Ngô gia...
"Phu nhân! Châu tiểu thư lại mang quà đến biếu và muốn gặp người."
Nhận được thông báo của người làm, bà Ngô vẫn tỏ ra thờ ơ với người được gọi là Châu tiểu thư đang ngồi chờ dưới phòng khách.
"Nói với cô ta là tôi không khỏe, không tiện tiếp khách. Còn số quà cáp đó cũng không cần phải nhận."
"Vâng!" Quản gia cúi đầu, rồi rời đi.
Quay trở xuống phòng khách gặp lại Châu Thanh Thanh, Quản gia Lâm liền nói:
"Phu nhân không khỏe nên không tiện tiếp khách, phiền Châu tiểu thư hôm khác hãy đến, với cả mang số quà này về giúp phu nhân."
"Sao vậy? Không gặp, thì có thể nhận quà cũng được mà. Mang tới, lại mang về như vậy sao được?" Châu Thanh Thanh cau mày.
"Tôi thấy tâm tư của phu nhân đã quá rõ ràng với tiểu thư rồi, lẽ nào cô vẫn chưa hiểu sao? Bà ấy không thích cô đến Ngô gia."
"Bây giờ không thích, chắc gì sau này vẫn vậy. Nếu hôm nay Phu nhân không khỏe, thì hôm khác tôi lại đến."
Châu Thanh Thanh vẫn giữ vững chấp niệm với vị trí Thiếu phu nhân của Ngô gia, mặc cho đã bị tỏ thái độ ra mặt.
Cô ấy vừa rời đi, Quản gia liền thở dài:
"Thiếu gia cũng thật là, chuyện tình cảm chẳng chịu rõ ràng, cứ day dưa để con người ta phải chờ đợi ngần ấy năm. Rốt cuộc, cậu ấy yêu ai chứ?"
...----------------...
Nhắc tới Ngô Quân Kỳ, phải kể đến tình trạng vườn không nhà trống, cô đơn quạnh quẻ khi anh đặt chân vào căn hộ cũ của mình. Cái nơi mà anh và Liêu Tử Diệp đã từng có hai năm chung sống, những ký ức tẻ nhạt vẫn còn nguyên vẹn, nhưng căn nhà bây giờ lại thiếu mất một nữ chủ nhân.
Anh biết! Biết bản thân đã động lòng kể từ lúc người con gái ấy lặng lẽ rời đi. Chỉ là, nhận ra không đúng thời điểm để phải nuối tiếc ngần ấy năm.
Cô đơn trên sofa, bỗng chốc nỗi nhớ về ba thành viên còn lại trong gia đình cứ ùa tới, khiến tâm tình anh bức bối chẳng yên. Cuối cùng, vẫn là phải cầm điện thoại gọi ngay cho Trợ lý riêng.
Qua vài tiếng chuông, vừa nhận được tín hiệu trả lời, anh liền trầm giọng ra lệnh:
"Thông báo với toàn thể các công ty lớn nhỏ trong thành phố, buộc họ từ chối hồ sơ xin việc của Liêu Tử Diệp cho tôi. Ai dám chống đối cứ trực tiếp chèn ép, gây khó dễ."
Giải quyết xong vấn đề ngăn chặn việc làm của Liêu Tử Diệp, Ngô Quân Kỳ liền cầm áo đi ra ngoài. Vừa lên xe, anh đã kết nối cuộc gọi với Võ Lương Sinh.
"Điều tra được chung cư nơi Liêu Tử Diệp ở chưa? Cô ấy đưa Tân Kỳ đi rồi, giờ tự dưng lại mất kết nối với thằng nhóc ấy nên không rõ vị trí cụ thể."
"Chung cư M.A trên đường J. Sao thế, nôn nóng đến chịu hết nổi nên phải tìm tới ngay trong đêm à?"
"Ừm! "Cứng" quá chịu hết nổi rồi."
"Má... Tục còn hơn tao mà bày đặt."
Bên kia truyền qua giọng điệu kinh tỏm, người bên đây liền vẽ ra đường cong gian tà, rồi mới tắt máy.
Chỉ vài chục phút sau đó, Ngô Quân Kỳ đã đứng trước cửa căn hộ chung cư nơi Liêu Tử Diệp đang sống. Anh mang vẻ mặt hào khởi đưa tay ấn chuông, chờ thêm vài giây liền được Diêu Mạn mở cửa.
Cứ tưởng sẽ được hoan nghênh nhiệt tình, nào ngờ vừa nhìn thấy khuôn mặt lì đòn của anh, Diêu Mạn liền chán ghét đóng sầm cửa, khiến người bên ngoài một phen ngơ ngác.
Thấy Diêu Mạn làu bàu đi vào, Tử Kỳ liền tò mò hỏi:
"Là ai tìm vậy dì Mạn Mạn?"
"Tìm nhầm nhà thôi con, không có gì đâu. Hai đứa xem tivi tiếp đi ha, dì vào bếp phụ mẹ con nấu cơm tối."
"Vâng ạ!" Tử Kỳ lễ phép đáp.
Cậu nhóc Tân Kỳ lúc này vẫn đang âm thầm quan sát tình hình. Thật ra thì giống ba cũng có rất nhiều điều tốt, chẳng hạn như cậu có cặp mắt nhạy bén và tầm nhìn sâu sắc, tùy hứng đúng lúc, trầm tĩnh đúng trường hợp, đó là IQ vượt trội của một bảo bảo thiên tài mà ít đứa trẻ nào có được.
Và chính xác là cậu đã nghĩ đúng. Diêu Mạn vừa khuất dáng vào bếp, bên ngoài, chiếc đồng hồ thông minh của Tân Kỳ liền nhận được tin nhắn.
Cậu không cần nghĩ cũng biết ai gửi tin đến, chỉ là vẫn muốn xem người đàn ông ấy nhắn gì.
[Tiểu quỷ! Mau bảo mẹ mở cửa cho ba đi.]
Đấy! Rõ ràng chẳng sai vào đâu được. Là tin nhắn cầu cứu của lão ba, nhưng hiện tại cậu bé vẫn tuyệt nhiên bình thản soạn tin hồi đáp:
[Cho con lý do để giúp ba đi.]
Bên ngoài, Ngô Quân Kỳ nhận được tin nhắn liền tức đỏ cả mắt, nhưng vì đại sự chưa thành nên đành nhẫn nhịn, nhẹ nhàng hồi âm:
[Nếu con muốn cả gia đình bốn người chúng ta sống cùng nhau!]
Lần này, Tân Kỳ xem xong và quyết định không trả lời. Cậu cứ thong thả xem tivi như chưa từng có gì xảy ra, trong khi người ngoài cửa đã sắp bùng nổ thịnh nộ.
"Thằng quỷ nhỏ này, tại sao nó có thể chạy về phe của mẹ nó vậy chứ? Chỉ mới gặp có hai lần thôi mà?"
Tự anh ta làu bàu một mình, rồi cũng tự anh ta bực tức quyết định bấm chuông thêm một lần.
King coong...
Để xem, lần này là ai xuất hiện...
"Phu nhân! Châu tiểu thư lại mang quà đến biếu và muốn gặp người."
Nhận được thông báo của người làm, bà Ngô vẫn tỏ ra thờ ơ với người được gọi là Châu tiểu thư đang ngồi chờ dưới phòng khách.
"Nói với cô ta là tôi không khỏe, không tiện tiếp khách. Còn số quà cáp đó cũng không cần phải nhận."
"Vâng!" Quản gia cúi đầu, rồi rời đi.
Quay trở xuống phòng khách gặp lại Châu Thanh Thanh, Quản gia Lâm liền nói:
"Phu nhân không khỏe nên không tiện tiếp khách, phiền Châu tiểu thư hôm khác hãy đến, với cả mang số quà này về giúp phu nhân."
"Sao vậy? Không gặp, thì có thể nhận quà cũng được mà. Mang tới, lại mang về như vậy sao được?" Châu Thanh Thanh cau mày.
"Tôi thấy tâm tư của phu nhân đã quá rõ ràng với tiểu thư rồi, lẽ nào cô vẫn chưa hiểu sao? Bà ấy không thích cô đến Ngô gia."
"Bây giờ không thích, chắc gì sau này vẫn vậy. Nếu hôm nay Phu nhân không khỏe, thì hôm khác tôi lại đến."
Châu Thanh Thanh vẫn giữ vững chấp niệm với vị trí Thiếu phu nhân của Ngô gia, mặc cho đã bị tỏ thái độ ra mặt.
Cô ấy vừa rời đi, Quản gia liền thở dài:
"Thiếu gia cũng thật là, chuyện tình cảm chẳng chịu rõ ràng, cứ day dưa để con người ta phải chờ đợi ngần ấy năm. Rốt cuộc, cậu ấy yêu ai chứ?"
...----------------...
Nhắc tới Ngô Quân Kỳ, phải kể đến tình trạng vườn không nhà trống, cô đơn quạnh quẻ khi anh đặt chân vào căn hộ cũ của mình. Cái nơi mà anh và Liêu Tử Diệp đã từng có hai năm chung sống, những ký ức tẻ nhạt vẫn còn nguyên vẹn, nhưng căn nhà bây giờ lại thiếu mất một nữ chủ nhân.
Anh biết! Biết bản thân đã động lòng kể từ lúc người con gái ấy lặng lẽ rời đi. Chỉ là, nhận ra không đúng thời điểm để phải nuối tiếc ngần ấy năm.
Cô đơn trên sofa, bỗng chốc nỗi nhớ về ba thành viên còn lại trong gia đình cứ ùa tới, khiến tâm tình anh bức bối chẳng yên. Cuối cùng, vẫn là phải cầm điện thoại gọi ngay cho Trợ lý riêng.
Qua vài tiếng chuông, vừa nhận được tín hiệu trả lời, anh liền trầm giọng ra lệnh:
"Thông báo với toàn thể các công ty lớn nhỏ trong thành phố, buộc họ từ chối hồ sơ xin việc của Liêu Tử Diệp cho tôi. Ai dám chống đối cứ trực tiếp chèn ép, gây khó dễ."
Giải quyết xong vấn đề ngăn chặn việc làm của Liêu Tử Diệp, Ngô Quân Kỳ liền cầm áo đi ra ngoài. Vừa lên xe, anh đã kết nối cuộc gọi với Võ Lương Sinh.
"Điều tra được chung cư nơi Liêu Tử Diệp ở chưa? Cô ấy đưa Tân Kỳ đi rồi, giờ tự dưng lại mất kết nối với thằng nhóc ấy nên không rõ vị trí cụ thể."
"Chung cư M.A trên đường J. Sao thế, nôn nóng đến chịu hết nổi nên phải tìm tới ngay trong đêm à?"
"Ừm! "Cứng" quá chịu hết nổi rồi."
"Má... Tục còn hơn tao mà bày đặt."
Bên kia truyền qua giọng điệu kinh tỏm, người bên đây liền vẽ ra đường cong gian tà, rồi mới tắt máy.
Chỉ vài chục phút sau đó, Ngô Quân Kỳ đã đứng trước cửa căn hộ chung cư nơi Liêu Tử Diệp đang sống. Anh mang vẻ mặt hào khởi đưa tay ấn chuông, chờ thêm vài giây liền được Diêu Mạn mở cửa.
Cứ tưởng sẽ được hoan nghênh nhiệt tình, nào ngờ vừa nhìn thấy khuôn mặt lì đòn của anh, Diêu Mạn liền chán ghét đóng sầm cửa, khiến người bên ngoài một phen ngơ ngác.
Thấy Diêu Mạn làu bàu đi vào, Tử Kỳ liền tò mò hỏi:
"Là ai tìm vậy dì Mạn Mạn?"
"Tìm nhầm nhà thôi con, không có gì đâu. Hai đứa xem tivi tiếp đi ha, dì vào bếp phụ mẹ con nấu cơm tối."
"Vâng ạ!" Tử Kỳ lễ phép đáp.
Cậu nhóc Tân Kỳ lúc này vẫn đang âm thầm quan sát tình hình. Thật ra thì giống ba cũng có rất nhiều điều tốt, chẳng hạn như cậu có cặp mắt nhạy bén và tầm nhìn sâu sắc, tùy hứng đúng lúc, trầm tĩnh đúng trường hợp, đó là IQ vượt trội của một bảo bảo thiên tài mà ít đứa trẻ nào có được.
Và chính xác là cậu đã nghĩ đúng. Diêu Mạn vừa khuất dáng vào bếp, bên ngoài, chiếc đồng hồ thông minh của Tân Kỳ liền nhận được tin nhắn.
Cậu không cần nghĩ cũng biết ai gửi tin đến, chỉ là vẫn muốn xem người đàn ông ấy nhắn gì.
[Tiểu quỷ! Mau bảo mẹ mở cửa cho ba đi.]
Đấy! Rõ ràng chẳng sai vào đâu được. Là tin nhắn cầu cứu của lão ba, nhưng hiện tại cậu bé vẫn tuyệt nhiên bình thản soạn tin hồi đáp:
[Cho con lý do để giúp ba đi.]
Bên ngoài, Ngô Quân Kỳ nhận được tin nhắn liền tức đỏ cả mắt, nhưng vì đại sự chưa thành nên đành nhẫn nhịn, nhẹ nhàng hồi âm:
[Nếu con muốn cả gia đình bốn người chúng ta sống cùng nhau!]
Lần này, Tân Kỳ xem xong và quyết định không trả lời. Cậu cứ thong thả xem tivi như chưa từng có gì xảy ra, trong khi người ngoài cửa đã sắp bùng nổ thịnh nộ.
"Thằng quỷ nhỏ này, tại sao nó có thể chạy về phe của mẹ nó vậy chứ? Chỉ mới gặp có hai lần thôi mà?"
Tự anh ta làu bàu một mình, rồi cũng tự anh ta bực tức quyết định bấm chuông thêm một lần.
King coong...
Để xem, lần này là ai xuất hiện...
/39
|