Tử Trúc Lâm là 1 khu rừng diện tích không lớn cũng không nhỏ nằm sát bên yêu thú sơn mạch. Nơi đây có 1 loại trúc đặc biệt màu tím nhìn rất bắt mắt và càng đặt biệt hơn vì ở đây có 1 loài hoa cực kì nổi tiếng. Chính vì loài hoa này mà thảo nguyên nơi đây mới được gọi là Phong Lan thảo nguyên. Có rất nhiều truyền thuyết nói về hoa Phong Lan nơi Tử Trúc Lâm, có người nói loài hoa này luôn được thần linh thủ hộ, có người nói võ giả lục giai Chân Võ đại viên mãn chỉ cần được ăn vào 1 đoá hoa Phong Lan 6 cánh là có thể ngay lập tức đột phá lên thất giai Quy Tông cảnh.
Tin tức này làm giấy lên 1 làn sóng điên cuồng trong giới tu võ lúc bấy giờ. Nhưng chẳng có 1 ai có thể tìm được 1 bông hoa 6 cánh nào. Rồi vào 1 đêm trăng tròn, từ Tử Trúc Lâm toả ra ma khí nồng nặc, những tiếng hét thảm thương vang vọng khắp Phong Lan thảo nguyên làm mọi người run sợ. Đến sáng hôm sau, ma khí mới tán đi, mọi người vào thăm dò mới trông thấy 1 cảnh tượng kinh hoàng, toàn bộ võ giả bị giết không còn 1 mống, thậm chí xác chết võ giả lục giai có đến vài trăm cái. Tất cả đều chết bởi 1 chiêu duy nhất, là 1 hung khí hình búa đập mạnh vào đầu mà làm đầu vỡ nát mà chết. Và trong số những xác chết, người ta còn nhận ra 1 người, chính người này là đệ nhất cường giả lúc bấy giờ, cảnh giới thậm chí đã vượt qua bát giai Điên Phong cảnh, độ kiếp trở thành Tiên Võ, Tuyệt Tình lão tổ của Vô Sinh kiếm phái. Tương truyền khi tìm thấy xác lão ở sâu trong Tử Trúc Lâm, khuôn mặt đông cứng của lão vẫn lưu lại 1 vẻ kinh hoàng sâu đậm, và trong tay lão vẫn còn cầm 1 đoá hoa Phong Lan 6 cánh màu tím đẹp rực rỡ…………………………
Từ đó, Tử Trúc Lâm cũng trở thành cấm địa trong mắt võ giả vào những đêm trăng tròn…….
-Này Tô Thiên ngươi đang nghĩ gì vậy.
Câu nói của Tiểu Thanh làm Tô Thiên giật mình tỉnh lại. Hắn đang nghĩ tới truyền thuyết ghê rợn của Tử Trúc Lâm trong cuốn Võ Cảnh Nội Tạp Lục. Bất quá hắn cũng không mấy tin lắm vào mấy truyền thuyết kì dị mang tính huyền ảo này.
Hắn nhìn vào cái thế giới màu tím đầy yêu dị trước mặt. Trong lòng có 1 cảm giác vô cùng quen thuộc mà lại vô cùng xa lạ. Cứ giống như hắn đã từng đi qua nơi này 1 lần nào đó.
-Ma….. Nghịch….. Ma…….
1 âm thanh trầm thấp khàn khàn mà chứa đựng đầy bi ai tang thương vang lên bên tai Tô Thiên làm hắn hơi sửng lại.
-Chuyện gì ? Tiểu Thanh cũng nhận ra phản ứng bất thường của Tô Thiên nên dừng lại hỏi.
-Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không ?
-Có gì sao? Tiểu Thanh cau mày nói.
-Ồ không có gì, có lẽ ta nghe nhầm.
Trong lòng Tô Thiên có chút thấp thỏm, bất an, dù sao khu rừng này quả thật làm cho người ta có cảm giác quá tà dị.
Đi sâu vào thêm 1 chút nữa. Từ trước mặt đột nhiên có 1 đoàn người cao lớn xuất hiện. Trong đám người đó, Tô Thiên nhìn thấy 1 người cực kì quen thuộc.
-A Trác huynh – Hắn đưa tay lên miệng kêu to.
Nam nhân cao lớn dẫn đầu kia giật mình quay lại, vẻ mặt đang co lại lập tức giãn ra, nở 1 nụ cười :
-Tô Thiên huynh đệ.
Sau hi Tô Thiên và Tiểu Thanh cùng nhập bọn với đám người A Trác thì mới biết họ cũng vào đây để tìm 2 người A Văn và Minh Nguyệt. Phía A Trác gồm 26 người Man, nghe hắn nói thầm thì cảnh giới đều trên nhị giai Tiên Thiên. Người võ công cao nhất là Tây Qua cảnh giới tứ gia Hoá Thần, là 1 hán tử nhìn vẻ ngoài chừng 30, râu quai nón mọc xồm xoàm, cao hơn A Trác cả 1 cái đầu, còn thân hình thì khỏi nói, phải gọi là lực lưỡng vô cùng, từng đoàn cơ bắp đều nổi gân guốc chằng chịt làm Tô THiên nhìn thấy mà cũng ớn lạnh. Bất quá Tây Qua này rất ít nói, gặp gì cũng im im như đợi lệnh của A Trác, điều này làm Tô Thiên cảm thấy vô cùng kì lạ.
-A Trác huynh cũng vừa mới tới đây à ?
-Ừm ta cũng chỉ vừa tới trước các ngươi 1 chút, là do Nam Phong thúc thúc gọi chúng ta mang theo người đến.
Tây Qua đang im lặng nãy giờ đột nhiên quay sang nói với Tô Thiên:
-Tiểu huynh đệ, ngươi cảnh giới chỉ có Luyện khí cảnh, nên đi vào chính giữa sẽ bớt nguy hiểm hơn.
-Cái gì, ngươi đã là Luyện Khí Cảnh- A Trác kinh ngạc.
Tô Thiên nghe vậy thì cười khổ, mới học hít thở vài cái chứ đã biết gì đâu. Thậm chí cái gì nhị giai Tiên Thiên, tứ giai Hoá Thần hắn nghe cũng chẳng hiểu gì.
-Ta cũng chẳng biết, ta chỉ vừa mới thu được 72 tia nguyên khí, còn chưa biết cách áp súc lại.
-Ngươi khoác lác vừa thôi, ta chỉ vừa dạy cho ngươi khí cảm cách chưa tới 1 canh giờ, làm sao có thể nhanh như vậy được. Phải biết bản cô nương khi bắt đầu luyện võ từ năm 6 tuổi, phải mất 3 tháng để hấp thu được 72 tia nguyên khí đầu tiên, ngươi……..
Tiểu Thanh hừ lạnh rồi quay sang chửi bới hắn.
Chợt 1 làn gió lạnh buốt thổi qua làm mọi người rét cóng, không khí bỗng yên tĩnh đến đáng sợ.
-Hắc hắc, hôm nay quả là đại vận của ta, vớ được 1 đống nam nhân cường tráng thế này. Chu choa, 27 tên, ồ không, tên mặt trắng gầy yếu vứt sang 1 bên, các vị đại ca ta tới đây !
1 giọng nói the thé không nghe rõ nam hay nữ đột nhiên vang lên. Cũng lúc đó 1 áp lực vô hình đè lên thân hình mọi người, làm mọi cử động đều bị dừng lại. Lần đầu tiên gặp tình cảnh này, trong lòng Tô Thiên hết sức sợ hãi, bị lực lượng vô hình kia áp bách, ngay cả tim hắn cũng không thể đập nhanh được. Thậm chí hắn cảm giác, chỉ cần 1 ý niệm của người thần bí kia là hắn sẽ chết ngay lập tức.
-Âm Dương lão quái – A Trác thất kinh hét lớn.
-Đúng là bản tôn đây, hắc hắc.
1 luồng khói trắng từ đằng xa bay thẳng tới đáp xuống mặt đất. Ngay lúc luồng khói chạm đất thì ngưng tụ thành hình 1 đạo thân ảnh bạch y. Người này không cao lắm, da trắng, mắt dài, mày cong, mũi nhỏ, còn môi thì có hình anh đào giống phái nữ. Khuôn mặt trông khá đẹp, nhưng đáng tiếc thân hình phía dưới khi Tô Thiên nhìn thấy thì không ngừng ói mửa.
“Âm Dương lão quái” không hề già như tên gọi mà qua dáng vẻ tuổi tác thì chỉ chừng 25, 26. Nhưng đây có lẽ là do công hiệu của Luyện khí nên Tô Thiên cũng không mấy thắc mắc. Âm Dương lão quái nhìn đám người A Trác 1 lúc rồi ưng ý gật đầu. Bước tới trước mặt A Trác, 1 tay nâng mặt lên, còn 1 tay thì đặt lên bộ ngực nở nang của A Trác mà sờ sờ nắn nắn, miệng thì phát ra mấy tiếng chậc chậc. Cảnh tượng này cứ giống như người đi chợ kiểm tra sau đó mua hàng vậy.
A Trác bị làm nhục như vậy thì mặt mày đỏ gay, trán nổi gân xanh, dùng hết sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể cử động được.
-Súc sinh giết ta đi ! A Trác gầm lên, âm thanh chứa đầy sự bi phẫn.
Nhưng cảnh tượng này giống như càng làm Âm Dương lão quái kích thích hơn, hắn cười khúc khích nghe mà rợn người, rồi dùng tay chụp xuống hạ bộ của A Trác, bóp lại.
-A A A, ngươi là tên súc sinh – Rống lên thật to, 2 hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt góc cạnh của A Trác làm mọi người đều bị bất ngờ. Vì đối với Man Nhân, rơi nước mắt là 1 việc cực kì sỉ nhục, họ thà chọn việc chết đi còn hơn là đổ lệ.
Tô Thiên nãy giờ xem những hành động của Âm Dương lão quái kia thì hết sức phẫn nộ, cũng hiểu vì sao lần trước A Trác lại ném mình đi 1 cái suýt chết. Hắn chợt cảm thấy mình cần phải làm gì đó.
-Con mẹ mày thằng khốn ** đẻ bán nam bán nữ kia.
Đang vui thú xoa xoa nắn nắn thì Âm Dương lão quái giật mình quay lại, kẻ vừa phát âm thanh chửi hắn là cái tên còi cọc thiếu nam tính mà nãy giờ mình bỏ qua.
-Ngươi chửi đã miệng chưa – Âm Dương lão quái mặt mày không biểu tình gì, nhưng giọng nói thì lạnh băng làm người không khỏi rét lạnh.
-Đã đã cái con ** mày – Vận dụng hết bí kĩ mà tiểu lưu manh A Hổ bạn thân hắn ở Thạch Long Trấn truyền thụ, Tô Thiên vẫn tiếp tục chửi, không quan tâm đến sắc mặt Âm Dương lão quái đã bắt đầu hơi đỏ.
-Trong mắt ta ngươi chỉ là con kiến hôi, muốn giết ngươi thì không cần đến nữa ngón tay, vì vậy ngươi nên câm mồm đi hiểu không?
-Nói nhảm cái cục ** chó !
Tô Thiên đã thực sự nổi điên, hắn cũng chả hiểu vì sao dưới áp lực vô hình kia mà vẫn có can đảm chửi thêm 1 câu nữa. Ngay cả Tiểu Thanh cũng há hốc mồm, tự hỏi tên thư sinh thường ngày văn chương nho nhã hôm nay không biết có uống lộn thuốc không.
Khoé môi co giật không nói nên lời. hôm nay là ngày Âm Dương lão quái phẫn hận nhất từ lúc nhập đạo, đường 1 cao thủ mà bị con kiến hôi vung tay 1 cái là chết vạn lần sỉ vả. Cười lạnh 1 tiếng, hắn quyết định chuẩn bị cho Tô Thiên hình phạt thảm khốc nhất.
Duỗi tay phải ra, 1 con rết 7 sắc từ đâu xuất hiện trong lòng bàn tay Âm Dương lão quái.
-Thất thải ngô công- Tây Qua hoảng sợ kêu lên.
-Cũng có 1 chút kiến thức – Âm Dương lão quái nhìn Tây Qua đầy tán thưởng, rồi lại nhìn sang Tô Thiên 1 cái đầy thâm ý nói:
-Thất thải ngô công này là thất cấp yêu thú, mỗi khi thăng 1 cấp nó sẽ tăng thêm 1 vạch màu trên thân. Thất thải ngô công thích nhất là huyết nhục con người, ngươi tuy là phế phẩm nhưng cũng tạm dùng được. Sau khi nó chui vào tay ngươi thì sẽ hút máu ngươi, đục khoét vào xương cốt của ngươi dần dần. Nhưng ngươi yên tâm, nó sẽ không làm ngươi chết đâu. Hắc hắc…….
-Ngươi là đồ biến thái – Xương sống Tô Thiên chợt có cảm giác rét lạnh, hắn run rẩy nói.
Nhưng khi từ biến thái vừa dứt ra thì từ lòng bàn tay của Âm Dương lão quái, Thất Thải Ngô Công cũng nhanh như cắt bay đến chui vào lòng bàn tay phải của Tô Thiên. Hắn kinh hoàng nhìn xuống thì thấy dưới lớp da có 1 đường cong như gân tay đang ngoe nguẩy.
Tin tức này làm giấy lên 1 làn sóng điên cuồng trong giới tu võ lúc bấy giờ. Nhưng chẳng có 1 ai có thể tìm được 1 bông hoa 6 cánh nào. Rồi vào 1 đêm trăng tròn, từ Tử Trúc Lâm toả ra ma khí nồng nặc, những tiếng hét thảm thương vang vọng khắp Phong Lan thảo nguyên làm mọi người run sợ. Đến sáng hôm sau, ma khí mới tán đi, mọi người vào thăm dò mới trông thấy 1 cảnh tượng kinh hoàng, toàn bộ võ giả bị giết không còn 1 mống, thậm chí xác chết võ giả lục giai có đến vài trăm cái. Tất cả đều chết bởi 1 chiêu duy nhất, là 1 hung khí hình búa đập mạnh vào đầu mà làm đầu vỡ nát mà chết. Và trong số những xác chết, người ta còn nhận ra 1 người, chính người này là đệ nhất cường giả lúc bấy giờ, cảnh giới thậm chí đã vượt qua bát giai Điên Phong cảnh, độ kiếp trở thành Tiên Võ, Tuyệt Tình lão tổ của Vô Sinh kiếm phái. Tương truyền khi tìm thấy xác lão ở sâu trong Tử Trúc Lâm, khuôn mặt đông cứng của lão vẫn lưu lại 1 vẻ kinh hoàng sâu đậm, và trong tay lão vẫn còn cầm 1 đoá hoa Phong Lan 6 cánh màu tím đẹp rực rỡ…………………………
Từ đó, Tử Trúc Lâm cũng trở thành cấm địa trong mắt võ giả vào những đêm trăng tròn…….
-Này Tô Thiên ngươi đang nghĩ gì vậy.
Câu nói của Tiểu Thanh làm Tô Thiên giật mình tỉnh lại. Hắn đang nghĩ tới truyền thuyết ghê rợn của Tử Trúc Lâm trong cuốn Võ Cảnh Nội Tạp Lục. Bất quá hắn cũng không mấy tin lắm vào mấy truyền thuyết kì dị mang tính huyền ảo này.
Hắn nhìn vào cái thế giới màu tím đầy yêu dị trước mặt. Trong lòng có 1 cảm giác vô cùng quen thuộc mà lại vô cùng xa lạ. Cứ giống như hắn đã từng đi qua nơi này 1 lần nào đó.
-Ma….. Nghịch….. Ma…….
1 âm thanh trầm thấp khàn khàn mà chứa đựng đầy bi ai tang thương vang lên bên tai Tô Thiên làm hắn hơi sửng lại.
-Chuyện gì ? Tiểu Thanh cũng nhận ra phản ứng bất thường của Tô Thiên nên dừng lại hỏi.
-Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không ?
-Có gì sao? Tiểu Thanh cau mày nói.
-Ồ không có gì, có lẽ ta nghe nhầm.
Trong lòng Tô Thiên có chút thấp thỏm, bất an, dù sao khu rừng này quả thật làm cho người ta có cảm giác quá tà dị.
Đi sâu vào thêm 1 chút nữa. Từ trước mặt đột nhiên có 1 đoàn người cao lớn xuất hiện. Trong đám người đó, Tô Thiên nhìn thấy 1 người cực kì quen thuộc.
-A Trác huynh – Hắn đưa tay lên miệng kêu to.
Nam nhân cao lớn dẫn đầu kia giật mình quay lại, vẻ mặt đang co lại lập tức giãn ra, nở 1 nụ cười :
-Tô Thiên huynh đệ.
Sau hi Tô Thiên và Tiểu Thanh cùng nhập bọn với đám người A Trác thì mới biết họ cũng vào đây để tìm 2 người A Văn và Minh Nguyệt. Phía A Trác gồm 26 người Man, nghe hắn nói thầm thì cảnh giới đều trên nhị giai Tiên Thiên. Người võ công cao nhất là Tây Qua cảnh giới tứ gia Hoá Thần, là 1 hán tử nhìn vẻ ngoài chừng 30, râu quai nón mọc xồm xoàm, cao hơn A Trác cả 1 cái đầu, còn thân hình thì khỏi nói, phải gọi là lực lưỡng vô cùng, từng đoàn cơ bắp đều nổi gân guốc chằng chịt làm Tô THiên nhìn thấy mà cũng ớn lạnh. Bất quá Tây Qua này rất ít nói, gặp gì cũng im im như đợi lệnh của A Trác, điều này làm Tô Thiên cảm thấy vô cùng kì lạ.
-A Trác huynh cũng vừa mới tới đây à ?
-Ừm ta cũng chỉ vừa tới trước các ngươi 1 chút, là do Nam Phong thúc thúc gọi chúng ta mang theo người đến.
Tây Qua đang im lặng nãy giờ đột nhiên quay sang nói với Tô Thiên:
-Tiểu huynh đệ, ngươi cảnh giới chỉ có Luyện khí cảnh, nên đi vào chính giữa sẽ bớt nguy hiểm hơn.
-Cái gì, ngươi đã là Luyện Khí Cảnh- A Trác kinh ngạc.
Tô Thiên nghe vậy thì cười khổ, mới học hít thở vài cái chứ đã biết gì đâu. Thậm chí cái gì nhị giai Tiên Thiên, tứ giai Hoá Thần hắn nghe cũng chẳng hiểu gì.
-Ta cũng chẳng biết, ta chỉ vừa mới thu được 72 tia nguyên khí, còn chưa biết cách áp súc lại.
-Ngươi khoác lác vừa thôi, ta chỉ vừa dạy cho ngươi khí cảm cách chưa tới 1 canh giờ, làm sao có thể nhanh như vậy được. Phải biết bản cô nương khi bắt đầu luyện võ từ năm 6 tuổi, phải mất 3 tháng để hấp thu được 72 tia nguyên khí đầu tiên, ngươi……..
Tiểu Thanh hừ lạnh rồi quay sang chửi bới hắn.
Chợt 1 làn gió lạnh buốt thổi qua làm mọi người rét cóng, không khí bỗng yên tĩnh đến đáng sợ.
-Hắc hắc, hôm nay quả là đại vận của ta, vớ được 1 đống nam nhân cường tráng thế này. Chu choa, 27 tên, ồ không, tên mặt trắng gầy yếu vứt sang 1 bên, các vị đại ca ta tới đây !
1 giọng nói the thé không nghe rõ nam hay nữ đột nhiên vang lên. Cũng lúc đó 1 áp lực vô hình đè lên thân hình mọi người, làm mọi cử động đều bị dừng lại. Lần đầu tiên gặp tình cảnh này, trong lòng Tô Thiên hết sức sợ hãi, bị lực lượng vô hình kia áp bách, ngay cả tim hắn cũng không thể đập nhanh được. Thậm chí hắn cảm giác, chỉ cần 1 ý niệm của người thần bí kia là hắn sẽ chết ngay lập tức.
-Âm Dương lão quái – A Trác thất kinh hét lớn.
-Đúng là bản tôn đây, hắc hắc.
1 luồng khói trắng từ đằng xa bay thẳng tới đáp xuống mặt đất. Ngay lúc luồng khói chạm đất thì ngưng tụ thành hình 1 đạo thân ảnh bạch y. Người này không cao lắm, da trắng, mắt dài, mày cong, mũi nhỏ, còn môi thì có hình anh đào giống phái nữ. Khuôn mặt trông khá đẹp, nhưng đáng tiếc thân hình phía dưới khi Tô Thiên nhìn thấy thì không ngừng ói mửa.
“Âm Dương lão quái” không hề già như tên gọi mà qua dáng vẻ tuổi tác thì chỉ chừng 25, 26. Nhưng đây có lẽ là do công hiệu của Luyện khí nên Tô Thiên cũng không mấy thắc mắc. Âm Dương lão quái nhìn đám người A Trác 1 lúc rồi ưng ý gật đầu. Bước tới trước mặt A Trác, 1 tay nâng mặt lên, còn 1 tay thì đặt lên bộ ngực nở nang của A Trác mà sờ sờ nắn nắn, miệng thì phát ra mấy tiếng chậc chậc. Cảnh tượng này cứ giống như người đi chợ kiểm tra sau đó mua hàng vậy.
A Trác bị làm nhục như vậy thì mặt mày đỏ gay, trán nổi gân xanh, dùng hết sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể cử động được.
-Súc sinh giết ta đi ! A Trác gầm lên, âm thanh chứa đầy sự bi phẫn.
Nhưng cảnh tượng này giống như càng làm Âm Dương lão quái kích thích hơn, hắn cười khúc khích nghe mà rợn người, rồi dùng tay chụp xuống hạ bộ của A Trác, bóp lại.
-A A A, ngươi là tên súc sinh – Rống lên thật to, 2 hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt góc cạnh của A Trác làm mọi người đều bị bất ngờ. Vì đối với Man Nhân, rơi nước mắt là 1 việc cực kì sỉ nhục, họ thà chọn việc chết đi còn hơn là đổ lệ.
Tô Thiên nãy giờ xem những hành động của Âm Dương lão quái kia thì hết sức phẫn nộ, cũng hiểu vì sao lần trước A Trác lại ném mình đi 1 cái suýt chết. Hắn chợt cảm thấy mình cần phải làm gì đó.
-Con mẹ mày thằng khốn ** đẻ bán nam bán nữ kia.
Đang vui thú xoa xoa nắn nắn thì Âm Dương lão quái giật mình quay lại, kẻ vừa phát âm thanh chửi hắn là cái tên còi cọc thiếu nam tính mà nãy giờ mình bỏ qua.
-Ngươi chửi đã miệng chưa – Âm Dương lão quái mặt mày không biểu tình gì, nhưng giọng nói thì lạnh băng làm người không khỏi rét lạnh.
-Đã đã cái con ** mày – Vận dụng hết bí kĩ mà tiểu lưu manh A Hổ bạn thân hắn ở Thạch Long Trấn truyền thụ, Tô Thiên vẫn tiếp tục chửi, không quan tâm đến sắc mặt Âm Dương lão quái đã bắt đầu hơi đỏ.
-Trong mắt ta ngươi chỉ là con kiến hôi, muốn giết ngươi thì không cần đến nữa ngón tay, vì vậy ngươi nên câm mồm đi hiểu không?
-Nói nhảm cái cục ** chó !
Tô Thiên đã thực sự nổi điên, hắn cũng chả hiểu vì sao dưới áp lực vô hình kia mà vẫn có can đảm chửi thêm 1 câu nữa. Ngay cả Tiểu Thanh cũng há hốc mồm, tự hỏi tên thư sinh thường ngày văn chương nho nhã hôm nay không biết có uống lộn thuốc không.
Khoé môi co giật không nói nên lời. hôm nay là ngày Âm Dương lão quái phẫn hận nhất từ lúc nhập đạo, đường 1 cao thủ mà bị con kiến hôi vung tay 1 cái là chết vạn lần sỉ vả. Cười lạnh 1 tiếng, hắn quyết định chuẩn bị cho Tô Thiên hình phạt thảm khốc nhất.
Duỗi tay phải ra, 1 con rết 7 sắc từ đâu xuất hiện trong lòng bàn tay Âm Dương lão quái.
-Thất thải ngô công- Tây Qua hoảng sợ kêu lên.
-Cũng có 1 chút kiến thức – Âm Dương lão quái nhìn Tây Qua đầy tán thưởng, rồi lại nhìn sang Tô Thiên 1 cái đầy thâm ý nói:
-Thất thải ngô công này là thất cấp yêu thú, mỗi khi thăng 1 cấp nó sẽ tăng thêm 1 vạch màu trên thân. Thất thải ngô công thích nhất là huyết nhục con người, ngươi tuy là phế phẩm nhưng cũng tạm dùng được. Sau khi nó chui vào tay ngươi thì sẽ hút máu ngươi, đục khoét vào xương cốt của ngươi dần dần. Nhưng ngươi yên tâm, nó sẽ không làm ngươi chết đâu. Hắc hắc…….
-Ngươi là đồ biến thái – Xương sống Tô Thiên chợt có cảm giác rét lạnh, hắn run rẩy nói.
Nhưng khi từ biến thái vừa dứt ra thì từ lòng bàn tay của Âm Dương lão quái, Thất Thải Ngô Công cũng nhanh như cắt bay đến chui vào lòng bàn tay phải của Tô Thiên. Hắn kinh hoàng nhìn xuống thì thấy dưới lớp da có 1 đường cong như gân tay đang ngoe nguẩy.
/24
|