-Là ai triệu hoán ta !!? Huyết Viên gầm rống, hơi thở toát lên sự cuồng bạo dã man.
-Huyết Viên đại nhân, là ta triệu hoán ngài giúp ta đối phó định nhân – Âm Dương run rẩy nói, hắn biết Huyết Viên này là do Đại trưởng lão Thất Huyền Môn dùng tiên lực ngưng tụ 300 năm, thực lực Chân Tiên sơ kì, lại có linh trí khá cao nên Âm Dương hoàn toàn không dám thất lễ.
-Con kiến hôi kia, ngươi là địch nhân Thất Huyền Môn ta ? Huyết Viên nghe vậy thì quay sang chỉ nam tử áo đen, ồ ồ nói.
-Hahaha, từ xưa đến nay chưa từng có tên nào dám gọi ta là “con kiến hôi” cả. Chúng thần thấy ta thì quay đầu chạy mất, ma tộc thấy ta thì cúi xuống quì lạy. Ngươi có tư cách gì mà dám gọi ta là con kiến hôi ?
“Ngươi có tư cách gì?!” Nam tử áo đen lặp lại. Từ trong người phát ra 1 cỗ khí chất ngạo nghễ thiên hạ hết sức bá đạo xen lẫn với vô thượng uy nghiêm khiến Huyết Viên cũng rung động mạnh.
-Chúng thần gì ? Ma tộc gì ? Đều là hư ngôn ! Xem bản tôn làm sao diệt ngươi ! Huyết Viên khó hiểu vì sao vừa nãy lại cảm thấy có chút sợ sệt nam tử trước mắt, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì vô cùng tức giận chạy tới trước mặt nam tử áo đen, cơ thể khổng lồ khiến đất đai cũng không chịu nổi mà rung chuyển, sau đó dơ 1 chân lên dậm xuống. Tuy thân thể vô cùng cồng kềnh nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn.
Ngoài dự tính của huyết viên, Nam tử áo đen vẫn ung dung thoát khỏi sau đó đó chầm chậm bay lên không trung đối diện huyết viên. Dưới ánh trăng sáng rực hiện ra khuôn mặt vô cùng anh tuấn nhưng lại lạnh lẽo đến kinh người.
“Nhật là đứng giữa không trung mà khiến chúng sinh quỳ bái.”
Thần sắc nam tử áo đen cực kì bình thản. Sau khi nói xong bầu trời sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện 3 màu trắng, đen, vàng kim!
3 màu sắc này nhanh chóng ngưng tụ lại thành 1 mặt trời khổng lồ.
Giờ phút này giữa không trung chỗ nam tử áo đen vừa đứng chỉ còn lại 1 mặt trời sáng rực rỡ chói loà, xua tan cả màn đêm băng giá của Tử Trúc Lâm.
……….o0o……………………
Phong Lan bộ lạc, trong 1 căn nhà gỗ bề ngoài giống với nơi Tô Thiên từng dưỡng thương nhưng to lớn và trang hoàng hơn nhiều. Xung quanh lại có vô số dũng sĩ Man tộc đang đứng canh gác.
Đột nhiên cánh cửa nhà gỗ mở ra. 1 trung niên nhân bước ra, trên cơ thể toát ra 1 khí chất điềm đạm hoàn toàn khác với khí chất cuồng bạo của những Man Nhân kia.
Tất cả dũng sĩ Man tộc khi thấy người đàn ông này bước ra thì đều cung kính quì rạp xuống.
-Cung nghênh tộc trưởng xuất quan.
Nhưng người đàn ông này vẫn không để ý mà cứ tiếp tục đi ra phía ngoài nhìn lên bầu trời phía Tử Trúc Lâm đang phát sinh dị tượng kì lạ.
-Bạch nhật, hắc nhật, kim nhật ! Chúng thật sự có trên đời sao……
Y thì thào, tuy chỉ có bầu trời ở Tử Trúc Lâm là rực sáng nhưng cả Phong Lan thảo nguyên cũng bị ảnh hưởng mà xuất hiện một màu vàng ngà ngà.
-Gọi trưởng lão trong tộc cấp báo cho 2 vị Địch Lợi và Ba Khắc tổ tông. Khẩn cầu người mau chóng xuất quan, nếu cần thiết thì cứ nói tam nhật hắc bạch kim đã xuất hiện.
-Vâng thưa tộc trưởng.
Một Man nhân cung kính tiếp lệnh rồi vội vã chạy đi.
-Nam Phong đâu rồi ? Chợt trung niên nhân nghi vấn hỏi.
-Dạ thưa chiều nay Nam Phong phó tộc trưởng đã dẫn theo A Trác nhị thiếu tộc trưởng đến Tử Trúc Lâm tìm A Văn thiếu tộc trưởng.
Người đàn ông nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt. Y trầm mặt 1 lúc lâu thì thở dài quay đầu đi lại vào trong nhà gỗ.
-Đây là điềm báo đã được Man Thần dự đoán trước sao ? Rốt cuộc là Phong Lan bộ lạc ta 30 năm sau có gặp nạn diệt vong không…..
-Nếu đã định trước là diệt vong, vậy Nam Tông ta sẽ dẫn dắt chúng Man Phong Lan điên cuồng 1 lần, khiến Võ cảnh máu chảy thành sông….. Mở đường cho Man tộc ta 1 tương lai rạng ngời.
Nói đến đây đôi tay Nam Tông nắm chặt, 2 mắt loé lên sát khí vô tận.
….o0o……………..
Giờ phút này nam tử áo đen như đã biến thành con người khác. Khí chất lạnh lùng, sát khí chợt biến thành vô thượng uy nghiêm ngạo nghễ chúng sinh. Y phục đen trên người vì ánh sáng quá chói loà nên cũng biến thành 1 bộ áo giáp hoàng kim tuyệt đẹp.
Đầu tóc đen dài bay bay trong gió, nam tử áo đen từ 1 đại ma đầu ma khí dày dặc chớp mắt đã biến thành 1 chiến thần đẹp đẽ khiến Nam Phong và Âm Dương kinh hãi không thôi.
Đáng sợ hơn nữa là dao động tu vi của y không ngừng tăng lên.
Thất giai Quy Tông sơ kì đột phá lên trung kì, hậu kì, đại viên mãn rồi lại như vũ bão đột phá lên bát giai Điên Phong…….
Cứ như thế điên cuồng tăng lên mãi tới Tiên Võ sơ kì đỉnh phong mới dừng lại.
-Cảm giác thoải mái này ta đã quên đi từ rất lâu rồi – Nam tử thần bí tự thì thào.
Huyết Viên trông thấy cảnh tượng kì quái như vậy thì chột dạ vô cùng. Tu Chân Giả ở Phàm cảnh chia làm bát giai: nhất giai Linh Động, nhị giai Trúc Cơ, tam giai Kết Đan, tứ giai Nguyên Anh, ngũ giai Ly Hợp, lục giai Động Huyền, thất giai Phân Thần, bát giai Đại Thừa kì. Đến đây vượt qua thiên kiếp khảo nghiệm thì bắt đầu bước vào Tiên cảnh.
Đẳng cấp của võ giả cũng tương tự chia làm bát giai: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Hoá Khí, Hoá Thần, Hoàn Hư, Chân Võ, Quy Tông, Điên Phong. Sau khi độ kiếp liền trở thành Tiên Võ ngang hang với Chân Tiên của tu chân giả.
Mà mỗi 1 cảnh giới khi muốn đột phá lại khó khăn vô cùng. Có người dừng lại bình cảnh 10 năm, 100 năm, thậm chí 1000 năm vẫn là chuyện bình thường. Mà nam tử thần bí trước mặt không hiểu dùng bí pháp gì mà nháy mắt tăng lên 2 giai. Trực tiếp từ Quy Tông lên Tiên Võ, mà lại không hề xuất hiện thiên kiếp.
Nghĩ tới sức chiến đấu của nam tử này toàn là nhẹ nhàng vượt cấp, cả 3 người phe Huyết Viên đều trở nên run sợ.
-Lần này chắc phải để lại cái mạng nhỏ ở đây rồi !
Nam Phong khóc rống lên.
-Dù gì cũng chết, sao không liều 1 lần, may ra còn 1 đường sinh cơ. Vả lại động tĩnh lớn thế này, đại ca và mấy lão tổ tông nhất định sẽ phát hiện và mau chóng tới đây. Quan trọng nhất bây giờ là thời gian.
Nam Phong thần y hoàn toàn không biểu hiện ra dáng vẻ run sợ giống Âm Dương. Có lẽ vì từ nhỏ đã nhiễm phải tư tưởng cuồng chiến tự tôn của người Man nên dù đối mặt với cái chết cũng không hề sợ hãi.
-Huyết Viên đại nhân, chỉ cần chúng ta có 1 ít thời gian, viện binh chắc chắn sẽ đến đây, nếu không chỉ sợ chỉ còn tử lộ. – Âm Dương nghe Nam Phong nói vậy thì cố sức vỗ ngọt Huyết Viên kia. Phao cứu nạn này không thể nào để hắn rời đi được. Khổ nỗi Huyết Viên đã có linh trí riêng và tự chủ hành vi của mình nếu không thì Âm Dương đã gào thét bắt con thú này cầm chân sau đó bản thân thì bỏ chạy.
Nam tử kia thấy cảnh tượng này thì nở 1 nụ cười trào phúng.
“Mặt trời mọc ở Đông, lặng về Tây.”
Đưa tay chỉ về phía Huyết Viên, nam tử thần bí lạnh giọng đọc. Còn Huyết Viên, Âm Dương, Nam Phong thì kinh hãi vô cùng vì chợt phát hiện ra bản thân đã không thể cử động từ bao giờ.
-Đây là Đạo thuật !
Huyết Viên run rẩy nói.
Nam tử thần bí vẫn không hề để ý tới dáng vẻ của Huyết Viên mà vẫn tiếp tục lành lùng đọc.
“Mọc ở Đông thì phong quang vô hạn, lặng ở Tây thì khiến chúng sinh chìm trong u tối vĩnh hằng.”
Theo câu nói của nam tử thần bí, từ người y toả ra ánh sáng chói chang lan tới 3 người Huyết Viên, Nam Phong, Âm Dương. Nhưng kì lạ là khi màn sáng đi qua 3 người thì trên mình họ vẫn không có lấy 1 tia ánh sáng mà bao phủ 1 bóng đêm đen tối. Dần dần không phân biệt rõ hình ảnh của họ với bóng đêm kia.
-A, đừng !
Âm Dương đau đớn la lớn, hắn phát hiện bản thân đang bị bóng đêm tại vị trí của mình cắn nuốt. Cảm giác giống như ngàn vạn con sâu bọ đang đục khoét ăn xương cốt máu thịt bản thân. Cái cảm giác này còn thống khổ hơn là chết.
Còn Huyết Viên tuy cùng là Chân Tiên sơ kì nhưng vì trúng Đạo thuật của đối phương nên cũng đành nhắm mắt buông xuôi chờ chết.
Thuật có 3 loại : Pháp thuật, võ thuật và Đạo thuật. Trong đó pháp thuật và võ thuật là của từ cảnh giới Chân Tiên trở xuống sử dụng. Sau khi đột phá Thông Linh cảnh thì 2 thuật này đều thăng hoa lên 1 cảnh giới cao hơn gọi là thần thông.
Duy chỉ có Đạo thuật không kể đến tiên hay phàm đều có thể sử dụng. Nhưng muốn sử dụng được nó thì cần phải lĩnh ngộ được ý cảnh thiên nhiên, Đạo của trời đất. Cũng chính vì ẩn chứa 1 tia ngộ Đạo như vậy mà làm cho Đạo thuật trở thành thuật bí ẩn và có sức mạnh huỷ diệt vô địch vượt xa thần thông.
“Nhật là đứng giữa không trung mà khiến chúng sinh quì bái.”
Đại nhật hắc bạch kim phía sau lưng nam tử thần bí càng lúc càng sáng hơn khiến hắn nhìn giống 1 vị thần đứng trên bầu trời phát ra vô thượng uy nghiêm mà ngạo nghễ chúng sinh.
….o0o………………….
“Thập tam à, nếu ngươi thật sự thích thất sư muội thì ta cũng có thể nhường muội ấy cho ngươi.”
“Không đâu nhị sư ca, thập tam không bao giờ dám có ý định với người yêu của huynh đâu, nhị sư ca cứ yên tâm đi. Mà thất sư tỷ cũng càng không bao giờ phản bội huynh.”
“Thất sư muội à, đại chiến Nhân Thần sắp diễn ra rồi, chúng ta cần cấp tốc luyện thành Nhật Nguyệt Luân Hồi trận.”
“Nhị sư ca à, huynh cứ yên tâm đi, muội ở đây cũng là cùng với Thập tam luyện công mà.”
“Thất sư muội, muội đã thật sự quên Dương Nhật ta rồi sao, bầu trời này chẳng lẽ thật sự có nhật thì không thể có nguyệt !”
“Nhân chủ sư tôn, vì người, con nhất định sẽ nhường nhịn Thập tam, luôn luôn chăm lo và đối sử tốt với nó.”
Nỗi đau thương trong lòng Tô Thiên càng lúc càng nặng trĩu. Những câu nói đầy tang thương kia không ngừng dày vò hắn.
Nước mắt cứ muốn sôi trào ra nhưng Tô Thiên cố ngăn lại. Hắn cứ bước đi, bước đi mãi vào sâu trong Tử Trúc Lâm, hắn đã quên hết mọi thứ hiện tại, quên A Trác Tiểu Thanh, quên cả cha mẹ, quên đi cả Thạch Long Trấn.
Hắn chỉ nhớ tới 2 cái tên thường vang vọng trong đầu hắn. Thập tam, Dương Nhật.
Thật sự ta là ai ! Tô Thiên khóc. Hắn gào lên bi phẫn.
Trong niềm đau thương chua xót, hắn thấy mình là Dương Nhật. Trong nỗi hối hận bi ai, hắn thấy mình như là Thập tam.
Còn Thất sư muội, nguyệt ! Thật sự nàng là ai !?
Ta muốn biết, ta không muốn mê mang. Tô Thiên chạy càng nhanh hơn.
-Tiểu Thanh, Tô Thiên hắn làm sao vậy ? A Trác 1 tay ôm mũi, chân bước đi thì khá chậm chạp.
-Ta không biết, A Trác…… ta khó thở quá, ma khí trong này thật quá dày dặc……
Tiểu Thanh uể oái nói, rồi trực tiếp ngất đi. A Trác hoảng hốt vội vàng ôm nàng lại, kéo ra khỏi màn sương ma khí nồng đậm, thần sắc đầy phức tạp và lo lắng nhìn về hướng Tô Thiên vừa chạy vào.
-A Trác ta bất lực, tất cả phải tự trông vào tạo hoá của đệ rồi.
-Huyết Viên đại nhân, là ta triệu hoán ngài giúp ta đối phó định nhân – Âm Dương run rẩy nói, hắn biết Huyết Viên này là do Đại trưởng lão Thất Huyền Môn dùng tiên lực ngưng tụ 300 năm, thực lực Chân Tiên sơ kì, lại có linh trí khá cao nên Âm Dương hoàn toàn không dám thất lễ.
-Con kiến hôi kia, ngươi là địch nhân Thất Huyền Môn ta ? Huyết Viên nghe vậy thì quay sang chỉ nam tử áo đen, ồ ồ nói.
-Hahaha, từ xưa đến nay chưa từng có tên nào dám gọi ta là “con kiến hôi” cả. Chúng thần thấy ta thì quay đầu chạy mất, ma tộc thấy ta thì cúi xuống quì lạy. Ngươi có tư cách gì mà dám gọi ta là con kiến hôi ?
“Ngươi có tư cách gì?!” Nam tử áo đen lặp lại. Từ trong người phát ra 1 cỗ khí chất ngạo nghễ thiên hạ hết sức bá đạo xen lẫn với vô thượng uy nghiêm khiến Huyết Viên cũng rung động mạnh.
-Chúng thần gì ? Ma tộc gì ? Đều là hư ngôn ! Xem bản tôn làm sao diệt ngươi ! Huyết Viên khó hiểu vì sao vừa nãy lại cảm thấy có chút sợ sệt nam tử trước mắt, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì vô cùng tức giận chạy tới trước mặt nam tử áo đen, cơ thể khổng lồ khiến đất đai cũng không chịu nổi mà rung chuyển, sau đó dơ 1 chân lên dậm xuống. Tuy thân thể vô cùng cồng kềnh nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn.
Ngoài dự tính của huyết viên, Nam tử áo đen vẫn ung dung thoát khỏi sau đó đó chầm chậm bay lên không trung đối diện huyết viên. Dưới ánh trăng sáng rực hiện ra khuôn mặt vô cùng anh tuấn nhưng lại lạnh lẽo đến kinh người.
“Nhật là đứng giữa không trung mà khiến chúng sinh quỳ bái.”
Thần sắc nam tử áo đen cực kì bình thản. Sau khi nói xong bầu trời sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện 3 màu trắng, đen, vàng kim!
3 màu sắc này nhanh chóng ngưng tụ lại thành 1 mặt trời khổng lồ.
Giờ phút này giữa không trung chỗ nam tử áo đen vừa đứng chỉ còn lại 1 mặt trời sáng rực rỡ chói loà, xua tan cả màn đêm băng giá của Tử Trúc Lâm.
……….o0o……………………
Phong Lan bộ lạc, trong 1 căn nhà gỗ bề ngoài giống với nơi Tô Thiên từng dưỡng thương nhưng to lớn và trang hoàng hơn nhiều. Xung quanh lại có vô số dũng sĩ Man tộc đang đứng canh gác.
Đột nhiên cánh cửa nhà gỗ mở ra. 1 trung niên nhân bước ra, trên cơ thể toát ra 1 khí chất điềm đạm hoàn toàn khác với khí chất cuồng bạo của những Man Nhân kia.
Tất cả dũng sĩ Man tộc khi thấy người đàn ông này bước ra thì đều cung kính quì rạp xuống.
-Cung nghênh tộc trưởng xuất quan.
Nhưng người đàn ông này vẫn không để ý mà cứ tiếp tục đi ra phía ngoài nhìn lên bầu trời phía Tử Trúc Lâm đang phát sinh dị tượng kì lạ.
-Bạch nhật, hắc nhật, kim nhật ! Chúng thật sự có trên đời sao……
Y thì thào, tuy chỉ có bầu trời ở Tử Trúc Lâm là rực sáng nhưng cả Phong Lan thảo nguyên cũng bị ảnh hưởng mà xuất hiện một màu vàng ngà ngà.
-Gọi trưởng lão trong tộc cấp báo cho 2 vị Địch Lợi và Ba Khắc tổ tông. Khẩn cầu người mau chóng xuất quan, nếu cần thiết thì cứ nói tam nhật hắc bạch kim đã xuất hiện.
-Vâng thưa tộc trưởng.
Một Man nhân cung kính tiếp lệnh rồi vội vã chạy đi.
-Nam Phong đâu rồi ? Chợt trung niên nhân nghi vấn hỏi.
-Dạ thưa chiều nay Nam Phong phó tộc trưởng đã dẫn theo A Trác nhị thiếu tộc trưởng đến Tử Trúc Lâm tìm A Văn thiếu tộc trưởng.
Người đàn ông nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt. Y trầm mặt 1 lúc lâu thì thở dài quay đầu đi lại vào trong nhà gỗ.
-Đây là điềm báo đã được Man Thần dự đoán trước sao ? Rốt cuộc là Phong Lan bộ lạc ta 30 năm sau có gặp nạn diệt vong không…..
-Nếu đã định trước là diệt vong, vậy Nam Tông ta sẽ dẫn dắt chúng Man Phong Lan điên cuồng 1 lần, khiến Võ cảnh máu chảy thành sông….. Mở đường cho Man tộc ta 1 tương lai rạng ngời.
Nói đến đây đôi tay Nam Tông nắm chặt, 2 mắt loé lên sát khí vô tận.
….o0o……………..
Giờ phút này nam tử áo đen như đã biến thành con người khác. Khí chất lạnh lùng, sát khí chợt biến thành vô thượng uy nghiêm ngạo nghễ chúng sinh. Y phục đen trên người vì ánh sáng quá chói loà nên cũng biến thành 1 bộ áo giáp hoàng kim tuyệt đẹp.
Đầu tóc đen dài bay bay trong gió, nam tử áo đen từ 1 đại ma đầu ma khí dày dặc chớp mắt đã biến thành 1 chiến thần đẹp đẽ khiến Nam Phong và Âm Dương kinh hãi không thôi.
Đáng sợ hơn nữa là dao động tu vi của y không ngừng tăng lên.
Thất giai Quy Tông sơ kì đột phá lên trung kì, hậu kì, đại viên mãn rồi lại như vũ bão đột phá lên bát giai Điên Phong…….
Cứ như thế điên cuồng tăng lên mãi tới Tiên Võ sơ kì đỉnh phong mới dừng lại.
-Cảm giác thoải mái này ta đã quên đi từ rất lâu rồi – Nam tử thần bí tự thì thào.
Huyết Viên trông thấy cảnh tượng kì quái như vậy thì chột dạ vô cùng. Tu Chân Giả ở Phàm cảnh chia làm bát giai: nhất giai Linh Động, nhị giai Trúc Cơ, tam giai Kết Đan, tứ giai Nguyên Anh, ngũ giai Ly Hợp, lục giai Động Huyền, thất giai Phân Thần, bát giai Đại Thừa kì. Đến đây vượt qua thiên kiếp khảo nghiệm thì bắt đầu bước vào Tiên cảnh.
Đẳng cấp của võ giả cũng tương tự chia làm bát giai: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Hoá Khí, Hoá Thần, Hoàn Hư, Chân Võ, Quy Tông, Điên Phong. Sau khi độ kiếp liền trở thành Tiên Võ ngang hang với Chân Tiên của tu chân giả.
Mà mỗi 1 cảnh giới khi muốn đột phá lại khó khăn vô cùng. Có người dừng lại bình cảnh 10 năm, 100 năm, thậm chí 1000 năm vẫn là chuyện bình thường. Mà nam tử thần bí trước mặt không hiểu dùng bí pháp gì mà nháy mắt tăng lên 2 giai. Trực tiếp từ Quy Tông lên Tiên Võ, mà lại không hề xuất hiện thiên kiếp.
Nghĩ tới sức chiến đấu của nam tử này toàn là nhẹ nhàng vượt cấp, cả 3 người phe Huyết Viên đều trở nên run sợ.
-Lần này chắc phải để lại cái mạng nhỏ ở đây rồi !
Nam Phong khóc rống lên.
-Dù gì cũng chết, sao không liều 1 lần, may ra còn 1 đường sinh cơ. Vả lại động tĩnh lớn thế này, đại ca và mấy lão tổ tông nhất định sẽ phát hiện và mau chóng tới đây. Quan trọng nhất bây giờ là thời gian.
Nam Phong thần y hoàn toàn không biểu hiện ra dáng vẻ run sợ giống Âm Dương. Có lẽ vì từ nhỏ đã nhiễm phải tư tưởng cuồng chiến tự tôn của người Man nên dù đối mặt với cái chết cũng không hề sợ hãi.
-Huyết Viên đại nhân, chỉ cần chúng ta có 1 ít thời gian, viện binh chắc chắn sẽ đến đây, nếu không chỉ sợ chỉ còn tử lộ. – Âm Dương nghe Nam Phong nói vậy thì cố sức vỗ ngọt Huyết Viên kia. Phao cứu nạn này không thể nào để hắn rời đi được. Khổ nỗi Huyết Viên đã có linh trí riêng và tự chủ hành vi của mình nếu không thì Âm Dương đã gào thét bắt con thú này cầm chân sau đó bản thân thì bỏ chạy.
Nam tử kia thấy cảnh tượng này thì nở 1 nụ cười trào phúng.
“Mặt trời mọc ở Đông, lặng về Tây.”
Đưa tay chỉ về phía Huyết Viên, nam tử thần bí lạnh giọng đọc. Còn Huyết Viên, Âm Dương, Nam Phong thì kinh hãi vô cùng vì chợt phát hiện ra bản thân đã không thể cử động từ bao giờ.
-Đây là Đạo thuật !
Huyết Viên run rẩy nói.
Nam tử thần bí vẫn không hề để ý tới dáng vẻ của Huyết Viên mà vẫn tiếp tục lành lùng đọc.
“Mọc ở Đông thì phong quang vô hạn, lặng ở Tây thì khiến chúng sinh chìm trong u tối vĩnh hằng.”
Theo câu nói của nam tử thần bí, từ người y toả ra ánh sáng chói chang lan tới 3 người Huyết Viên, Nam Phong, Âm Dương. Nhưng kì lạ là khi màn sáng đi qua 3 người thì trên mình họ vẫn không có lấy 1 tia ánh sáng mà bao phủ 1 bóng đêm đen tối. Dần dần không phân biệt rõ hình ảnh của họ với bóng đêm kia.
-A, đừng !
Âm Dương đau đớn la lớn, hắn phát hiện bản thân đang bị bóng đêm tại vị trí của mình cắn nuốt. Cảm giác giống như ngàn vạn con sâu bọ đang đục khoét ăn xương cốt máu thịt bản thân. Cái cảm giác này còn thống khổ hơn là chết.
Còn Huyết Viên tuy cùng là Chân Tiên sơ kì nhưng vì trúng Đạo thuật của đối phương nên cũng đành nhắm mắt buông xuôi chờ chết.
Thuật có 3 loại : Pháp thuật, võ thuật và Đạo thuật. Trong đó pháp thuật và võ thuật là của từ cảnh giới Chân Tiên trở xuống sử dụng. Sau khi đột phá Thông Linh cảnh thì 2 thuật này đều thăng hoa lên 1 cảnh giới cao hơn gọi là thần thông.
Duy chỉ có Đạo thuật không kể đến tiên hay phàm đều có thể sử dụng. Nhưng muốn sử dụng được nó thì cần phải lĩnh ngộ được ý cảnh thiên nhiên, Đạo của trời đất. Cũng chính vì ẩn chứa 1 tia ngộ Đạo như vậy mà làm cho Đạo thuật trở thành thuật bí ẩn và có sức mạnh huỷ diệt vô địch vượt xa thần thông.
“Nhật là đứng giữa không trung mà khiến chúng sinh quì bái.”
Đại nhật hắc bạch kim phía sau lưng nam tử thần bí càng lúc càng sáng hơn khiến hắn nhìn giống 1 vị thần đứng trên bầu trời phát ra vô thượng uy nghiêm mà ngạo nghễ chúng sinh.
….o0o………………….
“Thập tam à, nếu ngươi thật sự thích thất sư muội thì ta cũng có thể nhường muội ấy cho ngươi.”
“Không đâu nhị sư ca, thập tam không bao giờ dám có ý định với người yêu của huynh đâu, nhị sư ca cứ yên tâm đi. Mà thất sư tỷ cũng càng không bao giờ phản bội huynh.”
“Thất sư muội à, đại chiến Nhân Thần sắp diễn ra rồi, chúng ta cần cấp tốc luyện thành Nhật Nguyệt Luân Hồi trận.”
“Nhị sư ca à, huynh cứ yên tâm đi, muội ở đây cũng là cùng với Thập tam luyện công mà.”
“Thất sư muội, muội đã thật sự quên Dương Nhật ta rồi sao, bầu trời này chẳng lẽ thật sự có nhật thì không thể có nguyệt !”
“Nhân chủ sư tôn, vì người, con nhất định sẽ nhường nhịn Thập tam, luôn luôn chăm lo và đối sử tốt với nó.”
Nỗi đau thương trong lòng Tô Thiên càng lúc càng nặng trĩu. Những câu nói đầy tang thương kia không ngừng dày vò hắn.
Nước mắt cứ muốn sôi trào ra nhưng Tô Thiên cố ngăn lại. Hắn cứ bước đi, bước đi mãi vào sâu trong Tử Trúc Lâm, hắn đã quên hết mọi thứ hiện tại, quên A Trác Tiểu Thanh, quên cả cha mẹ, quên đi cả Thạch Long Trấn.
Hắn chỉ nhớ tới 2 cái tên thường vang vọng trong đầu hắn. Thập tam, Dương Nhật.
Thật sự ta là ai ! Tô Thiên khóc. Hắn gào lên bi phẫn.
Trong niềm đau thương chua xót, hắn thấy mình là Dương Nhật. Trong nỗi hối hận bi ai, hắn thấy mình như là Thập tam.
Còn Thất sư muội, nguyệt ! Thật sự nàng là ai !?
Ta muốn biết, ta không muốn mê mang. Tô Thiên chạy càng nhanh hơn.
-Tiểu Thanh, Tô Thiên hắn làm sao vậy ? A Trác 1 tay ôm mũi, chân bước đi thì khá chậm chạp.
-Ta không biết, A Trác…… ta khó thở quá, ma khí trong này thật quá dày dặc……
Tiểu Thanh uể oái nói, rồi trực tiếp ngất đi. A Trác hoảng hốt vội vàng ôm nàng lại, kéo ra khỏi màn sương ma khí nồng đậm, thần sắc đầy phức tạp và lo lắng nhìn về hướng Tô Thiên vừa chạy vào.
-A Trác ta bất lực, tất cả phải tự trông vào tạo hoá của đệ rồi.
/24
|