Oành! Oành!
Cả vùng đất thời gian đều rung chuyển, lôi vân màu tím xẹt xẹt đánh xuống che kín cả một bầu trời, sau khi xuyên qua vô số trở ngại vô hình, có một đạo sét thô to cỡ bằng bắp chân người trưởng thành đánh thủng vách ngăn, xâm nhập vào Thiên Thu Họa.
Ùng ùng!
Họa Cốt Hồng Quân ở trong tối ngẩng đầu lên, híp mắt cảm nhận được hơi thở hủy diệt đang đến gần, khóe miệng hắn giơ lên thành một đường cong đầy thỏa mãn, tốt bụng mà nhắc nhở Tịch Thần một tiếng:
“Nha đầu! Hủy Diệt Lôi Kiếp đã vào được Thiên Thu Họa, lực phá hoại của nó không phải tầm thường đâu, ngươi nên cẩn thận một chút!”
Tịch Thần vốn đang tập trung quan sát đồ án khế ước, nghe thấy Họa Cốt Hồng Quân nhắc nhở thì tức khắc hít sâu một hơi, nàng phân ra vài sợi tinh thần lực điều khiển mấy chục khối ma tinh thạch xếp chồng lên nhau, hình thành kết giới vững chắc đem nàng và tiểu Hắc bao vây lại. Sau đó, nàng mới trả lời Họa Cốt Hồng Quân:
“Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở!”
Nàng vừa dứt lời, trái tim có trong nháy mắt “thình thịch” mà nhảy lên, tựa như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Lôi kiếp bắt đầu trầm thấp buông xuống, mang hơi thở khủng bố khiến người không rét mà run.
Tịch Thần nhịn không được lấy tay đặt lên ngực mình, cẩn thận cảm nhận một tia bất an đến từ sâu tận đáy lòng, chân mày nàng hơi cau lại.
Trực giác của nàng xưa nay chưa từng có sai quá, lúc trước bị Thực Mộng Thú “ăn” tiến hắc ám đường hầm, lúc tiểu Hắc muốn phá quan ra ngoài, lôi kiếp cũng thật sự khủng bố, nhưng không uy hiếp đến sinh mệnh, nàng mới can đảm khế ước tiểu Hắc.
Nhưng hôm nay… cảm giác lại hoàn toàn bất đồng. Đó là một loại nghẹt thở trước điềm báo của tử vong.
Mây đen áp trục trên đỉnh đầu, tựa như tử thần buông xuống, nặng nề nhấn chìm con người ta vào vực sâu địa ngục.
Tịch Thần có trực giác lôi kiếp của lúc này đây, không hẳn chỉ là đến vì tiểu Hắc, mà trong đó càng có nguyên nhân sâu xa mà nàng không biết được.
Hiện tại muốn rút lui thì đã không còn kịp, cho nên Tịch Thần chỉ có thể đem suy nghĩ vớ vẩn vứt qua một bên, chuyên tâm mà gia cố kết giới.
Bằng thực lực nhỏ yếu hiện tại của nàng, không thể phất tay một cái tạo ra kết giới , cho nên nàng chỉ có thể một bên dùng dược tề bổ sung ma lực, từng chút một đem tinh thần lực chồng lên thành một tầng màng đục rắn chắc.
Tầng màng này, lấy toàn phương vị ba trăm sáu mươi độ vô góc chết bao phủ trên dưới, kéo dài ra tới bên ngoài chừng khoảng năm mét.
Đối với hiện tượng kỳ lạ này, Họa Cốt Hồng Quân mang theo nghiền ngẫm như suy tư gì đó, hứng thú bừng bừng nhìn không chớp mắt.
Mà Tịch Thần lại cảm thấy, vẫn chưa đủ.
Không chỉ là độ sung túc của tinh thần lực, mà độ dày ở các phương vị vẫn chưa đủ để bảo toàn nàng cùng tiểu Hắc chống chọi với uy lực của lôi kiếp.
Cho nên, tiếp tục!
Tịch Thần cắn răng, hoàn toàn buông thả tự mình.
Không chỉ tinh thần lực, mà ma lực vốn yên ả trong ma tuyền cũng bị nàng khuấy động.
Rốt cuộc, không để nàng và Họa Cốt Hồng Quân chờ đợi lâu lắm, một tiếng "ầm vang" chấn động trời đất vang lên, một tia lôi mang dài như thân con rắn, phủ lên ánh sáng bạc cắt qua màn trời, tàn nhẫn vô tình mà đánh xuống phía trên kết giới.
Ầm!
Như mặt hồ yên tĩnh ngàn năm đột nhiên gặp gỡ sự quấy nhiễu, hai cây trụ “bá” một chút sáng lên, ánh sáng màu vàng kim chạy dọc từ mặt đất dài lên trên đỉnh trụ, năng lượng hai bên va chạm vào nhau, nháy mắt nổ tung thành đủ loại màu sắc tựa pháo hoa.
Không gian lung lay, chấn động kịch liệt, nhưng đối với đạo lôi kiếp thứ nhất này, Diệt Hồn Đỉnh vẫn chưa chịu phá vỡ.
Tịch Thần có chút lo lắng, nếu như ngay cả Hủy Diệt Lôi Kiếp cũng không thể phá vỡ vách chướng, thì nàng cùng tiểu Hắc muốn đi ra nơi này thì thật là hi vọng xa vời.
Nhưng lo lắng thuộc về lo lắng, Tịch Thần cũng không có buông lỏng kiểm soát kết giới ở quanh mình, phòng cho trường hợp nguy hiểm xảy ra.
Tia chớp như con rắn nhỏ đánh xuống thấy không hiệu quả, nó uốn éo ở không trung vài vòng, sau đó đột nhiên "vụt" một tiếng, bay trở về bầu trời.
Tịch Thần bỗng nhiên liên tưởng ra một tình huống. Tiểu nhân đánh không lại, trở về nhà cáo trạng, tự nhiên sẽ dẫn ra phụ huynh.
Không qua bao lâu, Tịch Thần lại cảm nhận được bầu trời lại có động tĩnh. Ấp ủ lâu như vậy, nói vậy lôi kiếp lần này hẳn sẽ lợi hại gấp đôi, thậm chí gấp ba lần của phía trước.
Nghĩ vậy, sắc mặt Tịch Thần càng thêm nghiêm nghị, các tế bào trên cơ thể đều đang run rẩy, đồng thời bày biện ra trạng thái chiến đấu.
Không chỉ Tịch Thần căng thẳng, mà ngay cả Họa Cốt Hồng Quân cũng nghiêm cẩn lên, thu hồi tâm tư đùa giỡn.
Tuy rằng hiện tại hắn chỉ là một mảnh tàn hồn, khá vậy lại không chết được. Cho nên những người đó nhất định sẽ động tâm tư lợi dụng lôi kiếp tới hủy diệt tàn hồn của hắn.
Mà cho dù bị đánh trúng cũng không chết được, nhưng hắn sẽ đau, thậm chí là phiền!
Một đám lão bất tử rãnh rỗi không có việc gì, thời thời khắc khắc rình rập hắn, dai dẳng còn hơn đỉa hút máu.
Hơn nữa, nơi này còn có ngoài ý muốn xuất hiện, nói không chừng sẽ bởi vì hắn mà chịu liên lụy. Hắn còn đang hi vọng dựa vào nha đầu kia mà đi ra ngoài, cơ hội ngàn năm có một, hắn không thể làm nha đầu kia xảy ra chuyện.
Thôi thôi! Nếu đến vạn bất đắc dĩ một bước kia, hắn liền sử dụng lá bài cuối cùng vậy.
Cùng lắm thì lại nằm thi, bất tỉnh mấy trăm năm nữa. Dù sao lão tử không chết được, mấy trăm năm sau, lão tử lại là một hảo hán!
Mặc kệ Họa Cốt Hồng Quân suy tính cái gì, tự luyến ra sao, thì đạo lôi kiếp thứ hai đã mang đầy sát khí, giận dữ mà đánh xuống.
Tựa như hài tử nhà mình bị người ngoài ức hiếp, lão cha chịu không nổi đập cái bàn nhảy dựng lên, cùng người đại chiến ba trăm hiệp.
Đạo lôi đình thứ hai thô to gấp ba so với lần đầu, nếu dùng từ để miêu tả chính xác thì lần đầu tiên là con rắn nhỏ, lần thứ hai là một con đằng xà, lôi quang dài hơn hai chục mét, ánh sáng bạc mang tinh lượng chói mắt, giả sử có kẻ lấy mắt thường trực diện với nó, nếu không mù thì cũng sẽ bị chấn đến đầu óc chỉ còn là vạn ngôi sao.
Bất quá, mắt của Tịch Thần tạm thời không nhìn thấy, nàng cũng rút về sở hữu tinh thần lực cố thủ xung quanh mình và tiểu Hắc. Cho nên nàng không chứng kiến được cảnh tượng hùng vĩ này.
Nhưng có câu nói, mắt mù thì tai thính, Tịch Thần rõ ràng nghe được đại địa đang chấn động, cát đá "vù vù" bay loạn xạ tứ tung ngang dọc, sau đó là một đạo âm thanh kịch chấn, tựa như thương hải đảo ngược, tựa như núi sông sụp đổ...
Tịch Thần không rảnh lo khác, điên cuồng gia tăng ma lực bảo hộ chính mình và ma phó tiểu Hắc, cho nên nàng không thấy được kết giới phía trên nóc đỉnh nứt ra thành những cái khe nhỏ chừng bằng ngón tay.
Lực lượng từ hai cây trụ toát ra gồng mình gia cố, ánh vàng muốn chói mù hai con mắt, nhưng Tịch Thần không nhìn thấy, cũng không rảnh bận tâm. Mà Họa Cốt Hồng Quân lại đã nhận ra, kết giới tuy cố sức gìn giữ, kỳ thực đã nỏ mạnh hết đà.
Trên gương mặt của Họa Cốt Hồng Quân tức khắc hiện lên biểu tình mừng như điên, sự cao hứng không gì sáng được bộc phát ra ngoài:
"Tới! Tới! Mấy lão thất phu các ngươi, cho lôi đình càng mãnh liệt một chút, lão tử là có thể thoát ra ngoài, oa ha ha!"
Tịch Thần nghe Họa Cốt Hồng Quân bộc lộ tâm tình sung sướng, nàng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chiếu theo tình huống hiện tại, căng quá một đoạn thời gian, kết giới của Diệt Hồn Đỉnh sẽ chịu không nổi mà rơi tan tác.
Khi ấy nàng chỉ cần dẫn theo tiểu Hắc trốn chỗ này trốn chỗ kia một chút, tranh thủ háo hết uy lực cuối cùng của lôi kiếp, hẳn là sẽ an toàn mà ra ngoài.
Nhưng! Tưởng tượng thì tốt đẹp, mà hiện thực lại vô tình đánh cho nàng một bàn tay vừa choáng váng lại vừa đau điếng.
Bỗng chốc...
Bảy đạo lôi kiếp đủ mọi màu sắc từ trên trời giáng xuống, rực rỡ huyễn hoặc y hệt như cầu vồng sau mưa.
Lôi vân bảy màu sẽ kỳ diệu như câu chuyện trong truyền thuyết, thần thú Bạch Trạch cưỡi chúng xuống thế gian, ban phát điềm lành đến cho muôn loài?
Hay hoặc là, sau một trận giông bão cuồng phong, trời quanh mây tạnh, cầu vồng rực rỡ xuất hiện đại biểu cho tương lai tươi đẹp, tiền đồ như cẩm?
Không có đâu, đó là do các ngươi suy nghĩ nhiều, ảo tưởng quá cao!
Có đôi khi, đồ vật càng đẹp thì càng có độc... tựa như hoa hồng, lại tựa mỹ nhân.
Lôi vân bảy màu không ồn ào náo động, cũng không kịch liệt như lửa, nhưng nơi chúng đi qua, sở hữu sinh linh phai nhạt màu sắc, sở hữu động tĩnh nhường đường im lặng, vạn vật mai một thành bột phấn. Trong đó có cả bức tường ma lực mà Tịch Thần dùng cả sức lực để xây nên.
Chỉ một thoáng, bức tường sụp đổ, ma lực bị thiêu đốt thành tro tẫn.
Trái tim Tịch Thần co rút kịch liệt, tinh thần lực mang đến hình ảnh đó là quang ảnh bảy màu đan xen chồng chéo, cực kì đẹp mắt.
Nhưng trực giác nói cho nàng, nguy hiểm!!!
Mặc dù biết tử vong sắp buông xuống, nhưng Tịch Thần lại lần nữa chua xót bất lực, nàng nhận ra chính mình quá yếu! Cho dù sống lại một đời, thân thể này có thiên phú nghịch thiên thì thế nào? Nàng vẫn không thể chống lại thiên địa, dù chỉ là một đạo lôi đình trong đó, nàng cũng thừa nhận không nổi!
Ở quang ảnh bảy màu tính toán thôn tính tinh thần lực của Tịch Thần, bỗng chốc có một mạt ánh sáng vàng chợt lóe lên, cắt phá hư không, che ở trước mặt nàng.
Sau đó là một tiếng rống tràn đầy phẫn nộ đến từ Họa Cốt Hồng Quân:
“Thảo! Cư nhiên dùng tới Thất Sát Lôi Đình. Mẹ nó đám hỗn đản các ngươi. Chờ đó! Chờ bản tôn trở về, không đem các ngươi đánh đến đầu rơi máu chảy, thực làm nhục danh hào mà các ngươi ban tặng!”
Sau câu nói đó, Tịch Thần không còn nghe thấy tiếng gì nữa, ngay cả tinh thần lực truyền đến hình ảnh, cũng là một mảnh hư vô.
Thực yên ắng, thực tĩnh lặng!
Không biết trải qua bao lâu, Tịch Thần lại dùng tinh thần lực quan sát chung quanh.
Khá bất ngờ, từ một mảnh hư vô đã chuyển thành tinh không vạn lý.
Không gian biến mất, cây trụ kết giới cũng biến mất, mà vô số lôi kiếp đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Tịch Thần "nhìn" xung quanh, nàng không biết chính mình lại đến nơi nào, khắp nơi toàn là cục đá, lúc này nàng ngồi ở phía trên một mõm đá.
Nghĩ tới cái gì, Tịch Thần không khỏi giật thót mình, hoảng loạn sử dụng tinh thần lực tìm kiếm tiểu Hắc, sau đó nàng khẽ thở phào một hơi.
Thực tốt, tiểu Hắc ngồi ở cách đối diện nàng, chống cằm nhìn cục đá, hóa thân thành thiếu niên u buồn.
Xung quanh ngoài tiểu Hắc ra thì không còn ai khác, Tịch Thần nghi hoặc trong lòng, phát ra tiếng kêu gọi:
“Tiền bối?”
"Tiền bối, ngài còn ở đây không!?"
Cả vùng đất thời gian đều rung chuyển, lôi vân màu tím xẹt xẹt đánh xuống che kín cả một bầu trời, sau khi xuyên qua vô số trở ngại vô hình, có một đạo sét thô to cỡ bằng bắp chân người trưởng thành đánh thủng vách ngăn, xâm nhập vào Thiên Thu Họa.
Ùng ùng!
Họa Cốt Hồng Quân ở trong tối ngẩng đầu lên, híp mắt cảm nhận được hơi thở hủy diệt đang đến gần, khóe miệng hắn giơ lên thành một đường cong đầy thỏa mãn, tốt bụng mà nhắc nhở Tịch Thần một tiếng:
“Nha đầu! Hủy Diệt Lôi Kiếp đã vào được Thiên Thu Họa, lực phá hoại của nó không phải tầm thường đâu, ngươi nên cẩn thận một chút!”
Tịch Thần vốn đang tập trung quan sát đồ án khế ước, nghe thấy Họa Cốt Hồng Quân nhắc nhở thì tức khắc hít sâu một hơi, nàng phân ra vài sợi tinh thần lực điều khiển mấy chục khối ma tinh thạch xếp chồng lên nhau, hình thành kết giới vững chắc đem nàng và tiểu Hắc bao vây lại. Sau đó, nàng mới trả lời Họa Cốt Hồng Quân:
“Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở!”
Nàng vừa dứt lời, trái tim có trong nháy mắt “thình thịch” mà nhảy lên, tựa như muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Lôi kiếp bắt đầu trầm thấp buông xuống, mang hơi thở khủng bố khiến người không rét mà run.
Tịch Thần nhịn không được lấy tay đặt lên ngực mình, cẩn thận cảm nhận một tia bất an đến từ sâu tận đáy lòng, chân mày nàng hơi cau lại.
Trực giác của nàng xưa nay chưa từng có sai quá, lúc trước bị Thực Mộng Thú “ăn” tiến hắc ám đường hầm, lúc tiểu Hắc muốn phá quan ra ngoài, lôi kiếp cũng thật sự khủng bố, nhưng không uy hiếp đến sinh mệnh, nàng mới can đảm khế ước tiểu Hắc.
Nhưng hôm nay… cảm giác lại hoàn toàn bất đồng. Đó là một loại nghẹt thở trước điềm báo của tử vong.
Mây đen áp trục trên đỉnh đầu, tựa như tử thần buông xuống, nặng nề nhấn chìm con người ta vào vực sâu địa ngục.
Tịch Thần có trực giác lôi kiếp của lúc này đây, không hẳn chỉ là đến vì tiểu Hắc, mà trong đó càng có nguyên nhân sâu xa mà nàng không biết được.
Hiện tại muốn rút lui thì đã không còn kịp, cho nên Tịch Thần chỉ có thể đem suy nghĩ vớ vẩn vứt qua một bên, chuyên tâm mà gia cố kết giới.
Bằng thực lực nhỏ yếu hiện tại của nàng, không thể phất tay một cái tạo ra kết giới , cho nên nàng chỉ có thể một bên dùng dược tề bổ sung ma lực, từng chút một đem tinh thần lực chồng lên thành một tầng màng đục rắn chắc.
Tầng màng này, lấy toàn phương vị ba trăm sáu mươi độ vô góc chết bao phủ trên dưới, kéo dài ra tới bên ngoài chừng khoảng năm mét.
Đối với hiện tượng kỳ lạ này, Họa Cốt Hồng Quân mang theo nghiền ngẫm như suy tư gì đó, hứng thú bừng bừng nhìn không chớp mắt.
Mà Tịch Thần lại cảm thấy, vẫn chưa đủ.
Không chỉ là độ sung túc của tinh thần lực, mà độ dày ở các phương vị vẫn chưa đủ để bảo toàn nàng cùng tiểu Hắc chống chọi với uy lực của lôi kiếp.
Cho nên, tiếp tục!
Tịch Thần cắn răng, hoàn toàn buông thả tự mình.
Không chỉ tinh thần lực, mà ma lực vốn yên ả trong ma tuyền cũng bị nàng khuấy động.
Rốt cuộc, không để nàng và Họa Cốt Hồng Quân chờ đợi lâu lắm, một tiếng "ầm vang" chấn động trời đất vang lên, một tia lôi mang dài như thân con rắn, phủ lên ánh sáng bạc cắt qua màn trời, tàn nhẫn vô tình mà đánh xuống phía trên kết giới.
Ầm!
Như mặt hồ yên tĩnh ngàn năm đột nhiên gặp gỡ sự quấy nhiễu, hai cây trụ “bá” một chút sáng lên, ánh sáng màu vàng kim chạy dọc từ mặt đất dài lên trên đỉnh trụ, năng lượng hai bên va chạm vào nhau, nháy mắt nổ tung thành đủ loại màu sắc tựa pháo hoa.
Không gian lung lay, chấn động kịch liệt, nhưng đối với đạo lôi kiếp thứ nhất này, Diệt Hồn Đỉnh vẫn chưa chịu phá vỡ.
Tịch Thần có chút lo lắng, nếu như ngay cả Hủy Diệt Lôi Kiếp cũng không thể phá vỡ vách chướng, thì nàng cùng tiểu Hắc muốn đi ra nơi này thì thật là hi vọng xa vời.
Nhưng lo lắng thuộc về lo lắng, Tịch Thần cũng không có buông lỏng kiểm soát kết giới ở quanh mình, phòng cho trường hợp nguy hiểm xảy ra.
Tia chớp như con rắn nhỏ đánh xuống thấy không hiệu quả, nó uốn éo ở không trung vài vòng, sau đó đột nhiên "vụt" một tiếng, bay trở về bầu trời.
Tịch Thần bỗng nhiên liên tưởng ra một tình huống. Tiểu nhân đánh không lại, trở về nhà cáo trạng, tự nhiên sẽ dẫn ra phụ huynh.
Không qua bao lâu, Tịch Thần lại cảm nhận được bầu trời lại có động tĩnh. Ấp ủ lâu như vậy, nói vậy lôi kiếp lần này hẳn sẽ lợi hại gấp đôi, thậm chí gấp ba lần của phía trước.
Nghĩ vậy, sắc mặt Tịch Thần càng thêm nghiêm nghị, các tế bào trên cơ thể đều đang run rẩy, đồng thời bày biện ra trạng thái chiến đấu.
Không chỉ Tịch Thần căng thẳng, mà ngay cả Họa Cốt Hồng Quân cũng nghiêm cẩn lên, thu hồi tâm tư đùa giỡn.
Tuy rằng hiện tại hắn chỉ là một mảnh tàn hồn, khá vậy lại không chết được. Cho nên những người đó nhất định sẽ động tâm tư lợi dụng lôi kiếp tới hủy diệt tàn hồn của hắn.
Mà cho dù bị đánh trúng cũng không chết được, nhưng hắn sẽ đau, thậm chí là phiền!
Một đám lão bất tử rãnh rỗi không có việc gì, thời thời khắc khắc rình rập hắn, dai dẳng còn hơn đỉa hút máu.
Hơn nữa, nơi này còn có ngoài ý muốn xuất hiện, nói không chừng sẽ bởi vì hắn mà chịu liên lụy. Hắn còn đang hi vọng dựa vào nha đầu kia mà đi ra ngoài, cơ hội ngàn năm có một, hắn không thể làm nha đầu kia xảy ra chuyện.
Thôi thôi! Nếu đến vạn bất đắc dĩ một bước kia, hắn liền sử dụng lá bài cuối cùng vậy.
Cùng lắm thì lại nằm thi, bất tỉnh mấy trăm năm nữa. Dù sao lão tử không chết được, mấy trăm năm sau, lão tử lại là một hảo hán!
Mặc kệ Họa Cốt Hồng Quân suy tính cái gì, tự luyến ra sao, thì đạo lôi kiếp thứ hai đã mang đầy sát khí, giận dữ mà đánh xuống.
Tựa như hài tử nhà mình bị người ngoài ức hiếp, lão cha chịu không nổi đập cái bàn nhảy dựng lên, cùng người đại chiến ba trăm hiệp.
Đạo lôi đình thứ hai thô to gấp ba so với lần đầu, nếu dùng từ để miêu tả chính xác thì lần đầu tiên là con rắn nhỏ, lần thứ hai là một con đằng xà, lôi quang dài hơn hai chục mét, ánh sáng bạc mang tinh lượng chói mắt, giả sử có kẻ lấy mắt thường trực diện với nó, nếu không mù thì cũng sẽ bị chấn đến đầu óc chỉ còn là vạn ngôi sao.
Bất quá, mắt của Tịch Thần tạm thời không nhìn thấy, nàng cũng rút về sở hữu tinh thần lực cố thủ xung quanh mình và tiểu Hắc. Cho nên nàng không chứng kiến được cảnh tượng hùng vĩ này.
Nhưng có câu nói, mắt mù thì tai thính, Tịch Thần rõ ràng nghe được đại địa đang chấn động, cát đá "vù vù" bay loạn xạ tứ tung ngang dọc, sau đó là một đạo âm thanh kịch chấn, tựa như thương hải đảo ngược, tựa như núi sông sụp đổ...
Tịch Thần không rảnh lo khác, điên cuồng gia tăng ma lực bảo hộ chính mình và ma phó tiểu Hắc, cho nên nàng không thấy được kết giới phía trên nóc đỉnh nứt ra thành những cái khe nhỏ chừng bằng ngón tay.
Lực lượng từ hai cây trụ toát ra gồng mình gia cố, ánh vàng muốn chói mù hai con mắt, nhưng Tịch Thần không nhìn thấy, cũng không rảnh bận tâm. Mà Họa Cốt Hồng Quân lại đã nhận ra, kết giới tuy cố sức gìn giữ, kỳ thực đã nỏ mạnh hết đà.
Trên gương mặt của Họa Cốt Hồng Quân tức khắc hiện lên biểu tình mừng như điên, sự cao hứng không gì sáng được bộc phát ra ngoài:
"Tới! Tới! Mấy lão thất phu các ngươi, cho lôi đình càng mãnh liệt một chút, lão tử là có thể thoát ra ngoài, oa ha ha!"
Tịch Thần nghe Họa Cốt Hồng Quân bộc lộ tâm tình sung sướng, nàng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chiếu theo tình huống hiện tại, căng quá một đoạn thời gian, kết giới của Diệt Hồn Đỉnh sẽ chịu không nổi mà rơi tan tác.
Khi ấy nàng chỉ cần dẫn theo tiểu Hắc trốn chỗ này trốn chỗ kia một chút, tranh thủ háo hết uy lực cuối cùng của lôi kiếp, hẳn là sẽ an toàn mà ra ngoài.
Nhưng! Tưởng tượng thì tốt đẹp, mà hiện thực lại vô tình đánh cho nàng một bàn tay vừa choáng váng lại vừa đau điếng.
Bỗng chốc...
Bảy đạo lôi kiếp đủ mọi màu sắc từ trên trời giáng xuống, rực rỡ huyễn hoặc y hệt như cầu vồng sau mưa.
Lôi vân bảy màu sẽ kỳ diệu như câu chuyện trong truyền thuyết, thần thú Bạch Trạch cưỡi chúng xuống thế gian, ban phát điềm lành đến cho muôn loài?
Hay hoặc là, sau một trận giông bão cuồng phong, trời quanh mây tạnh, cầu vồng rực rỡ xuất hiện đại biểu cho tương lai tươi đẹp, tiền đồ như cẩm?
Không có đâu, đó là do các ngươi suy nghĩ nhiều, ảo tưởng quá cao!
Có đôi khi, đồ vật càng đẹp thì càng có độc... tựa như hoa hồng, lại tựa mỹ nhân.
Lôi vân bảy màu không ồn ào náo động, cũng không kịch liệt như lửa, nhưng nơi chúng đi qua, sở hữu sinh linh phai nhạt màu sắc, sở hữu động tĩnh nhường đường im lặng, vạn vật mai một thành bột phấn. Trong đó có cả bức tường ma lực mà Tịch Thần dùng cả sức lực để xây nên.
Chỉ một thoáng, bức tường sụp đổ, ma lực bị thiêu đốt thành tro tẫn.
Trái tim Tịch Thần co rút kịch liệt, tinh thần lực mang đến hình ảnh đó là quang ảnh bảy màu đan xen chồng chéo, cực kì đẹp mắt.
Nhưng trực giác nói cho nàng, nguy hiểm!!!
Mặc dù biết tử vong sắp buông xuống, nhưng Tịch Thần lại lần nữa chua xót bất lực, nàng nhận ra chính mình quá yếu! Cho dù sống lại một đời, thân thể này có thiên phú nghịch thiên thì thế nào? Nàng vẫn không thể chống lại thiên địa, dù chỉ là một đạo lôi đình trong đó, nàng cũng thừa nhận không nổi!
Ở quang ảnh bảy màu tính toán thôn tính tinh thần lực của Tịch Thần, bỗng chốc có một mạt ánh sáng vàng chợt lóe lên, cắt phá hư không, che ở trước mặt nàng.
Sau đó là một tiếng rống tràn đầy phẫn nộ đến từ Họa Cốt Hồng Quân:
“Thảo! Cư nhiên dùng tới Thất Sát Lôi Đình. Mẹ nó đám hỗn đản các ngươi. Chờ đó! Chờ bản tôn trở về, không đem các ngươi đánh đến đầu rơi máu chảy, thực làm nhục danh hào mà các ngươi ban tặng!”
Sau câu nói đó, Tịch Thần không còn nghe thấy tiếng gì nữa, ngay cả tinh thần lực truyền đến hình ảnh, cũng là một mảnh hư vô.
Thực yên ắng, thực tĩnh lặng!
Không biết trải qua bao lâu, Tịch Thần lại dùng tinh thần lực quan sát chung quanh.
Khá bất ngờ, từ một mảnh hư vô đã chuyển thành tinh không vạn lý.
Không gian biến mất, cây trụ kết giới cũng biến mất, mà vô số lôi kiếp đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Tịch Thần "nhìn" xung quanh, nàng không biết chính mình lại đến nơi nào, khắp nơi toàn là cục đá, lúc này nàng ngồi ở phía trên một mõm đá.
Nghĩ tới cái gì, Tịch Thần không khỏi giật thót mình, hoảng loạn sử dụng tinh thần lực tìm kiếm tiểu Hắc, sau đó nàng khẽ thở phào một hơi.
Thực tốt, tiểu Hắc ngồi ở cách đối diện nàng, chống cằm nhìn cục đá, hóa thân thành thiếu niên u buồn.
Xung quanh ngoài tiểu Hắc ra thì không còn ai khác, Tịch Thần nghi hoặc trong lòng, phát ra tiếng kêu gọi:
“Tiền bối?”
"Tiền bối, ngài còn ở đây không!?"
/180
|