Tiếp tục màn kịch giả bị đoạt xá, Tô Thiên cứ như vậy mà đi thẳng một lèo vào tới hang của Huyết Long Ma Đế. Dù thế, khoảng thời gian mà hắn bỏ ra để có thể thích ứng với ma khí nơi đây cũng hơn hai tháng. Trong hai tháng này, viên Hồn Châu kia cũng đã luyện hoá xong, Lục Hợp Công cũng đạt tới khoảng giữa tầng hai.
Nơi của Huyết Long Ma Đế đang ở là một hang động cực kì to lớn, hơn nữa màu đỏ máu sáng rực trong đêm làm cho người ta không thể lẫn vào đâu được. Màn đỏ này chính là Huyết Long Ma Đế dùng máu của võ giả và yêu thú tạo thành để tu luyện huyết ma công của mình.
Tô Thiên khi vừa bước vào đây thì đột nhiên choáng váng, sóng lưng lạnh buốt, một mùi huyết tinh nồng nặc xộc vào mũi làm hắn cơ hồ hít thở không thông mà muốn ngất xỉu.
Không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục từ từ thích ứng với môi trường xung quanh. Tô Thiên lại bắt đầu công việc tu luyện đầy nhàm chán.
Ở trong động phủ của Huyết Long Ma Đế mới đầu còn dè dặt ái ngại, nhưng càng về sau khi không thấy chuyện gì bất thường xảy ra thì Tô Thiên càng lúc càng xem đây giống như nhà mình, đánh đá, chửi bới ầm ầm không chút cố kị.
…..o0o…………………
Tuế nguyệt trôi qua thật nhanh, thấm thoắt đã hơn một năm.
Trấn Ma chi địa, trong động phủ của Huyết Long Ma đế…………….
“457 vạch, 458 vạch…..”
Áo quần nhếch nhác bạc màu, đầu tóc thì bù xù rối tung lên. Trông Tô Thiên bây giờ thật sự đã hoàn toàn đổi thay, chẳng còn một chút gì gọi là dáng vẻ thư sinh nho nhã cả. Duy chỉ có đôi mắt loé tinh quang là luôn luôn không thay đổi.
Hắn bây giờ đang dùng một ngón tay không ngừng vạch lên vách đá. Đây là cách đếm thời gian trong lúc nhàn rỗi của hắn.
“Ây da, thật đáng hận, 458 ngày mới chỉ đi được tám mươi bước vào trong hang động. Hạ Nhất Lưu ngươi nói xem đến bao giờ ta mới có thể đi dọn nhà của tên Huyết Long chết tiệt đấy chứ. Tên vương bát đản đó ngủ say như thật, ngủ hơn cả con heo chết. Ta ăn ta ị trong nhà hắn cả năm nay mà hắn lại không thể nào biết, ngươi nói có đúng không Hạ Nhất Lưu ?
Tô Thiên tựa lưng vào một vách đá rồi hướng mắt lên nóc của hang động, Hạ Nhất Lưu lúc này đang biến thành một con dơi nhỏ treo ngược mình mà ngủ. Qua một năm nay nó cũng không hề nhàn rỗi, một mặt cố gắng tu luyện pháp thuật của Thiên Ma, một mặt Tô Thiên lâu lâu lại cho nó vài món “đồ bổ” cho nên đẳng cấp cũng cỡ Hậu Thiên hậu kì đại viên mãn.
“Vâng đúng ạ chủ nhân thân yêu của ta, hắc hắc !”
Lúc trước đây Hạ Nhất Lưu chỉ biến hình được một canh giờ, nhưng hiện tại đã có thể biến hoá suốt ba ngày mà không xảy ra vấn đề gì. Điều kiện tu luyện trong đây quả thực rất tốt. Hơn nữa nó phát ra tên chủ nhân này của mình rất thích được vỗ mông ngựa nên luôn ra sức nịnh nọt, có như vậy thì mới có nhiều “đồ bổ” để ăn được.
“Ta đây thật quá chán nản, đã qua một năm rồi mà vẫn cứ chỉ dừng lại ở Hậu Thiên hậu kì đại viên mãn. Ngay cả dấu hiệu đột phá một chút cũng không có. Bất quá trong quả Hồn Châu ta luyện hoá được lại là của một tên nội môn đệ tử Âm Sát Động, cũng có chút công phu để nghiên cứu.”
Cười hắc hắc một tiếng, Tô Thiên phất tay áo lên, lập tức một luồng cuồng phong âm hàn lạnh lẽo, mang theo hơi thở tanh tưởi quét ngang khắp hang động làm Hạ Nhất Lưu đang treo trên cao cũng lung lay rớt xuống.
Đây chính là chỗ tà môn của Âm Sát Động. Thật ra Tô Thiên chưa hề đạt tới cảnh giới chân khí xuất thể, mà là do hắn thu thập âm hàn khí, cộng với huyết tinh khí trong hang động rồi ngưng tụ thành một viên Âm Sát Châu cất dấu trong ống tay áo. Khi phất ra thì dẫn động nội lực khiến hạt châu nổ tung phát ra năng lượng.
Đột nhiên từ cửa hang đông vang lên một số âm thanh kì lạ.
Tô Thiên thân thể cực kì nhanh nhẹn lập tức khinh công qua một vách đá lớn ẩn thân.
“Hơn ba tháng nay không có khách nào rồi !” Ở phía sau vách đá Tô Thiên chợt nở một nụ cười lạnh lẽo.
Đi vào trong hang động là một đoàn Thiên Ma sĩ chừng bảy tên. Chúng đang áp giải một con yêu thú hình mãng xà to lớn toàn thân không ngừng rỉ máu. Hiển nhiên là bị áp lực nơi đây đè ép mà thành như vậy.
“Mau giết nó lấy máu vãi lên mấy vách động rồi đi ra. Ta sẽ ghi lại công trạng này rồi về sau có thể hướng Huyết Long Ma Đế xin lãnh thưởng.”
Tên Thiên Ma sĩ hình dáng to béo nhất trong đám lên tiếng, xem bộ dáng thì có vẻ là thủ lãnh của đám này.
Con mãng xà nghe tên Thiên Ma nói vậy thì giống như hiểu được, liền dùng hết sức lực vùng vẫy.
“Hắc hắc, có trách thì trách ngươi không có mắt lại đâm đầu đi vào Trấn Ma chi địa.” Một tên Thiên Ma khác cười sằng sặc rồi dùng tay biến ảo thành một lưỡi kiếm nhỏ chém một phát vào bụng mãng xà.
Một dòng máu nóng phụt ra ! Mãng xà rú lên đau đớn.
Ở phía sau vách đá, Tô Thiên khi trông thấy cảnh tượng này thì vẫn im lặng, khuôn mặt hiện lên một sự lạnh lùng bàng quan. Những cảnh tượng này suốt hơn một năm nay hắn đã chứng kiến quá nhiều, thậm chí cả cảnh hành quyết võ giả cũng có.
Nhưng hầu như khi bị lôi đến đây thì tất cả xương cốt đều đã bị chấn nát vụn. Chính là do lực áp ma khí ở đây vô cùng khủng bố.
Ngay cả yêu thú như mãng xà kia cũng không phải ngoại lệ, đều chỉ còn một chút hơi tàn chờ chết.
Nếu đã vậy bản thân Tô Thiên cho dù mạo hiểm cũng chẳng cứu giúp được gì. Cứ như thế, dần dần tiếp xúc với huyết tinh và sự chết chóc, trong lòng hắn đã dần vô cảm với nó.
Lắm lúc hắn tự nhìn lại bản thân cũng phát giác bản thân thay đổi quá nhiều.
Thở dài một tiếng lại tiếp tục quan sát lũ Thiên Ma sĩ kia. Theo phán đoán của hắn thì sẽ có ba con tương đương với Hậu Thiên trung kì, hai con Hậu kì, một con Đại viên mãn giống hắn, còn con to béo thì khí tức xem ra khá mạnh, ước chừng là Tiên Thiên sơ kì.
Về ba con trung kì thì xem như có thể dễ dàng làm thịt đi. Hai con hậu kì và con Đại viên mãn giao cho Hạ Nhất Lưu thì chí ít cũng có thể cầm chân được nửa canh giờ. Riêng con Tiên Thiên sơ kì thì khá khó giả quyết.
Xem nào, xem nào, Tô Thiên không ngừng nghĩ ngợi. Hắn muốn đem đám Thiên Ma này trở thành vật giúp bản thân tôi luyện tâm trí và võ nghệ.
Bên kia con mãng xà cũng đã khô hết máu mà chết. Đám Thiên Ma vô cùng hưng phấn quay đầu chuẩn bị rời khỏi hang động.
Nhưng đang lúc sắp đi ra thì chợt một giọng nói khàn khàn từ sâu trong hang động vang lên.
Nơi của Huyết Long Ma Đế đang ở là một hang động cực kì to lớn, hơn nữa màu đỏ máu sáng rực trong đêm làm cho người ta không thể lẫn vào đâu được. Màn đỏ này chính là Huyết Long Ma Đế dùng máu của võ giả và yêu thú tạo thành để tu luyện huyết ma công của mình.
Tô Thiên khi vừa bước vào đây thì đột nhiên choáng váng, sóng lưng lạnh buốt, một mùi huyết tinh nồng nặc xộc vào mũi làm hắn cơ hồ hít thở không thông mà muốn ngất xỉu.
Không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục từ từ thích ứng với môi trường xung quanh. Tô Thiên lại bắt đầu công việc tu luyện đầy nhàm chán.
Ở trong động phủ của Huyết Long Ma Đế mới đầu còn dè dặt ái ngại, nhưng càng về sau khi không thấy chuyện gì bất thường xảy ra thì Tô Thiên càng lúc càng xem đây giống như nhà mình, đánh đá, chửi bới ầm ầm không chút cố kị.
…..o0o…………………
Tuế nguyệt trôi qua thật nhanh, thấm thoắt đã hơn một năm.
Trấn Ma chi địa, trong động phủ của Huyết Long Ma đế…………….
“457 vạch, 458 vạch…..”
Áo quần nhếch nhác bạc màu, đầu tóc thì bù xù rối tung lên. Trông Tô Thiên bây giờ thật sự đã hoàn toàn đổi thay, chẳng còn một chút gì gọi là dáng vẻ thư sinh nho nhã cả. Duy chỉ có đôi mắt loé tinh quang là luôn luôn không thay đổi.
Hắn bây giờ đang dùng một ngón tay không ngừng vạch lên vách đá. Đây là cách đếm thời gian trong lúc nhàn rỗi của hắn.
“Ây da, thật đáng hận, 458 ngày mới chỉ đi được tám mươi bước vào trong hang động. Hạ Nhất Lưu ngươi nói xem đến bao giờ ta mới có thể đi dọn nhà của tên Huyết Long chết tiệt đấy chứ. Tên vương bát đản đó ngủ say như thật, ngủ hơn cả con heo chết. Ta ăn ta ị trong nhà hắn cả năm nay mà hắn lại không thể nào biết, ngươi nói có đúng không Hạ Nhất Lưu ?
Tô Thiên tựa lưng vào một vách đá rồi hướng mắt lên nóc của hang động, Hạ Nhất Lưu lúc này đang biến thành một con dơi nhỏ treo ngược mình mà ngủ. Qua một năm nay nó cũng không hề nhàn rỗi, một mặt cố gắng tu luyện pháp thuật của Thiên Ma, một mặt Tô Thiên lâu lâu lại cho nó vài món “đồ bổ” cho nên đẳng cấp cũng cỡ Hậu Thiên hậu kì đại viên mãn.
“Vâng đúng ạ chủ nhân thân yêu của ta, hắc hắc !”
Lúc trước đây Hạ Nhất Lưu chỉ biến hình được một canh giờ, nhưng hiện tại đã có thể biến hoá suốt ba ngày mà không xảy ra vấn đề gì. Điều kiện tu luyện trong đây quả thực rất tốt. Hơn nữa nó phát ra tên chủ nhân này của mình rất thích được vỗ mông ngựa nên luôn ra sức nịnh nọt, có như vậy thì mới có nhiều “đồ bổ” để ăn được.
“Ta đây thật quá chán nản, đã qua một năm rồi mà vẫn cứ chỉ dừng lại ở Hậu Thiên hậu kì đại viên mãn. Ngay cả dấu hiệu đột phá một chút cũng không có. Bất quá trong quả Hồn Châu ta luyện hoá được lại là của một tên nội môn đệ tử Âm Sát Động, cũng có chút công phu để nghiên cứu.”
Cười hắc hắc một tiếng, Tô Thiên phất tay áo lên, lập tức một luồng cuồng phong âm hàn lạnh lẽo, mang theo hơi thở tanh tưởi quét ngang khắp hang động làm Hạ Nhất Lưu đang treo trên cao cũng lung lay rớt xuống.
Đây chính là chỗ tà môn của Âm Sát Động. Thật ra Tô Thiên chưa hề đạt tới cảnh giới chân khí xuất thể, mà là do hắn thu thập âm hàn khí, cộng với huyết tinh khí trong hang động rồi ngưng tụ thành một viên Âm Sát Châu cất dấu trong ống tay áo. Khi phất ra thì dẫn động nội lực khiến hạt châu nổ tung phát ra năng lượng.
Đột nhiên từ cửa hang đông vang lên một số âm thanh kì lạ.
Tô Thiên thân thể cực kì nhanh nhẹn lập tức khinh công qua một vách đá lớn ẩn thân.
“Hơn ba tháng nay không có khách nào rồi !” Ở phía sau vách đá Tô Thiên chợt nở một nụ cười lạnh lẽo.
Đi vào trong hang động là một đoàn Thiên Ma sĩ chừng bảy tên. Chúng đang áp giải một con yêu thú hình mãng xà to lớn toàn thân không ngừng rỉ máu. Hiển nhiên là bị áp lực nơi đây đè ép mà thành như vậy.
“Mau giết nó lấy máu vãi lên mấy vách động rồi đi ra. Ta sẽ ghi lại công trạng này rồi về sau có thể hướng Huyết Long Ma Đế xin lãnh thưởng.”
Tên Thiên Ma sĩ hình dáng to béo nhất trong đám lên tiếng, xem bộ dáng thì có vẻ là thủ lãnh của đám này.
Con mãng xà nghe tên Thiên Ma nói vậy thì giống như hiểu được, liền dùng hết sức lực vùng vẫy.
“Hắc hắc, có trách thì trách ngươi không có mắt lại đâm đầu đi vào Trấn Ma chi địa.” Một tên Thiên Ma khác cười sằng sặc rồi dùng tay biến ảo thành một lưỡi kiếm nhỏ chém một phát vào bụng mãng xà.
Một dòng máu nóng phụt ra ! Mãng xà rú lên đau đớn.
Ở phía sau vách đá, Tô Thiên khi trông thấy cảnh tượng này thì vẫn im lặng, khuôn mặt hiện lên một sự lạnh lùng bàng quan. Những cảnh tượng này suốt hơn một năm nay hắn đã chứng kiến quá nhiều, thậm chí cả cảnh hành quyết võ giả cũng có.
Nhưng hầu như khi bị lôi đến đây thì tất cả xương cốt đều đã bị chấn nát vụn. Chính là do lực áp ma khí ở đây vô cùng khủng bố.
Ngay cả yêu thú như mãng xà kia cũng không phải ngoại lệ, đều chỉ còn một chút hơi tàn chờ chết.
Nếu đã vậy bản thân Tô Thiên cho dù mạo hiểm cũng chẳng cứu giúp được gì. Cứ như thế, dần dần tiếp xúc với huyết tinh và sự chết chóc, trong lòng hắn đã dần vô cảm với nó.
Lắm lúc hắn tự nhìn lại bản thân cũng phát giác bản thân thay đổi quá nhiều.
Thở dài một tiếng lại tiếp tục quan sát lũ Thiên Ma sĩ kia. Theo phán đoán của hắn thì sẽ có ba con tương đương với Hậu Thiên trung kì, hai con Hậu kì, một con Đại viên mãn giống hắn, còn con to béo thì khí tức xem ra khá mạnh, ước chừng là Tiên Thiên sơ kì.
Về ba con trung kì thì xem như có thể dễ dàng làm thịt đi. Hai con hậu kì và con Đại viên mãn giao cho Hạ Nhất Lưu thì chí ít cũng có thể cầm chân được nửa canh giờ. Riêng con Tiên Thiên sơ kì thì khá khó giả quyết.
Xem nào, xem nào, Tô Thiên không ngừng nghĩ ngợi. Hắn muốn đem đám Thiên Ma này trở thành vật giúp bản thân tôi luyện tâm trí và võ nghệ.
Bên kia con mãng xà cũng đã khô hết máu mà chết. Đám Thiên Ma vô cùng hưng phấn quay đầu chuẩn bị rời khỏi hang động.
Nhưng đang lúc sắp đi ra thì chợt một giọng nói khàn khàn từ sâu trong hang động vang lên.
/24
|