Mua xong những thứ cần dùng trong nhà, Mộc Cận đẩy xe hàng đi tính tiền. Cô không dám đi loanh quanh bên ngoài, mấy ngày nay chỉ ở một chỗ, Giang Thiếu Thành đã căn dặn cô rất nhiều lần là không nên ra ngoài một mình, cô biết là anh lo lắng cho an toàn của cô, cho nên trừ khi là Giang Thiếu Thành cùng đưa cô ra ngoài thì hầu như là cô không ra khỏi cửa. Tối nay nếu không phải vì thấy trong tủ lạnh không còn đồ ăn, còn cô lại chỉ có một mình buồn chán ngồi trong phòng thì cô cũng sẽ không chạy đến siêu thị lúc trời tối thế này.
Cầm theo hai túi đồ từ trong siêu thị đi ra, Mộc Cận định gọi xe thì có một người từ phía sau vỗ lên vai cô một cái, cô giật mình hoảng hồn, theo bản năng quay đầu lại thì thấy khuôn mặt của Long Tại Nham, sợ đến nỗi mấy túi đồ trong tay xém chút nữa là rơi xuống đất.
Sắc mặt Mộc Cận tái mét, cười như mếu: “Anh Tại Nham…em…” Mộc Cận không biết là Long Tại Nham đã biết chuyện rồi, trong lòng lo sợ sẽ bị bắt trở về, cuống quýt lùi về sau, nếu như không phải biết chắc chắn sẽ không thoát khỏi Long Tại Nham thì cô nhất định đã bỏ chạy ngay.
“Sao thấy anh mà như thấy quỷ vậy.” Long Tại Nham nhìn nhìn xung quanh, rồi nắm lấy tay cô, kéo cô qua một góc tối ít người qua lại.
Mộc Cận buông đồ đạc xuống, chưa đợi Long Tại Nham kịp nói, cô đã nhanh nhẹn chắp hai tay thành hình chữ thập cầu xin nói: “Anh Tại Nham, em xin anh, coi như anh không thấy em…”
“Không phải là em nên ở Pháp rồi sao?”
Mộc Cận làm bộ như sắp khóc tới nơi: “Thật ra là em không có đi Pháp, bây giờ em đang ở cùng với anh Thiếu Thành, anh Tại Nham, anh tác thành cho chúng em đi, nhất định là không được nói với cha em, được không, xin anh…” Lấy kinh nghiệm trước đây, mỗi lần cô năn nỉ như vậy, phần lớn là Long Tại Nham sẽ mềm lòng, dù sao anh cũng rất thương người em gái như cô!
Long Tại Nham nói: “Nếu anh không đồng ý!”
Mộc Cận quỳ xuống trước mặt anh, lưng thẳng tắp: “Anh Tại Nham, anh đừng ép em!”
Long Tại Nham không kịp ngăn cản, nhìn thấy hành động này của cô thì thở dài, kéo cô đứng dậy, nói: “Em thật sự yêu Giang Thiếu Thành như vậy à, không phải cậu ta thì không được sao?”
“Phải, ngoài Thiếu Thành, em không cần ai hết.”
“Ngay cả cha em em cũng không cần, Mộc Cận, em nên biết nếu để Mộc gia biết chuyện này, sợ là Giang Thiếu thành không còn mạng để sống.” Nghĩ đến đây, Long Tại Nham không biết là nên khâm phục lòng can đảm của Giang Thiếu Thành hay là nói cậu ta bị tình yêu làm cho mù quáng, nhưng mà, không thể không công nhận, tình cảm của hai người này khiến cho anh không thể nào từ chối!
Mộc Cận biết lời này của Long Tại Nham tuyệt đối không phải để hù dọa cô, cô cắn cắn môi, vẻ mặt dứt khoát: “Nếu như cha dám động đến Giang Thiếu Thành, em sẽ cùng chết với Thiếu Thành!”
Long Tại Nham xoa nhẹ tóc của cô: “Cũng không nhất định phải như vậy, đi thôi, anh đưa em về, một mình em sao lại lang thang bên ngoài, may mà hôm nay em gặp anh, chứ nếu là người khác, em đợi Mộc gia phạt hai người đi.”
Mộc Cận không chắc chắn nói: “Chuyện đó…Anh đồng ý rồi?”
Long Tại Nham cười nói: “Nhóc con ngốc, em cho là chỉ với một mình Giang Thiếu Thành thì có thể che mắt được sao?”
“Anh Thiếu Thành ảnh nói với anh?”
“Trước khi cậu ta nói cho anh biết thì anh đã biết rồi.”
“Vậy mà anh còn hù dọa em!”
Long Tại Nham đưa cô đến dưới lầu, nói: “Sau này tự mình phải cẩn thận, Thiếu Thành cậu ta có ba đầu sáu tay cũng không phải lúc nào cũng lo được cho em.”
Mộc Cận gật đầu bước xuống xe: “Em biết.” Cô hiểu ý của Long Tại Nham, sau này cô càng phải tự chú ý an toàn cho mình, nếu không sẽ liên lụy tới Thiếu Thành.
Cô vừa mới đi đến hành lang thì Giang Thiếu Thành gọi điện tới, hiếm khi thấy trong giọng nói của anh có chứa cả sự lo lắng: “Em ở dâu?”
“Em ở dưới lầu, anh về rồi?”
Lúc nói chuyện thì Mộc Cận đã bước lên lầu, nhìn thấy cô, Giang Thiếu Thành mới nhẹ thở ra: “Sao không nói một tiếng đã chạy ra ngoài?”
Vừa rồi lúc mở cửa vào nhà không thấy cô, phản ứng đầu tiên của anh là quan sát xem trong phòng có gì khác thường, nếu đã quyết định giữ cô lại, tự anh sẽ không cho phép cô có bất cứ sơ sẩy gì, theo anh biết bây giờ người muốn tìm cô không phải là ít, ít nhất cho đến lúc này Thôi Trí Uyên vẫn chưa từ bỏ ý định dùng cô để uy hiếp Mộc Thường Phong.
Hôm nay, anh đi gặp mặt Trương Đông Lâm, chuyện anh và Mộc Cận ở chung không thể giấu được nữa, Trương Đông Lâm còn tưởng chuyện lần trước nói với anh đã có tác dụng, cho nên mới có được kết quả này, ông ta liên tục vỗ vai khen ngợi Giang Thiếu Thành: “Tôi biết cậu sẽ không làm cho chúng tôi thất vọng.”
Lúc đó Giang Thiếu Thành không trả lời, mặc kệ ý định ban đầu của bản thân là gì, kết quả cuối cùng chính là Mộc Cận vẫn còn ở lại trong nước, dường như là chuyện mà số phận đã định trước, trước đây anh có đấu tranh nhiều như thế nào, vẫn khiến cho sự việc phát triển tới bước này. Có đôi khi nhìn khuôn mặt cô bình yên chìm vào giấc ngủ, dáng vẻ thuần khiết như vậy, giống như một đứa bé không nhiễm bất cứ bụi đời nào, cô không làm gì sai, nhưng chỉ vì cô là con gái của Mộc Thường Phong, nên cô phải gánh chịu những đối xử bất công. Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng vào mình của cô, thì anh lại cảm thấy áy náy, anh có thể tưởng tượng ra về sau giây phút khi cô biết được thân phận kia của anh, cô sẽ suy sụp mất! Bây giờ điều anh có thể làm chính là yêu thương cô để sau này cô bớt đi một chút tổn thương.
Mộc Cận xách quai túi nâng lên, cười nói: “Em đi mua đồ ăn, hôm nay anh về sớm quá.”
Cô cất đồ ăn vào trong tủ lạnh, hỏi: “Để em làm cho anh bữa khuya, anh muốn ăn cái gì?”.
Mấy ngày nay tài nấu ăn của cô tiến bộ rất nhiều. Bởi vì cô xấu hổ khi phải để anh mỗi ngày đều phải nấu nướng trong bếp, cho nên cô bắt đầu học cách tự nấu ba bữa, vả lại vì người đàn ông mình yêu mà nấu ăn là một chuyện rất hạnh phúc.
Giang Thiếu Thành ôm cô vào trong lòng, nói: “Không phải đã nói với em đừng ra ngoài một mình sao, lần sau nếu cần cái gì thì nói cho anh biết, anh mua về là được.”
Mộc Cận dựa vào vai anh nói: “Nhưng em cũng không thể ở mãi trong nhà được.”
“Xin lỗi, trong khoảng thời gian này anh phải giải quyết nhiều việc, sau này anh sẽ đưa em ra ngoài nhiều hơn.”
Mộc Cận lẳng lặng đứng trong lòng anh, giờ phút ấm áp này khiến cho cô không nỡ rời khỏi cái ôm của anh, một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên nói: “Thiếu Thành, anh dạy em sử dụng súng đi.”
“Tại sao?”
“Em muốn học.” Làm người phụ nữ của anh, cô không thể yếu đuối như vậy, cho dù không có khả năng bảo vệ anh, cũng phải có thể tự bảo vệ mình, giống như lần trước khi anh bị thương ở Tây Tạng, cô lại không làm được gì. Cô không bao giờ muốn lần sau nếu gặp phải tình huống thế này cô cũng vẫn chỉ biết khóc thôi!
Giang Thiếu Thành xoa đôi tay mịn màng của cô nói: “Hai bàn tay này không thích hợp dùng súng, hơn nữa con gái tập súng không tốt.”
Quá khứ của cô trong sạch, anh không muốn có một ngày tay cô cũng dính máu, chỉ cần cô vẫn như bây giờ là một Mộc Cận không chút tì vết, thì mặc kệ sau này kết cục của Mộc Thường Phong thế nào, tự anh có thể giữ cho Mộc Cận yên ổn không lo âu.
“Nhưng em muốn mình trở nên dũng cảm, kiên cường hơn một chút.”
Giang Thiếu Thành không nói gì, Mộc Cận choàng hai tay lên cổ anh, làm nũng nói: “Hứa với em đi, được không, được không mà…”
Cuối cùng Giang Thiếu Thành “cũng không còn cách nào từ chối” đành gật đầu: “Chỉ có thể dùng để phòng thân, không phải lúc bắt buộc thì đừng nổ súng!”
Mộc Cận vui vẻ hôn chụt một cái lên môi anh: “Cám ơn, em đi nấu bữa khuya cho anh.”
Giang Thiếu Thành nhìn đáng vẻ nhảy nhót của cô, vuốt khóe môi, miệng bất giác nở nụ cười.
Cầm theo hai túi đồ từ trong siêu thị đi ra, Mộc Cận định gọi xe thì có một người từ phía sau vỗ lên vai cô một cái, cô giật mình hoảng hồn, theo bản năng quay đầu lại thì thấy khuôn mặt của Long Tại Nham, sợ đến nỗi mấy túi đồ trong tay xém chút nữa là rơi xuống đất.
Sắc mặt Mộc Cận tái mét, cười như mếu: “Anh Tại Nham…em…” Mộc Cận không biết là Long Tại Nham đã biết chuyện rồi, trong lòng lo sợ sẽ bị bắt trở về, cuống quýt lùi về sau, nếu như không phải biết chắc chắn sẽ không thoát khỏi Long Tại Nham thì cô nhất định đã bỏ chạy ngay.
“Sao thấy anh mà như thấy quỷ vậy.” Long Tại Nham nhìn nhìn xung quanh, rồi nắm lấy tay cô, kéo cô qua một góc tối ít người qua lại.
Mộc Cận buông đồ đạc xuống, chưa đợi Long Tại Nham kịp nói, cô đã nhanh nhẹn chắp hai tay thành hình chữ thập cầu xin nói: “Anh Tại Nham, em xin anh, coi như anh không thấy em…”
“Không phải là em nên ở Pháp rồi sao?”
Mộc Cận làm bộ như sắp khóc tới nơi: “Thật ra là em không có đi Pháp, bây giờ em đang ở cùng với anh Thiếu Thành, anh Tại Nham, anh tác thành cho chúng em đi, nhất định là không được nói với cha em, được không, xin anh…” Lấy kinh nghiệm trước đây, mỗi lần cô năn nỉ như vậy, phần lớn là Long Tại Nham sẽ mềm lòng, dù sao anh cũng rất thương người em gái như cô!
Long Tại Nham nói: “Nếu anh không đồng ý!”
Mộc Cận quỳ xuống trước mặt anh, lưng thẳng tắp: “Anh Tại Nham, anh đừng ép em!”
Long Tại Nham không kịp ngăn cản, nhìn thấy hành động này của cô thì thở dài, kéo cô đứng dậy, nói: “Em thật sự yêu Giang Thiếu Thành như vậy à, không phải cậu ta thì không được sao?”
“Phải, ngoài Thiếu Thành, em không cần ai hết.”
“Ngay cả cha em em cũng không cần, Mộc Cận, em nên biết nếu để Mộc gia biết chuyện này, sợ là Giang Thiếu thành không còn mạng để sống.” Nghĩ đến đây, Long Tại Nham không biết là nên khâm phục lòng can đảm của Giang Thiếu Thành hay là nói cậu ta bị tình yêu làm cho mù quáng, nhưng mà, không thể không công nhận, tình cảm của hai người này khiến cho anh không thể nào từ chối!
Mộc Cận biết lời này của Long Tại Nham tuyệt đối không phải để hù dọa cô, cô cắn cắn môi, vẻ mặt dứt khoát: “Nếu như cha dám động đến Giang Thiếu Thành, em sẽ cùng chết với Thiếu Thành!”
Long Tại Nham xoa nhẹ tóc của cô: “Cũng không nhất định phải như vậy, đi thôi, anh đưa em về, một mình em sao lại lang thang bên ngoài, may mà hôm nay em gặp anh, chứ nếu là người khác, em đợi Mộc gia phạt hai người đi.”
Mộc Cận không chắc chắn nói: “Chuyện đó…Anh đồng ý rồi?”
Long Tại Nham cười nói: “Nhóc con ngốc, em cho là chỉ với một mình Giang Thiếu Thành thì có thể che mắt được sao?”
“Anh Thiếu Thành ảnh nói với anh?”
“Trước khi cậu ta nói cho anh biết thì anh đã biết rồi.”
“Vậy mà anh còn hù dọa em!”
Long Tại Nham đưa cô đến dưới lầu, nói: “Sau này tự mình phải cẩn thận, Thiếu Thành cậu ta có ba đầu sáu tay cũng không phải lúc nào cũng lo được cho em.”
Mộc Cận gật đầu bước xuống xe: “Em biết.” Cô hiểu ý của Long Tại Nham, sau này cô càng phải tự chú ý an toàn cho mình, nếu không sẽ liên lụy tới Thiếu Thành.
Cô vừa mới đi đến hành lang thì Giang Thiếu Thành gọi điện tới, hiếm khi thấy trong giọng nói của anh có chứa cả sự lo lắng: “Em ở dâu?”
“Em ở dưới lầu, anh về rồi?”
Lúc nói chuyện thì Mộc Cận đã bước lên lầu, nhìn thấy cô, Giang Thiếu Thành mới nhẹ thở ra: “Sao không nói một tiếng đã chạy ra ngoài?”
Vừa rồi lúc mở cửa vào nhà không thấy cô, phản ứng đầu tiên của anh là quan sát xem trong phòng có gì khác thường, nếu đã quyết định giữ cô lại, tự anh sẽ không cho phép cô có bất cứ sơ sẩy gì, theo anh biết bây giờ người muốn tìm cô không phải là ít, ít nhất cho đến lúc này Thôi Trí Uyên vẫn chưa từ bỏ ý định dùng cô để uy hiếp Mộc Thường Phong.
Hôm nay, anh đi gặp mặt Trương Đông Lâm, chuyện anh và Mộc Cận ở chung không thể giấu được nữa, Trương Đông Lâm còn tưởng chuyện lần trước nói với anh đã có tác dụng, cho nên mới có được kết quả này, ông ta liên tục vỗ vai khen ngợi Giang Thiếu Thành: “Tôi biết cậu sẽ không làm cho chúng tôi thất vọng.”
Lúc đó Giang Thiếu Thành không trả lời, mặc kệ ý định ban đầu của bản thân là gì, kết quả cuối cùng chính là Mộc Cận vẫn còn ở lại trong nước, dường như là chuyện mà số phận đã định trước, trước đây anh có đấu tranh nhiều như thế nào, vẫn khiến cho sự việc phát triển tới bước này. Có đôi khi nhìn khuôn mặt cô bình yên chìm vào giấc ngủ, dáng vẻ thuần khiết như vậy, giống như một đứa bé không nhiễm bất cứ bụi đời nào, cô không làm gì sai, nhưng chỉ vì cô là con gái của Mộc Thường Phong, nên cô phải gánh chịu những đối xử bất công. Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng vào mình của cô, thì anh lại cảm thấy áy náy, anh có thể tưởng tượng ra về sau giây phút khi cô biết được thân phận kia của anh, cô sẽ suy sụp mất! Bây giờ điều anh có thể làm chính là yêu thương cô để sau này cô bớt đi một chút tổn thương.
Mộc Cận xách quai túi nâng lên, cười nói: “Em đi mua đồ ăn, hôm nay anh về sớm quá.”
Cô cất đồ ăn vào trong tủ lạnh, hỏi: “Để em làm cho anh bữa khuya, anh muốn ăn cái gì?”.
Mấy ngày nay tài nấu ăn của cô tiến bộ rất nhiều. Bởi vì cô xấu hổ khi phải để anh mỗi ngày đều phải nấu nướng trong bếp, cho nên cô bắt đầu học cách tự nấu ba bữa, vả lại vì người đàn ông mình yêu mà nấu ăn là một chuyện rất hạnh phúc.
Giang Thiếu Thành ôm cô vào trong lòng, nói: “Không phải đã nói với em đừng ra ngoài một mình sao, lần sau nếu cần cái gì thì nói cho anh biết, anh mua về là được.”
Mộc Cận dựa vào vai anh nói: “Nhưng em cũng không thể ở mãi trong nhà được.”
“Xin lỗi, trong khoảng thời gian này anh phải giải quyết nhiều việc, sau này anh sẽ đưa em ra ngoài nhiều hơn.”
Mộc Cận lẳng lặng đứng trong lòng anh, giờ phút ấm áp này khiến cho cô không nỡ rời khỏi cái ôm của anh, một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên nói: “Thiếu Thành, anh dạy em sử dụng súng đi.”
“Tại sao?”
“Em muốn học.” Làm người phụ nữ của anh, cô không thể yếu đuối như vậy, cho dù không có khả năng bảo vệ anh, cũng phải có thể tự bảo vệ mình, giống như lần trước khi anh bị thương ở Tây Tạng, cô lại không làm được gì. Cô không bao giờ muốn lần sau nếu gặp phải tình huống thế này cô cũng vẫn chỉ biết khóc thôi!
Giang Thiếu Thành xoa đôi tay mịn màng của cô nói: “Hai bàn tay này không thích hợp dùng súng, hơn nữa con gái tập súng không tốt.”
Quá khứ của cô trong sạch, anh không muốn có một ngày tay cô cũng dính máu, chỉ cần cô vẫn như bây giờ là một Mộc Cận không chút tì vết, thì mặc kệ sau này kết cục của Mộc Thường Phong thế nào, tự anh có thể giữ cho Mộc Cận yên ổn không lo âu.
“Nhưng em muốn mình trở nên dũng cảm, kiên cường hơn một chút.”
Giang Thiếu Thành không nói gì, Mộc Cận choàng hai tay lên cổ anh, làm nũng nói: “Hứa với em đi, được không, được không mà…”
Cuối cùng Giang Thiếu Thành “cũng không còn cách nào từ chối” đành gật đầu: “Chỉ có thể dùng để phòng thân, không phải lúc bắt buộc thì đừng nổ súng!”
Mộc Cận vui vẻ hôn chụt một cái lên môi anh: “Cám ơn, em đi nấu bữa khuya cho anh.”
Giang Thiếu Thành nhìn đáng vẻ nhảy nhót của cô, vuốt khóe môi, miệng bất giác nở nụ cười.
/106
|