“Em đang trách anh lo chuyện bao đồng? Và bắt anh phải trơ mắt đứng nhìn người phụ nữ của mình bị người khác bắt nạt? Em nghĩ, anh có thể vô tâm đến vậy ư?”
Những câu hỏi trầm thấp của người đàn ông, lại đưa bầu không khí trong xe càng thêm ngột ngạt. Cô im lặng nghĩ ngợi một lúc, mới nói:
“Dù gì đó cũng là tiệc mừng của Lục Ý Hiên, công việc chứ không liên quan tới vấn đề riêng tư. Đã vậy, anh còn tự ý công bố tôi là vợ anh, tự quyết định cho tôi thôi việc ở Lục Ý. Điều đó chứng tỏ anh chưa bao giờ tôn trọng tôi hết.”
“Ừ! Tôi sai rồi.” Ngô Quân Kỳ vẫn trầm giọng trả lời.
Anh không cử động, cũng không mở mắt, không tranh biện đôi co, mà lại luôn nhíu mày tỏ ra khó chịu. Chẳng ai để ý đến sắc mặt nhợt nhạt và mồ hôi trên trán anh, mặc dù trong xe có điều hòa.
Thấy anh kiệm lời, thái độ hời hợt như vậy, Liêu Tử Diệp cũng không muốn nói năng gì thêm, càng không để ý tới anh. Cô chỉ đang định bảo tài xế dừng xe, thì Tân Kỳ đã quay xuống nhìn Ngô Quân Kỳ, rồi hỏi:
“Vừa nãy con thấy ly rượu đó lại tạt vào trúng chỗ vết thương của ba đấy, có phải bây giờ đang bị đau rồi không?”
“Không! Ba buồn ngủ thôi.” Ngô Quân Kỳ khẽ đáp.
Lúc bấy giờ, Liêu Tử Diệp mới chịu để ý tới người bên cạnh sau những gì Tân Kỳ vừa hỏi.
“Tân Kỳ, con nói rượu tạt trúng vào vết thương nào của ba con?”
“Thì là…”
“Hmm… Trong xe không có sẵn nước lọc đâu, con nói ít thôi, kẻo lát nữa khát lại khó chịu.”
Ngô Quân Kỳ căn bản không muốn Liêu Tử Diệp biết về tình hình của mình, nên đã thẳng thắn cắt lời Tân Kỳ định nói.
Mà lần này cậu bé lại ngoan ngoãn một cách lạ thường nha? Anh kêu không nói nữa, thì cậu cũng không nói nữa, trực tiếp để lại dấu chấm hỏi to đùng trong đầu Tử Diệp.
Bản chất con người luôn gắn liền với tò mò. Thà không biết, chứ lấp lửng nửa chừng rồi lại thôi, thì sẽ càng nôn nóng muốn tỏ tưởng mọi chuyện. Liêu Tử Diệp không phải trường hợp ngoại lệ, nên lại tiếp tục gặng hỏi:
“Tân Kỳ! Nói mẹ nghe, ba con bị làm sao?”
“Em lo cho sĩ diện của ai đó và công việc của mình đi. Đừng có quản chuyện bao đồng giống tôi.”
“Anh đang nói móc tôi đó hả?” Liêu Tử Diệp cau mày, bất mãn chất vấn.
Người đàn ông ấy thì lại thong thả chuyển lời qua tài xế: “Đưa cô ấy đến chung cư M.A trước, rồi hãy về nhà sau.”
Ý tứ của Ngô Quân Kỳ như nào đã rõ. Ý anh là muốn đưa cô về nhà của cô, chứ không miễn cưỡng đưa về nhà anh. Chính động thái này lại càng làm Liêu Tử Diệp cảm thấy bức bối, khó chịu.
“Tân Kỳ, vừa rồi con bảo khó chịu, giờ đã hết chưa? Có cần mẹ ở lại với con đêm nay không, để mẹ gọi nhờ dì Mạn Mạn trông chừng Tử Kỳ nốt đêm nay luôn nha?”
“Dạ thôi ạ! Tử Kỳ xa mẹ lại khóc lóc, có ba ở với con cũng được rồi, để ngày mai hay khi nào mẹ rảnh, con lại tới thăm mẹ sau. Vả lại, tại con với ba nghĩ kỹ rồi, không nên gượng ép khiến mẹ cảm thấy không thoải mái, nên là hai cha con con sẽ tôn trọng mọi điều mẹ muốn.” Tân Kỳ nhìn cô. cười đáp tự nhiên.
Liêu Tử Diệp lúc bấy giờ lại dở khóc dở cười trước hai cha con nhà này. Bởi, lúc thì đưa cô vào vai trò như người thân vô cùng quan trọng, nâng lên tận đỉnh mây xanh, lúc lại hời hợt như cần, như không.
“Được rồi, muốn mẹ không quan tâm thì mẹ sẽ thực hiện điều đó cho hai cha con vừa lòng. Chỉ cần sau này, Tân Kỳ đừng trách mẹ vô tâm là được.”
Muốn đấu, bà đây cũng đấu. Nhưng cô nói xong, thì cả hai người đàn ông lớn, nhỏ kia đều im lặng. Tân Kỳ quay mặt lên trên, còn Ngô Quân Kỳ lại quay ra hướng bên ngoài. Anh vẫn nhíu mày, sắc mặt khó chịu chưa từng hòa hoãn.
Càng im lặng, Liêu Tử Diệp càng bực bội. Lúc cô quyết định bỏ mặc không lo nữa, lại vô tình bắt gặp sắc mặt không được tốt của người đàn ông ấy qua gương chiếu hậu trong xe. Hai đầu lông mày thanh mảnh của cô cũng nhanh chóng nhíu lại, quay qua nhìn anh, lần này không hỏi nữa mà trực tiếp đưa tay sờ trán luôn thể.
“Quân Kỳ, sao trán anh nóng vậy?” Cô lo lắng hỏi han.
Lúc đó, người đàn ông ấy lại nhẹ nhàng nắm tay cô, đem bàn tay mềm mại đó ôm ấp trong đôi tay anh, song, mới trầm khàn cất giọng:
“Tại trời nóng.”
Nóng ư? Ngô Quân Kỳ anh bị sảng rồi sao? Rõ ràng trong xe mở điều hòa tận 26 độ, mà anh bảo nóng, còn thật sự nóng tới mức đổ mồ hôi, khiến Liêu Tử Diệp mỗi lúc càng hoang mang.
“Tân Kỳ! Nói thật cho mẹ nghe, ba con đang bị gì đúng không?”
“Thì hôm Tử Kỳ làm đổ bình nước nóng đó ạ. Vì che chắn cho em, mà ba cũng bị bỏng ở sau bả vai phải. Sau đó, con với ông bà nội có khuyên ba nên đi bệnh viện, nhưng ba đâu có chịu. Thêm hồi nãy đỡ rượu cho mẹ, trúng ngay chỗ đau, chắc giờ vết bỏng bị nhiễm trùng nên hành nóng sốt rồi.”
“Vậy sao con không nói sớm cho mẹ biết?”
“Ba nói mẹ hết thương ba rồi, chắc cũng không quan tâm ba nữa, nên kêu con đừng nói.”
“Rồi đừng nói dữ chưa? Cái thằng oắt con này, ai mượn con lắm lời hả?” Ngô Quân Kỳ khó chịu lên tiếng, mà vừa cử động đã nhăn mặt vì động tới vết thương sau vai.
Nghĩ cũng lạ, mới hôm qua vẫn còn bình thường, sao giờ tự nhiên lại đau dữ dội, trong người còn thấy lúc nóng, lúc lạnh thất thường. Anh đau là thật, chứ đâu có diễn.
Lúc này, Liêu Tử Diệp đã thấy bực. Cô nghiêm túc nhìn lên tài xế, rồi ra lệnh:
“Cho xe đến bệnh viện.”
Nghe xong tối hậu thư, Ngô Quân Kỳ liền sửng sốt nhìn cô, gay gắt phản ứng:
“Tự nhiên tới đó làm gì?”
“Tới khám xem khi nào anh chết.”
Những câu hỏi trầm thấp của người đàn ông, lại đưa bầu không khí trong xe càng thêm ngột ngạt. Cô im lặng nghĩ ngợi một lúc, mới nói:
“Dù gì đó cũng là tiệc mừng của Lục Ý Hiên, công việc chứ không liên quan tới vấn đề riêng tư. Đã vậy, anh còn tự ý công bố tôi là vợ anh, tự quyết định cho tôi thôi việc ở Lục Ý. Điều đó chứng tỏ anh chưa bao giờ tôn trọng tôi hết.”
“Ừ! Tôi sai rồi.” Ngô Quân Kỳ vẫn trầm giọng trả lời.
Anh không cử động, cũng không mở mắt, không tranh biện đôi co, mà lại luôn nhíu mày tỏ ra khó chịu. Chẳng ai để ý đến sắc mặt nhợt nhạt và mồ hôi trên trán anh, mặc dù trong xe có điều hòa.
Thấy anh kiệm lời, thái độ hời hợt như vậy, Liêu Tử Diệp cũng không muốn nói năng gì thêm, càng không để ý tới anh. Cô chỉ đang định bảo tài xế dừng xe, thì Tân Kỳ đã quay xuống nhìn Ngô Quân Kỳ, rồi hỏi:
“Vừa nãy con thấy ly rượu đó lại tạt vào trúng chỗ vết thương của ba đấy, có phải bây giờ đang bị đau rồi không?”
“Không! Ba buồn ngủ thôi.” Ngô Quân Kỳ khẽ đáp.
Lúc bấy giờ, Liêu Tử Diệp mới chịu để ý tới người bên cạnh sau những gì Tân Kỳ vừa hỏi.
“Tân Kỳ, con nói rượu tạt trúng vào vết thương nào của ba con?”
“Thì là…”
“Hmm… Trong xe không có sẵn nước lọc đâu, con nói ít thôi, kẻo lát nữa khát lại khó chịu.”
Ngô Quân Kỳ căn bản không muốn Liêu Tử Diệp biết về tình hình của mình, nên đã thẳng thắn cắt lời Tân Kỳ định nói.
Mà lần này cậu bé lại ngoan ngoãn một cách lạ thường nha? Anh kêu không nói nữa, thì cậu cũng không nói nữa, trực tiếp để lại dấu chấm hỏi to đùng trong đầu Tử Diệp.
Bản chất con người luôn gắn liền với tò mò. Thà không biết, chứ lấp lửng nửa chừng rồi lại thôi, thì sẽ càng nôn nóng muốn tỏ tưởng mọi chuyện. Liêu Tử Diệp không phải trường hợp ngoại lệ, nên lại tiếp tục gặng hỏi:
“Tân Kỳ! Nói mẹ nghe, ba con bị làm sao?”
“Em lo cho sĩ diện của ai đó và công việc của mình đi. Đừng có quản chuyện bao đồng giống tôi.”
“Anh đang nói móc tôi đó hả?” Liêu Tử Diệp cau mày, bất mãn chất vấn.
Người đàn ông ấy thì lại thong thả chuyển lời qua tài xế: “Đưa cô ấy đến chung cư M.A trước, rồi hãy về nhà sau.”
Ý tứ của Ngô Quân Kỳ như nào đã rõ. Ý anh là muốn đưa cô về nhà của cô, chứ không miễn cưỡng đưa về nhà anh. Chính động thái này lại càng làm Liêu Tử Diệp cảm thấy bức bối, khó chịu.
“Tân Kỳ, vừa rồi con bảo khó chịu, giờ đã hết chưa? Có cần mẹ ở lại với con đêm nay không, để mẹ gọi nhờ dì Mạn Mạn trông chừng Tử Kỳ nốt đêm nay luôn nha?”
“Dạ thôi ạ! Tử Kỳ xa mẹ lại khóc lóc, có ba ở với con cũng được rồi, để ngày mai hay khi nào mẹ rảnh, con lại tới thăm mẹ sau. Vả lại, tại con với ba nghĩ kỹ rồi, không nên gượng ép khiến mẹ cảm thấy không thoải mái, nên là hai cha con con sẽ tôn trọng mọi điều mẹ muốn.” Tân Kỳ nhìn cô. cười đáp tự nhiên.
Liêu Tử Diệp lúc bấy giờ lại dở khóc dở cười trước hai cha con nhà này. Bởi, lúc thì đưa cô vào vai trò như người thân vô cùng quan trọng, nâng lên tận đỉnh mây xanh, lúc lại hời hợt như cần, như không.
“Được rồi, muốn mẹ không quan tâm thì mẹ sẽ thực hiện điều đó cho hai cha con vừa lòng. Chỉ cần sau này, Tân Kỳ đừng trách mẹ vô tâm là được.”
Muốn đấu, bà đây cũng đấu. Nhưng cô nói xong, thì cả hai người đàn ông lớn, nhỏ kia đều im lặng. Tân Kỳ quay mặt lên trên, còn Ngô Quân Kỳ lại quay ra hướng bên ngoài. Anh vẫn nhíu mày, sắc mặt khó chịu chưa từng hòa hoãn.
Càng im lặng, Liêu Tử Diệp càng bực bội. Lúc cô quyết định bỏ mặc không lo nữa, lại vô tình bắt gặp sắc mặt không được tốt của người đàn ông ấy qua gương chiếu hậu trong xe. Hai đầu lông mày thanh mảnh của cô cũng nhanh chóng nhíu lại, quay qua nhìn anh, lần này không hỏi nữa mà trực tiếp đưa tay sờ trán luôn thể.
“Quân Kỳ, sao trán anh nóng vậy?” Cô lo lắng hỏi han.
Lúc đó, người đàn ông ấy lại nhẹ nhàng nắm tay cô, đem bàn tay mềm mại đó ôm ấp trong đôi tay anh, song, mới trầm khàn cất giọng:
“Tại trời nóng.”
Nóng ư? Ngô Quân Kỳ anh bị sảng rồi sao? Rõ ràng trong xe mở điều hòa tận 26 độ, mà anh bảo nóng, còn thật sự nóng tới mức đổ mồ hôi, khiến Liêu Tử Diệp mỗi lúc càng hoang mang.
“Tân Kỳ! Nói thật cho mẹ nghe, ba con đang bị gì đúng không?”
“Thì hôm Tử Kỳ làm đổ bình nước nóng đó ạ. Vì che chắn cho em, mà ba cũng bị bỏng ở sau bả vai phải. Sau đó, con với ông bà nội có khuyên ba nên đi bệnh viện, nhưng ba đâu có chịu. Thêm hồi nãy đỡ rượu cho mẹ, trúng ngay chỗ đau, chắc giờ vết bỏng bị nhiễm trùng nên hành nóng sốt rồi.”
“Vậy sao con không nói sớm cho mẹ biết?”
“Ba nói mẹ hết thương ba rồi, chắc cũng không quan tâm ba nữa, nên kêu con đừng nói.”
“Rồi đừng nói dữ chưa? Cái thằng oắt con này, ai mượn con lắm lời hả?” Ngô Quân Kỳ khó chịu lên tiếng, mà vừa cử động đã nhăn mặt vì động tới vết thương sau vai.
Nghĩ cũng lạ, mới hôm qua vẫn còn bình thường, sao giờ tự nhiên lại đau dữ dội, trong người còn thấy lúc nóng, lúc lạnh thất thường. Anh đau là thật, chứ đâu có diễn.
Lúc này, Liêu Tử Diệp đã thấy bực. Cô nghiêm túc nhìn lên tài xế, rồi ra lệnh:
“Cho xe đến bệnh viện.”
Nghe xong tối hậu thư, Ngô Quân Kỳ liền sửng sốt nhìn cô, gay gắt phản ứng:
“Tự nhiên tới đó làm gì?”
“Tới khám xem khi nào anh chết.”
/39
|