Dãy Phong Ngô, 1 dãy núi cao và đồ sộ kéo dài từ Bắc sang Nam vương triều Đai Ly,tạo thành hình cánh cung che mất phía tây, nếu từ trên không nhìn xuống sẽ thấy dãy núi này giống như 1 con rết khổng lồ nằm ôm lấy Đại Ly.Trong 1 nơi đâu đó ở dãy Phong Ngô Sơn, 1thiếu niên mặc bạch y xuất hiện,dung mạo tuấn tú,ánh mắt kiên nghị nhưng lại dễ thấy sự non nớt chưa từng va cham qua phong thái cậu ta.Vai đeo 1 cái túi vải, thiếu niên này đang đi về phía Bắc.Dưới cái tiết trời mùa hè đầy nắng gắt,xung quanh lại toàn là đất đá, chẳng có lấy 1 bóng cây nào,từng giọt mồ hôi rơi xuống từ trán thiếu niên,khuôn mặt đỏ ửng,hơi thở có phần gấp gáp, chỉ thấy cậu ta từ bên hông lấy xuống 1 cái hồ lô nước,dốc dốc xuống.
-Chết tiệt,trời gì mà nắng thế này, lại hết nước.
-Ây da, sớm biết thế đã mang theo nhiều hồ lô 1 chút,hi vọng sớm tìm được chỗ nghĩ ngơi, chứ cứ thế này…….chết mất-vừa đi hắn vừa thở dài.
Thiếu niên này chính là Tô Thiên,đến từ phía Nam Vương triều Đại Ly,xuất thân từ 1 thạch trấn nhỏ có tên là Thạch Long Trấn. Gia đình hắn chỉ có 3 người, cha hắn Tô Chiến, mẫu thân Tô Hạnh NHi và hắn – Tô Thiên. Tại Thạch Long Trấn, gia đình hắn cũng xem như là bình thường, tuy vất vả nhưng cũng có ngày 3 bữa cơm. Từ nhỏ cha hắn đã dẫn Tô Thiên đến học ở 1 ông đồ có tiếng trong trấn về văn hay chữ tốt, mong sau này hắn sẽ bớt khổ. Đương nhiên, Tô Thiên luôn cố gắng để không phụ sự kì vọng của cha mẹ, vì hắn rất yêu thương họ. Lần này cha mẹ hắn bắt hắn lên kinh tham gia kì ứng thí 2 năm tổ chức 1 lần ở kinh đô vương triều Đại Ly, Ly thành, khi mới đầu nghevcha mẹ nói, Tô Thiên lắc đầu nguây nguẩy, lí do là bởi hắn cảm thấy mình còn quá nhỏ để đi thi, Tô Thiên muốn chờ thêm 2 năm nữa, thậm chí 4 năm nữa, hắn tin rằng năm 20 tuổi, hi vọng đậu cao sẽ chắc hơn. Bất quá cha mẹ hắn quả quyết bắt buộc, vì vậy bây giờ hắn mới phải khăn gói lên đường. Tới lúc này Tô Thiên tính toán rằng hắn đã đi được 1phần 3 mà đã làm hắn buồn thúi ruột, trèo đèo lội suối đến trầy da tróc vẩy, còn bây giờ lại khát khô cổ họng.
[]
Tô Thiên cứ đi trong tâm trạng não nề, 3 canh giờ sau, quả nhiên trời đất không tuyệt đường với hắn. Trước mặt Tô Thiên là 1 cánh rừng rậm rạp, quan trọng là ở trong đó, Tô Thiên nhìn thấy nhiều cây hồng nặng trĩu quả, vô cùng xum xuê tươi tốt. Không cần nghĩ nhiều, trước tiên phải chiến, hắn đã quá đói khát rồi. Với bộ dáng hung tàn độc ác, Tô Thiên thẳng tay bứt xuống từng trái hồng đỏ mọng không thương tiếc, rồi ngấu nghiến ăn như dã thú. Cuộc tàn phá kéo dài nửa giờ, cuối cùng Tô Thiên nằm phệt ra đất, hai mắt lim dim trông cực kì thoả mãn.
-Thật là khổ tận cam lai, không ngờ xa nhà lại khổ như vậy – Tô Thiên cảm thán.
-Giờ này ở nhà cha mẹ không biết đang làm gì nhỉ,cha đang đi gánh củi chăng, còn mẫu thân có lẽ đang khâu áo cho người ta.
Tô thiên vừa nằm vừa suy nghĩ mông lung. Hắn quả thật rất nhớ nhà.
-Tiểu thư, ở đây có 1 rừng hồng.
-Tiểu Thanh, nhưng hình như ta thấy bên đó có người.
-Chà chà, để nô tì tới hỏi thử xem, tiểu thư cứ chờ ở đây.
Đột nhiên cách đó không xa vang lên 2 giọng con gái. Tô thiên bật dậy, mở to mắt ra nhìn sang, 1 thiếu nữ chừng 16, 17 tuổi mặc thanh y, dáng vẻ nhanh nhẹn, hoạt bát đang đi tới gần chỗ hắn. Nhưng đến khi còn cách vài bước thì nàng ta dừng lại nhìn Tô Thiên với vẻ đánh giá. Cái nhìn của nàng ta làm hắn cực kì mất tự nhiên. Lập tức hắn đứng thẳng lên,sau đó khom lung lượm mấy trái hồng còn sót trên mặt đất bỏ vội vào tay nãi rồi vội vàng bước đi.
-Mời dừng lại ta có chuyện muốn thănm hỏi vị huynh đệ đây 1 lát.
Tô Thiên dừng bước quay người lại, thật sự trong lòng rất khó chịu vì ánh mắt của nàng ta nhìn mình, nhưng vì phong thái 1 nam nhân đọc sách nho nhã nên đành mở miệng:
-Mời cô nương tự nhiên hỏi.
Thiếu nữ thanh y mỉm cười, nói:
-Vị tiểu huynh đệ đây chắc là đi trên phương Bắc.
-Đúng, ta là đi lên phương Bắc – Tô Thiên gật đầu đáp, nhưng trong lòng thầm chửi, bà nó chứ, ngươi lớn hơn ai mà dám gọi ta là tiểu huynh đệ. Nhưng hắn mau chóng gạt ý nghĩ này ra khỏi đầu, dù thế nào vẫn phải giữ phong phạm thư sinh nho nhã.
-Vậy tiểu huynh đệ, không biết có thể cho tỉ muội chúng ta qá giang 1 đoạn không – Thiếu nữ thanh y đôi mắt chớp chớp, nhìn Tô Thiên với vẻ dò xét.
-Phải không vậy, bộ cô nương không sợ giao trứng cho ác à ? – Tô Thiên giật mình, hỏi.
-Ồ, không hề, chỉ sợ tiểu huynh đệ đây không chấp nhận thôi- thiếu nữ thanh y đưa tay lên miệng khẽ cười.
-Nhưng không được, mẫu thân ta dặn là không được đi chung với người lạ, nhất là nữ nhân.-Tô Thiên xua tay thẳng thừng từ chối. Đi chung với người lạ, đây là 1 trong 3 điều cấm kị mà mẹ hắn luôn nhắc nhở khi hắn lên đường.
Thanh y nữ tử vẻ mặt chưng hửng,ai đời lại đi tránh nữ nhân bao giờ, trừ phi ngươi là 1 tên bại não hoặc gì gì đó. Nàng thầm nghĩ trong đầu, càng thêm chắc chắn về ánh mắt nhìn người của mình.
-Huynh đệ à, làm ơn có được không, tỷ muội ta là thân nữ nhi, liễu yếu đào tơ, nhỡ may, nhỡ may,…..- Giọng nàng ta trở nên nức nở.
Dừng bước lại, Tô Thiên cắn chặt răng, trong lòng xuất hiên do dự, dù sao cũng là 1 thằng đàn ông, thấy phụ nữ khóc ai mà chã động lòng, trừ phi mấy tên nam nhân lạnh lùng biến thái. Hây, thôi đành trái lời mẹ 1 lần, còn hơn mang tiếng nam nhân hẹp hòi.
Nghĩ là làm. Tô Thiên quay người lại nói:
-Này cô nương, không cần buồn, ta có thể chấp nhận đề nghị này nhưng mà……
-Không sao, tiểu huynh đệ có việc gì cần cứ nói ra – Thanh y nữ tử vẻ mặt vui mừng đáp.
-Nhưng mà ta nói trước, nam nữ thụ thụ bất thân, các cô không thể bắt ép ta làm việc gì trái với đạo quân tử được – Mang theo chính khí lẫm liệt, Tô Thiên dõng dạc nói.
-Ta khinh – Thanh y nữ tử hừ lạnh, mặt đỏ phừng phừng vì giận, trong lòng lại càng thêm khẳng định về tên quân tử bại não trước mặt.
-Cô nói gì – Tô Thiên nhíu mày, hỏi lại vì âm thanh nữ tữ kia phát ra hơi nhỏ.
-Chẳng có gì, ta đi gọi tỷ tỷ. Vui lòng chờ 1 chút- Nàng ta lạnh nhạt đáp, rồi quay lưng đi.
-Chết tiệt,trời gì mà nắng thế này, lại hết nước.
-Ây da, sớm biết thế đã mang theo nhiều hồ lô 1 chút,hi vọng sớm tìm được chỗ nghĩ ngơi, chứ cứ thế này…….chết mất-vừa đi hắn vừa thở dài.
Thiếu niên này chính là Tô Thiên,đến từ phía Nam Vương triều Đại Ly,xuất thân từ 1 thạch trấn nhỏ có tên là Thạch Long Trấn. Gia đình hắn chỉ có 3 người, cha hắn Tô Chiến, mẫu thân Tô Hạnh NHi và hắn – Tô Thiên. Tại Thạch Long Trấn, gia đình hắn cũng xem như là bình thường, tuy vất vả nhưng cũng có ngày 3 bữa cơm. Từ nhỏ cha hắn đã dẫn Tô Thiên đến học ở 1 ông đồ có tiếng trong trấn về văn hay chữ tốt, mong sau này hắn sẽ bớt khổ. Đương nhiên, Tô Thiên luôn cố gắng để không phụ sự kì vọng của cha mẹ, vì hắn rất yêu thương họ. Lần này cha mẹ hắn bắt hắn lên kinh tham gia kì ứng thí 2 năm tổ chức 1 lần ở kinh đô vương triều Đại Ly, Ly thành, khi mới đầu nghevcha mẹ nói, Tô Thiên lắc đầu nguây nguẩy, lí do là bởi hắn cảm thấy mình còn quá nhỏ để đi thi, Tô Thiên muốn chờ thêm 2 năm nữa, thậm chí 4 năm nữa, hắn tin rằng năm 20 tuổi, hi vọng đậu cao sẽ chắc hơn. Bất quá cha mẹ hắn quả quyết bắt buộc, vì vậy bây giờ hắn mới phải khăn gói lên đường. Tới lúc này Tô Thiên tính toán rằng hắn đã đi được 1phần 3 mà đã làm hắn buồn thúi ruột, trèo đèo lội suối đến trầy da tróc vẩy, còn bây giờ lại khát khô cổ họng.
[]
Tô Thiên cứ đi trong tâm trạng não nề, 3 canh giờ sau, quả nhiên trời đất không tuyệt đường với hắn. Trước mặt Tô Thiên là 1 cánh rừng rậm rạp, quan trọng là ở trong đó, Tô Thiên nhìn thấy nhiều cây hồng nặng trĩu quả, vô cùng xum xuê tươi tốt. Không cần nghĩ nhiều, trước tiên phải chiến, hắn đã quá đói khát rồi. Với bộ dáng hung tàn độc ác, Tô Thiên thẳng tay bứt xuống từng trái hồng đỏ mọng không thương tiếc, rồi ngấu nghiến ăn như dã thú. Cuộc tàn phá kéo dài nửa giờ, cuối cùng Tô Thiên nằm phệt ra đất, hai mắt lim dim trông cực kì thoả mãn.
-Thật là khổ tận cam lai, không ngờ xa nhà lại khổ như vậy – Tô Thiên cảm thán.
-Giờ này ở nhà cha mẹ không biết đang làm gì nhỉ,cha đang đi gánh củi chăng, còn mẫu thân có lẽ đang khâu áo cho người ta.
Tô thiên vừa nằm vừa suy nghĩ mông lung. Hắn quả thật rất nhớ nhà.
-Tiểu thư, ở đây có 1 rừng hồng.
-Tiểu Thanh, nhưng hình như ta thấy bên đó có người.
-Chà chà, để nô tì tới hỏi thử xem, tiểu thư cứ chờ ở đây.
Đột nhiên cách đó không xa vang lên 2 giọng con gái. Tô thiên bật dậy, mở to mắt ra nhìn sang, 1 thiếu nữ chừng 16, 17 tuổi mặc thanh y, dáng vẻ nhanh nhẹn, hoạt bát đang đi tới gần chỗ hắn. Nhưng đến khi còn cách vài bước thì nàng ta dừng lại nhìn Tô Thiên với vẻ đánh giá. Cái nhìn của nàng ta làm hắn cực kì mất tự nhiên. Lập tức hắn đứng thẳng lên,sau đó khom lung lượm mấy trái hồng còn sót trên mặt đất bỏ vội vào tay nãi rồi vội vàng bước đi.
-Mời dừng lại ta có chuyện muốn thănm hỏi vị huynh đệ đây 1 lát.
Tô Thiên dừng bước quay người lại, thật sự trong lòng rất khó chịu vì ánh mắt của nàng ta nhìn mình, nhưng vì phong thái 1 nam nhân đọc sách nho nhã nên đành mở miệng:
-Mời cô nương tự nhiên hỏi.
Thiếu nữ thanh y mỉm cười, nói:
-Vị tiểu huynh đệ đây chắc là đi trên phương Bắc.
-Đúng, ta là đi lên phương Bắc – Tô Thiên gật đầu đáp, nhưng trong lòng thầm chửi, bà nó chứ, ngươi lớn hơn ai mà dám gọi ta là tiểu huynh đệ. Nhưng hắn mau chóng gạt ý nghĩ này ra khỏi đầu, dù thế nào vẫn phải giữ phong phạm thư sinh nho nhã.
-Vậy tiểu huynh đệ, không biết có thể cho tỉ muội chúng ta qá giang 1 đoạn không – Thiếu nữ thanh y đôi mắt chớp chớp, nhìn Tô Thiên với vẻ dò xét.
-Phải không vậy, bộ cô nương không sợ giao trứng cho ác à ? – Tô Thiên giật mình, hỏi.
-Ồ, không hề, chỉ sợ tiểu huynh đệ đây không chấp nhận thôi- thiếu nữ thanh y đưa tay lên miệng khẽ cười.
-Nhưng không được, mẫu thân ta dặn là không được đi chung với người lạ, nhất là nữ nhân.-Tô Thiên xua tay thẳng thừng từ chối. Đi chung với người lạ, đây là 1 trong 3 điều cấm kị mà mẹ hắn luôn nhắc nhở khi hắn lên đường.
Thanh y nữ tử vẻ mặt chưng hửng,ai đời lại đi tránh nữ nhân bao giờ, trừ phi ngươi là 1 tên bại não hoặc gì gì đó. Nàng thầm nghĩ trong đầu, càng thêm chắc chắn về ánh mắt nhìn người của mình.
-Huynh đệ à, làm ơn có được không, tỷ muội ta là thân nữ nhi, liễu yếu đào tơ, nhỡ may, nhỡ may,…..- Giọng nàng ta trở nên nức nở.
Dừng bước lại, Tô Thiên cắn chặt răng, trong lòng xuất hiên do dự, dù sao cũng là 1 thằng đàn ông, thấy phụ nữ khóc ai mà chã động lòng, trừ phi mấy tên nam nhân lạnh lùng biến thái. Hây, thôi đành trái lời mẹ 1 lần, còn hơn mang tiếng nam nhân hẹp hòi.
Nghĩ là làm. Tô Thiên quay người lại nói:
-Này cô nương, không cần buồn, ta có thể chấp nhận đề nghị này nhưng mà……
-Không sao, tiểu huynh đệ có việc gì cần cứ nói ra – Thanh y nữ tử vẻ mặt vui mừng đáp.
-Nhưng mà ta nói trước, nam nữ thụ thụ bất thân, các cô không thể bắt ép ta làm việc gì trái với đạo quân tử được – Mang theo chính khí lẫm liệt, Tô Thiên dõng dạc nói.
-Ta khinh – Thanh y nữ tử hừ lạnh, mặt đỏ phừng phừng vì giận, trong lòng lại càng thêm khẳng định về tên quân tử bại não trước mặt.
-Cô nói gì – Tô Thiên nhíu mày, hỏi lại vì âm thanh nữ tữ kia phát ra hơi nhỏ.
-Chẳng có gì, ta đi gọi tỷ tỷ. Vui lòng chờ 1 chút- Nàng ta lạnh nhạt đáp, rồi quay lưng đi.
/24
|