Tào Tháo cho Tào Phi , Tào Thực ở lại hoàn thành đền đài, còn thì kéo cả về Hứa đô.
Sáu mươi vạn tàn quân của Viên Thiệu từ nay tay Tào Tháo và sự nghiệp Viên Thiệu kễ như chấm dứt.
Huyền Ðức thường ngày thương nghị với Lưu Biểu, ngày kia có tin Tào Tháo dẹp xong họ Viên, kéo về Hứa đô ; thanh thế thực lẫy lừng.
Lưu Biểu hỏi nếu Tào Tháo đem binh tới Giang Nam thì phải làm sao ?
Huyền Ðức thưa phải sai ngay bọn hổ tướng đi trấn các nơi hiểm yếu đã.
Lưu Biểu đồng ý.
Thế là Vân Trường đi trấn Cố Tử Thành, Trương Phi trấn Nam Việt, Triệu Vân giữ Tam Giang, còn Lưu Bị ở lại Kinh Châu.
Thái Mạo lén nói với Thái phu nhơn :
- Lưa Bị ở Kinh Châu ắt sẽ gieo họa .
Thái phu nhơn đêm đó nói với Lưu Biểu :
- Tôi nghe nhiều người lui tới với Huyền Ðức, nay nên sai va đi chỗ khác thì hơn.
Lưu Biểu không nghe.
Qua bữa sau, Lưu Biểu thấy Huyền Ðức cỡi con ngựa tốt, Lưu Biểu khen, Huyền Ðức liền dâng ngay cho Lưu Biểu .
Lưu Biểu cởi về.
Khoái Việt nói :
- Ngựa có đốm ở mắt, Chúa Công cỡi sẽ mang hại.
Hôm sau, Lưu Biểu liền trả lại ngựa cho Huyền Ðức .
Huyền Ðức tạ ơn lãnh về.
Lưu Biểu lại sai Huyền Ðức đi trấn nhậm huyện Tân Giả.
Huyền Ðức vâng chỉ đi ngay.
Trấn nhậm ở Tân Giả, dân tình được an cư lạc nghiệp.
Ngày kia nghe tin Tào Tháo bận việc quân phương Bắc, Huyền Ðức thưa với Lưu Biểu nên đánh Hứa Xương.
Lưu Biểu nói :
- Ta có Kinh Châu hơn 9 quận còn đánh Hứa đô làm chi !
Huyền Ðức lại bỏ về Tân-Giả.
Một ngày kia, có sứ của Lưu Biểu mời Huyền Ðúc về hội kiến.
Huyền Ðức đi ngay, tới nơi Lưu Biểu mời vào ăn uống , rồi nói :
- Tào Tháo đang dưỡng bịnh ở Hứa đô ý muốn dòm Kinh , Tương. Anh rất tiếc không nghe em lúc trước.
Huyền Ðức nói :
- Cơ hội chưa phải là hết, sau này anh chịu nghe theo thì cũng không muộn .
Lưu Biểu chợt sa lụy, Huyền Ðức vội hỏi vì sao.
Lưu-Biểu nói :
- Anh có chuyện riêng, nhưng chưa tiện nói .
Huyền Ðức lại nói :
- Anh có gì căn bảo em, dù chết em cũng không ngại .
Lưu Biểu liền kễ :
- Anh có hai vợ. Vợ lớn là Trần Thị sanh đặng Lưu Kỳ. Vợ nhỏ là Thái Thị sanh đặng Lưu Tông, tánh chất thông minh, anh muốn cho nó kế nghiệp mà còn trù trừ chưa quyết .
Huyền Ðức thưa :
- Bỏ cả ìập thứ, e sanh nhiều chuyện .
Lưu Biểu lại hỏi :
- Em bình sanh chí cả, vậy ở đây có dự định gì chưa ?
Huyền Ðức thưa :
- Em chưa có căn bản nên phải chờ thời cơ .
Huyền Ðức thì nghĩ sao nói vậy, mà Lưu Biểu thì không vui.
Thấy vậy Huyền Ðức giả say rồi xin về.
Thái phu nhơn tỉ tê cùng chồng rằng :
- Lưu Bị có ý đoạt Kinh Châu chứ chẳng không. Phu quân liệu mà trừ va cho sớm .
Biểu không nói gì. Thái Phu nhơn triệu Thái Mạo vào hỏi .
Mạo nói :
- Tôi xin đến quán dịch trừ va cho rồi, sau sẽ báo chúa công rõ.
Phu nhơn gật đầu.
Canh ba đêm đó, Lưu Bị còn đọc sách thì có người xin vào xem ra Y Tịch.
Y Tịch biết ý của Thái Mạo nên báo gấp cho Huyền Ðức.
Huyền Ðức nói :
- Chưa từ biệt Kiển Thăng, sao mà đi được ?
Y Tịch nói :
- Chờ từ biệt thì ông nguy rồi !
Huyền Ðức nghe ra liền cùng tâm phúc lên ngựa chạy miết về Tân Giả.
Thái Mạo chạy tới, thấy Huyền Ðưúc đã trốn, nghĩ một lát rồi đề bài thơ lên vách :
Lúng túng nữa đời
Thẹn với đất trời
Rồng kẹt nơi vũng
Cũng chỉ chờ thời
Sau đó Thái Mạo mời Lưu Biểu đến đọc thơ, Thái Mạo nói :
- Y ý phản phúc nên lời thơ bày ra đó .
Lưu Biểu vẫn chưa tin mà nói :
- Xưa nay Huyền Ðức có thi phú gì đâu .
Thái Mạo liền chạy tót về thưa lại Thái phu nhơn, sau nghĩ ra trò phó yến để hại Huyền Ðức.
Hôm sau Thái Mạo trình Lưu Biểu :
- Năm nay được mùa, nên mời hết các quan ở Châu Quận về thết đãi, đồng thời để lưu ý họ đến nhiệm vụ mỗi người .
Lưu Biểu nói :
- Vậy cũng đặng, nhưng ta trong mình không khoẻ vậy nên mời Huyền Ðức đại diện cho ta .
Thái Mạo mừng quýnh, thưa lại Thái phu nhơn rồi mời Huyền Ðức qua Tương Dương phó yến.
Huyền Ðức từ khi lỡ lời với Lưu Biểu thì còn ân hận mãi . Nay nghe có sứ mời, thì triệu hai em vào thương nghị.
Vân Trường nói :
- Lưu Biểu chưa hẳn nghi ngờ anh, vậy anh nên đi nếu không, mối nghi kia sẽ thành sự thực.
Truơng Phi nói :
- Hội hè không tốt thì đi làm gì !
Triệu Vân thì nói :
- Tôi xin lãnh 300 quân kỵ đi theo bảo vệ Chúa Công .
Huyền Ðức nói :
- Triệu Vân đi theo thì an tâm rồi .
Kế đó cùng Triệu Vân đi phó yến.
Tới Tương Dương, đã có mặt các quan chín quận, bốn mươi mốt châu, lại có hai vị công tử Lưu Kỳ, Lưu Tông cùng tham dự với Thái Mạo.
Lưu Kỳ thưa :
- Cha tôi bị yếu nên nhờ chú thay mặt .
Huyền Ðức nói :
- Ðúng ra Chú không dám đại diện như vậy, nhưng Lưu Chúa Công đã dạy thì phải tuân lời .
Bửa sau, Thái Mạo bàn việc cùng Khoái Việt.
Thái Mạo nói :
- Lưu Bị có manh tâm nên phải trừ đi mới được .
Khoái Việt e sợ mất lòng tin cậy của dân chúng. Mạo h'n đưa mật chiếu ra, Việt mới đồng ý tiến hành mưu kế.
Mạo nói :
- Phía Ðông, ta cho Thái.Hòa chặn giữ, phía Nam thì có Thái Trung, Phía Bắc có Thái Huân , duy phía Tây thì không cần cử ai vì có sông Ðàng Khê ngăn rồi, có cánh cũng không thoát .
Khoái Việt nói :
- Tôi thấy có Triệu Vân đem ba trăm quân theo hộ vệ gắt lắm .
Mạo nói :
- Ðừng lo vì ta cho phục tới năm ngàn quân ở bên trong rồi.
Ngày ấy, tiệc yến rất lớn, Huyền Ðức tới, các quan tiếp đón ngồi vào giữa, hai công tử hai bên, còn Triệu Vân thì cầm guơm đứng sau Huyền Ðức.
Lúc ấy Vương Oai và Văn Sánh vào mời Triệu Vân ra dự tiệc với các tướng bên ngoài.
Triệu Vân không đi thì Huyền Ðức lại bảo cứ đi nên Triệu Vân phải tuân lời .
Rượu vài tuần thì có Y Tịch nháy Huyền Ðức.
Huyền Ðức giả vờ xin ra thay áo thì Y Tịch bảo ngầm :
- Quân Thái Mạo mai phục tứ phía, ông đi ngay, chớ có chần chờ ; Y Tịch lại dặn chạy ra cửa Tây, nơi ấy không có quân phục.
Huyền Ðức thất kinh, ra vườn nhảy tót lên ngựa, theo cửa Tây mà chạy.
Quân báo Thái Mạo, Mạo vội đem quân đuổi gấp.
Khi tới Ðàng Khê .
Huyền Ðức than rằng :
- Con sông nầy thì hết mong qua rồi !
Ðàng sau thì binh mã Thái Mạo ầm ầm rượt tới, Huyền Ðức phen này chắc chết, bèn giục ngựa chạy thẳng xuống sông, người ngựa đều ngập nước.
Huyền Ðức bỗng nhiên giơ roi thật cao rồi hô lớn :
- Ðích Lô ! Ðích Lô ! Kim nhựt phòng ngô.
Tức thời con ngựa bỗng nhảy vọt lên cao, bay tuốt sang bờ bên kia .
Huyền Ðức nhắm mắt mà như ngồi trên mây trên gió.
Qua được bờ, áo xiêm còn ướt mà vẫn ngờ chiêm hao, tâm trí như ngây. Ngó sang bờ bên kia, thấy Thái Mạo và quân sĩ đang ngơ ngơ ngác ngác.
Huyền Ðức hỏi vói :
- Cớ gì mà ông cứ định giết tôi như vậy ?
Thái Mạo nói thác :
- Giữa tiệc, sứ quân bỏ đi nên tôi đi tìm đó chớ . Nói vậy mà tay thì giuơng cung sắp bắn .
Huyền Ðức vội chạy tuốt.
Thái Mạo không làm gì được, nói với thủ hạ :
- Hay là có thần nhân giúp va chăng ?
Nói rồi toan về thì chợt Triệu Vân dẫn quân Kỵ chạy tới hỏi lớn :
- Chúa Công tôi đâu ?
Thái Mạo nói :
- Vừa thấy ở đây, mà không biết đi đâu rồi
Sáu mươi vạn tàn quân của Viên Thiệu từ nay tay Tào Tháo và sự nghiệp Viên Thiệu kễ như chấm dứt.
Huyền Ðức thường ngày thương nghị với Lưu Biểu, ngày kia có tin Tào Tháo dẹp xong họ Viên, kéo về Hứa đô ; thanh thế thực lẫy lừng.
Lưu Biểu hỏi nếu Tào Tháo đem binh tới Giang Nam thì phải làm sao ?
Huyền Ðức thưa phải sai ngay bọn hổ tướng đi trấn các nơi hiểm yếu đã.
Lưu Biểu đồng ý.
Thế là Vân Trường đi trấn Cố Tử Thành, Trương Phi trấn Nam Việt, Triệu Vân giữ Tam Giang, còn Lưu Bị ở lại Kinh Châu.
Thái Mạo lén nói với Thái phu nhơn :
- Lưa Bị ở Kinh Châu ắt sẽ gieo họa .
Thái phu nhơn đêm đó nói với Lưu Biểu :
- Tôi nghe nhiều người lui tới với Huyền Ðức, nay nên sai va đi chỗ khác thì hơn.
Lưu Biểu không nghe.
Qua bữa sau, Lưu Biểu thấy Huyền Ðức cỡi con ngựa tốt, Lưu Biểu khen, Huyền Ðức liền dâng ngay cho Lưu Biểu .
Lưu Biểu cởi về.
Khoái Việt nói :
- Ngựa có đốm ở mắt, Chúa Công cỡi sẽ mang hại.
Hôm sau, Lưu Biểu liền trả lại ngựa cho Huyền Ðức .
Huyền Ðức tạ ơn lãnh về.
Lưu Biểu lại sai Huyền Ðức đi trấn nhậm huyện Tân Giả.
Huyền Ðức vâng chỉ đi ngay.
Trấn nhậm ở Tân Giả, dân tình được an cư lạc nghiệp.
Ngày kia nghe tin Tào Tháo bận việc quân phương Bắc, Huyền Ðức thưa với Lưu Biểu nên đánh Hứa Xương.
Lưu Biểu nói :
- Ta có Kinh Châu hơn 9 quận còn đánh Hứa đô làm chi !
Huyền Ðức lại bỏ về Tân-Giả.
Một ngày kia, có sứ của Lưu Biểu mời Huyền Ðúc về hội kiến.
Huyền Ðức đi ngay, tới nơi Lưu Biểu mời vào ăn uống , rồi nói :
- Tào Tháo đang dưỡng bịnh ở Hứa đô ý muốn dòm Kinh , Tương. Anh rất tiếc không nghe em lúc trước.
Huyền Ðức nói :
- Cơ hội chưa phải là hết, sau này anh chịu nghe theo thì cũng không muộn .
Lưu Biểu chợt sa lụy, Huyền Ðức vội hỏi vì sao.
Lưu-Biểu nói :
- Anh có chuyện riêng, nhưng chưa tiện nói .
Huyền Ðức lại nói :
- Anh có gì căn bảo em, dù chết em cũng không ngại .
Lưu Biểu liền kễ :
- Anh có hai vợ. Vợ lớn là Trần Thị sanh đặng Lưu Kỳ. Vợ nhỏ là Thái Thị sanh đặng Lưu Tông, tánh chất thông minh, anh muốn cho nó kế nghiệp mà còn trù trừ chưa quyết .
Huyền Ðức thưa :
- Bỏ cả ìập thứ, e sanh nhiều chuyện .
Lưu Biểu lại hỏi :
- Em bình sanh chí cả, vậy ở đây có dự định gì chưa ?
Huyền Ðức thưa :
- Em chưa có căn bản nên phải chờ thời cơ .
Huyền Ðức thì nghĩ sao nói vậy, mà Lưu Biểu thì không vui.
Thấy vậy Huyền Ðức giả say rồi xin về.
Thái phu nhơn tỉ tê cùng chồng rằng :
- Lưu Bị có ý đoạt Kinh Châu chứ chẳng không. Phu quân liệu mà trừ va cho sớm .
Biểu không nói gì. Thái Phu nhơn triệu Thái Mạo vào hỏi .
Mạo nói :
- Tôi xin đến quán dịch trừ va cho rồi, sau sẽ báo chúa công rõ.
Phu nhơn gật đầu.
Canh ba đêm đó, Lưu Bị còn đọc sách thì có người xin vào xem ra Y Tịch.
Y Tịch biết ý của Thái Mạo nên báo gấp cho Huyền Ðức.
Huyền Ðức nói :
- Chưa từ biệt Kiển Thăng, sao mà đi được ?
Y Tịch nói :
- Chờ từ biệt thì ông nguy rồi !
Huyền Ðức nghe ra liền cùng tâm phúc lên ngựa chạy miết về Tân Giả.
Thái Mạo chạy tới, thấy Huyền Ðưúc đã trốn, nghĩ một lát rồi đề bài thơ lên vách :
Lúng túng nữa đời
Thẹn với đất trời
Rồng kẹt nơi vũng
Cũng chỉ chờ thời
Sau đó Thái Mạo mời Lưu Biểu đến đọc thơ, Thái Mạo nói :
- Y ý phản phúc nên lời thơ bày ra đó .
Lưu Biểu vẫn chưa tin mà nói :
- Xưa nay Huyền Ðức có thi phú gì đâu .
Thái Mạo liền chạy tót về thưa lại Thái phu nhơn, sau nghĩ ra trò phó yến để hại Huyền Ðức.
Hôm sau Thái Mạo trình Lưu Biểu :
- Năm nay được mùa, nên mời hết các quan ở Châu Quận về thết đãi, đồng thời để lưu ý họ đến nhiệm vụ mỗi người .
Lưu Biểu nói :
- Vậy cũng đặng, nhưng ta trong mình không khoẻ vậy nên mời Huyền Ðức đại diện cho ta .
Thái Mạo mừng quýnh, thưa lại Thái phu nhơn rồi mời Huyền Ðức qua Tương Dương phó yến.
Huyền Ðức từ khi lỡ lời với Lưu Biểu thì còn ân hận mãi . Nay nghe có sứ mời, thì triệu hai em vào thương nghị.
Vân Trường nói :
- Lưu Biểu chưa hẳn nghi ngờ anh, vậy anh nên đi nếu không, mối nghi kia sẽ thành sự thực.
Truơng Phi nói :
- Hội hè không tốt thì đi làm gì !
Triệu Vân thì nói :
- Tôi xin lãnh 300 quân kỵ đi theo bảo vệ Chúa Công .
Huyền Ðức nói :
- Triệu Vân đi theo thì an tâm rồi .
Kế đó cùng Triệu Vân đi phó yến.
Tới Tương Dương, đã có mặt các quan chín quận, bốn mươi mốt châu, lại có hai vị công tử Lưu Kỳ, Lưu Tông cùng tham dự với Thái Mạo.
Lưu Kỳ thưa :
- Cha tôi bị yếu nên nhờ chú thay mặt .
Huyền Ðức nói :
- Ðúng ra Chú không dám đại diện như vậy, nhưng Lưu Chúa Công đã dạy thì phải tuân lời .
Bửa sau, Thái Mạo bàn việc cùng Khoái Việt.
Thái Mạo nói :
- Lưu Bị có manh tâm nên phải trừ đi mới được .
Khoái Việt e sợ mất lòng tin cậy của dân chúng. Mạo h'n đưa mật chiếu ra, Việt mới đồng ý tiến hành mưu kế.
Mạo nói :
- Phía Ðông, ta cho Thái.Hòa chặn giữ, phía Nam thì có Thái Trung, Phía Bắc có Thái Huân , duy phía Tây thì không cần cử ai vì có sông Ðàng Khê ngăn rồi, có cánh cũng không thoát .
Khoái Việt nói :
- Tôi thấy có Triệu Vân đem ba trăm quân theo hộ vệ gắt lắm .
Mạo nói :
- Ðừng lo vì ta cho phục tới năm ngàn quân ở bên trong rồi.
Ngày ấy, tiệc yến rất lớn, Huyền Ðức tới, các quan tiếp đón ngồi vào giữa, hai công tử hai bên, còn Triệu Vân thì cầm guơm đứng sau Huyền Ðức.
Lúc ấy Vương Oai và Văn Sánh vào mời Triệu Vân ra dự tiệc với các tướng bên ngoài.
Triệu Vân không đi thì Huyền Ðức lại bảo cứ đi nên Triệu Vân phải tuân lời .
Rượu vài tuần thì có Y Tịch nháy Huyền Ðức.
Huyền Ðức giả vờ xin ra thay áo thì Y Tịch bảo ngầm :
- Quân Thái Mạo mai phục tứ phía, ông đi ngay, chớ có chần chờ ; Y Tịch lại dặn chạy ra cửa Tây, nơi ấy không có quân phục.
Huyền Ðức thất kinh, ra vườn nhảy tót lên ngựa, theo cửa Tây mà chạy.
Quân báo Thái Mạo, Mạo vội đem quân đuổi gấp.
Khi tới Ðàng Khê .
Huyền Ðức than rằng :
- Con sông nầy thì hết mong qua rồi !
Ðàng sau thì binh mã Thái Mạo ầm ầm rượt tới, Huyền Ðức phen này chắc chết, bèn giục ngựa chạy thẳng xuống sông, người ngựa đều ngập nước.
Huyền Ðức bỗng nhiên giơ roi thật cao rồi hô lớn :
- Ðích Lô ! Ðích Lô ! Kim nhựt phòng ngô.
Tức thời con ngựa bỗng nhảy vọt lên cao, bay tuốt sang bờ bên kia .
Huyền Ðức nhắm mắt mà như ngồi trên mây trên gió.
Qua được bờ, áo xiêm còn ướt mà vẫn ngờ chiêm hao, tâm trí như ngây. Ngó sang bờ bên kia, thấy Thái Mạo và quân sĩ đang ngơ ngơ ngác ngác.
Huyền Ðức hỏi vói :
- Cớ gì mà ông cứ định giết tôi như vậy ?
Thái Mạo nói thác :
- Giữa tiệc, sứ quân bỏ đi nên tôi đi tìm đó chớ . Nói vậy mà tay thì giuơng cung sắp bắn .
Huyền Ðức vội chạy tuốt.
Thái Mạo không làm gì được, nói với thủ hạ :
- Hay là có thần nhân giúp va chăng ?
Nói rồi toan về thì chợt Triệu Vân dẫn quân Kỵ chạy tới hỏi lớn :
- Chúa Công tôi đâu ?
Thái Mạo nói :
- Vừa thấy ở đây, mà không biết đi đâu rồi
/119
|