Tiễn bước Hoa Phi, Khinh Tuyết lại ngồi dựa cả người vào hành lang.
Nhìn một vườn trồng hoa hải đường, gương mặt khuynh thành chỉ thản nhiên lơ đãng, nhìn không ra là vui hay giận.
Nàng thích như thế, im lặng dựa vào một chỗ, tránh tầm mắt người khác, còn có thể nhìn thấu thế sự, nhìn thấu mỗi người.
Kỳ thật nếu trong lòng không ôm hận thù, nàng nghĩ, nàng sẽ sống thật vui vẻ.
Không biết đã trải qua bao nhiêu đau đớn, không còn bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào có thể làm nàng động lòng.
Trong nội tâm nàng, chỉ còn tối tăm, không có mưa… cũng chẳng có ánh mặt trời!
Đã rất lâu rồi, nàng không nhớ đến đêm hôm ấy.
Gương mặt kia cũng giống gương mặt của nàng, mỹ nhân nhan như hoa.
Nhưng chỉ là hồng nhan bạc mệnh.
Nàng nhỡ rất rõ, khi bóc hết tầng tầng lớp lớp vải băng mặt nhầy nhụa máu thịt, gương mặt mẫu thân đã chẳng còn nguyên vẹn.
Từng vết dao rạch, rạch sâu vào gương mặt đẹp như trăng rằm của mẫu thân, lại khắc vào trái tim nhỏ bé mới năm tuổi của Lâu Khinh Tuyết.
Nàng nhớ rõ, khi nàng kéo cánh tay từng rất đẹp, rất nuột nà của mẫu thân, kéo từ trong mỗi ngón tay một cây ngân châm rất dài, từng ngón từng ngón, đôi bàn tay từng họa lên những bông hoa đẹp vô ngần, đàn ra những giai điệu động lòng người, từng âu yếm nàng.
Mẫu thân đã không còn biết đau đớn là gì, bà đã vĩnh viễn nằm xuống, nhưng khi nàng rút từng cây ngân châm, nàng vẫn cảm nhận được một cách rõ ràng, khi bị cắm ngân châm vào đầu ngón tay, bà đã đau đớn thế nào.
Nỗi đau đó, cứ như vậy, chiếm cứ lòng nàng, như thể kí ức của nàng về mẫu thân chỉ có cảnh tượng bi thảm đớn đau đó.
Vốn dĩ, Hách Liên Bá Thiên muốn đến gặp nàng, khi mới đến, hắn đột nhiên muốn lẳng lặng đến bên nàng, vì thế đi tới một cách lặng lẽ, nhưng khi hắn đến bên nàng, nhìn nữ tử xinh đẹp yêu mị như hoa, ở dưới thân hắn hầu hạ liên tiếp ba đêm.
Nữ tử luôn cười thản nhiên quyến rũ đó.
Giờ chỉ biểu hiện đau đớn.
Đôi mày liễu xinh đẹp, nhíu chặt lại, giống như không thể giãn ra.
Đôi mắt trong suốt, giờ nhìn chân trời, không, ánh mắt kia không có tiêu điểm, hồn của nàng, như đang lãng du.
Hắn không biết, linh hồn nhỏ bé của nàng đã trôi dạt đến phương nào.
Nhưng hắn biết rõ, nơi đó khiến nàng rất đau, bởi vì nỗi đau trên mặt nàng bi ai bất lực như nai con sắp chết, hận ý mãnh liệt, bao quanh nàng như một khối cầu, khiến bất cứ ai cũng không thể tiến vào.
Hắn vẫn biết, nội tâm của nàng, ẩn giấu một điều mà người khác không thể đoán ra, thì ra, là đau.
Không biết vì sao, đáy lòng hắn, đột nhiên dâng lên sự trìu mến, ý muốn được ôm nàng vào lòng, thứ tình cảm muốn gạt đi đau thương cho nàng dâng lên như thủy triều, không thể thu lại.
Hắn nhẹ nhàng đi tới cạnh nàng.
Tay nhẹ nhàng đưa lên xoa nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của nàng.
Dịu dàng vuốt ve.
Lâu Khinh Tuyết cả kinh, vừa định thần, đã thấy là Hách Liên Bá Thiên, mặt nàng biến sắc.
Ở trước mặt hắn, nàng luôn dịu dàng quyến rũ, cảm xúc vừa rồi, nàng không muốn cho người khác biết, trong lúc nhất thời, nàng hơi run rẩy, không biết phải mở lời thế nào mới tốt.
Nàng cong môi muốn cười, nhưng lại không cười nổi, ưu thương trong lòng, không thể gạt đi trong nháy mắt, hơn nữa trước mặt một người thông minh như hắn, nàng không thể quá lộ liễu, dù sao hắn cũng đã thấy bộ dạng vừa rồi của nàng.
“Nghĩ cái gì?” Vẫn là Hách Liên Bá Thiên lên tiếng trước.
“Không có gì, nhớ tới vài chuyện cũ thôi.” Khinh Tuyết đáp, nhưng không có ý tứ nói tiếp, đoạn ký ức đó, nàng không có ý định nói với hắn.
Dù có nói, hắn cũng không chia sẻ với nàng được.
Con người như hắn, nhất thời hỏi một câu thương tiếc, chẳng qua chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ là nhất thời cao hứng, nếu ngươi coi điều đó là thật thì thật nực cười.
Khinh Tuyết tự giễu cợt bản thân.
Nhưng hình như Hách Liên Bá Thiên có vẻ giận, hắn đứng quay lưng về phía mặt trời, nàng không nhìn rõ thần sắc hắn, cũng không thể đoán được ý nghĩ của hắn lúc này
Đôi mắt sâu như hồ, không thấy đáy, nhìn nàng một lát: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Nhất thời, không khí có chút gượng gạo nặng nề.
Khinh Tuyết đổi sắc mặt, vẻ đau thương dần biến mất, thay thế vào đó là sự quyến rũ: “Tại sao Hoàng thượng lại rảnh đến đây?”
“Bỗng nhiên nhớ nàng, muốn tới đây!” Hách Liên Bá Thiên nói, ngữ khí đổi sang thâm trầm bình tĩnh mà lãnh khốc.
Hắn tức giận vì nàng không chịu nói tâm sự trong lòng sao? Khinh Tuyết thầm nghĩ. Nhưng dù có thế, nàng cũng sẽ không nói ra.
“Thiếp thân đi pha cho Hoàng thượng chén trà!” Khinh Tuyết lại nói.
Hách Liên Bá Thiên đã quay người lại, lạnh lùng phun ra một câu: “Không cần, trẫm còn có việc!”
Nói xong phất ống tay áo, sải bước, bước ra khỏi Hải Đường Cung, để lại cho Khinh Tuyết một bóng lưng màu vàng cùng cơn giận mà nàng không biết vì sao…
Nhìn một vườn trồng hoa hải đường, gương mặt khuynh thành chỉ thản nhiên lơ đãng, nhìn không ra là vui hay giận.
Nàng thích như thế, im lặng dựa vào một chỗ, tránh tầm mắt người khác, còn có thể nhìn thấu thế sự, nhìn thấu mỗi người.
Kỳ thật nếu trong lòng không ôm hận thù, nàng nghĩ, nàng sẽ sống thật vui vẻ.
Không biết đã trải qua bao nhiêu đau đớn, không còn bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào có thể làm nàng động lòng.
Trong nội tâm nàng, chỉ còn tối tăm, không có mưa… cũng chẳng có ánh mặt trời!
Đã rất lâu rồi, nàng không nhớ đến đêm hôm ấy.
Gương mặt kia cũng giống gương mặt của nàng, mỹ nhân nhan như hoa.
Nhưng chỉ là hồng nhan bạc mệnh.
Nàng nhỡ rất rõ, khi bóc hết tầng tầng lớp lớp vải băng mặt nhầy nhụa máu thịt, gương mặt mẫu thân đã chẳng còn nguyên vẹn.
Từng vết dao rạch, rạch sâu vào gương mặt đẹp như trăng rằm của mẫu thân, lại khắc vào trái tim nhỏ bé mới năm tuổi của Lâu Khinh Tuyết.
Nàng nhớ rõ, khi nàng kéo cánh tay từng rất đẹp, rất nuột nà của mẫu thân, kéo từ trong mỗi ngón tay một cây ngân châm rất dài, từng ngón từng ngón, đôi bàn tay từng họa lên những bông hoa đẹp vô ngần, đàn ra những giai điệu động lòng người, từng âu yếm nàng.
Mẫu thân đã không còn biết đau đớn là gì, bà đã vĩnh viễn nằm xuống, nhưng khi nàng rút từng cây ngân châm, nàng vẫn cảm nhận được một cách rõ ràng, khi bị cắm ngân châm vào đầu ngón tay, bà đã đau đớn thế nào.
Nỗi đau đó, cứ như vậy, chiếm cứ lòng nàng, như thể kí ức của nàng về mẫu thân chỉ có cảnh tượng bi thảm đớn đau đó.
Vốn dĩ, Hách Liên Bá Thiên muốn đến gặp nàng, khi mới đến, hắn đột nhiên muốn lẳng lặng đến bên nàng, vì thế đi tới một cách lặng lẽ, nhưng khi hắn đến bên nàng, nhìn nữ tử xinh đẹp yêu mị như hoa, ở dưới thân hắn hầu hạ liên tiếp ba đêm.
Nữ tử luôn cười thản nhiên quyến rũ đó.
Giờ chỉ biểu hiện đau đớn.
Đôi mày liễu xinh đẹp, nhíu chặt lại, giống như không thể giãn ra.
Đôi mắt trong suốt, giờ nhìn chân trời, không, ánh mắt kia không có tiêu điểm, hồn của nàng, như đang lãng du.
Hắn không biết, linh hồn nhỏ bé của nàng đã trôi dạt đến phương nào.
Nhưng hắn biết rõ, nơi đó khiến nàng rất đau, bởi vì nỗi đau trên mặt nàng bi ai bất lực như nai con sắp chết, hận ý mãnh liệt, bao quanh nàng như một khối cầu, khiến bất cứ ai cũng không thể tiến vào.
Hắn vẫn biết, nội tâm của nàng, ẩn giấu một điều mà người khác không thể đoán ra, thì ra, là đau.
Không biết vì sao, đáy lòng hắn, đột nhiên dâng lên sự trìu mến, ý muốn được ôm nàng vào lòng, thứ tình cảm muốn gạt đi đau thương cho nàng dâng lên như thủy triều, không thể thu lại.
Hắn nhẹ nhàng đi tới cạnh nàng.
Tay nhẹ nhàng đưa lên xoa nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của nàng.
Dịu dàng vuốt ve.
Lâu Khinh Tuyết cả kinh, vừa định thần, đã thấy là Hách Liên Bá Thiên, mặt nàng biến sắc.
Ở trước mặt hắn, nàng luôn dịu dàng quyến rũ, cảm xúc vừa rồi, nàng không muốn cho người khác biết, trong lúc nhất thời, nàng hơi run rẩy, không biết phải mở lời thế nào mới tốt.
Nàng cong môi muốn cười, nhưng lại không cười nổi, ưu thương trong lòng, không thể gạt đi trong nháy mắt, hơn nữa trước mặt một người thông minh như hắn, nàng không thể quá lộ liễu, dù sao hắn cũng đã thấy bộ dạng vừa rồi của nàng.
“Nghĩ cái gì?” Vẫn là Hách Liên Bá Thiên lên tiếng trước.
“Không có gì, nhớ tới vài chuyện cũ thôi.” Khinh Tuyết đáp, nhưng không có ý tứ nói tiếp, đoạn ký ức đó, nàng không có ý định nói với hắn.
Dù có nói, hắn cũng không chia sẻ với nàng được.
Con người như hắn, nhất thời hỏi một câu thương tiếc, chẳng qua chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, chỉ là nhất thời cao hứng, nếu ngươi coi điều đó là thật thì thật nực cười.
Khinh Tuyết tự giễu cợt bản thân.
Nhưng hình như Hách Liên Bá Thiên có vẻ giận, hắn đứng quay lưng về phía mặt trời, nàng không nhìn rõ thần sắc hắn, cũng không thể đoán được ý nghĩ của hắn lúc này
Đôi mắt sâu như hồ, không thấy đáy, nhìn nàng một lát: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Nhất thời, không khí có chút gượng gạo nặng nề.
Khinh Tuyết đổi sắc mặt, vẻ đau thương dần biến mất, thay thế vào đó là sự quyến rũ: “Tại sao Hoàng thượng lại rảnh đến đây?”
“Bỗng nhiên nhớ nàng, muốn tới đây!” Hách Liên Bá Thiên nói, ngữ khí đổi sang thâm trầm bình tĩnh mà lãnh khốc.
Hắn tức giận vì nàng không chịu nói tâm sự trong lòng sao? Khinh Tuyết thầm nghĩ. Nhưng dù có thế, nàng cũng sẽ không nói ra.
“Thiếp thân đi pha cho Hoàng thượng chén trà!” Khinh Tuyết lại nói.
Hách Liên Bá Thiên đã quay người lại, lạnh lùng phun ra một câu: “Không cần, trẫm còn có việc!”
Nói xong phất ống tay áo, sải bước, bước ra khỏi Hải Đường Cung, để lại cho Khinh Tuyết một bóng lưng màu vàng cùng cơn giận mà nàng không biết vì sao…
/110
|