Một năm lại trôi qua!
Hoang Vực giới hiện tại đều đang ở giới nghiêm, không khí càng ngày càng quỷ dị.
Địa giới càng ngày càng thu hẹp, yêu thú hoành hành, bá chiếm khắp nơi. Không gian sinh tồn của nhân loại càng thêm chật hẹp và khó khăn.
Kể từ một năm trước xảy ra thú triều bất ngờ đến nay, mỗi cách nửa tháng lại có một lần thú triều, quy mô lớn nhỏ không đồng đều, nhưng đều làm cho sinh hoạt của mọi người bị đảo lộn.
Bị ảnh hưởng nặng nhất chính là biên giới của các đại hiểm địa, những ai sinh sống gần nơi đó, đều sẽ tao ngộ tai ương. Mà Đoạn Tiên Thành chính là đứng mũi chịu sào, thương vong nghiêm trọng nhất.
Một năm nay, Đoạn Tiên Thành nhiều lần suýt nữa thất thủ để cho yêu thú tràn vào, nhưng ở những giây phút cấp bách, có một số thị vệ thủ thành tự bạo hi sinh, mới ngăn chặn được bước chân hung mãnh của yêu thú đại quân.
Bởi vậy, Đoạn Tiên Thành hiện giờ cảnh giác giới nghiêm, con đường ngày xưa vốn dĩ nhộn nhịp nay trở nên quạnh quẽ hoang vắng, ít người qua kẻ lại.
Dân thường ít ở trên phố sinh hoạt, thay thế chính là những vệ sĩ thủ thành võ trang hạng nặng ở khắp nơi tuần tra. Chỉ cần có kẻ khả nghi xuất hiện, liền sẽ bị bắt hỏi.
Ranh giới giữa Đoạn Tiên Thành và Liên Minh Lính Đánh Thuê cũng có người canh giữ, ai cũng không thể đủ xâm phạm.
Dù sao cũng đã xé rách mặt, hai bên gặp nhau chỉ có thể là ngươi chết ta sống.
Có những người lính đánh thuê, vốn dĩ có thân nhân ở Đoạn Tiên Thành, muốn trở về thăm người nhà cũng sẽ bị ngăn cách. Ai chống đối liền lấy lý do nguy hại gây rối, đều bị thủ vệ thủ thành đánh cho đến chết mới thôi.
Không chỉ Đoạn Tiên Thành, mà những chỗ khác cũng đều là quang cảnh như thế.
Tứ đại gia tộc thanh lọc nhân thủ, bài trừ dị kỷ, cho dù là một con kiến cũng bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Ai ai cũng nơm nớp lo sợ!
Nhưng có một điểm chung đó là, tất cả các cổ thế lực đều đồng lòng mà đem Liên Minh Lính Đánh Thuê cô lập ở bên ngoài, ẩn ẩn còn có gây sự hiềm khích.
Đoạn thời gian này, cảnh tượng dễ thấy nhất chính là những lính đánh thuê có nhà mà không thể về, quanh quẩn ở bên ngoài cổng thành hay địa giới của tứ đại gia tộc, cùng thủ vệ, đệ tử, trưởng lão gia tộc cãi nhau, thậm chí đánh lên.
Hằng ngày đều có người chết, nhân số tử vong còn đang không ngừng dâng lên.
Trình Thiêm, thậm chí bốn đại gia tộc cũng đều sầu trắng tóc, cái gì làm đều làm, nhưng mà một chút tin tức của Can Mạch cũng không phát hiện được, giống như là bị bốc hơi khỏi nhân gian.
Bọn họ vừa phải nửa tháng một lần chống đối thú triều, mỗi ngày còn phải cùng lính đánh thuê sảo lên, thân nhân ở trong thành thì khóc nháo, tố cáo bọn họ vô nhân tính.
Tình cảnh loạn như một nồi cháo, vừa phải chống giặc ngoài, vừa phải trấn an người trong nhà.
Hoang Vực địa giới, đã không có một nơi, không có một ngày yên bình.
Phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, không ai biết sẽ lại có chuyện gì phát sinh…
Mà kết quả này, vừa lúc hợp tâm ý của Can Mạch!
Hắn chễm chệ ngồi ở trong tầng cao nhất của tổng bộ Liên Minh Lính Đánh Thuê, nghe người đến báo cáo, khóe miệng treo tươi cười đầy ẩn ý.
Một người lão giả đứng bên cạnh, thỉnh thoảng quan sát sắc mặt của hắn, ậm ừ một hồi mới hỏi ra tiếng:
“Thủ lĩnh! Số lượng lính đánh thuê của chúng ta đã chết rất nhiều người, những người khác cũng đã có phẫn nộ bỏ đi, Liên Minh cũng bị người khác vây công, thủ lĩnh người không lo lắng sao?”
Can Mạch phất phất tay biểu thị không để ý, cười lạnh:
“Lo cái gì, chết đều là người không liên quan thôi, chúng ta chỉ cần ngồi tại chỗ, chờ thời cơ vừa tới là được!”
Gương mặt lão giả hơi nhăn nhó nói: “Nhưng mà ta sợ sẽ xảy ra hỗn loạn, phá vỡ kế hoạch của chúng ta!”
Can Mạch liếc mắt nhìn lão giả, ánh mắt chứa thâm ý, châm biếm:
“Hỗn loạn? Hỗn loạn càng tốt… Bọn họ càng loạn, chúng ta mới có thể thừa cơ mà vào không tốt sao! Ta còn mong cho bọn họ sớm loạn đâu, kế hoạch một năm này chưa có điểm đột phá, ta còn có chút không kiên nhẫn đây này!”
Lão giả nghe vậy thì nghi hoặc hỏi:
“Không phải thủ lĩnh đã bắt được thứ đồ kia, vì sao không sử dụng?”
Can Mạch cười nhếch mép, vui vẻ nói:
“Đã và đang sử dụng đó thôi, nhưng hiệu quả tựa hồ không lớn, ta còn đang nghiên cứu nó. Cổ Bất Hoặc Thành dù sao cũng tồn tại lâu đời, muốn công phá cũng không phải dễ dàng!”
Lão giả lại thắc mắc không rõ:
“Ở địa phương khác không được sao? Vì cái gì nhất thiết phải là Cổ Bất Hoặc thành?”
Can Mạch cười bí hiểm, ý vị không rõ mà nói: “Ai buộc chuông thì phải chính người đó tháo chuông chứ sao?”
Lão giả không hiểu ra sao, nhưng hiểu ý lại không tiếp tục hỏi.
Ở bên ngoài đã loạn như thế, càng đừng nói Địa Hoang Chiến Trường.
Nơi này xác thật là chiến trường, chiến trường của yêu thú và nhân loại, chiến trường của nhân loại và nhân loại, nơi mà sự thối nát của nhân tâm hiển lộ đến rõ rệt.
Tham lam, thù hận, si mê, cố chấp!
Một bộ phận lớn lính đánh thuê ở nơi này giãy dụa cầu sinh, ngươi lừa ta gạt, ngươi chết thì ta sống.
Mà vào được Địa Hoang Chiến Trường, đều là tinh anh trong tinh anh, thực lực nổi danh khắp Hoang Vực giới, kể từ cá nhân cho đến đoàn đội.
Vào nơi này, đã có một số lớn người, lặng lẽ bị mai một.
Ở một chỗ không gian phong bế, bốn bề vắng lặng. Có từng tiếng tí tách, tí tách rất nhỏ, chậm rãi chảy xuôi.
Một năm không dài và cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để bào mòn thứ nên bào mòn.
Vốn dĩ là một không gian chứa đầy nước màu đỏ, hiện tại chỉ còn lại không tới một phần ba, không gian thông thoáng hơn rất nhiều.
Mặt trên không trung, từng hàng chấp pháp đội tay cầm lư hương, thay nhau bắt giữ linh hồn chi lực, thay nhau biến mất, rồi thay nhau trở lại.
Mỗi một lần trở lại, linh hồn chi lực trên người bọn họ càng thêm ngưng thật, từng người càng thêm ra sức.
Vĩnh Sinh Tế Đài một năm nay không ngừng nghỉ mà vận hành, giữ trách nhiệm làm trạm trung chuyển, làm cầu nối đưa chấp pháp đội ra ngoài.
Khắc Nạp Ni mặc dù không ra được, tùy thời còn phải đưa năng lượng vào tế đài, duy trì sự ổn định của Truyền tống trận. Nhưng mà nhìn càng ngày càng nhiều linh hồn chi lực được đưa vào, hắn cười không khép được miệng.
Nhờ có linh hồn chi lực tiếp viện, mà một số hạng mục đã lâu không có hoạt động của Vĩnh Sinh Thành cũng âm thầm ngoi đầu trở lại, nhộn nhịp không khác gì thế giới bên ngoài.
Tâm tình của Khắc Lạp Ni rất tốt, hắn quan sát sinh cơ bừng bừng khắp nơi trong Vĩnh Sinh Thành, hắn quả thật muốn lệ nóng doanh tròng.
Trước đó hắn đã nghĩ tới Vĩnh Sinh Thành sẽ sụp đổ, sở hữu linh hồn mai một, vô số ác linh chạy ra ngoài tai họa nhân gian. Nhưng hắn không ngờ đến, một cuộc gặp gỡ bất ngờ sẽ đưa cho bọn họ đại tạo hóa như thế này.
Mặc dù bốn chữ “sinh cơ bừng bừng” này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của Vĩnh Sinh Thành, nhưng cũng không ngại hắn nhận định cho rằng như thế.
Bởi vì đã thật lâu, Vĩnh Sinh Thành đều là một bộ dáng tuổi xế chiều tà, ũ rũ u ám, tùy thời đều có thể tan biến.
Đến nỗi chấp pháp đội, thông qua nhiệm vụ này, cũng được đến một bộ phận nhỏ linh hồn chi lực, việc này cũng đại biểu bọn họ còn có thể tồn tại thật lâu, thật lâu.
Mặc dù biết đây là ý chỉ của cấp trên, đi trợ giúp người nào đó, nhưng trong lòng bọn họ đối với người không biết mặt kia, cũng dâng lên một tia cảm ơn.
Cảm ơn vì đã ban cho họ một viên đan dược kéo dài sinh mệnh.
Ai cũng đều sợ chết!
Mặc dù bọn họ đều đã chết, nhưng cũng có sợ hãi, sợ hãi một ngày nào đó chưa kịp định hình, chưa kịp nuối tiếc thì đã hoàn toàn biến mất trên nhân gian.
Người khác đã chết, còn có thể luân hồi!
Nhưng bọn họ… hoàn toàn không có tương lai!
Hoang Vực giới hiện tại đều đang ở giới nghiêm, không khí càng ngày càng quỷ dị.
Địa giới càng ngày càng thu hẹp, yêu thú hoành hành, bá chiếm khắp nơi. Không gian sinh tồn của nhân loại càng thêm chật hẹp và khó khăn.
Kể từ một năm trước xảy ra thú triều bất ngờ đến nay, mỗi cách nửa tháng lại có một lần thú triều, quy mô lớn nhỏ không đồng đều, nhưng đều làm cho sinh hoạt của mọi người bị đảo lộn.
Bị ảnh hưởng nặng nhất chính là biên giới của các đại hiểm địa, những ai sinh sống gần nơi đó, đều sẽ tao ngộ tai ương. Mà Đoạn Tiên Thành chính là đứng mũi chịu sào, thương vong nghiêm trọng nhất.
Một năm nay, Đoạn Tiên Thành nhiều lần suýt nữa thất thủ để cho yêu thú tràn vào, nhưng ở những giây phút cấp bách, có một số thị vệ thủ thành tự bạo hi sinh, mới ngăn chặn được bước chân hung mãnh của yêu thú đại quân.
Bởi vậy, Đoạn Tiên Thành hiện giờ cảnh giác giới nghiêm, con đường ngày xưa vốn dĩ nhộn nhịp nay trở nên quạnh quẽ hoang vắng, ít người qua kẻ lại.
Dân thường ít ở trên phố sinh hoạt, thay thế chính là những vệ sĩ thủ thành võ trang hạng nặng ở khắp nơi tuần tra. Chỉ cần có kẻ khả nghi xuất hiện, liền sẽ bị bắt hỏi.
Ranh giới giữa Đoạn Tiên Thành và Liên Minh Lính Đánh Thuê cũng có người canh giữ, ai cũng không thể đủ xâm phạm.
Dù sao cũng đã xé rách mặt, hai bên gặp nhau chỉ có thể là ngươi chết ta sống.
Có những người lính đánh thuê, vốn dĩ có thân nhân ở Đoạn Tiên Thành, muốn trở về thăm người nhà cũng sẽ bị ngăn cách. Ai chống đối liền lấy lý do nguy hại gây rối, đều bị thủ vệ thủ thành đánh cho đến chết mới thôi.
Không chỉ Đoạn Tiên Thành, mà những chỗ khác cũng đều là quang cảnh như thế.
Tứ đại gia tộc thanh lọc nhân thủ, bài trừ dị kỷ, cho dù là một con kiến cũng bị kiểm tra nghiêm ngặt.
Ai ai cũng nơm nớp lo sợ!
Nhưng có một điểm chung đó là, tất cả các cổ thế lực đều đồng lòng mà đem Liên Minh Lính Đánh Thuê cô lập ở bên ngoài, ẩn ẩn còn có gây sự hiềm khích.
Đoạn thời gian này, cảnh tượng dễ thấy nhất chính là những lính đánh thuê có nhà mà không thể về, quanh quẩn ở bên ngoài cổng thành hay địa giới của tứ đại gia tộc, cùng thủ vệ, đệ tử, trưởng lão gia tộc cãi nhau, thậm chí đánh lên.
Hằng ngày đều có người chết, nhân số tử vong còn đang không ngừng dâng lên.
Trình Thiêm, thậm chí bốn đại gia tộc cũng đều sầu trắng tóc, cái gì làm đều làm, nhưng mà một chút tin tức của Can Mạch cũng không phát hiện được, giống như là bị bốc hơi khỏi nhân gian.
Bọn họ vừa phải nửa tháng một lần chống đối thú triều, mỗi ngày còn phải cùng lính đánh thuê sảo lên, thân nhân ở trong thành thì khóc nháo, tố cáo bọn họ vô nhân tính.
Tình cảnh loạn như một nồi cháo, vừa phải chống giặc ngoài, vừa phải trấn an người trong nhà.
Hoang Vực địa giới, đã không có một nơi, không có một ngày yên bình.
Phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, không ai biết sẽ lại có chuyện gì phát sinh…
Mà kết quả này, vừa lúc hợp tâm ý của Can Mạch!
Hắn chễm chệ ngồi ở trong tầng cao nhất của tổng bộ Liên Minh Lính Đánh Thuê, nghe người đến báo cáo, khóe miệng treo tươi cười đầy ẩn ý.
Một người lão giả đứng bên cạnh, thỉnh thoảng quan sát sắc mặt của hắn, ậm ừ một hồi mới hỏi ra tiếng:
“Thủ lĩnh! Số lượng lính đánh thuê của chúng ta đã chết rất nhiều người, những người khác cũng đã có phẫn nộ bỏ đi, Liên Minh cũng bị người khác vây công, thủ lĩnh người không lo lắng sao?”
Can Mạch phất phất tay biểu thị không để ý, cười lạnh:
“Lo cái gì, chết đều là người không liên quan thôi, chúng ta chỉ cần ngồi tại chỗ, chờ thời cơ vừa tới là được!”
Gương mặt lão giả hơi nhăn nhó nói: “Nhưng mà ta sợ sẽ xảy ra hỗn loạn, phá vỡ kế hoạch của chúng ta!”
Can Mạch liếc mắt nhìn lão giả, ánh mắt chứa thâm ý, châm biếm:
“Hỗn loạn? Hỗn loạn càng tốt… Bọn họ càng loạn, chúng ta mới có thể thừa cơ mà vào không tốt sao! Ta còn mong cho bọn họ sớm loạn đâu, kế hoạch một năm này chưa có điểm đột phá, ta còn có chút không kiên nhẫn đây này!”
Lão giả nghe vậy thì nghi hoặc hỏi:
“Không phải thủ lĩnh đã bắt được thứ đồ kia, vì sao không sử dụng?”
Can Mạch cười nhếch mép, vui vẻ nói:
“Đã và đang sử dụng đó thôi, nhưng hiệu quả tựa hồ không lớn, ta còn đang nghiên cứu nó. Cổ Bất Hoặc Thành dù sao cũng tồn tại lâu đời, muốn công phá cũng không phải dễ dàng!”
Lão giả lại thắc mắc không rõ:
“Ở địa phương khác không được sao? Vì cái gì nhất thiết phải là Cổ Bất Hoặc thành?”
Can Mạch cười bí hiểm, ý vị không rõ mà nói: “Ai buộc chuông thì phải chính người đó tháo chuông chứ sao?”
Lão giả không hiểu ra sao, nhưng hiểu ý lại không tiếp tục hỏi.
Ở bên ngoài đã loạn như thế, càng đừng nói Địa Hoang Chiến Trường.
Nơi này xác thật là chiến trường, chiến trường của yêu thú và nhân loại, chiến trường của nhân loại và nhân loại, nơi mà sự thối nát của nhân tâm hiển lộ đến rõ rệt.
Tham lam, thù hận, si mê, cố chấp!
Một bộ phận lớn lính đánh thuê ở nơi này giãy dụa cầu sinh, ngươi lừa ta gạt, ngươi chết thì ta sống.
Mà vào được Địa Hoang Chiến Trường, đều là tinh anh trong tinh anh, thực lực nổi danh khắp Hoang Vực giới, kể từ cá nhân cho đến đoàn đội.
Vào nơi này, đã có một số lớn người, lặng lẽ bị mai một.
Ở một chỗ không gian phong bế, bốn bề vắng lặng. Có từng tiếng tí tách, tí tách rất nhỏ, chậm rãi chảy xuôi.
Một năm không dài và cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để bào mòn thứ nên bào mòn.
Vốn dĩ là một không gian chứa đầy nước màu đỏ, hiện tại chỉ còn lại không tới một phần ba, không gian thông thoáng hơn rất nhiều.
Mặt trên không trung, từng hàng chấp pháp đội tay cầm lư hương, thay nhau bắt giữ linh hồn chi lực, thay nhau biến mất, rồi thay nhau trở lại.
Mỗi một lần trở lại, linh hồn chi lực trên người bọn họ càng thêm ngưng thật, từng người càng thêm ra sức.
Vĩnh Sinh Tế Đài một năm nay không ngừng nghỉ mà vận hành, giữ trách nhiệm làm trạm trung chuyển, làm cầu nối đưa chấp pháp đội ra ngoài.
Khắc Nạp Ni mặc dù không ra được, tùy thời còn phải đưa năng lượng vào tế đài, duy trì sự ổn định của Truyền tống trận. Nhưng mà nhìn càng ngày càng nhiều linh hồn chi lực được đưa vào, hắn cười không khép được miệng.
Nhờ có linh hồn chi lực tiếp viện, mà một số hạng mục đã lâu không có hoạt động của Vĩnh Sinh Thành cũng âm thầm ngoi đầu trở lại, nhộn nhịp không khác gì thế giới bên ngoài.
Tâm tình của Khắc Lạp Ni rất tốt, hắn quan sát sinh cơ bừng bừng khắp nơi trong Vĩnh Sinh Thành, hắn quả thật muốn lệ nóng doanh tròng.
Trước đó hắn đã nghĩ tới Vĩnh Sinh Thành sẽ sụp đổ, sở hữu linh hồn mai một, vô số ác linh chạy ra ngoài tai họa nhân gian. Nhưng hắn không ngờ đến, một cuộc gặp gỡ bất ngờ sẽ đưa cho bọn họ đại tạo hóa như thế này.
Mặc dù bốn chữ “sinh cơ bừng bừng” này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của Vĩnh Sinh Thành, nhưng cũng không ngại hắn nhận định cho rằng như thế.
Bởi vì đã thật lâu, Vĩnh Sinh Thành đều là một bộ dáng tuổi xế chiều tà, ũ rũ u ám, tùy thời đều có thể tan biến.
Đến nỗi chấp pháp đội, thông qua nhiệm vụ này, cũng được đến một bộ phận nhỏ linh hồn chi lực, việc này cũng đại biểu bọn họ còn có thể tồn tại thật lâu, thật lâu.
Mặc dù biết đây là ý chỉ của cấp trên, đi trợ giúp người nào đó, nhưng trong lòng bọn họ đối với người không biết mặt kia, cũng dâng lên một tia cảm ơn.
Cảm ơn vì đã ban cho họ một viên đan dược kéo dài sinh mệnh.
Ai cũng đều sợ chết!
Mặc dù bọn họ đều đã chết, nhưng cũng có sợ hãi, sợ hãi một ngày nào đó chưa kịp định hình, chưa kịp nuối tiếc thì đã hoàn toàn biến mất trên nhân gian.
Người khác đã chết, còn có thể luân hồi!
Nhưng bọn họ… hoàn toàn không có tương lai!
/180
|