Bước chân vào phòng, ta mới hiểu vì sao Lí lang trung quần áo xộc xệch. Mọi thứ trong phòng lộn xộn, khắp nơi đều ngổn ngang các loại sách thuốc cùng dụng cụ lớn nhỏ, làm cho người ta không có chỗ mà đặt chân. Chỗ trống duy nhất chính là chiếc giường ở góc phòng, nhưng cũng chỉ để trống một nửa.
Lí lang trung ngồi trên chiếc ghế đầu giường, trên tay vẫn cầm quả chuối xem xét tỉ mỉ, hít hít ngửi ngửi một lúc. Quả nhiên là si mê y thuật. Nghe thấy chúng ta tiến vào, hắn mới nhàn nhạt ra hiệu tiến đến. Ta dìu Hữu Sinh đi tới giường, chầm chậm đặt hắn ngồi xuống. Lí làng trung nói: “Cởi quần áo”.
Ta quay lưng về phía hắn, tiến đến trước mặt Hữu Sinh, nhìn vẻ mặt hắn bối rối, lúng túng nhíu mày nhìn lại, ta nhe răng cười, thật giống cảnh mấy công tử nhà giàu cướp đoạt dân nữ trong phim cổ trang. Hắn biết không thể làm gì, đành cúi đầu chịu trận. Ta tháo ba lô trên lưng, giúp hắn cởi chiếc áo lông dê để sang một bên. Tiếp đó kéo khóa, muốn cởi bộ đồ thể thao trên người hắn, nhưng đến lúc đó ta mới phát hiện rất nhiều chỗ vải đã dính vào miệng vết thương, muốn cởi ra cũng không dễ. Ta nhíu mày, cẩn thận kéo vạt áo hắn, nhưng tay lại run run, mãi không cởi được áo. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, hơi hơi sửng sốt, có lẽ đương bất ngờ vì ta không nhân lúc người gặp họa mà hôi của.
Hắn lại cúi đầu, nhẹ gạt tay ta, tự mình cởi từng lớp áo. Tuy hắn không kêu ra tiếng, nhưng hơi thở cũng gấp hơn, lưng cũng run lên một trận.
Lí lang trung liếc thấy hắn cởi quần áo, rốt cục đặt quả chuối sang một bên, quay đầu nhìn lại rồi kinh sợ mà nói: “Loại thương tích gì thế này?” Ta nói: “Tiểu đệ của ta trên đường bị kẻ xấu bắt đi, chịu không biết bao nhiêu khổ nhục, vậy mà lại không thể nói ra, chỉ mong Lí lang trung ra tay cứu giúp”.
“Thì ra hắn là kẻ câm điếc, số cũng thật khổ”. Hắn thở dài, ta cũng thở dài. Hữu Sinh lại run lên.
Mọi người đều nói thầy thuốc cùng mấy kẻ cả đời chỉ lo thiên hạ bất loạn có chỗ tương tự, cái này ta cực kì đồng ý. Trước kia có lần ta đến tìm chuyên gia, chỉ vì một cái bệnh nho nhỏ không đáng ngại, chuyên gia nói vài câu qua loa rồi tống ta ra khỏi cửa. Ra khỏi cửa phòng, ta còn nghe thấy hắn nói: “Loại bệnh vớ vẩn này cũng đến hỏi bác sĩ, thật là …” Ta lúc ấy cực kì xấu hổ, hận không có chỗ mà chui, tự hỏi tại sao mình không bệnh đến thập tử nhất sinh, mà lại đi mắc cái thứ bệnh cỏn con đó, tự nhiên làm lãng phí thời gian của người ta.
Gặp được Hữu Sinh thương tích thành như vậy, hẳn là mộng đẹp của Lí lang trung đã thành sự thật. Vẻ mặt hoảng sợ kia chỉ duy trì trong giây lát, đến giây tiếp sau đã trở nên cực kì hưng phấn, giống như mới bắt được vàng, rung đùi cực kì đắc ý, một mạch kể ra thương thế trên người Hữu Sinh không sót tí gì, cứ như đã thuộc nằm lòng vậy. “A, chỗ này là bị đóng dấu, chỗ này là roi quật, kia là đao chém, rất đơn giản. Đây là dao cùn chậm rãi cắt mà thành, chỗ đó là bị mài qua, kia là cắn, đây là chích, chỗ xương ngón tay này bị chặt đứt, giống như bị cắt, này giống như khâu lại, đây lại giống xé mở ra ….”, huyên thuyên một hồi không dứt, cứ như thể bình phẩm một món hàng giá trị.
Ta càng nghe, lông mày nhíu lại càng chặt, cả người lạnh toát, không nhịn được mà run rẩy, Hữu Sinh ngẩng đầu nhìn ta, nhẹ nhàng lắc đầu, đại khái muốn cho ta biết hắn không có việc gì. Cho đến khi Lí lang trung bắt đầu chạy khắp nơi tìm kiếm thuốc, ta mới hồi phục lại.
CMN! Tự nhiên Hữu Sinh lại thành giáo cụ trực quan miễn phí, Lí lang trung lãi to còn gì, thật là mệt chết ta! Đáng ra nên đòi năm lượng mới phải.
Lí lang trung cẩn thận xử lí các vết thương, băng bó đầu, bả vai, ngực, bụng, cổ tay, ngón tay cho Hữu Sinh. Hắn vừa định đứng dậy, ta liền nói: “Xin lang trung nhìn xem hạ thân”.
Hắn sửng sốt: “Còn nữa?”, lại quay đầu nhìn Hữu Sinh, “Vậy mà ngươi vẫn còn sống được!”.
Ta thiếu chút nữa phang một quyền vào mặt hắn.
Ta đi lên giúp Hữu Sinh nằm xuống, hắn nhẹ nhàng đẩy ta, ta biết hắn muốn ta đi ra ngoài. Ta gật đầu, vỗ nhẹ vào bàn tay hắn rồi quay đầu nói với Lí lang trung, “Ta đi xem ngựa một chút”. Lí lang trung khoát tay, lầm bầm lầu bầu: “Còn có cái gì nữa đây ….”
Ta xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Cho tới khi đến chỗ ngựa, ta mới dừng lại thở dốc. Trước giờ ta vẫn cho rằng chính mình đủ nhẫn tâm, vậy mà hôm nay không hiểu vì sao lại tim đập chân run? Là không dám nhìn đến vết thương đó sao? Hay bởi vì đó là Hữu Sinh? Hắn rốt cục đắc tội với loại người nào? Những vết thương chằng chịt trên người không khiến hắn chết ngay, mục đích chỉ là muốn hắn chịu khổ. Dám làm ra loại chuyện đó, chứng tỏ hận thù phải cực kì sâu đậm. Loại cừu hận này tám chín phần là vì cha mẹ vợ con mà báo thù. Hắn bình thường ngay cả nói chuyện đều thong thả chậm rãi, thế nào lại gây thù chuốc oán thành như vậy?
Phòng trong loáng thoáng có tiếng Hữu Sinh kêu lên đau đớn, nghe tiếng hắn ta liền vội vàng chạy đến bên cửa, lại dừng lại, dựa lưng vào tường. Hắn không muốn ta nhìn, vậy thì ta sẽ không nhìn. Bên tai ta luẩn quẩn thanh âm đứt quãng thống khổ, lúc này ta chỉ thấy thời gian trôi đi thật chậm.
Đợi đến khi Lí lang trung nói: “Xong rồi”, ta mới hồi tỉnh lại, tự trấn định một chút mới đi vào phòng. Hữu Sinh đã mặc quần áo, nhưng áo không có kéo khóa. Hắn cúi thấp đầu, hai tay chống ở mép giường, người hơi run.
Lí lang trung lau lau vết máu dính trên tay, vô cùng đắc ý mà nói: “Nếu không phải ta biết cách làm thế nào để trị tụ huyết ….”. Hắn chưa nói hết câu, ta đã ngắt ngang: “Tiểu đệ của ta có thể cưỡi ngựa được không?” Hắn chau mày nói: “Không nên. Ta vừa mới băng lại vết thương, nếu cưỡi ngựa chỉ sợ động đến chỗ đau, một khi vết thương vỡ ra chỉ sợ nguy hiểm cho nội tạng. Dù sao cũng may là hắn dùng nước lạnh xối qua, rửa sạch vết bẩn cũng ngừng chảy máu, nếu không thì thật là nguy hiểm. Có điều ta không thể trị được cái chân kia. Gân cốt đã hỏng toàn bộ, sớm muộn gì cũng phát độc. Lâu thì một năm rưỡi, nhanh thì nửa năm một năm (có ý gì???), đến lúc đó thì cực kì nguy hiểm, chỉ sợ …. Mạng của hắn đành phó mặc cho trời đi”. Hắn đi đến góc phòng, nơi đó đặt sẵn một chiếc bồn sứ để rửa tay.
Phát độc? A, cái này ta vẫn còn nhớ, cơ chân nếu không có máu tuần hoàn sẽ dần dần hoại tử, dẫn đến ung thư máu …. Đột nhiên ta cảm giác vô cùng ảo não, đưa mắt nhìn về phía Hữu Sinh, ta thấy hắn đã ngẩng đầu, cũng nhìn về phía ta. Trên đầu hắn quấn một vòng băng gạc trắng, nhưng đều bị mồ hôi thấm ướt.
Chúng ta nhìn nhau hồi lâu.
“Ngươi đến đây, mau nói cho ta thế nào là hồi tâm thuật đi”. Không biết từ lúc nào, Lí lang trung đã trở lại, ngồi xuống xem xét ta.
Nể mặt ngươi trị tốt cho Hữu Sinh, ta sẽ dạy ngươi.
“Được, ta sẽ truyền cho ngài Phật gia mật truyền Đại Bi Phật Đà hồi tâm thuật. Trước khi ta nói cho ngài thủ pháp thực hiện, ta muốn nói một ít kiến thức ảo diệu bên trong, nếu không ngài chỉ biết phần nổi bên ngoài, đương nhiên sẽ không hiểu được giá trị!”
Ta chọn một chỗ đất trống, dùng chân gạt gạt mấy cái bình lăn lóc lộn xộn. Sau đó thong dong đi qua đi lại, một tay vòng ra sau lưng, tay kia vung lên trời khoa tay múa chân, “Chúng ta có hai hệ thần kinh khống chế toàn bộ động tác cơ thể, một hệ là do chúng ta chủ động điều khiển, tỷ như giơ tay nhấc chân, chúng ta phải có ý thức chỉ đạo, động tác mới có thể sinh ra. Cái này chắc ngài cũng biết?”
Lí lang trung gật đầu, vẻ mặt có phần mờ mịt.
Ta lại nói tiếp: “Mà có một hệ khác, không chịu sự chi phối của đầu óc, tỷ như trái tim đập lên cùng phổi hô hấp. Ngài chắc không cần phải sai khiến tim mình chứ?”
Lí lang trung lại gật gật đầu.
Ta vỗ tay một cái, lại dọa hắn nhảy dựng, “Đây là chỗ xảo diệu của hồi tâm thuật! Bởi vì hệ thần kinh thứ hai này, không liên can đến suy nghĩ của ngài, chỉ cần có dưỡng khí (không đúng, hắn còn không biết cái gì là dưỡng khí) …. Không khí, hoạt động đó có thể diễn ra liên tục! Nói cách khác, nếu tim vừa mới ngừng đập, hô hấp vừa mới đình chỉ, lập tức đưa không khí vào thân thể, hệ thần kinh thứ hai này sẽ nghĩ là người không chết, hết thảy đều bình thường, không cần biết thần trí ngươi còn hay mất! Giống như thả con săn sắt, bắt con cá rô vậy, lấy động tác bên ngoài để dẫn dắt thần kinh hoạt động trở lại. Ngài hiểu chưa?” Ta nhìn sang Lí lang trung, hắn đột nhiên hiểu rõ, đồng thời thở dài: “Quả thật là mới nghe lần đầu!” (này là thành quả ta vắt óc suy nghĩ nhớ lại một giờ huấn luyện CPR đấy).
“Như vậy làm sao để đưa không khí vào thân thể, lừa gạt hệ thần kinh thứ hai này, làm cho chúng hoạt động lần nữa?” Ta lại nhìn hắn, Lí lang trung cũng thật sự tập trung: “Đúng vậy, đúng vậy”.
Ta cười: “Chính là đè ép trái tim theo tốc độ mà nó bình thường vẫn đập, lấy tần suất hô hấp bình thường mà đẩy không khí vào hệ hô hấp, khiến cho người chết sống lại”. Ta vung tay, xốc lên tay áo nói: “Ta đến làm mẫu”.
Đi đến bên giường, ta nói: “Tiểu đệ nằm xuống”. Ta từ từ dìu hắn nằm xuống, để hắn nằm ngửa. Lí lang trung cũng đứng lên đi theo.
Ta quay đầu nói với hắn: “Trái tim của chúng ta nằm ở phần ngực bên trái, nằm phía sau và hơi lệch về bên trái xương ức, cho nên giết người thực ra cũng không cần phải dùng lực quá lớn, chỉ cần một chiếc trâm cài cũng có thế dồn người vào chỗ chết, căn bản không cần lấy đao đâm chém lung tung”.
Lí lang trung run giọng nói: “Ngươi làm sao biết được điều đó”.
Ta trừng mắt: “Nên hỏi hãy hỏi, không nên hỏi thì đừng hỏi”.
Ta quay đầu chỉ vào ngực Hữu Sinh: “Lấy điểm giữa hai bên ngực hắn làm tâm, đại khái là ở chỗ này đi, dùng một tay đè lên, tay kia đặt bên trên tay này. Đây đúng là vị trí tim của hắn”, ta ấn lên ngực hắn làm mẫu, bỏ ra mới cảm thấy là không đúng, dưới tay ta, trái tim của Hữu Sinh khoảng cách quá gần, cách một tầng vải bó nhảy lên từng hồi. Ta vừa dời mắt, lập tức nhìn thấy Lí lang trung đang khẩn trương nhìn ta, ta vội nói: “Lấy tốc độ tim đập, ấn mạnh khoảng một tấc, liên tục 30 lần lại dừng, cứ thế làm 10 lượt”.
Hắn đợi trong chốc lát, nói: “Ngươi sao không ấn đi?”
“Tiểu đệ bị thương, ta sợ hắn …..”
“Vậy ấn ta đi”. Vừa nói Lí lang trung vừa muốn cởi áo nằm xuống.
Ta chỉ cảm thấy có cái gì đó chạm vào tay, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Hữu Sinh, hắn nâng tay phải nhẹ đặt ở trên tay ta, ta quay đầu nói với Lí lang trung: “Không cần, nhìn xem cho kỹ, ta chỉ làm một hai lần!”
Ta cúi đầu nhìn Hữu Sinh: “Ngươi cố chịu một chút”. Sau đó đại khái ấn xuống hai lần, mỗi lần hắn đều rên lên một tiếng, làm ta cũng lo lắng theo.
Lí lang trung nói: “Ta cũng đến thử xem”. Ta ngăn hắn lại, “Không được, đè mạnh quá thì hỏng!” Trong lúc hắn sửng sốt ta nói thêm: “Tuy rằng ấn mạnh càng sâu thì càng gần đến trái tim, nhưng không cần quá sức, nếu ngài làm xương sườn người ta đứt, người đó sống lại cũng sẽ không cảm ơn đâu”.
Hắn liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy”.
Ta nâng tay nói: “Động tác đè ép vừa rồi có thể làm cho trái tim đẩy đi được hai đến bốn phần lượng máu bình thường, sau đó trái tim có thể dựa vào năng lượng ít ỏi này mà sống lại hay không, còn phải xem vận may của người đó. Nhưng làm vậy còn hơn là không”.
Ta lại vỗ tay, “Tiếp theo chính là làm thế nào đẩy không khí vào phổi. Ở một đất nước bên kia biên giới ta đã từng đi qua, mọi người dùng một loại công cụ giống như bơm để ép không khí vào buồng phổi, nhưng đến lúc khẩn cấp, chúng ta chỉ có thể dùng miệng”. Nói xong ta mới hoảng hồn, ý thức được sự việc cực kì nghiêm trọng, sắc mặt ta bây giờ nhất định là kỳ dị không chịu nổi.
Lí lang trung đợi đã lâu, sốt ruột nói: “Dùng miệng như thế nào?”
Ta ủ rũ mà nói: “Tất nhiên là miệng đối miệng, dùng sức mà thổi khí rồi”.
“Nghĩa là sao?” Lí lang trung mặt mày hớn hở hỏi ta.
Ta quay nhìn Hữu Sinh, làm bộ đau thương mà nói: “Tiểu đệ à, vi huynh phải mạo phạm một chút. Vì sinh linh vô tội trong thiên hạ, ngươi đành chịu khó vậy!” Hữu Sinh trợn mắt nhìn ta, run không kiềm chế được, có lẽ là sợ đến choáng váng rồi.
Ta nói với Lí lang trung: “Đầu tiên là nâng cằm, cho đầu ngửa ra sau, tiếp đó bịt mũi nạn nhân như thế này”. Ta lấy ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái nhẹ nâng cằm Hữu Sinh, tay phải bịt mũi hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, ngược lại Hữu Sinh không hề run rẩy, chỉ yên lặng nằm ở đó.
Ta tiếp tục nói: “Hít sâu một hơi, để miệng kề sát miệng nạn nhân, không chừa ra khe hở, dùng sức thổi khí vào lồng ngực! Thổi như vậy hai lần theo tốc độ hô hấp bình thường, sau đó ấn tim 30 lần, cứ liên tục mà làm”.
Lí lang trung chăm chăm nhìn ta, hai mắt sáng ngời, ta thở dài một tiếng nói: “Xem kĩ, ta làm lần thứ hai!” Ta hít sâu một hơi, nhanh che lại miệng Hữu Sinh, dùng sức thổi vào, lập tức rời ra, lại hít một hơi, kề sát, thổi một lần.
Bờ môi hắn vẫn có chút lạnh, nhưng mềm mại động lòng nười. Ta vội thả hai tay, đứng bật dậy nói: “Đó, cách làm chính là như thế”. Mặt ta đã hơi nóng.
Lí lang trung có chút đăm chiêu, hỏi ta: “Có điều không ổn ….”
Ta cũng thở dài nói: “Đúng vậy, nơi này nam nữ thụ thụ bất thân, lễ giáo rất nghiêm ngặt, làm vậy nếu như gặp phải một vị nữ tử chưa xuất giá, ngài đại khái sẽ phải cưới nàng, nếu là kết hôn rồi, này thật là nguy đến tính mạng, nếu là nam tử, ngài đương nhiên không thể tránh một trận hành hung”. Lí lang trung cùng Hữu Sinh đồng thời cùng run lên một trận (Hữu Sinh: ta xác thực nên ….)
Lí lang trung hỏi: “Lúc nãy ngươi nói đến máy móc, thật ra cái đó cũng không quá khó khăn, chúng ta có thể sửa lại ống bễ một chút cũng được …”
Ta đáp: “Đúng vậy, chỉ cần chú ý nặng nhẹ, không cần quá mạnh mẽ, nếu không sẽ đẩy khí vào quá sâu, xuyên qua lá phổi vào đến trong dạ dày, làm nạn nhân bị sặc, như vậy sẽ rất phiền toái ….” Lí lang trung lại lâm vào trầm tư.
Ta bắt chéo hai tay ở sau lưng, quay ra nhìn bốn phía, không khỏi xúc động nói: “Ngày sau Vân Khởi nếu phát đạt sẽ xây dựng y đường ở khắp nơi trên cả nước. Sưu tầm sách thuốc trong thiên hạ, khuyến khích ngành y phát triển. Trong y đường sẽ lập nên các nhóm chuyên gia nghiên cứu, những người say mê y thuật như Lí lang trung, thường ngày chỉ cần đi xem những ca bệnh khó chữa, thời gian còn lại có thể chuyên tâm nghiên cứu phát triển phương pháp chữa bệnh cùng công cụ mới, như vậy có thể ban ân cho dân chúng”. (chẳng qua là sao chép hệ thống bệnh viện cùng đội ngũ chuyên gia mà thôi)
Quay người lại, ta thấy Lí lang trung vẻ mặt hưng phấn, đang nhìn về phía ta, “Nhâm tiên sinh quả nhiên không giống người bình thường, gặp được ngươi đúng là cơ duyên của ta! Vừa rồi cũng là ta mong muốn cả đời! Ta thật hổ thẹn vì lúc trước không tin tưởng ngài! Sau này ta nhất định sẽ nghe theo ngài sắp xếp”.
Ta cười nói: “Được, quyết định vậy đi. Nếu ta thành tựu, Lí lang trung nơi này chính là đệ nhất trong bách gia y đường của tại hạ!”
Ta hiện tại chỉ có hai lượng bạc, còn phải chờ một lúc mới lấy được tiền, nhưng trong lòng vẫn cực kì cao hứng, chỉ cảm thấy thiên hạ này sớm muộn gì cũng nắm ở trong tay, ta chỉ cần đợi thời cơ mà thôi.
Hữu Sinh vẫn nằm ở chỗ cũ nhìn ta, sắc mặt kì lạ không đoán ra được cảm xúc bên trong.
Ta đi tới nâng hắn dậy, giúp hắn kéo khóa, cũng mặc áo lông vào cho hắn. Bên kia Lí lang trung đem tới một bộ áo dài, ta thay hắn mặc vào. Lại giúp hắn chải đầu, buộc tóc, sau đó đội mũ, che khuất hơn nửa khuôn mặt hắn.
Lí lang trung lại nói: “Hắn chính là đệ đệ ruột của ngươi?” Ta nói: “Không phải”. Lí lang trung nói: “Tiên sinh đối với mọi người có tình có nghĩa, ngày sau nhất định có thể tạo phúc cho thiên hạ”. Ta ha ha cười lớn: “Ta nếu làm như vậy, không phải là mệt chết sao?”
Lí lang trung nói tiếp: “Vừa rồi ta chính là vì tiếng cười của tiên sinh mà xúc động, vô cùng tự nhiên tươi sáng …. Hôm nay gặp được tiên sinh, thật là phúc lớn ba đời của ta”.
Ta xoay người mở ba lô, lấy ra một viên sô cô la, nghĩ nghĩ một hồi lại lôi ra thỏi sô cô la lớn. Lại nói với Lí lang trung: “Quả chuối kia nhất định phải mau chóng ăn vào, bỏ hết vỏ ngoài chỉ ăn phần bên trong. Nhớ kĩ lời ta nói, vỏ quả có thể làm lành vết thương. Đây là sô cô la viên, cũng mau chóng ăn, không cần phải để lâu. Còn đây là một thỏi sô cô la, hiện giờ trong thiên hạ chỉ có ta sở hữu (trừ phi lại có động đất, đưa đến đây thêm một kẻ xui xẻo nữa) ngươi dùng kéo cắt lớp giấy gói là có thể dùng, cũng không phải để dành, lâu quá sẽ hỏng mất. Nhưng giấy gói này không cần phải vứt đi, coi như tín vật của Vân Khởi ta! Về sau bất kể là ai, chỉ cần đem vật này tới gặp, , Vân Khởi nếu như giúp được sẽ không chối từ, sẵn sàng đem hết sức ra mà tương trợ, giống như hôm nay Lí lang trung tương trợ ta vậy!”. Ta đem các thứ đưa cho hắn, cúi đầu ôm quyền chào.
Lí lang trung nhận lấy đồ, cũng muốn thi lễ với ta, trong mắt hình như óng ánh lệ quang. Hắn xoay người đi ra ngoài, lúc sau quay trở lại cầm theo bạc, đặt ở trong tay ta nói: “Ta vốn muốn ra tay tương trợ, nhưng lại sợ như vậy bôi nhọ tiên sinh. Chỗ này là 12 lạng bạc ròng, hai lạng là ta theo thỏa thuận mà đưa, mười lạng là ta cho ngươi mượn, ngươi không cần phải chối từ, ngày sau trả lại cho ta là được.
Ta cảm động thốt lên: “Hiểu người đến bực này, quả thực là lương y danh chấn một phương! Gặp được Lí lang trung, Vân Khởi ta cũng là phúc phận ba đời”.
Phải biết là không ai thích cảm giác bị người làm ơn, cái gọi là ơn huệ nếu nhỏ thì là ơn, nếu lớn sẽ thành thù. Lí lang trung thấy ta nguyện ý có ân tất báo, không muốn lấy tư thế ban ơn để giúp ta, cũng không cho ta quá nhiều tiền khiến ta khó xử, thật sự là dụng tâm lương khổ[1].
Ta lại đeo ba lô lên lưng Hữu Sinh, sau đó đỡ hắn đi đến trước ngựa, lại giúp hắn ngồi lên yên. Lí lang trung từ trong nhà chạy ra, đưa cho ta hai cái bình nhỏ”. Đây là cho tiểu đệ của ngươi, mỗi ngày bôi lên có thể giảm chút đau đớn”. Ta vội vàng cảm tạ, nhận lấy bỏ vào ba lô. Hắn đứng ở tại chỗ, hình như vẫn có ý muốn níu kéo.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người hô to: “Lí lang trung có nhà không?” Hắn không thèm nhìn ra cửa, há mồm đáp lại: “Phí xem bệnh 12 lạng”. Ngoài cửa cũng hô lên: “Được, được, mau lên ….”
Ta cười nói: “Lí lang trung không cần tiễn”.
“Vân Khởi đi mạnh khỏe”.
Ta dắt ngựa, đi ra khỏi cửa.
Lí lang trung ngồi trên chiếc ghế đầu giường, trên tay vẫn cầm quả chuối xem xét tỉ mỉ, hít hít ngửi ngửi một lúc. Quả nhiên là si mê y thuật. Nghe thấy chúng ta tiến vào, hắn mới nhàn nhạt ra hiệu tiến đến. Ta dìu Hữu Sinh đi tới giường, chầm chậm đặt hắn ngồi xuống. Lí làng trung nói: “Cởi quần áo”.
Ta quay lưng về phía hắn, tiến đến trước mặt Hữu Sinh, nhìn vẻ mặt hắn bối rối, lúng túng nhíu mày nhìn lại, ta nhe răng cười, thật giống cảnh mấy công tử nhà giàu cướp đoạt dân nữ trong phim cổ trang. Hắn biết không thể làm gì, đành cúi đầu chịu trận. Ta tháo ba lô trên lưng, giúp hắn cởi chiếc áo lông dê để sang một bên. Tiếp đó kéo khóa, muốn cởi bộ đồ thể thao trên người hắn, nhưng đến lúc đó ta mới phát hiện rất nhiều chỗ vải đã dính vào miệng vết thương, muốn cởi ra cũng không dễ. Ta nhíu mày, cẩn thận kéo vạt áo hắn, nhưng tay lại run run, mãi không cởi được áo. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, hơi hơi sửng sốt, có lẽ đương bất ngờ vì ta không nhân lúc người gặp họa mà hôi của.
Hắn lại cúi đầu, nhẹ gạt tay ta, tự mình cởi từng lớp áo. Tuy hắn không kêu ra tiếng, nhưng hơi thở cũng gấp hơn, lưng cũng run lên một trận.
Lí lang trung liếc thấy hắn cởi quần áo, rốt cục đặt quả chuối sang một bên, quay đầu nhìn lại rồi kinh sợ mà nói: “Loại thương tích gì thế này?” Ta nói: “Tiểu đệ của ta trên đường bị kẻ xấu bắt đi, chịu không biết bao nhiêu khổ nhục, vậy mà lại không thể nói ra, chỉ mong Lí lang trung ra tay cứu giúp”.
“Thì ra hắn là kẻ câm điếc, số cũng thật khổ”. Hắn thở dài, ta cũng thở dài. Hữu Sinh lại run lên.
Mọi người đều nói thầy thuốc cùng mấy kẻ cả đời chỉ lo thiên hạ bất loạn có chỗ tương tự, cái này ta cực kì đồng ý. Trước kia có lần ta đến tìm chuyên gia, chỉ vì một cái bệnh nho nhỏ không đáng ngại, chuyên gia nói vài câu qua loa rồi tống ta ra khỏi cửa. Ra khỏi cửa phòng, ta còn nghe thấy hắn nói: “Loại bệnh vớ vẩn này cũng đến hỏi bác sĩ, thật là …” Ta lúc ấy cực kì xấu hổ, hận không có chỗ mà chui, tự hỏi tại sao mình không bệnh đến thập tử nhất sinh, mà lại đi mắc cái thứ bệnh cỏn con đó, tự nhiên làm lãng phí thời gian của người ta.
Gặp được Hữu Sinh thương tích thành như vậy, hẳn là mộng đẹp của Lí lang trung đã thành sự thật. Vẻ mặt hoảng sợ kia chỉ duy trì trong giây lát, đến giây tiếp sau đã trở nên cực kì hưng phấn, giống như mới bắt được vàng, rung đùi cực kì đắc ý, một mạch kể ra thương thế trên người Hữu Sinh không sót tí gì, cứ như đã thuộc nằm lòng vậy. “A, chỗ này là bị đóng dấu, chỗ này là roi quật, kia là đao chém, rất đơn giản. Đây là dao cùn chậm rãi cắt mà thành, chỗ đó là bị mài qua, kia là cắn, đây là chích, chỗ xương ngón tay này bị chặt đứt, giống như bị cắt, này giống như khâu lại, đây lại giống xé mở ra ….”, huyên thuyên một hồi không dứt, cứ như thể bình phẩm một món hàng giá trị.
Ta càng nghe, lông mày nhíu lại càng chặt, cả người lạnh toát, không nhịn được mà run rẩy, Hữu Sinh ngẩng đầu nhìn ta, nhẹ nhàng lắc đầu, đại khái muốn cho ta biết hắn không có việc gì. Cho đến khi Lí lang trung bắt đầu chạy khắp nơi tìm kiếm thuốc, ta mới hồi phục lại.
CMN! Tự nhiên Hữu Sinh lại thành giáo cụ trực quan miễn phí, Lí lang trung lãi to còn gì, thật là mệt chết ta! Đáng ra nên đòi năm lượng mới phải.
Lí lang trung cẩn thận xử lí các vết thương, băng bó đầu, bả vai, ngực, bụng, cổ tay, ngón tay cho Hữu Sinh. Hắn vừa định đứng dậy, ta liền nói: “Xin lang trung nhìn xem hạ thân”.
Hắn sửng sốt: “Còn nữa?”, lại quay đầu nhìn Hữu Sinh, “Vậy mà ngươi vẫn còn sống được!”.
Ta thiếu chút nữa phang một quyền vào mặt hắn.
Ta đi lên giúp Hữu Sinh nằm xuống, hắn nhẹ nhàng đẩy ta, ta biết hắn muốn ta đi ra ngoài. Ta gật đầu, vỗ nhẹ vào bàn tay hắn rồi quay đầu nói với Lí lang trung, “Ta đi xem ngựa một chút”. Lí lang trung khoát tay, lầm bầm lầu bầu: “Còn có cái gì nữa đây ….”
Ta xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Cho tới khi đến chỗ ngựa, ta mới dừng lại thở dốc. Trước giờ ta vẫn cho rằng chính mình đủ nhẫn tâm, vậy mà hôm nay không hiểu vì sao lại tim đập chân run? Là không dám nhìn đến vết thương đó sao? Hay bởi vì đó là Hữu Sinh? Hắn rốt cục đắc tội với loại người nào? Những vết thương chằng chịt trên người không khiến hắn chết ngay, mục đích chỉ là muốn hắn chịu khổ. Dám làm ra loại chuyện đó, chứng tỏ hận thù phải cực kì sâu đậm. Loại cừu hận này tám chín phần là vì cha mẹ vợ con mà báo thù. Hắn bình thường ngay cả nói chuyện đều thong thả chậm rãi, thế nào lại gây thù chuốc oán thành như vậy?
Phòng trong loáng thoáng có tiếng Hữu Sinh kêu lên đau đớn, nghe tiếng hắn ta liền vội vàng chạy đến bên cửa, lại dừng lại, dựa lưng vào tường. Hắn không muốn ta nhìn, vậy thì ta sẽ không nhìn. Bên tai ta luẩn quẩn thanh âm đứt quãng thống khổ, lúc này ta chỉ thấy thời gian trôi đi thật chậm.
Đợi đến khi Lí lang trung nói: “Xong rồi”, ta mới hồi tỉnh lại, tự trấn định một chút mới đi vào phòng. Hữu Sinh đã mặc quần áo, nhưng áo không có kéo khóa. Hắn cúi thấp đầu, hai tay chống ở mép giường, người hơi run.
Lí lang trung lau lau vết máu dính trên tay, vô cùng đắc ý mà nói: “Nếu không phải ta biết cách làm thế nào để trị tụ huyết ….”. Hắn chưa nói hết câu, ta đã ngắt ngang: “Tiểu đệ của ta có thể cưỡi ngựa được không?” Hắn chau mày nói: “Không nên. Ta vừa mới băng lại vết thương, nếu cưỡi ngựa chỉ sợ động đến chỗ đau, một khi vết thương vỡ ra chỉ sợ nguy hiểm cho nội tạng. Dù sao cũng may là hắn dùng nước lạnh xối qua, rửa sạch vết bẩn cũng ngừng chảy máu, nếu không thì thật là nguy hiểm. Có điều ta không thể trị được cái chân kia. Gân cốt đã hỏng toàn bộ, sớm muộn gì cũng phát độc. Lâu thì một năm rưỡi, nhanh thì nửa năm một năm (có ý gì???), đến lúc đó thì cực kì nguy hiểm, chỉ sợ …. Mạng của hắn đành phó mặc cho trời đi”. Hắn đi đến góc phòng, nơi đó đặt sẵn một chiếc bồn sứ để rửa tay.
Phát độc? A, cái này ta vẫn còn nhớ, cơ chân nếu không có máu tuần hoàn sẽ dần dần hoại tử, dẫn đến ung thư máu …. Đột nhiên ta cảm giác vô cùng ảo não, đưa mắt nhìn về phía Hữu Sinh, ta thấy hắn đã ngẩng đầu, cũng nhìn về phía ta. Trên đầu hắn quấn một vòng băng gạc trắng, nhưng đều bị mồ hôi thấm ướt.
Chúng ta nhìn nhau hồi lâu.
“Ngươi đến đây, mau nói cho ta thế nào là hồi tâm thuật đi”. Không biết từ lúc nào, Lí lang trung đã trở lại, ngồi xuống xem xét ta.
Nể mặt ngươi trị tốt cho Hữu Sinh, ta sẽ dạy ngươi.
“Được, ta sẽ truyền cho ngài Phật gia mật truyền Đại Bi Phật Đà hồi tâm thuật. Trước khi ta nói cho ngài thủ pháp thực hiện, ta muốn nói một ít kiến thức ảo diệu bên trong, nếu không ngài chỉ biết phần nổi bên ngoài, đương nhiên sẽ không hiểu được giá trị!”
Ta chọn một chỗ đất trống, dùng chân gạt gạt mấy cái bình lăn lóc lộn xộn. Sau đó thong dong đi qua đi lại, một tay vòng ra sau lưng, tay kia vung lên trời khoa tay múa chân, “Chúng ta có hai hệ thần kinh khống chế toàn bộ động tác cơ thể, một hệ là do chúng ta chủ động điều khiển, tỷ như giơ tay nhấc chân, chúng ta phải có ý thức chỉ đạo, động tác mới có thể sinh ra. Cái này chắc ngài cũng biết?”
Lí lang trung gật đầu, vẻ mặt có phần mờ mịt.
Ta lại nói tiếp: “Mà có một hệ khác, không chịu sự chi phối của đầu óc, tỷ như trái tim đập lên cùng phổi hô hấp. Ngài chắc không cần phải sai khiến tim mình chứ?”
Lí lang trung lại gật gật đầu.
Ta vỗ tay một cái, lại dọa hắn nhảy dựng, “Đây là chỗ xảo diệu của hồi tâm thuật! Bởi vì hệ thần kinh thứ hai này, không liên can đến suy nghĩ của ngài, chỉ cần có dưỡng khí (không đúng, hắn còn không biết cái gì là dưỡng khí) …. Không khí, hoạt động đó có thể diễn ra liên tục! Nói cách khác, nếu tim vừa mới ngừng đập, hô hấp vừa mới đình chỉ, lập tức đưa không khí vào thân thể, hệ thần kinh thứ hai này sẽ nghĩ là người không chết, hết thảy đều bình thường, không cần biết thần trí ngươi còn hay mất! Giống như thả con săn sắt, bắt con cá rô vậy, lấy động tác bên ngoài để dẫn dắt thần kinh hoạt động trở lại. Ngài hiểu chưa?” Ta nhìn sang Lí lang trung, hắn đột nhiên hiểu rõ, đồng thời thở dài: “Quả thật là mới nghe lần đầu!” (này là thành quả ta vắt óc suy nghĩ nhớ lại một giờ huấn luyện CPR đấy).
“Như vậy làm sao để đưa không khí vào thân thể, lừa gạt hệ thần kinh thứ hai này, làm cho chúng hoạt động lần nữa?” Ta lại nhìn hắn, Lí lang trung cũng thật sự tập trung: “Đúng vậy, đúng vậy”.
Ta cười: “Chính là đè ép trái tim theo tốc độ mà nó bình thường vẫn đập, lấy tần suất hô hấp bình thường mà đẩy không khí vào hệ hô hấp, khiến cho người chết sống lại”. Ta vung tay, xốc lên tay áo nói: “Ta đến làm mẫu”.
Đi đến bên giường, ta nói: “Tiểu đệ nằm xuống”. Ta từ từ dìu hắn nằm xuống, để hắn nằm ngửa. Lí lang trung cũng đứng lên đi theo.
Ta quay đầu nói với hắn: “Trái tim của chúng ta nằm ở phần ngực bên trái, nằm phía sau và hơi lệch về bên trái xương ức, cho nên giết người thực ra cũng không cần phải dùng lực quá lớn, chỉ cần một chiếc trâm cài cũng có thế dồn người vào chỗ chết, căn bản không cần lấy đao đâm chém lung tung”.
Lí lang trung run giọng nói: “Ngươi làm sao biết được điều đó”.
Ta trừng mắt: “Nên hỏi hãy hỏi, không nên hỏi thì đừng hỏi”.
Ta quay đầu chỉ vào ngực Hữu Sinh: “Lấy điểm giữa hai bên ngực hắn làm tâm, đại khái là ở chỗ này đi, dùng một tay đè lên, tay kia đặt bên trên tay này. Đây đúng là vị trí tim của hắn”, ta ấn lên ngực hắn làm mẫu, bỏ ra mới cảm thấy là không đúng, dưới tay ta, trái tim của Hữu Sinh khoảng cách quá gần, cách một tầng vải bó nhảy lên từng hồi. Ta vừa dời mắt, lập tức nhìn thấy Lí lang trung đang khẩn trương nhìn ta, ta vội nói: “Lấy tốc độ tim đập, ấn mạnh khoảng một tấc, liên tục 30 lần lại dừng, cứ thế làm 10 lượt”.
Hắn đợi trong chốc lát, nói: “Ngươi sao không ấn đi?”
“Tiểu đệ bị thương, ta sợ hắn …..”
“Vậy ấn ta đi”. Vừa nói Lí lang trung vừa muốn cởi áo nằm xuống.
Ta chỉ cảm thấy có cái gì đó chạm vào tay, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Hữu Sinh, hắn nâng tay phải nhẹ đặt ở trên tay ta, ta quay đầu nói với Lí lang trung: “Không cần, nhìn xem cho kỹ, ta chỉ làm một hai lần!”
Ta cúi đầu nhìn Hữu Sinh: “Ngươi cố chịu một chút”. Sau đó đại khái ấn xuống hai lần, mỗi lần hắn đều rên lên một tiếng, làm ta cũng lo lắng theo.
Lí lang trung nói: “Ta cũng đến thử xem”. Ta ngăn hắn lại, “Không được, đè mạnh quá thì hỏng!” Trong lúc hắn sửng sốt ta nói thêm: “Tuy rằng ấn mạnh càng sâu thì càng gần đến trái tim, nhưng không cần quá sức, nếu ngài làm xương sườn người ta đứt, người đó sống lại cũng sẽ không cảm ơn đâu”.
Hắn liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy”.
Ta nâng tay nói: “Động tác đè ép vừa rồi có thể làm cho trái tim đẩy đi được hai đến bốn phần lượng máu bình thường, sau đó trái tim có thể dựa vào năng lượng ít ỏi này mà sống lại hay không, còn phải xem vận may của người đó. Nhưng làm vậy còn hơn là không”.
Ta lại vỗ tay, “Tiếp theo chính là làm thế nào đẩy không khí vào phổi. Ở một đất nước bên kia biên giới ta đã từng đi qua, mọi người dùng một loại công cụ giống như bơm để ép không khí vào buồng phổi, nhưng đến lúc khẩn cấp, chúng ta chỉ có thể dùng miệng”. Nói xong ta mới hoảng hồn, ý thức được sự việc cực kì nghiêm trọng, sắc mặt ta bây giờ nhất định là kỳ dị không chịu nổi.
Lí lang trung đợi đã lâu, sốt ruột nói: “Dùng miệng như thế nào?”
Ta ủ rũ mà nói: “Tất nhiên là miệng đối miệng, dùng sức mà thổi khí rồi”.
“Nghĩa là sao?” Lí lang trung mặt mày hớn hở hỏi ta.
Ta quay nhìn Hữu Sinh, làm bộ đau thương mà nói: “Tiểu đệ à, vi huynh phải mạo phạm một chút. Vì sinh linh vô tội trong thiên hạ, ngươi đành chịu khó vậy!” Hữu Sinh trợn mắt nhìn ta, run không kiềm chế được, có lẽ là sợ đến choáng váng rồi.
Ta nói với Lí lang trung: “Đầu tiên là nâng cằm, cho đầu ngửa ra sau, tiếp đó bịt mũi nạn nhân như thế này”. Ta lấy ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái nhẹ nâng cằm Hữu Sinh, tay phải bịt mũi hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, ngược lại Hữu Sinh không hề run rẩy, chỉ yên lặng nằm ở đó.
Ta tiếp tục nói: “Hít sâu một hơi, để miệng kề sát miệng nạn nhân, không chừa ra khe hở, dùng sức thổi khí vào lồng ngực! Thổi như vậy hai lần theo tốc độ hô hấp bình thường, sau đó ấn tim 30 lần, cứ liên tục mà làm”.
Lí lang trung chăm chăm nhìn ta, hai mắt sáng ngời, ta thở dài một tiếng nói: “Xem kĩ, ta làm lần thứ hai!” Ta hít sâu một hơi, nhanh che lại miệng Hữu Sinh, dùng sức thổi vào, lập tức rời ra, lại hít một hơi, kề sát, thổi một lần.
Bờ môi hắn vẫn có chút lạnh, nhưng mềm mại động lòng nười. Ta vội thả hai tay, đứng bật dậy nói: “Đó, cách làm chính là như thế”. Mặt ta đã hơi nóng.
Lí lang trung có chút đăm chiêu, hỏi ta: “Có điều không ổn ….”
Ta cũng thở dài nói: “Đúng vậy, nơi này nam nữ thụ thụ bất thân, lễ giáo rất nghiêm ngặt, làm vậy nếu như gặp phải một vị nữ tử chưa xuất giá, ngài đại khái sẽ phải cưới nàng, nếu là kết hôn rồi, này thật là nguy đến tính mạng, nếu là nam tử, ngài đương nhiên không thể tránh một trận hành hung”. Lí lang trung cùng Hữu Sinh đồng thời cùng run lên một trận (Hữu Sinh: ta xác thực nên ….)
Lí lang trung hỏi: “Lúc nãy ngươi nói đến máy móc, thật ra cái đó cũng không quá khó khăn, chúng ta có thể sửa lại ống bễ một chút cũng được …”
Ta đáp: “Đúng vậy, chỉ cần chú ý nặng nhẹ, không cần quá mạnh mẽ, nếu không sẽ đẩy khí vào quá sâu, xuyên qua lá phổi vào đến trong dạ dày, làm nạn nhân bị sặc, như vậy sẽ rất phiền toái ….” Lí lang trung lại lâm vào trầm tư.
Ta bắt chéo hai tay ở sau lưng, quay ra nhìn bốn phía, không khỏi xúc động nói: “Ngày sau Vân Khởi nếu phát đạt sẽ xây dựng y đường ở khắp nơi trên cả nước. Sưu tầm sách thuốc trong thiên hạ, khuyến khích ngành y phát triển. Trong y đường sẽ lập nên các nhóm chuyên gia nghiên cứu, những người say mê y thuật như Lí lang trung, thường ngày chỉ cần đi xem những ca bệnh khó chữa, thời gian còn lại có thể chuyên tâm nghiên cứu phát triển phương pháp chữa bệnh cùng công cụ mới, như vậy có thể ban ân cho dân chúng”. (chẳng qua là sao chép hệ thống bệnh viện cùng đội ngũ chuyên gia mà thôi)
Quay người lại, ta thấy Lí lang trung vẻ mặt hưng phấn, đang nhìn về phía ta, “Nhâm tiên sinh quả nhiên không giống người bình thường, gặp được ngươi đúng là cơ duyên của ta! Vừa rồi cũng là ta mong muốn cả đời! Ta thật hổ thẹn vì lúc trước không tin tưởng ngài! Sau này ta nhất định sẽ nghe theo ngài sắp xếp”.
Ta cười nói: “Được, quyết định vậy đi. Nếu ta thành tựu, Lí lang trung nơi này chính là đệ nhất trong bách gia y đường của tại hạ!”
Ta hiện tại chỉ có hai lượng bạc, còn phải chờ một lúc mới lấy được tiền, nhưng trong lòng vẫn cực kì cao hứng, chỉ cảm thấy thiên hạ này sớm muộn gì cũng nắm ở trong tay, ta chỉ cần đợi thời cơ mà thôi.
Hữu Sinh vẫn nằm ở chỗ cũ nhìn ta, sắc mặt kì lạ không đoán ra được cảm xúc bên trong.
Ta đi tới nâng hắn dậy, giúp hắn kéo khóa, cũng mặc áo lông vào cho hắn. Bên kia Lí lang trung đem tới một bộ áo dài, ta thay hắn mặc vào. Lại giúp hắn chải đầu, buộc tóc, sau đó đội mũ, che khuất hơn nửa khuôn mặt hắn.
Lí lang trung lại nói: “Hắn chính là đệ đệ ruột của ngươi?” Ta nói: “Không phải”. Lí lang trung nói: “Tiên sinh đối với mọi người có tình có nghĩa, ngày sau nhất định có thể tạo phúc cho thiên hạ”. Ta ha ha cười lớn: “Ta nếu làm như vậy, không phải là mệt chết sao?”
Lí lang trung nói tiếp: “Vừa rồi ta chính là vì tiếng cười của tiên sinh mà xúc động, vô cùng tự nhiên tươi sáng …. Hôm nay gặp được tiên sinh, thật là phúc lớn ba đời của ta”.
Ta xoay người mở ba lô, lấy ra một viên sô cô la, nghĩ nghĩ một hồi lại lôi ra thỏi sô cô la lớn. Lại nói với Lí lang trung: “Quả chuối kia nhất định phải mau chóng ăn vào, bỏ hết vỏ ngoài chỉ ăn phần bên trong. Nhớ kĩ lời ta nói, vỏ quả có thể làm lành vết thương. Đây là sô cô la viên, cũng mau chóng ăn, không cần phải để lâu. Còn đây là một thỏi sô cô la, hiện giờ trong thiên hạ chỉ có ta sở hữu (trừ phi lại có động đất, đưa đến đây thêm một kẻ xui xẻo nữa) ngươi dùng kéo cắt lớp giấy gói là có thể dùng, cũng không phải để dành, lâu quá sẽ hỏng mất. Nhưng giấy gói này không cần phải vứt đi, coi như tín vật của Vân Khởi ta! Về sau bất kể là ai, chỉ cần đem vật này tới gặp, , Vân Khởi nếu như giúp được sẽ không chối từ, sẵn sàng đem hết sức ra mà tương trợ, giống như hôm nay Lí lang trung tương trợ ta vậy!”. Ta đem các thứ đưa cho hắn, cúi đầu ôm quyền chào.
Lí lang trung nhận lấy đồ, cũng muốn thi lễ với ta, trong mắt hình như óng ánh lệ quang. Hắn xoay người đi ra ngoài, lúc sau quay trở lại cầm theo bạc, đặt ở trong tay ta nói: “Ta vốn muốn ra tay tương trợ, nhưng lại sợ như vậy bôi nhọ tiên sinh. Chỗ này là 12 lạng bạc ròng, hai lạng là ta theo thỏa thuận mà đưa, mười lạng là ta cho ngươi mượn, ngươi không cần phải chối từ, ngày sau trả lại cho ta là được.
Ta cảm động thốt lên: “Hiểu người đến bực này, quả thực là lương y danh chấn một phương! Gặp được Lí lang trung, Vân Khởi ta cũng là phúc phận ba đời”.
Phải biết là không ai thích cảm giác bị người làm ơn, cái gọi là ơn huệ nếu nhỏ thì là ơn, nếu lớn sẽ thành thù. Lí lang trung thấy ta nguyện ý có ân tất báo, không muốn lấy tư thế ban ơn để giúp ta, cũng không cho ta quá nhiều tiền khiến ta khó xử, thật sự là dụng tâm lương khổ[1].
Ta lại đeo ba lô lên lưng Hữu Sinh, sau đó đỡ hắn đi đến trước ngựa, lại giúp hắn ngồi lên yên. Lí lang trung từ trong nhà chạy ra, đưa cho ta hai cái bình nhỏ”. Đây là cho tiểu đệ của ngươi, mỗi ngày bôi lên có thể giảm chút đau đớn”. Ta vội vàng cảm tạ, nhận lấy bỏ vào ba lô. Hắn đứng ở tại chỗ, hình như vẫn có ý muốn níu kéo.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người hô to: “Lí lang trung có nhà không?” Hắn không thèm nhìn ra cửa, há mồm đáp lại: “Phí xem bệnh 12 lạng”. Ngoài cửa cũng hô lên: “Được, được, mau lên ….”
Ta cười nói: “Lí lang trung không cần tiễn”.
“Vân Khởi đi mạnh khỏe”.
Ta dắt ngựa, đi ra khỏi cửa.
/39
|