Hai ngày cuối tuần, cô bá chiếm phòng ngủ của Đường Kỳ Thâm hết hai ngày.
Mỗi buổi sáng khi mặt trời nhô cao, cô liền tỉ mỉ trang điểm, vô cùng ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt Đường Kỳ Thâm, cố ý vô tình lắc tới lắc lui.
Chẳng qua kết cục cơ hồ đều sẽ là bị xách đi thư phòng thành thành thật thật làm đề thi.
Tình yêu nhiệt huyết của cô không có cách nào thể hiện ra, ngày nào cũng bị dội cho một gáo nước lạnh, tới buổi tối, cả người liền có vẻ phấn chấn hơn nhiều.
Học tập cả một ngày, trở lại phòng ngủ mà Đường Kỳ Thâm nhường cho cô, trong nháy mắt khi cửa khóa lại, Thời Lạc như thể về tới sân nhà của mình.
Liên tiếp hai buổi tối, cô đều ngâm mình trong bồn tắm hết hai ngày.
Dưới tình huống Đường Kỳ Thâm không có ở đây, cô không chút kiêng nể quét qua hết tất cả đồ tắm rửa trong phòng anh một lượt, mỗi loại đều mở ra đưa lên mũi ngửi thử một lần, sau đó lấy cái mà có mùi hương giống cái anh hay dùng nhất, không hề kiêng kỵ, vô cùng lãng phí điên cuồng đổ vào trong bồn tắm.
Sau đó lại ngâm hẳn một, hai tiếng.
Sau khi ra ngoài, trên người đều là mùi hương của anh.
Này còn chưa đủ, trừ bỏ xâm chiếm phòng tắm của Đường Kỳ Thâm, cô còn không buông tha cho phòng để quần áo của anh.
Trên thực tế, nhờ có Lương Thục Nghi ban tặng, một phần lớn trong phòng để quần áo của Đường Kỳ Thâm đều đã bị váy áo của Thời Lạc lấp đầy.
Nhưng mà thiếu nữ đang đắm chìm trong bong bóng màu hường lại căn bản không nhìn thấy quần áo của mình.
Cô cẩn thận khóa phòng lại, sau khi bảo đảm Đường Kỳ Thâm sẽ không thể vào được, liền quang minh chính đại lấy áo ngủ của anh ra mặc.
Trừ áo ngủ, đôi khi còn mặc luôn áo phông của anh.
Thân hình Đường Kỳ Thâm cao lớn đĩnh bạt, áo phông rộng rãi mặc trên người Thời Lạc, giống như cô đang mặc váy ngủ vậy.
Mặc xong còn chưa tính, sau khi gây án còn to gan lớn mật lưu lại chứng cứ gây án cho mình.
Thời Lạc giơ điện thoại lên quay camera trước tự sướng mấy trăm tấm ảnh bản thân mặc quần áo của Đường Kỳ Thâm, sau đó lại chọn góc độ tốt nhất, tạo mấy dáng đáng yêu, trộm lưu vào trong điện thoại.
Có điều lại không có can đảm đăng vòng bạn bè.
Lo ngắm ảnh xong, lại nhảy nhót lên trên giường, trên người mặc quần áo của Đường Kỳ Thâm, quấn chăn của Đường Kỳ Thâm, nằm trong ổ chăn của anh, mặt đỏ tim đập, khóe môi điên cuồng cong lên, nhịn không được lăn qua lộn lại.
Lăn mệt rồi dừng lại, trong hô hấp tất cả đều là mùi hương của Đường Kỳ Thâm, hưng phấn như thể được tiêm máu gà, căn bản là không thể ngủ được.
Cũng may, cô với Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm không có bí mật gì không thể nói, lúc ngủ không được thì sẽ không ngừng spam nói chuyện phiếm trong group chat ba người.
Đầu tiên là gửi qua một tấm ảnh mình mặc quần áo của Đường Kỳ Thâm.
Ôn Vũ là người đầu tiên ngoi đầu lên: [Mắt to như vậy sao? Có pts (1) không đấy?? Giúp tớ pts hai tấm đi?]
(1) pts: photoshop
Thời Lạc rất bình tĩnh đáp lại một câu: [pts hay không pts cậu còn không nhìn ra à? Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu, mỗi lần chụp ảnh đều phải kéo chân dài đến hai mét, gạch cũng bị cậu bóp méo tới biến dạng?]
Ôn Vũ: [Phỉ báng! Kiện cho bây giờ!]
Tâm tình Thời Lạc rất tốt, không tính toán so đo với cô ấy, tùy tiện phát một bao lì xì qua: [Cho cậu cơ hội nói lại đấy.]
Ai mà ngại tiền nhiều chứ, cho dù trong nhà Ôn Vũ có quặng cũng là kiểu người có thể kiếm một chút thì kiếm một chút, giây tiếp theo, cô ấy liền thu hồi lại tất cả những lời nói lúc trước về: [Trời ơi, da như ngưng chi (2) thế này, quả không hổ là thiên tiên hạ phàm, nhân trung long phượng (3)!]
(2) dầu mỡ đông: ý chỉ da dẻ mịn màng
(3) rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường
Chỉ là lần khích lệ này, Ôn Vũ còn không nắm được trọng điểm, Thời Lạc không quá muốn trả lời lại cô ấy, nhưng của cho là của nợ, Ôn Vũ khen còn chưa có khen xong.
Trọng điểm đã bay xa chín tầng mây: [Thiên tiên, làn da này của cậu là dưỡng thế nào vậy? Vô cùng mịn màng, thoạt nhìn rất muốn nhéo nha!]
Loại người nông cạn như Thời Lạc, thật ra vẫn rất thích nghe những lời nịnh nọt như thế này, Ôn Vũ lảm nhảm nhiều như vậy, cô cũng thuận theo tự nhiên đáp lại cô ấy, lưu luyến bò ra khỏi ổ chăn thơm ngào ngạt, đi tới mép giường tìm bao bì mặt nạ mấy ngày nay thường dùng.
Tìm trong chốc lát cũng không tìm thấy, nhớ tới hôm nay ở phòng khách có đưa cho Lương Thục Nghi hai cái, chắc là vẫn còn để quên ở dưới lầu.
Thời Lạc vẫn nhớ việc phải đề cử mặt nạ cho Ôn Vũ, cũng không nghĩ quá nhiều, nhón chân nhảy xuống giường, đeo dép lê lông mao vào xong liền trực tiếp chạy xuống lầu.
Chờ cô nhảy nhót tới phòng khách, mơ hồ thoáng nhìn ở cuối chỗ ngoặt hành lang có ánh sáng mỏng manh.
Bên kia là phòng bếp, ban đêm vào cái giờ này, dì Xuân và Lương Thục Nghi đều đã ngủ, Đường Xa Xuyên và lão ba nhà cô cũng đều đi nước ngoài hết rồi, lúc này hẳn là không có ai ở trong bếp, Thời Lạc cũng không để ý lắm, nghĩ chắc là mình nhìn nhầm rồi, lực chú ý toàn bộ đều đặt trên cái mặt nạ trên bàn trà ở phòng khách.
Cô lê dép đi quanh sofa một vòng, cuối cùng ở trên ghế quý phi (4) tìm được hộp mặt nạ bỏ quên lúc trước.
(4) Là ghế này nè:
Thời Lạc lười phải vòng qua lấy, trực tiếp nhón chân nằm bỏ ở lưng sofa, rướn người lên muốn lấy, cả người đều lơ lửng ở trên ghế, cẳng chân hơi hơi co lên, một lúc lâu sau mới vươn được tới cái hộp.
Hộp mặt nạ vừa tới tay, cô liền nghe thấy phía sau mơ hồ có động tĩnh.
Từ nhỏ tới lớn, cô được bảo hộ rất tốt, hơn nữa đây còn là Đường gia cô quen thuộc nhất, đương nhiên cũng to gan không sợ hãi gì cả, cũng không cảm thấy có thể có thứ gì nguy hiểm, cho nên chỉ là rũ mắt nhìn chằm chằm cái hộp tính toán chụp ảnh gửi cho Ôn Vũ.
Mỗi buổi sáng khi mặt trời nhô cao, cô liền tỉ mỉ trang điểm, vô cùng ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt Đường Kỳ Thâm, cố ý vô tình lắc tới lắc lui.
Chẳng qua kết cục cơ hồ đều sẽ là bị xách đi thư phòng thành thành thật thật làm đề thi.
Tình yêu nhiệt huyết của cô không có cách nào thể hiện ra, ngày nào cũng bị dội cho một gáo nước lạnh, tới buổi tối, cả người liền có vẻ phấn chấn hơn nhiều.
Học tập cả một ngày, trở lại phòng ngủ mà Đường Kỳ Thâm nhường cho cô, trong nháy mắt khi cửa khóa lại, Thời Lạc như thể về tới sân nhà của mình.
Liên tiếp hai buổi tối, cô đều ngâm mình trong bồn tắm hết hai ngày.
Dưới tình huống Đường Kỳ Thâm không có ở đây, cô không chút kiêng nể quét qua hết tất cả đồ tắm rửa trong phòng anh một lượt, mỗi loại đều mở ra đưa lên mũi ngửi thử một lần, sau đó lấy cái mà có mùi hương giống cái anh hay dùng nhất, không hề kiêng kỵ, vô cùng lãng phí điên cuồng đổ vào trong bồn tắm.
Sau đó lại ngâm hẳn một, hai tiếng.
Sau khi ra ngoài, trên người đều là mùi hương của anh.
Này còn chưa đủ, trừ bỏ xâm chiếm phòng tắm của Đường Kỳ Thâm, cô còn không buông tha cho phòng để quần áo của anh.
Trên thực tế, nhờ có Lương Thục Nghi ban tặng, một phần lớn trong phòng để quần áo của Đường Kỳ Thâm đều đã bị váy áo của Thời Lạc lấp đầy.
Nhưng mà thiếu nữ đang đắm chìm trong bong bóng màu hường lại căn bản không nhìn thấy quần áo của mình.
Cô cẩn thận khóa phòng lại, sau khi bảo đảm Đường Kỳ Thâm sẽ không thể vào được, liền quang minh chính đại lấy áo ngủ của anh ra mặc.
Trừ áo ngủ, đôi khi còn mặc luôn áo phông của anh.
Thân hình Đường Kỳ Thâm cao lớn đĩnh bạt, áo phông rộng rãi mặc trên người Thời Lạc, giống như cô đang mặc váy ngủ vậy.
Mặc xong còn chưa tính, sau khi gây án còn to gan lớn mật lưu lại chứng cứ gây án cho mình.
Thời Lạc giơ điện thoại lên quay camera trước tự sướng mấy trăm tấm ảnh bản thân mặc quần áo của Đường Kỳ Thâm, sau đó lại chọn góc độ tốt nhất, tạo mấy dáng đáng yêu, trộm lưu vào trong điện thoại.
Có điều lại không có can đảm đăng vòng bạn bè.
Lo ngắm ảnh xong, lại nhảy nhót lên trên giường, trên người mặc quần áo của Đường Kỳ Thâm, quấn chăn của Đường Kỳ Thâm, nằm trong ổ chăn của anh, mặt đỏ tim đập, khóe môi điên cuồng cong lên, nhịn không được lăn qua lộn lại.
Lăn mệt rồi dừng lại, trong hô hấp tất cả đều là mùi hương của Đường Kỳ Thâm, hưng phấn như thể được tiêm máu gà, căn bản là không thể ngủ được.
Cũng may, cô với Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm không có bí mật gì không thể nói, lúc ngủ không được thì sẽ không ngừng spam nói chuyện phiếm trong group chat ba người.
Đầu tiên là gửi qua một tấm ảnh mình mặc quần áo của Đường Kỳ Thâm.
Ôn Vũ là người đầu tiên ngoi đầu lên: [Mắt to như vậy sao? Có pts (1) không đấy?? Giúp tớ pts hai tấm đi?]
(1) pts: photoshop
Thời Lạc rất bình tĩnh đáp lại một câu: [pts hay không pts cậu còn không nhìn ra à? Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu, mỗi lần chụp ảnh đều phải kéo chân dài đến hai mét, gạch cũng bị cậu bóp méo tới biến dạng?]
Ôn Vũ: [Phỉ báng! Kiện cho bây giờ!]
Tâm tình Thời Lạc rất tốt, không tính toán so đo với cô ấy, tùy tiện phát một bao lì xì qua: [Cho cậu cơ hội nói lại đấy.]
Ai mà ngại tiền nhiều chứ, cho dù trong nhà Ôn Vũ có quặng cũng là kiểu người có thể kiếm một chút thì kiếm một chút, giây tiếp theo, cô ấy liền thu hồi lại tất cả những lời nói lúc trước về: [Trời ơi, da như ngưng chi (2) thế này, quả không hổ là thiên tiên hạ phàm, nhân trung long phượng (3)!]
(2) dầu mỡ đông: ý chỉ da dẻ mịn màng
(3) rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường
Chỉ là lần khích lệ này, Ôn Vũ còn không nắm được trọng điểm, Thời Lạc không quá muốn trả lời lại cô ấy, nhưng của cho là của nợ, Ôn Vũ khen còn chưa có khen xong.
Trọng điểm đã bay xa chín tầng mây: [Thiên tiên, làn da này của cậu là dưỡng thế nào vậy? Vô cùng mịn màng, thoạt nhìn rất muốn nhéo nha!]
Loại người nông cạn như Thời Lạc, thật ra vẫn rất thích nghe những lời nịnh nọt như thế này, Ôn Vũ lảm nhảm nhiều như vậy, cô cũng thuận theo tự nhiên đáp lại cô ấy, lưu luyến bò ra khỏi ổ chăn thơm ngào ngạt, đi tới mép giường tìm bao bì mặt nạ mấy ngày nay thường dùng.
Tìm trong chốc lát cũng không tìm thấy, nhớ tới hôm nay ở phòng khách có đưa cho Lương Thục Nghi hai cái, chắc là vẫn còn để quên ở dưới lầu.
Thời Lạc vẫn nhớ việc phải đề cử mặt nạ cho Ôn Vũ, cũng không nghĩ quá nhiều, nhón chân nhảy xuống giường, đeo dép lê lông mao vào xong liền trực tiếp chạy xuống lầu.
Chờ cô nhảy nhót tới phòng khách, mơ hồ thoáng nhìn ở cuối chỗ ngoặt hành lang có ánh sáng mỏng manh.
Bên kia là phòng bếp, ban đêm vào cái giờ này, dì Xuân và Lương Thục Nghi đều đã ngủ, Đường Xa Xuyên và lão ba nhà cô cũng đều đi nước ngoài hết rồi, lúc này hẳn là không có ai ở trong bếp, Thời Lạc cũng không để ý lắm, nghĩ chắc là mình nhìn nhầm rồi, lực chú ý toàn bộ đều đặt trên cái mặt nạ trên bàn trà ở phòng khách.
Cô lê dép đi quanh sofa một vòng, cuối cùng ở trên ghế quý phi (4) tìm được hộp mặt nạ bỏ quên lúc trước.
(4) Là ghế này nè:
Thời Lạc lười phải vòng qua lấy, trực tiếp nhón chân nằm bỏ ở lưng sofa, rướn người lên muốn lấy, cả người đều lơ lửng ở trên ghế, cẳng chân hơi hơi co lên, một lúc lâu sau mới vươn được tới cái hộp.
Hộp mặt nạ vừa tới tay, cô liền nghe thấy phía sau mơ hồ có động tĩnh.
Từ nhỏ tới lớn, cô được bảo hộ rất tốt, hơn nữa đây còn là Đường gia cô quen thuộc nhất, đương nhiên cũng to gan không sợ hãi gì cả, cũng không cảm thấy có thể có thứ gì nguy hiểm, cho nên chỉ là rũ mắt nhìn chằm chằm cái hộp tính toán chụp ảnh gửi cho Ôn Vũ.
/62
|