Lúc Đường Kỳ Thâm tới “chuộc người”, Thời Lạc vừa vặn uống hết một ly trà sữa, đang tính toán gọi thêm một ly nước ép phúc bồn tử chua ngọt đánh đá.
Nhân viên tiếp đón cô run rẩy cong eo, nhỏ giọng dò hỏi tiểu công chúa đang lười biếng dựa trên sofa: “A… là có đá sao?”
“?” Thời Lạc bày ra vẻ mặt “chị đang nói gì, em hoàn toàn không hiểu, đánh đá không có đá thì đánh cái gì” liếc nhìn cô ấy trong chốc lát, “Đánh đá không có đá?”
Đương nhiên, cô cũng không phải thật sự muốn làm khó người ta, ngữ khí vẫn rất bình thản, cả người tản ra loại khí chất lười biếng, dường như chỉ là đang nghiêm túc tham thảo vấn đề này với cô ấy, với hình huống này, nhân viên cảm thấy bản thân hẳn là cũng sẽ có thể ứng phó thuận buồm xuôi gió, vừa mới nghĩ xong lời định nói, gương mặt nở nụ cười tươi rói chuẩn bị mở miệng rồi lại nghe thấy Thời lạc nói.
“Đừng nói là chị định nói với em là bánh phu thê cũng không có phu thê trong đó đấy nhé?”
Xong rồi, lời này sao lại bị đoán trúng chứ, kẻ có tiền như bọn họ thế mà còn biết tới bánh phu thê sao?
Nhân viên bị nghẹn lời, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được lời nào để nói, Thời Lạc thật sự không có thói quen làm khó người ta, cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, lúc này trò chơi trên điện thoại vừa vặn kết thúc, cô không chút để ý ngước mắt lên nhìn nhân viên vẫn còn đứng ở bên cạnh không đi cũng không hé răng nửa lời.
Dường như có thể đọc hiểu cái gì đó trong ánh mắt của cô ấy, cô hửm một tiếng, sau đó nói: “Em biết bánh phu thê, trước cổng trường em bán nhiều lắm, tan học về là cả một biển người tấp nập đi mua, chen chúc quá mức, em cũng từng chen chúc mua vài lần rồi.”
Nhân viên không nhịn được cảm thán, sao lại thế này! Rốt cuộc là bọn họ nên làm thế nào bây giờ! Những cậu ấm cô chiêu này mà nổi tính tình lên thì đúng là thật sự khó chơi!
Thấy cô ấy không tiếp lời, Thời Lạc tiếp tục nói: “Em còn rất thích ăn que cay, chị qua đây.”
Đại tiểu thư trên sofa cười cười chớp mắt với chị nhân viên, tâm tình khẩn trương của nhân viên lập tức thả lỏng lại, cảm động tới rơi nước mắt, thì ra tiểu công chúa lại bình dị như vậy, còn biết nói sang chuyện khác cho đỡ xấu hổ, đỡ cho cô ấy phải đào cái đầu rỗng này ra mà cũng không nghĩ ra nổi biện pháp ứng phó.
Cô ấy nhanh chân đi qua, thuận thế cong lưng ghé tới bên người Thời Lạc.
Thời Lạc ấn mở điện thoại, tìm mấy tấm ảnh đưa cho người ta xem: “Chị nhìn này, mấy nhãn hiệu này đều là đỉnh lưu que cay xuất đạo ở vị trí C vị trong quầy bán đồ ăn vặt trước cổng trường em đó, cái que cay này có vị ngọt chút, nhưng ăn cứng lắm, nhai nhiều mỏi hàm.”
Cô hai ba câu đã nói xong, nhân viên còn đang đắm chìm trong lời nói của Thời Lạc, thỉnh thoảng còn phát biểu cái nhìn: “Cái này chị biết, hồi chị còn đi học, trong lớp có rất nhiều bạn mua cả một túi lớn, còn chưa kịp ăn đã bị cướp hết rồi.”
Thời Lạc gật gật đầu: “Phải không, em nói mà.”
Cô nhìn nhân viên đang tập trung tinh thần phân tích khẩu vị que cay với mình, sau đó làm như không có việc gì thuận miệng nhắc tới một câu: “Đường Kỳ Thâm nói gì với chị thế?”
Thanh âm Thời Lạc mềm mại, ngữ khí cũng rất tùy ý, giống như chỉ là thuận miệng nói với cô ấy như đang nói chuyện phiếm về mấy cái que cay vậy, nhân viên không có phòng bị, buột miệng thốt ra, “Cậu ấy nói không được cho em uống quá nhiều trà sữa lạnh.”
“A, em biết ngay mà!” Thời Lạc lập tức đổi thái độ, bĩu môi nhỏ, nhìn qua vô cùng tức giận, “Còn không phải chỉ bảo anh tới đây trả chút tiền thôi sao, thế mà còn lắm chuyện như vậy, sau này nếu mà gả cho anh ấy rồi, chẳng phải là phải ăn cơm trắng dưa muối hằng ngày sao!”
Nhân viên vốn là bị dụ nói ra, tâm thái đã cứng đờ, giờ phút này lại nghe được Thời Lạc nói “trả chút tiền”, liền nhịn không được nhớ lại cái hóa đơn dài cả mét vừa nãy, vì thế tâm thái liền hoàn toàn cứng như đá rồi.
Cái kim băng bé xíu hiệu Bulgari hơn hai ngàn… Hộp tăm xỉa răng điêu khắc hiệu Tiffany hơn 4000, miếng lót chuột LV hơn 3000, còn có một đống dụng cụ học tập,thước đo độ cộng vào phải hơn vạn tệ.
Những thứ này là được chính cô ấy bán ra, nếu không phải là do cô ấy tận mắt nhìn thấy thì cũng không thể tin được, mấy thứ đồ lặt vặt đó rốt cuộc là dựa vào cái gì mà đắt như thế, bên trên cũng không mạ vàng hay kim cương, ngay cả một cái logo đứng đắn cũng bị làm mờ, Hoa La Canh* chắc cũng chưa từng dùng qua loại thước đo độ nào đắt tiền như vậy đi, dùng nó thì có thể thi toán được 150 điểm sao, hay là có thể đo ra được độ cao mới mà con người không thể đo được, chỉ là một cái thước đo bình thường… dài 18 cm thì mà thôi, đắt như vậy là vì cái gì chứ?
*Hoa La Canh: Một nhà toán học vĩ đại của Trung Quốc
Đây là “một chút” tiền sao? Là một chút sao? Thế giới của kẻ có tiền, quả nhiên “một chút” của họ đối với người bình thường là thứ không thể so được.
Nhân viên còn đang đắm chìm trong sự ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa không thể tự kiềm chế nổi, Thời Lạc đã tức giận cho người gọi thêm một bàn đồ uống lạnh nữa.
Lúc Đường Kỳ Thâm tới trước mặt liền nhìn thấy nhân viên cúi đầu ủ rũ nói với anh: “Xin lỗi, không còn cách nào, tôi ngăn không được.”
Trong lòng Đường Kỳ Thâm hiểu rõ, người khác đối phó với Thời Lạc xác thực là bó tay không có cách nào, anh cũng không khó xử cô ấy, chỉ bảo cô ấy đóng gói đồ đạc tính tiền.
Thời Lạc thấy anh đi tới, khí thế kiêu ngạo lập tức nhỏ xuống, đôi mắt tiểu hồ ly liếc anh, lại như không có việc gì rũ mắt nhìn điện thoại.
Đường Kỳ Thâm cầm xấp hóa đơn dài cả mét ở trên bàn lên, đi tới quầy thu ngân.
Rút thẻ tính tiền quẹt thẻ không hề chớp mắt lấy một cái, động tác thành thạo nhanh nhẹn tới mức làm người khác đau lòng.
Nhóm nhân viên bên cạnh vây xem nhịn không được nhắc nhở anh hai câu: “Mấy thứ như ghim cài, thước kẻ, thước đo độ này, ra khỏi trung tâm thương mại rẽ trái có một cửa hàng văn phòng phẩm đó, tới đó mua mấy thứ này nhiều lắm cũng chỉ mất hai, ba mươi tệ thôi.”
Đường Kỳ Thâm mím môi, mặt không đổi sắc thanh toán tiền, chỉ nhàn nhạt một câu: “Không sao, cô ấy thích là được.”
Đám người nhìn anh chân trước vừa rời đi, sau lưng liền bắt đầu khúc kha khúc khích thảo luận xem tối nay nên đi đâu ăn lẩu để ăn mừng cái đơn lớn như vậy đây, hu hu hu, thật không dễ dàng gì mà.
Nhân viên tiếp đón cô run rẩy cong eo, nhỏ giọng dò hỏi tiểu công chúa đang lười biếng dựa trên sofa: “A… là có đá sao?”
“?” Thời Lạc bày ra vẻ mặt “chị đang nói gì, em hoàn toàn không hiểu, đánh đá không có đá thì đánh cái gì” liếc nhìn cô ấy trong chốc lát, “Đánh đá không có đá?”
Đương nhiên, cô cũng không phải thật sự muốn làm khó người ta, ngữ khí vẫn rất bình thản, cả người tản ra loại khí chất lười biếng, dường như chỉ là đang nghiêm túc tham thảo vấn đề này với cô ấy, với hình huống này, nhân viên cảm thấy bản thân hẳn là cũng sẽ có thể ứng phó thuận buồm xuôi gió, vừa mới nghĩ xong lời định nói, gương mặt nở nụ cười tươi rói chuẩn bị mở miệng rồi lại nghe thấy Thời lạc nói.
“Đừng nói là chị định nói với em là bánh phu thê cũng không có phu thê trong đó đấy nhé?”
Xong rồi, lời này sao lại bị đoán trúng chứ, kẻ có tiền như bọn họ thế mà còn biết tới bánh phu thê sao?
Nhân viên bị nghẹn lời, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được lời nào để nói, Thời Lạc thật sự không có thói quen làm khó người ta, cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, lúc này trò chơi trên điện thoại vừa vặn kết thúc, cô không chút để ý ngước mắt lên nhìn nhân viên vẫn còn đứng ở bên cạnh không đi cũng không hé răng nửa lời.
Dường như có thể đọc hiểu cái gì đó trong ánh mắt của cô ấy, cô hửm một tiếng, sau đó nói: “Em biết bánh phu thê, trước cổng trường em bán nhiều lắm, tan học về là cả một biển người tấp nập đi mua, chen chúc quá mức, em cũng từng chen chúc mua vài lần rồi.”
Nhân viên không nhịn được cảm thán, sao lại thế này! Rốt cuộc là bọn họ nên làm thế nào bây giờ! Những cậu ấm cô chiêu này mà nổi tính tình lên thì đúng là thật sự khó chơi!
Thấy cô ấy không tiếp lời, Thời Lạc tiếp tục nói: “Em còn rất thích ăn que cay, chị qua đây.”
Đại tiểu thư trên sofa cười cười chớp mắt với chị nhân viên, tâm tình khẩn trương của nhân viên lập tức thả lỏng lại, cảm động tới rơi nước mắt, thì ra tiểu công chúa lại bình dị như vậy, còn biết nói sang chuyện khác cho đỡ xấu hổ, đỡ cho cô ấy phải đào cái đầu rỗng này ra mà cũng không nghĩ ra nổi biện pháp ứng phó.
Cô ấy nhanh chân đi qua, thuận thế cong lưng ghé tới bên người Thời Lạc.
Thời Lạc ấn mở điện thoại, tìm mấy tấm ảnh đưa cho người ta xem: “Chị nhìn này, mấy nhãn hiệu này đều là đỉnh lưu que cay xuất đạo ở vị trí C vị trong quầy bán đồ ăn vặt trước cổng trường em đó, cái que cay này có vị ngọt chút, nhưng ăn cứng lắm, nhai nhiều mỏi hàm.”
Cô hai ba câu đã nói xong, nhân viên còn đang đắm chìm trong lời nói của Thời Lạc, thỉnh thoảng còn phát biểu cái nhìn: “Cái này chị biết, hồi chị còn đi học, trong lớp có rất nhiều bạn mua cả một túi lớn, còn chưa kịp ăn đã bị cướp hết rồi.”
Thời Lạc gật gật đầu: “Phải không, em nói mà.”
Cô nhìn nhân viên đang tập trung tinh thần phân tích khẩu vị que cay với mình, sau đó làm như không có việc gì thuận miệng nhắc tới một câu: “Đường Kỳ Thâm nói gì với chị thế?”
Thanh âm Thời Lạc mềm mại, ngữ khí cũng rất tùy ý, giống như chỉ là thuận miệng nói với cô ấy như đang nói chuyện phiếm về mấy cái que cay vậy, nhân viên không có phòng bị, buột miệng thốt ra, “Cậu ấy nói không được cho em uống quá nhiều trà sữa lạnh.”
“A, em biết ngay mà!” Thời Lạc lập tức đổi thái độ, bĩu môi nhỏ, nhìn qua vô cùng tức giận, “Còn không phải chỉ bảo anh tới đây trả chút tiền thôi sao, thế mà còn lắm chuyện như vậy, sau này nếu mà gả cho anh ấy rồi, chẳng phải là phải ăn cơm trắng dưa muối hằng ngày sao!”
Nhân viên vốn là bị dụ nói ra, tâm thái đã cứng đờ, giờ phút này lại nghe được Thời Lạc nói “trả chút tiền”, liền nhịn không được nhớ lại cái hóa đơn dài cả mét vừa nãy, vì thế tâm thái liền hoàn toàn cứng như đá rồi.
Cái kim băng bé xíu hiệu Bulgari hơn hai ngàn… Hộp tăm xỉa răng điêu khắc hiệu Tiffany hơn 4000, miếng lót chuột LV hơn 3000, còn có một đống dụng cụ học tập,thước đo độ cộng vào phải hơn vạn tệ.
Những thứ này là được chính cô ấy bán ra, nếu không phải là do cô ấy tận mắt nhìn thấy thì cũng không thể tin được, mấy thứ đồ lặt vặt đó rốt cuộc là dựa vào cái gì mà đắt như thế, bên trên cũng không mạ vàng hay kim cương, ngay cả một cái logo đứng đắn cũng bị làm mờ, Hoa La Canh* chắc cũng chưa từng dùng qua loại thước đo độ nào đắt tiền như vậy đi, dùng nó thì có thể thi toán được 150 điểm sao, hay là có thể đo ra được độ cao mới mà con người không thể đo được, chỉ là một cái thước đo bình thường… dài 18 cm thì mà thôi, đắt như vậy là vì cái gì chứ?
*Hoa La Canh: Một nhà toán học vĩ đại của Trung Quốc
Đây là “một chút” tiền sao? Là một chút sao? Thế giới của kẻ có tiền, quả nhiên “một chút” của họ đối với người bình thường là thứ không thể so được.
Nhân viên còn đang đắm chìm trong sự ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa không thể tự kiềm chế nổi, Thời Lạc đã tức giận cho người gọi thêm một bàn đồ uống lạnh nữa.
Lúc Đường Kỳ Thâm tới trước mặt liền nhìn thấy nhân viên cúi đầu ủ rũ nói với anh: “Xin lỗi, không còn cách nào, tôi ngăn không được.”
Trong lòng Đường Kỳ Thâm hiểu rõ, người khác đối phó với Thời Lạc xác thực là bó tay không có cách nào, anh cũng không khó xử cô ấy, chỉ bảo cô ấy đóng gói đồ đạc tính tiền.
Thời Lạc thấy anh đi tới, khí thế kiêu ngạo lập tức nhỏ xuống, đôi mắt tiểu hồ ly liếc anh, lại như không có việc gì rũ mắt nhìn điện thoại.
Đường Kỳ Thâm cầm xấp hóa đơn dài cả mét ở trên bàn lên, đi tới quầy thu ngân.
Rút thẻ tính tiền quẹt thẻ không hề chớp mắt lấy một cái, động tác thành thạo nhanh nhẹn tới mức làm người khác đau lòng.
Nhóm nhân viên bên cạnh vây xem nhịn không được nhắc nhở anh hai câu: “Mấy thứ như ghim cài, thước kẻ, thước đo độ này, ra khỏi trung tâm thương mại rẽ trái có một cửa hàng văn phòng phẩm đó, tới đó mua mấy thứ này nhiều lắm cũng chỉ mất hai, ba mươi tệ thôi.”
Đường Kỳ Thâm mím môi, mặt không đổi sắc thanh toán tiền, chỉ nhàn nhạt một câu: “Không sao, cô ấy thích là được.”
Đám người nhìn anh chân trước vừa rời đi, sau lưng liền bắt đầu khúc kha khúc khích thảo luận xem tối nay nên đi đâu ăn lẩu để ăn mừng cái đơn lớn như vậy đây, hu hu hu, thật không dễ dàng gì mà.
/62
|