Hạng Thiếu Long vượt qua hai tòa điện, nhảy xuống một lùm cây trong một khu vườn.
Đó là căn phòng phía sau tòa cung điện mà Ðiền Mỹ Mỹ vừa mới bước vào, chắc là nơi ở của bọn cung nga nội thị.
Gã không lo lắng vì sẽ gặp bọn thị vệ hoặc chó đi tuần, có lẽ bọn chúng chỉ đi tuần ở phía ngoài của nội cung.
Dù là cung điện nước Triệu, nước Tần, nước Sở, tẩm cung của nhà vua hay hoàng hậu đều là những cung điện độc lập.
Trừ phi Ngụy vương đến tìm Ðiền Mỹ Mỹ, nếu không gã sẽ không gặp Ngụy vương. Chuyện cần phải làm lúc này là tìm một nơi ẩn thân, rồi sau đó tìm cơ hội lấy thức ăn và suy nghĩ cách thoát thân.
Gã cho rằng cách hay nhất chính là trước tiên hãy nấp mười ngày nửa tháng, đợi cho sóng yên gió lặng rồi sẽ rời hoàng cung.
Song cũng như Long Dương quân đã nói, nếu gã cứ làm một tên kẻ cắp mãi, thì sớm muộn cũng sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.
Hay nhất là đương nhiên vẫn là giả làm nội thị trong hoàng cung. Nhưng gã lại cao lớn hơn người khác, muốn giả vờ thành một tên nội thị ẻo lả, thì cũng sẽ bị phát giác ngay.
Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn quanh, xung quanh phòng đều lặng như tờ, nhưng ở các phòng khác đều có le lói ánh sáng.
Lúc nãy khi gã đi đến đây đã cố gắng ghi nhớ được tình hình.
Ðây là một quần thể nhà cửa lấy hậu cung làm chủ, bên ngoài là một bức tường cao, trở thành một nơi độc lập.
Ngoài việc ở bốn góc tường đều có đặt lầu canh gác, thì hai cửa trước và sau mới có lính canh, những chỗ khác đều không có phòng bị.
Ðiền Mỹ Mỹ đương nhiên cũng có thân vệ, nhưng bọn chúng cũng không được phép vào nơi ở của nàng. Cho nên nếu gã có thể lẻn vào nơi tẩm cung của mỹ nữ này, thì sẽ an toàn. Chỗ gã đứng là một vườn hoa hình vuông, phía tây và phía nam đều có một lối ra, nhưng đã bị khóa chặt.
Sau khi nghĩ ra cách hành động, gã không hề do dự, trèo lên bức tường.
Tuy những bức tường ở đây đã bị kết băng, nhưng không khó trèo bằng bức tường thành ở ngoài.
Khi nhảy xuống đất, gã lọt vào khu viên lâm phía sau của hậu cung.
Cung điện ở các nước, đa số đều tham khảo theo cung điện của nhà Chu ở Cảo Kinh và Lạc Áp.
Cung điện của Ngụy vương trên cơ bản vẫn theo kiến trúc có một tòa nhà ở giữa, còn hai bên là các tòa nhà phụ, đại khái chia làm ba khu phía trước, ở giữa và phía sau theo hình vuông, lưng quay về phía bắc, mặt quay về phía nam, khu phía bắc có mười lăm tòa nhà, là nơi ở của hoàng thất, trong đó tẩm cung của hoàng hậu và vua là kiến trúc chính.
ở giữa là nơi tọa lạc của tam triều. Tam triều chính là đại triệu, ngoại triều và nội triều. Tuy tên không giống nhau nhưng thật ra là nơi mà vua và các quan xử lý công việc triều chính.
Khu phía nam là cửa chính của hoàng cung và hiệu binh trường, khu này được ngăn với quần thể điện chính bằng năm lớp cửa. Hạng Thiếu Long sở dĩ để ý đến sự sắp xếp của hoàng cung, bởi vì gã nghĩ tằng hễ là hoàng cung thì phải có đường hầm bí mật. Đó là lối thoát mà các nhà quyền quý thời cổ đại phải chuẩn bị cho mình. Có thể suy đoán rằng tẩm cung của Ngụy vương chắc chắn có một đường hầm bí mật, nếu có thể tìm ra, thì sẽ rời được hoàng cung mà thần không biết quỷ không hay.
Tẩm cung của Ðiền Mỹ Mỹ cũng sẽ có một đường hầm như thế, vả lại chí ít cũng có chín phần cơ hội. Dựa vào công cụ mở khóa dưới đế giày của gã và khả năng mở khóa đã được huấn luyện, những ồ khóa của thời đại này không thể nào làm khó gã được. Nghĩ đến đây gã như tìm được một tia sáng trong bóng tối, gã lập tức cảm thấy vui mừng.
Chỉ cần tìm thấy tẩm cung của Ðiền Mỹ Mỹ, gã có thể an toàn thoát khỏi nơi này. Gã lặng lẽ ngồi đợi trong lùm cây, để ý tình hình của hậu cung.
Ðiền Mỹ Mỹ quay lại không lâu, trước tiên sẽ tắm táp thay đồ, rồi sau đó về phòng ngủ.
Lúc này ở hậu cung chỉ có mấy phòng phía trước là còn đèn, có thể đoán rằng Ðiền Mỹ Mỹ vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi.
Tuyết dần rơi thưa thớt, Hạng Thiếu Long trong lòng kêu không hay, quyết định lẻn vào trong cung trước, tìm phòng ngủ của Ðiền Mỹ Mỹ.
Rồi bước ra khỏi lùm cây, lẻn tới cửa sổ một căn phòng, sau khi đã chắc chắn không có ai ở trong đó thì mới rút ra một nhánh sắt mềm ở dưới đế giày, thò vào trong khe hở giữa hai cánh cửa, nạy song cửa lên, sau khi nhảy vào trong phòng thì đóng cửa lại, đã quen với ánh sáng ở trong phòng, chỉ thấy ở ngoài cửa phòng có ánh sáng lọt vào thì rê tới, ép lỗ tai vào cửa phòng để nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Phía bên ngoài vẫn im phăng phắc, khi gã định đẩy cửa ra nhìn thì có tiếng bước chân từ bên trái vọng đến, Hạng Thiếu Long giật mình thầm kêu nguy hiểm, vội vàng lui về phía sau, nấp một bên của chiếc tủ lớn, khi bước chân đi qua, gã lại bước ra, đẩy cửa nhìn.
ở phía ngoài là một hành lang, hai bên có ba căn phòng, xem ra đó là nơi ở của cung nga nội thị chuyên hầu hạ cho Ðiền Mỹ Mỹ. Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ, nếu như cứ xông ra, lúc đụng phải người khác thì không thể nào tránh được Nhưng giả sử giờ đây không chịu mạo hiểm, bọn cung nga nội thị vào lấy đồ đạc thì hết đường trốn, Hạng Thiếu Long nghiến răng liều xông ra ngoài, nội cung chia thành hai phía trước sau, ở giữa là một vườn hoa lộ thiên, lúc này gã đang ở phía sau vườn hoa, vấn đề lớn nhất là gã không biết phòng ngủ của Ðiền Mỹ Mỹ rốt cuộc là ở phòng trước hay phòng sau, nếu không, không cần phải đi bừa thế này.
Gã mau chóng tiến tới một ngã rẽ cắt ngang hành lang, đang định chạy ra phía trước, hai ả cung nga đi về hướng gã, cách khoảng vài trượng.
Hạng Thiếu Long thu người lại, thuận tay đẩy một cánh cửa gần nhất, không cần đếm xỉa là có người hay không, nấp vào trong.
Còn chưa có cơ hội nhìn rõ tình thế thì cánh cửa lại một lần nữa bị người ta đẩy vào, hai cung nga bước vào.
Hạng Thiếu Long chỉ đành vội vàng nấp vào trong cánh cửa, cầu mong cho bọn họ đừng khóa cửa lại, ánh đèn sáng lên, lúc này gã mới biết rằng mình đang nấp trong phòng ăn của hậu cung.
Hai ả này chắc là lấy thức ăn cho Ðiền Mỹ Mỹ, không hề để ý đến sự tồn tại của gã, một ả cung nga nói, „Bà ta đang không vui, muội lần đầu tiên mới nghe người ta mắng người khác dữ dằn như vậy."
Ả kia thì nhát gan hơn nhiều, hạ giọng nói, „Ðừng nói bừa, nếu để bọn tiểu nhân thích bợ đỡ nghe được thì nguy to."
Lát sau cả hai bưng trà và thức ăn rời khỏi phòng.
Hạng Thiếu Long bước ra, thuận tay nhón lấy mấy miếng bánh rồi nhẹ chân theo bọn họ.
Gã giở hết khả năng của mình, lúc nhanh lúc chậm né được mấy tên nội thị, đến một nội sảnh ở phía trước.
Hai ả cung nga bước vào một nơi có lẽ là đại sảnh.
Sau khi đã khẳng định được vị trí tẩm thất của Ðiền Mỹ Mỹ thì Hạng Thiếu Long leo lên mái nhà, men theo xà nhà rồi nhảy xuống đất bằng dây móc, đẩy cửa lẻn vào bên trong.
Đó là một căn phòng hình chữ nhật hơi nhỏ, sắp xếp rất sang trọng, dưới sàn có trải thảm dày, bước chân lên thật là em ai.
Vì lò sưởi ở góc phòng vẫn chưa đốt lên, cho nên gã có thể yên tâm rằng Ðiền Mỹ Mỹ sẽ không đến đây.
ở phía nam có một cửa lớn, xem ra có lẽ là đi thông đến nội sảnh.
Giờ đây gã nắm được sơ lược bố cục của hậu cung.
Lối ra vào ở phía bắc là chính đường, tiếp theo là hai sảnh, hai bên đông tây là các dãy nhà, có lẽ tẩm cung của Ðiền Mỹ Mỹ ở phía nam, giáp với mảnh sân lớn, hai bên là nơi ở của bọn hạ nhân.
Gã kề tai vào cánh cửa, để ý lắng nghe.
Ðột nhiên có tiếng thở truyền đến, nhưng không nghe tiếng người.
Muốn tìm địa đạo thì đây là cơ hội tốt nhất, nếu không để Ðiền Mỹ Mỹ quay về phòng ngủ thì sẽ mất đi cơ hội tốt này.
Hạng Thiếu Long bước ra khỏi căn phòng ấy, lát sau đã tới được phòng ngủ của Ðiền Mỹ Mỹ.
Đó là một căn phòng rộng rãi, bày biện rất sang trọng, ở một góc là lò sưởi đang cháy, trong phòng ấm áp như mùa xuân, ở giữa là chiếc giường lớn, trên có phủ thảm dày.
Góc đối diện lò sưởi là một bình phong lớn, đây là nơi để thay đồ.
Những thứ khác như gương, lược đều đủ cả, sắp xếp rất có trật tự, Hạng Thiếu Long cảm thấy lo lắng, tìm địa đạo ở đây không phải là không thể làm được, nhưng đừng hòng giấu được kẻ khác. Trước tiên là gã phải lật thảm lên, thậm chí còn phải dời chiếc giường hoặc những thứ khác ra, như thế chẳng khác gì đang dọn nhà, làm sao có thể giấu được lỗ tai của kẻ khác, cho dù tất cả mọi người đều ngủ hết, nhưng Ðiền Mỹ Mỹ lúc nào cũng có thể bước vào phòng ngủ, mình có thời gian đâu mà sắp xếp mọi vật vào chỗ cũ?
Ðiều đáng lo nhất là giả sử mình có thể phát hiện ra được một địa đạo, sau khi chui vào địa đạo thì khó mà sắp xếp mọi thứ ở trên mặt đất. Người ta phát giác ra được là có người đã dời đồ vật, điều đó có nghĩa là cho chúng biết gã đã rời khỏi nơi đây bằng địa đạo.
Khi đang kêu khổ thì cửa phòng mở ra, Hạng Thiếu Long hoảng hồn không thể nào tung người ra cửa sổ, chỉ đành nấp vào sau tấm bình phong, ngồi xổm xuống, ghé mắt nhìn qua khe hở, quả nhiên đó là Ðiền Mỹ Mỹ, sau lưng là một ả cung nga, nhìn hơi quen mặt, lúc này mới nhớ đến đó chính là nô tỳ của nàng lúc còn ở Túy Phong lâu.
Ðiền Mỹ Mỹ quả thật xinh đẹp hơn lúc trước.
Nhờ bộ y phục sang trọng và chiếc phụng quán, nàng đã bù đắp được khí chất cao quý mà lúc trước đã thiếu. Ðiền Mỹ Mỹ ngồi xuống trước gương đồng, để cho ả nô tỳ cởi áo ngoài của nàng ra.
Ả nô tỳ thì thầm, „Nương nương đừng lo lắng, Hạng gia là người hay gặp may mắn, ngài lại có bản sự như thế, chắc là sẽ có cách thoát thân!“ Hạng Thiếu Long nghe nhắc đến tên mình thì trước tiên giật mình, rồi sau đó cảm động.
Không ngờ nữ tử phong trần này, trước đây căm ghét mình, mình chỉ giúp nàng một lần, mà ngược lại còn tình sâu nghĩa nặng hơn cả Long Dương quân.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt nàng như đang rất lạnh lùng, bình thản nói, „Lo lắng có ích gì, Tiểu Thanh ta không muốn căn phòng quá sáng như thế."
Tiểu Thanh thổi tắt ngọn đèn, căn phòng chợt mờ hẳn đi.
Hạng Thiếu Long suy nghĩ nhanh như điện chớp, cuối cùng thì bỏ đi ý định nhờ Ðiền Mỹ Mỹ giúp đỡ. Bời vì gã không muốn phá vỡ tất cả những thứ mà Ðiền Mỹ Mỹ đang có.
Ðợi nàng lên giường ngủ, gã sẽ tìm nơi khác để nấp một đêm, ngày mai sẽ quay lại kiếm lối vào của địa đạo. Sau khi đã quyết định, gã ngồi sau tấm bình phong nhìn ra.
Lúc này Ðiền Mỹ Mỹ chỉ còn mặc trên người chiếc áo lá mỏng manh, thân hình nàng hiện ra lồ lộ. Hạng Thiếu Long nghĩ thầm chả trách nào nhiều nam nhân đã say mê nàng bởi lẽ nàng quả thật là một ưu vật mà trời ưu ái.
Ðiền Mỹ Mỹ rầu rĩ thở dài, Tiểu Thanh cũng thở dài, nói, „Ðại vương đêm nay e rằng sẽ không đến."
Ðiền Mỹ Mỹ nhẹ giọng nói, „Giờ đây y chỉ nghĩ đến cái đầu của Hạng Thiếu Long, đâu rảnh để đến đây. Trời đã khuya, ngươi hãy quay về nghỉ ngơi."
Tiểu Thanh thi lễ rồi đẩy cửa ra.
Ðiền Mỹ Mỹ xoay người bước về phía tấm bình phong, Hạng Thiếu Long cảm thấy dựng tóc gáy, Ðiền Mỹ Mỹ và gã đã chạm mặt nhau, nàng kêu ối một tiếng, vội vàng bưng miệng mình, không thể tin nổi vào mắt mình.
Hạng Thiếu Long cười gượng nói, „Ðã làm Mỹ Mỹ giật mình!"
Ðiền Mỹ Mỹ định thần xong, đưa tay ra, kéo lấy tay gã đến bên giường.
Lúc này hai người đã ôm nhau chặt cứng trong chiếc mền ấm áp.
Ðiền Mỹ Mỹ hôn gã rồi thì thầm, „Ngài muốn người ta giúp ngài thế nào đây? Chao ôi! Hạng gia quả thật thần thông quảng đại, có thể đến đây để tìm người ta."
Hạng Thiếu Long vốn không phải muốn tìm nàng, ngượng ngùng nói, „Mỹ Mỹ vốn không phải ra sau tấm bình phong để..."
Ðiền Mỹ Mỹ đỏ mặt, liếc gã, ôm chặt lấy eo gã rồi nói, „Hay lắm, cuối cùng cũng có thể ngủ cùng ngài."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Mỹ Mỹ đã yêu ta rồi chăng?"
Ðiền Mỹ Mỹ nói, „Thiếp rất dễ dàng ngã gục trước nam nhân có bản lãnh, song sẽ rất mau chóng chán ngán. Nhưng đối với ngài thì có điều khác Ngài nên biết rằng tình hình trước mắt, thiếp không cần phải nói lời không đúng với lòng, lúc đầu thiếp hận ngài, con người của ngài, không thèm coi người ta ra gì, không ngờ Dương Dự tỷ nói không sai, ngài là người ngoài lạnh trong nóng, chỉ có ngài mới chịu giúp cho thiếp, người ta vẫn còn chưa có cơ hội đáp tạ ngài."
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói, „Vừa rồi chẳng phải đã đáp tạ rồi sao?"
Ðiền Mỹ Mỹ đỏ mặt, lại chủ động hôn gã, sau đó chợt buồn, nói, „Ngài không thích thiếp sao? Cớ sao lại không hề có phản ứng?"
Hạng Thiếu Long biết nàng có kinh nghiệm phong phú đối với nam nhân, đã nhận ra rằng mình không có phản ứng sinh lý bình thường đối với nàng, cho nên nàng mới tủi thân, nói rằng, „Một là vì ta cảm thấy Mỹ Mỹ nàng đã là hoa có chủ nên không muốn xâm phạm. Ðiều quan trọng là giờ đây ta đang ở chốn nguy hiểm, đang lo lắng là làm thế nào để rời khỏi đây, cho nên không còn lòng dạ nào nữa."
Ðiền Mỹ Mỹ hiểu ra rồi nhíu mày nói, „Ngài có thể đến đây, tự nhiên cũng có bản sự rời khỏi đây chứ?"
Hạng Thiếu Long cười khổ, kể hết mọi chuyện cho nàng, Ðiền Mỹ Mỹ nghe xong thì nói, „Ngài đã tìm đến thiếp, thiếp tự nhiên sẽ tìm cách đưa ngài ra ngoài an toàn."
Hạng Thiếu Long thở dài nói, „Như thế thì thật là nguy hiểm cho nàng, vả lại có nhiều điều bất trắc không ngờ, ta không thể để cho nàng mạo hiểm."
Ðiền Mỹ Mỹ cảm động, chép miệng, „Trên đời này e rằng chỉ có Hạng Thiếu Long mới biết nghĩ cho người khác.
Hạng Thiếu Long ơi, hãy mau nghĩ cách, chỉ cần Ðiền Mỹ Mỹ này làm được, thiếp nhất định sẽ giúp chàng."
Hạng Thiếu Long ôm chặt nàng, dụi mặt vào tóc nàng, hít mùi thơm của nàng, dịu dàng nói, „Ðại vương của nàng có cho nàng biết rằng ở trong hậu cung có đường hầm bí mật thoát khỏi hoàng cung hay không?"
Ðiền Mỹ Mỹ giật mình, kêu lên, „Suýt nữa thiếp quên mất, quả thật là có một địa đạo, chính là ở trong phòng ngủ này."
Rồi buồn bã nói, „Nhưng chìa khóa địa đạo thì ở trong tay của nội thị trưởng, thiếp không thể nào mở được."
Hạng Thiếu Long cả mừng nói, „Vậy thì càng hay, dù cho sau khi ta đi có người đã phát giác thì nàng cũng có thể chối bay biến."
Ðiền Mỹ Mỹ ngạc nhiên nói, „Ngài biết cách mở khóa sao?"
Hạng Thiếu Long nhích ra, nhìn vào khuôn mặt của nàng, mỉm cười gật đầu, rồi lại hôn lên môi nàng, mới nói, „Vậy nàng có biết lối ra của địa đạo ở đâu không?"
Giờ đây gã cảm thấy vui mừng nên bắt đầu có cảm giác với nàng.
Ðiền Mỹ Mỹ quả nhiên cảm nhận được điều ấy, dụi đầu vào ngực gã, nói, „Ðại vương bảo, lối ra của địa đạo nằm ở Thiên Tinh của chuồng nuôi ngựa cách cửa thành đông nửa dặm."
Hạng Thiếu Long mừng thầm trong bụng, như thế có thể dùng khoái mã để chạy thoát. Nhưng vẫn cửa ải thành đồng này, lòng nghĩ ra một ý, lại hỏi nàng lúc nãy đi đâu.
Ðiền Mỹ Mỹ ôm gã thật chặt, nói, „Thiếp đi thăm một vị tỷ muội, ngày mai người ấy sẽ đến nước Tề. ô, Hạng Thiếu Long, chàng không cần đi nhanh như thế, cuộc sống ở hoàng cung thật là buồn chán, khiến cho người ta suýt chết."
Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „Hối hận ư?"
Ðiền Mỹ Mỹ mở to mắt, hoang mang nói, „Thiếp không biết, quả thật không biết, đêm qua thiếp vừa nằm mơ thấy Túy Phong lâu, còn chơi đùa với Dự tỷ trong hoa viên, à này, bọn họ thế nào rồi."
Hạng Thiếu Long nghe mà cảm thấy chua xót, hỏi, „Y đối với nàng có tốt không?"
Ðiền Mỹ Mỹ sững người giây lát, hạ giọng nói, „Thiếp cũng không rõ, từ ngày trở thành Ngụy vương, y trở lên lợi hại, có lúc nằm mơ thường thét lên đòi giết những đại thần của y, nếu người ta không mang thai, nói không chừng sẽ cầu xin ngài mang người ta đi theo."
Ngọn lửa ham muốn trong lòng Hạng Thiếu Long nhất thời lui hết, choàng tỉnh dậy, thầm nghĩ trong thời khắc này cần phải giữ sức lực, mấy ngày trước lại bị bệnh một trận, không nên điên đảo loan phượng với Ðiền Mỹ Mỹ nữa. Lảng sang chuyện khác, nói, „Vị tỷ muội của nàng có phải là Phụng Phi, người đứng đầu trong tam đại danh cơ?"
Ðiền Mỹ Mỹ gật đầu, „Ðúng vậy, bọn thiếp cũng đã từng nói về ngài, nàng rất thích ngài, „ rồi trở nên hớn hở, nói, „Hay là hãy nhờ nàng yểm hộ ngài ra khỏi thành. Nàng là một người thông minh."
Hạng Thiếu Long cương quyết lắc đầu nói, „Không, ta không muốn liên lụy tới bất cứ ai. Vì sao Phụng Phi lại đến nước Tề?"
Ðiền Mỹ Mỹ nói, „Là vì đại thọ năm mươi tuổi của Tề vương, nghe nói Thạch Tố Phương và Lan Cung Viên cũng được mời đến đấy. Các nước đều có sứ giả đến chúc mừng, có cả nước Tần nữa."
Hạng Thiếu Long chẳng hiểu gì cả, ngạc nhiên nói, „Hai nước Yên, Triệu không phải là đang giao chiến với nước Tề hay sao, cớ gì đột nhiên lại thân thiện đến thế?"
Ðiền Mỹ Mỹ lắc đầu nói, „Chuyện này thiếp cũng không rõ. Chỉ nghe đại vương nói rằng hình như giờ đây Tề vương vẫn chưa quyết định ai làm thái tử, chuyện này có bàn tay của Ðiền Ðan cho nên đại vương rất chú ý đến việc xác lập thái tử nước Tề."
Hạng Thiếu Long lúc này không lo nổi cho thân mình, nào có lòng để ý đến nội chính của người Tề, thì thầm rằng, „Mỹ Mỹ ngoan, hãy cho ta biết lối vào địa đạo nằm ở đâu?"
Ðiền Mỹ Mỹ ngạc nhiên nói, „Ngài đừng đi nhanh như thế, thiếp có cách giấu ngài vài ngày. Ðợi sóng yên gió lặng rồi hãy đi, chẳng phải sẽ an toàn hơn hay sao?"
Hạng Thiếu Long hôn lên môi nàng, kiên quyết nói, „Không, ta phải nhân lúc tuyết rơi nhiều mà đi, đến khi tuyết ngừng rơi thì sẽ không thoát được."
Ðiền Mỹ Mỹ bịn rịn ôm gã thật chắc rồi buồn bã nói, „Ðược ở cạnh ngài như là có trong tay tất cả mọi thứ quý báu, ngài lại cứ đòi bỏ đi. Hạng Thiếu Long, đừng vô tình với thiếp."
Hạng Thiếu Long trong lòng xem ra cảm kích, biết Ðiền Mỹ Mỹ không phải thật lòng yêu mình, là một tình cảm có pha trộn giữa lòng cảm kích với sự hoài niệm, lại thêm thâm cung cô tịch, nên mới mong mình ở bên cạnh nàng như vậy Nhưng trong lòng gã cũng có chút thương tiết, dịu dàng nói, „Ta làm sao nỡ vô tình với nàng, chẳng qua giờ đây ta phải giữ sức lực để có thể ứng phó với cuộc chạy trốn gian khổ."
Ðiền Mỹ Mỹ đỏ mặt nói, „Thiếp không ép ngài nữa, lối vào của địa đạo nằm ở dưới chiếc tủ kia, ở dưới đáy tủ có một miếng ván, kéo miếng ván lên thì có thể thấy ồ khóa của lối vào địa đạo."
Hạng Thiếu Long bừng tỉnh, lòng đầy cảm kích, biết nàng không muốn ảnh hưởng đến sức lực của mình, cho nên mới tự kiếm chế như vậy.
Gã nhảy xuống giường, đang định mở cửa tủ, nghĩ ra một chuyện, nói, „Có lối vào ở nơi khác không?"
Ðiền Mỹ Mỹ nói, „Trong vườn hoa có hai lối vào, người trong cung đều biết."
Hạng Thiếu Long ôm nàng nói, „Như vậy càng hay, vì có nhiều lối vào, sau khi ta đi nếu có người phát giác sẽ không nghi ngờ nàng."
Đó là căn phòng phía sau tòa cung điện mà Ðiền Mỹ Mỹ vừa mới bước vào, chắc là nơi ở của bọn cung nga nội thị.
Gã không lo lắng vì sẽ gặp bọn thị vệ hoặc chó đi tuần, có lẽ bọn chúng chỉ đi tuần ở phía ngoài của nội cung.
Dù là cung điện nước Triệu, nước Tần, nước Sở, tẩm cung của nhà vua hay hoàng hậu đều là những cung điện độc lập.
Trừ phi Ngụy vương đến tìm Ðiền Mỹ Mỹ, nếu không gã sẽ không gặp Ngụy vương. Chuyện cần phải làm lúc này là tìm một nơi ẩn thân, rồi sau đó tìm cơ hội lấy thức ăn và suy nghĩ cách thoát thân.
Gã cho rằng cách hay nhất chính là trước tiên hãy nấp mười ngày nửa tháng, đợi cho sóng yên gió lặng rồi sẽ rời hoàng cung.
Song cũng như Long Dương quân đã nói, nếu gã cứ làm một tên kẻ cắp mãi, thì sớm muộn cũng sẽ khiến cho người ta nghi ngờ.
Hay nhất là đương nhiên vẫn là giả làm nội thị trong hoàng cung. Nhưng gã lại cao lớn hơn người khác, muốn giả vờ thành một tên nội thị ẻo lả, thì cũng sẽ bị phát giác ngay.
Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn quanh, xung quanh phòng đều lặng như tờ, nhưng ở các phòng khác đều có le lói ánh sáng.
Lúc nãy khi gã đi đến đây đã cố gắng ghi nhớ được tình hình.
Ðây là một quần thể nhà cửa lấy hậu cung làm chủ, bên ngoài là một bức tường cao, trở thành một nơi độc lập.
Ngoài việc ở bốn góc tường đều có đặt lầu canh gác, thì hai cửa trước và sau mới có lính canh, những chỗ khác đều không có phòng bị.
Ðiền Mỹ Mỹ đương nhiên cũng có thân vệ, nhưng bọn chúng cũng không được phép vào nơi ở của nàng. Cho nên nếu gã có thể lẻn vào nơi tẩm cung của mỹ nữ này, thì sẽ an toàn. Chỗ gã đứng là một vườn hoa hình vuông, phía tây và phía nam đều có một lối ra, nhưng đã bị khóa chặt.
Sau khi nghĩ ra cách hành động, gã không hề do dự, trèo lên bức tường.
Tuy những bức tường ở đây đã bị kết băng, nhưng không khó trèo bằng bức tường thành ở ngoài.
Khi nhảy xuống đất, gã lọt vào khu viên lâm phía sau của hậu cung.
Cung điện ở các nước, đa số đều tham khảo theo cung điện của nhà Chu ở Cảo Kinh và Lạc Áp.
Cung điện của Ngụy vương trên cơ bản vẫn theo kiến trúc có một tòa nhà ở giữa, còn hai bên là các tòa nhà phụ, đại khái chia làm ba khu phía trước, ở giữa và phía sau theo hình vuông, lưng quay về phía bắc, mặt quay về phía nam, khu phía bắc có mười lăm tòa nhà, là nơi ở của hoàng thất, trong đó tẩm cung của hoàng hậu và vua là kiến trúc chính.
ở giữa là nơi tọa lạc của tam triều. Tam triều chính là đại triệu, ngoại triều và nội triều. Tuy tên không giống nhau nhưng thật ra là nơi mà vua và các quan xử lý công việc triều chính.
Khu phía nam là cửa chính của hoàng cung và hiệu binh trường, khu này được ngăn với quần thể điện chính bằng năm lớp cửa. Hạng Thiếu Long sở dĩ để ý đến sự sắp xếp của hoàng cung, bởi vì gã nghĩ tằng hễ là hoàng cung thì phải có đường hầm bí mật. Đó là lối thoát mà các nhà quyền quý thời cổ đại phải chuẩn bị cho mình. Có thể suy đoán rằng tẩm cung của Ngụy vương chắc chắn có một đường hầm bí mật, nếu có thể tìm ra, thì sẽ rời được hoàng cung mà thần không biết quỷ không hay.
Tẩm cung của Ðiền Mỹ Mỹ cũng sẽ có một đường hầm như thế, vả lại chí ít cũng có chín phần cơ hội. Dựa vào công cụ mở khóa dưới đế giày của gã và khả năng mở khóa đã được huấn luyện, những ồ khóa của thời đại này không thể nào làm khó gã được. Nghĩ đến đây gã như tìm được một tia sáng trong bóng tối, gã lập tức cảm thấy vui mừng.
Chỉ cần tìm thấy tẩm cung của Ðiền Mỹ Mỹ, gã có thể an toàn thoát khỏi nơi này. Gã lặng lẽ ngồi đợi trong lùm cây, để ý tình hình của hậu cung.
Ðiền Mỹ Mỹ quay lại không lâu, trước tiên sẽ tắm táp thay đồ, rồi sau đó về phòng ngủ.
Lúc này ở hậu cung chỉ có mấy phòng phía trước là còn đèn, có thể đoán rằng Ðiền Mỹ Mỹ vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi.
Tuyết dần rơi thưa thớt, Hạng Thiếu Long trong lòng kêu không hay, quyết định lẻn vào trong cung trước, tìm phòng ngủ của Ðiền Mỹ Mỹ.
Rồi bước ra khỏi lùm cây, lẻn tới cửa sổ một căn phòng, sau khi đã chắc chắn không có ai ở trong đó thì mới rút ra một nhánh sắt mềm ở dưới đế giày, thò vào trong khe hở giữa hai cánh cửa, nạy song cửa lên, sau khi nhảy vào trong phòng thì đóng cửa lại, đã quen với ánh sáng ở trong phòng, chỉ thấy ở ngoài cửa phòng có ánh sáng lọt vào thì rê tới, ép lỗ tai vào cửa phòng để nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Phía bên ngoài vẫn im phăng phắc, khi gã định đẩy cửa ra nhìn thì có tiếng bước chân từ bên trái vọng đến, Hạng Thiếu Long giật mình thầm kêu nguy hiểm, vội vàng lui về phía sau, nấp một bên của chiếc tủ lớn, khi bước chân đi qua, gã lại bước ra, đẩy cửa nhìn.
ở phía ngoài là một hành lang, hai bên có ba căn phòng, xem ra đó là nơi ở của cung nga nội thị chuyên hầu hạ cho Ðiền Mỹ Mỹ. Hạng Thiếu Long thầm kêu khổ, nếu như cứ xông ra, lúc đụng phải người khác thì không thể nào tránh được Nhưng giả sử giờ đây không chịu mạo hiểm, bọn cung nga nội thị vào lấy đồ đạc thì hết đường trốn, Hạng Thiếu Long nghiến răng liều xông ra ngoài, nội cung chia thành hai phía trước sau, ở giữa là một vườn hoa lộ thiên, lúc này gã đang ở phía sau vườn hoa, vấn đề lớn nhất là gã không biết phòng ngủ của Ðiền Mỹ Mỹ rốt cuộc là ở phòng trước hay phòng sau, nếu không, không cần phải đi bừa thế này.
Gã mau chóng tiến tới một ngã rẽ cắt ngang hành lang, đang định chạy ra phía trước, hai ả cung nga đi về hướng gã, cách khoảng vài trượng.
Hạng Thiếu Long thu người lại, thuận tay đẩy một cánh cửa gần nhất, không cần đếm xỉa là có người hay không, nấp vào trong.
Còn chưa có cơ hội nhìn rõ tình thế thì cánh cửa lại một lần nữa bị người ta đẩy vào, hai cung nga bước vào.
Hạng Thiếu Long chỉ đành vội vàng nấp vào trong cánh cửa, cầu mong cho bọn họ đừng khóa cửa lại, ánh đèn sáng lên, lúc này gã mới biết rằng mình đang nấp trong phòng ăn của hậu cung.
Hai ả này chắc là lấy thức ăn cho Ðiền Mỹ Mỹ, không hề để ý đến sự tồn tại của gã, một ả cung nga nói, „Bà ta đang không vui, muội lần đầu tiên mới nghe người ta mắng người khác dữ dằn như vậy."
Ả kia thì nhát gan hơn nhiều, hạ giọng nói, „Ðừng nói bừa, nếu để bọn tiểu nhân thích bợ đỡ nghe được thì nguy to."
Lát sau cả hai bưng trà và thức ăn rời khỏi phòng.
Hạng Thiếu Long bước ra, thuận tay nhón lấy mấy miếng bánh rồi nhẹ chân theo bọn họ.
Gã giở hết khả năng của mình, lúc nhanh lúc chậm né được mấy tên nội thị, đến một nội sảnh ở phía trước.
Hai ả cung nga bước vào một nơi có lẽ là đại sảnh.
Sau khi đã khẳng định được vị trí tẩm thất của Ðiền Mỹ Mỹ thì Hạng Thiếu Long leo lên mái nhà, men theo xà nhà rồi nhảy xuống đất bằng dây móc, đẩy cửa lẻn vào bên trong.
Đó là một căn phòng hình chữ nhật hơi nhỏ, sắp xếp rất sang trọng, dưới sàn có trải thảm dày, bước chân lên thật là em ai.
Vì lò sưởi ở góc phòng vẫn chưa đốt lên, cho nên gã có thể yên tâm rằng Ðiền Mỹ Mỹ sẽ không đến đây.
ở phía nam có một cửa lớn, xem ra có lẽ là đi thông đến nội sảnh.
Giờ đây gã nắm được sơ lược bố cục của hậu cung.
Lối ra vào ở phía bắc là chính đường, tiếp theo là hai sảnh, hai bên đông tây là các dãy nhà, có lẽ tẩm cung của Ðiền Mỹ Mỹ ở phía nam, giáp với mảnh sân lớn, hai bên là nơi ở của bọn hạ nhân.
Gã kề tai vào cánh cửa, để ý lắng nghe.
Ðột nhiên có tiếng thở truyền đến, nhưng không nghe tiếng người.
Muốn tìm địa đạo thì đây là cơ hội tốt nhất, nếu không để Ðiền Mỹ Mỹ quay về phòng ngủ thì sẽ mất đi cơ hội tốt này.
Hạng Thiếu Long bước ra khỏi căn phòng ấy, lát sau đã tới được phòng ngủ của Ðiền Mỹ Mỹ.
Đó là một căn phòng rộng rãi, bày biện rất sang trọng, ở một góc là lò sưởi đang cháy, trong phòng ấm áp như mùa xuân, ở giữa là chiếc giường lớn, trên có phủ thảm dày.
Góc đối diện lò sưởi là một bình phong lớn, đây là nơi để thay đồ.
Những thứ khác như gương, lược đều đủ cả, sắp xếp rất có trật tự, Hạng Thiếu Long cảm thấy lo lắng, tìm địa đạo ở đây không phải là không thể làm được, nhưng đừng hòng giấu được kẻ khác. Trước tiên là gã phải lật thảm lên, thậm chí còn phải dời chiếc giường hoặc những thứ khác ra, như thế chẳng khác gì đang dọn nhà, làm sao có thể giấu được lỗ tai của kẻ khác, cho dù tất cả mọi người đều ngủ hết, nhưng Ðiền Mỹ Mỹ lúc nào cũng có thể bước vào phòng ngủ, mình có thời gian đâu mà sắp xếp mọi vật vào chỗ cũ?
Ðiều đáng lo nhất là giả sử mình có thể phát hiện ra được một địa đạo, sau khi chui vào địa đạo thì khó mà sắp xếp mọi thứ ở trên mặt đất. Người ta phát giác ra được là có người đã dời đồ vật, điều đó có nghĩa là cho chúng biết gã đã rời khỏi nơi đây bằng địa đạo.
Khi đang kêu khổ thì cửa phòng mở ra, Hạng Thiếu Long hoảng hồn không thể nào tung người ra cửa sổ, chỉ đành nấp vào sau tấm bình phong, ngồi xổm xuống, ghé mắt nhìn qua khe hở, quả nhiên đó là Ðiền Mỹ Mỹ, sau lưng là một ả cung nga, nhìn hơi quen mặt, lúc này mới nhớ đến đó chính là nô tỳ của nàng lúc còn ở Túy Phong lâu.
Ðiền Mỹ Mỹ quả thật xinh đẹp hơn lúc trước.
Nhờ bộ y phục sang trọng và chiếc phụng quán, nàng đã bù đắp được khí chất cao quý mà lúc trước đã thiếu. Ðiền Mỹ Mỹ ngồi xuống trước gương đồng, để cho ả nô tỳ cởi áo ngoài của nàng ra.
Ả nô tỳ thì thầm, „Nương nương đừng lo lắng, Hạng gia là người hay gặp may mắn, ngài lại có bản sự như thế, chắc là sẽ có cách thoát thân!“ Hạng Thiếu Long nghe nhắc đến tên mình thì trước tiên giật mình, rồi sau đó cảm động.
Không ngờ nữ tử phong trần này, trước đây căm ghét mình, mình chỉ giúp nàng một lần, mà ngược lại còn tình sâu nghĩa nặng hơn cả Long Dương quân.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt nàng như đang rất lạnh lùng, bình thản nói, „Lo lắng có ích gì, Tiểu Thanh ta không muốn căn phòng quá sáng như thế."
Tiểu Thanh thổi tắt ngọn đèn, căn phòng chợt mờ hẳn đi.
Hạng Thiếu Long suy nghĩ nhanh như điện chớp, cuối cùng thì bỏ đi ý định nhờ Ðiền Mỹ Mỹ giúp đỡ. Bời vì gã không muốn phá vỡ tất cả những thứ mà Ðiền Mỹ Mỹ đang có.
Ðợi nàng lên giường ngủ, gã sẽ tìm nơi khác để nấp một đêm, ngày mai sẽ quay lại kiếm lối vào của địa đạo. Sau khi đã quyết định, gã ngồi sau tấm bình phong nhìn ra.
Lúc này Ðiền Mỹ Mỹ chỉ còn mặc trên người chiếc áo lá mỏng manh, thân hình nàng hiện ra lồ lộ. Hạng Thiếu Long nghĩ thầm chả trách nào nhiều nam nhân đã say mê nàng bởi lẽ nàng quả thật là một ưu vật mà trời ưu ái.
Ðiền Mỹ Mỹ rầu rĩ thở dài, Tiểu Thanh cũng thở dài, nói, „Ðại vương đêm nay e rằng sẽ không đến."
Ðiền Mỹ Mỹ nhẹ giọng nói, „Giờ đây y chỉ nghĩ đến cái đầu của Hạng Thiếu Long, đâu rảnh để đến đây. Trời đã khuya, ngươi hãy quay về nghỉ ngơi."
Tiểu Thanh thi lễ rồi đẩy cửa ra.
Ðiền Mỹ Mỹ xoay người bước về phía tấm bình phong, Hạng Thiếu Long cảm thấy dựng tóc gáy, Ðiền Mỹ Mỹ và gã đã chạm mặt nhau, nàng kêu ối một tiếng, vội vàng bưng miệng mình, không thể tin nổi vào mắt mình.
Hạng Thiếu Long cười gượng nói, „Ðã làm Mỹ Mỹ giật mình!"
Ðiền Mỹ Mỹ định thần xong, đưa tay ra, kéo lấy tay gã đến bên giường.
Lúc này hai người đã ôm nhau chặt cứng trong chiếc mền ấm áp.
Ðiền Mỹ Mỹ hôn gã rồi thì thầm, „Ngài muốn người ta giúp ngài thế nào đây? Chao ôi! Hạng gia quả thật thần thông quảng đại, có thể đến đây để tìm người ta."
Hạng Thiếu Long vốn không phải muốn tìm nàng, ngượng ngùng nói, „Mỹ Mỹ vốn không phải ra sau tấm bình phong để..."
Ðiền Mỹ Mỹ đỏ mặt, liếc gã, ôm chặt lấy eo gã rồi nói, „Hay lắm, cuối cùng cũng có thể ngủ cùng ngài."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Mỹ Mỹ đã yêu ta rồi chăng?"
Ðiền Mỹ Mỹ nói, „Thiếp rất dễ dàng ngã gục trước nam nhân có bản lãnh, song sẽ rất mau chóng chán ngán. Nhưng đối với ngài thì có điều khác Ngài nên biết rằng tình hình trước mắt, thiếp không cần phải nói lời không đúng với lòng, lúc đầu thiếp hận ngài, con người của ngài, không thèm coi người ta ra gì, không ngờ Dương Dự tỷ nói không sai, ngài là người ngoài lạnh trong nóng, chỉ có ngài mới chịu giúp cho thiếp, người ta vẫn còn chưa có cơ hội đáp tạ ngài."
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói, „Vừa rồi chẳng phải đã đáp tạ rồi sao?"
Ðiền Mỹ Mỹ đỏ mặt, lại chủ động hôn gã, sau đó chợt buồn, nói, „Ngài không thích thiếp sao? Cớ sao lại không hề có phản ứng?"
Hạng Thiếu Long biết nàng có kinh nghiệm phong phú đối với nam nhân, đã nhận ra rằng mình không có phản ứng sinh lý bình thường đối với nàng, cho nên nàng mới tủi thân, nói rằng, „Một là vì ta cảm thấy Mỹ Mỹ nàng đã là hoa có chủ nên không muốn xâm phạm. Ðiều quan trọng là giờ đây ta đang ở chốn nguy hiểm, đang lo lắng là làm thế nào để rời khỏi đây, cho nên không còn lòng dạ nào nữa."
Ðiền Mỹ Mỹ hiểu ra rồi nhíu mày nói, „Ngài có thể đến đây, tự nhiên cũng có bản sự rời khỏi đây chứ?"
Hạng Thiếu Long cười khổ, kể hết mọi chuyện cho nàng, Ðiền Mỹ Mỹ nghe xong thì nói, „Ngài đã tìm đến thiếp, thiếp tự nhiên sẽ tìm cách đưa ngài ra ngoài an toàn."
Hạng Thiếu Long thở dài nói, „Như thế thì thật là nguy hiểm cho nàng, vả lại có nhiều điều bất trắc không ngờ, ta không thể để cho nàng mạo hiểm."
Ðiền Mỹ Mỹ cảm động, chép miệng, „Trên đời này e rằng chỉ có Hạng Thiếu Long mới biết nghĩ cho người khác.
Hạng Thiếu Long ơi, hãy mau nghĩ cách, chỉ cần Ðiền Mỹ Mỹ này làm được, thiếp nhất định sẽ giúp chàng."
Hạng Thiếu Long ôm chặt nàng, dụi mặt vào tóc nàng, hít mùi thơm của nàng, dịu dàng nói, „Ðại vương của nàng có cho nàng biết rằng ở trong hậu cung có đường hầm bí mật thoát khỏi hoàng cung hay không?"
Ðiền Mỹ Mỹ giật mình, kêu lên, „Suýt nữa thiếp quên mất, quả thật là có một địa đạo, chính là ở trong phòng ngủ này."
Rồi buồn bã nói, „Nhưng chìa khóa địa đạo thì ở trong tay của nội thị trưởng, thiếp không thể nào mở được."
Hạng Thiếu Long cả mừng nói, „Vậy thì càng hay, dù cho sau khi ta đi có người đã phát giác thì nàng cũng có thể chối bay biến."
Ðiền Mỹ Mỹ ngạc nhiên nói, „Ngài biết cách mở khóa sao?"
Hạng Thiếu Long nhích ra, nhìn vào khuôn mặt của nàng, mỉm cười gật đầu, rồi lại hôn lên môi nàng, mới nói, „Vậy nàng có biết lối ra của địa đạo ở đâu không?"
Giờ đây gã cảm thấy vui mừng nên bắt đầu có cảm giác với nàng.
Ðiền Mỹ Mỹ quả nhiên cảm nhận được điều ấy, dụi đầu vào ngực gã, nói, „Ðại vương bảo, lối ra của địa đạo nằm ở Thiên Tinh của chuồng nuôi ngựa cách cửa thành đông nửa dặm."
Hạng Thiếu Long mừng thầm trong bụng, như thế có thể dùng khoái mã để chạy thoát. Nhưng vẫn cửa ải thành đồng này, lòng nghĩ ra một ý, lại hỏi nàng lúc nãy đi đâu.
Ðiền Mỹ Mỹ ôm gã thật chặt, nói, „Thiếp đi thăm một vị tỷ muội, ngày mai người ấy sẽ đến nước Tề. ô, Hạng Thiếu Long, chàng không cần đi nhanh như thế, cuộc sống ở hoàng cung thật là buồn chán, khiến cho người ta suýt chết."
Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „Hối hận ư?"
Ðiền Mỹ Mỹ mở to mắt, hoang mang nói, „Thiếp không biết, quả thật không biết, đêm qua thiếp vừa nằm mơ thấy Túy Phong lâu, còn chơi đùa với Dự tỷ trong hoa viên, à này, bọn họ thế nào rồi."
Hạng Thiếu Long nghe mà cảm thấy chua xót, hỏi, „Y đối với nàng có tốt không?"
Ðiền Mỹ Mỹ sững người giây lát, hạ giọng nói, „Thiếp cũng không rõ, từ ngày trở thành Ngụy vương, y trở lên lợi hại, có lúc nằm mơ thường thét lên đòi giết những đại thần của y, nếu người ta không mang thai, nói không chừng sẽ cầu xin ngài mang người ta đi theo."
Ngọn lửa ham muốn trong lòng Hạng Thiếu Long nhất thời lui hết, choàng tỉnh dậy, thầm nghĩ trong thời khắc này cần phải giữ sức lực, mấy ngày trước lại bị bệnh một trận, không nên điên đảo loan phượng với Ðiền Mỹ Mỹ nữa. Lảng sang chuyện khác, nói, „Vị tỷ muội của nàng có phải là Phụng Phi, người đứng đầu trong tam đại danh cơ?"
Ðiền Mỹ Mỹ gật đầu, „Ðúng vậy, bọn thiếp cũng đã từng nói về ngài, nàng rất thích ngài, „ rồi trở nên hớn hở, nói, „Hay là hãy nhờ nàng yểm hộ ngài ra khỏi thành. Nàng là một người thông minh."
Hạng Thiếu Long cương quyết lắc đầu nói, „Không, ta không muốn liên lụy tới bất cứ ai. Vì sao Phụng Phi lại đến nước Tề?"
Ðiền Mỹ Mỹ nói, „Là vì đại thọ năm mươi tuổi của Tề vương, nghe nói Thạch Tố Phương và Lan Cung Viên cũng được mời đến đấy. Các nước đều có sứ giả đến chúc mừng, có cả nước Tần nữa."
Hạng Thiếu Long chẳng hiểu gì cả, ngạc nhiên nói, „Hai nước Yên, Triệu không phải là đang giao chiến với nước Tề hay sao, cớ gì đột nhiên lại thân thiện đến thế?"
Ðiền Mỹ Mỹ lắc đầu nói, „Chuyện này thiếp cũng không rõ. Chỉ nghe đại vương nói rằng hình như giờ đây Tề vương vẫn chưa quyết định ai làm thái tử, chuyện này có bàn tay của Ðiền Ðan cho nên đại vương rất chú ý đến việc xác lập thái tử nước Tề."
Hạng Thiếu Long lúc này không lo nổi cho thân mình, nào có lòng để ý đến nội chính của người Tề, thì thầm rằng, „Mỹ Mỹ ngoan, hãy cho ta biết lối vào địa đạo nằm ở đâu?"
Ðiền Mỹ Mỹ ngạc nhiên nói, „Ngài đừng đi nhanh như thế, thiếp có cách giấu ngài vài ngày. Ðợi sóng yên gió lặng rồi hãy đi, chẳng phải sẽ an toàn hơn hay sao?"
Hạng Thiếu Long hôn lên môi nàng, kiên quyết nói, „Không, ta phải nhân lúc tuyết rơi nhiều mà đi, đến khi tuyết ngừng rơi thì sẽ không thoát được."
Ðiền Mỹ Mỹ bịn rịn ôm gã thật chắc rồi buồn bã nói, „Ðược ở cạnh ngài như là có trong tay tất cả mọi thứ quý báu, ngài lại cứ đòi bỏ đi. Hạng Thiếu Long, đừng vô tình với thiếp."
Hạng Thiếu Long trong lòng xem ra cảm kích, biết Ðiền Mỹ Mỹ không phải thật lòng yêu mình, là một tình cảm có pha trộn giữa lòng cảm kích với sự hoài niệm, lại thêm thâm cung cô tịch, nên mới mong mình ở bên cạnh nàng như vậy Nhưng trong lòng gã cũng có chút thương tiết, dịu dàng nói, „Ta làm sao nỡ vô tình với nàng, chẳng qua giờ đây ta phải giữ sức lực để có thể ứng phó với cuộc chạy trốn gian khổ."
Ðiền Mỹ Mỹ đỏ mặt nói, „Thiếp không ép ngài nữa, lối vào của địa đạo nằm ở dưới chiếc tủ kia, ở dưới đáy tủ có một miếng ván, kéo miếng ván lên thì có thể thấy ồ khóa của lối vào địa đạo."
Hạng Thiếu Long bừng tỉnh, lòng đầy cảm kích, biết nàng không muốn ảnh hưởng đến sức lực của mình, cho nên mới tự kiếm chế như vậy.
Gã nhảy xuống giường, đang định mở cửa tủ, nghĩ ra một chuyện, nói, „Có lối vào ở nơi khác không?"
Ðiền Mỹ Mỹ nói, „Trong vườn hoa có hai lối vào, người trong cung đều biết."
Hạng Thiếu Long ôm nàng nói, „Như vậy càng hay, vì có nhiều lối vào, sau khi ta đi nếu có người phát giác sẽ không nghi ngờ nàng."
/289
|