"Hắt xì... khụ khụ..."
Hơn nửa đêm, phòng khách trong căn hộ chung cư của Liêu Tử Diệp vẫn đang sáng đèn, vẫn có tiếng đàn ông ho khan, hắt hơi liên tục cũng được gần năm phút.
Vậy là Ngô Quân Kỳ thật sự chịu nằm ngoài phòng khách, chịu lạnh, chịu chật chội trên chiếc sofa bình thường. Một mình anh chịu khổ đã đành, thế mà còn kéo theo Liêu Tử Diệp mất ngủ vì âm thanh anh tạo ra.
Mở cửa phòng, cô nhìn thấy người đàn ông ấy vẫn ngồi tựa lưng trên ghế, mắt nhắm hờ, ngửa mặt nhìn lên trần nhà cũng không biết là đã ngủ hay chưa, nên cô từ từ tiến tới, nhẹ nhàng đưa tay sờ lên vầng trán ưu tú ấy một cách tự nhiên, cho tới khi Ngô Quân Kỳ khàn giọng lên tiếng:
"Anh cảm rồi, cả người lúc nóng lúc lạnh."
Mở mắt ra nhìn cô gái bằng sắc thái của kẻ đáng thương, Ngô Quân Kỳ lúc này cứ hệt như một đứa trẻ, khiến thâm tâm Tử Diệp cứng rắn cách mấy cũng phải mủi lòng.
"Người gì đâu mà yếu xìu vậy? Mới chịu lạnh có tí đã cảm rồi."
Mặc dù cô mở miệng cằn nhằn, nhưng sau đó vẫn nhanh chân đi vào phòng bê chăn ra cho anh, rồi lại vào bếp pha trà giải cảm mang tới dâng tận miệng Quân Kỳ.
"Uống ít trà cho ấm, nếu vẫn không đỡ thì phải đi viện, chứ trong nhà không có sẵn thuốc cảm."
Nhận lấy tách trà, Ngô Quân Kỳ bỗng dưng mỉm cười, rồi mới uống liền một ngụm đến mức suýt thì bỏng cả lưỡi vì trà quá nóng.
"Uống từ từ thôi."
"Thổi cho anh đi."
Vừa được quan tâm một tí, là anh ta lại bắt đầu giở thói làm nũng. Thế mà Liêu Tử Diệp vẫn lẳng lặng đáp ứng, cô cầm tách trà lên thổi nhè nhẹ đến khi nguội hơn một chút mới đưa lại cho anh.
"Uống đi, rồi vào phòng nghỉ."
"Phòng nào?" Ngô Quân Kỳ khá ngạc nhiên.
"Còn một phòng nữa, nhưng hơi bừa bộn, để lát nữa tôi dọn sạch rồi anh hẵng vào."
"Em sẽ chăm sóc anh chứ?" Người đàn ông bắt đầu tỏ ra hào hứng.
"Anh có bị sao đâu mà chăm?"
"Thì anh bệnh này, lỡ nửa đêm sốt cao thì sao? Anh có mệnh hệ gì ở đây thì em cũng không khỏi liên quan đâu đấy."
Chưa gì mà Ngô Quân Kỳ đã giở giọng hăm dọa, thế cũng chỉ khiến Liêu Tử Diệp cảm thấy buồn cười. Giờ cô mới biết người đàn ông từng bên mình hơn hai năm cũng có lúc thật đáng yêu.
"Được rồi, tôi sẽ chăm đến khi nào anh ngủ ngon thì thôi. Tại kiếp này tôi mắc nợ cha con anh mà, hết hai thằng nhóc rồi tới anh cũng bày đặt làm nũng, mệt chết."
Liêu Tử Diệp miệng thì làu bàu, chứ vẫn vận động thân thể di chuyển đến căn phòng ngủ thứ hai trong căn hộ để bắt đầu dọn dẹp. Thế là Ngô Quân Kỳ liền nắm bắt thời cơ âm thầm chạy theo sau.
Nhân lúc Tử Diệp lom khom sắp xếp chăn gối, anh ta lẳng lặng tiến tới từ đằng sau, nhẹ nhàng nhưng nhanh gọn và dứt khoát ôm lấy vòng eo mỹ miều của cô gái, dọa đối phương giật mình.
"Ngô Quân Kỳ! Anh có thể nghiêm túc chút không?" Liêu Tử Diệp đanh giọng.
"Anh mệt, hai chân bủn rủn, cả người cứ như không chút sức lực. Em cho anh ôm nhờ một lát thôi." Giọng anh yểu xìu, trầm khàn vang lên.
Thế mà, vẫn không đổi được chút thương cảm nào từ cô gái.
"Mệt sao không lên giường nằm? Ôm tôi có ít gì?"
"Có! Ôm em cảm thấy đỡ mệt hơn."
"Hai thằng con trai còn nhõng nhẽo thua anh đấy."
"Tụi nó thì tuổi gì đòi so với anh."
Vừa nói, Ngô Quân Kỳ vừa đưa đôi môi gợi tình của mình chạm vào vùng cổ trắng mịn, thơm ngần bên cạnh, hết hôn rồi lại hít như đang phê thuốc lào, khiến cô bất giác rùng mình sau màn ve vãn ướt át ấy.
Tưởng vậy là Liêu Tử Diệp đã bị thao túng ư? Không hề. Rất nhanh sau đó, cô bất ngờ xoay người, áp đảo tư thế để ấn người đàn ông ngồi bệch lên nệm, còn cô chiếm thế thượng phòng, liền trưng ra ánh mắt ma mị, ngang nhiên dùng ngón trỏ nâng nhẹ chiếc cằm thon của anh ta lên, rồi bất ngờ ngọt ngào lên tiếng:
"Thế anh tuổi gì, mà định dụ dỗ được tôi?"
Ngô Quân Kỳ nhoẻn miệng cười nham hiểm, song lại đưa tay vòng qua eo đối phương, thẳng thừng và đầy mạnh mẽ kéo cô cùng ngã xuống giường.
Phen này thì Liêu Tử Diệp chỉ có đang đùa với lửa, lửa cháy lớn là bỏng như chơi.
"Anh tuổi gì? Tất nhiên là tuổi chồng em!"
Nói xong, cũng là lúc người đàn ông hành động. Anh ta đem hết bấy nhiêu tinh túy của mình dồn vào cách thể hiện trên hai phiến môi anh đào của cô gái. Hôn hăng say, hôn cuồng nhiệt, mặc cho Liêu Tử Diệp không ngừng chống trả, mặc cho cô có bấu vào da thịt đến đau điếng, thì anh vẫn không dừng lại.
Đưa cánh lưỡi linh hoạt luồng lách khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng chứa đầy mật ngọt của bạn tình, say mê chuyển động như muốn nuốt trọn tất thảy dư vị ngọt ngào.
Chưa đầy ba phút, Liêu Tử Diệp lại bị áp chế thành kẻ nằm dưới, bị anh ta chiếm tiện nghi đôi gò bồng không chút dè dặt. Lúc đó, cô vẫn dốc sức đẩy anh ra, nhưng ngặt nổi Ngô Quân Kỳ cứ như một pho tượng nặng trăm tấn, đẩy cách mấy cũng không ngã.
"Ưm~..."
Âm thanh phản kháng trầm khàn thoát ra khỏi cổ họng cô gái. Lúc đó vòng một đang nhấp nhô theo hơi thở nặng nhọc vì dưỡng khí không thể lưu thông bởi nụ hôn.
Ngô Quân Kỳ, anh ta như này mà đang bệnh thật sao? Cũng không biết nhịn đói bao lâu, mà giờ lại vồ cô như thể đã chết đói mấy năm.
Thật muốn biết, đêm nay Liêu Tử Diệp sẽ thoát thân kiểu gì?
Hơn nửa đêm, phòng khách trong căn hộ chung cư của Liêu Tử Diệp vẫn đang sáng đèn, vẫn có tiếng đàn ông ho khan, hắt hơi liên tục cũng được gần năm phút.
Vậy là Ngô Quân Kỳ thật sự chịu nằm ngoài phòng khách, chịu lạnh, chịu chật chội trên chiếc sofa bình thường. Một mình anh chịu khổ đã đành, thế mà còn kéo theo Liêu Tử Diệp mất ngủ vì âm thanh anh tạo ra.
Mở cửa phòng, cô nhìn thấy người đàn ông ấy vẫn ngồi tựa lưng trên ghế, mắt nhắm hờ, ngửa mặt nhìn lên trần nhà cũng không biết là đã ngủ hay chưa, nên cô từ từ tiến tới, nhẹ nhàng đưa tay sờ lên vầng trán ưu tú ấy một cách tự nhiên, cho tới khi Ngô Quân Kỳ khàn giọng lên tiếng:
"Anh cảm rồi, cả người lúc nóng lúc lạnh."
Mở mắt ra nhìn cô gái bằng sắc thái của kẻ đáng thương, Ngô Quân Kỳ lúc này cứ hệt như một đứa trẻ, khiến thâm tâm Tử Diệp cứng rắn cách mấy cũng phải mủi lòng.
"Người gì đâu mà yếu xìu vậy? Mới chịu lạnh có tí đã cảm rồi."
Mặc dù cô mở miệng cằn nhằn, nhưng sau đó vẫn nhanh chân đi vào phòng bê chăn ra cho anh, rồi lại vào bếp pha trà giải cảm mang tới dâng tận miệng Quân Kỳ.
"Uống ít trà cho ấm, nếu vẫn không đỡ thì phải đi viện, chứ trong nhà không có sẵn thuốc cảm."
Nhận lấy tách trà, Ngô Quân Kỳ bỗng dưng mỉm cười, rồi mới uống liền một ngụm đến mức suýt thì bỏng cả lưỡi vì trà quá nóng.
"Uống từ từ thôi."
"Thổi cho anh đi."
Vừa được quan tâm một tí, là anh ta lại bắt đầu giở thói làm nũng. Thế mà Liêu Tử Diệp vẫn lẳng lặng đáp ứng, cô cầm tách trà lên thổi nhè nhẹ đến khi nguội hơn một chút mới đưa lại cho anh.
"Uống đi, rồi vào phòng nghỉ."
"Phòng nào?" Ngô Quân Kỳ khá ngạc nhiên.
"Còn một phòng nữa, nhưng hơi bừa bộn, để lát nữa tôi dọn sạch rồi anh hẵng vào."
"Em sẽ chăm sóc anh chứ?" Người đàn ông bắt đầu tỏ ra hào hứng.
"Anh có bị sao đâu mà chăm?"
"Thì anh bệnh này, lỡ nửa đêm sốt cao thì sao? Anh có mệnh hệ gì ở đây thì em cũng không khỏi liên quan đâu đấy."
Chưa gì mà Ngô Quân Kỳ đã giở giọng hăm dọa, thế cũng chỉ khiến Liêu Tử Diệp cảm thấy buồn cười. Giờ cô mới biết người đàn ông từng bên mình hơn hai năm cũng có lúc thật đáng yêu.
"Được rồi, tôi sẽ chăm đến khi nào anh ngủ ngon thì thôi. Tại kiếp này tôi mắc nợ cha con anh mà, hết hai thằng nhóc rồi tới anh cũng bày đặt làm nũng, mệt chết."
Liêu Tử Diệp miệng thì làu bàu, chứ vẫn vận động thân thể di chuyển đến căn phòng ngủ thứ hai trong căn hộ để bắt đầu dọn dẹp. Thế là Ngô Quân Kỳ liền nắm bắt thời cơ âm thầm chạy theo sau.
Nhân lúc Tử Diệp lom khom sắp xếp chăn gối, anh ta lẳng lặng tiến tới từ đằng sau, nhẹ nhàng nhưng nhanh gọn và dứt khoát ôm lấy vòng eo mỹ miều của cô gái, dọa đối phương giật mình.
"Ngô Quân Kỳ! Anh có thể nghiêm túc chút không?" Liêu Tử Diệp đanh giọng.
"Anh mệt, hai chân bủn rủn, cả người cứ như không chút sức lực. Em cho anh ôm nhờ một lát thôi." Giọng anh yểu xìu, trầm khàn vang lên.
Thế mà, vẫn không đổi được chút thương cảm nào từ cô gái.
"Mệt sao không lên giường nằm? Ôm tôi có ít gì?"
"Có! Ôm em cảm thấy đỡ mệt hơn."
"Hai thằng con trai còn nhõng nhẽo thua anh đấy."
"Tụi nó thì tuổi gì đòi so với anh."
Vừa nói, Ngô Quân Kỳ vừa đưa đôi môi gợi tình của mình chạm vào vùng cổ trắng mịn, thơm ngần bên cạnh, hết hôn rồi lại hít như đang phê thuốc lào, khiến cô bất giác rùng mình sau màn ve vãn ướt át ấy.
Tưởng vậy là Liêu Tử Diệp đã bị thao túng ư? Không hề. Rất nhanh sau đó, cô bất ngờ xoay người, áp đảo tư thế để ấn người đàn ông ngồi bệch lên nệm, còn cô chiếm thế thượng phòng, liền trưng ra ánh mắt ma mị, ngang nhiên dùng ngón trỏ nâng nhẹ chiếc cằm thon của anh ta lên, rồi bất ngờ ngọt ngào lên tiếng:
"Thế anh tuổi gì, mà định dụ dỗ được tôi?"
Ngô Quân Kỳ nhoẻn miệng cười nham hiểm, song lại đưa tay vòng qua eo đối phương, thẳng thừng và đầy mạnh mẽ kéo cô cùng ngã xuống giường.
Phen này thì Liêu Tử Diệp chỉ có đang đùa với lửa, lửa cháy lớn là bỏng như chơi.
"Anh tuổi gì? Tất nhiên là tuổi chồng em!"
Nói xong, cũng là lúc người đàn ông hành động. Anh ta đem hết bấy nhiêu tinh túy của mình dồn vào cách thể hiện trên hai phiến môi anh đào của cô gái. Hôn hăng say, hôn cuồng nhiệt, mặc cho Liêu Tử Diệp không ngừng chống trả, mặc cho cô có bấu vào da thịt đến đau điếng, thì anh vẫn không dừng lại.
Đưa cánh lưỡi linh hoạt luồng lách khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng chứa đầy mật ngọt của bạn tình, say mê chuyển động như muốn nuốt trọn tất thảy dư vị ngọt ngào.
Chưa đầy ba phút, Liêu Tử Diệp lại bị áp chế thành kẻ nằm dưới, bị anh ta chiếm tiện nghi đôi gò bồng không chút dè dặt. Lúc đó, cô vẫn dốc sức đẩy anh ra, nhưng ngặt nổi Ngô Quân Kỳ cứ như một pho tượng nặng trăm tấn, đẩy cách mấy cũng không ngã.
"Ưm~..."
Âm thanh phản kháng trầm khàn thoát ra khỏi cổ họng cô gái. Lúc đó vòng một đang nhấp nhô theo hơi thở nặng nhọc vì dưỡng khí không thể lưu thông bởi nụ hôn.
Ngô Quân Kỳ, anh ta như này mà đang bệnh thật sao? Cũng không biết nhịn đói bao lâu, mà giờ lại vồ cô như thể đã chết đói mấy năm.
Thật muốn biết, đêm nay Liêu Tử Diệp sẽ thoát thân kiểu gì?
/39
|