Sau khung cửa sổ, hoa hải đường đang kỳ nở rộ, trước khung cửa sổ, mỹ nhân tuyệt sắc khiến hoa cũng hổ thẹn không bằng.
Mái tóc đen dài của nàng như một tấm lụa màu mực, mềm mại sáng bóng, dưới thái dương sáng lạn, ánh lên rực rỡ, gương mặt trắng nõn, đôi mắt long lanh, nhãn thần trong suốt, như thi như họa, vô cùng quyến rũ.
Đôi môi anh đào khẽ mím lại.
Nàng nghiêng người dựa vào cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt, cầm một quyển thi thư bìa vàng, chỉ đọc trong im lặng.
Hành động đó, nếu để người bình thường làm, sẽ chỉ cảm thấy nặng mùi sách vở.
Nhưng khi đổi lại là nàng, không toát lên chút mùi sách vở nào, chỉ toát lên sự quyến rũ phong tình.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, khẽ lướt qua người nàng như những sợi tơ vô hình, chậm rãi bay lên, khiến nàng càng thêm động lòng người.
Nam tử kia chỉ đứng xa xa, lẳng lặng ngắm, càng ngắm càng như mất hồn.
Khinh Tuyết cảm thấy có người nhìn mình, vì thế quay đầu, nhìn lại, chỉ thấy xa xa, dường như có một bóng người áo xanh, xa đến nỗi chẳng thế thấy rõ, đến nỗi chẳng thể nhìn ra là ai.
Nhưng, Khinh Tuyết lại rất rõ ràng hắn là ai.
Hách Liên Trường Phong.
Lòng nàng thầm kiên định.
Bởi vì hơi thở của hắn như đang bảng lảng quanh đây.
Tuy hắn là hậu cung thị vệ trưởng, nhưng tẩm cung của nữ quyến, bình thường hắn cũng không được bước vào, chỉ có thể đứng canh ở cửa. Hơn nữa còn những lời Hách Liên Bá Thiên từng nói hôm đó, đã khiến hắn phải thêm phần kiêng dè.
Nhưng trong lòng hắn, lại không gạt được nỗi nhớ, sự lo lắng dành cho nàng, thế nên, hắn kìm lòng không được đến gần nàng nhất có thể, ngắm nàng an tĩnh lạnh nhạt dựa vào cửa sổ đọc sách, trong lòng hắn, đã thấy thỏa mãn.
Hai người bọn họ, chung quy vẫn không bước đi trên cùng một con đường.
Chung quy là sẽ không có kết quả.
Nhưng, có thể nhìn thấy nàng mỗi ngày, hắn liền thỏa mãn.
Tuy chỉ là ngắm nhìn mơ hồ từ xa, nhưng hắn cũng đã thấy mãn nguyện.
Khinh Tuyết nhìn bóng lưng cương nghị màu xanh, nhất thời trong lòng tràn đầy cảm động, người này, là người duy nhất tại Nhật Liệt Quốc mà nàng cảm thấy đối xử chân thành với nàng.
Nam nhân kia, chính trực cương nghị.
Hai ngày trước, nếu không phải hắn, chỉ sợ nàng đã thành một linh hồn dưới đáy Ngọc Hà Hồ lạnh lẽo.
Hắn đối với nàng quá nặng ân tình, thế nên, nàng sẽ yên lặng, để hắn làm vị thần bảo vệ. Nhớ tới giấc mộng kia, lòng nàng thầm cảm thán.
Nàng cũng nhìn ra được, hắn có tình cảm với nàng.
Bất quá, bọn họ không có khả năng.
Nếu bằng không, có thể trao gửi cả đời cho nam nhân như thế, tất là hạnh phúc.
Nàng thầm than thở, chung quy, nàng không phải người có phúc.
Khinh Tuyết cúi đầu, không nhìn hắn nữa.
Cuốn sách trong tay, nhưng chẳng có chữ nào vào đầu.
Sách là vật của thánh hiền, khi đọc sách, nhất định phải tĩnh tâm tập trung tinh thần, nếu bằng không, chi là khinh nhờn thánh hiền.
Nàng cố gắng để không nghĩ đến hắn nữa.
Nàng tới nơi này, chỉ có một mục đích, dùng bản thân để báo thù cho mẫu thân.
Chẳng nên gieo một hy vọng mãi mãi không thành cho hắn.
Nam nhân kia, không nên dính dáng với nàng, nếu có liên quan, không chỉ hại đến bản thân nàng, sẽ hại đến cả hắn.
Nàng không thể làm vậy.
Khinh Tuyết không nhìn nữa, chỉ cúi đầu, tiếp tục dụng tâm đọc sách.
Về phần Hách Liên Trường Phong, nhìn nàng ngẩng liếc mắt đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu nhanh chóng, đối với hắn hoàn toàn coi thường, trong lòng có chút khó chịu, hắn cúi đầu, không muốn nghĩ nữa.
Nhưng trong lòng, lại vẫn nhớ thương dung nhan diễm lệ kia.
Người đẹp kiều diễm ấy, như tiên nữ lạc bước nơi trần thế, đôi mắt nàng, trong suốt mà như ẩn chứa nỗi đau thương không lời.
Hắn nghĩ, chắc là hắn trúng tà của nàng rồi, một kiếp này, chỉ sợ không thể thoát ra.
Hắn không phải người giàu tình cảm, khi đã nhận định, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Hắn cảm giác được, nàng có một quá khứ phức tạp, một quá khứ với rất nhiều chuyện đã từng xảy ra. Bởi vì khi chỉ còn một mình, nhãn thần của nàng, luôn đau khổ một cách rất vô thức.
Hắn muốn nghe nàng kể về quá khứ, lại sợ nghe xong, sẽ lún sâu hơn.
Bất quá, hắn nghĩ, mặc kệ như thế nào, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
Đó không chỉ là trách nhiệm của hắn, còn là sự ích kỉ của hắn.
Là sự ích kỉ duy nhất suốt một đời này của hắn.
Trường kiếm trong tay, nhẹ nhàng vung lên, hắn khẽ bật người lên, trường kiếm trong tay vẽ ra những đường cong hoàn hảo như cầu vồng, quét ngang đâm thẳng, chiêu nào cũng dứt khoát dũng mãnh.
Chỉ thấy lá cây bay tán loạn, không ngừng khiêu vũ quanh hắn.
Nhưng hắn lại tiêu điều cô đọc.
Trường kiếm của hắn đâm tới, rồi lại thu về, khi cắm xuống đất, đã xuyên hết lá cây chung quanh. Võ công của hắn, là số một số hai ở Nhật Liệt Quốc này.
Nhưng hắn vẫn luôn kiên trì không ngừng luyện công, chỉ vì, trách nhiệm của hắn, là bảo hộ hoàng cung, muốn thế cần võ công cao cường.
Lần luyện kiếm này, trong lòng hắn thầm nghĩ vì muốn bảo hộ một người, thế nên, lại càng ra sức.
Mái tóc đen dài của nàng như một tấm lụa màu mực, mềm mại sáng bóng, dưới thái dương sáng lạn, ánh lên rực rỡ, gương mặt trắng nõn, đôi mắt long lanh, nhãn thần trong suốt, như thi như họa, vô cùng quyến rũ.
Đôi môi anh đào khẽ mím lại.
Nàng nghiêng người dựa vào cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt, cầm một quyển thi thư bìa vàng, chỉ đọc trong im lặng.
Hành động đó, nếu để người bình thường làm, sẽ chỉ cảm thấy nặng mùi sách vở.
Nhưng khi đổi lại là nàng, không toát lên chút mùi sách vở nào, chỉ toát lên sự quyến rũ phong tình.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, khẽ lướt qua người nàng như những sợi tơ vô hình, chậm rãi bay lên, khiến nàng càng thêm động lòng người.
Nam tử kia chỉ đứng xa xa, lẳng lặng ngắm, càng ngắm càng như mất hồn.
Khinh Tuyết cảm thấy có người nhìn mình, vì thế quay đầu, nhìn lại, chỉ thấy xa xa, dường như có một bóng người áo xanh, xa đến nỗi chẳng thế thấy rõ, đến nỗi chẳng thể nhìn ra là ai.
Nhưng, Khinh Tuyết lại rất rõ ràng hắn là ai.
Hách Liên Trường Phong.
Lòng nàng thầm kiên định.
Bởi vì hơi thở của hắn như đang bảng lảng quanh đây.
Tuy hắn là hậu cung thị vệ trưởng, nhưng tẩm cung của nữ quyến, bình thường hắn cũng không được bước vào, chỉ có thể đứng canh ở cửa. Hơn nữa còn những lời Hách Liên Bá Thiên từng nói hôm đó, đã khiến hắn phải thêm phần kiêng dè.
Nhưng trong lòng hắn, lại không gạt được nỗi nhớ, sự lo lắng dành cho nàng, thế nên, hắn kìm lòng không được đến gần nàng nhất có thể, ngắm nàng an tĩnh lạnh nhạt dựa vào cửa sổ đọc sách, trong lòng hắn, đã thấy thỏa mãn.
Hai người bọn họ, chung quy vẫn không bước đi trên cùng một con đường.
Chung quy là sẽ không có kết quả.
Nhưng, có thể nhìn thấy nàng mỗi ngày, hắn liền thỏa mãn.
Tuy chỉ là ngắm nhìn mơ hồ từ xa, nhưng hắn cũng đã thấy mãn nguyện.
Khinh Tuyết nhìn bóng lưng cương nghị màu xanh, nhất thời trong lòng tràn đầy cảm động, người này, là người duy nhất tại Nhật Liệt Quốc mà nàng cảm thấy đối xử chân thành với nàng.
Nam nhân kia, chính trực cương nghị.
Hai ngày trước, nếu không phải hắn, chỉ sợ nàng đã thành một linh hồn dưới đáy Ngọc Hà Hồ lạnh lẽo.
Hắn đối với nàng quá nặng ân tình, thế nên, nàng sẽ yên lặng, để hắn làm vị thần bảo vệ. Nhớ tới giấc mộng kia, lòng nàng thầm cảm thán.
Nàng cũng nhìn ra được, hắn có tình cảm với nàng.
Bất quá, bọn họ không có khả năng.
Nếu bằng không, có thể trao gửi cả đời cho nam nhân như thế, tất là hạnh phúc.
Nàng thầm than thở, chung quy, nàng không phải người có phúc.
Khinh Tuyết cúi đầu, không nhìn hắn nữa.
Cuốn sách trong tay, nhưng chẳng có chữ nào vào đầu.
Sách là vật của thánh hiền, khi đọc sách, nhất định phải tĩnh tâm tập trung tinh thần, nếu bằng không, chi là khinh nhờn thánh hiền.
Nàng cố gắng để không nghĩ đến hắn nữa.
Nàng tới nơi này, chỉ có một mục đích, dùng bản thân để báo thù cho mẫu thân.
Chẳng nên gieo một hy vọng mãi mãi không thành cho hắn.
Nam nhân kia, không nên dính dáng với nàng, nếu có liên quan, không chỉ hại đến bản thân nàng, sẽ hại đến cả hắn.
Nàng không thể làm vậy.
Khinh Tuyết không nhìn nữa, chỉ cúi đầu, tiếp tục dụng tâm đọc sách.
Về phần Hách Liên Trường Phong, nhìn nàng ngẩng liếc mắt đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu nhanh chóng, đối với hắn hoàn toàn coi thường, trong lòng có chút khó chịu, hắn cúi đầu, không muốn nghĩ nữa.
Nhưng trong lòng, lại vẫn nhớ thương dung nhan diễm lệ kia.
Người đẹp kiều diễm ấy, như tiên nữ lạc bước nơi trần thế, đôi mắt nàng, trong suốt mà như ẩn chứa nỗi đau thương không lời.
Hắn nghĩ, chắc là hắn trúng tà của nàng rồi, một kiếp này, chỉ sợ không thể thoát ra.
Hắn không phải người giàu tình cảm, khi đã nhận định, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Hắn cảm giác được, nàng có một quá khứ phức tạp, một quá khứ với rất nhiều chuyện đã từng xảy ra. Bởi vì khi chỉ còn một mình, nhãn thần của nàng, luôn đau khổ một cách rất vô thức.
Hắn muốn nghe nàng kể về quá khứ, lại sợ nghe xong, sẽ lún sâu hơn.
Bất quá, hắn nghĩ, mặc kệ như thế nào, hắn nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
Đó không chỉ là trách nhiệm của hắn, còn là sự ích kỉ của hắn.
Là sự ích kỉ duy nhất suốt một đời này của hắn.
Trường kiếm trong tay, nhẹ nhàng vung lên, hắn khẽ bật người lên, trường kiếm trong tay vẽ ra những đường cong hoàn hảo như cầu vồng, quét ngang đâm thẳng, chiêu nào cũng dứt khoát dũng mãnh.
Chỉ thấy lá cây bay tán loạn, không ngừng khiêu vũ quanh hắn.
Nhưng hắn lại tiêu điều cô đọc.
Trường kiếm của hắn đâm tới, rồi lại thu về, khi cắm xuống đất, đã xuyên hết lá cây chung quanh. Võ công của hắn, là số một số hai ở Nhật Liệt Quốc này.
Nhưng hắn vẫn luôn kiên trì không ngừng luyện công, chỉ vì, trách nhiệm của hắn, là bảo hộ hoàng cung, muốn thế cần võ công cao cường.
Lần luyện kiếm này, trong lòng hắn thầm nghĩ vì muốn bảo hộ một người, thế nên, lại càng ra sức.
/110
|