Dương Thiên cảm thấy mỹ mãn, dẫn 19 tên lính tứ giai đỉnh phong lên thuyền trở về thôn trang, chỉ để lại Ô Ma và mấy người khác ở lại tiếp tục xử lý mấy nơi trú quân cỡ nhỏ, dù sao bọn hắn cũng đem theo lương khô, không lo chết đói.
Trở lại thôn, Dương Thiên không nghỉ ngơi, để cho binh lính trước ở lại thôn, mà chính mình đi đến Giặc cỏ doanh. Đoán chừng hiện tại, không sai biệt lắm Đại Ngưu đã thanh lý gần hết trạm gác, Dương Thiên vừa vặn có thể chiêu hàng một ít người.
Hết thảy đều trong dự liệu, Dương Thiên đến nơi, cũng vừa hay nhìn thấy rất nhiều giặc cỏ đang từ trong doanh địa đi ra, mà Đại Ngưu thì giấu mình ở một bên.
Dương Thiên hội hợp với Đại Ngưu, liền đem sơ cấp nội công vừa lấy được ném cho Đại Ngưu, ra hiệu cho hắn dừng biểu hiện kích động lại, sau đó để hắn đi ra, bổn cũ soạn lại, kéo dài thời gian.
“Tiểu tạp chủng phía trước, ngươi nhiều lần quấy rối bổn đại vương, thực cho là bổn đại vương sợ ngươi sao?” Thấy Đại Ngưu lại lần nữa xuất hiện, tên thủ lĩnh giặc cỏ tức giận tới mức dựng râu trừng mắt hét lên.
Nhưng Đại Ngưu đâu thèm để ý đến tên này, cười nói: “Ngươi sợ hay không sợ cùng ta không quan hệ. Có bản lĩnh thì hãy đại chiến cùng ta 300 hiệp. Bằng không trước hết bắt được ta rồi nói sau!”
Tên thủ lĩnh chớp mắt, nói: “Đánh thì đánh! Con bà ngươi, để bổn đại vương dạy dỗ cho ngươi biết thế vì sao con lợn có bốn chân!” Nói xong, liền cưỡi ngựa tiến lên vài bước, rồi... không đi nữa, đoán chừng là muốn đợi Đại Ngưu đi lên.
Đại Ngưu so với tên thủ lĩnh này thông minh hơn nhiều, sao có thể không biết trò hề của hắn, cười nói: “Ngươi thực muốn đánh thì để đám thủ hạ này lui ra phía sau trăm mét, bằng không lúc chúng ta chiến đấu, bọn chúng vây ta lại, như vậy rất phiền toái. Ta cũng không muốn không công đưa tính mạng cho ngươi a!”
“Ngươi...”, quỷ kế bị nhìn thấu, tên thủ lĩnh có chút thẹn quá hóa giận, nói: “Lui, lui hết!... Chúng bay! trước lui về sau, đợi bổn đại vương bắt lấy tiểu tử này!”
Mà đám lâu la giặc cỏ, trí tuệ còn không bằng thủ lĩnh, đương nhiên không biết khuyên can hắn, bởi vậy tất cả đều nghe lời lui về phía sau trăm mét.
Đại Ngưu cũng là tùy tiện nói vậy, không nghĩ tới tên thủ lĩnh này lại để cho thủ hạ của mình lui về phía sau thật.
Tận dụng thời cơ, không thể để mất! Đại Ngưu đã thèm con tuấn mã kia lâu rồi, đương nhiên không thèm chào hỏi, trực tiếp cầm trường thương đâm tới tên thủ lĩnh.
Mà tên thủ lĩnh tựa hồ cũng không ngờ tới tên này rõ ràng không hiểu quy củ, cuống quít nâng trường thương lên, chỉ nghe răng rắc một tiếng, trường thương cán gỗ lập tức gãy làm đôi. Đầu trường thương đã sắp đâm đến trước ngực tên thủ lĩnh, nhưng thằng này công phu xác thực cũng không yếu, thân ở trên ngựa hơi cong lại, làm mũi thương xoẹt qua.
Đại Ngưu hất cánh tay, trường thương đang đâm chuyển thành bổ. Mà tên thủ lĩnh vừa vặn rơi vào tình trạng lực cũ đã hết lực mới chưa sinh, sao có thể tránh nổi thương này, huống chi vũ lực của hắn so với Đại Ngưu còn kém một đoạn! Lập tức bị thiết thương nện vào hông, miệng phun máu tươi, ngã xuống lưng ngựa.
Đại Ngưu nắm lấy thời cơ, nhún chân nhảy lên lưng ngựa, phác đao cắm thẳng vào ngực tên thủ lĩnh. Đáng thương cho tên thủ lĩnh thân đoạn khí tuyệt, ô hô ai tai tại chỗ. Đại Ngưu cũng không dám chần chờ lâu, cướp lấy thi thể, cưỡi ngựa ba chân bốn cẳng chạy mất.
Toàn bộ sự tình cũng chỉ diễn ra trong tầm mười giây, đám giặc cỏ ở xa, phát hiện tình huống không đúng, đang muốn chuẩn bị cứu viện thì Đại Ngưu đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Mà lúc này, phía sau đám giặc cỏ, Dương Thiên cũng đắc chí vừa lòng rời đi. Bởi vì vừa rồi hắn lại một lần thành công phóng ra Chiêu Hàng thuật, hơn nữa nhân phẩm lại một lần nữa bộc phát, vậy mà chiêu hàng được 403 người, hơn nữa trong đó còn có một NPC cấp S, có thể nói là thiên đại kinh hỉ a! Mặt khác lại có 18 NPC cấp A, thật sự là hồng phúc tề thiên! Nhưng NPC cấp B lại ít đi một chút, chỉ có 23 tên. Nhưng ngẫm lại, có nhiều NPC cấp A như vậy, cấp B ít đi một tí cũng là bình thường (DG: Mịa, đúng là lòng tham ko đáy).
Cùng Đại Ngưu hội hợp, chứng kiến hắn cưỡi tuấn mã cao lớn, Dương Thiên đỏ mắt không thôi. Nhưng nghĩ lại, chiến mã trong tay Đại Ngưu mới có thể phát huy giá trị lớn nhất, cũng đành cho phép hắn sử dụng.
Lục lọi thi thể tên thủ lĩnh, Dương Thiên cười như nở hoa, bởi vì trong ngực tên thủ lĩnh thế mà lại có một bản thiết kế sơ cấp võ quán.
Sơ cấp võ quán: Là nơi võ sư dạy cho thôn dân kỹ năng phòng thân đơn giản, cường thân kiện thể, có thể để cho thôn dân chuyển chức thành Võ sư thực tập. Có thể gia tăng biên độ nhỏ dân tâm và độ trị an. Binh lính trong lãnh địa có tỷ lệ nhất định lĩnh ngộ kỹ năng sơ cấp võ thuật. Xác suất lĩnh ngộ thành công có quan hệ cùng với đẳng cấp võ sư, võ quán và tư chất binh lính. Điều kiện kiến trúc: Sơ cấp Võ sư, vật liệu đá 200, vật liệu gỗ 200, tiền 1000.
Sơ cấp võ quán là công trình thôn trang cấp 2 tự có, cho nên giá trị cũng không phải rất lớn. Nhưng Dương Thiên hiện tại dám thăng cấp thôn trang sao?
Mà đây là thứ hắn cần nhất tại thời điểm hiện tại: chỉ cần dựng lên sơ cấp võ quán là hắn có thể rất nhanh có được một đám binh lính đẳng cấp cao, khi đó hiệu suất luyện cấp của hắn sẽ mau hơn rất nhiều.
Về phần cần sơ cấp Võ sư mới có thể kiến tạo, Dương Thiên một chút cũng không có để ở trong lòng. Bởi vì muốn có được sơ cấp Võ sư rất đơn giản, chỉ cần đem võ tướng tá giáp quy điền, sẽ trở thành Võ sư. Mà đã có được võ quán, người chơi hoặc là NPC cũng có thể chuyển chức thành võ sư.
Kiếm được đồ ngon, Dương Thiên lập tức quay trở về thôn.
Mang theo một NPC cấp B đi đến quân doanh, để cho hắn trực tiếp chuyển chức thành võ tướng. Mà tên lính này là một trong những nhóm lính đầu tiên đi theo Dương Thiên, hiện tại đã là cấp 18, hơn nữa bởi vì trước kia không có võ quán, Dương Thiên cũng không để cho bọn hắn tăng thuộc tính trí tuệ, bởi vậy tên này trực tiếp chuyển thành cao cấp võ tướng. Sau đó để hắn tá giáp quy điền, trong nháy mắt liền biến thành một vị cao cấp Võ sư.
Sau đó, Dương Thiên lập tức an bài 10 thôn dân bắt đầu tu kiến trung cấp võ quán (DG: vì võ sư là cao cấp nên xây đc trung cấp võ quán luôn).
Một giờ sau, trung cấp võ quán hoàn thành! Về phần tài nguyên để tu kiến trung cấp võ quán, đối với hiện tại Dương Thiên mà nói chỉ là con tép trên mép con mèo.
Trong tích tắc khi xây xong võ quán, đại đa số binh lính đứng sau lưng Dương Thiên đã thành công lĩnh ngộ kỹ năng.
Trong đó có 5 tên tư chất A, do điểm thuộc tính tương đối cao, thành công lĩnh ngộ trung cấp kỹ năng, trở thành lục giai binh lính. Ba tên tư chất A còn lại và mười tên tư chất B trở thành ngũ giai binh, phải biết rằng NPC tư chất cấp B cũng là 100% lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng.
Buổi chiều, Dương Thiên mang theo 18 tên lính đã lĩnh ngộ kỹ năng và Đại Ngưu đi mai phục, ám sát giặc cỏ bị dẫn đến. Đã có nhóm lính đầy đủ thực lực này, quá trình xử lý giặc cỏ diễn ra vô cùng thuận lợi.
Mà bởi vì thủ lĩnh bị giết, đám giặc cỏ này như rắn mất đầu, càng dễ dàng bị dẫn xuất tới giết. Nhưng loại hiện tượng này chỉ có thể diễn ra trong chiều nay vì ngày mai, sẽ lại có thủ lĩnh đổi mới đi ra.
Hiện tại Dương Thiên đang do dự: nhân cơ hội này xử lý đại lượng giặc cỏ hay là chỉ giết số đổi mới định mức, để ngày hôm sau tiếp tục chiêu hàng thêm NPC?
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Dương Thiên vẫn quyết định chỉ giết hơn một ngàn người, để lượng trong doanh giặc cỏ bảo trì trên dưới 8000 người.
Mặc dù hôm nay Dương Thiên đem theo số binh lính không nhiều bằng hôm qua, càng không có thống soái Ô Ma tăng thêm thực lực, nhưng do ưu thế từ giai vị, có được 7 ngũ giai và 5 cái lục giai binh, Dương Thiên chiến đấu càng nhẹ nhõm. Phải biết rằng binh chủng lục giai cường đại cơ hồ có thể so sánh với sơ cấp võ tướng rồi.
Quái hình người xác thực so với dã thú kinh nghiệm cao hơn nhiều lắm, huống chi những quái hình người này đều là tứ giai binh. Một buổi chiều, binh lính của Dương Thiên đều thăng lên 2 cấp, ba tên NPC cấp A lúc sáng cũng đã trở thành lục giai binh. Mà Dương Thiên tự mình đã lên tới 22 cấp. Cảm khái một câu: Aizzz, hiện tại thăng cấp thật sự quá khó khăn, điên cuồng như thế, hơn hai ngày chỉ tăng lên 2 cấp. Nhưng hắn cũng không muốn nghĩ, người chơi khác, up từ 20 lên cấp 21 đoán chừng cũng phải bốn năm ngày. Mà bản thân hắn đã chuyển chức thành võ tướng, lại có Đại Ngưu vũ lực siêu cường, quân đội NPC thực lực hùng hậu, đảm bảo cho Dương Thiên thăng nhanh hơn người khác.
Chạng vạng tối, đưa đám người vừa mới chiêu hàng về Bạch Vân thôn, hiện tại trong thôn nhân khẩu đông đúc, cũng không cần lo lắng vấn đề xây dựng nhà dân rồi. Hai ngày nay, Vương lão đã an bài xây xong đại lượng nhà dân dự bị.
Dương Thiên vừa trở lại thôn không lâu, Ô Ma cũng mang theo thủ hạ binh lính về tới. Nhưng những binh lính này, đẳng cấp cao nhất cũng không quá 11 cấp, còn chưa đủ điều kiện lĩnh ngộ kỹ năng.
Về phần đám NPC mới dẫn về, Dương Thiên để cho đám cấp A và cấp B đi quân doanh tiếp nhận huấn luyện. Còn NPC cấp S, lần này là một cô gái tên Lưu Tương được hắn đưa đến tiệm may. Hiện tại hắn đã sở hữu binh lính đẳng cấp cao, lại không có trang bị tốt, không cách nào phát huy được sức chiến đấu cao nhất. Đây không phải chuyện Dương Thiên muốn thấy.
Trở lại thôn, Dương Thiên không nghỉ ngơi, để cho binh lính trước ở lại thôn, mà chính mình đi đến Giặc cỏ doanh. Đoán chừng hiện tại, không sai biệt lắm Đại Ngưu đã thanh lý gần hết trạm gác, Dương Thiên vừa vặn có thể chiêu hàng một ít người.
Hết thảy đều trong dự liệu, Dương Thiên đến nơi, cũng vừa hay nhìn thấy rất nhiều giặc cỏ đang từ trong doanh địa đi ra, mà Đại Ngưu thì giấu mình ở một bên.
Dương Thiên hội hợp với Đại Ngưu, liền đem sơ cấp nội công vừa lấy được ném cho Đại Ngưu, ra hiệu cho hắn dừng biểu hiện kích động lại, sau đó để hắn đi ra, bổn cũ soạn lại, kéo dài thời gian.
“Tiểu tạp chủng phía trước, ngươi nhiều lần quấy rối bổn đại vương, thực cho là bổn đại vương sợ ngươi sao?” Thấy Đại Ngưu lại lần nữa xuất hiện, tên thủ lĩnh giặc cỏ tức giận tới mức dựng râu trừng mắt hét lên.
Nhưng Đại Ngưu đâu thèm để ý đến tên này, cười nói: “Ngươi sợ hay không sợ cùng ta không quan hệ. Có bản lĩnh thì hãy đại chiến cùng ta 300 hiệp. Bằng không trước hết bắt được ta rồi nói sau!”
Tên thủ lĩnh chớp mắt, nói: “Đánh thì đánh! Con bà ngươi, để bổn đại vương dạy dỗ cho ngươi biết thế vì sao con lợn có bốn chân!” Nói xong, liền cưỡi ngựa tiến lên vài bước, rồi... không đi nữa, đoán chừng là muốn đợi Đại Ngưu đi lên.
Đại Ngưu so với tên thủ lĩnh này thông minh hơn nhiều, sao có thể không biết trò hề của hắn, cười nói: “Ngươi thực muốn đánh thì để đám thủ hạ này lui ra phía sau trăm mét, bằng không lúc chúng ta chiến đấu, bọn chúng vây ta lại, như vậy rất phiền toái. Ta cũng không muốn không công đưa tính mạng cho ngươi a!”
“Ngươi...”, quỷ kế bị nhìn thấu, tên thủ lĩnh có chút thẹn quá hóa giận, nói: “Lui, lui hết!... Chúng bay! trước lui về sau, đợi bổn đại vương bắt lấy tiểu tử này!”
Mà đám lâu la giặc cỏ, trí tuệ còn không bằng thủ lĩnh, đương nhiên không biết khuyên can hắn, bởi vậy tất cả đều nghe lời lui về phía sau trăm mét.
Đại Ngưu cũng là tùy tiện nói vậy, không nghĩ tới tên thủ lĩnh này lại để cho thủ hạ của mình lui về phía sau thật.
Tận dụng thời cơ, không thể để mất! Đại Ngưu đã thèm con tuấn mã kia lâu rồi, đương nhiên không thèm chào hỏi, trực tiếp cầm trường thương đâm tới tên thủ lĩnh.
Mà tên thủ lĩnh tựa hồ cũng không ngờ tới tên này rõ ràng không hiểu quy củ, cuống quít nâng trường thương lên, chỉ nghe răng rắc một tiếng, trường thương cán gỗ lập tức gãy làm đôi. Đầu trường thương đã sắp đâm đến trước ngực tên thủ lĩnh, nhưng thằng này công phu xác thực cũng không yếu, thân ở trên ngựa hơi cong lại, làm mũi thương xoẹt qua.
Đại Ngưu hất cánh tay, trường thương đang đâm chuyển thành bổ. Mà tên thủ lĩnh vừa vặn rơi vào tình trạng lực cũ đã hết lực mới chưa sinh, sao có thể tránh nổi thương này, huống chi vũ lực của hắn so với Đại Ngưu còn kém một đoạn! Lập tức bị thiết thương nện vào hông, miệng phun máu tươi, ngã xuống lưng ngựa.
Đại Ngưu nắm lấy thời cơ, nhún chân nhảy lên lưng ngựa, phác đao cắm thẳng vào ngực tên thủ lĩnh. Đáng thương cho tên thủ lĩnh thân đoạn khí tuyệt, ô hô ai tai tại chỗ. Đại Ngưu cũng không dám chần chờ lâu, cướp lấy thi thể, cưỡi ngựa ba chân bốn cẳng chạy mất.
Toàn bộ sự tình cũng chỉ diễn ra trong tầm mười giây, đám giặc cỏ ở xa, phát hiện tình huống không đúng, đang muốn chuẩn bị cứu viện thì Đại Ngưu đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Mà lúc này, phía sau đám giặc cỏ, Dương Thiên cũng đắc chí vừa lòng rời đi. Bởi vì vừa rồi hắn lại một lần thành công phóng ra Chiêu Hàng thuật, hơn nữa nhân phẩm lại một lần nữa bộc phát, vậy mà chiêu hàng được 403 người, hơn nữa trong đó còn có một NPC cấp S, có thể nói là thiên đại kinh hỉ a! Mặt khác lại có 18 NPC cấp A, thật sự là hồng phúc tề thiên! Nhưng NPC cấp B lại ít đi một chút, chỉ có 23 tên. Nhưng ngẫm lại, có nhiều NPC cấp A như vậy, cấp B ít đi một tí cũng là bình thường (DG: Mịa, đúng là lòng tham ko đáy).
Cùng Đại Ngưu hội hợp, chứng kiến hắn cưỡi tuấn mã cao lớn, Dương Thiên đỏ mắt không thôi. Nhưng nghĩ lại, chiến mã trong tay Đại Ngưu mới có thể phát huy giá trị lớn nhất, cũng đành cho phép hắn sử dụng.
Lục lọi thi thể tên thủ lĩnh, Dương Thiên cười như nở hoa, bởi vì trong ngực tên thủ lĩnh thế mà lại có một bản thiết kế sơ cấp võ quán.
Sơ cấp võ quán: Là nơi võ sư dạy cho thôn dân kỹ năng phòng thân đơn giản, cường thân kiện thể, có thể để cho thôn dân chuyển chức thành Võ sư thực tập. Có thể gia tăng biên độ nhỏ dân tâm và độ trị an. Binh lính trong lãnh địa có tỷ lệ nhất định lĩnh ngộ kỹ năng sơ cấp võ thuật. Xác suất lĩnh ngộ thành công có quan hệ cùng với đẳng cấp võ sư, võ quán và tư chất binh lính. Điều kiện kiến trúc: Sơ cấp Võ sư, vật liệu đá 200, vật liệu gỗ 200, tiền 1000.
Sơ cấp võ quán là công trình thôn trang cấp 2 tự có, cho nên giá trị cũng không phải rất lớn. Nhưng Dương Thiên hiện tại dám thăng cấp thôn trang sao?
Mà đây là thứ hắn cần nhất tại thời điểm hiện tại: chỉ cần dựng lên sơ cấp võ quán là hắn có thể rất nhanh có được một đám binh lính đẳng cấp cao, khi đó hiệu suất luyện cấp của hắn sẽ mau hơn rất nhiều.
Về phần cần sơ cấp Võ sư mới có thể kiến tạo, Dương Thiên một chút cũng không có để ở trong lòng. Bởi vì muốn có được sơ cấp Võ sư rất đơn giản, chỉ cần đem võ tướng tá giáp quy điền, sẽ trở thành Võ sư. Mà đã có được võ quán, người chơi hoặc là NPC cũng có thể chuyển chức thành võ sư.
Kiếm được đồ ngon, Dương Thiên lập tức quay trở về thôn.
Mang theo một NPC cấp B đi đến quân doanh, để cho hắn trực tiếp chuyển chức thành võ tướng. Mà tên lính này là một trong những nhóm lính đầu tiên đi theo Dương Thiên, hiện tại đã là cấp 18, hơn nữa bởi vì trước kia không có võ quán, Dương Thiên cũng không để cho bọn hắn tăng thuộc tính trí tuệ, bởi vậy tên này trực tiếp chuyển thành cao cấp võ tướng. Sau đó để hắn tá giáp quy điền, trong nháy mắt liền biến thành một vị cao cấp Võ sư.
Sau đó, Dương Thiên lập tức an bài 10 thôn dân bắt đầu tu kiến trung cấp võ quán (DG: vì võ sư là cao cấp nên xây đc trung cấp võ quán luôn).
Một giờ sau, trung cấp võ quán hoàn thành! Về phần tài nguyên để tu kiến trung cấp võ quán, đối với hiện tại Dương Thiên mà nói chỉ là con tép trên mép con mèo.
Trong tích tắc khi xây xong võ quán, đại đa số binh lính đứng sau lưng Dương Thiên đã thành công lĩnh ngộ kỹ năng.
Trong đó có 5 tên tư chất A, do điểm thuộc tính tương đối cao, thành công lĩnh ngộ trung cấp kỹ năng, trở thành lục giai binh lính. Ba tên tư chất A còn lại và mười tên tư chất B trở thành ngũ giai binh, phải biết rằng NPC tư chất cấp B cũng là 100% lĩnh ngộ sơ cấp kỹ năng.
Buổi chiều, Dương Thiên mang theo 18 tên lính đã lĩnh ngộ kỹ năng và Đại Ngưu đi mai phục, ám sát giặc cỏ bị dẫn đến. Đã có nhóm lính đầy đủ thực lực này, quá trình xử lý giặc cỏ diễn ra vô cùng thuận lợi.
Mà bởi vì thủ lĩnh bị giết, đám giặc cỏ này như rắn mất đầu, càng dễ dàng bị dẫn xuất tới giết. Nhưng loại hiện tượng này chỉ có thể diễn ra trong chiều nay vì ngày mai, sẽ lại có thủ lĩnh đổi mới đi ra.
Hiện tại Dương Thiên đang do dự: nhân cơ hội này xử lý đại lượng giặc cỏ hay là chỉ giết số đổi mới định mức, để ngày hôm sau tiếp tục chiêu hàng thêm NPC?
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Dương Thiên vẫn quyết định chỉ giết hơn một ngàn người, để lượng trong doanh giặc cỏ bảo trì trên dưới 8000 người.
Mặc dù hôm nay Dương Thiên đem theo số binh lính không nhiều bằng hôm qua, càng không có thống soái Ô Ma tăng thêm thực lực, nhưng do ưu thế từ giai vị, có được 7 ngũ giai và 5 cái lục giai binh, Dương Thiên chiến đấu càng nhẹ nhõm. Phải biết rằng binh chủng lục giai cường đại cơ hồ có thể so sánh với sơ cấp võ tướng rồi.
Quái hình người xác thực so với dã thú kinh nghiệm cao hơn nhiều lắm, huống chi những quái hình người này đều là tứ giai binh. Một buổi chiều, binh lính của Dương Thiên đều thăng lên 2 cấp, ba tên NPC cấp A lúc sáng cũng đã trở thành lục giai binh. Mà Dương Thiên tự mình đã lên tới 22 cấp. Cảm khái một câu: Aizzz, hiện tại thăng cấp thật sự quá khó khăn, điên cuồng như thế, hơn hai ngày chỉ tăng lên 2 cấp. Nhưng hắn cũng không muốn nghĩ, người chơi khác, up từ 20 lên cấp 21 đoán chừng cũng phải bốn năm ngày. Mà bản thân hắn đã chuyển chức thành võ tướng, lại có Đại Ngưu vũ lực siêu cường, quân đội NPC thực lực hùng hậu, đảm bảo cho Dương Thiên thăng nhanh hơn người khác.
Chạng vạng tối, đưa đám người vừa mới chiêu hàng về Bạch Vân thôn, hiện tại trong thôn nhân khẩu đông đúc, cũng không cần lo lắng vấn đề xây dựng nhà dân rồi. Hai ngày nay, Vương lão đã an bài xây xong đại lượng nhà dân dự bị.
Dương Thiên vừa trở lại thôn không lâu, Ô Ma cũng mang theo thủ hạ binh lính về tới. Nhưng những binh lính này, đẳng cấp cao nhất cũng không quá 11 cấp, còn chưa đủ điều kiện lĩnh ngộ kỹ năng.
Về phần đám NPC mới dẫn về, Dương Thiên để cho đám cấp A và cấp B đi quân doanh tiếp nhận huấn luyện. Còn NPC cấp S, lần này là một cô gái tên Lưu Tương được hắn đưa đến tiệm may. Hiện tại hắn đã sở hữu binh lính đẳng cấp cao, lại không có trang bị tốt, không cách nào phát huy được sức chiến đấu cao nhất. Đây không phải chuyện Dương Thiên muốn thấy.
/107
|