Hạng Thiếu Long về nơi ở, xua tay cho bốn tên nữ tỳ lui ra, mặc vào bộ dạ hành, móc các thiết bị lên người, lại bôi bột thuốc lên, định nhảy ra cửa sổ thì có tên thị tỳ hô lớn, „Bình Nguyên phu nhân đến."
Có tiếng bước chân vọng vào, Bình Nguyên phu nhân đã đến ngoài cửa.
Hạng Thiếu Long không kịp tháo các thiết bị xuống, vội vàng kéo chiếc áo bào phủ lên người, Bình Nguyên phu nhân đã đẩy cửa bước vào phòng.
Bình Nguyên phu nhân chốt cửa lại, dựa vào cửa mỉm cười nhìn gã.
Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ, chỉ cần mụ đụng tới người mình thì lập tức sẽ phát hiện được những thiết bị này, mụ ta vốn là kẻ tinh minh, đương nhiên biết được gã đang làm gì.
Nhưng nếu không ôm hôn mụ, không giống như trước đây đã từng đối phó mụ thì lại càng khiến mụ nghi ngờ thêm.
Làm thế nào đây?
Rồi gã nhíu mày, nghĩ ra một kế.
Hạng Thiếu Long ngồi lên giường, vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh mình, mỉm cười nói, „Mỹ nhân ơi! Ðến đây nào! Lần này chẳng có ai chia cắt được chúng ta nữa rồi."
Bình Nguyên phu nhân hơi đỏ mặt, giận dỗi nói, „Chàng quên người ta đã gả cho người khác rồi hay sao?"
Hạng Thiếu Long biết kế mình có hiệu quả, nói, „Ta tưởng nàng quên rồi chứ nên mới vào phòng tìm ta, phu nhân chẳng muốn tặng ta một đứa con hay sao? Nếu không đến đây, ta làm sao giúp nàng hoài thai được?"
Bình Nguyên phu nhân buồn bã nói, „Chàng phải nhẫn nại tý nữa, hôn lễ của ta sẽ cử hành vào mùa xuân sang năm, trước khi cử hành hôn lễ một tháng, chúng mình sẽ tận tình hoạn lạc mới không khiến cho kẻ ấy nghi ngờ đứa con trong bụng không phải của y."
Hạng Thiếu Long đã sớm biết mụ sẽ nói như vậy, bởi đó là cách từ chối hay nhất, lại có thể làm dịu lòng gã, khiến cho gã không hoài nghi về kế hoạch của mình. Sau hai tháng, nếu không có đối sách, gã đã sớm chầu trời rồi.
Người đàn bà này quả thật độc ác!
Gã đứng dậy, bước về phía mụ, nắm lấy tay mụ, hôn lên môi mụ.
Bình Nguyên phu nhân phản ứng quyết liệt, nhưng không có cách nào đụng vào người Hạng Thiếu Long được.
Một lúc lâu sau, hai bờ môi rời ra.
Bồn mắt nhìn nhau, tay trong tay, hơi thở gấp gáp.
Bình Nguyên phu nhân nũng nịu nói, „Thiếu Long! Hãy ôm ta!"
Hạng Thiếu Long mỉm cười lắc đầu nói, „Trừ phi nàng chịu trọn giấc Vu Sơn cùng ta, nếu không ta sẽ không đụng vào bất cứ chỗ nào trên người nàng, trừ đôi môi nàng."
Bình Nguyên phu nhân ngạc nhiên nói, „Trọn giấc Vu Sơn là gì?"
Hạng Thiếu Long mới nhớ được lúc này chưa có câu thành ngữ này nên nói bừa, „Vu Sơn là một trái núi lớn ở quê ta, tương truyền nam nhân đến nơi đó sẽ gặp được tiên nữ trong núi, cho nên trọn giấc Vu Sơn dùng để nói chuyện nam nữ hợp hoan, phu nhân đã hiểu chưa?"
Bình Nguyên phu nhân lộ vẻ căng thẳng, Hạng Thiếu Long giật mình, sợ mụ thay đổi chủ ý, vội vàng nói, „Phu nhân đến tìm ta có chuyện gì?"
Bình Nguyên phu nhân quay lại vẻ nghiêm chỉnh ban đầu, giận dỗi nói, „Người ta đến tìm chàng, lẽ nào phải có nguyên nhân hay sao?"
Hạng Thiếu Long chợt nảy ra một ý, gã đánh liều nói, „Phu nhân tốt nhất hãy nhắc nhở Tín Lăng quân, Nhã phu nhân đối với chuyện đánh cắp Lỗ Công bí lục, hình như rất chắc chắn, ta đoán ả đã biết nơi giấu bí lục đấy."
Bình Nguyên phu nhân lạnh lùng nói, „ả dâm phụ ấy chết đến nơi vẫn chưa biết, dù cho ả có bất cứ thủ đoạn gì cũng đừng hòng đụng đến bí lục."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Các người định giết ả hay sao?"
Bình Nguyên phu nhân biết đã nói hớ, mặt vẫn không thay đổi nói, „Chỉ là giận quá mà nói thôi. Thiếu Long này, chẳng phải chàng yêu người đàn bà phóng đãng ấy hay sao?"
Hạng Thiếu Long nói, „Ta không biết mình có thật lòng yêu ả hay không, nhưng ả quả thật đã say mê ta, cho nên ta không muốn ả gặp điều gì bất hạnh."
Bình Nguyên phu nhân giận dỗi rút tay ra, „Buông ta ra!"
Hạng Thiếu Long cười, „Phu nhân ghen rồi!" rồi nắm bàn tay của mụ hỏi tiếp, „Chồng tương lai của phu nhân là ai?"
Bình Nguyên phu nhân mặt lộ vẻ rầu rĩ nói, „Y là đại tướng Bạch Khuê, chàng có nghe tên của y chưa?"
Hạng Thiếu Long biết được đây cũng chỉ là một cuộc giao dịch chính trị nên không có hứng thú muốn biết, lại hôn lên môi mụ.
Bình Nguyên phu nhân vùng vẫy.
Hạng Thiếu Long buông mụ ra, đứng nhìn thẳng vào mắt mụ.
Bình Nguyên phu nhân đẩy cửa bước ra nói, „Ta đi đây!"
Hạng Thiếu Long đưa mụ ra đến cửa nói, „Nàng không ở cùng ta, ta chỉ còn cách tìm đến Triệu Nhã thôi!"
Bình Nguyên phu nhân thấy bốn tên lính canh hình như đã nghe được câu này nên lườm gã rồi yểu điệu bước đi.
Hạng Thiếu Long giả vờ đi về phía Thái Vân các. Ði đến chỗ không người thì cởi áo ngoài giấu vào một chỗ rồi bấm móc câu đu lên mái nhà, lần theo Bình Nguyên phu nhân, lúc bước trên mái, lúc thì ẩn mình vào tán cây, theo sát phía sau.
Bình Nguyên phu nhân vốn là kẻ cẩn thận, nghe xong lời gã nên đến gặp Tín Lăng quân ngay.
Phòng ốc trong phủ rất nhiều, ở những nơi càng gần nội phủ thì bọn lính canh giữ càng nghiêm ngặt, lại có các vọng gác cao cao, nếu không phải Hạng Thiếu Long đã từng được huấn luyện, lại đã xem qua bản đồ trong phủ, lại có trang thiết bị đầy đủ, thì không thể nào theo dõi được Bình Nguyên phu nhân.
Trên các vọng gác đều có trống, có thể tưởng tượng tình trạng nguy ngập phát ra hiệu lệnh sẽ dễ như trở bàn tay.
Lúc này Bình Nguyên phu nhân cùng bốn tên thị vệ bước vào một mảnh sân.
Hai bên đều có tường cao, may mà trong sân có trồng mấy hàng cây, nếu không Hạng Thiếu Long đừng hòng vào được Ðối diện với mảnh sân ấy là một căn nhà lớn, ở bậc cấp trước cửa lại có mười sáu tên lính canh, ở ngoài lại có người đi tuần Hạng Thiếu Long cẩn thận bắn móc câu sang mái nhà gần nhất rồi đu từ gốc cây cao qua đó.
Bình Nguyên phu nhân một mình bước lên bậc cấp, xuyên qua một thiên tinh rộng rãi, bước vào phía trong chính sảnh gặp Tín Lăng quân.
Ngụy Vô Ky đang nằm trên chiếu, hai bên có hai mỹ nữ đang rót rượu, gặp chị bước vào thì mỉm cười.
Trong sảnh sắp xếp rất trang nhã, màu sắc hài hòa, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái.
Bình Nguyên phu nhân ngồi đối diện với Tín Lăng quân. Tín Lăng quân khoát tay cho hai tên thị nữ lui xuống, rồi nốc cạn chén rượu, đưa tay áo quệt mép, giận dữ nói, „ả tiện nhân Triệu Nhã, ngày trước khi đệ đại phá quân Tần ở Hàm Ðan thì ngoan ngoãn với đệ lắm, nhưng giờ đây lại đối xử với đệ như vậy, đệ sẽ khiến cho ả hối hận không kịp."
Bình Nguyên phu nhân nhíu mày nói, „Tánh nhẫn nại của đệ đã để đâu rồi? Còn mấy ngày nữa mà không chờ được hay sao? Ðệ đã gặp Triệu Nhã chưa?"
Tín Lăng quân xua tay, „Ðừng nhắc tới ả nữa. Giờ đây đệ mới tin lời tỷ, Triệu Nhã chỉ là vật hi sinh dùng để lung lạc đệ của Triệu Mục, sau này khi đệ diệt được nước Triệu thì phải bắt Triệu Mục chịu tất cả những khổ hình trên đời này."
Bình Nguyên phu nhân nghiến răng nói, „Ta hận không ăn thịt uống máu y được, nếu không phải là y, Bình Nguyên quân Triệu Thắng làm sao chết sớm được, „ rồi nói về chuyện Nhã phu nhân có vẻ chắc chắn đánh cắp được bí lục mà Hạng Thiếu Long vừa nói.
Tín Lăng quân có vẻ không thèm để ý nói, „Cho dù con tiện nhân ấy biết được nơi giấu bí lục, thị vệ ở đây canh chừng nghiêm cẩn như vậy, ả đừng hòng lẻn vào. Yên tâm đi!“
Hạng Thiếu Long ở ngoài cửa rất vui mừng, đầu tiên có thể khẳng định rằng bí lục là chuyện có thật, vả lại được cất giấu ở một mật thất nào đó, với bản lĩnh của bộ đội đặc chủng tinh nhuệ, muốn đánh cắp được bí lục là có thể.
Tín Lăng quân nói, „Ðệ đã sớm căn dặn được bọn thị vệ, cho dù ả có đánh cắp được thì cũng đừng hòng thoát ra ngoài“Hiện giờ mối quan hệ của ngươi và An Ly vương như thế nào?" Bình Nguyên phu nhân trầm ngâm một lúc rồi nói.
Tín Lăng quân quắc mắt rồi lạnh lùng nói, „Tên lão qủy ấy càng ngày càng không coi đệ ra gì, chỉ tin tưởng bọn tiểu nhân Long Dương quân, Lâu Mô, Nội Tống, Quản Ty, nếu đệ cứ để y làm bậy thì đại Ngụy chúng ta sớm muộn cũng di ệt vong.
Bình Nguyên phu nhân nói, „Ngươi an bài cho Hạng Thiếu Long lúc nào gặp An Ly?"
Tín Lăng quân nói, „Hiện giờ chúng ta giả vờ bảo Triệu Thiên không hợp với thủy thổ nên chưa thể vào cung gặp An Ly, để sắp xếp mọi chuyện. Nhưng chuyện này sẽ không kéo dài bao lâu đâu, đệ nhất định mùng một tháng sau, tức là ba ngày sau sẽ để Hạng Thiếu Long dắt Triệu Thiên vào cung, nhân lúc An Ly thiết yến khoản đãi, thì đó là lúc hành sự rồi, „ dừng một lúc rồi nói, „Tỷ tốt nhất hãy dùng tình trói buộc Hạng Thiếu Long thì hơn, khiến cho gã bán mạng cho chúng ta mà không hoài nghi tý nào."
Bình Nguyên phu nhân rầu rĩ thở dài rồi nói, „Ngươi tốt nhất hãy tìm cách khác lung lạc gã, ta hơi sợ khi gặp gã rồi đấy Tín Lăng quân ngạc nhiên nói, „Tỷ chẳng phải đã động chân tình với gã rồi chứ?"
Bình Nguyên phu nhân đứng dây, lại thở dài, lắc đầu, „Ðại sự làm trọng, được mất của cá nhân có là gì đâu. Ta chỉ sợ khi chung đụng với gã, nếu mang thai thì càng thê thảm hơn, „ nói rồi quay lưng bỏ đi.
Hạng Thiếu Long giật mình, ngẩn người một lúc rồi chờ Tín Lăng quân bước vào nội đường thì lẻn vào trong sảnh, mau chóng tìm kiếm một lượt, cuối cùng khẳng định không có tầng hầm rồi mới len lén chuồn ra.
Nhã phu nhân hỏi Hạng Thiếu Long, „Chàng tại sao không đi gặp tam công chúa?"
Hạng Thiếu Long thở dài nói, „Ta chỉ sợ giữ mình không được thì ngày sau quay về sẽ bị Triệu Mục nắm điểm này hại ta."
Nhã phu nhân khen, „Chàng thật sáng suốt, Hạng lang! Triệu Nhã yêu chàng."
Hạng Thiếu Long cũng chân thành nói, „Ta cũng yêu nàng, „ rồi mang tin lấy được kể lại tỷ mỉ cho nàng nghe.
Triệu Nhã nói, „Tầng hầm chắc chắn trong phòng riêng của Tín Lăng quân, Hạng lang thật có bản lĩnh, ngay cả một nơi canh giữ nghiêm ngặt như thế cũng lẻn vào được, chuyện này quả là ngoài suy đoán của tên gian tặc ấy."
Hạng Thiếu Long nói, „Ðánh cắp bí lục có lẽ không phải là chuyện khó, mà là làm sao đem được mười hai mỹ nhân các người ra khỏi Ðại Lương mới là chuyện khó."
Nhã phu nhân nói, „Tất cả những phủ đệ cả vương hầu đều có địa đạo bí mật để ra ngoài, nếu có thể tìm ra được địa đạo này, thì có thể thoát ra bên ngoài phủ. Nhưng dò thoát ra được bên ngoài thì cũng khó lẻn ra khỏi thành được."
Hạng Thiếu Long được một lời của nàng nhắc nhở, ngồi dậy nghĩ bụng nếu có địa đạo thì chắc chắn phải ở phía sau căn nhà của Tín Lăng quân, bởi vì khi gã dò xét ở đại sảnh thì không có phát hiện gì cả.
Nhã phu nhân thấy gã ngồi dậy, dựa vào lòng gã rồi hỏi, „Thiếu Long! Chàng nghĩ gì thế?"
Hạng Thiếu Long nói, „Nếu có bí đạo thì chắc chắn có liên quan đến mật thất giấu Lỗ Công bí lục, như thế mới hợp lý, cửa vào của bí đạo tất nhiên không chỉ một chỗ, cho nên chỉ cần tìm ra bất cứ một chỗ vào nào, chúng ta có thể đi lại tự do ở đây.
Sáng hôm sau, gã không rời khỏi Thái Vân các nửa bước, mà ở lại nói chuyện cùng Triệu Thiên, Triệu Nhã.
Ðến trưa Tín Lăng quân sai người đến mời gã.
Khi đến ngoại đường, Tín Lăng quân và ba người khác đang ngồi uống trà, thấy gã đến, lập tức giới thiệu ba người kia, thì ra đó là ba nhân vật nổi tiếng trong đám thực khách của y. Trong đó có một đại hán cao lớn xấu xí tên Chu Hợi, năm ấy khi Tín Lăng quân đoạt binh phù đại phá quân Tần toàn là nhờ y dùng chiếc búa bốn chục cân ám sát đại tướng Phổ Bỉ, là một mãnh tướng lừng danh thiên hạ.
Hai người kia là Ðàm Bang và Nhạc Hình.
Ðàm Bang là kẻ có râu năm chòm, có vẻ như một nho sinh; Nhạc Hình thân mình to ngang, không cao, có vẻ là một kẻ có võ nghệ cao minh.
Tín Lăng quân mỉm cười nói, „Thiếu Long mới đến đây, ta muốn dắt ngươi đi tham quan khắp nơi, sau bữa cơm chúng ta sẽ đến gặp tài nữ nổi tiếng thiên hạ ở Ðại Lương này, xem ngươi có thể khiến nàng động lòng được hay không?
Năm người bước ra xe, được hai mươi tên thị vệ hộ tống.
Xe ngựa đi ngang qua hoàng cung.
Chỉ thấy lầu rồng gác phượng, cung điện nguy nga, tạo thành một quần thể kiến trúc tráng lệ, nhưng Hạng Thiếu Long nghĩ chẳng mấy chốc nơi đây sẽ trở thành một đống hoang tàn.
Bên ngoài hoàng cung là một dòng sông, cảnh đẹp vô cùng.
Rời khỏi khu hoàng cung, hai chiếc xe ngựa tiến vào đường phố chính.
Ðiều kỳ lạ là ở giữa có đường cho ngựa đi rất bằng phẳng, hai bên có tràng hoa, phía ngoài nữa là hai con kênh, bên ngoài hai con kênh đó mới là đường của người đi bộ.
Tín Lăng quân giải thích, „Ðây là ngự đạo dành cho đại vương và những người có tước vị sử dụng, người bình dân không được bước chân vào."
Nói đến đây xe ngựa đã tiến vào ngự đạo.
ở đầu ngự đạo phía nam là khu cư dân ở và buôn bán, khu cư dân ở nhà cửa san sát nhưng rất chỉnh tề. Người đi lại tấp nập, lại có tiếng rao hàng, trông rất náo nhiệt.
Bọn họ đến Ðơn Dương lâu để dùng cơm, đây là nơi lớn nhất trong khu này, tửu lâu này nhìn ra mặt đường, phía sau là con sông nhỏ.
Bọn họ giành lấy căn phòng lớn ở tầng hai, căn phòng này nhìn ra mặt sông, đến khi rượu được vài tuần thì gã Ðàm Bang ấy bắt đầu đàm luận việc thời thế, xem ra rất có kiến giải, chẳng lẽ nào Tín Lăng quân lại gọi gã đi theo.
Chu Hợi và Nhạc Hình tuy là võ phu nhưng cũng chú ý lắng nghe ra vẻ hiểu biết lắm.
Hạng Thiếu Long lần đầu tiên nghe được một người phân tích thời cuộc hay đến thế nên cũng chú ý lắng nghe.
Lúc này Tín Lăng quân hỏi, „Trong các học thuyết, nhà nào sẽ thắng?"
Ðàm Bang vuốt râu cười, ung dung nói, „Tuy nói trăm sông có đến ngàn dòng, nhưng cho đến hiện nay, cũng đã hợp lại Theo lão phu thấy, người đương thời có Trâu Diễn nước Tề, Tuân Khanh và công tử Phi nước Hàn đã tập hợp các tư tưởng của tiền nhân, tìm ra được những điều mà người khác chưa thấy, cách trị nước sau này không nằm ngoài học thuyết tư tưởng của ba người ấy."
Hạng Thiếu Long đương nhiên biết Tuân Tử và Hàn Phi, nhưng không biết thân thế lai lịch của Trâu Diễn, ngạc nhiên hỏi, „Trâu Diễn là người thế nào?"
Mọi người ngạc nhiên nhìn gã. Tín Lăng quân nói, „Không ngờ Thiếu Long không biết kỳ nhân danh lừng thiên hạ ấy, rồi mỉm cười bí hiểm, „Chốc nữa ta sẽ dắt ngươi gặp người ấy."
Hạng Thiếu Long ngẩn người, chẳng lẽ Trâu Diễn ở trong nhà của ả tài nữ ấy? Nếu không làm sao có thể gặp ông ta được?
Ðàm Bang hạ giọng nói, „Trâu tiên sinh là thiên hạ kỳ sĩ, song ông ta nổi tiếng như vậy cũng là bởi thời thế tạo thành."
Mọi người vội vàng hỏi nguyên do.
Ðàm Bang thở dài, mặt lộ vẻ bi thương nói, „Từ lúc nhà Châu suy vi, thiên hạ như rồng mất đầu, các nước đánh nhau không ngừng, dân chúng ai cũng mong chân mạng thiên tử xuất hiện để ngăn chặn binh đao. Học thuyết Ngũ Ðức của Trâu tiên sinh phù hợp với điều ấy, ai cũng mong ông ta chỉ ra một con đường sáng, giúp cho mọi người biết được ai mới là chủ nhân của thời này.
Tín Lăng quân ngó lơ, bởi vì y đã tự coi mình là cứu tinh, và y cũng đang cố gắng cho mục tiêu này.
Hạng Thiếu Long vốn biết được bá chủ của thời mới chính là Tần Thủy Hoàng, nhưng sau khi biết được tình hình thực tế mới trở nên hồ đồ hết cả lên.
Ðàm Bang lại hạ giọng, „Theo ta thấy, bá chủ này không ngoài quân thượng."
Tín Lăng quân ho khan hai tiếng, giấu sự hưng phấn trong lòng, nói, „Tuân Khanh mà Ðàm tiên sinh nói, thanh danh tuy mạnh, nhưng chỉ là kẻ ngồi không mà luận thời thế, theo ta thấy y chỉ là kẻ biết nói bằng mồm mà thôi."
Ðàm Bang nghiêm mặt, „Không phải đâu, kẻ này không phải là một cuồng đồ, y là người duy trì học thuyết của Khổng Khâu và Mặc Ðạo, quân thượng nếu có rảnh thì hãy đọc trước thuật của y."
Tín Lăng quân làm ra vẻ rộng lượng nói, „Ða tạ tiên sinh chỉ điểm."
Ðàm Bang đang định bàn luận tiếp về Hàn Phi, ngoài cửa có tiếng bước chân, tên vệ sĩ giữ cửa vào báo, „Long Dương quân cầu kiến!"
Tín Lăng quân và Hạng Thiếu Long đều cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Long Dương quân lại có gan đến tìm tận nơi.
Kẻ đến thì không tốt, kẻ tốt thì không đến.
Tín Lăng quân ngạo mạn ngồi, không hề có ý đứng dậy chào, nói lớn, „Long Dương quân nếu không muốn uống rượu, đừng vào thì hơn."
Hai câu này đã tỏ rõ cho người ta thấy quan hệ giữa hai người.
Chu Hợi hai mắt lạnh lùng, „Quân thượng phải chăng muốn Chu Hợi giữ cửa cho ngài?"
Tín Lăng quân mỉm cười lắc đầu.
Hạng Thiếu Long trong lòng bội phục cái phong độ vững chãi như Thái Sơn của Tín Lăng quân. Đó chính là bí quyết thành công của y, đồng thời trong lòng cũng mong muốn được gặp Long Dương quân, kẻ có sắc đẹp nổi tiếng tù ngàn xưa, rốt cuộc là đẹp đến cỡ nào.
Một giọng điệu dịu dàng dễ nghe, nửa nam nửa nữ vọng lên từ ngoài cửa, „Tín Lăng quân sao lại động can hỏa thế, phải chăng nô gia đã đắc tội với ngài? Vậy Long Dương càng phải vào để thỉnh tội."
Hạng Thiếu Long nghe mà rợn da gà, không ngờ chỉ mới nghe giọng nói của Long Dương quân đã khiến cho người ta không chịu nổi.
Tín Lăng quân ha ha cười lớn, „Không cần thỉnh tội, „ rồi quát lớn, „Còn chưa để quý khách tiến vào."
Căn phòng mở lớn, năm người bước vào. Hạng Thiếu Long trợn tròn mắt, thấy kẻ đi đầu là Long Dương quân, suýt tý nữa té nhào xuống đất.
Mái tóc y có thể nói không tiền tuyệt hậu, dài và óng mượt, làn da còn trắng trẻo mịn màng hơn cả nữ nhân, đôi mắt phượng long lanh, bước đi uyển chuyển, ưỡn ẹo, nếu y giả làm nữ nhân thì đảm bảo y sẽ là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Y thấp hơn Hạng Thiếu Long khoảng nửa cái đầu, nhưng dáng vẻ thon thả, khiến cho người ta có cảm giác y là một người đàn bà. Bộ võ phục đang mặc trên người càng cầu kỳ hơn, phía dưới là màu đen, phía trên có hình hoa văn thêu bằng kim tuyến rất đẹp. Chiếc mão hổ đầu y đang đội càng đặc sắc hơn, chiếc mão ấy được tạo hình trông rất trang nhã, phía sau mão lại có đuôi vải dài.
Hạng Thiếu Long tuy không thích đàn ông, nhưng cũng phải thừa nhận rằng Long Dương quân quả thật rất xinh đẹp.
Nếu y không mang kiếm, Hạng Thiếu Long cũng không nhớ y là một trong ba đại kiếm thủ của nước Ngụy.
Nếu nói về tuấn mỹ, Liên Tấn cũng chẳng đẹp bằng y.
Bốn tên kia vừa nhìn đã biết là những kiếm thủ thuộc hàng nhất lưu, đặc biệt là gã lùn thô kệch ở bên phải phía sau Long Dương quân, hai mắt rất có thần, sát khí đằng đằng, khiến cho người ta không thể khinh thường.
Long Dương quân cất bước ngọc đến bên cạnh, yểu điệu ngồi xuống, liếc mắt đưa tình với Tín Lăng quân, sao đó đưa mắt hờ hững nhìn mọi người trên chiếu tiệc, cuối cùng mới đến Hạng Thiếu Long, ngưng thần nhìn gã hồi lâu rồi mới nở nụ cười tươi như ho a.
"Hạng binh vệ đại nhân, nô gia nhớ người đến khổ!“
Hạng Thiếu Long bị y nhìn đến rợn da gà, nghĩ bụng người này thật tởm lợm, sớm đã không coi mình là đàn ông, khiến cho người ta ghê tởm, nhất thời không biết thế nào đối phó với y, chỉ còn cách cười gượng nói, „Hạng mỗ vô đức vô năng, Long Dương quân cần gì phải ghi nhớ trong lòng."
Tín Lăng quân tự tay rót một chén rượu cho Long Dương quân, cười nhạt nói, „Ta cũng muốn nghe tường tận đây."
Long Dương quân nhoẻn miệng cười nói, „Hạng binh vệ có thể đánh bại Liên Tấn, lại chém Khôi Hồ, rõ ràng là một bậc nhân tài, nô gia sao không ngưỡng mộ cho được?"
Bọn Chu Hợi đều nhíu mày nhưng không biết làm cách nào cả.
Hạng Thiếu Long thầm sợ trong bụng, người này cười tươi như hoa, đôi mắt của y không hề lộ ra tia thù hận với mình, càng khiến người ta lạnh gáy hơn.
Tín Lăng quân cười lạt, „Nào, chúng ta hãy cạn chén vì sự đa tình của Long Dương quân!" rồi ánh mắt nhìn về phía bốn tay kiếm thủ sau lưng Long Dương quân quát, „Ban rượu."
Bọn hạ nhân bưng rượu dâng cho bốn tên ấy.
Cả bọn đều cạn một hơi. Chỉ có Long Dương quân vẫn cầm chén rượu chờ mọi người uống xong, đổ chén rượu xuống đất, làm ra vẻ e thẹn nói, „Chén rượu này thưởng cho thổ địa, chúc mừng đệ nhất kiếm thủ nước Triệu đến nước Ngụy chúng ta."
Cả Tín Lăng quân cũng hơi biến sắc, lạnh lùng nói, „Lần này ta đặc biệt khoản đãi Thiếu Long, nếu Long Dương quân ngài không có chuyện gì khác, xin thứ lỗi chúng ta phải đi trước."
Hạng Thiếu Long trong bụng hoảng sợ, sự thực gã đã bị cách nói úp mở của Long Dương quân quấy nhiễu.
Trong lòng nghĩ tiếp, nếu kiếm pháp của gã này cũng âm nhu phiêu hốt thì thật khó đối phó. Nếu khi quyết chiến mà cũng hoảng hốt như hôm nay, vội vàng tấn công, nói không chừng sẽ bị thất bại.
Long Dương quân mỉm cười, đưa mắt nhìn Hạng Thiếu Long như vừa mừng vừa giận, nói với giọng eo éo, „Bổn nhân hôm nay đến đây là muốn xem bản sắc nam nhi, khí khái anh hùng của binh vệ, một yêu cầu nhỏ bé như vậy, xin Vô Ky công tử đừng cản trở."
Tín Lăng quân và Hạng Thiếu Long nhìn nhau, giận lắm nhưng không biết cách nào để từ chối.
Hạng Thiếu Long mắt sáng lên, nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông có sắc đẹp nổi tiếng thiên hạ này, cười lạt nói, „Chẳng biết Long Dương quân tự mình ra tay hay nhờ bọn hạ nhân?"
Tín Lăng quân chen vào, „Ðao kiếm vô tình, nếu Long Dương quân tự ra tay, xin thứ lỗi ta không thể đáp ứng!"
Long Dương quân nhoẻn miệng cười, „Công tử thương yêu nô gia như vậy, vậy thì Sa Tuyên, hãy lãnh giáo kiếm pháp của Hạng binh vệ đi!"
Bọn Tín Lăng quân đều lộ vẻ cảnh giác, ra hiệu cho Hạng Thiếu Long đặc biệt lưu ý đến gã lùn ấy, Hạng Thiếu Long càng khẳng định gã ấy chắc là một mãnh tướng vô địch.
Tên Sa Tuyên ấy bước ra phía trước, nói lớn, „Sa Tuyên mong được lãnh giáo kiếm thuật cái thế của Hạng binh vệ."
Hạng Thiếu Long biết trận đánh này không thể tránh được, vả lại còn liên quan đến sĩ diện của nước Triệu nên quay sang Tín Lăng quân cung kính thỉnh thị, „Quân thượng có cho phép Hạng Thiếu Long xuất chiến không?"
Tín Lăng quân có lòng tin đối với gã, vả lại cũng muốn xem kiếm thuật của gã, xem thử có đủ tư cách hành thích Ngụy vương hay không, mỉm cười nói, „Sa ngự vệ là ngự tiền cao thủ của nước Nguy, Thiếu Long không được khinh địch!" rồi nói lớn, „Lần này chỉ so tài thôi, hy vọng các ngươi dừng lại đúng lúc, „ rồi quát lớn, „Người đâu, hãy dọn dẹp bàn ghế ở ngoài lâu sảnh cho ta."
Lời vừa dứt, có tiếng bàn ghế dọn dẹp ngoài lâu sảnh truyền vào.
Long Dương quân cười vui vẻ, yểu điệu đứng dậy.
Hạng Thiếu Long nhìn y đến nỗi ngẩn người ra, chả trách kẻ này khiến cho Ngụy vương say đắm, không có động tác không nào đẹp, vẻ đẹp thiên kiều bá mị khiến người ta say đắm, nếu gặp đã lâu thì không khó xem y là nữ nhân.
Long Dương quân hơi cúi người về phía Hạng Thiếu Long, nhoẻn miệng cười, „Nô gia cung kính mời binh vệ đại nhân ra ngoài sảnh, „ rồi uyển chuyển bước ra ngoài.
Tín Lăng quân nhìn bóng y khuất ngoài cửa, quắc mắt, hạ giọng lạnh lùng nói, „Giết Sa Tuyên cho ta!"
Có tiếng bước chân vọng vào, Bình Nguyên phu nhân đã đến ngoài cửa.
Hạng Thiếu Long không kịp tháo các thiết bị xuống, vội vàng kéo chiếc áo bào phủ lên người, Bình Nguyên phu nhân đã đẩy cửa bước vào phòng.
Bình Nguyên phu nhân chốt cửa lại, dựa vào cửa mỉm cười nhìn gã.
Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ, chỉ cần mụ đụng tới người mình thì lập tức sẽ phát hiện được những thiết bị này, mụ ta vốn là kẻ tinh minh, đương nhiên biết được gã đang làm gì.
Nhưng nếu không ôm hôn mụ, không giống như trước đây đã từng đối phó mụ thì lại càng khiến mụ nghi ngờ thêm.
Làm thế nào đây?
Rồi gã nhíu mày, nghĩ ra một kế.
Hạng Thiếu Long ngồi lên giường, vỗ lên chỗ ngồi bên cạnh mình, mỉm cười nói, „Mỹ nhân ơi! Ðến đây nào! Lần này chẳng có ai chia cắt được chúng ta nữa rồi."
Bình Nguyên phu nhân hơi đỏ mặt, giận dỗi nói, „Chàng quên người ta đã gả cho người khác rồi hay sao?"
Hạng Thiếu Long biết kế mình có hiệu quả, nói, „Ta tưởng nàng quên rồi chứ nên mới vào phòng tìm ta, phu nhân chẳng muốn tặng ta một đứa con hay sao? Nếu không đến đây, ta làm sao giúp nàng hoài thai được?"
Bình Nguyên phu nhân buồn bã nói, „Chàng phải nhẫn nại tý nữa, hôn lễ của ta sẽ cử hành vào mùa xuân sang năm, trước khi cử hành hôn lễ một tháng, chúng mình sẽ tận tình hoạn lạc mới không khiến cho kẻ ấy nghi ngờ đứa con trong bụng không phải của y."
Hạng Thiếu Long đã sớm biết mụ sẽ nói như vậy, bởi đó là cách từ chối hay nhất, lại có thể làm dịu lòng gã, khiến cho gã không hoài nghi về kế hoạch của mình. Sau hai tháng, nếu không có đối sách, gã đã sớm chầu trời rồi.
Người đàn bà này quả thật độc ác!
Gã đứng dậy, bước về phía mụ, nắm lấy tay mụ, hôn lên môi mụ.
Bình Nguyên phu nhân phản ứng quyết liệt, nhưng không có cách nào đụng vào người Hạng Thiếu Long được.
Một lúc lâu sau, hai bờ môi rời ra.
Bồn mắt nhìn nhau, tay trong tay, hơi thở gấp gáp.
Bình Nguyên phu nhân nũng nịu nói, „Thiếu Long! Hãy ôm ta!"
Hạng Thiếu Long mỉm cười lắc đầu nói, „Trừ phi nàng chịu trọn giấc Vu Sơn cùng ta, nếu không ta sẽ không đụng vào bất cứ chỗ nào trên người nàng, trừ đôi môi nàng."
Bình Nguyên phu nhân ngạc nhiên nói, „Trọn giấc Vu Sơn là gì?"
Hạng Thiếu Long mới nhớ được lúc này chưa có câu thành ngữ này nên nói bừa, „Vu Sơn là một trái núi lớn ở quê ta, tương truyền nam nhân đến nơi đó sẽ gặp được tiên nữ trong núi, cho nên trọn giấc Vu Sơn dùng để nói chuyện nam nữ hợp hoan, phu nhân đã hiểu chưa?"
Bình Nguyên phu nhân lộ vẻ căng thẳng, Hạng Thiếu Long giật mình, sợ mụ thay đổi chủ ý, vội vàng nói, „Phu nhân đến tìm ta có chuyện gì?"
Bình Nguyên phu nhân quay lại vẻ nghiêm chỉnh ban đầu, giận dỗi nói, „Người ta đến tìm chàng, lẽ nào phải có nguyên nhân hay sao?"
Hạng Thiếu Long chợt nảy ra một ý, gã đánh liều nói, „Phu nhân tốt nhất hãy nhắc nhở Tín Lăng quân, Nhã phu nhân đối với chuyện đánh cắp Lỗ Công bí lục, hình như rất chắc chắn, ta đoán ả đã biết nơi giấu bí lục đấy."
Bình Nguyên phu nhân lạnh lùng nói, „ả dâm phụ ấy chết đến nơi vẫn chưa biết, dù cho ả có bất cứ thủ đoạn gì cũng đừng hòng đụng đến bí lục."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Các người định giết ả hay sao?"
Bình Nguyên phu nhân biết đã nói hớ, mặt vẫn không thay đổi nói, „Chỉ là giận quá mà nói thôi. Thiếu Long này, chẳng phải chàng yêu người đàn bà phóng đãng ấy hay sao?"
Hạng Thiếu Long nói, „Ta không biết mình có thật lòng yêu ả hay không, nhưng ả quả thật đã say mê ta, cho nên ta không muốn ả gặp điều gì bất hạnh."
Bình Nguyên phu nhân giận dỗi rút tay ra, „Buông ta ra!"
Hạng Thiếu Long cười, „Phu nhân ghen rồi!" rồi nắm bàn tay của mụ hỏi tiếp, „Chồng tương lai của phu nhân là ai?"
Bình Nguyên phu nhân mặt lộ vẻ rầu rĩ nói, „Y là đại tướng Bạch Khuê, chàng có nghe tên của y chưa?"
Hạng Thiếu Long biết được đây cũng chỉ là một cuộc giao dịch chính trị nên không có hứng thú muốn biết, lại hôn lên môi mụ.
Bình Nguyên phu nhân vùng vẫy.
Hạng Thiếu Long buông mụ ra, đứng nhìn thẳng vào mắt mụ.
Bình Nguyên phu nhân đẩy cửa bước ra nói, „Ta đi đây!"
Hạng Thiếu Long đưa mụ ra đến cửa nói, „Nàng không ở cùng ta, ta chỉ còn cách tìm đến Triệu Nhã thôi!"
Bình Nguyên phu nhân thấy bốn tên lính canh hình như đã nghe được câu này nên lườm gã rồi yểu điệu bước đi.
Hạng Thiếu Long giả vờ đi về phía Thái Vân các. Ði đến chỗ không người thì cởi áo ngoài giấu vào một chỗ rồi bấm móc câu đu lên mái nhà, lần theo Bình Nguyên phu nhân, lúc bước trên mái, lúc thì ẩn mình vào tán cây, theo sát phía sau.
Bình Nguyên phu nhân vốn là kẻ cẩn thận, nghe xong lời gã nên đến gặp Tín Lăng quân ngay.
Phòng ốc trong phủ rất nhiều, ở những nơi càng gần nội phủ thì bọn lính canh giữ càng nghiêm ngặt, lại có các vọng gác cao cao, nếu không phải Hạng Thiếu Long đã từng được huấn luyện, lại đã xem qua bản đồ trong phủ, lại có trang thiết bị đầy đủ, thì không thể nào theo dõi được Bình Nguyên phu nhân.
Trên các vọng gác đều có trống, có thể tưởng tượng tình trạng nguy ngập phát ra hiệu lệnh sẽ dễ như trở bàn tay.
Lúc này Bình Nguyên phu nhân cùng bốn tên thị vệ bước vào một mảnh sân.
Hai bên đều có tường cao, may mà trong sân có trồng mấy hàng cây, nếu không Hạng Thiếu Long đừng hòng vào được Ðối diện với mảnh sân ấy là một căn nhà lớn, ở bậc cấp trước cửa lại có mười sáu tên lính canh, ở ngoài lại có người đi tuần Hạng Thiếu Long cẩn thận bắn móc câu sang mái nhà gần nhất rồi đu từ gốc cây cao qua đó.
Bình Nguyên phu nhân một mình bước lên bậc cấp, xuyên qua một thiên tinh rộng rãi, bước vào phía trong chính sảnh gặp Tín Lăng quân.
Ngụy Vô Ky đang nằm trên chiếu, hai bên có hai mỹ nữ đang rót rượu, gặp chị bước vào thì mỉm cười.
Trong sảnh sắp xếp rất trang nhã, màu sắc hài hòa, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái.
Bình Nguyên phu nhân ngồi đối diện với Tín Lăng quân. Tín Lăng quân khoát tay cho hai tên thị nữ lui xuống, rồi nốc cạn chén rượu, đưa tay áo quệt mép, giận dữ nói, „ả tiện nhân Triệu Nhã, ngày trước khi đệ đại phá quân Tần ở Hàm Ðan thì ngoan ngoãn với đệ lắm, nhưng giờ đây lại đối xử với đệ như vậy, đệ sẽ khiến cho ả hối hận không kịp."
Bình Nguyên phu nhân nhíu mày nói, „Tánh nhẫn nại của đệ đã để đâu rồi? Còn mấy ngày nữa mà không chờ được hay sao? Ðệ đã gặp Triệu Nhã chưa?"
Tín Lăng quân xua tay, „Ðừng nhắc tới ả nữa. Giờ đây đệ mới tin lời tỷ, Triệu Nhã chỉ là vật hi sinh dùng để lung lạc đệ của Triệu Mục, sau này khi đệ diệt được nước Triệu thì phải bắt Triệu Mục chịu tất cả những khổ hình trên đời này."
Bình Nguyên phu nhân nghiến răng nói, „Ta hận không ăn thịt uống máu y được, nếu không phải là y, Bình Nguyên quân Triệu Thắng làm sao chết sớm được, „ rồi nói về chuyện Nhã phu nhân có vẻ chắc chắn đánh cắp được bí lục mà Hạng Thiếu Long vừa nói.
Tín Lăng quân có vẻ không thèm để ý nói, „Cho dù con tiện nhân ấy biết được nơi giấu bí lục, thị vệ ở đây canh chừng nghiêm cẩn như vậy, ả đừng hòng lẻn vào. Yên tâm đi!“
Hạng Thiếu Long ở ngoài cửa rất vui mừng, đầu tiên có thể khẳng định rằng bí lục là chuyện có thật, vả lại được cất giấu ở một mật thất nào đó, với bản lĩnh của bộ đội đặc chủng tinh nhuệ, muốn đánh cắp được bí lục là có thể.
Tín Lăng quân nói, „Ðệ đã sớm căn dặn được bọn thị vệ, cho dù ả có đánh cắp được thì cũng đừng hòng thoát ra ngoài“Hiện giờ mối quan hệ của ngươi và An Ly vương như thế nào?" Bình Nguyên phu nhân trầm ngâm một lúc rồi nói.
Tín Lăng quân quắc mắt rồi lạnh lùng nói, „Tên lão qủy ấy càng ngày càng không coi đệ ra gì, chỉ tin tưởng bọn tiểu nhân Long Dương quân, Lâu Mô, Nội Tống, Quản Ty, nếu đệ cứ để y làm bậy thì đại Ngụy chúng ta sớm muộn cũng di ệt vong.
Bình Nguyên phu nhân nói, „Ngươi an bài cho Hạng Thiếu Long lúc nào gặp An Ly?"
Tín Lăng quân nói, „Hiện giờ chúng ta giả vờ bảo Triệu Thiên không hợp với thủy thổ nên chưa thể vào cung gặp An Ly, để sắp xếp mọi chuyện. Nhưng chuyện này sẽ không kéo dài bao lâu đâu, đệ nhất định mùng một tháng sau, tức là ba ngày sau sẽ để Hạng Thiếu Long dắt Triệu Thiên vào cung, nhân lúc An Ly thiết yến khoản đãi, thì đó là lúc hành sự rồi, „ dừng một lúc rồi nói, „Tỷ tốt nhất hãy dùng tình trói buộc Hạng Thiếu Long thì hơn, khiến cho gã bán mạng cho chúng ta mà không hoài nghi tý nào."
Bình Nguyên phu nhân rầu rĩ thở dài rồi nói, „Ngươi tốt nhất hãy tìm cách khác lung lạc gã, ta hơi sợ khi gặp gã rồi đấy Tín Lăng quân ngạc nhiên nói, „Tỷ chẳng phải đã động chân tình với gã rồi chứ?"
Bình Nguyên phu nhân đứng dây, lại thở dài, lắc đầu, „Ðại sự làm trọng, được mất của cá nhân có là gì đâu. Ta chỉ sợ khi chung đụng với gã, nếu mang thai thì càng thê thảm hơn, „ nói rồi quay lưng bỏ đi.
Hạng Thiếu Long giật mình, ngẩn người một lúc rồi chờ Tín Lăng quân bước vào nội đường thì lẻn vào trong sảnh, mau chóng tìm kiếm một lượt, cuối cùng khẳng định không có tầng hầm rồi mới len lén chuồn ra.
Nhã phu nhân hỏi Hạng Thiếu Long, „Chàng tại sao không đi gặp tam công chúa?"
Hạng Thiếu Long thở dài nói, „Ta chỉ sợ giữ mình không được thì ngày sau quay về sẽ bị Triệu Mục nắm điểm này hại ta."
Nhã phu nhân khen, „Chàng thật sáng suốt, Hạng lang! Triệu Nhã yêu chàng."
Hạng Thiếu Long cũng chân thành nói, „Ta cũng yêu nàng, „ rồi mang tin lấy được kể lại tỷ mỉ cho nàng nghe.
Triệu Nhã nói, „Tầng hầm chắc chắn trong phòng riêng của Tín Lăng quân, Hạng lang thật có bản lĩnh, ngay cả một nơi canh giữ nghiêm ngặt như thế cũng lẻn vào được, chuyện này quả là ngoài suy đoán của tên gian tặc ấy."
Hạng Thiếu Long nói, „Ðánh cắp bí lục có lẽ không phải là chuyện khó, mà là làm sao đem được mười hai mỹ nhân các người ra khỏi Ðại Lương mới là chuyện khó."
Nhã phu nhân nói, „Tất cả những phủ đệ cả vương hầu đều có địa đạo bí mật để ra ngoài, nếu có thể tìm ra được địa đạo này, thì có thể thoát ra bên ngoài phủ. Nhưng dò thoát ra được bên ngoài thì cũng khó lẻn ra khỏi thành được."
Hạng Thiếu Long được một lời của nàng nhắc nhở, ngồi dậy nghĩ bụng nếu có địa đạo thì chắc chắn phải ở phía sau căn nhà của Tín Lăng quân, bởi vì khi gã dò xét ở đại sảnh thì không có phát hiện gì cả.
Nhã phu nhân thấy gã ngồi dậy, dựa vào lòng gã rồi hỏi, „Thiếu Long! Chàng nghĩ gì thế?"
Hạng Thiếu Long nói, „Nếu có bí đạo thì chắc chắn có liên quan đến mật thất giấu Lỗ Công bí lục, như thế mới hợp lý, cửa vào của bí đạo tất nhiên không chỉ một chỗ, cho nên chỉ cần tìm ra bất cứ một chỗ vào nào, chúng ta có thể đi lại tự do ở đây.
Sáng hôm sau, gã không rời khỏi Thái Vân các nửa bước, mà ở lại nói chuyện cùng Triệu Thiên, Triệu Nhã.
Ðến trưa Tín Lăng quân sai người đến mời gã.
Khi đến ngoại đường, Tín Lăng quân và ba người khác đang ngồi uống trà, thấy gã đến, lập tức giới thiệu ba người kia, thì ra đó là ba nhân vật nổi tiếng trong đám thực khách của y. Trong đó có một đại hán cao lớn xấu xí tên Chu Hợi, năm ấy khi Tín Lăng quân đoạt binh phù đại phá quân Tần toàn là nhờ y dùng chiếc búa bốn chục cân ám sát đại tướng Phổ Bỉ, là một mãnh tướng lừng danh thiên hạ.
Hai người kia là Ðàm Bang và Nhạc Hình.
Ðàm Bang là kẻ có râu năm chòm, có vẻ như một nho sinh; Nhạc Hình thân mình to ngang, không cao, có vẻ là một kẻ có võ nghệ cao minh.
Tín Lăng quân mỉm cười nói, „Thiếu Long mới đến đây, ta muốn dắt ngươi đi tham quan khắp nơi, sau bữa cơm chúng ta sẽ đến gặp tài nữ nổi tiếng thiên hạ ở Ðại Lương này, xem ngươi có thể khiến nàng động lòng được hay không?
Năm người bước ra xe, được hai mươi tên thị vệ hộ tống.
Xe ngựa đi ngang qua hoàng cung.
Chỉ thấy lầu rồng gác phượng, cung điện nguy nga, tạo thành một quần thể kiến trúc tráng lệ, nhưng Hạng Thiếu Long nghĩ chẳng mấy chốc nơi đây sẽ trở thành một đống hoang tàn.
Bên ngoài hoàng cung là một dòng sông, cảnh đẹp vô cùng.
Rời khỏi khu hoàng cung, hai chiếc xe ngựa tiến vào đường phố chính.
Ðiều kỳ lạ là ở giữa có đường cho ngựa đi rất bằng phẳng, hai bên có tràng hoa, phía ngoài nữa là hai con kênh, bên ngoài hai con kênh đó mới là đường của người đi bộ.
Tín Lăng quân giải thích, „Ðây là ngự đạo dành cho đại vương và những người có tước vị sử dụng, người bình dân không được bước chân vào."
Nói đến đây xe ngựa đã tiến vào ngự đạo.
ở đầu ngự đạo phía nam là khu cư dân ở và buôn bán, khu cư dân ở nhà cửa san sát nhưng rất chỉnh tề. Người đi lại tấp nập, lại có tiếng rao hàng, trông rất náo nhiệt.
Bọn họ đến Ðơn Dương lâu để dùng cơm, đây là nơi lớn nhất trong khu này, tửu lâu này nhìn ra mặt đường, phía sau là con sông nhỏ.
Bọn họ giành lấy căn phòng lớn ở tầng hai, căn phòng này nhìn ra mặt sông, đến khi rượu được vài tuần thì gã Ðàm Bang ấy bắt đầu đàm luận việc thời thế, xem ra rất có kiến giải, chẳng lẽ nào Tín Lăng quân lại gọi gã đi theo.
Chu Hợi và Nhạc Hình tuy là võ phu nhưng cũng chú ý lắng nghe ra vẻ hiểu biết lắm.
Hạng Thiếu Long lần đầu tiên nghe được một người phân tích thời cuộc hay đến thế nên cũng chú ý lắng nghe.
Lúc này Tín Lăng quân hỏi, „Trong các học thuyết, nhà nào sẽ thắng?"
Ðàm Bang vuốt râu cười, ung dung nói, „Tuy nói trăm sông có đến ngàn dòng, nhưng cho đến hiện nay, cũng đã hợp lại Theo lão phu thấy, người đương thời có Trâu Diễn nước Tề, Tuân Khanh và công tử Phi nước Hàn đã tập hợp các tư tưởng của tiền nhân, tìm ra được những điều mà người khác chưa thấy, cách trị nước sau này không nằm ngoài học thuyết tư tưởng của ba người ấy."
Hạng Thiếu Long đương nhiên biết Tuân Tử và Hàn Phi, nhưng không biết thân thế lai lịch của Trâu Diễn, ngạc nhiên hỏi, „Trâu Diễn là người thế nào?"
Mọi người ngạc nhiên nhìn gã. Tín Lăng quân nói, „Không ngờ Thiếu Long không biết kỳ nhân danh lừng thiên hạ ấy, rồi mỉm cười bí hiểm, „Chốc nữa ta sẽ dắt ngươi gặp người ấy."
Hạng Thiếu Long ngẩn người, chẳng lẽ Trâu Diễn ở trong nhà của ả tài nữ ấy? Nếu không làm sao có thể gặp ông ta được?
Ðàm Bang hạ giọng nói, „Trâu tiên sinh là thiên hạ kỳ sĩ, song ông ta nổi tiếng như vậy cũng là bởi thời thế tạo thành."
Mọi người vội vàng hỏi nguyên do.
Ðàm Bang thở dài, mặt lộ vẻ bi thương nói, „Từ lúc nhà Châu suy vi, thiên hạ như rồng mất đầu, các nước đánh nhau không ngừng, dân chúng ai cũng mong chân mạng thiên tử xuất hiện để ngăn chặn binh đao. Học thuyết Ngũ Ðức của Trâu tiên sinh phù hợp với điều ấy, ai cũng mong ông ta chỉ ra một con đường sáng, giúp cho mọi người biết được ai mới là chủ nhân của thời này.
Tín Lăng quân ngó lơ, bởi vì y đã tự coi mình là cứu tinh, và y cũng đang cố gắng cho mục tiêu này.
Hạng Thiếu Long vốn biết được bá chủ của thời mới chính là Tần Thủy Hoàng, nhưng sau khi biết được tình hình thực tế mới trở nên hồ đồ hết cả lên.
Ðàm Bang lại hạ giọng, „Theo ta thấy, bá chủ này không ngoài quân thượng."
Tín Lăng quân ho khan hai tiếng, giấu sự hưng phấn trong lòng, nói, „Tuân Khanh mà Ðàm tiên sinh nói, thanh danh tuy mạnh, nhưng chỉ là kẻ ngồi không mà luận thời thế, theo ta thấy y chỉ là kẻ biết nói bằng mồm mà thôi."
Ðàm Bang nghiêm mặt, „Không phải đâu, kẻ này không phải là một cuồng đồ, y là người duy trì học thuyết của Khổng Khâu và Mặc Ðạo, quân thượng nếu có rảnh thì hãy đọc trước thuật của y."
Tín Lăng quân làm ra vẻ rộng lượng nói, „Ða tạ tiên sinh chỉ điểm."
Ðàm Bang đang định bàn luận tiếp về Hàn Phi, ngoài cửa có tiếng bước chân, tên vệ sĩ giữ cửa vào báo, „Long Dương quân cầu kiến!"
Tín Lăng quân và Hạng Thiếu Long đều cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Long Dương quân lại có gan đến tìm tận nơi.
Kẻ đến thì không tốt, kẻ tốt thì không đến.
Tín Lăng quân ngạo mạn ngồi, không hề có ý đứng dậy chào, nói lớn, „Long Dương quân nếu không muốn uống rượu, đừng vào thì hơn."
Hai câu này đã tỏ rõ cho người ta thấy quan hệ giữa hai người.
Chu Hợi hai mắt lạnh lùng, „Quân thượng phải chăng muốn Chu Hợi giữ cửa cho ngài?"
Tín Lăng quân mỉm cười lắc đầu.
Hạng Thiếu Long trong lòng bội phục cái phong độ vững chãi như Thái Sơn của Tín Lăng quân. Đó chính là bí quyết thành công của y, đồng thời trong lòng cũng mong muốn được gặp Long Dương quân, kẻ có sắc đẹp nổi tiếng tù ngàn xưa, rốt cuộc là đẹp đến cỡ nào.
Một giọng điệu dịu dàng dễ nghe, nửa nam nửa nữ vọng lên từ ngoài cửa, „Tín Lăng quân sao lại động can hỏa thế, phải chăng nô gia đã đắc tội với ngài? Vậy Long Dương càng phải vào để thỉnh tội."
Hạng Thiếu Long nghe mà rợn da gà, không ngờ chỉ mới nghe giọng nói của Long Dương quân đã khiến cho người ta không chịu nổi.
Tín Lăng quân ha ha cười lớn, „Không cần thỉnh tội, „ rồi quát lớn, „Còn chưa để quý khách tiến vào."
Căn phòng mở lớn, năm người bước vào. Hạng Thiếu Long trợn tròn mắt, thấy kẻ đi đầu là Long Dương quân, suýt tý nữa té nhào xuống đất.
Mái tóc y có thể nói không tiền tuyệt hậu, dài và óng mượt, làn da còn trắng trẻo mịn màng hơn cả nữ nhân, đôi mắt phượng long lanh, bước đi uyển chuyển, ưỡn ẹo, nếu y giả làm nữ nhân thì đảm bảo y sẽ là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Y thấp hơn Hạng Thiếu Long khoảng nửa cái đầu, nhưng dáng vẻ thon thả, khiến cho người ta có cảm giác y là một người đàn bà. Bộ võ phục đang mặc trên người càng cầu kỳ hơn, phía dưới là màu đen, phía trên có hình hoa văn thêu bằng kim tuyến rất đẹp. Chiếc mão hổ đầu y đang đội càng đặc sắc hơn, chiếc mão ấy được tạo hình trông rất trang nhã, phía sau mão lại có đuôi vải dài.
Hạng Thiếu Long tuy không thích đàn ông, nhưng cũng phải thừa nhận rằng Long Dương quân quả thật rất xinh đẹp.
Nếu y không mang kiếm, Hạng Thiếu Long cũng không nhớ y là một trong ba đại kiếm thủ của nước Ngụy.
Nếu nói về tuấn mỹ, Liên Tấn cũng chẳng đẹp bằng y.
Bốn tên kia vừa nhìn đã biết là những kiếm thủ thuộc hàng nhất lưu, đặc biệt là gã lùn thô kệch ở bên phải phía sau Long Dương quân, hai mắt rất có thần, sát khí đằng đằng, khiến cho người ta không thể khinh thường.
Long Dương quân cất bước ngọc đến bên cạnh, yểu điệu ngồi xuống, liếc mắt đưa tình với Tín Lăng quân, sao đó đưa mắt hờ hững nhìn mọi người trên chiếu tiệc, cuối cùng mới đến Hạng Thiếu Long, ngưng thần nhìn gã hồi lâu rồi mới nở nụ cười tươi như ho a.
"Hạng binh vệ đại nhân, nô gia nhớ người đến khổ!“
Hạng Thiếu Long bị y nhìn đến rợn da gà, nghĩ bụng người này thật tởm lợm, sớm đã không coi mình là đàn ông, khiến cho người ta ghê tởm, nhất thời không biết thế nào đối phó với y, chỉ còn cách cười gượng nói, „Hạng mỗ vô đức vô năng, Long Dương quân cần gì phải ghi nhớ trong lòng."
Tín Lăng quân tự tay rót một chén rượu cho Long Dương quân, cười nhạt nói, „Ta cũng muốn nghe tường tận đây."
Long Dương quân nhoẻn miệng cười nói, „Hạng binh vệ có thể đánh bại Liên Tấn, lại chém Khôi Hồ, rõ ràng là một bậc nhân tài, nô gia sao không ngưỡng mộ cho được?"
Bọn Chu Hợi đều nhíu mày nhưng không biết làm cách nào cả.
Hạng Thiếu Long thầm sợ trong bụng, người này cười tươi như hoa, đôi mắt của y không hề lộ ra tia thù hận với mình, càng khiến người ta lạnh gáy hơn.
Tín Lăng quân cười lạt, „Nào, chúng ta hãy cạn chén vì sự đa tình của Long Dương quân!" rồi ánh mắt nhìn về phía bốn tay kiếm thủ sau lưng Long Dương quân quát, „Ban rượu."
Bọn hạ nhân bưng rượu dâng cho bốn tên ấy.
Cả bọn đều cạn một hơi. Chỉ có Long Dương quân vẫn cầm chén rượu chờ mọi người uống xong, đổ chén rượu xuống đất, làm ra vẻ e thẹn nói, „Chén rượu này thưởng cho thổ địa, chúc mừng đệ nhất kiếm thủ nước Triệu đến nước Ngụy chúng ta."
Cả Tín Lăng quân cũng hơi biến sắc, lạnh lùng nói, „Lần này ta đặc biệt khoản đãi Thiếu Long, nếu Long Dương quân ngài không có chuyện gì khác, xin thứ lỗi chúng ta phải đi trước."
Hạng Thiếu Long trong bụng hoảng sợ, sự thực gã đã bị cách nói úp mở của Long Dương quân quấy nhiễu.
Trong lòng nghĩ tiếp, nếu kiếm pháp của gã này cũng âm nhu phiêu hốt thì thật khó đối phó. Nếu khi quyết chiến mà cũng hoảng hốt như hôm nay, vội vàng tấn công, nói không chừng sẽ bị thất bại.
Long Dương quân mỉm cười, đưa mắt nhìn Hạng Thiếu Long như vừa mừng vừa giận, nói với giọng eo éo, „Bổn nhân hôm nay đến đây là muốn xem bản sắc nam nhi, khí khái anh hùng của binh vệ, một yêu cầu nhỏ bé như vậy, xin Vô Ky công tử đừng cản trở."
Tín Lăng quân và Hạng Thiếu Long nhìn nhau, giận lắm nhưng không biết cách nào để từ chối.
Hạng Thiếu Long mắt sáng lên, nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông có sắc đẹp nổi tiếng thiên hạ này, cười lạt nói, „Chẳng biết Long Dương quân tự mình ra tay hay nhờ bọn hạ nhân?"
Tín Lăng quân chen vào, „Ðao kiếm vô tình, nếu Long Dương quân tự ra tay, xin thứ lỗi ta không thể đáp ứng!"
Long Dương quân nhoẻn miệng cười, „Công tử thương yêu nô gia như vậy, vậy thì Sa Tuyên, hãy lãnh giáo kiếm pháp của Hạng binh vệ đi!"
Bọn Tín Lăng quân đều lộ vẻ cảnh giác, ra hiệu cho Hạng Thiếu Long đặc biệt lưu ý đến gã lùn ấy, Hạng Thiếu Long càng khẳng định gã ấy chắc là một mãnh tướng vô địch.
Tên Sa Tuyên ấy bước ra phía trước, nói lớn, „Sa Tuyên mong được lãnh giáo kiếm thuật cái thế của Hạng binh vệ."
Hạng Thiếu Long biết trận đánh này không thể tránh được, vả lại còn liên quan đến sĩ diện của nước Triệu nên quay sang Tín Lăng quân cung kính thỉnh thị, „Quân thượng có cho phép Hạng Thiếu Long xuất chiến không?"
Tín Lăng quân có lòng tin đối với gã, vả lại cũng muốn xem kiếm thuật của gã, xem thử có đủ tư cách hành thích Ngụy vương hay không, mỉm cười nói, „Sa ngự vệ là ngự tiền cao thủ của nước Nguy, Thiếu Long không được khinh địch!" rồi nói lớn, „Lần này chỉ so tài thôi, hy vọng các ngươi dừng lại đúng lúc, „ rồi quát lớn, „Người đâu, hãy dọn dẹp bàn ghế ở ngoài lâu sảnh cho ta."
Lời vừa dứt, có tiếng bàn ghế dọn dẹp ngoài lâu sảnh truyền vào.
Long Dương quân cười vui vẻ, yểu điệu đứng dậy.
Hạng Thiếu Long nhìn y đến nỗi ngẩn người ra, chả trách kẻ này khiến cho Ngụy vương say đắm, không có động tác không nào đẹp, vẻ đẹp thiên kiều bá mị khiến người ta say đắm, nếu gặp đã lâu thì không khó xem y là nữ nhân.
Long Dương quân hơi cúi người về phía Hạng Thiếu Long, nhoẻn miệng cười, „Nô gia cung kính mời binh vệ đại nhân ra ngoài sảnh, „ rồi uyển chuyển bước ra ngoài.
Tín Lăng quân nhìn bóng y khuất ngoài cửa, quắc mắt, hạ giọng lạnh lùng nói, „Giết Sa Tuyên cho ta!"
/289
|