Sau trận đại chiến với bảy con Thiên Ma, Tô Thiên hiện giờ đang ngồi trước mặt xác con Mãng xà bị giết. Từng đoàn tinh khí trong xương thịt mãng xà bị Tô Thiên hút cạn ra để bổ xung cho bản thân.
Đây chính là thủ đoạn thôn phệ tinh huyết của ma đạo.
Người chính đạo bình thường mỗi khi bị thương đều uống đan dược hoặc là ngồi tĩnh tâm vận khí tự trị cơ thể. Nhưng ma đạo thì khác, giết người sau đó thôn phệ hết tinh huyết khí nhục của đối phương để chữa thương cho bản thân, cho nên thương thế sẽ cực kì mau lành, thậm chí còn khoẻ hơn trước đó thêm chút nữa.
Bất quá việc gì cũng có mặt lợi mặt hại của nó. Tinh huyết khí nhục của xác chết luôn luôn ẩn chứa oán niệm và sát khí của sinh vật đó. Khi đưa vào người thì dần tích tụ lại. Về sau nếu quá nhiều thì dẫn tới điên loạn, thần trí bị oán niệm sát khí xâm lấn, trong giới tu luyện gọi tình trạng này là tẩu hoả nhập ma.
Nhưng Tô Thiên thì chẳng để ý tới điều này lắm.
Sống trong động phủ của Huyết Long Ma Đế một năm nay, không những ma khí mà cả huyết sát oán niệm ở đây hắn cũng đã hấp thụ không ít. Nếu mà nói thẳng ra thì Tô Thiên chính là một ma tu chân chính.
Về phần cỗ huyết sát oán niệm kia thì Tô Thiên đang cố áp chế nó lại vào trong đan điền, phong ấn ở đó. Tác hại chưa thấy đâu nhưng tác dụng thì đã có rõ ràng. Khi Tô Thiên mở phong ấn ra cho cỗ huyết sát oán niệm kia tràn vào người thì sức mạnh của hắn sẽ tăng thêm một tầng, tức là ngang với nhị giai Tiên Thiên sơ kì cường giả. Nhưng cũng chỉ kéo dài được cùng lắm mười phút. Sau đó cơ thể sẽ bị phản phệ rất kinh khủng. Cho nên nếu không phải đại sự sinh tử hắn sẽ không giải trừ phong ấn này.
Quan sát lại tình trạng cơ thể, qua một phen khổ chiến nhưng vẫn không hề có bất kì một dấu hiệu nào có thể đột phá đến Tiên Thiên sơ kì. Tô Thiên đành thở dài thất vọng.
“Thật ra là vì lí do gì nhỉ? Rõ ràng ban đầu ta tu luyện rất nhanh, cớ vì sao bây giờ cứ dừng lại mãi ở bước này chứ !”
“Thật ra là thiếu thứ gì?” Tô Thiên lục tung trong mớ kí ức hỗn độn của tên đệ tử Âm Sát Động bị mình thôn phệ trong Hồn Châu lần trước, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
“Thôi đành chờ đợi vậy.” Hắn thở dài.
“Chắc là cũng tới lúc phải thử xông vào lần cuối rồi”
Tô Thiên đứng lên nhìn vào sâu trong hang động, hắn quyết định thử xông vào lần cuối, nếu không được thì đành từ bỏ.
…o0o………………..
Tám mươi bảy bước, tám mươi tám bước…..tám mươi chín bước…..một trăm linh một bước….
Đã vượt qua mức lần trước cả mười bốn bước.
Bình tĩnh tiếp tục đi, cơ thể của hắn hiện nay quả thật không biết đã được tôi luyện đến mức nào. Nhưng ngay cả những võ giai bên ngoài vào đây cũng bị ép thành bánh thịt thì có thể tưởng tượng được sự kiên cố vững chắc của nó.
Đi trong màn đêm ma khí sặc mùi huyết tinh như vậy quả là một sự tra tấn khủng khiếp về tinh thần.
Đã tới một trăm hai mươi ba bước, nhiệt độ đột nhiên bắt đầu nóng dần, Tô Thiên đã không còn duy trì được tốc độ ban đầu mà dần chậm chạp bước đi. Toàn thân căng cứng, mặt mày đỏ gay, mồ hôi đã bắt đầu nhễ nhại.
“Đã gần tới nơi rồi, cố lên !”
Tự an ủi mình một câu, Tô Thiên tiếp tục cắn răng lê bước. Di chuyển thêm được mười bước nữa thì hắn ngay lập tức ngã quỵ xuống đất phun ra một ngụm máu, xương cốt vang lên từng tiếng lách cách dễ sợ. Tới đây hiển nhiên là đã tới cực hạn của hắn.
Nhưng Tô Thiên lại không hề nản chí vì phía trước mặt hắn chừng hai mươi bước hiện giờ là một cánh cửa, nhìn xuyên vào trong thì thấy dẫn đến một đại điện to lớn. Mà ở phía xa xa trong đại điện, hắn lại nhìn thấy một quả cầu máu đỏ rực đang lơ lửng giữa không trung. Lần đầu tiên trong suốt một năm hắn trông thấy được mục tiêu của mình, trong lòng chợt dâng lên một nỗi khát vọng kì lại.
“Đứng lên, ta phải cố gắng” Dùng hết sức đứng dậy, áp lực quá mạnh khiến các lỗ chân lông đều rỉ máu. Tô Thiên lại tiếp tục bước đi.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Bốn bước.
Đôi mắt Tô Thiên tràn đầy tơ máu. Trên đầu, mái tóc chợt có vài cọng chuyển sang màu đỏ.
“Ta không tin là không thể đi tới nơi. Âm Sát Châu !” Nắm trong tay một viên Âm Sát Châu khiến nó tự bạo. Một luồng năng lượng mạnh mẽ theo đó bùng nổ ra làm cho Tô Thiên bị đẩy tới trước mấy bước hộc ra một ngụm máu, áo trên mình rách nát lộ ra thân thể cường tráng. Đây là do suốt một năm nay không ngừng luyện võ, cộng thêm hắn đang độ tuổi phát triển cho nên thân hình mới biến thành như thế này.
“Còn mười hai bước nữa” Ánh mắt Tô Thiên lộ ra vẻ điên cuồng, tóc trên đầu ngày càng nhiều cọng chuyển sang màu đỏ.
“Có khí có thuật, lên trời xuống đất, không gì không thể làm được !”
Bước thứ chín, bước thứ mười.
Tô Thiên bước liền hai bước rồi khuỵu xuống. Mười đầu ngón tay đều bị ép đến rỉ máu. Lúc này mái tóc đã chuyển sang màu đỏ hơn phân nữa, trông cực kì yêu dị.
“Đã tới đây rồi thì không thể dừng lại được nửa rồi. Đây đã là lần xông phá cuối cùng, nếu tay trắng trở về thì ta quả thật không cam tâm.” Tô Thiên gầm lên một tiếng. Lục Hợp Công và Cực Hàn Ma Công vận chuyển đến cực hạn khiến hắn lại có thể đi thêm một bước nữa.
Chỉ còn lại chín bước, xa tận chân trời nhưng cũng gần ngay trước mắt.
Không khí xung quanh như đông đặc lại, áp lực như mấy vạn cân đè nặng xuống cơ thể của hắn.
Rắc…… Xương bả vai hắn bắt đầu bị gãy ra rồi nát thành từng đoạn. Mặc dù cực kì đau đớn nhưng Tô Thiên vẫn cắn răng chịu đựng.
“Quay về đi, ngươi đã là cực hạn” Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên trước mặt Tô Thiên làm hắn tuy đau đớn nhưng vẫn cắn răng ngẩng đầu lên.
Đó là một lão nhân già mặc bạch y, râu tóc cũng trắng như cước, biểu thị tuổi tác đã rất cao, tuy nhiên da thịt lại căng mọng không hề có một vết nhăn nào.
“Quay về đi, ngươi không thể nào tới đây được đâu” Lão nhân nhu hoà nói, âm thanh phảng phất như gió mùa xuân rót vào tai Tô Thiên khiến hắn cảm thấy gân cốt, và mấy vết thương trên cơ thể được một cỗ năng lượng ấm áp xộc vào điều hoà một cách thật dễ chịu. Nhưng trái lại từ người lão nhân lại xuất hiện một cỗ áp lực cực mạnh đẩy hắn lui lại về sau ba bước.
Đây chính là thủ đoạn thôn phệ tinh huyết của ma đạo.
Người chính đạo bình thường mỗi khi bị thương đều uống đan dược hoặc là ngồi tĩnh tâm vận khí tự trị cơ thể. Nhưng ma đạo thì khác, giết người sau đó thôn phệ hết tinh huyết khí nhục của đối phương để chữa thương cho bản thân, cho nên thương thế sẽ cực kì mau lành, thậm chí còn khoẻ hơn trước đó thêm chút nữa.
Bất quá việc gì cũng có mặt lợi mặt hại của nó. Tinh huyết khí nhục của xác chết luôn luôn ẩn chứa oán niệm và sát khí của sinh vật đó. Khi đưa vào người thì dần tích tụ lại. Về sau nếu quá nhiều thì dẫn tới điên loạn, thần trí bị oán niệm sát khí xâm lấn, trong giới tu luyện gọi tình trạng này là tẩu hoả nhập ma.
Nhưng Tô Thiên thì chẳng để ý tới điều này lắm.
Sống trong động phủ của Huyết Long Ma Đế một năm nay, không những ma khí mà cả huyết sát oán niệm ở đây hắn cũng đã hấp thụ không ít. Nếu mà nói thẳng ra thì Tô Thiên chính là một ma tu chân chính.
Về phần cỗ huyết sát oán niệm kia thì Tô Thiên đang cố áp chế nó lại vào trong đan điền, phong ấn ở đó. Tác hại chưa thấy đâu nhưng tác dụng thì đã có rõ ràng. Khi Tô Thiên mở phong ấn ra cho cỗ huyết sát oán niệm kia tràn vào người thì sức mạnh của hắn sẽ tăng thêm một tầng, tức là ngang với nhị giai Tiên Thiên sơ kì cường giả. Nhưng cũng chỉ kéo dài được cùng lắm mười phút. Sau đó cơ thể sẽ bị phản phệ rất kinh khủng. Cho nên nếu không phải đại sự sinh tử hắn sẽ không giải trừ phong ấn này.
Quan sát lại tình trạng cơ thể, qua một phen khổ chiến nhưng vẫn không hề có bất kì một dấu hiệu nào có thể đột phá đến Tiên Thiên sơ kì. Tô Thiên đành thở dài thất vọng.
“Thật ra là vì lí do gì nhỉ? Rõ ràng ban đầu ta tu luyện rất nhanh, cớ vì sao bây giờ cứ dừng lại mãi ở bước này chứ !”
“Thật ra là thiếu thứ gì?” Tô Thiên lục tung trong mớ kí ức hỗn độn của tên đệ tử Âm Sát Động bị mình thôn phệ trong Hồn Châu lần trước, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì.
“Thôi đành chờ đợi vậy.” Hắn thở dài.
“Chắc là cũng tới lúc phải thử xông vào lần cuối rồi”
Tô Thiên đứng lên nhìn vào sâu trong hang động, hắn quyết định thử xông vào lần cuối, nếu không được thì đành từ bỏ.
…o0o………………..
Tám mươi bảy bước, tám mươi tám bước…..tám mươi chín bước…..một trăm linh một bước….
Đã vượt qua mức lần trước cả mười bốn bước.
Bình tĩnh tiếp tục đi, cơ thể của hắn hiện nay quả thật không biết đã được tôi luyện đến mức nào. Nhưng ngay cả những võ giai bên ngoài vào đây cũng bị ép thành bánh thịt thì có thể tưởng tượng được sự kiên cố vững chắc của nó.
Đi trong màn đêm ma khí sặc mùi huyết tinh như vậy quả là một sự tra tấn khủng khiếp về tinh thần.
Đã tới một trăm hai mươi ba bước, nhiệt độ đột nhiên bắt đầu nóng dần, Tô Thiên đã không còn duy trì được tốc độ ban đầu mà dần chậm chạp bước đi. Toàn thân căng cứng, mặt mày đỏ gay, mồ hôi đã bắt đầu nhễ nhại.
“Đã gần tới nơi rồi, cố lên !”
Tự an ủi mình một câu, Tô Thiên tiếp tục cắn răng lê bước. Di chuyển thêm được mười bước nữa thì hắn ngay lập tức ngã quỵ xuống đất phun ra một ngụm máu, xương cốt vang lên từng tiếng lách cách dễ sợ. Tới đây hiển nhiên là đã tới cực hạn của hắn.
Nhưng Tô Thiên lại không hề nản chí vì phía trước mặt hắn chừng hai mươi bước hiện giờ là một cánh cửa, nhìn xuyên vào trong thì thấy dẫn đến một đại điện to lớn. Mà ở phía xa xa trong đại điện, hắn lại nhìn thấy một quả cầu máu đỏ rực đang lơ lửng giữa không trung. Lần đầu tiên trong suốt một năm hắn trông thấy được mục tiêu của mình, trong lòng chợt dâng lên một nỗi khát vọng kì lại.
“Đứng lên, ta phải cố gắng” Dùng hết sức đứng dậy, áp lực quá mạnh khiến các lỗ chân lông đều rỉ máu. Tô Thiên lại tiếp tục bước đi.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Bốn bước.
Đôi mắt Tô Thiên tràn đầy tơ máu. Trên đầu, mái tóc chợt có vài cọng chuyển sang màu đỏ.
“Ta không tin là không thể đi tới nơi. Âm Sát Châu !” Nắm trong tay một viên Âm Sát Châu khiến nó tự bạo. Một luồng năng lượng mạnh mẽ theo đó bùng nổ ra làm cho Tô Thiên bị đẩy tới trước mấy bước hộc ra một ngụm máu, áo trên mình rách nát lộ ra thân thể cường tráng. Đây là do suốt một năm nay không ngừng luyện võ, cộng thêm hắn đang độ tuổi phát triển cho nên thân hình mới biến thành như thế này.
“Còn mười hai bước nữa” Ánh mắt Tô Thiên lộ ra vẻ điên cuồng, tóc trên đầu ngày càng nhiều cọng chuyển sang màu đỏ.
“Có khí có thuật, lên trời xuống đất, không gì không thể làm được !”
Bước thứ chín, bước thứ mười.
Tô Thiên bước liền hai bước rồi khuỵu xuống. Mười đầu ngón tay đều bị ép đến rỉ máu. Lúc này mái tóc đã chuyển sang màu đỏ hơn phân nữa, trông cực kì yêu dị.
“Đã tới đây rồi thì không thể dừng lại được nửa rồi. Đây đã là lần xông phá cuối cùng, nếu tay trắng trở về thì ta quả thật không cam tâm.” Tô Thiên gầm lên một tiếng. Lục Hợp Công và Cực Hàn Ma Công vận chuyển đến cực hạn khiến hắn lại có thể đi thêm một bước nữa.
Chỉ còn lại chín bước, xa tận chân trời nhưng cũng gần ngay trước mắt.
Không khí xung quanh như đông đặc lại, áp lực như mấy vạn cân đè nặng xuống cơ thể của hắn.
Rắc…… Xương bả vai hắn bắt đầu bị gãy ra rồi nát thành từng đoạn. Mặc dù cực kì đau đớn nhưng Tô Thiên vẫn cắn răng chịu đựng.
“Quay về đi, ngươi đã là cực hạn” Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên trước mặt Tô Thiên làm hắn tuy đau đớn nhưng vẫn cắn răng ngẩng đầu lên.
Đó là một lão nhân già mặc bạch y, râu tóc cũng trắng như cước, biểu thị tuổi tác đã rất cao, tuy nhiên da thịt lại căng mọng không hề có một vết nhăn nào.
“Quay về đi, ngươi không thể nào tới đây được đâu” Lão nhân nhu hoà nói, âm thanh phảng phất như gió mùa xuân rót vào tai Tô Thiên khiến hắn cảm thấy gân cốt, và mấy vết thương trên cơ thể được một cỗ năng lượng ấm áp xộc vào điều hoà một cách thật dễ chịu. Nhưng trái lại từ người lão nhân lại xuất hiện một cỗ áp lực cực mạnh đẩy hắn lui lại về sau ba bước.
/24
|