Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 87: Cô mãi mãi không thể quên được cảnh tượng thê thảm này

/106


Giống như những gì Giang Thiếu Thành đã đoán, Mộc Thường Phong và Long Tại Nham chống lại lệnh bắt, vì bọn họ biết rất rõ nếu như có một ngày bị bắt thì thứ chờ đợi họ chỉ là án tử mà thôi, cho nên toàn bộ quá trình đó bọn họ đều liều chết kháng cự. Nhiều thuộc hạ của Mộc gia đều bỏ mạng, rất hiển nhiên là đã không chịu khoanh tay chịu trói, huống chi họ đã sớm thấy được cho dù có buông vũ khí đầu hàng vào lúc này thì cũng không có đường sống, rất nhiều cảnh sát đêm nay đều có ý thẳng tay tàn sát bọn họ.

Cả đời này Mộc Cận cũng không quên được cảnh tượng thê thảm này, tiếng súng, máu và những đường đạn liên tiếp bắn phá về phía này, có rất nhiều người ngã xuống, có người bị bắn trúng đầu, một phát súng là kết thúc sinh mạng, máu từ trong lỗ thủng đó trào ra ngoài. Cô giống như một con rối được Long Tại Nham dắt đi, tránh thoát những viên đạn cứ bay vùn vụt xung quanh họ, Long Tại Nham dẫn theo cô khó khăn rút lui về phía sau, anh muốn từ cửa hông của biệt thự Mộc gia xông ra khỏi vòng vây, Mộc Thường Phong còn ở phía trước, Mộc Cận khóc nói với anh: “Cha, đi với chúng con…cha…” Nhưng chỉ sau một khắc, cô trông thấy vô số viên đạn xuyên qua người cha cô, để lại những lỗ thủng đầy máu, cha cô khụy xuống trong trạng thái thẳng đờ người, cây súng trong tay rơi xuống đất!

Hai mắt Long Tại Nham đỏ ngầu, gầm lên âm thanh cuồng nộ: “Mộc gia!”

Mộc Thường Phong trợn trừng hai mắt, trước khi ngã xuống đất còn cố gắng dùng hết toàn bộ sức lực kêu lên một tiếng: “Đi…” Cố nghiên người che phía trước Long Tại Nham: “Long ca, đưa tiểu thư đi, nhanh…”

Mộc Cận cũng phát điên lên, tất cả mọi thứ xung quanh cũng chẳng còn tồn tại, cô chỉ nhìn thấy hình dáng cha mình chết một cách thảm thương, khắp nơi trên cơ thể đều bao phủ toàn là vết đạn bắn, toàn thân đều là máu, cô không muốn nghĩ gì cả mà chạy về phía cha mình.

Nhưng Long Tại Nham giữ chặt cô lại, Mộc Cận nghe thấy tiếng khóc đau thương của chính mình: “Không…cha ơi…cha…” Những người thuộc hạ còn lại đều liều mạng bảo vệ cho Long Tại Nham và Mộc Cận thoát ra bên ngoài, dọc trên đường đi cô đều được Long Tại Nham kéo theo, trong đầu trống rỗng không có gì, chỉ có hình ảnh cha cô trước khi chết, ngay cả một câu cô cũng không kịp nói với cha, tất cả mọi thứ đêm nay đều vượt khỏi sự chịu đựng của cô, người chồng cô yêu thương nhất hại chết cả nhà cô, chỉ trong một đêm mà long trời lở đất, thế giới của cô trở nên cằn cỗi, cảnh tượng ngói đổ gạch vỡ cũng chẳng còn.

Đến khi chạy ra khỏi Mộc gia chỉ còn lại cô và Long Tại Nham, trên vai trên đùi Long Tại Nham chỗ nào cũng có vết đạn bắn, nhưng vẫn lê chân đưa cô tới được nơi an toàn…

Giang Thiếu Thành dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Mộc gia, lúc Trương Đông Lâm gọi điện thoại cho anh thông báo Cao Liệt giữa đường đã chạy thoát, anh chỉ lên tiếng xác nhận rồi cúp điện thoại. Nhưng khi mà anh chạy được đến Mộc gia thì chỉ còn thấy toàn là thi thể, vỏ đạn, máu chảy thành sông, anh cũng nhìn thấy Mộc Thường Phong nằm trên mặt đất, vẫn còn mở to mắt không chịu nhắm lại. Lưu Tiến Dân đang còn lục soát trong ngoài tòa nhà của Mộc gia, có rất nhiều ma túy và súng ống sắp được vận chuyển đến nơi giao dịch đều được phát hiện và đưa về. Giang Thiếu Thành ngẩn người đứng giữa một đống thi thể, anh dùng sức chà sát khuôn mặt, quay lại kéo lấy áo Lưu Tiến Dân, giận dữ hét: “Còn ai không? Còn có ai nữa không?”

Lưu Tiến Dân hất tay Giang Thiếu Thành ra nói: “Long Tại Nham và con gái của Mộc Thường Phong đã trống thoát, đã phát lệnh truy nã!”

Giang Thiếu Thành bần thần buông tay ra, con gái của Mộc Thường Phong! Nói vậy có nghĩa là đêm nay Mộc Cận không có lên máy bay, cô cũng vừa trải qua tất cả những chuyện này, tận mắt chứng kiến cái chết của cha mình! Vốn tưởng rằng có thể không để cô phải thấy cảnh đổ máu này, nhưng kết quả, lại vẫn đẩy cô vào hiểm cảnh. Vậy còn, bây giờ cô ở đâu? Long Tại Nham đã đưa cô đi nơi nào?

Giang Thiếu Thành bước nhanh ra ngoài một cách sáo rỗng, lại lần nữa lái xe rời đi, anh phải tìm được cô trước Lưu Tiến Dân, nếu không ngay cả tính mạng của cô cũng rất đáng ngại.

Long Tại Nham đưa Mộc Cận chạy đến một con hẻm nhỏ, đau đớn kinh khủng trên vết thương khiến cho hơi thở của Long Tại Nham không còn bình ổn nữa, anh hít sâu một hơi rồi nói: “Mộc Cận, anh không thể đưa em đi nữa, em đến Giang Nhạc của Giang gia tìm chị dâu em, một mình đi phải cẩn thận…”

“Không…” Một Cận cố sức chùi nước mắt: “Anh, chúng ta cùng đi, sao em có thể đi một mình chứ, em nói sao với chị dâu đây! Anh, em sợ, anh…” Mộc Cận khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy Long Tại Nham, tất cả những chuyện này, thế giới của cô đã bị những viên đạn bắn cho máu chảy đầm đìa, cha cô cũng vì vậy mà chết, nếu như anh cũng có chuyện, cô phải làm sao bây giờ, cô sẽ chịu không nổi, Mộc Cận gác trên đầu vai Long Tại Nham, trong hơi thở còn vương mùi máu tươi, nơi bàn tay đang đặt cảm giác được máu tươi đặc quánh, cô xòe tay ra, nhìn máu trên tay khóc thất thanh: “Anh, trên người anh toàn là máu…toàn là máu…chúng ta làm sao bây giờ…”

Long Tại Nham tựa người lên vách tường, bởi vì mất máu quá nhiều nên mặt anh trắng nhợt, anh cố nén cơn đau, khẽ vỗ vỗ lên đầu cô an ủi: “Mộc Cận, nghe anh nói, em phải kiên cường lên, gặp chị dâu em thì nói với cô ấy, anh nhất định sẽ còn sống quay về gặp cô ấy!” Bây giờ đã có lệnh truy nã anh, nếu đưa theo Mộc Cận, sẽ chỉ làm hại thêm cô, còn Giang gia đã không dính dáng gì đến những chuyện này nhiều năm như vậy nên cũng sẽ không đồng ý thu nhận anh để rước họa sát thân vào người.

Mộc cận liên tục lắc đầu: “Không được, anh, em không đi, em không thể bỏ anh một mình lại đây, anh còn đang bị thương nữa, mình tìm một chỗ trước, em sẽ tìm bác sĩ, bác sĩ Mặc chắc chắn sẽ đồng ý tới.”

Long Tại Nham ho một cách đau đớn: “Bé ngốc, bây giờ cảnh sát chắc chắn đang đuổi bắt anh…”

Đầu hẻm có tiếng thắng xe vang lên, Long Tại Nham kéo Mộc Cận về phía sau nhưng động đến vết thương nên anh rên lên một tiếng đau đớn, cố gắng hết sức khẽ dặn dò cô: “Một chút nữa, không cần lo cho anh, một mình em đi, biết chưa.” Bây giờ họ không chỉ phải chạy trốn sự truy bắt của cảnh sát mà còn phải trốn khỏi sự truy sát của những kẻ thù khác, nếu như rơi vào tay Thôi Trí Uyên hoặc Diệp Thiên, anh và Mộc Cận chắc chắn phải chết rồi.

Long Tại Nham thử giơ khẩu súng, nhưng cánh tay bị thương không chịu nổi run lên, ngay cả cầm khẩu súng còn không cầm nổi, đừng nói là có thể giơ nó lên.

Mộc Cận cũng vô cùng sợ hãi, nín thở không dám động đậy, trong hẻm vang lên tiếng bước chận, cô và Long Tại Nham trốn trong một góc của con hẻm, nhìn thấy một cái bóng của một người hiện lên trong ánh sáng mờ mờ trong con hẻm tối. Trái tim của Mộc Cận đập thình thịch, trong con hẻm nhỏ vắng vẻ tối tăm này, cô chỉ còn nghe tiếng trái tim mình đập và tiếng bước chân càng ngày càng gần hơn.

Giang Thiếu Thành lần theo vết máu tìm tới, dường như anh nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ, nhưng gắng nghe kĩ lại thì lại không thấy gì, anh giơ cao khẩu súng cẩn thận tiến gần lại chỗ vết máu uốn khúc, anh thử kêu một tiếng: “Mộc Cận, là em phải không, nghe anh, ra đây đi…”

Nghe được anh dùng âm thanh quen thuộc đó gọi tên mình, nước mắt Mộc Cận thoáng cái trào ra, cô cắn chặt môi để khỏi phát ra tiếng nào. Long Tại Nham nghe thấy tiếng nói của Giang Thiếu Thành thì thở phào nhẹ nhõm, ít ra thì Mộc Cận không có nguy hiểm đến tính mạng, dù nói thế nào thì rốt cục Mộc Cận vẫn là vợ cậu ta, anh tin tình yêu mà cậu ta dành cho Mộc Cận không phải là giả!

Giang Thiếu Thành lại lên tiếng: “Long Tại Nham, tôi biết anh ở đây, ra đi, anh trốn được lúc này nhưng anh có thể trốn được cả đời sao, hãy nghĩ đến Chu Lạc Khiết, nghĩ đến con gái của anh, anh cũng biết rõ Mộc Cận và những chuyện của Mộc gia không có liên hệ nào, cô ấy có thể sống một cách đường hoàng, lẽ nào anh muốn cô ấy phải theo anh trốn chỗ nọ trốn chỗ kia sao?”

Giang Thiếu Thành vừa nói vừa xem xét vết máu, chân của Long Tại Nham có hai vết thương, trên lưng và vai cũng có hai chỗ bị thương, sức lực và máu trong người anh cũng dần dần cạn, ngay cả cục cựa một chút cũng cảm thấy khó khắn, anh biết những điều Giang Thiếu Thành nói đều có lý, bây giờ chỉ có Giang Thiếu Thành mới có thể bảo vệ Mộc Cận. Long Tại Nham ra hiệu bảo Mộc Cận bước ra ngoài, Mộc Cận khẩn thiết lắc đầu. Mộc cận biết Giang Thiếu Thành sẽ không làm tổn thương cô, nhưng chắc chắn cũng sẽ không tha cho Long Tại Nham, nếu như cô bước ra vào lúc này thì Long Tại Nham phải làm sao bây giờ, dù cho cô có thể ngăn Giang Thiếu Thành để cho Long Tại Nham tạm thời thoát được nhưng mà hiện giờ trên người anh bị thương nặng như vậy, không thể nhúc nhích, không có ai ở bên cạnh chăm sóc vết thương cho anh, anh cũng sẽ chỉ còn đường chết mất thôi!

Mộc Cận cảm thấy mình bỗng nhiên trưởng thành hơn, trải qua nhiều biến cố như vậy trong một thời gian ngắn, sau lúc hoang mang lo sợ, lúc này nước mắt còn đang giàn giụa chảy xuôi vẫn chưa khô trên gương mặt cô lại có đủ lạnh lùng để suy nghĩ về những điều này, cô cũng không bốc đồng mà khóc lớn lên rồi lao ra chất vấn anh! Đúng vậy, cô phải trưởng thành, phải kiên cường hơn, nếu như trước đây đều là do người khác hết lòng bảo vệ cô thì hôm nay chỉ còn chính cô mới là người có thể bảo vệ Long Tại Nham!

Từ chuyện Giang Thiếu Thành trở thành cảnh sát, cha cô phải chết thảm, cả nhà Mộc gia diệt môn chỉ trong khoảnh khắc, cô không thể lại là một Mộc Cận ngây thơ vô tri như trong quá khứ nữa, nếu như trước đây không phải cô bị tình yêu làm cho mê muội, nếu như không phải vì cô không phải là anh thì không chịu lấy chồng, nếu như cô không kết hôn với Giang Thiếu Thành, nếu vậy cha cô sẽ không tin tưởng Giang Thiếu Thành đến thế, nếu vậy có thể đã không có tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay! Nếu như nhất định chỉ có thể là kẻ thù của nhau, vậy vì sao lúc ban đầu còn gặp nhau, cô hận mình đã quá đắm chìm, cô hận mình lúc đó không biết trời cao đất rộng là gì!

Cái bóng của giang Thiếu Thành trên mặt đất đã đến ngay sát bên chân, anh chỉ cần bước về phía trước hai bước thì sẽ thấy cô và Long Tại Nham đang trốn trong góc này, trong một giây, không biết Mộc Cận lấy dũng khí từ đâu ra mà cầm lấy khẩu súng trong tay Long Tại Nham, ngay khi Giang Thiếu Thành sắp phát hiện ra cô, gần như đồng thời hai người cùng lúc chĩa súng vào nhau.

Ánh đèn lờ mờ, Giang Thiếu Thành không thể thấy rõ cô có bị thương hay không, nhưng thấy được cô vẫn đứng ngay trước mặt anh thì thở phào nhẹ nhõm, cho dù lúc này cô đang dùng súng nhắm thẳng vào anh!

Hai tay Mộc Cận nắm chặt khẩu súng, hướng về phía anh, cô nuốt nước miếng, kiềm chế cơn run rẩy, cô bắn súng không tốt, nhưng anh đã dạy mấy lần, cô cũng biết cách nổ súng, mấy giờ trước anh còn là chồng cô, nhưng giờ đây cô lại cầm súng chĩa vào anh, cô không có cách nào bắn phát súng này, dù là vừa mới bước ra từ mưa bom bão đạn, cho dù lúc này thi thể cha cô vẫn còn nằm đó lạnh lẽo nhưng cô vẫn không thể quyết tâm mà động cò súng. Thực sự là quá nhanh, cô không thể lập tức chặt đứt đoạn tình này mà đặt anh vào vị trí kẻ thù được, đôi mắt anh, chân mày anh, mỗi một chỗ đều là Giang Thiếu Thành quen thuộc của chính cô mà! Sao có thể nói đổi là đổi!

“Mộc Cận, nghe anh nói, buông súng xuống!”

“Nói cho tôi biết, anh là cảnh sát ư?” Mộc Cận chăm chú dõi mắt nhìn anh, cô vẫn muốn chính miệng anh nói với cô!

Giang Thiếu Thành trầm ngâm, Mộc Cận nâng cao giọng nói: “Anh là cảnh sát ư?”

“Phải, anh là cảnh sát!”

Mộc Cận ngửa đầu ra vừa khóc vừa cười, nước mắt làm cô không thể nhìn rõ, tim như bị dao cắt: “Cảnh sát, cảnh sát, anh là quan, chúng tôi là cướp, đã biết quan và cướp khác biệt, vì sao còn muốn lấy tôi, là vì có thể dễ dàng cho anh tóm gọn chúng tôi sao…”

Tâm trạng cô ngổn ngang, đôi mắt sưng đỏ, quần áo trên người phần lớn đã bị máu nhuốm thành màu đỏ, không biết là máu của cô hay là của Long Tại Nham, Giang Thiếu Thành nhìn dáng vẻ của cô mà thấy đau lòng, nói: “Mộc Cận, không phải như vậy, em bỏ súng xuống trước rồi đi theo anh có được không?”

Mộc Cận hít hít mũi, kiên quyết lắc đầu với anh, cô che cho Long Tại Nham rồi từ từ lùi về phía sau: “Thả chúng tôi đi! Nếu như anh còn nhớ chút tình cũ, thì để chúng tôi đi đi!”


/106

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status