Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Chương kết thúc

/27


Ta ngồi ở một tòa tử lâu tại phàm thế xem kịch, Dạ Hoa rời khỏi ta cũng sắp được ba năm rồi.

Ba năm trước đây, cuộc chiến bên bờ Nhược Thủy, Kình Thương tử vong, Dạ Hoa lấy nguyên thần tế Đông Hoàng Chung, hồn phách tan thành tro bụi, Ngọc Thanh Côn Luân Phiến tiếp nhận một nửa tiên lực của ta, va chạm mạnh với Đông Hoàng Chung, làm Đông Hoàng Chung kia chấn động âm vang bảy ngày liền.

Chiết Nhan nói, lúc lão chạy tới, Dạ Hoa đã tuyệt khí từ lâu, cả người đầy máu huyết, ta tóc tai bù xùm ôm hắn ngồi ở dưới Đông Hoàng Chung, xung quanh người có một lớp tiên chướng rất dày, không ai tới gần nổi, Đông Hoàng Chung âm vang bảy ngày liền, làm chúng thần tiên ở bát hoang cùng tề tựu ở Nhược Thủy. Thiên Quân phái mười bốn vị tiên bá xuống rước di thể của Dạ Hoa lên, mười bốn vị tiên bá dùng sấm chớp bổ bảy ngày bảy đêm, cũng không làm suy chuyển mảy may cái tiên chướng kia.

Chiết Nhan nói, ta nghĩ chắc ngươi sẽ ôm Dạ Hoa ngồi bên bờ Nhược Thủy cả đời, may là tiếng chuông của Đông Hoàng Chung truyền rất xa, gây ảnh hưởng tới sự thanh tu của Mặc Uyên, ngày thứ tám lúc mặt trời lên tới đỉnh đầu, Mặc Uyên đã tới.

Những lời lão đã nói này ta không nhớ được toàn bộ, khi đó, ta chỉ cảm thấy Dạ Hoa đã chết, ta coi như cũng chết. Kỳ thực nói ngồi ôm hắn cả đời ở bên bờ Nhược Thủy cũng không sao, mặc dù hắn không thể mở to mắt, cũng không thể từ khóe miệng lạnh nhếch lên thành một nụ cười, cũng không thể ghé sát vào tai ta khe khẽ gọi tên ta, cũng không thể nữa... nhưng ít nhất ta có thể nhìn thấy mặt hắn, ta có thể cảm thấy hắn đang ở bên cạnh ta.

Chiết Nhan nói rằng, ngày thứ tám lúc mặt trời vươn lên tới đỉnh đầu là Mặc Uyên tới, người tới đây từ lúc nào ta cũng không rõ lắm, trong lúc mông lung chỉ cảm thấy có chút ấn tượng, lúc đó ta đầu óc trống rỗng ngồi dưới Đông Hoàng Chung, những chuyện trước kia hoàn toàn không nhớ được chút nào, lúc mở mắt ra đã thấy Mặc Uyên đứng ở bên ngoài tiên chướng, nhíu mày nhìn ta.

Quả tim tàn héo như lá khô của ta thoáng có chút tri giác, đến lúc có lại chợt nhớ ra, Dạ Hoa đã dùng nguyên thần làm sinh tế, hồn phách đã bị tan thành tro bụi, Dạ Hoa hắn đã chết. Ta thấy Mặc Uyên người đứng ngay gần đó, cảm thấy Mặc Uyên nhất định sẽ có biện pháp để cứu Dạ Hoa, năm đó người cũng trải qua cái kiếp nạn với Đông Hoàng Chung này, cuối cùng đã trở lại. Ta cảm thấy chỉ cần cứu được Dạ Hoa, chỉ cần có thể khiến hắn mở miệng gọi ta một tiếng Thiển nhi, đừng nói là bảy vạn năm, cho dù bảy mươi vạn năm ta cũng có thể cam lòng chờ đợi.

Ta triệt tiêu tiên chướng, vốn định ôm Dạ Hoa đến quỳ trước mặt Mặc Uyên cầu người cứu hắn một mệnh, có điều toàn thân không còn chút khí lực để đứng dậy. Chờ tới lúc Mặc Uyên bước hai bước tới gần ta, xem xét hồi lâu, mới thở dài một hơi nặng nề nói : " Kiếm một bộ quan tài, để cho Dạ Hoa hắn được an nghỉ đi."

Mặc Uyên trở lại Côn Luân. Ta mang Dạ Hoa về Thanh Khâu, mười bốn vị tiên bá lập tức theo đuôi. Ta cảm thấy Dạ Hoa hắn là của ta, ta không thể giao hắn cho bất kỳ kẻ nào. Một hàng tiên bá đứng chờ ở cửa cốc nửa tháng, những cũng không có cách nào để trở lại phục mệnh Thiên Quân trên Cửu Trùng Thiên.

Ngày thứ hai, phụ thân mẫu thân của Dạ Hoa giá lâm Thanh Khâu.

Vị mẫu thân vốn dịu dàng của hắn tức giận phát run, vừa cầm cái khăn tay ướt đẫm lên lau nước mắt vừa nói : " Bây giờ ta mới biết được ngươi chính là vị phàm nhân Tố Tố năm đó, Dạ Hoa con ta trót gây ra tội nghiệt gì, trước sau hai lần liền đều rơi vào tay ngươi, lúc ngươi là Tố Tố nó một lòng một dạ với ngươi, thậm chí còn tính rời bỏ cả ngôi vị Thái tử chỉ vì ngươi. Ngươi thiếu nợ Chiêu Nhân công chúa, năm đó Thiên Quân bắt ngươi thường đôi tròng mắt cho nàng, lại còn nói sau khi ngươi sinh hạ a Ly sẽ phải chịu trọng hình sét đánh trong ba tháng, bất quá ngươi chỉ mất một đôi tròng mắt, còn con ta thay ngươi chịu lôi hình, ngươi cố sống cố chết đi nhảy xuống Tru Tiên đài. Tốt thôi, ngươi nhảy, Dạ Hoa con ta cũng nhảy theo ngươi. Đây bất quá chỉ là một cái kiếp nạn để ngươi phi thăng lên thành thượng thần, còn Dạ Hoa thì sao, con ta, cả đời này, từ lúc gặp ngươi có lúc nào được vui vẻ khoái hoạt ? Nó vì ngươi nhiều như vậy, rốt cuộc ngươi đã làm gì để đền đáp lại nó. Ngươi chẳng làm gì cả, bây giờ lại làm cho hồn phách của nó tan thành tro bụi. Hiện giờ nó đã chết, ngay cả thi thể của nó ngươi cũng muốn chiếm lấy sao ? Ta chỉ hỏi ngươi, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi dựa vào cái gì mà làm thế ?"

Cổ họng ta khô đắng, ta lảo đảo lùi về sau hai bước, Mê Cốc phải vội vàng đỡ lấy ta.

Cha của Dạ Hoa đứng ở bên cạnh nói : " Đủ rồi" lại xoay người nói với ta : " Tiểu nhi tru sát Quỷ quân Kình Thương, lấy nguyên thần ngăn cản Đông Hoàng Chung diệt phệ chư thiên, chính là hy sinh vì đạo nghĩa, Thiên quân đã có phong thưởng. Nhạc Tế nói như vậy chung quy cũng chỉ vì cha mẹ đau lòng con cái, thượng thần đừng để bụng. Về phần thi thể của tiểu nhi, xét cả về tình và về lý, thượng thần cũng nên trả lại. Mặc dù thượng thần với tiểu nhi cũng từng có thánh chỉ tứ hôn, nhưng cũng chưa thành thân, nếu chiếm giữ thi thể của tiểu nhi, cả về tình và về lý đều không hợp. Lúc tiểu nhi còn sống cũng là thái tử của Thiên tộc, không thể vi phạm quy củ của Thiên đình, y như tiểu nhi đây, sẽ được táng ở trên Vô Vọng Hải ở trên tầng trời thứ ba mươi sáu, thỉnh thượng thần thành toàn."

Lúc Dạ Hoa bị mang lên Cửu Trùng Thiên, là một ngày trời đầy mây, gió nhẹ hiu hiu thổi.

Ta lướt nhẹ trên mí mắt, trên má, trên mũi hắn, lúc chuyển về phía môi hắn, trong đầu chợt nảy ra một ý niệm hết sức hoang đường, hy vọng hắn có thể tỉnh lại, có thể dí tay vào trán ta nói : " Ta chỉ đùa với nàng một chút thôi." Có điều đó chỉ là những si niệm vọng tưởng của ta.

Dạ Hoa bị phụ thân mẫu thân của hắn đặt vào trong một chiếc quan tài băng, diễu qua trước mặt ta, khiêng ra khỏi Thanh Khâu, ta chỉ có thể giữ lại bộ huyền bào còn nhiễm đầy máu huyết của hắn.

Trước đây lúc Chiết Nhan tặng cho ta một hột đào, ta mang nó tới cửa động Hồ Ly, ngày ngày tưới nước chăm bón, ít lâu sau cây đào đã um tùm xum xuê. Cái ngày mà cây đào nở ra nụ hoa đầu tiên ấy, ta lấy huyền bào Dạ Hoa lưu lại nhập quan, chôn ở dưới gốc cây đào, coi nó là một ngôi mộ chôn chặt những di vật và quần áo, không biết lúc cây đào này nở rộ hoa, thì nó sẽ trông như thế nào.

Mê Cốc nói : " Cô cô, người còn nhớ người có một đứa con trai không, không đón tiểu điện hạ về lại Thanh Khâu sao ?"

Ta lắc lắc đầu. Tự nhiên ta nhớ rõ ta còn có một đứa con trai, ta đặt cho nó cái tên là A Ly. Nhưng mình ta ta còn chẳng chiếu cố nổi, càng không nói tới a Ly. Nó ở trên trời sẽ được nhiều người chăm sóc tốt hơn.

Sau khi Dạ Hoa bị cha mẹ hắn mang đi, ta ngồi dưới gốc cây đào nửa tháng ròng. Cả ngày chỉ ngồi ngơ ngẩn, trước mắt thường xuất hiện ảo ảnh của hắn, đều mặc huyền bào toàn thân, mái tóc đen dài, đuôi tóc buộc đơn giản bằng một sợi lụa trắng nhỏ, hoặc ngồi dựa vào ta giở sách đọc, hoặc ngồi đối diện ta vẽ tranh, lúc thủy quân làm mưa, lại có thể nhẹ nhàng ôm ta vào trong lồng ngực, giúp ta che mưa. Ngồi ngơ ngẩn dưới gốc cây đào nửa tháng, lúc nào ta cũng cảm thấy có Dạ Hoa ở bên bầu bạn, làm ta thực hạnh phúc.

Ta cảm thấy thực hạnh phúc, nhưng Chiết Nhan, Tứ ca và Mê Cốc, Tất Phương, bốn người đó lại chẳng thấy hạnh phúc chút nào. Tới ngày thứ mười lăm, rốt cuộc Tứ ca không nhịn nổi nữa, lập tức lôi ta vào trong Hồ Ly động, giơ một mặt gương tới trước mặt ta, giận dữ nói : " Muội thử nhìn xem bề ngoài của muội thành cái gì rồi. Dạ Hoa đã chết, muội không sống nổi nữa sao ?"

Tứ ca nói không sai, ta cảm thấy ta không sống nổi nữa. Ta không biết được nếu ta bị hôi yên phi diệt hay không, nhất định có thể tìm lại được Dạ Hoa hay không. Có điều nếu bị hôi yên phi diệt, chẳng thể làm gì được, chỉ quay trở về với cát bụi. Nếu ta hôi yên phi diệt, không chừng cũng không thể quên được Dạ Hoa, nếu không bị hôi yên phi diệt thì tốt rồi, bây giờ lúc nào ta cũng có thể thấy hắn đứng trước mặt cười với ta, như vậy cũng rất tốt.

Bên trong mặt gương là hình bóng một nữ thần tiên sắc mặt trắng bệch, hình dung tiều tụy, trên hai mắt buộc một lớp lụa trắng thật dày, trên lớp lụa kia còn dính vài cái lá khô. Lớp lụa trắng này với lớp lụa trắng ta hay buộc ngày xưa cũng không giống nhau. Đầu óc hơi chuyển một vòng, ừm, tháng trước Chiết Nhan đã mang ta đi thay nhãn tình, dải lụa trắng này là dải lụa trắng có tẩm thuốc do lão chế ra, không giống với dải lụa mà phụ thân đã làm cho ta.

Tứ ca thở dài, nói một cách nặng nề : " Tỉnh đi, muội cũng sống tới ngần này tuổi rồi, sinh ly tử biệt, chẳng lẽ còn chưa nhìn thấu sao ?"

Cũng không phải là không muốn nhìn thấu, có điều không biết phải nhìn thấu bằng cách nào. Nếu ta biết phải làm như thế nào, thì ta đã cố gắng thấu suốt. Đêm hôm đó uống rượu đập nát Kết Phách Đăng khiến ta nhớ lại những chuyện ba trăm năm trước, không biết vì sao, lại quên sạch những điểm tốt của Dạ Hoa, chỉ nhớ tới những chuyện không tốt. Hiện giờ, Dạ Hoa đã đi xa, lại không thể nhớ tới những chuyện không tốt của hắn, trong đầu mỗi ngày, đều tràn ngập những chuyện tốt mà hắn đã làm. Trước đó ta mắng Ly Kính cũng hết sức hùng hồn đầy lý lẽ, còn nói cả đời hắn chỉ theo đuổi những gì không có được, một khi có được rồi tất không biết quý trọng, tính ra ta có khác gì đâu.

Sông lớn, trăng tròn, đêm dài vô tận. Không có chuyện gì để làm, chỉ có thể ngủ mê mệt.

Nguyên ta vốn nghĩ rằng ta không thể mơ thấy Dạ Hoa, thế mà giấc mộng này, ta lại mơ thấy hắn.

Hắn ngồi sau án thượng phê duyệt công văn, nửa ngày sau, xếp gọn công văn vào một bên, nhíu mày uống một ngụm trà, hạ chén trà xuống lại ngẩng đầu mỉm cười nói : "Thiển Nhi, lại đây, kể cho ta nghe xem tối qua nhân vật nam chính nói những gì ? "

Ta trầm mê trong giấc mộng này, không muốn tỉnh lại. Đây đúng là ông trời ban ơn cho ta, lúc ta ngồi ngơ ngẩn ở dưới gốc cây đào, ảo ảnh này chưa bao giờ nói chuyện với ta, Dạ Hoa lúc ở trong mộng đây, lại chẳng khác gì so với lúc còn sống, không chỉ có thể cùng ta tản bộ chơi cờ, mà còn có thể trò chuyện với ta.

Từ đó về sau, ngày ngày ta đều có thể mơ thấy hắn, ta thấy ngủ là một hoạt động thật tốt.

Nếu đổi một góc độ khác suy nghĩ lại, cũng sẽ trở lại bình thường, phàm giới bọn họ có điển cố Trang Chu mộng điệp, nói rằng có một phàm nhân tên là Trang Chu mơ biến thành một con bướm, hàng ngày chỉ bay lượn thập phần khoái hoạt. Lúc sau, khi tỉnh lại, phát hiện mình vẫn là phàm nhân Trang Chu. Không biết là Trang Chu nằm mơ hóa bướm, hay là con bướm nằm mơ biến thành Trang Chu, cuộc sống của ta trước giờ, cảm thấy như một giấc mơ, làm cho ta cảm thấy vô cùng thống khổ, không bằng bắt chước như cái kẻ kia, lấy cảnh trong mơ làm cảnh thật, đem cảnh thật thành một giấc mơ. Nhân sinh vẫn giống y như cũ, bất quá chỉ đổi lại một phương pháp sống mà thôi, lại có thể làm cho ta cảm thấy thực thỏa mãn. Đây cũng là một loại giác ngộ đi.

Chiết Nhan và Tứ ca thấy thần sắc của ta dần dần khá lên, chỉ ngủ hơi nhiều một chút mà thôi, cũng không phải trông coi ngặt nghèo nữa, chắc bọn họ đã thả lỏng hơn một chút.

Trên Cửu Trùng Thiên cũng không truyền tới tin tức lập thái tử mới, chỉ nghe nói Chiêu Nhân công chúa Tố Cẩm bị tiêu trừ tiên tịch vĩnh viễn. Cũng bởi lúc Đông Hoàng Chung có biến động lạ thường, nàng ta tuy là tiên nga trông coi chuông, lại không làm hết phận sự của mình, không chịu báo cáo lên thiên đình. Nàng ta không làm tròn trách nhiệm của mình, gián tiếp làm hại thái tử Dạ Hoa phải khai chiến một trận với Kình Thương, cuối cùng phải lấy nguyên thần tế Đông Hoàng Chung, hồn phách tan thành tro bụi. Thiên Quân đau khổ vì mất trưởng tôn, tức giận vô cùng, mới hạ lệnh biếm nàng khỏi Cửu Trùng Thiên, đẩy vào lục đạo luân hồi, muôn đời chịu tình kiếp.

Ta cảm thấy sự trừng phạt của Thiên quân đối với Tố Cẩm này cũng hơi quá, ước chừng là muốn trút giận, nhưng nói chung việc này cũng không can hệ tới ta, cũng chỉ coi như vừa nghe thấy một chuyện bàn nhảm.

Mỗi người đều có con đường riêng của mình, đường ta đang đi đây cũng thực tốt, theo nhân sinh quan này của ta, ta tin tưởng rằng Dạ Hoa vẫn còn sống.

Lúc trước khi ta làm cái mộ phần để chôn chặt mớ quần áo và di vật mà ta không muốn thấy lại kia của hắn, cũng chỉ vì lúc nào bọn chúng cũng nhắc nhở ta, rằng hết thảy mọi việc đều là do ngươi hư cấu ra, Dạ Hoa đã chết, hắn đã chết, ta cảm thấy cái nơi đó đúng là một nơi thực khủng bố, lại không thể đành lòng kêu Mê Cốc đào cái mộ chứa di vật và quần áo kia lên, chỉ đành mở một cửa động khác trong động Hồ Ly.

Lúc rảnh rỗi, Tứ ca thường xuyên mang ta đi phàm giới chơi bời, giúp ta lãng quên quá khứ, thuận tiện cũng giúp huynh ấy tán bớt quá khứ. Lúc dạo chơi trên núi huynh ấy sẽ nói : " Muội nhìn thử ngọn núi cao ngất tận mây này, đứng ở trên đỉnh núi này, vạn vật trên thế giới đều nhỏ bé tới mức không tưởng được, không làm cho lòng muội thoải mái chút nào sao ? không làm cho muội cảm thấy tình cảm nhi nữ bất quá chỉ như một đám mây bay ở tận chân trời, chỉ thoáng vung tay lên sẽ biến mất tăm sao ?" Lúc xuống nước huynh ấy lại nói : " Muội nhìn xem thác nước này đổ thẳng từ trên cao xuống, chảy thẳng vào sông ngòi, chảy ngày chảy đêm, không bao giờ quay đầu lại, muội nhìn thác nước này, cũng không cảm thấy nhân sinh giống như thế sao, không thể quay đầu lại được, luôn chỉ hướng về phía trước mà thôi." Lúc chơi chợ, huynh ấy lại nói : " Muội nhìn xem những phàm nhân bình thường này chẳng khác gì những con kiến, sống ở trên đời bất quá trăm năm, mệnh cách lại còn do Ti Mệnh sắp xếp thực khó khăn, những kẻ làm ruộng thì khổ cả đời, những kẻ đọc sách phần lớn đều không thể toại chí, những nữ nhân tốt trong khuê phòng đều phải gả cho những kẻ trượng phu khốn khiếp, vậy mà bọn họ vẫn vui vẻ hoan hỉ, muội hãy nhìn tới những phàm nhân đó, không cảm thấy bản thân tốt hơn nhiều so với bọn họ hay sao ?"

Mới đầu ta còn nghe, về sau huynh ấy nói nhiều quá, mỗi lúc qua một nơi lại nói những lời như vậy, ta ghét sự dông dài kể lể của huynh ấy, về sau chỉ đi phàm giới một mình

Đầu tháng ba, Dạ Hoa đã khuất núi được hai năm chín tháng, ta tới phàm giới xem kịch, gặp một tiểu thần tiên ở trên Phương Hồ Tiên Sơn tên là Chức Việt. Lúc ở phàm giới xem kịch thường căn cứ theo phong tục của phàm giới, cảm thấy những diễn viên trên kia hát hay liền cầm một xâu tiền, ném mấy đồng tiền thưởng lên sân khấu, coi như cũng không cô phụ sự tận tụy của đám con hát.

Tiểu tiên Chức Việt chắc mới tới phàm giới xem kịch lần đầu, thấy đám người xem kịch đều tung tiền lên sân khấu trông thật náo nhiệt, mắt đã đỏ lên, tiếc là trong tay áo lại trống trơn không có chút tiền bạc, nàng liếc mắt một cái phát hiện ra tiên thân của ta, vui mừng rạo rực tự báo gia môn, tìm ta mượn chút tiền bạc để ném lên thưởng. Tuy ta thực kỳ quái vì nàng là một tiểu thần tiên, đương nhiên có thể biết thuật biến hóa, biến ra một hai đồng là chuyện nhỏ, chẳng nhẽ lại đưa cho nàng mấy viên dạ minh châu. Sau đó mới hiểu ra, bởi cha mẹ nàng sợ nàng xuống phàm giới chơi xuân gây họa, nên cố tình phong bế tiên lực của nàng lại.

Nguyên bản chỉ là một cái duyên gặp mặt, từ đó về sau mỗi khi ta xuống phàm giới xem kịch đều có thể gặp được nàng, cái duyên gặp mặt đó lại trở thành một cái duyên phận đáng kể, Chức Việt vốn là kẻ nóng nảy hoạt bát, cũng không quấn lấy ta hỏi thăm ta là ai, nhà ở chỗ nào, xuân xanh bao nhiêu, ta cảm thấy hiếm có người như vậy, vả lại khi xem kịch có người cùng bàn luận, cũng không phải nói theo cái kiểu của tứ ca " ngươi xem cái nam nhân vật kia y phục mặc cũng khá được", quả cũng không tồi.

Bởi vậy trước sau ta đi xem kịch với nàng tới hơn mười vở, tính theo ngày, ước chừng cũng phải hơn hai tháng.

Hôm nay, ta lại ngồi ở lầu này xem kịch, trên sân khấu đang diễn vở " Mẫu Đơn đình" thực phù hợp với thực tế, đúng là ngày mùng mười tháng năm, thuận lợi cho việc kết hôn xuất hành, ky việc binh đao, ngày này ba năm trước đây, Dạ Hoa hắn rời khỏi ta, ta nhấp một ngụm rượu, xem vị diễn viên vận áo xanh trên đài kia đang mượn nước làm mưa thực tiêu sái.

Đoạn kịch này nam chính đang hát tới câu : " Thời ngươi xinh đẹp như hoa, thời gian như nước chảy, đáp lại sự tìm kiếm của người, lại tự giam mình ở chốn u khuê" tiểu tiên Chức Việt mới chầm chậm tiến vào, tìm một chỗ ngồi ở cạnh ta ngồi xuống. Xem được nửa vở kịch, nàng che miệng lén lút thì thầm với ta : " Ngày trước ta có nói ta có một vị biểu ca họ hàng xa lúc đang tuổi hoa niên đã khuất núi, ngươi có nhớ không ?"

Ta gật gật đầu ra hiệu rằng mình vẫn nhớ rõ.

Tiểu tiên Chức Việt bình thường ngoại trừ việc bàn luận kịch vở với ta, cũng thường nói tới vị biểu ca họ hàng xa của nàng. Theo cách nói của nàng, biểu ca của nàng anh minh thần võ, chính là một người tài năng hiếm có, chỉ tiếc là hơi bạc mệnh, tuổi còn trẻ đã chết nơi sa trường, để lại cha mẹ già đầu bạc khóc tiễn kẻ đầu xanh ngày đêm không ngừng, thực đáng thương. Mỗi khi nàng thốt ra hai chữ đáng thương, trên mặt xuất hiện cái vẻ như sắp tới ngày tận thế tới nơi. Ta thực ra cũng không thấy biểu ca nhà nàng đáng thương chút nào, có lẽ là mấy năm gần đây đã thấu triệt được lẽ sinh tử. Chức Việt cầm chén trà nhấp một ngụm, thông giọng, mới nhìn quanh một vòng, rồi tiếp tục che miệng thì thào với ta " Vị biểu ca kia của ta, không phải ta cũng kể cho ngươi nghe rằng huynh ấy chết đã ba năm rồi không. Ba năm trước đây, trong tộc nghĩ rằng huynh ấy chỉ còn là một di thể, nguyên thần sớm đã tan thành tro bụi, bọn họ liền an táng huynh ấy ở trong một cái huyền tinh băng quan thả trong một cái hồ, lúc trước ta cũng đã tới đó xem, ngày hôm qua cái hồ vỗn tĩnh lặng suốt mấy chục vạn năm đột nhiên nổi sóng, nước biển ào ào trào dâng, sóng cao hơn mười trượng, lại đẩy cỗ huyền tinh băng quan kia lên. Bọn họ nói làm nước biển sôi trào chính là tiên khí lượn lờ xung quanh băng quan. Ngươi nói có lạ không, nguyên thần của biểu ca nhà ta đã bị tan thành tro bụi, thế mà lại có tiên khí cường đại như thế che chở, người trong tộc ta cũng không hiểu được nguyên nhân, lúc mấy tiểu thần tiên đồng lứa với ta bị đuổi ra, tộc trưởng đang phái một tiểu tiên đi mời một vị tôn thần trong tộc. Mẫu thân và phụ thân ta nói, không chừng biểu ca của ta còn chưa chết. Ai, nếu huynh ấy không chết, a Ly cũng không cần khóc lóc sướt mướt cả ngày như thế."

Trong khoảnh khắc, bốn phía đột nhiên tĩnh lặng, chén rượu trong tay ta choang một tiếng rơi thẳng xuống đất, ta nghe thấy tiếng nói của mình khe khẽ vang lên : " Hồ kia chính là Vô Vọng Hải phải không ? Biểu ca của ngươi chính là thái tử Dạ Hoa phải không ? Hắn chính là vị trưởng tôn thái tử Dạ Hoa trên Cửu Trùng Thiên phải không ?”

Chức Việt ngơ ngác lắp bắp : " Ngươi, ngươi, sao ngươi lại biết được ?"

Ta lảo đảo lao vội ra khỏi quán trà, lúc chạy trên đường mới nhớ ra muốn lên Cửu Trùng Thiên phải đằng vân giá vũ. Ta lảo đảo triệu hồi một đụn mây, lúc liếc mắt nhìn xuống chợt thấy phàm nhân quỳ rạp trên mặt đất, mới nhớ ra ta đứng ở giữa chợ mà triệu hồi tới một cụm mây để đằng vân.

Đằng vân tới giữa không trung, trời thì cao xa, đất thì mờ mịt, trong đầu ta trống rỗng, vô luận thế nào cũng không thể nhớ nổi đường đi Nam Thiên Môn. Trong lòng càng vội vàng, đầu óc càng mù mịt, ta cưỡi trên đám mây bay lòng vòng mấy lượt, không biết phải làm thế nào cho tốt.

Không để ý chợt trượt chân một cái, suýt nữa thì rơi từ trên mây xuống, may mắn đã được hai cánh tay vững vàng đỡ lấy.

Thanh âm của Mặc Uyên vang lên từ phía sau : " Sao ngươi lại không chút cẩn thận như vậy, đằng vân mà cũng ngã được sao ?"

Ta xoay người nắm chặt cổ tay người, vội vàng nói : " Dạ Hoa đâu rồi hả sư phụ ? Dạ Hoa đâu ?"

Người nhíu nhíu mày, nói : " Trước hết lau sạch nước mắt đi đã, ta đang muốn tìm ngươi để nói về chuyện này đây."

Mặc Uyên nói, năm đó phụ thần dùng một nửa thần lực để tạo thành tiên thai giúp Dạ Hoa đầu thai, sau khi hắn đầu thai xong, thần lực này vẫn còn ở trong người hắn, ẩn trong thần thức của hắn. Ba năm trước đây, người không biết rằng Dạ Hoa còn hạ thêm bốn con hung thú, lại được thêm một nửa thần lực nữa của phụ thần, coi như có thể cứu hắn một mạng. Như vậy lúc thần lực của phụ thần trong người Dạ Hoa đối chọi với diệt thiên lực của Đông Hoàng Chung, nguyên thần của hắn bị hai luồng lực này gây tổn thương một chút, vì vậy mới tự ngủ say, lại khiến mọi người tưởng rằng hắn đã hôi phi yên diệt. Sợ rằng ngay cả chính Dạ Hoa cũng tưởng như vậy.

Mặc Uyên nói, lẽ ra giấc ngủ say của hắn phải mất vài chục năm, có điều Huyền Tinh Băng Quan đúng là một vật rất tốt, Vô Vọng Hải tuy là nơi an táng di thể của Thiên tộc, nhưng cũng là một cái thánh địa, cho nên chỉ cần ba năm Dạ Hoa cũng đã có thể tỉnh lại, thực sự là không thể tin được.

Những lời mà người nói phần lớn ta không để ý, chỉ nhớ rõ ràng có một câu, Tiểu Thập Thất, Dạ Hoa đã quay lại, hắn vừa tỉnh dậy đã lập tức chạy đi Thanh Khâu tìm ngươi, ngươi mau trở về đi thôi.

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng Dạ Hoa còn sống. Tuy vẫn thầm khấn nguyện nghìn nghìn vạn vạn lần, nhưng trong lòng ta cũng hiểu rõ, đó chỉ là hy vọng xa vời. Ba năm trước đây Dạ Hoa đã hôi phi yên diệt, dưới gốc cây hoa đào trước cửa động Hồ Ly kia, vẫn còn chôn bộ quần áo hắn từng mặc trước khi chết, hắn đã chết. Trước khi chết hắn còn muốn ta quên hắn, để ta sống một cuộc sống tiêu dao tự tại. Thế mà bây giờ, Mặc Uyên lại nói Dạ Hoa hắn tỉnh lại, hắn không chết, hắn vẫn còn sống.

Ta đằng vân quay lại Thanh Khâu ngay lập tức, trong lúc đằng vân không để ý ngã xuống đất tới bốn lần.

Qua cốc khẩu, lập tức nhảy vội xuống đất, nhanh chóng chạy thẳng về phía Hồ Ly động, mấy tiểu tiên gặp bên đường chào hỏi cùng ta, ta cũng không nghe rõ, chỉ thấy tay chân không ngừng run rẩy, chỉ sợ không gặp được Dạ Hoa, sợ những lời Mặc Uyên nói chỉ là những lời an ủi đùa giỡn.

Ánh nắng len qua từng mây chiếu thẳng xuống dưới, cây hoa đào trong thanh sơn bích thủy, giống như ráng lành rực rỡ trường minh bất diệt nơi Cửu Trùng Thiên.

Dưới ráng lành rực rỡ kia có một thanh niên vận hắc bào đang đứng, chỉ hơi giơ tay ra, những ngón tay thanh mảnh thon dài khẽ vuốt ve mộ bia trước mặt.

Giống như một cảnh tượng trong mơ.

Ta gần như ngừng thở bước lên trên hai bước, chỉ sợ động tác mạnh quá, cảnh tượng trước mắt sẽ biến mất.

Hắn từ từ quay đầu lại, gió nhẹ thổi qua, ráng lành trên cây rập rờn như một làn sóng màu đỏ rực. Hắn mỉm cười, cái vẻ ngoài ấy vẫn y hệt như lúc ta mới gặt, mày như họa, tóc đen thẫm. Trong lớp sóng đỏ rực kia có mấy đóa hoa khẽ rơi xuống, trong trời đất không còn bất kỳ màu sắc nào, cũng không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.

Hắn khe khẽ gọi : " Thiển Nhi, lại đây."


/27

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status