Gió thu lạnh lẽo thổi qua. Khi nàng thức dậy, Hách Liên Bá Thiên đã đi.
Đây là lần đầu tiên nàng và hắn ở cùng nhau cả một đêm, lại chỉ nói chuyện phiếm một cách đơn thuần, không thị tẩm. Nàng biết điều này ý nghĩa gì, vì thế cảm thấy hạnh phúc không thôi, đêm qua hắn có thiết tha mong muốn, nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng cầu khẩn, hắn liền buông tay, đè nén lửa tình hừng hực.
Điều tưởng như bình thường này, thật sự có một ý nghĩa rất rõ ràng.
Ít nhất, hắn đã tôn trọng nàng, không ép buộc nàng, không coi nàng như một phi tử chỉ có tác dụng thị tẩm.
Nhớ tới đêm qua, nàng khẽ mỉm cười ngọt ngào dù chính bản thân nàng cũng không nhận ra.
Hắn đã ôm nàng chặt đến mức nàng có thể cảm giác được toàn thân hắn căng thẳng đến mức nào, cánh tay hắn ôm nàng thật sự là cứng rắn như đá.
Hô hấp của hắn nóng bỏng như lửa, trêu chọc từng dây thần kinh của nàng, khiến nàng thiếu chút nữa không kiềm chế được.
Nhưng nàng biết nàng phải kiềm chế, nếu không kiềm chế được qua một đêm này, để người khác phát hiện chuyện khác thường, thì nàng vĩnh viễn cũng không lấy lại sự trong sạch được. Khi ấy, nàng chỉ nói với hắn một câu: “Đừng làm thế, được không?”
Vốn dĩ, nàng cũng không ôm hy vọng hắn sẽ đáp ứng, ham muốn tình dục của Hách Liên Bá Thiên vốn rất mãnh liệt, mặc kệ là khi nào, dục hỏa trong người hắn rất dễ dàng bị khơi lên, hơn nữa thân phận của nàng là phi tử của hắn, vốn có nghĩa vụ hầu hạ hắn.
Nàng không thể ngờ, hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, sau đó nói: “Được, đêm nay nghe lời nàng, nàng nói không làm thì không làm.”
Một câu đơn giản vô cùng, lại khiến nàng giật mình sửng sốt.
Người đàn ông này!
Luôn có bản lĩnh khiến nàng sửng sốt.
Hơn nữa, nàng càng không thể dự đoán được, hắn thật sự đè nén ham muốn, vì nàng mà kiềm chế suốt một đêm.
Khoảnh khắc đấy, nàng biết, trái tim mình bắt đầu tan chảy.
Có những người không có khả năng chống đỡ trước sự dịu dàng âu yếm của người khác, nàng chính là một trong số đó.
Ưa ngọt không ưa nặng.
Người nào đối tốt với nàng thì nàng không thể lạnh lùng với người đó.
Nàng vươn vai, nhìn các cung nữ bận rộn đi lại, khẽ nở nụ cười. Hôm nay, chân tướng có thể rõ ràng.
Nàng cười cười đi ra ngoài.
Vẫn duy trì bộ dạng ngây ngốc.
Nàng nhảy chân sáo ra ngoài, cung nữ nhanh chóng đi tới: “Tuyết Phi nương nương, ngài tỉnh rồi! Thật cám ơn trời đất!”
Nhìn dáng vẻ kích động của cung nữ, Khinh Tuyết chỉ cười thầm, đột nhiên cười lớn, nhào tới bên cạnh cung nữ, ôm cổ cô cung nữ kia: “Cám ơn trời đất! Cám ơn trời đất!” Âm thanh lúng búng, bộ dạng điên khùng.
“Đúng vậy, cám ơn trời đất! Cám ơn trời đất!” Cung nữ kia thấy Khinh Tuyết nhại lại cũng nhắc lại theo, cười rất tươi.
Cung nữ này, là Lưu công công đưa tới, dáng vẻ rất nhanh nhẹn, hầu hạ nàng cũng tử tế, tên là Xuân nhi.
Nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bây giờ nàng thật sự không dám tin tưởng bất cứ kẻ nào một cách dễ dàng.
Bởi vì cái giá nàng đã phải trả thật sự quá đắt.
“Vô lễ, nô tỳ mà dám bá vai bá cổ chủ nhân, không biết lớn nhỏ!” Đột nhiên, một giọng nói nghiêm khắc vang lên sau lưng nàng.
Khinh Tuyết quay đầu nhìn lại, rốt cục người cần đến cũng đến rồi. Suy đoán của nàng không lầm, cô ta đã đến.
Hoa Phi mặc bộ cung phục màu đỏ lộng lẫy, viền vàng thêu chỉ bạc, thật phù hợp với phong thái hào phóng của cô ta, khí chất cao quí, trên búi tóc chải bới cầu kỳ là trâm hoa có tua gắn ngọc trai, cài tóc hình con bướm bằng vàng gắn mã não, thể hiện cung cách quí phái phi thường, đi kèm với một vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Đi sau cô ta, là Linh Phi với bạch y phiêu dật thoát tục, mặt trái xoan, mắt long lanh rất linh lợi.
Nhìn thoáng qua đúng là mười phần đáng yêu, nhưng đôi mắt nhuốm bụi trần kia, sao xứng đáng với vẻ đáng yêu đó chứ?
Khinh Tuyết ngó lơ.
Xem ra, hai người này đến là để nghiệm chứng xem nàng có điên thật hay không đây.
Xuân nhi bị Hoa Phi quát một câu, hoảng sợ quỳ sụp xuống: “Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ biết sai rồi, cầu Hoa Phi nương nương thứ tội!”
Khinh Tuyết thấy thế trợn mắt, nhìn với vẻ sửng sốt rồi đột nhiên “Oa” một tiếng khóc rống lên: “Sợ… Sợ…”
Hoa Phi thấy vậy, quát Xuân nhi: “Lui ra đi! Không có lệnh của bản cung, bất cứ kẻ nào cũng không được phép tới gần!” Lúc này cô ta không rảnh đi trách phạt một cung nữ nhỏ nhoi.
“Đa tạ Hoa Phi nương nương tha mạng, nô tỳ lập tức lui ra!” Xuân nhi run rẩy nói, chạy như bay ra chỗ khác.
“Lâu Khinh Tuyết, ngươi không cần giả vờ, ngươi còn muốn đóng kịch gì nữa!” Linh Phi thấy Xuân nhi đã đi xa, quay đầu nhìn Lâu Khinh Tuyết, lớn tiếng quát.
Khinh Tuyết chỉ sững sờ nhìn Linh Phi, đôi mắt trong veo như thủy tinh nhìn cô ta chằm chằm một lúc lâu, sau đó khóc lớn: “Ta sợ… Ta sợ…”
“Ngươi còn giả vờ, Lâu Khinh Tuyết, ngươi thật giỏi diễn kịch đấy! Ngày hôm kia, không phải ngươi đã tự thú nhận rồi sao? Sao đến bây giờ vẫn giả vờ!” Linh Phi lớn tiếng quát, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Khinh Tuyết, lại nhìn Hoa Phi, dường như rất sợ Khinh Tuyết không nhận, thần sắc hơi hơi thay đổi.
Về phần Khinh Tuyết, chỉ ngơ ngác nhìn cô ta, nước mắt không ngừng tuôn rơi, lại thêm vài phần tò mò, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại “Ta sợ, ta sợ”. Dáng vẻ ngây ngốc đấy, không ai có thể nghĩ được là giả điên.
“Lâu Khinh Tuyết! Ngươi còn giả vờ!” Linh Phi nhìn dáng vẻ ngây ngô của nàng, nhào tới, giơ tay lên, định sẽ tát Khinh Tuyết một cái thật đau.
Khinh Tuyết cả kinh, cắm mặt vào giữa hai đầu gối, toàn thân không ngừng run rẩy: “Ta sợ… Ta sợ… Mẹ ơi… Mẹ ơi…”
Cái tát của Linh Phi đáp lên đầu Khinh Tuyết một cách gọn gàng, mái tóc dài vì thế mà rối tung.
Âm thanh cái tát cho thấy cái tát này rất mạnh.
Linh Phi xuống tay thật hung ác.
Khinh Tuyết cắn răng, không có chuyện gì mà nàng không kiềm chế được, cái tát này của Linh Phi, nàng nhất định sẽ hoàn trả gấp bội, không thế thì nàng không tên là Lâu Khinh Tuyết nữa.
Tai nàng ong lên vì bị tát, thật đau nhức.
Không quên giả điên, nàng khóc càng lớn hơn, hai tay ôm lấy đầu, khóc một cách mãnh liệt: “Đau quá… Đau quá… Mẫu thân con sợ…”
Về phần Linh Phi, càng nhìn bộ dạng Khinh Tuyết càng thấy phiền phức, căng thẳng đến mức không biết phải làm thế nào cho phải, cô ta tàn nhẫn quát to: “Lâu Khinh Tuyết, ngươi còn giả vờ, ngươi dám giả vờ với ta!”
Dứt lời cô ta liều mạng lay vai Khinh Tuyết. Năm ngón tay dùng sức cắm chặt vào bả vai Khinh Tuyết.
Dường như muốn lay cho Khinh Tuyết tỉnh táo lại.
Hoa Phi tao nhã đứng một bên, đưa mắt một vòng, cuối cùng cười lạnh: “Được đấy Linh Phi, người thôi trò vờ vịt đi phải là ngươi mới đúng, ta đã sớm biết ngươi sẽ không nhu thuận giúp ta như thế, quả nhiên, ngươi đúng là tâm tư kín đáo, kế mượn đao giết người này chỉ dùng được một lần, dùng đến lần thứ hai liền vô dụng, ngươi không biết sao? Dựa vào bản lĩnh đấy của ngươi mà muốn đấu với ta, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
“Ta không có, ta nói thật mà, ngày hôm kia, rõ ràng chính mồm cô ta nói với ta, cô ta không điên!” Linh Phi gào lên oan uổng, nếu lúc này còn thất thế, nhất định là vạn kiếp bất phục.
Mấy ngày nay cô ta đã cân nhắc rất nhiều lần, bản thân đã thất sủng, không có sự sủng ái của Hoàng thượng, sống trong hậu cung này thật mong manh như một miếng băng mỏng. Tuy lời Khinh Tuyết nói rất đáng để xem xét, nhưng cô ta từng bắt tay với Hoa Phi, hại Khinh Tuyết suýt thì mất mạng, theo cô ta suy luận, Lâu Khinh Tuyết sao có thể tha thứ cho cô ta chứ? Thế nên, trước mắt cô ta chỉ có một giải pháp duy nhất là lại hợp tác với Hoa Phi.
Nhưng cô ta thật sự không ngờ, Hoa Phi dĩ nhiên không tin tưởng cô ta.
“Thôi đi, Linh Phi, đừng biện hộ nữa, hôm qua, tất cả Thái y của Thái y viện đều đã chẩn mạch và khẳng định là bệnh của Lâu Khinh Tuyết không thể khỏi được, bản cung cũng đã sai người truyền vài Thái y tới hỏi chuyện, Thái y nào cũng nói mạch của Lâu Khinh Tuyết rối loạn mà dồn dập, không thể là giả điên, ngươi nói xem, chuyện đấy phải giải thích thế nào!” Hoa Phi cười lạnh, bầy ra một dáng vẻ cao cao tại thượng đầy ngạo nghễ.
“Ngươi cũng không chịu suy nghĩ một lần, với thân phận hiện tại của ngươi (tội phi), cho dù loại được ta thì ngươi có năng lực làm gì chứ? Ngươi cho là ngươi đã phạm sai lầm như thế rồi, Hoàng thượng vẫn sẽ trao ngôi vị Hoàng hậu cho ngươi sao? Ngươi thật là mơ tưởng hão huyền. Dám bầy trò hại ta, ngươi có bản lĩnh sao!” Hoa Phi dứt lời, hừ lạnh.
Những lời khinh miệt này, khiến Giang Uyển Nhu chấn động, nhãn thần tàn nhẫn, nhìn phía Hoa Phi: “Trữ Như Hoa, ta chỉ là nhất thời thất thế, ta có lòng hợp tác với ngươi, không ngờ lại gặp phải kết cục này, ngươi cho là ngươi có thể trở thành Hoàng hậu sao?!”
Giang Uyển Nhu nói xong hừ lạnh một tiếng: “Không có khả năng, Hoàng thượng sáng suốt thánh minh, nhất định sẽ nhìn ra người mới là nữ nhân tàn nhẫn nhất hậu cung, đến khi đó, ngươi cho là Hoàng thượng còn có thể tha thứ cho ngươi sao?”
“Không bao giờ có ngày đó. Hoàng thượng sẽ không biết ngươi là do ta giết, về chuyện Lâu Khinh Tuyết bị ta hạ độc làm mất trí, đêm hôm đó, Hoàng thượng đã trông thấy tận mắt, thế nên ngài sẽ không hoài nghi, tất cả những bí mật này, sẽ xuống mồ cùng ngươi!” Trữ Như Hoa nhếch môi cười, vô cùng đắc ý: “Giang Uyển Nhu, ngươi không nên chọc giận ta, cổ nhân có câu ‘gậy ông đập lưng ông’ đấy.”
Cô ta vừa nói vừa ném cho Giang Uyển Nhu những ánh mắt sắc bén như đao.
Khinh Tuyết vẫn không ngừng khóc lóc, nàng không ngẩng đầu lên, chỉ không ngừng run rẩy và khóc lớn.
Nàng biết, giờ phút này, nửa phần sơ hở cũng không thể lộ ra, nếu không, chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Ngươi muốn làm gì?” Rốt cục Giang Uyển Nhu cũng nhận ra có chỗ bất thường, cô ta lui lại mấy bước, lưng đụng phải cây quế.
“Ta cũng không muốn làm đâu, nhưng chuyện này không thể truyền ra, không thể lọt vào tai Hoàng thượng, mà ta lại không biết làm thế nào mới có thể khiến một người sống giữ được bí mật, thế nên, ngươi chỉ có thể trở thành người chết!” Trữ Như Hoa lạnh lùng tàn nhẫn tuyên bố.
Cô ta đưa mắt cho hai cung nữ đi theo, hai cung nữ nhanh chóng tiến lên.
Giang Uyển Nhu cả kinh tái mặt, bấu chặt lấy thân cây quế, sau đó quát về phía Lâu Khinh Tuyết: “Lâu Khinh Tuyết, ta đã đem việc hợp tác với Hoa Phi *** hại ngươi viết thành một lá thư, giấu ở trong Linh Liên Cung, ngươi nhanh nói với Hoàng thượng đi tìm lá thư đó, có thế ngươi mới lấy lại được sự trong sạch! Phải nhanh, quyết không được để người của Hoa Phi tìm ra lá thư trước!”
Thanh âm của Linh Phi có chút run rẩy.
Từ đầu đến cuối, Khinh Tuyết làm như không nghe thấy gì, chỉ cúi đầu khóc lóc, toàn thân run run. Mặc kệ lời Linh Phi nói là thật hay là giả, nàng đều không cần.
Hơn nữa, không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy lời Linh Phi không được chân thật cho lắm?
Nếu đã không thể để người của Hoa Phi biết, tại sao còn lớn tiếng rêu rao đến thế.
Theo nàng suy luận, Linh Phi là muốn dùng một cơ hội cuối cùng, khiến nàng bại lộ chuyện giả điên. Chỉ sợ là Linh Phi phải thất vọng rồi.
Nàng cúi mặt, cứng rắn làm ngơ.
Linh Phi, Hoa Phi, hôm nay các ngươi sẽ không thoát đâu.
“Lâu Khinh Tuyết, Lâu Khinh Tuyết, ta hiểu rồi… Cuối cùng ta hiểu rồi, thì ra là ngươi cố ý muốn hại ta, ngươi cố ý để ta đi mật báo với Hoa Phi, khiến Hoa Phi cho rằng ta muốn lừa cô ta, dùng kế mượn đao giết người tới giết ngươi! Thì ra ngày ấy, ngươi cũng không thật sự muốn hợp tác với ta.” Linh Phi bất tri bất giác quát lên, trong giọng nói tràn ngập sự sợ hãi, tràn ngập sự bất lực.
Khinh Tuyết chỉ thầm cười lạnh, không ngẩng đầu, nàng đang chờ nhân vật chính lên sàn.
Quả nhiên, một tiếng quát lạnh lùng tàn nhẫn vang lên: “Tiện nhân!”
Thanh âm uy chấn hữu lực, lại băng tàn lãnh khốc.
Rốt cục Khinh Tuyết ngẩng mặt, khuôn mặt như hoa lê sau mưa, khuynh thành tuyệt mỹ, nàng cười nhạt, nhẹ như một làn gió lướt qua. Nàng nhìn Hoa Phi, cười: “Hoa Phi nương nương.”
Trong phút chốc, sắc mặt Hoa Phi tái dại, toàn thân không ngừng run rẩy, rốt cục chậm rãi quỳ xuống trước mặt Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng thượng, tại sao ngài lại tới đây?!”
“Tới thì sao, ngươi không hy vọng trẫm tới sao? Nhất định là ngươi hy vọng giờ phút này trẫm đang thượng triều, nhưng nếu trẫm không đến, làm sao có thể chứng kiến một màn đặc sắc này chứ!” Hách Liên Bá Thiên quát lạnh, hắn thật không ngờ, từ trước tới giờ, hắn coi trọng nhất là Trữ Như Hoa, không hay biết rằng cô ta thật sự là một nữ nhân giỏi giấu giếm, bản chất thật sự là vô tình tàn nhẫn.
Vẻ thất vọng tràn ngập khuôn mặt hắn, hắn chẳng thèm nhìn đến cô ta lấy một lần.
“Hoàng thượng, thần thiếp biết tội!” Hoa Phi nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói thế, nhất thời rõ ràng tất cả, cúi đầu, bộ dạng vô lực.
Tất cả đã tan biến, tất cả đã tan biến.
Vào giờ phút này, cô ta hoàn toàn trắng tay.
Cô ta quay đầu nhìn Lâu Khinh Tuyết: “Ngươi thật sự giả điên?” Một câu đấy, cô ta nghiến răng nghiến lợi phun qua kẽ răng, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống Khinh Tuyết ngay lập tức.
Cô ta càng phẫn hận, nụ cười trên môi Khinh Tuyết càng quyến rũ.
Nàng nheo mắt, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bị rối.
“Ha ha, ta nói rồi, cô ta giả điên, ngươi còn cố tình không tin, Trữ Như Hoa, đây là kết cục cho sự đa nghi của ngươi, ha ha, còn muốn giết ta, chúng ta cùng xuống địa ngục thôi!” Linh Phi cười lớn quát, không giống đang chế nhạo, giống như đang tuyệt vọng thì đúng hơn.
Vừa rồi thiếu chút nữa thì Linh Phi bị Hoa Phi giết người diệt khẩu, thân là tiểu thư lá ngọc cành vàng, sống trong an nhàn sung sướng từ nhỏ, cô ta nào đã gặp phải tình huống sinh tử đáng sợ như vậy bây giờ, nhất thời trở nên hơi bất bình thường.
Cho dù là lần trước bị tống vào bạo thất, cô ta cũng không thế này, vì lúc đó chưa phải cận kề cái chết, nhưng vừa rồi, cô ta thật sự rất sợ hãi.
Hoa Phi yên lặng nhìn Khinh Tuyết.
Về phần Khinh Tuyết, nàng nhìn Linh Phi và Hoa Phi, nhếch môi cười: “Hoa Phi, ngươi không cần hận ta, ngươi cũng không có quyền hận ta, tất cả chuyện này, đều là ngươi tự tìm lấy, ta chỉ ăn miếng trả miếng thôi, huống hồ, ngươi dùng gian kế *** hại ta, ta chỉ muốn lấy lại sự trong sạch cho bản thân thôi.”
“Lâu Khinh Tuyết, ta đã quá coi thường ngươi!” Thật lâu sau, Trữ Như Hoa mới cứng rắn phun ra một câu.
Khinh Tuyết chỉ cười nhạt, không bình luận gì.
Hoa Phi quay sang phía Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng thượng… Hoàng thượng, ngài phải tin tưởng thần thiếp, thần thiếp là bị ép buộc phải làm thế, ngày đó, vốn là Lâu Khinh Tuyết muốn *** hại thần thiếp trước, nếu không phải thần thiếp thu được tin tức, dùng chiêu ‘gậy ông đập lưng ông’ với cô ta, thì người bị hại chính là thần thiếp.”
“Như Hoa, đã là lúc này rồi, ngươi vẫn vọng tưởng muốn biện hộ sao? Hẳn ngươi cũng biết cái gì gọi là ‘mắt thấy là thật, tai nghe là chứng (cứ)’, ngươi cho là trẫm không chứng kiến từ đầu đến cuối, muốn lừa trẫm đúng không, vậy thì trẫm nói cho ngươi nghe, trẫm chứng kiến tận mắt, nghe thấy tận tai từ đầu đến cuối!” Hách Liên Bá Thiên lạnh lùng khẳng định.
Trữ Như Hoa, cô ta cũng dám lừa gạt hắn, lại thêm bản chất ác độc, hắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
“Hẳn là ngươi biết rõ, trẫm hận nhất là bị kẻ khác lừa gạt, còn có hậu cung chia phe hại nhau, ngươi dĩ nhiên phạm cả hai tội! Hơn nữa ngươi quá độc ác, coi mạng người như cỏ rác!”Hách Liên Bá Thiên chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói.
“Hoàng thượng…” Hoa Phi nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói thế, nhất thời chỉ thấy đất trời sụp đổ, trong lòng rõ ràng, bản thân đã bị đặt dấu chấm hết.
Chỉ một khoảnh khắc, trời đất thay đổi.
“Người đâu, đêm Trữ Như Hoa và Giang Uyển Nhu nhốt vào lãnh cung, trọn đời không được ra ngoài!” Hách Liên Bá Thiên quát, ngữ khí nặng nề, không liếc mắt đến cả hai lấy một lần.
Nữ nhân thế, hắn không thể hiểu nổi vì cớ gì trước đây lại cảm thấy cả hai không tồi.
“Hoàng thượng! Thần thiếp có tội, nhưng Lâu Khinh Tuyết cũng không phải con người đơn giản, tâm địa cô ta rất rắn rết, cô ta là loại nữ nhân âm mưu quỷ kế!” Trữ Như Hoa khóc lóc tố cáo.
Khinh Tuyết chỉ thản nhiên nhìn Hoa Phi, cười nhạt, đã đến nước này rồi, cô ta vẫn vọng tưởng nhiều lời, có tác dụng sao?
Trữ Như Hoa lại đột nhiên nhìn Khinh Tuyết, ánh mắt ác ý, lại giống như mấy phần đắc ý, cô ta đột nhiên cười: “Lâu Khinh Tuyết, ngươi cho là như thế này là đủ để loại bỏ ta sao?”
Trữ Như Hoa dứt lời, quay sang phía Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng thượng, cho dù ngài không nể tình thần thiếp tận tâm hầu hạ ngài đã nhiều năm, ít nhất ngài cũng nên nể tình huynh trưởng thiếp đã vì Nhật Liệt Quốc mà hy sinh tính mạng! Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài đã quên, khi ca ca thiếp lâm chung, Hoàng thượng đã đáp ứng tâm nguyện gì của huynh ấy? Hoàng thượng …”
Cô ta nỉ non đau khổ, tràn đầy tình cảm.
Hách Liên Bá Thiên nghe thế, rốt cục cũng nhìn đến cô ta một cái.
Trữ Như Hoa, có lẽ cô ta là người xấu, nhưng cô ta lại có một huynh trưởng tốt.
Ba năm trước, Trữ Như Viêm hộ tống hắn ra ngoài chinh chiến, là vì cứu hắn, đỡ hộ hắn một đao, rốt cục hy sinh.
Hắn vẫn còn nhớ, lưỡi đao cắm thẳng vào ngực Trữ Như Viêm, máu tuôn như suối, nháy mắt đã nhuộm đỏ chiến bào.
Miệng vết thương trên ngực Trữ Như Viêm không ngừng ộc máu.
Lau thế nào cũng không cầm được.
Nhưng Trữ Như Viêm vẫn cắn răng, nói cho hết tâm nguyện mới trút hơi thở cuối cùng, Trữ Như Viêm muốn hắn chiếu cố muội muội của Trữ Như Viêm thật tốt.
Tâm nguyện đó, hắn làm sao có thể không đáp ứng chứ.
Hắn vẫn nhớ, lúc ấy, hắn nắm hai bàn tay đầy máu của Trữ Như Viêm, trịnh trọng gật đầu: “Trẫm nhất định sẽ chiếu cố Như Hoa thật tốt, khanh yên tâm đi!”
Vừa nói dứt lời, Trữ Như Viêm đã nhắm mắt xuôi tay.
Lòng Hách Liên Bá Thiên trùng xuống.
Trữ Như Viêm đã cùng hắn đang vào sinh ra tử nhiều năm, hai người đã không phải quan hệ quân thần từ lâu, đã coi nhau là huynh đệ tốt đồng sinh cộng tử từ sớm!
Hắn nhắm mắt, chuyện năm đấy như hiện ra trước mắt một lần nữa, hắn làm sao có thể khiến Trữ Như Viêm chết không nhắm mắt chứ!
Mở mắt, hắn quát: “Đem Trữ Như Hoa giam lỏng trong Hoa Ngọc Cung, ngày đêm canh giữ, không có lệnh của trẫm không được ra khỏi Hoa Ngọc Cung nửa bước!”
“Đa tạ Hoàng thượng, đa tạ Hoàng thượng!” Trữ Như Hoa nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói thế, dập đầu quỳ sụp xuống, khóc như vận may rơi xuống đầu.
Hách Liên Bá Thiên nói xong thì quay người, nhìn Khinh Tuyết.
Hắn từng nói, sẽ cho nàng công bằng, riêng quyết định này, hắn biết, nhất định sẽ làm nàng thất vọng.
Nhưng hắn chỉ có thể làm thế.
Hắn nợ Trữ Như Viêm một mạng, thế nên, hắn phải hoàn thành tâm nguyện của Trữ Như Viêm.
Khinh Tuyết không nói gì thêm.
Thời điểm Trữ Như Hoa cười đắc ý, rồi lúc cô ta nỉ non, nàng đã dự đoán được sẽ có kết cục này. Nàng chỉ không biết, rốt cục thì ca ca của Trữ Như Hoa là người thế nào, lại có thể khiến Hách Liên Bá Thiên đổi ý.
Nhưng mặc kệ thế nào, cho dù bất mãn, nàng vẫn không biểu hiện ra ngoài.
Biểu tình trên mặt Hách Liên Bá Thiên nói cho nàng hay, quyết định này của hắn sẽ không thay đổi.
Thế nên nàng không muốn phí lời. Muốn giết một người còn nhiều cách lắm, không nhất định phải dựa vào thánh chỉ để giết.
Trữ Như Hoa nay đã thất thế, dù có một ca ca có thể bảo lãnh cho cô ta không bị tống vào lãnh cung, thì cũng có tác dụng gì nữa chứ? Một phi tử thất thế, còn biết trông cậy vào đâu nữa đây?
Khinh Tuyết cười, nàng sẽ không buông tha cho cô ta, nàng không biết Trữ Như Hoa còn lá chắn gì không, thế nên nàng không thể mạo hiểm, ngẫm kỹ cũng thật nực cười, cũng chính Trữ Như Hoa đã dậy cho nàng bài học, làm người nếu không đủ tàn nhẫn, chính là tự hại bản thân. Nàng không thể để Trữ Như Hoa có cơ hội làm lại.
Hơn nữa, nàng phải rửa hận cho đứa con chưa chào đời!
Lòng nàng trào dâng sự hận thù.
Nhưng nàng vẫn bầy ra dáng vẻ vô cùng ôn nhu thiện lương, khẽ mỉm cười, nhìn thái độ muốn giải thích của Hách Liên Bá Thiên, nàng chỉ nói: “Hoàng thượng có quyết định thế nào, thần thiếp cũng không có ý kiến!”
Nàng biết hắn khó xử, đã vậy nàng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Linh Phi không cam lòng, lớn tiếng gào: “Hoàng thượng, là bởi vì cô ta có một ca ca, thế nên ngài bỏ qua cho cô ta sao, vậy còn thần thiếp? Nhiều nhất thì thần thiếp cũng chỉ là tòng phạm, cũng bị phán trọng tội sao? Hoàng thượng… Hoàng thượng…”
Hách Liên Bá Thiên ném cho cô ta ánh nhìn lạnh lẽo như băng hà phương Bắc: “Lần trước thả ngươi ra, trẫm đã cảnh cáo ngươi, bảo ngươi an phận thủ thường, không được mấy ngày, ngươi lại phạm vào tội này, trẫm chỉ tống ngươi vào lãnh cung mà chưa chém đầu, hẳn là ngươi nên cảm thấy may mắn mới phải!”
“Hoàng thượng… Hoàng thượng… Thần thiếp biết sai rồi, cầu Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng, thần thiếp làm như vậy, cũng chỉ bởi thần thiếp yêu người… Hoàng thượng… Lãnh cung kia là chỗ khiến người thường phát điên… Hoàng thượng…” Giang Uyển Nhu khóc đến tê tâm liệt phế.
Hách Liên Bá Thiên không hề nhìn đến cô ta. Chỉ xoay người.
“Chúng ta vào thôi!” Hắn nói với Khinh Tuyết, sau đó đi trước vào Hải Đường Cung.
Khinh Tuyết cười yếu ớt đi theo hắn.
Một cái quay đầu, ánh mắt nàng hiện rõ vẻ tàn nhẫn, băng hàn sắc bén, nhắm thẳng vào Hoa Phi, rồi nàng quay đầu ngay sau đó.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt đó, đã khiến Hoa Phi rùng mình vì sợ.
Đây là lần đầu tiên nàng và hắn ở cùng nhau cả một đêm, lại chỉ nói chuyện phiếm một cách đơn thuần, không thị tẩm. Nàng biết điều này ý nghĩa gì, vì thế cảm thấy hạnh phúc không thôi, đêm qua hắn có thiết tha mong muốn, nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng cầu khẩn, hắn liền buông tay, đè nén lửa tình hừng hực.
Điều tưởng như bình thường này, thật sự có một ý nghĩa rất rõ ràng.
Ít nhất, hắn đã tôn trọng nàng, không ép buộc nàng, không coi nàng như một phi tử chỉ có tác dụng thị tẩm.
Nhớ tới đêm qua, nàng khẽ mỉm cười ngọt ngào dù chính bản thân nàng cũng không nhận ra.
Hắn đã ôm nàng chặt đến mức nàng có thể cảm giác được toàn thân hắn căng thẳng đến mức nào, cánh tay hắn ôm nàng thật sự là cứng rắn như đá.
Hô hấp của hắn nóng bỏng như lửa, trêu chọc từng dây thần kinh của nàng, khiến nàng thiếu chút nữa không kiềm chế được.
Nhưng nàng biết nàng phải kiềm chế, nếu không kiềm chế được qua một đêm này, để người khác phát hiện chuyện khác thường, thì nàng vĩnh viễn cũng không lấy lại sự trong sạch được. Khi ấy, nàng chỉ nói với hắn một câu: “Đừng làm thế, được không?”
Vốn dĩ, nàng cũng không ôm hy vọng hắn sẽ đáp ứng, ham muốn tình dục của Hách Liên Bá Thiên vốn rất mãnh liệt, mặc kệ là khi nào, dục hỏa trong người hắn rất dễ dàng bị khơi lên, hơn nữa thân phận của nàng là phi tử của hắn, vốn có nghĩa vụ hầu hạ hắn.
Nàng không thể ngờ, hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, sau đó nói: “Được, đêm nay nghe lời nàng, nàng nói không làm thì không làm.”
Một câu đơn giản vô cùng, lại khiến nàng giật mình sửng sốt.
Người đàn ông này!
Luôn có bản lĩnh khiến nàng sửng sốt.
Hơn nữa, nàng càng không thể dự đoán được, hắn thật sự đè nén ham muốn, vì nàng mà kiềm chế suốt một đêm.
Khoảnh khắc đấy, nàng biết, trái tim mình bắt đầu tan chảy.
Có những người không có khả năng chống đỡ trước sự dịu dàng âu yếm của người khác, nàng chính là một trong số đó.
Ưa ngọt không ưa nặng.
Người nào đối tốt với nàng thì nàng không thể lạnh lùng với người đó.
Nàng vươn vai, nhìn các cung nữ bận rộn đi lại, khẽ nở nụ cười. Hôm nay, chân tướng có thể rõ ràng.
Nàng cười cười đi ra ngoài.
Vẫn duy trì bộ dạng ngây ngốc.
Nàng nhảy chân sáo ra ngoài, cung nữ nhanh chóng đi tới: “Tuyết Phi nương nương, ngài tỉnh rồi! Thật cám ơn trời đất!”
Nhìn dáng vẻ kích động của cung nữ, Khinh Tuyết chỉ cười thầm, đột nhiên cười lớn, nhào tới bên cạnh cung nữ, ôm cổ cô cung nữ kia: “Cám ơn trời đất! Cám ơn trời đất!” Âm thanh lúng búng, bộ dạng điên khùng.
“Đúng vậy, cám ơn trời đất! Cám ơn trời đất!” Cung nữ kia thấy Khinh Tuyết nhại lại cũng nhắc lại theo, cười rất tươi.
Cung nữ này, là Lưu công công đưa tới, dáng vẻ rất nhanh nhẹn, hầu hạ nàng cũng tử tế, tên là Xuân nhi.
Nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bây giờ nàng thật sự không dám tin tưởng bất cứ kẻ nào một cách dễ dàng.
Bởi vì cái giá nàng đã phải trả thật sự quá đắt.
“Vô lễ, nô tỳ mà dám bá vai bá cổ chủ nhân, không biết lớn nhỏ!” Đột nhiên, một giọng nói nghiêm khắc vang lên sau lưng nàng.
Khinh Tuyết quay đầu nhìn lại, rốt cục người cần đến cũng đến rồi. Suy đoán của nàng không lầm, cô ta đã đến.
Hoa Phi mặc bộ cung phục màu đỏ lộng lẫy, viền vàng thêu chỉ bạc, thật phù hợp với phong thái hào phóng của cô ta, khí chất cao quí, trên búi tóc chải bới cầu kỳ là trâm hoa có tua gắn ngọc trai, cài tóc hình con bướm bằng vàng gắn mã não, thể hiện cung cách quí phái phi thường, đi kèm với một vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Đi sau cô ta, là Linh Phi với bạch y phiêu dật thoát tục, mặt trái xoan, mắt long lanh rất linh lợi.
Nhìn thoáng qua đúng là mười phần đáng yêu, nhưng đôi mắt nhuốm bụi trần kia, sao xứng đáng với vẻ đáng yêu đó chứ?
Khinh Tuyết ngó lơ.
Xem ra, hai người này đến là để nghiệm chứng xem nàng có điên thật hay không đây.
Xuân nhi bị Hoa Phi quát một câu, hoảng sợ quỳ sụp xuống: “Nô tỳ biết sai rồi! Nô tỳ biết sai rồi, cầu Hoa Phi nương nương thứ tội!”
Khinh Tuyết thấy thế trợn mắt, nhìn với vẻ sửng sốt rồi đột nhiên “Oa” một tiếng khóc rống lên: “Sợ… Sợ…”
Hoa Phi thấy vậy, quát Xuân nhi: “Lui ra đi! Không có lệnh của bản cung, bất cứ kẻ nào cũng không được phép tới gần!” Lúc này cô ta không rảnh đi trách phạt một cung nữ nhỏ nhoi.
“Đa tạ Hoa Phi nương nương tha mạng, nô tỳ lập tức lui ra!” Xuân nhi run rẩy nói, chạy như bay ra chỗ khác.
“Lâu Khinh Tuyết, ngươi không cần giả vờ, ngươi còn muốn đóng kịch gì nữa!” Linh Phi thấy Xuân nhi đã đi xa, quay đầu nhìn Lâu Khinh Tuyết, lớn tiếng quát.
Khinh Tuyết chỉ sững sờ nhìn Linh Phi, đôi mắt trong veo như thủy tinh nhìn cô ta chằm chằm một lúc lâu, sau đó khóc lớn: “Ta sợ… Ta sợ…”
“Ngươi còn giả vờ, Lâu Khinh Tuyết, ngươi thật giỏi diễn kịch đấy! Ngày hôm kia, không phải ngươi đã tự thú nhận rồi sao? Sao đến bây giờ vẫn giả vờ!” Linh Phi lớn tiếng quát, vẻ mặt trở nên căng thẳng.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Khinh Tuyết, lại nhìn Hoa Phi, dường như rất sợ Khinh Tuyết không nhận, thần sắc hơi hơi thay đổi.
Về phần Khinh Tuyết, chỉ ngơ ngác nhìn cô ta, nước mắt không ngừng tuôn rơi, lại thêm vài phần tò mò, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại “Ta sợ, ta sợ”. Dáng vẻ ngây ngốc đấy, không ai có thể nghĩ được là giả điên.
“Lâu Khinh Tuyết! Ngươi còn giả vờ!” Linh Phi nhìn dáng vẻ ngây ngô của nàng, nhào tới, giơ tay lên, định sẽ tát Khinh Tuyết một cái thật đau.
Khinh Tuyết cả kinh, cắm mặt vào giữa hai đầu gối, toàn thân không ngừng run rẩy: “Ta sợ… Ta sợ… Mẹ ơi… Mẹ ơi…”
Cái tát của Linh Phi đáp lên đầu Khinh Tuyết một cách gọn gàng, mái tóc dài vì thế mà rối tung.
Âm thanh cái tát cho thấy cái tát này rất mạnh.
Linh Phi xuống tay thật hung ác.
Khinh Tuyết cắn răng, không có chuyện gì mà nàng không kiềm chế được, cái tát này của Linh Phi, nàng nhất định sẽ hoàn trả gấp bội, không thế thì nàng không tên là Lâu Khinh Tuyết nữa.
Tai nàng ong lên vì bị tát, thật đau nhức.
Không quên giả điên, nàng khóc càng lớn hơn, hai tay ôm lấy đầu, khóc một cách mãnh liệt: “Đau quá… Đau quá… Mẫu thân con sợ…”
Về phần Linh Phi, càng nhìn bộ dạng Khinh Tuyết càng thấy phiền phức, căng thẳng đến mức không biết phải làm thế nào cho phải, cô ta tàn nhẫn quát to: “Lâu Khinh Tuyết, ngươi còn giả vờ, ngươi dám giả vờ với ta!”
Dứt lời cô ta liều mạng lay vai Khinh Tuyết. Năm ngón tay dùng sức cắm chặt vào bả vai Khinh Tuyết.
Dường như muốn lay cho Khinh Tuyết tỉnh táo lại.
Hoa Phi tao nhã đứng một bên, đưa mắt một vòng, cuối cùng cười lạnh: “Được đấy Linh Phi, người thôi trò vờ vịt đi phải là ngươi mới đúng, ta đã sớm biết ngươi sẽ không nhu thuận giúp ta như thế, quả nhiên, ngươi đúng là tâm tư kín đáo, kế mượn đao giết người này chỉ dùng được một lần, dùng đến lần thứ hai liền vô dụng, ngươi không biết sao? Dựa vào bản lĩnh đấy của ngươi mà muốn đấu với ta, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
“Ta không có, ta nói thật mà, ngày hôm kia, rõ ràng chính mồm cô ta nói với ta, cô ta không điên!” Linh Phi gào lên oan uổng, nếu lúc này còn thất thế, nhất định là vạn kiếp bất phục.
Mấy ngày nay cô ta đã cân nhắc rất nhiều lần, bản thân đã thất sủng, không có sự sủng ái của Hoàng thượng, sống trong hậu cung này thật mong manh như một miếng băng mỏng. Tuy lời Khinh Tuyết nói rất đáng để xem xét, nhưng cô ta từng bắt tay với Hoa Phi, hại Khinh Tuyết suýt thì mất mạng, theo cô ta suy luận, Lâu Khinh Tuyết sao có thể tha thứ cho cô ta chứ? Thế nên, trước mắt cô ta chỉ có một giải pháp duy nhất là lại hợp tác với Hoa Phi.
Nhưng cô ta thật sự không ngờ, Hoa Phi dĩ nhiên không tin tưởng cô ta.
“Thôi đi, Linh Phi, đừng biện hộ nữa, hôm qua, tất cả Thái y của Thái y viện đều đã chẩn mạch và khẳng định là bệnh của Lâu Khinh Tuyết không thể khỏi được, bản cung cũng đã sai người truyền vài Thái y tới hỏi chuyện, Thái y nào cũng nói mạch của Lâu Khinh Tuyết rối loạn mà dồn dập, không thể là giả điên, ngươi nói xem, chuyện đấy phải giải thích thế nào!” Hoa Phi cười lạnh, bầy ra một dáng vẻ cao cao tại thượng đầy ngạo nghễ.
“Ngươi cũng không chịu suy nghĩ một lần, với thân phận hiện tại của ngươi (tội phi), cho dù loại được ta thì ngươi có năng lực làm gì chứ? Ngươi cho là ngươi đã phạm sai lầm như thế rồi, Hoàng thượng vẫn sẽ trao ngôi vị Hoàng hậu cho ngươi sao? Ngươi thật là mơ tưởng hão huyền. Dám bầy trò hại ta, ngươi có bản lĩnh sao!” Hoa Phi dứt lời, hừ lạnh.
Những lời khinh miệt này, khiến Giang Uyển Nhu chấn động, nhãn thần tàn nhẫn, nhìn phía Hoa Phi: “Trữ Như Hoa, ta chỉ là nhất thời thất thế, ta có lòng hợp tác với ngươi, không ngờ lại gặp phải kết cục này, ngươi cho là ngươi có thể trở thành Hoàng hậu sao?!”
Giang Uyển Nhu nói xong hừ lạnh một tiếng: “Không có khả năng, Hoàng thượng sáng suốt thánh minh, nhất định sẽ nhìn ra người mới là nữ nhân tàn nhẫn nhất hậu cung, đến khi đó, ngươi cho là Hoàng thượng còn có thể tha thứ cho ngươi sao?”
“Không bao giờ có ngày đó. Hoàng thượng sẽ không biết ngươi là do ta giết, về chuyện Lâu Khinh Tuyết bị ta hạ độc làm mất trí, đêm hôm đó, Hoàng thượng đã trông thấy tận mắt, thế nên ngài sẽ không hoài nghi, tất cả những bí mật này, sẽ xuống mồ cùng ngươi!” Trữ Như Hoa nhếch môi cười, vô cùng đắc ý: “Giang Uyển Nhu, ngươi không nên chọc giận ta, cổ nhân có câu ‘gậy ông đập lưng ông’ đấy.”
Cô ta vừa nói vừa ném cho Giang Uyển Nhu những ánh mắt sắc bén như đao.
Khinh Tuyết vẫn không ngừng khóc lóc, nàng không ngẩng đầu lên, chỉ không ngừng run rẩy và khóc lớn.
Nàng biết, giờ phút này, nửa phần sơ hở cũng không thể lộ ra, nếu không, chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Ngươi muốn làm gì?” Rốt cục Giang Uyển Nhu cũng nhận ra có chỗ bất thường, cô ta lui lại mấy bước, lưng đụng phải cây quế.
“Ta cũng không muốn làm đâu, nhưng chuyện này không thể truyền ra, không thể lọt vào tai Hoàng thượng, mà ta lại không biết làm thế nào mới có thể khiến một người sống giữ được bí mật, thế nên, ngươi chỉ có thể trở thành người chết!” Trữ Như Hoa lạnh lùng tàn nhẫn tuyên bố.
Cô ta đưa mắt cho hai cung nữ đi theo, hai cung nữ nhanh chóng tiến lên.
Giang Uyển Nhu cả kinh tái mặt, bấu chặt lấy thân cây quế, sau đó quát về phía Lâu Khinh Tuyết: “Lâu Khinh Tuyết, ta đã đem việc hợp tác với Hoa Phi *** hại ngươi viết thành một lá thư, giấu ở trong Linh Liên Cung, ngươi nhanh nói với Hoàng thượng đi tìm lá thư đó, có thế ngươi mới lấy lại được sự trong sạch! Phải nhanh, quyết không được để người của Hoa Phi tìm ra lá thư trước!”
Thanh âm của Linh Phi có chút run rẩy.
Từ đầu đến cuối, Khinh Tuyết làm như không nghe thấy gì, chỉ cúi đầu khóc lóc, toàn thân run run. Mặc kệ lời Linh Phi nói là thật hay là giả, nàng đều không cần.
Hơn nữa, không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy lời Linh Phi không được chân thật cho lắm?
Nếu đã không thể để người của Hoa Phi biết, tại sao còn lớn tiếng rêu rao đến thế.
Theo nàng suy luận, Linh Phi là muốn dùng một cơ hội cuối cùng, khiến nàng bại lộ chuyện giả điên. Chỉ sợ là Linh Phi phải thất vọng rồi.
Nàng cúi mặt, cứng rắn làm ngơ.
Linh Phi, Hoa Phi, hôm nay các ngươi sẽ không thoát đâu.
“Lâu Khinh Tuyết, Lâu Khinh Tuyết, ta hiểu rồi… Cuối cùng ta hiểu rồi, thì ra là ngươi cố ý muốn hại ta, ngươi cố ý để ta đi mật báo với Hoa Phi, khiến Hoa Phi cho rằng ta muốn lừa cô ta, dùng kế mượn đao giết người tới giết ngươi! Thì ra ngày ấy, ngươi cũng không thật sự muốn hợp tác với ta.” Linh Phi bất tri bất giác quát lên, trong giọng nói tràn ngập sự sợ hãi, tràn ngập sự bất lực.
Khinh Tuyết chỉ thầm cười lạnh, không ngẩng đầu, nàng đang chờ nhân vật chính lên sàn.
Quả nhiên, một tiếng quát lạnh lùng tàn nhẫn vang lên: “Tiện nhân!”
Thanh âm uy chấn hữu lực, lại băng tàn lãnh khốc.
Rốt cục Khinh Tuyết ngẩng mặt, khuôn mặt như hoa lê sau mưa, khuynh thành tuyệt mỹ, nàng cười nhạt, nhẹ như một làn gió lướt qua. Nàng nhìn Hoa Phi, cười: “Hoa Phi nương nương.”
Trong phút chốc, sắc mặt Hoa Phi tái dại, toàn thân không ngừng run rẩy, rốt cục chậm rãi quỳ xuống trước mặt Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng thượng, tại sao ngài lại tới đây?!”
“Tới thì sao, ngươi không hy vọng trẫm tới sao? Nhất định là ngươi hy vọng giờ phút này trẫm đang thượng triều, nhưng nếu trẫm không đến, làm sao có thể chứng kiến một màn đặc sắc này chứ!” Hách Liên Bá Thiên quát lạnh, hắn thật không ngờ, từ trước tới giờ, hắn coi trọng nhất là Trữ Như Hoa, không hay biết rằng cô ta thật sự là một nữ nhân giỏi giấu giếm, bản chất thật sự là vô tình tàn nhẫn.
Vẻ thất vọng tràn ngập khuôn mặt hắn, hắn chẳng thèm nhìn đến cô ta lấy một lần.
“Hoàng thượng, thần thiếp biết tội!” Hoa Phi nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói thế, nhất thời rõ ràng tất cả, cúi đầu, bộ dạng vô lực.
Tất cả đã tan biến, tất cả đã tan biến.
Vào giờ phút này, cô ta hoàn toàn trắng tay.
Cô ta quay đầu nhìn Lâu Khinh Tuyết: “Ngươi thật sự giả điên?” Một câu đấy, cô ta nghiến răng nghiến lợi phun qua kẽ răng, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống Khinh Tuyết ngay lập tức.
Cô ta càng phẫn hận, nụ cười trên môi Khinh Tuyết càng quyến rũ.
Nàng nheo mắt, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bị rối.
“Ha ha, ta nói rồi, cô ta giả điên, ngươi còn cố tình không tin, Trữ Như Hoa, đây là kết cục cho sự đa nghi của ngươi, ha ha, còn muốn giết ta, chúng ta cùng xuống địa ngục thôi!” Linh Phi cười lớn quát, không giống đang chế nhạo, giống như đang tuyệt vọng thì đúng hơn.
Vừa rồi thiếu chút nữa thì Linh Phi bị Hoa Phi giết người diệt khẩu, thân là tiểu thư lá ngọc cành vàng, sống trong an nhàn sung sướng từ nhỏ, cô ta nào đã gặp phải tình huống sinh tử đáng sợ như vậy bây giờ, nhất thời trở nên hơi bất bình thường.
Cho dù là lần trước bị tống vào bạo thất, cô ta cũng không thế này, vì lúc đó chưa phải cận kề cái chết, nhưng vừa rồi, cô ta thật sự rất sợ hãi.
Hoa Phi yên lặng nhìn Khinh Tuyết.
Về phần Khinh Tuyết, nàng nhìn Linh Phi và Hoa Phi, nhếch môi cười: “Hoa Phi, ngươi không cần hận ta, ngươi cũng không có quyền hận ta, tất cả chuyện này, đều là ngươi tự tìm lấy, ta chỉ ăn miếng trả miếng thôi, huống hồ, ngươi dùng gian kế *** hại ta, ta chỉ muốn lấy lại sự trong sạch cho bản thân thôi.”
“Lâu Khinh Tuyết, ta đã quá coi thường ngươi!” Thật lâu sau, Trữ Như Hoa mới cứng rắn phun ra một câu.
Khinh Tuyết chỉ cười nhạt, không bình luận gì.
Hoa Phi quay sang phía Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng thượng… Hoàng thượng, ngài phải tin tưởng thần thiếp, thần thiếp là bị ép buộc phải làm thế, ngày đó, vốn là Lâu Khinh Tuyết muốn *** hại thần thiếp trước, nếu không phải thần thiếp thu được tin tức, dùng chiêu ‘gậy ông đập lưng ông’ với cô ta, thì người bị hại chính là thần thiếp.”
“Như Hoa, đã là lúc này rồi, ngươi vẫn vọng tưởng muốn biện hộ sao? Hẳn ngươi cũng biết cái gì gọi là ‘mắt thấy là thật, tai nghe là chứng (cứ)’, ngươi cho là trẫm không chứng kiến từ đầu đến cuối, muốn lừa trẫm đúng không, vậy thì trẫm nói cho ngươi nghe, trẫm chứng kiến tận mắt, nghe thấy tận tai từ đầu đến cuối!” Hách Liên Bá Thiên lạnh lùng khẳng định.
Trữ Như Hoa, cô ta cũng dám lừa gạt hắn, lại thêm bản chất ác độc, hắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
“Hẳn là ngươi biết rõ, trẫm hận nhất là bị kẻ khác lừa gạt, còn có hậu cung chia phe hại nhau, ngươi dĩ nhiên phạm cả hai tội! Hơn nữa ngươi quá độc ác, coi mạng người như cỏ rác!”Hách Liên Bá Thiên chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói.
“Hoàng thượng…” Hoa Phi nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói thế, nhất thời chỉ thấy đất trời sụp đổ, trong lòng rõ ràng, bản thân đã bị đặt dấu chấm hết.
Chỉ một khoảnh khắc, trời đất thay đổi.
“Người đâu, đêm Trữ Như Hoa và Giang Uyển Nhu nhốt vào lãnh cung, trọn đời không được ra ngoài!” Hách Liên Bá Thiên quát, ngữ khí nặng nề, không liếc mắt đến cả hai lấy một lần.
Nữ nhân thế, hắn không thể hiểu nổi vì cớ gì trước đây lại cảm thấy cả hai không tồi.
“Hoàng thượng! Thần thiếp có tội, nhưng Lâu Khinh Tuyết cũng không phải con người đơn giản, tâm địa cô ta rất rắn rết, cô ta là loại nữ nhân âm mưu quỷ kế!” Trữ Như Hoa khóc lóc tố cáo.
Khinh Tuyết chỉ thản nhiên nhìn Hoa Phi, cười nhạt, đã đến nước này rồi, cô ta vẫn vọng tưởng nhiều lời, có tác dụng sao?
Trữ Như Hoa lại đột nhiên nhìn Khinh Tuyết, ánh mắt ác ý, lại giống như mấy phần đắc ý, cô ta đột nhiên cười: “Lâu Khinh Tuyết, ngươi cho là như thế này là đủ để loại bỏ ta sao?”
Trữ Như Hoa dứt lời, quay sang phía Hách Liên Bá Thiên: “Hoàng thượng, cho dù ngài không nể tình thần thiếp tận tâm hầu hạ ngài đã nhiều năm, ít nhất ngài cũng nên nể tình huynh trưởng thiếp đã vì Nhật Liệt Quốc mà hy sinh tính mạng! Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài đã quên, khi ca ca thiếp lâm chung, Hoàng thượng đã đáp ứng tâm nguyện gì của huynh ấy? Hoàng thượng …”
Cô ta nỉ non đau khổ, tràn đầy tình cảm.
Hách Liên Bá Thiên nghe thế, rốt cục cũng nhìn đến cô ta một cái.
Trữ Như Hoa, có lẽ cô ta là người xấu, nhưng cô ta lại có một huynh trưởng tốt.
Ba năm trước, Trữ Như Viêm hộ tống hắn ra ngoài chinh chiến, là vì cứu hắn, đỡ hộ hắn một đao, rốt cục hy sinh.
Hắn vẫn còn nhớ, lưỡi đao cắm thẳng vào ngực Trữ Như Viêm, máu tuôn như suối, nháy mắt đã nhuộm đỏ chiến bào.
Miệng vết thương trên ngực Trữ Như Viêm không ngừng ộc máu.
Lau thế nào cũng không cầm được.
Nhưng Trữ Như Viêm vẫn cắn răng, nói cho hết tâm nguyện mới trút hơi thở cuối cùng, Trữ Như Viêm muốn hắn chiếu cố muội muội của Trữ Như Viêm thật tốt.
Tâm nguyện đó, hắn làm sao có thể không đáp ứng chứ.
Hắn vẫn nhớ, lúc ấy, hắn nắm hai bàn tay đầy máu của Trữ Như Viêm, trịnh trọng gật đầu: “Trẫm nhất định sẽ chiếu cố Như Hoa thật tốt, khanh yên tâm đi!”
Vừa nói dứt lời, Trữ Như Viêm đã nhắm mắt xuôi tay.
Lòng Hách Liên Bá Thiên trùng xuống.
Trữ Như Viêm đã cùng hắn đang vào sinh ra tử nhiều năm, hai người đã không phải quan hệ quân thần từ lâu, đã coi nhau là huynh đệ tốt đồng sinh cộng tử từ sớm!
Hắn nhắm mắt, chuyện năm đấy như hiện ra trước mắt một lần nữa, hắn làm sao có thể khiến Trữ Như Viêm chết không nhắm mắt chứ!
Mở mắt, hắn quát: “Đem Trữ Như Hoa giam lỏng trong Hoa Ngọc Cung, ngày đêm canh giữ, không có lệnh của trẫm không được ra khỏi Hoa Ngọc Cung nửa bước!”
“Đa tạ Hoàng thượng, đa tạ Hoàng thượng!” Trữ Như Hoa nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói thế, dập đầu quỳ sụp xuống, khóc như vận may rơi xuống đầu.
Hách Liên Bá Thiên nói xong thì quay người, nhìn Khinh Tuyết.
Hắn từng nói, sẽ cho nàng công bằng, riêng quyết định này, hắn biết, nhất định sẽ làm nàng thất vọng.
Nhưng hắn chỉ có thể làm thế.
Hắn nợ Trữ Như Viêm một mạng, thế nên, hắn phải hoàn thành tâm nguyện của Trữ Như Viêm.
Khinh Tuyết không nói gì thêm.
Thời điểm Trữ Như Hoa cười đắc ý, rồi lúc cô ta nỉ non, nàng đã dự đoán được sẽ có kết cục này. Nàng chỉ không biết, rốt cục thì ca ca của Trữ Như Hoa là người thế nào, lại có thể khiến Hách Liên Bá Thiên đổi ý.
Nhưng mặc kệ thế nào, cho dù bất mãn, nàng vẫn không biểu hiện ra ngoài.
Biểu tình trên mặt Hách Liên Bá Thiên nói cho nàng hay, quyết định này của hắn sẽ không thay đổi.
Thế nên nàng không muốn phí lời. Muốn giết một người còn nhiều cách lắm, không nhất định phải dựa vào thánh chỉ để giết.
Trữ Như Hoa nay đã thất thế, dù có một ca ca có thể bảo lãnh cho cô ta không bị tống vào lãnh cung, thì cũng có tác dụng gì nữa chứ? Một phi tử thất thế, còn biết trông cậy vào đâu nữa đây?
Khinh Tuyết cười, nàng sẽ không buông tha cho cô ta, nàng không biết Trữ Như Hoa còn lá chắn gì không, thế nên nàng không thể mạo hiểm, ngẫm kỹ cũng thật nực cười, cũng chính Trữ Như Hoa đã dậy cho nàng bài học, làm người nếu không đủ tàn nhẫn, chính là tự hại bản thân. Nàng không thể để Trữ Như Hoa có cơ hội làm lại.
Hơn nữa, nàng phải rửa hận cho đứa con chưa chào đời!
Lòng nàng trào dâng sự hận thù.
Nhưng nàng vẫn bầy ra dáng vẻ vô cùng ôn nhu thiện lương, khẽ mỉm cười, nhìn thái độ muốn giải thích của Hách Liên Bá Thiên, nàng chỉ nói: “Hoàng thượng có quyết định thế nào, thần thiếp cũng không có ý kiến!”
Nàng biết hắn khó xử, đã vậy nàng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.
Linh Phi không cam lòng, lớn tiếng gào: “Hoàng thượng, là bởi vì cô ta có một ca ca, thế nên ngài bỏ qua cho cô ta sao, vậy còn thần thiếp? Nhiều nhất thì thần thiếp cũng chỉ là tòng phạm, cũng bị phán trọng tội sao? Hoàng thượng… Hoàng thượng…”
Hách Liên Bá Thiên ném cho cô ta ánh nhìn lạnh lẽo như băng hà phương Bắc: “Lần trước thả ngươi ra, trẫm đã cảnh cáo ngươi, bảo ngươi an phận thủ thường, không được mấy ngày, ngươi lại phạm vào tội này, trẫm chỉ tống ngươi vào lãnh cung mà chưa chém đầu, hẳn là ngươi nên cảm thấy may mắn mới phải!”
“Hoàng thượng… Hoàng thượng… Thần thiếp biết sai rồi, cầu Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng, thần thiếp làm như vậy, cũng chỉ bởi thần thiếp yêu người… Hoàng thượng… Lãnh cung kia là chỗ khiến người thường phát điên… Hoàng thượng…” Giang Uyển Nhu khóc đến tê tâm liệt phế.
Hách Liên Bá Thiên không hề nhìn đến cô ta. Chỉ xoay người.
“Chúng ta vào thôi!” Hắn nói với Khinh Tuyết, sau đó đi trước vào Hải Đường Cung.
Khinh Tuyết cười yếu ớt đi theo hắn.
Một cái quay đầu, ánh mắt nàng hiện rõ vẻ tàn nhẫn, băng hàn sắc bén, nhắm thẳng vào Hoa Phi, rồi nàng quay đầu ngay sau đó.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt đó, đã khiến Hoa Phi rùng mình vì sợ.
/110
|