"Chúng ta chia tay đi? Ngô Quân Kỳ, anh đang đùa với em đó à? Yêu nhau gần bảy năm trời, cuối cùng anh lại để em nghe được cái câu anh yêu người khác và muốn chia tay vậy hả?"
Đến nước này, thì hai dòng lệ thủy của người phụ nữ đã lưng tròng. Vội chạy đến ngồi bên cạnh anh ta, ôm lấy cánh tay và bắt đầu khóc lóc.
"Xin lỗi! Có lẽ suốt ngần ấy năm chính anh cũng đã ngộ nhận tình cảm của bản thân mình dành cho em là gì, nên mới để mọi chuyện đi đến nước này. Thật ra, anh thương em là thương theo kiểu anh trai, em gái, thương vì cái tình cái nghĩa với Châu Dực Cung lúc cậu ấy qua đời."
"Thảo nào, anh chưa bao giờ đề cập đến chuyện kết hôn là vậy." Châu Thanh Thanh bất giác cười khổ.
Từ lúc này, thái độ của cô ta cũng trở nên điềm tĩnh đến lạ. Thấy Ngô Quân Kỳ lạnh lùng di chuyển vị trí, cô cũng chẳng bày tỏ sắc mặt gì, mà chỉ trầm giọng hỏi:
"Anh chưa ly hôn với Liêu Tử Diệp, vậy đang định quay lại tiếp tục chung sống với nhau?"
"Đó là chuyện riêng của anh."
"Nhưng cũng là chuyện của em. Ngô Quân Kỳ, em không phải quả bóng cho anh muốn đá đi đâu thì đá. Đừng nói đến chuyện chia tay, kể cả việc chuyển bộ phận cũng đừng mong em đồng ý."
"Đừng ép anh đến mức phải sa thải em." Ngô Quân Kỳ cau mày.
Thái độ đôi bên đã gắt, bầu không khí cũng dần đẩy lên cực điểm. Lúc này, bỗng nhiên những giọt nước mắt ấm ức, tủi thân của Châu Thanh Thanh cứ vô thức lăn xuống.
"Ngô Quân Kỳ! Em không ngờ, người em luôn yêu thương, trân quý lại tệ tới như vậy. Lúc anh chọn hôn nhân giả để kéo dài thời gian chờ em du học trở về, thật sự lúc đó lòng em vô cùng cảm động. Vậy mà, tới khi em trở về anh lại bắt em chờ tận sáu năm không một lời giải thích để đến cuối cùng trở thành kẻ bị bỏ rơi. Anh yêu người khác rồi, hóa ra là hôn nhân giả, tình yêu thật ư? Sao anh có thể đối xử với em như thế hả?"
"Ừ! Anh tệ, thậm chí càng sai lầm khi nghĩ dùng tình cảm bù đắp thay cho anh trai em là tốt, nhưng anh chưa từng nói yêu em, cũng chưa từng vẽ cảnh tương lai chúng ta sẽ kết hôn, cũng không nói kết hôn tạm thời với Tử Diệp là để chờ em trở về. Tất cả đều do em tự suy diễn."
"Suy diễn? Vậy sao bạn bè thường hay nói em là người trong lòng anh, anh không trực tiếp phủ nhận đi?"
"Nói vậy thì em cũng đâu hiểu gì ở anh. Trước giờ, anh luôn ít nói, làm nhiều. Khi nào anh mở lời, thì đó mới là lời như đinh đóng cột."
Thái độ của người đàn ông ấy đã khác. Trông như chẳng khác gì người vô tâm, vô tình đã từng đối xử với Liêu Tử Diệp trong suốt thời gian đầu bên nhau. Mà suy cho cùng thì cũng tại Châu Thanh Thanh cô tự mình đa tình sao? Hay tại người anh quá cố của cô thương cô sai cách đây?
"Thế anh đã nói yêu cô ta chưa? Mà chắc gì cô ta chấp nhận, trong khi anh lạnh nhạt suốt hai năm, rồi còn một mình nuôi con cực nhọc, nói không chừng suốt sáu năm bên ngoài đã tìm được chỗ dựa mới rồi."
Châu Thanh Thanh lại nhàn nhạt cất lời ly gián, khiến tâm tình Ngô Quân Kỳ nhanh chóng tụt dốc. Đôi mày kiếm cau có nhíu vào, sắc mặt càng không phải nói là cứ hầm hầm chẳng tí niềm vui.
Reng reng reng...
Vào lúc này, điện thoại anh vang lên cuộc gọi của Trợ lý riêng.
Ngô Quân Kỳ vừa nghe máy liền nhận được thông báo: "Chủ tịch, tập đoàn Lục Ý đã nhận hồ sơ xin việc của Thiếu phu nhân rồi."
"Là tập đoàn của Lục Ý Tuyên?"
"Vâng! Nhưng hiện người điều hành không còn là Lục Ý Tuyên nữa, mà là Lục Ý Hiên, con trai lão."
Nhận tin không như ý, vầng trán của người đàn ông ấy càng tối đen. Châu Thanh Thanh có thể cảm nhận được luồng hàn khí cực đại đang tỏa ra từ anh và bắt đầu trưng ra nụ cười giễu cợt.
"Nghe có vẻ như định dành vị trí Thư ký riêng cho vợ, mà vợ lại chạy sang chỗ khác xin việc, tệ hơn là còn được nhận vào làm rồi, nên mặt mũi mới đen như mực thế kia. Anh à, anh phụ em thì người ta cũng phụ anh thôi."
"Ra ngoài." Âm giọng của người đàn ông đã cáu.
"Bị nói trúng tim đen, nên giận cá chém thớt hửm?"
"Tôi nói em ra ngoài." Ngô Quân Kỳ hét lên.
Nhìn mặt anh bây giờ cứ đằng đằng sát khí, cứ như chó giẫm phải đuôi, vừa tức vừa điên khi hay tin công sức bày mưu tính kế lại đổ sông đổ biển. Tệ hơn là còn để người trong lòng rơi vào tay tình địch.
Phen này, anh ức còn hơn cả Thanh Thanh.
Đến nước này, thì hai dòng lệ thủy của người phụ nữ đã lưng tròng. Vội chạy đến ngồi bên cạnh anh ta, ôm lấy cánh tay và bắt đầu khóc lóc.
"Xin lỗi! Có lẽ suốt ngần ấy năm chính anh cũng đã ngộ nhận tình cảm của bản thân mình dành cho em là gì, nên mới để mọi chuyện đi đến nước này. Thật ra, anh thương em là thương theo kiểu anh trai, em gái, thương vì cái tình cái nghĩa với Châu Dực Cung lúc cậu ấy qua đời."
"Thảo nào, anh chưa bao giờ đề cập đến chuyện kết hôn là vậy." Châu Thanh Thanh bất giác cười khổ.
Từ lúc này, thái độ của cô ta cũng trở nên điềm tĩnh đến lạ. Thấy Ngô Quân Kỳ lạnh lùng di chuyển vị trí, cô cũng chẳng bày tỏ sắc mặt gì, mà chỉ trầm giọng hỏi:
"Anh chưa ly hôn với Liêu Tử Diệp, vậy đang định quay lại tiếp tục chung sống với nhau?"
"Đó là chuyện riêng của anh."
"Nhưng cũng là chuyện của em. Ngô Quân Kỳ, em không phải quả bóng cho anh muốn đá đi đâu thì đá. Đừng nói đến chuyện chia tay, kể cả việc chuyển bộ phận cũng đừng mong em đồng ý."
"Đừng ép anh đến mức phải sa thải em." Ngô Quân Kỳ cau mày.
Thái độ đôi bên đã gắt, bầu không khí cũng dần đẩy lên cực điểm. Lúc này, bỗng nhiên những giọt nước mắt ấm ức, tủi thân của Châu Thanh Thanh cứ vô thức lăn xuống.
"Ngô Quân Kỳ! Em không ngờ, người em luôn yêu thương, trân quý lại tệ tới như vậy. Lúc anh chọn hôn nhân giả để kéo dài thời gian chờ em du học trở về, thật sự lúc đó lòng em vô cùng cảm động. Vậy mà, tới khi em trở về anh lại bắt em chờ tận sáu năm không một lời giải thích để đến cuối cùng trở thành kẻ bị bỏ rơi. Anh yêu người khác rồi, hóa ra là hôn nhân giả, tình yêu thật ư? Sao anh có thể đối xử với em như thế hả?"
"Ừ! Anh tệ, thậm chí càng sai lầm khi nghĩ dùng tình cảm bù đắp thay cho anh trai em là tốt, nhưng anh chưa từng nói yêu em, cũng chưa từng vẽ cảnh tương lai chúng ta sẽ kết hôn, cũng không nói kết hôn tạm thời với Tử Diệp là để chờ em trở về. Tất cả đều do em tự suy diễn."
"Suy diễn? Vậy sao bạn bè thường hay nói em là người trong lòng anh, anh không trực tiếp phủ nhận đi?"
"Nói vậy thì em cũng đâu hiểu gì ở anh. Trước giờ, anh luôn ít nói, làm nhiều. Khi nào anh mở lời, thì đó mới là lời như đinh đóng cột."
Thái độ của người đàn ông ấy đã khác. Trông như chẳng khác gì người vô tâm, vô tình đã từng đối xử với Liêu Tử Diệp trong suốt thời gian đầu bên nhau. Mà suy cho cùng thì cũng tại Châu Thanh Thanh cô tự mình đa tình sao? Hay tại người anh quá cố của cô thương cô sai cách đây?
"Thế anh đã nói yêu cô ta chưa? Mà chắc gì cô ta chấp nhận, trong khi anh lạnh nhạt suốt hai năm, rồi còn một mình nuôi con cực nhọc, nói không chừng suốt sáu năm bên ngoài đã tìm được chỗ dựa mới rồi."
Châu Thanh Thanh lại nhàn nhạt cất lời ly gián, khiến tâm tình Ngô Quân Kỳ nhanh chóng tụt dốc. Đôi mày kiếm cau có nhíu vào, sắc mặt càng không phải nói là cứ hầm hầm chẳng tí niềm vui.
Reng reng reng...
Vào lúc này, điện thoại anh vang lên cuộc gọi của Trợ lý riêng.
Ngô Quân Kỳ vừa nghe máy liền nhận được thông báo: "Chủ tịch, tập đoàn Lục Ý đã nhận hồ sơ xin việc của Thiếu phu nhân rồi."
"Là tập đoàn của Lục Ý Tuyên?"
"Vâng! Nhưng hiện người điều hành không còn là Lục Ý Tuyên nữa, mà là Lục Ý Hiên, con trai lão."
Nhận tin không như ý, vầng trán của người đàn ông ấy càng tối đen. Châu Thanh Thanh có thể cảm nhận được luồng hàn khí cực đại đang tỏa ra từ anh và bắt đầu trưng ra nụ cười giễu cợt.
"Nghe có vẻ như định dành vị trí Thư ký riêng cho vợ, mà vợ lại chạy sang chỗ khác xin việc, tệ hơn là còn được nhận vào làm rồi, nên mặt mũi mới đen như mực thế kia. Anh à, anh phụ em thì người ta cũng phụ anh thôi."
"Ra ngoài." Âm giọng của người đàn ông đã cáu.
"Bị nói trúng tim đen, nên giận cá chém thớt hửm?"
"Tôi nói em ra ngoài." Ngô Quân Kỳ hét lên.
Nhìn mặt anh bây giờ cứ đằng đằng sát khí, cứ như chó giẫm phải đuôi, vừa tức vừa điên khi hay tin công sức bày mưu tính kế lại đổ sông đổ biển. Tệ hơn là còn để người trong lòng rơi vào tay tình địch.
Phen này, anh ức còn hơn cả Thanh Thanh.
/39
|