Trình Trì lúc lái xe, là con báo thật sự.
Ánh mắt của cô rất lạnh lẽo, động tác chuyển tay lái, rất nhanh chóng, cũng rất quả quyết.
Trong xương cốt cô ở phương diện nào đó, thật sự có thú tính hoang dã.
Ferrari dẫn đầu.
Tay Hứa Nhận siết chặt đai an toàn.
Trình Trì quay đầu sang nhìn anh, vài khúc cua, cô giảm tốc độ.
Porsche màu đỏ của Khương Đạt theo sát phía sau, ở một khúc cua cuối cùng, không hề lưu tình mà vượt qua cô.
“Anh có khỏe không?” Trình Trì lo lắng nhìn về phía Hứa Nhận.
Hứa Nhận không nói gì, nhưng ấn đường nhíu lại, kiềm chế một lát, cuối xua tay: “Không phải quan tâm anh, anh ta đã vượt qua em rồi kìa.”
Trình Trì duỗi tay lấy cặp sách từ phía sau đưa cho anh: “Nôn vào cặp sách em này.”
“Anh ổn.” Anh đặt túi ở bên người.
Dù sao đã bị Khương Đạt vượt qua, Trình Trì giảm tốc độ, phía sau lại có vài chiếc xe đua lao đến, gầm rú vượt qua cô.
Trình Trì cũng không vội, vẫn duy trì tốc độ bình thường chạy trên đường núi, thậm chí còn mở đài trong xe, bật nhạc rock ‘n roll.
Ánh trăng vừa to vừa tròn treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, trên đường núi mát lạnh, tiếng động cơ cùng với tiếng rock and roll sôi động, đánh thức núi rừng chim chóc.
“Với tốc độ này, nhất định em sẽ là người cuối cùng.” Rốt cuộc Hứa Nhận cũng mở miệng nhắc nhở.
“Chẳng sao cả!” Trình Trì thoải mái cười.
“Nghe Dương Tĩnh nói, đua xe em cũng không thua, cam tâm ở vị trí cuối cùng à?”
Trình Trì cười nói: “Em có anh mà.”
Hứa Nhận rung động.
Anh quay mặt về phía cửa sổ xe, đèn đường sáng lên rồi biến mất, tạo thành cái bóng trên góc nghiêng mặt anh, ngay sau đó lại biến mất.
Em có anh mà.
———-
Trình Trì thật sự là người cuối cùng về đến đích.
Dương Tĩnh đi tới mở cửa xe, cười hỏi: “Trình Trì, hai người đang hóng gió đấy hả?”
“Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, tớ mang anh Nhận nhà tớ đi hóng gió, thế nào, không phục hả?”
“Không dám.” Dương Tĩnh dịch đến bên cạnh Hứa Nhận, dùng khuỷu tay chọc chọc anh, nói nhỏ: “Có thể trị Trình Trì phục tùng như vậy, anh Nhận lợi hại.”
Cuối cùng Khương Đạt cũng đánh bại cô, giành được vị trí thứ nhất, nhưng anh ta không hề thấy vui sướng khi thắng lợi chút nào, hoàn toàn ngược lại, trong lòng anh ta rất không thoải mái, trong vòng luẩn quẩn của bọn họ tựa như một cái thùng gỗ kiên cố không thể phá được, ở bên nhau, muốn chơi đùa thì chơi đùa, rất vui sướng, nhưng bây giờ, có sâu mọt trà trộn vào, tấm ván gỗ Trình Trì bị cắn hỏng, bắt đầu úng nước, thế là không được.
Người như Hứa Nhận, căn bản không xứng kết bạn với bọn họ, càng không xứng ở bên Trình Trì.
“Trình Trì.” Khương Đạt vẫy tay với cô từ xa: “Quy tắc cũ, người thua trận tối nay mời khách, không có ý kiến gì chứ.”
“Đương nhiên.” Trình Trì rất hào phóng: “Đi chỗ nào các anh chọn, không cần khách khí.”
“Vậy đến club Thịnh Đường, không say không về.”
“Được!”
———-
Đây không phải lần đầu tiên Hứa Nhận nhìn thấy khung cảnh thiếu gia tiểu thư có tiền ăn chơi trác táng ở club đêm, trước đây khi anh bán rượu, cũng từng giao lưu với bọn họ, nhưng khi đó, thân phận không giống, từ đầu đến cuối, anh chỉ là người ngoài cuộc, thờ ơ lạnh nhạt.
Cho dù là hiện tại, anh vẫn không thể hoà nhập vào trong đó, các quý ông gọi tới rất nhiều cô gái, mỗi người đều ngực nở eo thon chân dài, trái ôm phải ấp, vô cùng thác loạn, các quý bà thì khiêm tốn hơn một chút, vung tiền chơi trò chơi với nhóm trai trẻ, trên bàn bầy đầy rượu vang đỏ có giá trị xa xỉ.
Ăn uống linh đình, ngợp trong vàng son.
Đó là cuộc sống của cô.
Hứa Nhận nhìn về phía Trình Trì, cô bưng một ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khi ngẩng đầu, nhắm mắt lại, để lộ cần cổ non mịn thon dài. Cô rất đẹp, cũng rất diễm lệ.
Chú ý tới ánh mắt Hứa Nhận, Trình Trì dịch sát lại gần anh, ghé vào bên tai anh, quan tâm hỏi: “Anh đói không, muốn ăn gì anh cứ chọn đi.”
“Muốn ăn em.”
Trình Trì nhướn nhướn chân mày, chống cơ thể, ghé sát vào mặt anh, chớp hàng mi dài, dừng một chút, sau đó hôn lên môi anh.
Hứa Nhận cắn một cái vào môi dưới của cô, dùng sức mút vào, son môi bị anh ăn sạch, anh lại liếm láp vết đỏ thắm trên khoé miệng cô từng chút một chút một, cô bị anh trêu ngứa, cười khanh khách không ngừng.
Ánh đèn tối tăm bao phủ mặt cô, cô nhìn anh một cái thật sâu: “Hứa Nhận, anh là **.”
“Hửm?”
“Em bị anh đầu độc chết mất.” Hơi thở của cô hoà vào với anh, nắm tay anh, xoa ngực của mình.
Hứa Nhận thoáng rùng mình, tay anh vẫn không nhúc nhích nâng bộ ngực tinh tế của cô, vô cùng quý trọng, không có nhiều động tác, cũng không đắn đo, chỉ nâng niu… Thật lâu sau, anh lưu luyến rút tay về, nói: “Thật tốt.”
———-
Hứa Nhận đi vào nhà vệ sinh, trùng hợp gặp Khương Đạt đứng trước gương.
Hai người liếc nhau một cái qua gương.
Hứa Nhận mở vòi nước, rửa tay.
“Rất lợi hại.” Khương Đạt dùng khăn giấy lau tay, trào phúng nói: “Có thể câu được Trình Trì.”
“Quá khen.” Mặt Hứa Nhận không cảm xúc.
“Tốn không ít công phu nhỉ, cô ấy có tiếng khó thu phục đấy.” Khương Đạt tiếp tục nói: “Đã có không ít thiếu gia nhà có tiền theo đuổi cô ấy.”
Hứa Nhận suy đoán, Khương Đạt có lẽ chính là một trong số đó, anh không đáp lại, trầm lặng xoa tay.
“Không nên quá đắc ý.” Khương Đạt nói: “Chờ cảm xúc mới mẻ qua đi, anh đến từ đâu thì chịu khó trở về đấy đi.”
Anh ta đi tới, thuận tay vỗ vỗ vạt áo Hứa Nhận, kéo dài giọng, ý vị thâm trường nói: “Con giun dưới cống ngầm, bất kể trèo cao như thế nào, nó cũng chỉ là một con côn trùng hôi thối ghê tởm.”
“Thật ra không có gì gọi là tốn công phu.” Đúng lúc Khương Đạt cọ qua người anh, chuẩn bị rời đi, Hứa Nhận đột nhiên mở miệng.
Khương Đạt quay đầu lại: “Cái gì?”
“Thu phục Trình Trì.” Hứa Nhận cười lạnh một tiếng: “Không phí chút công phu gì cả, một dây xích đơn giản, chưa đến một trăm tệ.”
So với người vung tiền như rác như họ, tấm lòng anh, thật sự rất rẻ.
Nhưng Trình Trì lại nâng niu như báu vật.
———-
Nửa đêm về sáng, rượu quá ba tuần, hứng thú của mọi người cũng giảm, ai về nhà nấy, trước khi đi, trong phòng, Khương Đạt nói: “Trình Trì, khi chúng ta chơi đùa, cho tới bây giờ không có tiền lệ để phụ nữ trả tiền.”
Trình Trì cười nói: “Anh muốn trả hoá đơn, tôi cũng sẽ không tranh giành với anh.”
“Quy tắc vẫn là quy tắc, thua trận thì phải trả tiền, nhưng mà…” Ánh mắt anh dừng trên người Hứa Nhận.
Mọi người đều hiểu, Hứa Nhận là bạn trai Trình Trì, không phải bạn nam, mà là bạn trai.
Bạn trai có nghĩa… Anh phải trả tiền cho Trình Trì.
Ý cười trên mặt Trình Trì dần dần tan đi, hiện lên một lớp sương lạnh.
Hứa Nhận không nói gì, xoay người cầm tờ hoá đơn trên khay người phục vụ đi ra ngoài.
Trình Trì túm chặt góc áo Hứa Nhận, Hứa Nhận quay đầu lại, hai người giằng co trên lối đi nhỏ vài giây, Trình Trì quyết đoán nói: “Anh không cần phải thế.”
Bàn tay ấm áp của Hứa Nhận đặt trên mu bàn tay nắm chặt áo anh của cô, nhẹ nhàng vỗ về, đè thấp giọng, nói: “Trình Trì, cho anh mặt mũi đi em.”
Trình Trì ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía ánh, ánh đèn nửa sáng nửa tối, đỉnh mày anh chìm trong bóng tối, nhìn không rõ.
Rốt cuộc Trình Trì cũng buông tay.
Quay đầu lại cười nói với mọi người cười: “Được thôi, hôm nay anh Nhận nhà chúng tôi trả tiền.”
Mọi người hoan hô một tiếng, Dương Tĩnh huýt sáo.
Bạch Du ghé sát vào tai Dương Tĩnh, thì thầm: “Cậu có phát hiện, Hứa Nhận thay đổi hay không.”
Dương Tĩnh mờ mịt lắc đầu.
“So với Hứa Nhận trên núi Nga Mi, so với Hứa Nhận vừa tới lúc khai giảng, không hề giống.”
“Mũi vẫn là mũi, đôi mắt vẫn là đôi mắt, có gì không giống.”
Bạch Du cau mày, giống như đang nhớ lại, lẩm bẩm: “Nói không tốt, dường như… Trở nên mềm mỏng hơn.”
Trên đường trở về, rất nhiều lần Trình Trì muốn nói lại thôi, vẻ mặt không yên.
“Năm vạn.” Hứa Nhận nhìn cô, chủ động nói: “Anh cứ tưởng rằng sẽ nhiều hơn.”
Dù sao vài tên đàn ông còn muốn phụ nữ, một loạt rượu vang đỏ trên bàn kia, cũng không phải để không.
“Sau khi về em trả lại cho anh.” Trình Trì đoán rằng, có lẽ anh đã tiêu hết tiền tiết kiệm.
“Khách khí.” Hứa Nhận không tỏ vẻ gì.
Trình Trì cắn môi dưới, nói: “Về sau những lần tụ tập như này, em không dẫn anh theo nữa, em cũng ít giao lưu với bọn họ.”
“Trình Trì” Hứa Nhận đột nhiên gọi tên cô, anh quay đầu lại, nhìn cô một cái thật sâu, dưới ánh trăng, làn da cô trắng nõn như lụa.
“Em phải rõ ràng một chút, anh không hề chỉ trích cuộc sống và cách giải trí của em.” Anh nói: “Cho nên em không phải giống như hôm nay, trông gà hoá cuốc mà quan tâm cảm nhận của anh, em vui vẻ, là tốt rồi.”
“Nhưng em sợ chúng mình sẽ càng đi càng xa…” Trình Trì cúi đầu, nắm tay Hứa Nhận: “Bây giờ, em chỉ muốn đi theo anh.”
Chỉ muốn đi theo anh, anh đi đâu, sống như thế nào, cô đều giống anh, đều đi theo anh.
Nhưng mà, sao có thể?
Hứa Nhận vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, bàn tay ấm áp dùng sức nắm lại tay cô: “Không bao giờ càng đi càng xa, bất kể em đứng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên hay rơi xuống cuối cùng, anh đều sẽ chờ em.”
“Thật không ạ?”
“Hơn nữa…” Hứa Nhận dừng một chút, bước chân dừng lại, xoay người đối mặt với cô, nghiêm túc nói: “Bây giờ anh rất nghèo, nhưng không bao giờ vẫn luôn như vậy, Trình Trì, anh sẽ nỗ lực, sau này anh có thể nuôi được em, cũng có thể cho em vung tiền như rác giống bạn bè.”
Trình Trì ngơ ngác nhìn anh, quả thật sắp không thể hít thở.
Cả đời này của cô, sẽ nhớ rõ, một tên nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, đứng dưới ánh trăng, nói với cô một lời hứa vô cùng trịnh trọng, từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm thấy, tiền là thứ quan trọng, nó chỉ đơn giản là vật phòng thân, cất trong túi cũng ngại nặng, nhưng hiện tại, từ trong miệng tích chữ như vàng của Hứa Nhận, nghe thấy anh nói ra hai chữ “Nỗ lực”, cô mới phát giác, khoảng cách giữa hai người, thật sự cách cả bầu trời, nếu không phải vận mệnh hoang đường, có lẽ cả đời cô cũng sẽ không tiếp xúc với người như vậy, càng không thể yêu anh.
Từ một đêm kia, trong lòng Trình Trì dần dần dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ nào đó.
Rất nhiều năm sau, một mình cô, đặt mình trong vùng núi xa xôi nhất Trung Quốc, đứng trước ngói bùn của ngôi trường đơn sơ nhất nông thôn, nhìn lá cờ đỏ thắm treo trên cột cờ làm bằng tre cắm xiêu xiêu vẹo vẹo trên sân thể dục, một đứa bé mặt mũi đen nhẻm, trên mũi còn dính nước mũi, quần áo đếm không hết mụn vá, ngồi xổm bên tảng đá dưới cờ đỏ, viết từng nét chữ làm bài tập mà Trình Trì giao về nhà.
Rốt cuộc cô mới hiểu được, hai chữ “Nỗ lực” theo lời Hứa Nhận, có trọng lượng nặng cỡ nào.
Hết chương 25
Ánh mắt của cô rất lạnh lẽo, động tác chuyển tay lái, rất nhanh chóng, cũng rất quả quyết.
Trong xương cốt cô ở phương diện nào đó, thật sự có thú tính hoang dã.
Ferrari dẫn đầu.
Tay Hứa Nhận siết chặt đai an toàn.
Trình Trì quay đầu sang nhìn anh, vài khúc cua, cô giảm tốc độ.
Porsche màu đỏ của Khương Đạt theo sát phía sau, ở một khúc cua cuối cùng, không hề lưu tình mà vượt qua cô.
“Anh có khỏe không?” Trình Trì lo lắng nhìn về phía Hứa Nhận.
Hứa Nhận không nói gì, nhưng ấn đường nhíu lại, kiềm chế một lát, cuối xua tay: “Không phải quan tâm anh, anh ta đã vượt qua em rồi kìa.”
Trình Trì duỗi tay lấy cặp sách từ phía sau đưa cho anh: “Nôn vào cặp sách em này.”
“Anh ổn.” Anh đặt túi ở bên người.
Dù sao đã bị Khương Đạt vượt qua, Trình Trì giảm tốc độ, phía sau lại có vài chiếc xe đua lao đến, gầm rú vượt qua cô.
Trình Trì cũng không vội, vẫn duy trì tốc độ bình thường chạy trên đường núi, thậm chí còn mở đài trong xe, bật nhạc rock ‘n roll.
Ánh trăng vừa to vừa tròn treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, trên đường núi mát lạnh, tiếng động cơ cùng với tiếng rock and roll sôi động, đánh thức núi rừng chim chóc.
“Với tốc độ này, nhất định em sẽ là người cuối cùng.” Rốt cuộc Hứa Nhận cũng mở miệng nhắc nhở.
“Chẳng sao cả!” Trình Trì thoải mái cười.
“Nghe Dương Tĩnh nói, đua xe em cũng không thua, cam tâm ở vị trí cuối cùng à?”
Trình Trì cười nói: “Em có anh mà.”
Hứa Nhận rung động.
Anh quay mặt về phía cửa sổ xe, đèn đường sáng lên rồi biến mất, tạo thành cái bóng trên góc nghiêng mặt anh, ngay sau đó lại biến mất.
Em có anh mà.
———-
Trình Trì thật sự là người cuối cùng về đến đích.
Dương Tĩnh đi tới mở cửa xe, cười hỏi: “Trình Trì, hai người đang hóng gió đấy hả?”
“Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, tớ mang anh Nhận nhà tớ đi hóng gió, thế nào, không phục hả?”
“Không dám.” Dương Tĩnh dịch đến bên cạnh Hứa Nhận, dùng khuỷu tay chọc chọc anh, nói nhỏ: “Có thể trị Trình Trì phục tùng như vậy, anh Nhận lợi hại.”
Cuối cùng Khương Đạt cũng đánh bại cô, giành được vị trí thứ nhất, nhưng anh ta không hề thấy vui sướng khi thắng lợi chút nào, hoàn toàn ngược lại, trong lòng anh ta rất không thoải mái, trong vòng luẩn quẩn của bọn họ tựa như một cái thùng gỗ kiên cố không thể phá được, ở bên nhau, muốn chơi đùa thì chơi đùa, rất vui sướng, nhưng bây giờ, có sâu mọt trà trộn vào, tấm ván gỗ Trình Trì bị cắn hỏng, bắt đầu úng nước, thế là không được.
Người như Hứa Nhận, căn bản không xứng kết bạn với bọn họ, càng không xứng ở bên Trình Trì.
“Trình Trì.” Khương Đạt vẫy tay với cô từ xa: “Quy tắc cũ, người thua trận tối nay mời khách, không có ý kiến gì chứ.”
“Đương nhiên.” Trình Trì rất hào phóng: “Đi chỗ nào các anh chọn, không cần khách khí.”
“Vậy đến club Thịnh Đường, không say không về.”
“Được!”
———-
Đây không phải lần đầu tiên Hứa Nhận nhìn thấy khung cảnh thiếu gia tiểu thư có tiền ăn chơi trác táng ở club đêm, trước đây khi anh bán rượu, cũng từng giao lưu với bọn họ, nhưng khi đó, thân phận không giống, từ đầu đến cuối, anh chỉ là người ngoài cuộc, thờ ơ lạnh nhạt.
Cho dù là hiện tại, anh vẫn không thể hoà nhập vào trong đó, các quý ông gọi tới rất nhiều cô gái, mỗi người đều ngực nở eo thon chân dài, trái ôm phải ấp, vô cùng thác loạn, các quý bà thì khiêm tốn hơn một chút, vung tiền chơi trò chơi với nhóm trai trẻ, trên bàn bầy đầy rượu vang đỏ có giá trị xa xỉ.
Ăn uống linh đình, ngợp trong vàng son.
Đó là cuộc sống của cô.
Hứa Nhận nhìn về phía Trình Trì, cô bưng một ly rượu vang đỏ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khi ngẩng đầu, nhắm mắt lại, để lộ cần cổ non mịn thon dài. Cô rất đẹp, cũng rất diễm lệ.
Chú ý tới ánh mắt Hứa Nhận, Trình Trì dịch sát lại gần anh, ghé vào bên tai anh, quan tâm hỏi: “Anh đói không, muốn ăn gì anh cứ chọn đi.”
“Muốn ăn em.”
Trình Trì nhướn nhướn chân mày, chống cơ thể, ghé sát vào mặt anh, chớp hàng mi dài, dừng một chút, sau đó hôn lên môi anh.
Hứa Nhận cắn một cái vào môi dưới của cô, dùng sức mút vào, son môi bị anh ăn sạch, anh lại liếm láp vết đỏ thắm trên khoé miệng cô từng chút một chút một, cô bị anh trêu ngứa, cười khanh khách không ngừng.
Ánh đèn tối tăm bao phủ mặt cô, cô nhìn anh một cái thật sâu: “Hứa Nhận, anh là **.”
“Hửm?”
“Em bị anh đầu độc chết mất.” Hơi thở của cô hoà vào với anh, nắm tay anh, xoa ngực của mình.
Hứa Nhận thoáng rùng mình, tay anh vẫn không nhúc nhích nâng bộ ngực tinh tế của cô, vô cùng quý trọng, không có nhiều động tác, cũng không đắn đo, chỉ nâng niu… Thật lâu sau, anh lưu luyến rút tay về, nói: “Thật tốt.”
———-
Hứa Nhận đi vào nhà vệ sinh, trùng hợp gặp Khương Đạt đứng trước gương.
Hai người liếc nhau một cái qua gương.
Hứa Nhận mở vòi nước, rửa tay.
“Rất lợi hại.” Khương Đạt dùng khăn giấy lau tay, trào phúng nói: “Có thể câu được Trình Trì.”
“Quá khen.” Mặt Hứa Nhận không cảm xúc.
“Tốn không ít công phu nhỉ, cô ấy có tiếng khó thu phục đấy.” Khương Đạt tiếp tục nói: “Đã có không ít thiếu gia nhà có tiền theo đuổi cô ấy.”
Hứa Nhận suy đoán, Khương Đạt có lẽ chính là một trong số đó, anh không đáp lại, trầm lặng xoa tay.
“Không nên quá đắc ý.” Khương Đạt nói: “Chờ cảm xúc mới mẻ qua đi, anh đến từ đâu thì chịu khó trở về đấy đi.”
Anh ta đi tới, thuận tay vỗ vỗ vạt áo Hứa Nhận, kéo dài giọng, ý vị thâm trường nói: “Con giun dưới cống ngầm, bất kể trèo cao như thế nào, nó cũng chỉ là một con côn trùng hôi thối ghê tởm.”
“Thật ra không có gì gọi là tốn công phu.” Đúng lúc Khương Đạt cọ qua người anh, chuẩn bị rời đi, Hứa Nhận đột nhiên mở miệng.
Khương Đạt quay đầu lại: “Cái gì?”
“Thu phục Trình Trì.” Hứa Nhận cười lạnh một tiếng: “Không phí chút công phu gì cả, một dây xích đơn giản, chưa đến một trăm tệ.”
So với người vung tiền như rác như họ, tấm lòng anh, thật sự rất rẻ.
Nhưng Trình Trì lại nâng niu như báu vật.
———-
Nửa đêm về sáng, rượu quá ba tuần, hứng thú của mọi người cũng giảm, ai về nhà nấy, trước khi đi, trong phòng, Khương Đạt nói: “Trình Trì, khi chúng ta chơi đùa, cho tới bây giờ không có tiền lệ để phụ nữ trả tiền.”
Trình Trì cười nói: “Anh muốn trả hoá đơn, tôi cũng sẽ không tranh giành với anh.”
“Quy tắc vẫn là quy tắc, thua trận thì phải trả tiền, nhưng mà…” Ánh mắt anh dừng trên người Hứa Nhận.
Mọi người đều hiểu, Hứa Nhận là bạn trai Trình Trì, không phải bạn nam, mà là bạn trai.
Bạn trai có nghĩa… Anh phải trả tiền cho Trình Trì.
Ý cười trên mặt Trình Trì dần dần tan đi, hiện lên một lớp sương lạnh.
Hứa Nhận không nói gì, xoay người cầm tờ hoá đơn trên khay người phục vụ đi ra ngoài.
Trình Trì túm chặt góc áo Hứa Nhận, Hứa Nhận quay đầu lại, hai người giằng co trên lối đi nhỏ vài giây, Trình Trì quyết đoán nói: “Anh không cần phải thế.”
Bàn tay ấm áp của Hứa Nhận đặt trên mu bàn tay nắm chặt áo anh của cô, nhẹ nhàng vỗ về, đè thấp giọng, nói: “Trình Trì, cho anh mặt mũi đi em.”
Trình Trì ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía ánh, ánh đèn nửa sáng nửa tối, đỉnh mày anh chìm trong bóng tối, nhìn không rõ.
Rốt cuộc Trình Trì cũng buông tay.
Quay đầu lại cười nói với mọi người cười: “Được thôi, hôm nay anh Nhận nhà chúng tôi trả tiền.”
Mọi người hoan hô một tiếng, Dương Tĩnh huýt sáo.
Bạch Du ghé sát vào tai Dương Tĩnh, thì thầm: “Cậu có phát hiện, Hứa Nhận thay đổi hay không.”
Dương Tĩnh mờ mịt lắc đầu.
“So với Hứa Nhận trên núi Nga Mi, so với Hứa Nhận vừa tới lúc khai giảng, không hề giống.”
“Mũi vẫn là mũi, đôi mắt vẫn là đôi mắt, có gì không giống.”
Bạch Du cau mày, giống như đang nhớ lại, lẩm bẩm: “Nói không tốt, dường như… Trở nên mềm mỏng hơn.”
Trên đường trở về, rất nhiều lần Trình Trì muốn nói lại thôi, vẻ mặt không yên.
“Năm vạn.” Hứa Nhận nhìn cô, chủ động nói: “Anh cứ tưởng rằng sẽ nhiều hơn.”
Dù sao vài tên đàn ông còn muốn phụ nữ, một loạt rượu vang đỏ trên bàn kia, cũng không phải để không.
“Sau khi về em trả lại cho anh.” Trình Trì đoán rằng, có lẽ anh đã tiêu hết tiền tiết kiệm.
“Khách khí.” Hứa Nhận không tỏ vẻ gì.
Trình Trì cắn môi dưới, nói: “Về sau những lần tụ tập như này, em không dẫn anh theo nữa, em cũng ít giao lưu với bọn họ.”
“Trình Trì” Hứa Nhận đột nhiên gọi tên cô, anh quay đầu lại, nhìn cô một cái thật sâu, dưới ánh trăng, làn da cô trắng nõn như lụa.
“Em phải rõ ràng một chút, anh không hề chỉ trích cuộc sống và cách giải trí của em.” Anh nói: “Cho nên em không phải giống như hôm nay, trông gà hoá cuốc mà quan tâm cảm nhận của anh, em vui vẻ, là tốt rồi.”
“Nhưng em sợ chúng mình sẽ càng đi càng xa…” Trình Trì cúi đầu, nắm tay Hứa Nhận: “Bây giờ, em chỉ muốn đi theo anh.”
Chỉ muốn đi theo anh, anh đi đâu, sống như thế nào, cô đều giống anh, đều đi theo anh.
Nhưng mà, sao có thể?
Hứa Nhận vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, bàn tay ấm áp dùng sức nắm lại tay cô: “Không bao giờ càng đi càng xa, bất kể em đứng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên hay rơi xuống cuối cùng, anh đều sẽ chờ em.”
“Thật không ạ?”
“Hơn nữa…” Hứa Nhận dừng một chút, bước chân dừng lại, xoay người đối mặt với cô, nghiêm túc nói: “Bây giờ anh rất nghèo, nhưng không bao giờ vẫn luôn như vậy, Trình Trì, anh sẽ nỗ lực, sau này anh có thể nuôi được em, cũng có thể cho em vung tiền như rác giống bạn bè.”
Trình Trì ngơ ngác nhìn anh, quả thật sắp không thể hít thở.
Cả đời này của cô, sẽ nhớ rõ, một tên nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, đứng dưới ánh trăng, nói với cô một lời hứa vô cùng trịnh trọng, từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm thấy, tiền là thứ quan trọng, nó chỉ đơn giản là vật phòng thân, cất trong túi cũng ngại nặng, nhưng hiện tại, từ trong miệng tích chữ như vàng của Hứa Nhận, nghe thấy anh nói ra hai chữ “Nỗ lực”, cô mới phát giác, khoảng cách giữa hai người, thật sự cách cả bầu trời, nếu không phải vận mệnh hoang đường, có lẽ cả đời cô cũng sẽ không tiếp xúc với người như vậy, càng không thể yêu anh.
Từ một đêm kia, trong lòng Trình Trì dần dần dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ nào đó.
Rất nhiều năm sau, một mình cô, đặt mình trong vùng núi xa xôi nhất Trung Quốc, đứng trước ngói bùn của ngôi trường đơn sơ nhất nông thôn, nhìn lá cờ đỏ thắm treo trên cột cờ làm bằng tre cắm xiêu xiêu vẹo vẹo trên sân thể dục, một đứa bé mặt mũi đen nhẻm, trên mũi còn dính nước mũi, quần áo đếm không hết mụn vá, ngồi xổm bên tảng đá dưới cờ đỏ, viết từng nét chữ làm bài tập mà Trình Trì giao về nhà.
Rốt cuộc cô mới hiểu được, hai chữ “Nỗ lực” theo lời Hứa Nhận, có trọng lượng nặng cỡ nào.
Hết chương 25
/81
|