Hoa trong ngự hoa viên vẫn đẹp rực rỡ như ngày nào.
Khinh Tuyết tản bộ chầm chậm giữa các khóm hoa, chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, cẩm y ngọc thực, quyền lực to lớn, mỗi ngày thản nhiên ngắm hoa, không thể nghĩ ra, nàng lại có cơ hội được hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Nhưng đây cũng không phải cuộc sống mà nàng muốn, cuộc sống như vậy, quá mức hư ảo, khiến nàng chẳng có nổi chút cảm giác an toàn nào, không bằng hạnh phúc của cuộc sống rau dưa đạm bạc, áo vải quần thô.
Hơn nữa, áp lực trong lòng cũng quá nặng, khiến nàng nhiều lúc như hô hấp không thông.
Mà Hách Liên Bá Thiên, chung quy cũng chẳng phải người lương thiện nhân từ gì.
Nhớ tới nam nhân kia là nhớ tới đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, khiến người khác chẳng thể nhìn ra điều gì, hắn rất khó lường, hơn nữa hắn lại có vẻ quan tâm với quá khứ của nàng, khiến nàng không biết phải làm thế nào cho phải.
Thở dài một tiếng nặng nề.
Chợt sau lưng nàng truyền đến một giọng nói trêu tức: “Nữ nhân thở dài không tốt đâu, sẽ chóng già .”
Khinh Tuyết nhìn theo hướng phát ra giọng nói kia, thấy một nam nhân mặc áo tím đang cười, cặp mắt hoa đào hơi nheo lại, lại giống như đang mỉm cười, đẹp một cách tinh xảo.
Namnhân này, có sự quyến rũ hài hòa cùng sự duyên dáng bẩm sinh, nhưng không bị ẻo lả nữ tính chút nào.
Khinh Tuyết cũng không có ý định để ý tới hắn, nam nhân như vậy, đụng phải hắn tất là không phải chuyện tốt lành, hơn nữa, nàng cũng cũng không có ý định dính dáng với bất kì kẻ nào khác.
Thân là phi tử, chỉ đi gần nam nhân khác cũng đủ để rước lấy phiền toái vào người rồi.
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi sau đó bước về phía ngược lại.
Nam tử nhìn gương mặt khuynh thành trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, cực kỳ ngạc nhiên, từ trước tới giờ, nữ nhân thấy hắn, đều bị hấp dẫn ngay lập tức, nàng lại hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, tuy trong mắt có vài phần kinh diễm, nhưng chỉ chợt lóe như sao băng.
Hắn thực sự cảm thấy bị đả kích, vì thế hô lớn một tiếng rồi đi theo, còn cố ý càng lúc càng hô to: “Tuyết Phi nương nương… Tuyết Phi nương nương xin dừng bước…”
Nàng không muốn trêu vào hắn, nhưng hắn lại muốn trêu vào nàng!
Nam tử kia phi thường vừa lòng nhìn nàng tái mặt quay đầu: “Không biết các hạ là người phương nào, gọi bản cung có chuyện gì vậy?” Nàng nhẹ giọng hỏi, có chút nghiến răng nghiến lợi.
Nam nhân này, quyết là hắn đang cố ý .
Nhìn hắn nở nụ cười phơi phới, Khinh Tuyết có chút tức giận.
“Haizzz, vẫn nghe nói cống nữ Lâu Khinh Tuyết mà Tề Dương Quốc tiến cống đến, có dáng dấp Tây Thi, dung mạo Bao Tự, lúc này trông thấy, quả nhiên là không giống bình thường, thật sự là dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành a… Ngay cả đang giận dữ, cũng mê người như vậy…” Hắn nói bóng nói gió.
Hắn muốn nhìn một chút, xem xem, nữ nhân này, là kiểu mỹ nhân đần độn hay thông minh.
Khinh Tuyết nhìn cặp mắt hoa đào tràn đầy sự gian trá giảo hoạt của hắn, khẽ nở nụ cười, không thèm để ý tới lời hắn nói, thướt tha xoay người lại, tà váy xoay tròn như một đóa hoa.
Tiếp tục đi về phía trước.
Nàng sao có thể không nghe ra ý tứ của hắn chứ?
Nghe qua thì đúng là hắn tán dương mỹ mạo của nàng, nhưng trên thực tế, hắn ví von nàng với Tây Thi, Bao Tự linh tinh, còn nói nàng là khuynh quốc khuynh thành, chẳng lẽ không phải ám chỉ nàng là loại hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân sao!
Rốt cục nam nhân này là ai, có thể lớn mật như thế, dám công khai khiêu khích nàng.
Hắn mặc trường bào màu tím, thêu hình bàn long, thoạt nhìn, chắc cũng là Vương gia gì đó, dù sao đi nữa, ám hiệu hình rồng, cũng chỉ có thành viên của Hoàng gia mới dám dùng.
“Tại sao ngươi không thèm để ý ta?”Nam nhân kia cảm thấy có chút thất bại, Lâu Khinh Tuyết này, thật khiến hắn phải tìm tòi nghiên cứu, nàng dĩ nhiên không thèm trả lời hắn.
Khiến hắn có chút không kiềm chế được.
Khinh Tuyết nở nụ cười, nhưng chân lại bước nhanh hơn.
“Thật không lễ phép!” Hắn lại hô to một câu.
Lúc này Khinh Tuyết mới quay đầu: “Vương gia nói lời đó thật khiến ta không hiểu, là ai không lễ phép ở đây? Ta đã nhã nhặn hỏi Vương gia là người phương nào, tìm ta có chuyện gì, Vương gia không những không trả lời còn nói lời bóng gió không hay, ta đã không muốn truy cứu, Vương gia còn muốn như thế nào nữa?”
Nàng nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Đôi mắt trong trẻo đẹp như ngọc trừng lên nhìn nam nhân kia với vẻ giận dữ, thấy mặt hắn hết trắng lại xanh, rồi sau đó hóa thành một trận cười tiêu sái.
“Tuyết Phi nương nương chẳng những mỹ mạo, còn là giai nhân tài trí song toàn a!” Hắn khen: “Nhưng nếu nương nương đã biết ta là Bát Vương gia, vì sao còn cố hỏi chứ?”
Khinh Tuyết cười, đã dự đoán được hắn sẽ hỏi thế, vì thế cười yếu ớt: “Thiên tử phi long vu thiên, mặc tử sam bàn long, trừ bỏ Vương gia, còn ai vào đây được nữa? Nhưng Khinh Tuyết không biết ngài là vị Vương gia nào.”
Nam tử nghe thế liền ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: “Ta chính là đương kim Bát Vương gia Hách Liên Tần Thiên, nghe nói nương nương tuyệt sắc chi tư, cố ý đến xem.”
Khinh Tuyết cười: “Thì ra là Bát Vương gia a! Khinh Tuyết có lễ .”
“Ngươi không sợ hãi ngạc nhiên sao?” Hách Liên Tần Thiên hỏi.
Khinh Tuyết sửng sốt, cực kỳ khó hiểu: “Chẳng lẽ ta phải kinh ngạc sao?” Chẳng lẽ thân phận Bát Vương gia có điều gì đặc biệt ư?
“Ngươi chưa từng nghe nói về bổn vương?” Hách Liên Tần Thiên lại hỏi một câu.
“Không biết, Vương gia có giai thoại truyền kỳ gì sao?” Khinh Tuyết lắc lắc đầu, đối với chuyện của Nhật Liệt Quốc, nàng biết rất ít, quả thật là không biết Bát Vương gia này có giai thoại truyền kỳ gì. Bất quá nhìn diện mạo hắn thế này, hẳn là có liên quan tới ngoại hình hại nước hại dân kia.
Gương mặt đào hoa này, chỉ sợ là đã lăng nhăng không ít.
“Ha ha… Không… Không có gì!” Hách Liên Tần Thiên cười nói. Nàng không biết, hắn đương nhiên cũng không chủ động nói ra, uhm, không biết cũng tốt, ít nhất sẽ không khiến nàng bị dọa đến bỏ chạy.
“Không có chuyện gì thì ta đi trước .” Bất luận như thế nào, Khinh Tuyết cũng không có ý định dính dáng tới nam nhân này nhiều, đối với nàng mà nói, nam nhân này rất nguy hiểm.
“Tuyết Phi nương nương xin cứ tự nhiên.” Hách Liên Tần Thiên đáp.
Khinh Tuyết cười, rồi sau đó xoay người rời đi.
Khinh Tuyết tản bộ chầm chậm giữa các khóm hoa, chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, cẩm y ngọc thực, quyền lực to lớn, mỗi ngày thản nhiên ngắm hoa, không thể nghĩ ra, nàng lại có cơ hội được hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Nhưng đây cũng không phải cuộc sống mà nàng muốn, cuộc sống như vậy, quá mức hư ảo, khiến nàng chẳng có nổi chút cảm giác an toàn nào, không bằng hạnh phúc của cuộc sống rau dưa đạm bạc, áo vải quần thô.
Hơn nữa, áp lực trong lòng cũng quá nặng, khiến nàng nhiều lúc như hô hấp không thông.
Mà Hách Liên Bá Thiên, chung quy cũng chẳng phải người lương thiện nhân từ gì.
Nhớ tới nam nhân kia là nhớ tới đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, khiến người khác chẳng thể nhìn ra điều gì, hắn rất khó lường, hơn nữa hắn lại có vẻ quan tâm với quá khứ của nàng, khiến nàng không biết phải làm thế nào cho phải.
Thở dài một tiếng nặng nề.
Chợt sau lưng nàng truyền đến một giọng nói trêu tức: “Nữ nhân thở dài không tốt đâu, sẽ chóng già .”
Khinh Tuyết nhìn theo hướng phát ra giọng nói kia, thấy một nam nhân mặc áo tím đang cười, cặp mắt hoa đào hơi nheo lại, lại giống như đang mỉm cười, đẹp một cách tinh xảo.
Namnhân này, có sự quyến rũ hài hòa cùng sự duyên dáng bẩm sinh, nhưng không bị ẻo lả nữ tính chút nào.
Khinh Tuyết cũng không có ý định để ý tới hắn, nam nhân như vậy, đụng phải hắn tất là không phải chuyện tốt lành, hơn nữa, nàng cũng cũng không có ý định dính dáng với bất kì kẻ nào khác.
Thân là phi tử, chỉ đi gần nam nhân khác cũng đủ để rước lấy phiền toái vào người rồi.
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi sau đó bước về phía ngược lại.
Nam tử nhìn gương mặt khuynh thành trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, cực kỳ ngạc nhiên, từ trước tới giờ, nữ nhân thấy hắn, đều bị hấp dẫn ngay lập tức, nàng lại hoàn toàn không có chút động tĩnh gì, tuy trong mắt có vài phần kinh diễm, nhưng chỉ chợt lóe như sao băng.
Hắn thực sự cảm thấy bị đả kích, vì thế hô lớn một tiếng rồi đi theo, còn cố ý càng lúc càng hô to: “Tuyết Phi nương nương… Tuyết Phi nương nương xin dừng bước…”
Nàng không muốn trêu vào hắn, nhưng hắn lại muốn trêu vào nàng!
Nam tử kia phi thường vừa lòng nhìn nàng tái mặt quay đầu: “Không biết các hạ là người phương nào, gọi bản cung có chuyện gì vậy?” Nàng nhẹ giọng hỏi, có chút nghiến răng nghiến lợi.
Nam nhân này, quyết là hắn đang cố ý .
Nhìn hắn nở nụ cười phơi phới, Khinh Tuyết có chút tức giận.
“Haizzz, vẫn nghe nói cống nữ Lâu Khinh Tuyết mà Tề Dương Quốc tiến cống đến, có dáng dấp Tây Thi, dung mạo Bao Tự, lúc này trông thấy, quả nhiên là không giống bình thường, thật sự là dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành a… Ngay cả đang giận dữ, cũng mê người như vậy…” Hắn nói bóng nói gió.
Hắn muốn nhìn một chút, xem xem, nữ nhân này, là kiểu mỹ nhân đần độn hay thông minh.
Khinh Tuyết nhìn cặp mắt hoa đào tràn đầy sự gian trá giảo hoạt của hắn, khẽ nở nụ cười, không thèm để ý tới lời hắn nói, thướt tha xoay người lại, tà váy xoay tròn như một đóa hoa.
Tiếp tục đi về phía trước.
Nàng sao có thể không nghe ra ý tứ của hắn chứ?
Nghe qua thì đúng là hắn tán dương mỹ mạo của nàng, nhưng trên thực tế, hắn ví von nàng với Tây Thi, Bao Tự linh tinh, còn nói nàng là khuynh quốc khuynh thành, chẳng lẽ không phải ám chỉ nàng là loại hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân sao!
Rốt cục nam nhân này là ai, có thể lớn mật như thế, dám công khai khiêu khích nàng.
Hắn mặc trường bào màu tím, thêu hình bàn long, thoạt nhìn, chắc cũng là Vương gia gì đó, dù sao đi nữa, ám hiệu hình rồng, cũng chỉ có thành viên của Hoàng gia mới dám dùng.
“Tại sao ngươi không thèm để ý ta?”Nam nhân kia cảm thấy có chút thất bại, Lâu Khinh Tuyết này, thật khiến hắn phải tìm tòi nghiên cứu, nàng dĩ nhiên không thèm trả lời hắn.
Khiến hắn có chút không kiềm chế được.
Khinh Tuyết nở nụ cười, nhưng chân lại bước nhanh hơn.
“Thật không lễ phép!” Hắn lại hô to một câu.
Lúc này Khinh Tuyết mới quay đầu: “Vương gia nói lời đó thật khiến ta không hiểu, là ai không lễ phép ở đây? Ta đã nhã nhặn hỏi Vương gia là người phương nào, tìm ta có chuyện gì, Vương gia không những không trả lời còn nói lời bóng gió không hay, ta đã không muốn truy cứu, Vương gia còn muốn như thế nào nữa?”
Nàng nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Đôi mắt trong trẻo đẹp như ngọc trừng lên nhìn nam nhân kia với vẻ giận dữ, thấy mặt hắn hết trắng lại xanh, rồi sau đó hóa thành một trận cười tiêu sái.
“Tuyết Phi nương nương chẳng những mỹ mạo, còn là giai nhân tài trí song toàn a!” Hắn khen: “Nhưng nếu nương nương đã biết ta là Bát Vương gia, vì sao còn cố hỏi chứ?”
Khinh Tuyết cười, đã dự đoán được hắn sẽ hỏi thế, vì thế cười yếu ớt: “Thiên tử phi long vu thiên, mặc tử sam bàn long, trừ bỏ Vương gia, còn ai vào đây được nữa? Nhưng Khinh Tuyết không biết ngài là vị Vương gia nào.”
Nam tử nghe thế liền ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: “Ta chính là đương kim Bát Vương gia Hách Liên Tần Thiên, nghe nói nương nương tuyệt sắc chi tư, cố ý đến xem.”
Khinh Tuyết cười: “Thì ra là Bát Vương gia a! Khinh Tuyết có lễ .”
“Ngươi không sợ hãi ngạc nhiên sao?” Hách Liên Tần Thiên hỏi.
Khinh Tuyết sửng sốt, cực kỳ khó hiểu: “Chẳng lẽ ta phải kinh ngạc sao?” Chẳng lẽ thân phận Bát Vương gia có điều gì đặc biệt ư?
“Ngươi chưa từng nghe nói về bổn vương?” Hách Liên Tần Thiên lại hỏi một câu.
“Không biết, Vương gia có giai thoại truyền kỳ gì sao?” Khinh Tuyết lắc lắc đầu, đối với chuyện của Nhật Liệt Quốc, nàng biết rất ít, quả thật là không biết Bát Vương gia này có giai thoại truyền kỳ gì. Bất quá nhìn diện mạo hắn thế này, hẳn là có liên quan tới ngoại hình hại nước hại dân kia.
Gương mặt đào hoa này, chỉ sợ là đã lăng nhăng không ít.
“Ha ha… Không… Không có gì!” Hách Liên Tần Thiên cười nói. Nàng không biết, hắn đương nhiên cũng không chủ động nói ra, uhm, không biết cũng tốt, ít nhất sẽ không khiến nàng bị dọa đến bỏ chạy.
“Không có chuyện gì thì ta đi trước .” Bất luận như thế nào, Khinh Tuyết cũng không có ý định dính dáng tới nam nhân này nhiều, đối với nàng mà nói, nam nhân này rất nguy hiểm.
“Tuyết Phi nương nương xin cứ tự nhiên.” Hách Liên Tần Thiên đáp.
Khinh Tuyết cười, rồi sau đó xoay người rời đi.
/110
|