Ngày vết thương trên tay Phượng Cửu khỏi, có thể nhấc được chiếc muôi to dùng để xào nấu, nàng bấm ngón tay nhẩm tính, Tức Trạch thần quân chắc cũng đã trở về Kỳ Nam thần cung rồi.
Trong đầm Thủy Nguyệt, nàng từng khoe khoang với Tức Trạch rằng mình làm món kẹo mật rất ngon, Ở Thanh Khâu ngũ hoang, điều mà nàng tự hào nhất chính là tài nghệ nấu ăn, hận một nỗi mấy ngày trước bị thương ở tay không thể kịp thời thể hiện, khó khăn lắm mới kìm nén được đến ngày vết thương khỏi hẳn. Thầy thuốc vừa mới tháo băng giúp nàng, nàng lập tức phấn chấn lao ngay vào trong bếp với tốc độ nhanh như gió. Nhưng món kẹo mật này, phải làm thành hình dạng như thế nào đây?
Ồ, trong thiên hạ, phàm là những người hiểu biết, nếu phải yêu thích một loại thú, đương nhiên nên yêu thích loài hồ ly. Nàng tự cảm thấy Tức Trạch có thể được coi là một người hiểu biết. Nàng vô cùng tự tin với hình dáng hồ ly nguyên thân của mình, thế là nàng dứt khoát làm khuôn kẹo mật hình tiểu hồ ly theo nguyên thân của mình. Đợi đường mật được đun chảy, vừa ngân nga hát vừa đổ đường mật đã nấu xong vào các khuôn mẫu, đợi đến khi nguội lạnh, đổ ra thành một tiểu hồ ly bằng đường vô cùng xinh xắn đáng yêu. Mỗi chiếc kẹo hình hồ ly đều được cắm thêm một que tre để tiện cầm ăn.
Nàng làm liền một mạch mười cái kẹo hồ ly xinh xắn đáng yêu, gói kín lại cùng với bức thư nhờ Tức Trạch giúp nàng che giấu việc nói dối mà nàng đã chuẩn bị từ mấy hôm trước, lệnh cho Trà Trà mau chóng mang tới Kỳ Nam Thần Cung, đưa tận tay cho Tức Trạch. Nàng còn dặn dò Trà Trà: “Kẹo so với thư, thư quan trọng hơn một chút, nếu gặp phải chuyện gì lớn, có thể bỏ kẹo để bảo vệ thư”.
Ánh mắt Trà Trà nhìn nàng có chút nghi hoặc, tiếp đó lại có chút giật mình như đã hiểu ra, có chút an ủi, lại có chút vui mừng.
Nàng nghe được một tiểu đồng đi cùng Trà Trà cất giọng hỏi với vẻ khó hiểu: “Tại sao thư lại quan trọng hơn một chút ạ?”.
Trà Trà đã đi ra tới nguyệt môn, hạ thấp giọng nói câu gì đó nàng không nghe rõ, hình như đã nói rằng: “Lần đầu tiên điện hạ viết loại thư đó cho thần quân đại nhân, đương nhiên thư phải quan trọng hơn một chút”.
Phượng Cửu gãi đầu quay về phòng định nằm nghỉ thêm chút nữa, loại thư đó, loại thư đó là thư gì? Một tiểu cung nữ lại còn hiểu biết hơn mình, còn biết được thế nào là loại thư đó. Nói lại thì rốt cuộc cái gì là loại thư đó?
Tô Mạch Diệp đến vào giờ Dậu, thần sắc vội vàng, nói rằng Tức Trạch cho gọi gấp, chàng ta phải tới Kỳ Nam thần cung một chuyến, chàng ta đoán rằng nàng vẫn chưa có động tĩnh gì với mấy bức thư A Lan Nhược viết cho Trầm Diệp, mấy ngày nay chàng ta đã viết lại hết rồi, cách vài ba ngày nàng hãy gửi một bức thư tới Mạnh Xuân viện.
Phượng Cửu quả thực vẫn chưa làm gì, thầm than Mạch thiếu gia đúng là tri âm của nàng. Mặc dù có chút kỳ lạ, Tô Mạch Diệp thân là một vị cao nhân ở ngoài cốc, ngay cả Thượng Quân cũng phải nể mặt chàng ta vài phần, vốn không phải Tức Trạch muốn triệu kiến là có thể triệu kiến được ngay, nhưng niềm vui sướng khi nhìn thấy hai mươi bức thư trước mặt đã tạm thời xóa bỏ nghi hoặc này của nàng.
Hồi nhỏ, nàng ghét nhất là môn Phật lý, tiếp theo là ghét việc bị phu tử bắt viết văn. Nghĩa cử này của Mạch thiếu gia khiến hình ảnh của chàng ta trong tim nàng nhất thời trở nên vĩ đại vô song, gần như suốt dọc đường nàng đều nhảy chân sáo đưa tiễn chàng ta ra khỏi phủ công chúa.
Nhân lúc trăng lên đầu ngọn liễu, Phượng Cửu gọi lão quản gia tới, đưa bưc thư đầu tiên đến Mạnh Xuân viện.
Bữa tối, nàng ăn hết một bát cháo, dùng hết nửa chiếc bánh, đang định thu dọn để nghỉ ngơi, một tiểu đồng tử loạng choạng lao vút vào trong đình viện của nàng. Tên tiểu đồng đó khóc thút tha thút thít, nói rằng Mạnh Xuân viện đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Phượng Cửu giật nảy mình, chuyện lớn như thế nào mà khiến một đứa trẻ xinh xắn sợ đến mức này. Tiểu đồng tử đưa tay sờ cục u trên trán, khóc đứt cả hơi.
Lẽ nào trong phủ của nàng còn có chuyện ỷ mạnh hiếp yếu, lại còn hiếp đáp một người yếu ớt của yếu ớt thế này, đúng là bệnh hoạn mà. Phượng Cửu nắm lấy tay của tiểu đồng tử, phẫn nộ cau mày lại: “Đi, tỷ tỷ sẽ làm chủ cho ngươi”.
Trong Mạnh Xuân viện, dường như tất cả người hầu trong viện đều tập trung ở phòng của Trầm Diệp, nhìn bóng người qua cửa sổ, quả giống như đang có một vụ lộn xộn.
Phượng Cửu đắn đo cân nhắc, việc dạy bảo đám người dưới này, nàng nên nghiêm khắc răn đe hay hiền hòa chỉ bảo thì tốt hơn. Trên đường lao đến đây thực ra đã vơi bớt phân nửa cơn tức giận của nàng, nàng suy nghĩ một lát, cảm thấy cần phải hòa nhã hiền hậu một chút.
Vừa làm bộ mặt hiền hậu bước vào cửa, một chiếc bát sứ bay ra chào đón, đập ngay vào cái trán hiền hậu của nàng.
Chiếc bát sứ rơi xuống đất, tất cả mọi người trong phòng đều ngớ người, lão quản gia - người đang chỉ huy đại cục quỳ sụp xuống, vừa lau mồ hôi vừa thỉnh tội: “Không…. không biết điện hạ đại giá, lão… lão nô…..”.
Phượng Cửu điềm tĩnh lấy tay áo lau sạch nước canh trên mặt, ngắt lời ông ta: “Sao vậy?”.
Đám người hầu đã qua huấn luyện thành thục, nhanh nhẹn mà lặng lẽ đứng dậy, người nâng khăn tay, kẻ quét dọn mảnh vỡ, lão quản gia vội vàng run rẩy đáp: “Đêm hôm nay Trầm Diệp đại nhân uống rất say, lão nô không thể rời đi bẩm báo với điện hạ, sợ rằng điện hạ sẽ lo lắng khi chờ lâu không thấy lão nô bẩm báo, nên mới sai Khúc Sênh chạy đi bẩm báo một tiếng, nhưng không ngờ lại làm kinh động tới điện hạ, lão nô thật đáng chết…”.
Phượng Cửu lúc bấy giờ mới nhìn rõ Trầm Diệp đang nằm trên giường.
Có vài người hầu đứng quanh giường, nhìn những thứ nằm trên đất, những thứ cầm trên tay, đoán rằng trước khi nàng bước vào, hoặc là đang thu dọn mảnh bát sứ bị đập vỡ, hoặc là đang cầm bát thuốc mới cho Trầm Diệp uống.
Hóa ra Trầm Diệp say rượu. Say rượu ấy à, chuyện nhỏ như hạt vừng, nếu nàng chỉ là Phượng Cửu, lúc này sẽ vứt khăn lau mặt ở đó rồi bỏ đi.
Nhưng lúc này nàng là A Lan Nhược.
A Lan Nhược luôn rất nặng tình với Trầm Diệp, chàng ta chỉ cần cau mày cũng khiến nàng lo lắng mất nửa ngày, còn chu toàn viết thư dỗ dành chàng ta, khiến chàng ta vui vẻ. Lúc này chàng ta lại say rượu, việc này, chắc chắn là một đại sự rồi.
Lão quản gia nhìn sắc mặt của nàng, thăm dò nói: “Trầm Diệp đại nhân uống say, tâm trạng có phần không ổn đinh, điện hạ… điện hạ ở đây khó tránh khỏi việc bị va chạm, ở đây có lão nô túc trực là được rồi, hay là điện hạ ra phòng ngoài nghỉ ngơi?”.
Phượng Cửu phân tích tình thế trước mắt, nếu là A Lan Nhược, lúc này nhất định sẽ vô cùng lo lắng, vừa nghĩ như vậy, nàng vội vàng lo lắng nói: “Như vậy sao được, lần này ta tới là vì muốn thăm huynh ấy, huynh ấy uống say đến như vậy, không túc trực bên cạnh huynh ấy, sao ta có thể yên tâm được?”. Vừa nói xong câu đó, không đợi người bên cạnh kịp phản ứng, bản thân đã tự thấy sến đến nỗi lồng ngực thắt lại, vội vàng đưa tay lên xoa ngực.
Lão quản gia nghe xong câu nói đó, lại có vẻ như đã hiểu ra, bạo gan đỡ nàng ngồi lên một chiếc ghế ở gần đó, an ủi nói: “Đại nhân uống say nhưng thực ra lại rất trầm lặng, chỉ lúc bọn nô tài muốn bón canh giải rượu cho đại nhân, ngài ấy mới có chút kháng cự, ban đầu còn không cho đám nô tài lại gần, nếu lại gần một chút, chén bát sứ dâng lên nhất loạt đều bị đại nhân đập vỡ, chỉ trong một chốc lát, không biết đã đập vỡ bao nhiêu cái rồi, haizz…”.
Trong khi lão quản gia đang nói, xoảng, lại thêm một chiếc bát sứ nữa bị đập vỡ. Có hai tỳ nữ và một thị tùng đang ngồi trước giường của Trầm Diệp, một người thuần thục thu dọn mảnh bát vỡ, một người thuần thục dâng một bát thuốc khác lên, tiểu thị tùng cao to lực lưỡng thì ngăn cản bàn tay đang định làm đổ thêm bát thuốc nữa của Trầm Diệp.
Lúc này, để thể hiện lòng khoan dung và yêu chiều đối với Trầm Diệp, Phượng Cửu đương nhiên phải nói một câu: “Huynh ấy muốn đập thì cứ đập đi, các ngươi ngăn cản làm gì”.
Tiểu thị tùng vội vùng rụt tay lại như phải bỏng, trên khuôn mặt của lão quản gia lại lộ ra thần sắc tiếc nuối và đau lòng: “Điện hạ không biết đấy thôi, đồ sứ mà đại nhân đập vỡ, đều là những vật phẩm quý giá bậc nhất do hoàng cung ban thưởng, ví dụ như cái bát ban nãy, đáng giá mười hộc[1] minh châu…”.
[1] Hộc: Dụng cụ đo lường dùng để đong chất hạt rời thời xưa thường làm bằng gỗ, có dung tích khoảng mười lít.
Phượng Cửu lập tức thấy tiếc như đứt từng khúc ruột, nhưng để tỏ vẻ ưu ái Trầm Diệp, không thể không làm trái với lương tâm nói: “Ha ha, thảo nào tiếng vỡ nghe lại vui tai như vậy”.
Lão quản gia nhìn nàng, đương nhiên lại càng hiểu rõ hơn một chút.
Một tỳ nữ biết quan sát dâng lên một chiếc khăn nóng đã được dấp nước thuốc cho Phượng Cửu đắp lên vết sưng trên trán. Trầm Diệp đang nằm trên giường bỗng nhiên cất tiếng nói: “Bảo bọn họ ra ngoài hết cả đi”.
Mí mắt của Phượng Cửu nháy nháy, chàng ta nói câu nói này một cách rất tỉnh táo.
Đám người hầu nhất loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, Phượng Cửu bị những ánh mắt đó nhìn, lập tức quẳng chiếc khăn tay đi, chạy vội tới bên giường một cách rất chuyên nghiệp, vô cùng quan tâm hỏi một câu thừa thãi: “Huynh đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”.
Lão quản gia ra hiệu cho đám người hầu lui ra ngoài chờ đợi, bản thân lão lại đứng tại một góc gần cửa bên trong phòng, ngộ nhỡ Phượng Cửu có điều gì đó cần sai bảo.
Trầm Diệp mở mắt nhìn nàng, say rượu lại có thể say đến mức sắc mặt trắng nhợt, đây là lần đầu tiên Phượng Cửu được thấy. Lời nói xem ra có vẻ tỉnh táo, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn mông lung, Phượng Cửu cảm thấy, chàng ta quả thực đã say rồi.
Trầm Diệp nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Ta biết nơi này không thể giống hệt như trước kia, rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi. Nhưng chỉ cần thể xác này còn tồn tại, dù thay đổi như thế nào cũng không sao cả. Tốt nhất là tất cả đều thay đổi, ta mới không…”. Còn chưa nói hết câu, chàng ta dường như đang cố kìm nén điều gì, trong giọng nói ẩn chứa nỗi đau khổ to lớn: “Nhưng một cái vỏ, chỉ là một cái vỏ mà thôi, sao có thể viết ra bức thư đó được. Không, tốt nhất bức thư đó cũng không có, tốt nhất…”. Chàng ta nắm lấy tay nàng, nhưng lại buông ra, dường như đã kiệt sức: “Ngươi không nên là nàng. Ngươi không thể là nàng”. Hồi lâu, lại nói: “Người quả thực không phải là nàng”.
Phượng Cửu nghe vậy liền cảm thấy giật mình, khẽ cất giọng hỏi chàng ta: “Huynh nói, ta không nên là ai?”.
Trầm Diệp nhìn lên đỉnh màn, nhưng lại không trả lời câu hỏi của nàng, thần sắc anh tuấn đến mức đáng sợ, lạnh lùng đến mức đáng sợ, cũng mơ hồ đến mức đáng sợ, khàn giọng nói: “Ta đã nói với nàng, giữa hai chúng ta, có thể có bất cứ khả năng gì, người xa lạ, kẻ thù, kẻ tử thù, hoặc giả là những thứ khác, duy chỉ không có khả năng hai người cùng thích nhau. Lúc đó nàng đã cười. Ngươi nói xem, nụ cười của nàng có hàm ý gì?”.
Phượng Cửu trầm mặc hồi lâu: “Có thể nàng ấy cảm thấy câu nói này của huynh rất hay”.
Trầm Diệp không buồn để ý, ngược lại còn chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt mơ màng có đau khổ kìm nén, hồi lâu, mỉm cười: “Nàng nói có thể đang đùa giỡn ta, có thể là thích ta, nhưng thực ra, cái sau mới là điều mà trong lòng nàng nghĩ, ta đoán như vậy có đúng không?”. Niềm vui ngẫu nhiên trong sự đau khổ, giống như một đóa mạn thù sa màu trắng bỗng nhiên nở rộ trong sự im lặng chết chóc của nỗi tuyệt vọng. Phượng Cửu cuối cùng đã có phần hiểu được tại sao hồi đó A Lan Nhược lại một lòng yêu mến Trầm Diệp, thần quan đại nhân quả là có một ngoại hình đẹp.
Nàng im lặng một lát, không biết phải trả lời thế nào, hồi lâu, nói: “Ừm, cũng tốt”.
Trầm Diệp rõ ràng không hiểu nàng đang nói gì, ngay cả bản thân nàng cũng không biết. Thực ra nàng nhớ tới câu chuyện mà Tô Mạch Diệp kể cho nàng nghe, trong lòng vô cùng kinh ngạc, trong đầu cũng hoàn toàn rối loạn. Thấy Trầm Diệp dừng lại một lát, dường như lại muốn nói thêm điều gì đó, thấy có chút phiền phức, dùng tay chặt mạnh lên vai của chàng ta.
Xung quanh trở nên yên tĩnh rồi.
Nàng đang định sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình, vô tình ngước mặt lên, thấy lão quản gia đang đứng nép bên cửa, kinh ngạc nhìn nàng.
Phượng Cửu lập tức hiểu ra, cú chặt tay vừa rồi, nàng đã chặt một cách quá đường đột, liếc nhìn Trầm Diệp bị đánh ngất lịm trên giường, khóe môi nàng giật giật, vội vàng cứu vãn tình thế, nói: “Huynh ấy không chịu uống canh giã rượu, cũng không chịu nằm yên nghỉ ngơi một chút, chẳng phải sẽ càng khó chịu hơn, động thủ mặc dù là hạ sách, tốt xấu gì cũng còn có tác dụng, haizz, đánh lên người huynh ấy, thực ra lòng ta rất đau đớn, lúc này nhìn huynh ấy, trong lòng ta thật sự đau đớn từng cơn”.
Thần sắc kinh ngạc của lão quản gia quả nhiên đã biến thành vẻ lo lắng và thông cảm, thử an ủi nàng: “Điện hạ…”.
Phượng Cửu ôm ngực cắt ngang lời của lão: “Có lúc đau như bị móc vào tim, có khi lại đau như xé rách tâm can, còn nỗi đau lúc này, lại giống như có một mũi kim nhọn có gai đâm từng chút xuyên qua trái tim, á, đau đớn vô cùng! Ta quay về nghỉ ngơi một chút, để cơn đau này dịu bớt, những chuyện còn lại, các ngươi hãy thay ta hầu hạ ở đây!”. Vừa nói vừa ôm ngực bước đi, còn liên tục quay đầu lại nhìn cho tới khi ra khỏi cửa.
Trên mặt lão quản gia lộ vẻ cảm động trước sự si tình của nàng, lập tức thể hiện lòng trung thành, nói: “Lão nô nhất định sẽ hầu hạ đại nhân chu đáo, chia sẻ nỗi lo lắng cùng với điện hạ…”.
Vừa bước ra ngoài cửa, Phượng Cửu thở phào một hơi, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Diễn kịch quả là một hoạt động kỹ thuật, may mà trước đây cũng coi như nàng đã có chút kinh nghiệm nên mới không bị luống cuống trong tình thế bất ngờ tối hôm nay.
Còn nhớ có một lần Tô Mạch Diệp uống quá lên hai ly rượu, đã cảm thán với nàng rằng tình cảm là thứ thật huyền diệu khó lý giải, sao lại có thứ có thể gắn kết hai người không liên quan gì tới nhau lại như vậy, nàng vui thì ngươi cũng vui, nàng buồn thì ngươi cũng buồn. Trong lòng Phượng Cửu lúc này cảm khái vô hạn, điều này có gì khó hiểu chứ, ví dụ như nàng và Trầm Diệp, đến nước này, cho dù là tình cảm gì thì họ cũng có một chút tình cảm. Chàng ta vui vẻ, liền không tới làm phiền nàng, nàng sẽ rất vui vẻ, chàng ta buồn phiền, liền tới giày vò nàng, nàng cũng sẽ rất buồn phiền.
Nàng thở dài một tiếng, quay đầu nhìn lại căn phòng ngủ lại bắt đầu trở nên huyên náo của Trầm Diệp, nhớ lại những lời nói sến rện ban nãy với lão quản gia, khẽ rùng mình một cái, vội vàng chuồn đi.
Trong phòng ngủ của mình, Phượng Cửu cầm ly trà trên tay xoay qua xoay lại, khi nàng suy nghĩ điều gì đó, luôn có thói quen xoay xoay trên tay một vật gì đó.
Nàng biết rằng Tô Mạch Diệp luôn nghi hoặc người tạo ra thế giới này là ai. Trước đây bọn họ cũng chưa nhìn ra ai để lộ hành tung gì. Cho tới đêm này, khi Trầm Diệp uống say. Rượu quả thật chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.
Nếu đúng là Trầm Diệp là người tạo ra thế giới này, chàng ta tạo ra thế giới này là muốn có được kết cục tốt đẹp với A Lan Nhược, vậy tại sao từ khi nàng vảo trong mộng cảnh này, Trầm Diệp lại luôn không buồn để ý tới nàng? Chuyện này nói như vậy không thông. Đêm nay chàng ta còn nói một vài câu kỳ quặc, ví dụ như nàng không nên là A Lan Nhược, nàng chỉ là một cái vỏ….
Mạch thiếu gia đã từng nói, người tạo nên thế giới này không quá thần thông quảng đại như vậy, người rơi vào đây thay thế cho người trước đó, về lý mà nói chỉ có bản thân người rơi vào mới biết, người tạo nên thế giới này sẽ không thể biết được. Hay nói một cách khác, Trầm Diệp không thể biết nàng chính là Bạch Phượng Cửu chứ không phải A Lan Nhược, nhưng chàng ta lại luôn miệng nói nàng chỉ là một cái vỏ, lẽ nào… chàng ta tạo ra một A Lan Nhược khác, nhưng lại không có cách nào lừa dối bản thân rằng A Lan Nhược này là giả, vì vậy mới nói nàng chỉ là một cái vỏ?
Bấc đèn nổ tách một tiếng, một sợi ký ức mong manh bỗng hiện lên trong đầu nàng. Đêm hôm đó, sau khi nàng được Trầm Diệp cứu ra khỏi lồng Cửu Khúc, trong khi ngất đi vẫn nghe được một câu nói, mặc dù không nhớ được nhiều, nhưng vẫn có chút ấn tượng về đại ý: “Ta sẽ làm cho nàng sống lại, ta nhất định sẽ khiến cho nàng quay trở lại”. Giờ đây nghĩ lại, giọng nói đó hơi giống giọng của Trầm Diệp.
Phượng Cửu suy nghĩ một hồi, cảm thấy đau đầu, hơn nữa đêm khuya nếu suy nghĩ quá nhiều sẽ khó ngủ, nàng đặt chiếc chén xuống dự định khi nào tỉnh dậy sẽ tính sau. Ngủ một giấc đến sáng, khi tỉnh dậy, lão quản gia đã chờ nàng bên ngoài cửa, dâng lên một chén canh bổ dưỡng, nói rằng Trầm Diệp đại nhân đã tỉnh rượu, nghe nói đêm qua công chúa đích thân tới thăm ngài, đã rất cảm động, đoán rằng công chúa đêm qua hao tâm tổn trí, do đó đã dặn dò nhà bếp hầm bát canh này, lệnh cho lão nô mang tới dâng lên công chúa giúp công chúa tỉnh táo tinh thần, có thể nhận thấy Trầm Diệp đại nhân còn rất quan tâm tới công chúa.
Khi lão quản gia nói những lời này, trong mắt ánh lên những giọt nước mắt vui mừng. Phượng Cửu uống bát canh trong ánh mắt long lanh nước mắt của lão, quả nhiên thấy rất tỉnh táo. Trong bữa ăn sáng, nàng dùng thêm nửa bát cháo nữa, sau khi thu dọn xong xuôi, nàng cảm thấy hôm nay hình như có chuyện đại sự gì đó cần phải tìm tòi suy nghĩ, những chuyện đại sự này, hình như còn liên quan tới câu nói gì đó mà Trầm Diệp đã nói đêm hôm qua. Tốn bao nhiêu công sức, nhưng lại không nhớ nổi cần phải tìm tòi suy nghĩ điều gì. Nàng trầm ngâm hồi lâu, cảm thấy nếu không nhớ ra, chắc là chuyện không quan trọng lắm, hoặc bản thân mình nhất thời đã nhớ nhầm, cũng không bận tâm đến nữa.
Tô Mạch Diệp bị Tức Trạch triệu đi mất, Trà Trà bị nàng phái đi mang kẹo hồ ly tới cho Tức Trạch, còn Tức Trạch giờ này cũng đang ở Kỳ Nam thần cung. Chưa biết chừng ba người bọn họ giờ này đang ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ uống trà thưởng thức kẹo hồ ly, nhất định là vô cùng náo nhiệt vô cùng vui vẻ.
Phượng Cửu cảm thấy có chút thê lương, lại có chút cô đơn.
Nàng thê lương mà cô đơn chui trong bếp làm kẹo hồ ly cả ngày, sau khi làm xong, bản thân nàng ăn hai chiếc, tặng cho đám người hầu trong viện mỗi người hai chiếc, để phần cho Tô Mạch Diệp năm chiếc, vẫn còn thừa năm chiếc.
Nàng suy nghĩ một lát, nghĩ đến chén canh ban sáng Trầm Diệp sai người mang tới cho nàng, nhận quà mà không đáp lễ thì thật là thất lễ, nàng là một người hiểu lễ nghĩa, liền gói hết số kẹo hồ ly còn lại, sai lão quản gia mang tới cho Trầm Diệp cùng phong thư thứ hai.
Trong đầm Thủy Nguyệt, nàng từng khoe khoang với Tức Trạch rằng mình làm món kẹo mật rất ngon, Ở Thanh Khâu ngũ hoang, điều mà nàng tự hào nhất chính là tài nghệ nấu ăn, hận một nỗi mấy ngày trước bị thương ở tay không thể kịp thời thể hiện, khó khăn lắm mới kìm nén được đến ngày vết thương khỏi hẳn. Thầy thuốc vừa mới tháo băng giúp nàng, nàng lập tức phấn chấn lao ngay vào trong bếp với tốc độ nhanh như gió. Nhưng món kẹo mật này, phải làm thành hình dạng như thế nào đây?
Ồ, trong thiên hạ, phàm là những người hiểu biết, nếu phải yêu thích một loại thú, đương nhiên nên yêu thích loài hồ ly. Nàng tự cảm thấy Tức Trạch có thể được coi là một người hiểu biết. Nàng vô cùng tự tin với hình dáng hồ ly nguyên thân của mình, thế là nàng dứt khoát làm khuôn kẹo mật hình tiểu hồ ly theo nguyên thân của mình. Đợi đường mật được đun chảy, vừa ngân nga hát vừa đổ đường mật đã nấu xong vào các khuôn mẫu, đợi đến khi nguội lạnh, đổ ra thành một tiểu hồ ly bằng đường vô cùng xinh xắn đáng yêu. Mỗi chiếc kẹo hình hồ ly đều được cắm thêm một que tre để tiện cầm ăn.
Nàng làm liền một mạch mười cái kẹo hồ ly xinh xắn đáng yêu, gói kín lại cùng với bức thư nhờ Tức Trạch giúp nàng che giấu việc nói dối mà nàng đã chuẩn bị từ mấy hôm trước, lệnh cho Trà Trà mau chóng mang tới Kỳ Nam Thần Cung, đưa tận tay cho Tức Trạch. Nàng còn dặn dò Trà Trà: “Kẹo so với thư, thư quan trọng hơn một chút, nếu gặp phải chuyện gì lớn, có thể bỏ kẹo để bảo vệ thư”.
Ánh mắt Trà Trà nhìn nàng có chút nghi hoặc, tiếp đó lại có chút giật mình như đã hiểu ra, có chút an ủi, lại có chút vui mừng.
Nàng nghe được một tiểu đồng đi cùng Trà Trà cất giọng hỏi với vẻ khó hiểu: “Tại sao thư lại quan trọng hơn một chút ạ?”.
Trà Trà đã đi ra tới nguyệt môn, hạ thấp giọng nói câu gì đó nàng không nghe rõ, hình như đã nói rằng: “Lần đầu tiên điện hạ viết loại thư đó cho thần quân đại nhân, đương nhiên thư phải quan trọng hơn một chút”.
Phượng Cửu gãi đầu quay về phòng định nằm nghỉ thêm chút nữa, loại thư đó, loại thư đó là thư gì? Một tiểu cung nữ lại còn hiểu biết hơn mình, còn biết được thế nào là loại thư đó. Nói lại thì rốt cuộc cái gì là loại thư đó?
Tô Mạch Diệp đến vào giờ Dậu, thần sắc vội vàng, nói rằng Tức Trạch cho gọi gấp, chàng ta phải tới Kỳ Nam thần cung một chuyến, chàng ta đoán rằng nàng vẫn chưa có động tĩnh gì với mấy bức thư A Lan Nhược viết cho Trầm Diệp, mấy ngày nay chàng ta đã viết lại hết rồi, cách vài ba ngày nàng hãy gửi một bức thư tới Mạnh Xuân viện.
Phượng Cửu quả thực vẫn chưa làm gì, thầm than Mạch thiếu gia đúng là tri âm của nàng. Mặc dù có chút kỳ lạ, Tô Mạch Diệp thân là một vị cao nhân ở ngoài cốc, ngay cả Thượng Quân cũng phải nể mặt chàng ta vài phần, vốn không phải Tức Trạch muốn triệu kiến là có thể triệu kiến được ngay, nhưng niềm vui sướng khi nhìn thấy hai mươi bức thư trước mặt đã tạm thời xóa bỏ nghi hoặc này của nàng.
Hồi nhỏ, nàng ghét nhất là môn Phật lý, tiếp theo là ghét việc bị phu tử bắt viết văn. Nghĩa cử này của Mạch thiếu gia khiến hình ảnh của chàng ta trong tim nàng nhất thời trở nên vĩ đại vô song, gần như suốt dọc đường nàng đều nhảy chân sáo đưa tiễn chàng ta ra khỏi phủ công chúa.
Nhân lúc trăng lên đầu ngọn liễu, Phượng Cửu gọi lão quản gia tới, đưa bưc thư đầu tiên đến Mạnh Xuân viện.
Bữa tối, nàng ăn hết một bát cháo, dùng hết nửa chiếc bánh, đang định thu dọn để nghỉ ngơi, một tiểu đồng tử loạng choạng lao vút vào trong đình viện của nàng. Tên tiểu đồng đó khóc thút tha thút thít, nói rằng Mạnh Xuân viện đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Phượng Cửu giật nảy mình, chuyện lớn như thế nào mà khiến một đứa trẻ xinh xắn sợ đến mức này. Tiểu đồng tử đưa tay sờ cục u trên trán, khóc đứt cả hơi.
Lẽ nào trong phủ của nàng còn có chuyện ỷ mạnh hiếp yếu, lại còn hiếp đáp một người yếu ớt của yếu ớt thế này, đúng là bệnh hoạn mà. Phượng Cửu nắm lấy tay của tiểu đồng tử, phẫn nộ cau mày lại: “Đi, tỷ tỷ sẽ làm chủ cho ngươi”.
Trong Mạnh Xuân viện, dường như tất cả người hầu trong viện đều tập trung ở phòng của Trầm Diệp, nhìn bóng người qua cửa sổ, quả giống như đang có một vụ lộn xộn.
Phượng Cửu đắn đo cân nhắc, việc dạy bảo đám người dưới này, nàng nên nghiêm khắc răn đe hay hiền hòa chỉ bảo thì tốt hơn. Trên đường lao đến đây thực ra đã vơi bớt phân nửa cơn tức giận của nàng, nàng suy nghĩ một lát, cảm thấy cần phải hòa nhã hiền hậu một chút.
Vừa làm bộ mặt hiền hậu bước vào cửa, một chiếc bát sứ bay ra chào đón, đập ngay vào cái trán hiền hậu của nàng.
Chiếc bát sứ rơi xuống đất, tất cả mọi người trong phòng đều ngớ người, lão quản gia - người đang chỉ huy đại cục quỳ sụp xuống, vừa lau mồ hôi vừa thỉnh tội: “Không…. không biết điện hạ đại giá, lão… lão nô…..”.
Phượng Cửu điềm tĩnh lấy tay áo lau sạch nước canh trên mặt, ngắt lời ông ta: “Sao vậy?”.
Đám người hầu đã qua huấn luyện thành thục, nhanh nhẹn mà lặng lẽ đứng dậy, người nâng khăn tay, kẻ quét dọn mảnh vỡ, lão quản gia vội vàng run rẩy đáp: “Đêm hôm nay Trầm Diệp đại nhân uống rất say, lão nô không thể rời đi bẩm báo với điện hạ, sợ rằng điện hạ sẽ lo lắng khi chờ lâu không thấy lão nô bẩm báo, nên mới sai Khúc Sênh chạy đi bẩm báo một tiếng, nhưng không ngờ lại làm kinh động tới điện hạ, lão nô thật đáng chết…”.
Phượng Cửu lúc bấy giờ mới nhìn rõ Trầm Diệp đang nằm trên giường.
Có vài người hầu đứng quanh giường, nhìn những thứ nằm trên đất, những thứ cầm trên tay, đoán rằng trước khi nàng bước vào, hoặc là đang thu dọn mảnh bát sứ bị đập vỡ, hoặc là đang cầm bát thuốc mới cho Trầm Diệp uống.
Hóa ra Trầm Diệp say rượu. Say rượu ấy à, chuyện nhỏ như hạt vừng, nếu nàng chỉ là Phượng Cửu, lúc này sẽ vứt khăn lau mặt ở đó rồi bỏ đi.
Nhưng lúc này nàng là A Lan Nhược.
A Lan Nhược luôn rất nặng tình với Trầm Diệp, chàng ta chỉ cần cau mày cũng khiến nàng lo lắng mất nửa ngày, còn chu toàn viết thư dỗ dành chàng ta, khiến chàng ta vui vẻ. Lúc này chàng ta lại say rượu, việc này, chắc chắn là một đại sự rồi.
Lão quản gia nhìn sắc mặt của nàng, thăm dò nói: “Trầm Diệp đại nhân uống say, tâm trạng có phần không ổn đinh, điện hạ… điện hạ ở đây khó tránh khỏi việc bị va chạm, ở đây có lão nô túc trực là được rồi, hay là điện hạ ra phòng ngoài nghỉ ngơi?”.
Phượng Cửu phân tích tình thế trước mắt, nếu là A Lan Nhược, lúc này nhất định sẽ vô cùng lo lắng, vừa nghĩ như vậy, nàng vội vàng lo lắng nói: “Như vậy sao được, lần này ta tới là vì muốn thăm huynh ấy, huynh ấy uống say đến như vậy, không túc trực bên cạnh huynh ấy, sao ta có thể yên tâm được?”. Vừa nói xong câu đó, không đợi người bên cạnh kịp phản ứng, bản thân đã tự thấy sến đến nỗi lồng ngực thắt lại, vội vàng đưa tay lên xoa ngực.
Lão quản gia nghe xong câu nói đó, lại có vẻ như đã hiểu ra, bạo gan đỡ nàng ngồi lên một chiếc ghế ở gần đó, an ủi nói: “Đại nhân uống say nhưng thực ra lại rất trầm lặng, chỉ lúc bọn nô tài muốn bón canh giải rượu cho đại nhân, ngài ấy mới có chút kháng cự, ban đầu còn không cho đám nô tài lại gần, nếu lại gần một chút, chén bát sứ dâng lên nhất loạt đều bị đại nhân đập vỡ, chỉ trong một chốc lát, không biết đã đập vỡ bao nhiêu cái rồi, haizz…”.
Trong khi lão quản gia đang nói, xoảng, lại thêm một chiếc bát sứ nữa bị đập vỡ. Có hai tỳ nữ và một thị tùng đang ngồi trước giường của Trầm Diệp, một người thuần thục thu dọn mảnh bát vỡ, một người thuần thục dâng một bát thuốc khác lên, tiểu thị tùng cao to lực lưỡng thì ngăn cản bàn tay đang định làm đổ thêm bát thuốc nữa của Trầm Diệp.
Lúc này, để thể hiện lòng khoan dung và yêu chiều đối với Trầm Diệp, Phượng Cửu đương nhiên phải nói một câu: “Huynh ấy muốn đập thì cứ đập đi, các ngươi ngăn cản làm gì”.
Tiểu thị tùng vội vùng rụt tay lại như phải bỏng, trên khuôn mặt của lão quản gia lại lộ ra thần sắc tiếc nuối và đau lòng: “Điện hạ không biết đấy thôi, đồ sứ mà đại nhân đập vỡ, đều là những vật phẩm quý giá bậc nhất do hoàng cung ban thưởng, ví dụ như cái bát ban nãy, đáng giá mười hộc[1] minh châu…”.
[1] Hộc: Dụng cụ đo lường dùng để đong chất hạt rời thời xưa thường làm bằng gỗ, có dung tích khoảng mười lít.
Phượng Cửu lập tức thấy tiếc như đứt từng khúc ruột, nhưng để tỏ vẻ ưu ái Trầm Diệp, không thể không làm trái với lương tâm nói: “Ha ha, thảo nào tiếng vỡ nghe lại vui tai như vậy”.
Lão quản gia nhìn nàng, đương nhiên lại càng hiểu rõ hơn một chút.
Một tỳ nữ biết quan sát dâng lên một chiếc khăn nóng đã được dấp nước thuốc cho Phượng Cửu đắp lên vết sưng trên trán. Trầm Diệp đang nằm trên giường bỗng nhiên cất tiếng nói: “Bảo bọn họ ra ngoài hết cả đi”.
Mí mắt của Phượng Cửu nháy nháy, chàng ta nói câu nói này một cách rất tỉnh táo.
Đám người hầu nhất loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, Phượng Cửu bị những ánh mắt đó nhìn, lập tức quẳng chiếc khăn tay đi, chạy vội tới bên giường một cách rất chuyên nghiệp, vô cùng quan tâm hỏi một câu thừa thãi: “Huynh đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”.
Lão quản gia ra hiệu cho đám người hầu lui ra ngoài chờ đợi, bản thân lão lại đứng tại một góc gần cửa bên trong phòng, ngộ nhỡ Phượng Cửu có điều gì đó cần sai bảo.
Trầm Diệp mở mắt nhìn nàng, say rượu lại có thể say đến mức sắc mặt trắng nhợt, đây là lần đầu tiên Phượng Cửu được thấy. Lời nói xem ra có vẻ tỉnh táo, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn mông lung, Phượng Cửu cảm thấy, chàng ta quả thực đã say rồi.
Trầm Diệp nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Ta biết nơi này không thể giống hệt như trước kia, rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi. Nhưng chỉ cần thể xác này còn tồn tại, dù thay đổi như thế nào cũng không sao cả. Tốt nhất là tất cả đều thay đổi, ta mới không…”. Còn chưa nói hết câu, chàng ta dường như đang cố kìm nén điều gì, trong giọng nói ẩn chứa nỗi đau khổ to lớn: “Nhưng một cái vỏ, chỉ là một cái vỏ mà thôi, sao có thể viết ra bức thư đó được. Không, tốt nhất bức thư đó cũng không có, tốt nhất…”. Chàng ta nắm lấy tay nàng, nhưng lại buông ra, dường như đã kiệt sức: “Ngươi không nên là nàng. Ngươi không thể là nàng”. Hồi lâu, lại nói: “Người quả thực không phải là nàng”.
Phượng Cửu nghe vậy liền cảm thấy giật mình, khẽ cất giọng hỏi chàng ta: “Huynh nói, ta không nên là ai?”.
Trầm Diệp nhìn lên đỉnh màn, nhưng lại không trả lời câu hỏi của nàng, thần sắc anh tuấn đến mức đáng sợ, lạnh lùng đến mức đáng sợ, cũng mơ hồ đến mức đáng sợ, khàn giọng nói: “Ta đã nói với nàng, giữa hai chúng ta, có thể có bất cứ khả năng gì, người xa lạ, kẻ thù, kẻ tử thù, hoặc giả là những thứ khác, duy chỉ không có khả năng hai người cùng thích nhau. Lúc đó nàng đã cười. Ngươi nói xem, nụ cười của nàng có hàm ý gì?”.
Phượng Cửu trầm mặc hồi lâu: “Có thể nàng ấy cảm thấy câu nói này của huynh rất hay”.
Trầm Diệp không buồn để ý, ngược lại còn chăm chú nhìn nàng, trong ánh mắt mơ màng có đau khổ kìm nén, hồi lâu, mỉm cười: “Nàng nói có thể đang đùa giỡn ta, có thể là thích ta, nhưng thực ra, cái sau mới là điều mà trong lòng nàng nghĩ, ta đoán như vậy có đúng không?”. Niềm vui ngẫu nhiên trong sự đau khổ, giống như một đóa mạn thù sa màu trắng bỗng nhiên nở rộ trong sự im lặng chết chóc của nỗi tuyệt vọng. Phượng Cửu cuối cùng đã có phần hiểu được tại sao hồi đó A Lan Nhược lại một lòng yêu mến Trầm Diệp, thần quan đại nhân quả là có một ngoại hình đẹp.
Nàng im lặng một lát, không biết phải trả lời thế nào, hồi lâu, nói: “Ừm, cũng tốt”.
Trầm Diệp rõ ràng không hiểu nàng đang nói gì, ngay cả bản thân nàng cũng không biết. Thực ra nàng nhớ tới câu chuyện mà Tô Mạch Diệp kể cho nàng nghe, trong lòng vô cùng kinh ngạc, trong đầu cũng hoàn toàn rối loạn. Thấy Trầm Diệp dừng lại một lát, dường như lại muốn nói thêm điều gì đó, thấy có chút phiền phức, dùng tay chặt mạnh lên vai của chàng ta.
Xung quanh trở nên yên tĩnh rồi.
Nàng đang định sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình, vô tình ngước mặt lên, thấy lão quản gia đang đứng nép bên cửa, kinh ngạc nhìn nàng.
Phượng Cửu lập tức hiểu ra, cú chặt tay vừa rồi, nàng đã chặt một cách quá đường đột, liếc nhìn Trầm Diệp bị đánh ngất lịm trên giường, khóe môi nàng giật giật, vội vàng cứu vãn tình thế, nói: “Huynh ấy không chịu uống canh giã rượu, cũng không chịu nằm yên nghỉ ngơi một chút, chẳng phải sẽ càng khó chịu hơn, động thủ mặc dù là hạ sách, tốt xấu gì cũng còn có tác dụng, haizz, đánh lên người huynh ấy, thực ra lòng ta rất đau đớn, lúc này nhìn huynh ấy, trong lòng ta thật sự đau đớn từng cơn”.
Thần sắc kinh ngạc của lão quản gia quả nhiên đã biến thành vẻ lo lắng và thông cảm, thử an ủi nàng: “Điện hạ…”.
Phượng Cửu ôm ngực cắt ngang lời của lão: “Có lúc đau như bị móc vào tim, có khi lại đau như xé rách tâm can, còn nỗi đau lúc này, lại giống như có một mũi kim nhọn có gai đâm từng chút xuyên qua trái tim, á, đau đớn vô cùng! Ta quay về nghỉ ngơi một chút, để cơn đau này dịu bớt, những chuyện còn lại, các ngươi hãy thay ta hầu hạ ở đây!”. Vừa nói vừa ôm ngực bước đi, còn liên tục quay đầu lại nhìn cho tới khi ra khỏi cửa.
Trên mặt lão quản gia lộ vẻ cảm động trước sự si tình của nàng, lập tức thể hiện lòng trung thành, nói: “Lão nô nhất định sẽ hầu hạ đại nhân chu đáo, chia sẻ nỗi lo lắng cùng với điện hạ…”.
Vừa bước ra ngoài cửa, Phượng Cửu thở phào một hơi, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Diễn kịch quả là một hoạt động kỹ thuật, may mà trước đây cũng coi như nàng đã có chút kinh nghiệm nên mới không bị luống cuống trong tình thế bất ngờ tối hôm nay.
Còn nhớ có một lần Tô Mạch Diệp uống quá lên hai ly rượu, đã cảm thán với nàng rằng tình cảm là thứ thật huyền diệu khó lý giải, sao lại có thứ có thể gắn kết hai người không liên quan gì tới nhau lại như vậy, nàng vui thì ngươi cũng vui, nàng buồn thì ngươi cũng buồn. Trong lòng Phượng Cửu lúc này cảm khái vô hạn, điều này có gì khó hiểu chứ, ví dụ như nàng và Trầm Diệp, đến nước này, cho dù là tình cảm gì thì họ cũng có một chút tình cảm. Chàng ta vui vẻ, liền không tới làm phiền nàng, nàng sẽ rất vui vẻ, chàng ta buồn phiền, liền tới giày vò nàng, nàng cũng sẽ rất buồn phiền.
Nàng thở dài một tiếng, quay đầu nhìn lại căn phòng ngủ lại bắt đầu trở nên huyên náo của Trầm Diệp, nhớ lại những lời nói sến rện ban nãy với lão quản gia, khẽ rùng mình một cái, vội vàng chuồn đi.
Trong phòng ngủ của mình, Phượng Cửu cầm ly trà trên tay xoay qua xoay lại, khi nàng suy nghĩ điều gì đó, luôn có thói quen xoay xoay trên tay một vật gì đó.
Nàng biết rằng Tô Mạch Diệp luôn nghi hoặc người tạo ra thế giới này là ai. Trước đây bọn họ cũng chưa nhìn ra ai để lộ hành tung gì. Cho tới đêm này, khi Trầm Diệp uống say. Rượu quả thật chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.
Nếu đúng là Trầm Diệp là người tạo ra thế giới này, chàng ta tạo ra thế giới này là muốn có được kết cục tốt đẹp với A Lan Nhược, vậy tại sao từ khi nàng vảo trong mộng cảnh này, Trầm Diệp lại luôn không buồn để ý tới nàng? Chuyện này nói như vậy không thông. Đêm nay chàng ta còn nói một vài câu kỳ quặc, ví dụ như nàng không nên là A Lan Nhược, nàng chỉ là một cái vỏ….
Mạch thiếu gia đã từng nói, người tạo nên thế giới này không quá thần thông quảng đại như vậy, người rơi vào đây thay thế cho người trước đó, về lý mà nói chỉ có bản thân người rơi vào mới biết, người tạo nên thế giới này sẽ không thể biết được. Hay nói một cách khác, Trầm Diệp không thể biết nàng chính là Bạch Phượng Cửu chứ không phải A Lan Nhược, nhưng chàng ta lại luôn miệng nói nàng chỉ là một cái vỏ, lẽ nào… chàng ta tạo ra một A Lan Nhược khác, nhưng lại không có cách nào lừa dối bản thân rằng A Lan Nhược này là giả, vì vậy mới nói nàng chỉ là một cái vỏ?
Bấc đèn nổ tách một tiếng, một sợi ký ức mong manh bỗng hiện lên trong đầu nàng. Đêm hôm đó, sau khi nàng được Trầm Diệp cứu ra khỏi lồng Cửu Khúc, trong khi ngất đi vẫn nghe được một câu nói, mặc dù không nhớ được nhiều, nhưng vẫn có chút ấn tượng về đại ý: “Ta sẽ làm cho nàng sống lại, ta nhất định sẽ khiến cho nàng quay trở lại”. Giờ đây nghĩ lại, giọng nói đó hơi giống giọng của Trầm Diệp.
Phượng Cửu suy nghĩ một hồi, cảm thấy đau đầu, hơn nữa đêm khuya nếu suy nghĩ quá nhiều sẽ khó ngủ, nàng đặt chiếc chén xuống dự định khi nào tỉnh dậy sẽ tính sau. Ngủ một giấc đến sáng, khi tỉnh dậy, lão quản gia đã chờ nàng bên ngoài cửa, dâng lên một chén canh bổ dưỡng, nói rằng Trầm Diệp đại nhân đã tỉnh rượu, nghe nói đêm qua công chúa đích thân tới thăm ngài, đã rất cảm động, đoán rằng công chúa đêm qua hao tâm tổn trí, do đó đã dặn dò nhà bếp hầm bát canh này, lệnh cho lão nô mang tới dâng lên công chúa giúp công chúa tỉnh táo tinh thần, có thể nhận thấy Trầm Diệp đại nhân còn rất quan tâm tới công chúa.
Khi lão quản gia nói những lời này, trong mắt ánh lên những giọt nước mắt vui mừng. Phượng Cửu uống bát canh trong ánh mắt long lanh nước mắt của lão, quả nhiên thấy rất tỉnh táo. Trong bữa ăn sáng, nàng dùng thêm nửa bát cháo nữa, sau khi thu dọn xong xuôi, nàng cảm thấy hôm nay hình như có chuyện đại sự gì đó cần phải tìm tòi suy nghĩ, những chuyện đại sự này, hình như còn liên quan tới câu nói gì đó mà Trầm Diệp đã nói đêm hôm qua. Tốn bao nhiêu công sức, nhưng lại không nhớ nổi cần phải tìm tòi suy nghĩ điều gì. Nàng trầm ngâm hồi lâu, cảm thấy nếu không nhớ ra, chắc là chuyện không quan trọng lắm, hoặc bản thân mình nhất thời đã nhớ nhầm, cũng không bận tâm đến nữa.
Tô Mạch Diệp bị Tức Trạch triệu đi mất, Trà Trà bị nàng phái đi mang kẹo hồ ly tới cho Tức Trạch, còn Tức Trạch giờ này cũng đang ở Kỳ Nam thần cung. Chưa biết chừng ba người bọn họ giờ này đang ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ uống trà thưởng thức kẹo hồ ly, nhất định là vô cùng náo nhiệt vô cùng vui vẻ.
Phượng Cửu cảm thấy có chút thê lương, lại có chút cô đơn.
Nàng thê lương mà cô đơn chui trong bếp làm kẹo hồ ly cả ngày, sau khi làm xong, bản thân nàng ăn hai chiếc, tặng cho đám người hầu trong viện mỗi người hai chiếc, để phần cho Tô Mạch Diệp năm chiếc, vẫn còn thừa năm chiếc.
Nàng suy nghĩ một lát, nghĩ đến chén canh ban sáng Trầm Diệp sai người mang tới cho nàng, nhận quà mà không đáp lễ thì thật là thất lễ, nàng là một người hiểu lễ nghĩa, liền gói hết số kẹo hồ ly còn lại, sai lão quản gia mang tới cho Trầm Diệp cùng phong thư thứ hai.
/31
|