, ăn mòn lý trí, vĩnh viễn trở thành nô lệ của bản thân.
(Lộ Lộ: Mọi người không cần đoán, Hồng Thù là Đường Tố Thủy, nàng cũng trọng sinh.
Cho nên, nguyên văn này có bốn cái nữ chủ dây dưa bên nhau, ân oán không dứt.
Sợ mọi người không hiểu nên Lộ giải thích lại nha.
Bạch Cơ là cương thi vương từ mạt thế sống lại, nữ chủ trong sách, đời trước cùng Quân Vãn Đình, Đường Tố Thủy có ân oán.
Hiện tại Đường Tố Thủy, trọng sinh đổi tên, Hồng Thù, sinh ở ma giới. Đời trước là sư tỷ của Quân Vãn Đình, nhìn sư phụ và sư huynh bị nữ chủ và nam chủ thiết kế chết thảm.
Còn thân thể chân chính của Đường Tố Thủy, đã bị một xuyên qua nữ chiếm cứ, nàng kia nghi ngờ đây là quyển tiểu thuyết mình đã từng đọc, biết trước tiên cơ, cho nên thiết kế cướp lấy cơ duyên của nữ chủ Bạch Cơ, mà ngọc bội âm dương của Quân Vãn Đình là cơ duyên đầu tiên.
Cuối cùng, chân chính Quân Vãn Đình chết ở bí cảnh, thân thể cơ duyên xảo hợp rơi xuống Hoang Vực Giới, sau đó được nữ 9 Tịch Thần mượn xác hoàn hồn.
Đất đai nứt nẻ thành những khe rãnh sâu hun hút, từ khe rãnh nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh đỏ rực, lửa đỏ hừng hực thiêu đốt, giống như muốn đốt cháy tất cả.
Lát sau, có một điểm đen dài ngoằng từ đường chân trời tiến đến. Một hàng người dài cả trăm mét có hơn, người dẫn đầu toàn thân hắc ám, áo choàng đen bao phủ cả cơ thể, tay cầm một cái roi sắt màu đen, thỉnh thoảng gắt gỏng quất về phía sau:
“Đi nhanh lên! Thật đúng là phế vật, cũng không biết tổ chức muốn các ngươi đàn rác rưởi này có gì dùng!”
Giọng hắn khàn đặc, ồm ồm, nghe đặc biệt ngứa ngáy khó chịu, kiểu giống như lấy móng tay cà vào mặt bảng tiết ra âm thanh.
Phía sau hắn, một hàng dài đội ngũ đều là trẻ vị thành niên trở xuống, nam nữ đều có, chỉ là quần áo bất kham, đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt phờ phạc chết lặng, hai tay hai chân bị khóa sắt trói lại, sau đó nối với người kế tiếp, hình thành một chuỗi dây chuyền tù nhân.
Bên cạnh hai hàng có hai chi đội ngũ khoác áo choàng đen, thân hình giống như u linh không lộ mặt mũi, bàn tay khô cằn cứ cầm roi sắt mà quất thẳng vào những tù nhân không nghe lời.
Có người bị đánh đến thể lực cạn kiệt, chịu không nổi mà ngã gục giữa đường, sau đó bị dây xích phía trước thít chặt kéo lê đi, sau đó bị vô tình tàn nhẫn mà đánh.
Người nào chịu không nổi hoàn toàn gục ngã, sẽ lần lượt bị người phía sau giẫm đạp đến thành thịt nát, hoàn toàn không có một chút hi vọng sống.
Còn có những người không muốn rơi vào kết cục như vậy, cho nên cắn răng chịu đựng, bị đánh mãi liền thành thói quen, sau đó chai lì với đòn roi.
Có những người, lúc ban đầu đạp lên đồng bạn, thấy đồng bạn thịt nát xương tan, sẽ hoảng sợ khóc thét, la lối om sòm, giãy dụa phản kháng, đến sau đó liền hoàn toàn chết lặng.
Những đứa trẻ này, dần dần đã học được một đạo lý, đó là bo bo giữ mình, ngươi không chết thì ta chết.
Đây hoàn toàn là một cuộc sàng lọc tàn khốc.
Kẻ mạnh tồn tại, kẻ yếu đào thải. Nơi này, không có nhân quyền đáng nói. Sẽ không bởi vì ngươi nhỏ yếu mà được tha thứ.
Ở phía cuối cùng của đội ngũ, có hai người, một nam một nữ, đồng dạng khoác áo choàng đen, nhưng ở chỗ cổ áo lại thêu một đường kim tuyến xẻ tà đến giữa bụng, chứng tỏ thân phận bất phàm.
Người nam nhân nhìn đội ngũ phía trước, khuôn mặt ở dưới lớp áo choàng nhíu mày, tỏ ra bất mãn:
“Phía trên người rốt cuộc là có ý tứ gì, lại bảo chúng ta đi hộ tống những loại hàng thấp kém này, những đứa trẻ này thân mang hỗn huyết dơ bẩn, tư chất chẳng ra sao, mang về có ích lợi gì đâu?”
Nữ nhân bên cạnh cười khẽ, tiếng cười có vẻ mị hoặc mà quyến rũ, nàng liêu liêu tóc, không sao cả nói:
“Địa giới Đô Uyên càng ngày càng thu hẹp, mà ma thai lại liên tục sinh ra, cạnh tranh thập phần khốc liệt, ai biết phía trên muốn những người này là làm gì, nhưng mà chắc chắn sẽ khởi lên tác dụng rất lớn, tổ chức xưa nay đều không làm việc dư thừa, chúng ta chỉ cần làm tốt trách nhiệm là được rồi."
Nam nhân nghe thanh âm mị hoặc của nữ nhân, xương cốt như muốn bủn rủn rời rạc, hắn vội vàng định thần lại, vận chuyển âm khí chống đỡ mới tốt hơn một chút.
Cửu Nhiêu nữ nhân này, cũng dám sử dụng mị thuật đối với hắn!
Nam nhân lầu bầu nói:
“Nhưng tư chất của những người này cũng quá phế vật đi, mới đi không được bao lâu, liền đã chết một mảnh, đợi tới gần địa giới Đô Uyên, cũng không biết còn lại bao nhiêu người.”
Nói, ánh mắt nhìn về phía trước tràn đầy khinh miệt.
Ngược lại với biểu tình khinh thường của nam nhân, nữ nhân có chút hứng thú lại sắc bén mà quan sát một vài đứa trẻ, mị hoặc tận xương nói:
“Nói thì nói vậy, nhưng vẫn có một vài mầm giống tốt đâu, nếu không phải hiện tại vâng lệnh tổ chức, ta thật muốn đem người tiếp về Hợp Hoan Tông bồi dưỡng đâu!”
Cửu Nhiêu sắc bén nhìn chằm chằm một chỗ, ánh mắt kia quá có lực xuyên thấu, đem người từ trên xuống dưới mà đánh giá.
Đó là một nữ hài tử gầy yếu, so với những đứa trẻ khác cũng không có gì khác nhau, chỉ có một chỗ đặc biệt, đó là…
Đặc biệt lạnh nhạt.
Từ lúc bị bọn họ trói đi, cho đến bị roi sắt tra tấn, rồi nhìn đồng bạn bị giẫm thành thịt nát, biểu tình vẫn một mực lạnh nhạt, hay hoặc nói là quá mức đông cứng.
Đó không phải là chết lặng sau đông cứng, mà là một loại trầm nhiên u lãnh khí chất.
Thú vị!
Cửu Nhiêu mấy ngày nay vẫn luôn quan sát đứa trẻ kia, đáng tiếc đứa trẻ kia vẫn luôn cúi đầu, thấy không rõ đôi mắt cùng biểu tình trên gương mặt.
Cho nên, Cửu Nhiêu vẫn đang âm thầm suy đoán là loại khả năng nào.
Nếu là hài tử bình thường, còn tuổi nhỏ sẽ không thể nào có thể thành thục lạnh nhạt như vậy.
Hoặc là, đứa bé kia có thân phận bất phàm, hoặc là còn có một cái khả năng…
Bị người đoạt xá!
Đoạt xá danh từ này, ở Đô Uyên không phải cái gì mới lạ, mà là chuyện xảy ra hàng ngày, cho nên muốn biết một người có phải bị đoạt xá hay không, quả thật quá dễ dàng để nhận ra.
Nếu là thân phận bất phàm nói, có thể lợi dụng.
Nếu là đoạt xá, vậy mượn sức!
Tại sao đoạt xá phải mượn sức, mà không phải diệt trừ?
Bởi vì, muốn đoạt xá một người, cũng cần có tài năng, bảo vật, quan trọng nhất là được thiên đạo chiếu cố, gọi là khí vận.
Người như vậy, thân mang đại khí vận, mệnh trung đều có quý nhân.
Nếu không thể nhất cử giết chết, tuyệt đối sẽ mang đến mầm họa. Vậy nên, mượn sức là biện pháp tốt nhất.
Đôi mắt Cửu Nhiêu xoay tròn, trong ánh mắt nghiền ngẫm thật sâu, thật kỹ.
Hồng Thù chỉ thấy sống lưng hơi cứng đờ, bởi vì nàng cảm giác được một đạo tầm mắt cực nóng luôn dừng ở trên người của mình, làm cho nàng không khỏi cảnh giác lên.
Giống như thân phận của nàng bây giờ, còn có cái gì có thể khiến cho chú ý nữa đâu?
Nhớ tới những sự tình đã đi qua, những ký ức kia giống như là khắc vào trong đầu nàng. Bỏ đi không được, nhớ đến lại càng uất nghẹn.
Cũng không biết sư phụ ra sao rồi?
Trong nhân sinh của nàng, chỉ có duy nhất sư phụ, là đối nàng tốt nhất.
Còn lại chỉ có tranh đấu, lợi dụng, phản bội!
Bất tri bất giác, đôi con ngươi của nàng lại đã đầm đìa nước mắt.
Hồng Thù gục đầu xuống, trong ánh mắt có bất lực, có căm hận, có tuyệt vọng.
Hiện tại ông trời cho nàng một cơ hội, nàng thế nào cũng phải rửa mối thù này.
Hồng Thù thất thần nghĩ về chuyện cũ, trên lưng “chát” một tiếng, roi sắt không chút lưu tình mà giáng xuống, đau đớn thâm nhập cốt tủy, suýt chút nữa làm cho nàng ngất đi.
Hồng Thù loạng choạng đứng vững thân mình, khóe môi cắn đến bật máu để không phát ra tiếng, tiểu tâm cẩn thận mà đem chút ít linh khí tồn trữ trong đan điền chuyển đến miệng vết thương, xoa dịu bớt đau đớn.
Cũng may chút ít linh khí này, nàng mới có thể chống đỡ tới hôm nay.
Không biết nơi này là nơi nào, khắp nơi đều là trọc khí, nàng phải tinh lọc lâu lắm, mới được chút ít linh khí.
Hiện tại đã phải dùng hết.
Không biết những người này là ai, rốt cuộc muốn đưa bọn họ đi đâu?
Mục đích cũng không rõ?
Nhưng mà có một điều Hồng Thù minh bạch, đó là những đứa trẻ này, bao gồm nàng trong đó, đều là hậu nhân hỗn huyết.
Dựa theo kí ức của thân thể này, hẳn là người ma hỗn huyết.
Mà hỗn huyết ở nơi này, địa vị cực kỳ thấp kém, ngay cả một ngọn cỏ cũng không bằng.
Từ cổ chí kim, người và ma vốn không đội trời chung, nếu có ai vượt qua ranh giới này, đó chính là tộc ta tội đồ, là vết nhơ dơ bẩn, ngàn đời vĩnh viễn không thể ngoi đầu.
Hồng Thù rất thông minh, cũng rất nhẫn nại, luôn tiểu tâm cẩn thận không có làm ra phản kháng.
Bởi vì, phản kháng là vô dụng, ngược lại chỉ biết mang tới thương tích.
Nàng cũng muốn biết, những người này sẽ mang nàng đi đến chỗ nào, ý đồ là gì?
Trước mắt quan trọng nhất là phải cố gắng sống sót, không thể bị đánh chết, cũng không thể bị cạn kiệt mà chết.
Bởi vì hoàn cảnh nơi này quá mức khắc nghiệt rồi.
Hồng Thù nói với chính mình, nhất định phải sống sót.
Cho dù là vì mình, hay là thù lớn chưa báo, nàng đều phải kiên trì!
Hành trình dài đằng đẵng, bất giác đã qua nửa năm.
Mắt thấy địa giới càng ngày càng thu hẹp, không khí cũng càng thêm khắc nghiệt, lấy mắt thường nhìn lên khoảng mấy chục mét là có thể nhìn đến một mảnh áp suất thấp, bầu trời hạ thấp đến cực điểm, mây đen áp trục, tử khí trầm trọng, giống như một đoàn yêu ma ở loạn vũ, ép tới người không thở nổi.
Hồng Thù tình cờ ngẩng đầu, ánh vào mi mắt là vô biên vô tận hắc ám, giống như vĩnh viễn không thấy thiên nhật, tựa như một con cự thú khổng lồ, chỉ cần há mồm là có thể đem thân thể lẫn thần hồn của nàng hút vào trong đó, vạn kiếp bất phục.
Hồng Thù trừng to mắt kinh hãi, bao la trọc khí, thất tình lục dục đi theo ngũ cảm dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, một đường phá tan kinh mạch gông xiềng, hướng tới đầu óc mà đi.
Căm hận, tuyệt vọng, bất lực, không cam lòng, đủ loại cảm xúc lần lượt từ đáy lòng trào ra, như thác nước vỡ đê, như hồng thủy bành trướng, rốt cuộc kiềm chế không được…
A!
Thân hình Hồng Thù vặn vẹo uốn éo, biểu cảm trên khuôn mặt thống khổ chuyển biến, hai tay liên tục cào cấu khắp người, không mấy chốc đã trở nên huyết nhục mơ hồ, nàng còn không biết đau đớn là gì.
Cửu Nhiêu từ phía sau nhìn lại đây, ánh mắt có chút thất vọng, bĩu môi:
“Cũng chẳng ra sao đâu…”
Nàng không phải đã biết trước, nếu không phải có huyết thống thuần ma, hoặc là người cùng hung cực ác, thì tuyệt đối không chịu nổi không khí của Đô Uyên Nhục Dục Giới.
Cửu Nhiêu lắc đầu, Nhục Dục giới, chỉ là một bước khởi đầu mà thôi.
Chân chính Đô Uyên, là không người có thể tưởng tượng ra được.
Thình lình trong lúc, đã có vài đứa trẻ chịu không nổi mà nổ tan xác.
Phanh! Phanh! Phanh!
Liên tục vang lên.
Từng bó huyết vụ vẩy lên, máu đỏ tươi tắn sền sệt chảy xuống đại địa, cũng nhuộm không được độ hắc ám của thế giới này.
Ngược lại, đại địa như run lên, vui mừng sung sướng, hoan nghênh máu người một cách quỷ dị.
Nơi này, tàn nhẫn nhất không phải là người giết người, mà là chính bản thân giết bản thân.
Chỉ là, bản thân cũng không nhận biết.
Chìm đắm trong hồng trần mộng ảo, bi ai khổ hải, trầm hoan lạc thú, cho đến khi bị cảm xúc nô lệ, sau đó cắn nuốt rớt…
Cửu Nhiêu nhếch môi, tàn nhẫn cười tà, vẫn chưa vì tình cảnh trước mắt mà động dung, không có thương xót, không có thương hại, chỉ có hờ hững vô tình.
Cường giả đối với con kiến hờ hững vô tình!
Đoàn người lạnh lùng đi qua, hiển nhiên bỏ mặc những phế vật không được trọng dụng.
Bị thất tình lục dục cắn nuốt rớt cũng được, bị rét lạnh chết cũng được, hoặc bị dã thú phân thực cũng được.
Vận mệnh của kẻ yếu, không còn đáng được cường giả can thiệp.
Hồng Thù cũng là một trong số đó.
Nằm trên mặt đất lăn lộn, hình dáng huyết nhục mơ hồ, đều do nàng cào cấu mà thành, khuôn mặt dữ tợn, đã không còn thấy được hình dáng ban đầu.
Thống khổ, đau đớn, giãy dụa,…
Từng màn từng màn đi qua chợt hiển hiện ra trước mắt, giống như đoạn phim chiếu chậm lần lượt tua hình ảnh. Mà mỗi lần đột xuất hình ảnh, giống như trọng chùy bạo kích vào tâm linh yếu ớt nhất, hòng đem nó đập thành vỡ vụn.
Tâm linh càng ngày càng yếu ớt.
Mắt thấy sinh cơ nhanh chóng trôi đi, Hồng Thù nằm trên mặt đất đã không động đậy, hơi thở lượt có lượt không.
Dâng lên ngươi huyết nhục! Dâng lên ngươi linh hồn! Thù lớn của ngươi đã có thể báo!
Cho ta đi! Cho ta đi! Ngươi giữ lại tự tôn thì có làm gì được đâu, kẻ thù của ngươi rất mạnh, ngươi cho rằng chỉ dựa vào tự tôn ít ỏi là có thể báo thù, ha hả?
Ngươi trơ mắt nhìn sư phụ của ngươi chết như thế nào? Sư muội của ngươi mất tích, tìm không thấy xác, sư huynh ngươi vì bảo hộ các ngươi mà tự bạo đến tan xương nát thịt, ngươi chỉ biết hèn yếu mà tránh phía sau lưng. Quả thật là hèn yếu đến cực điểm?
Ngươi muốn báo thù không? Muốn cho những người đó chết không tử tế được? Đi theo ta đi… đừng phản kháng…
Theo ta đi… theo ta đi… theo ta đi!
Giọng nói âm trầm cất lên từ đáy lòng, tràn đầy ma mị lại dụ hoặc, tựa nỉ non, tựa an ủi, dễ làm người lâm vào trầm mê.
Mà Hồng Thù, kì thật cách trầm mê cũng không sai biệt lắm, nàng đã không nhớ nổi mình là ai, chỉ có một cảm xúc mãnh liệt đến cùng cực, quấn lấy nàng, một mực lôi kéo nàng đi.
Chung quanh là tinh không vạn lý, đẹp không sao tả xiếc, phía trước là một con đường rất dài, rất đẹp.
Kì thật, cứ đi mãi như vậy, cũng khá tốt!
Tới rồi chung điểm, đó là một bầu trời đầy sao, phân cách giữa hai ranh giới, bên này là tinh không vạn lý, mây trắng mờ mịt, bên kia là tinh túy ngân hà, lại khoác lên mình sương mù dày đặc.
Nàng đã bước ra một bước, bỗng nhiên khựng lại, nghi hoặc quay lại đầu.
Nơi đó, trong hư vô mờ mịt hiện ra từng khuôn mặt xa lạ, xa lạ lại quen thuộc, nhưng lại khiến lòng nàng bất giác mềm nhũn, cô độc đến muốn khóc.
Nàng hoảng hốt, bên tai dường như nghe được tiếng nói xa xôi lại trầm ấm, tựa như khi còn nhỏ, sư phụ tỉ mỉ ân cần dạy dỗ nàng đạo lý làm người.
Thanh âm trong kí ức càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ rệt.
"A Thủy, con người không thể lựa chọn xuất thân, nhưng có thể lựa chọn cách sống, sống sao cho bản thân cảm thấy vui vẻ, không thẹn với lương tâm. Nếu có một ngày, không đến vạn bất đắc dĩ, đừng thả trôi bản thân mình, ngàn vạn không cần nhập ma."
Nước mắt bỗng chốc vỡ òa, Hồng Thù chân chính tỉnh giấc, từ vạn trượng vực sâu bị kéo trở về.
Nhưng, tỉnh rồi thì có thể làm gì? Cho dù không bị tâm ma cắn nuốt, thì với thân thế đời này, nàng có thể được yên ổn?
Cho dù là sống lại, cũng chú định không được yên bình.
Không bằng, cứ thuận tâm ma mà đi thôi!
Là tiên, hay là ma? Kỳ thực đã không còn quan trọng nữa.
Hồng Thù quay đầu lại, nỉ non một tiếng:
“Sư phụ! Đồ nhi xin lỗi, đồ nhi không còn lựa chọn nào khác.”
Sau đó, Hồng Thù quyết tuyệt mà bước vào ranh giới sương mù, bán linh hồn cho quỷ dữ.
Cũng tại trong thời khắc này, tất cả những ký ức, những thù hận, bị nàng chặt chẽ gói ghém, áp đến tận sâu đáy lòng, vô thời hạn ngủ say.
Kẻ yếu, là không có quyền hận!
Bởi vì, không có năng lực báo thù.
Oán khí chỉ biết trở thành gánh nặng, ăn mòn lý trí, vĩnh viễn trở thành nô lệ của bản thân.
(Lộ Lộ: Mọi người không cần đoán, Hồng Thù là Đường Tố Thủy, nàng cũng trọng sinh.
Cho nên, nguyên văn này có bốn cái nữ chủ dây dưa bên nhau, ân oán không dứt.
Sợ mọi người không hiểu nên Lộ giải thích lại nha.
Bạch Cơ là cương thi vương từ mạt thế sống lại, nữ chủ trong sách, đời trước cùng Quân Vãn Đình, Đường Tố Thủy có ân oán.
Hiện tại Đường Tố Thủy, trọng sinh đổi tên, Hồng Thù, sinh ở ma giới. Đời trước là sư tỷ của Quân Vãn Đình, nhìn sư phụ và sư huynh bị nữ chủ và nam chủ thiết kế chết thảm.
Còn thân thể chân chính của Đường Tố Thủy, đã bị một xuyên qua nữ chiếm cứ, nàng kia nghi ngờ đây là quyển tiểu thuyết mình đã từng đọc, biết trước tiên cơ, cho nên thiết kế cướp lấy cơ duyên của nữ chủ Bạch Cơ, mà ngọc bội âm dương của Quân Vãn Đình là cơ duyên đầu tiên.
Cuối cùng, chân chính Quân Vãn Đình chết ở bí cảnh, thân thể cơ duyên xảo hợp rơi xuống Hoang Vực Giới, sau đó được nữ 9 Tịch Thần mượn xác hoàn hồn.
/180
|