Ta cùng Tiêu Trấn Kỳ bất chấp gió tuyết đi về hướng Sở Châu, càng tới gần càng có thể cảm thụ được bầu không khí khẩn trương ở đây. Trước kia Tiêu Trấn Kỳ đến Lục Hải Nguyên tại biên cảnh đã bố trí ba đạo phòng tuyến để tránh nạn dân Yên quốc lướt qua biên giới ùa vào Khang cảnh .
Trước đó một đêm ta đặt chân đến bên trong thành Sở Châu, sau khi dừng lại nghỉ ngơi một lát lập tức cùng quan viên địa phương bàn bạc cuối cùng nên mở quan khẩu ở nơi nào .
Nhiều lần cân nhắc vẫn là không thể để cho nạn dân nhập cảnh từ Sở Châu, bằng không sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự yên bình nơi trung tâm lãnh địa của ta. Dung Phủ và Bình Xuyên trở thành lựa chọn đứng mũi chịu sào .
Ban đêm, thành chủ của Dung Phủ và Bình Xuyên đã vội vã chạy tới Sở Châu, thủ hạ mà ta phái đi thông báo đã nói rõ ý đồ của ta. Xét thân phận và địa vị của bọn họ tự nhiên là không dám có bất cứ ý kiến gì với lời đề nghị ta đưa ra, điều lo lắng duy nhất là Dung Phủ, Bình Xuyên lại vô cùng cằn cỗi, hiện tại lại có dân tị nạn chạy vào, gánh nặng lại tăng thêm một phần .
Ta đem phương án lúc đầu cùng với Tiêu Trấn Kỳ bàn bạc nói lại cho hai người bọn họ, để cho quân đội thống nhất chuẩn bị việc này .
Cả đêm không ngủ, cho tới lúc ánh bình minh xuất hiện, ta mới ngủ được hơn một canh giờ, nhưng rất nhanh liền bị tiếng tập kết của quân đội làm ta giật mình tỉnh giấc .
Ta mặc áo choàng rồi đi ra ngoài, thấy bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhưng mà nhiệt độ không khí lại rất thấp, gió thổi vào mặt giống như bị đao cắt vậy .
Thủ vệ canh phòng bên ngoài là Xa Hạo và A Đông nhìn thấy ta liền chào hỏi .
Xa Hạo nói :
"Sao công tử không ngủ thêm chút nữa?"
Ta cười nhạt nói :
"Dù sao ta cũng không có mệt mỏi, không bằng đi ra ngoài thành nhìn một chút. "
Những lời ta nói toàn bộ đều là sự thật, mỗi ngày đều tu luyện Vô Gian Huyền Công làm cho tinh lực và thể lực của ta bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới . Nguồn truyện: TruyệnYY.com
A Đông đã đem ngựa tới, ba người chúng ta đi đến cửa Tây của thành Sở Châu, trực tiếp đi về phía biên cảnh Yên - Khang cách thành Sở Châu hơn ba mươi dặm .
Tuyết đọng rất sâu, tốc độ phi ngựa cũng bị ảnh hưởng không ít, chúng ta đơn giản là giảm bớt tốc độ phi ngựa, chậm rãi đi về phía biên cảnh, trên đường đi chúng ta gặp không ít dân thường của Sở Châu, ho được binh sĩ hướng dẫn, nên toàn bộ đều di chuyển về phía Đông .
Ta thấp giọng noi :
"Doanh trại cho dân chạy nạn ở biên giới thành Sở Châu đã xây dựng thế nào rồi?"
Xa Hạo nói :
"Nghe bọn họ nói đã mang những người dân chạy nạn di chuyển về phía Đông thành Sở Châu gần biên giới với Khang Quốc, ở biên giới đã thành lập một nơi ở tạm cho dân chạy nạn dài hai mươi dặm, rộng mười dặm, chắc chắc sẽ tránh khỏi sự ảnh hưởng của dân chạy nạn từ Yên quốc đối với cư dân bản địa. "
Ta gật đầu nói :
"Không nghĩ tới Tiêu Trấn Kỳ ra tay cũng nhanh thật. "
Xa Hạo nói :
"Tình thế gấp gáp, không được phép có chút chậm trễ nào, chúng thuộc hạ vẫn căn cứ vào kế sách của công tử mà làm. Hôm nay hai quận Dung Phủ và Bình Xuyên đã bắt đầu tiếp nhận dân chạy nạn từ Yên quốc. "
Hơn hai mươi dặm lộ trình chúng ta đi mất nửa canh giờ, lúc chúng ta đi đến cái trấn nhỏ bên cạnh biên giới thì thời gian đã là giữa trưa .
Tiêu Trấn Kỳ ở biên cảnh bố trí trọng binh phòng thủ nhằm tránh việc dân chạy nạn từ Yên quốc bất chấp mọi thứ xông qua biên giới của Khang Quốc, đưa mắt nhìn lại đã thấy biên giới bên ngoài lúc nhúc toàn là người, tình cảnh hỗn loạn tới cực điểm .
Binh sĩ đang phòng hộ biên giới nghe tin ta đến, vội vã chạy vào thông báo. Không bao lâu sau, một tướng lĩnh thân thể khôi ngô mang theo hai gã thủ hạ ra đón, thấy ta đang cưỡi ngựa, liền xoay người nhảy xuống ngựa, quỳ rạp xuống trên mặt tuyết lớn tiếng nói :
"Ty chức Tô Thiết Đảm tham kiến thái tử điện hạ!"
Ta nghe thấy tên của hắn cúi đầu xuống nhìn, thấy người này mày rậm mắt to, mặt toàn là râu quay nón, chính là mã tặc Tô Thiết Đảm lúc trước cướp đoạt ta ở phía bắc Yên quốc, không nghĩ tới hắn đã đầu phục vào Đại Khang rồi .
Ta cười to nói :
"Hóa ra là ngươi! Mau đứng dậy!"
Tô Thiết Đảm nói :
"Không chỉ có thuộc hạ, tất cả huynh đệ của thuộc hạ đều tới đây tòng quân. "
Hắn ngừng lại một chút sau đó cười nói :
"Thuộc hạ cầm tím hàm mà thái tử đưa cho, giao cho Tiêu tương quân, mới biết được hóa ra người là Thái Tử điện hạ, Thiết Đảm lúc trước có mắt như mù, xin thái tử tha tội. "
Ta cười nói :
"Đã lâu không gặp ngươi, không nghĩ tới khi gặp lại ngươi đã thay đổi nhiều như vậy. "
Tô Thiết Đảm nói :
"Ty chức hiện tại đã là tướng lĩnh Đại Khang Quốc, đương nhiên không thể cứ thô tục bất kham như lúc còn làm mã tặc được. "
Ta gật đầu cười, chỉ về chỗ biên giới nói :
"Tình hình dân chạy nạn từ Yên quốc ra sao rồi?"
Lúc này một đội binh sĩ vận chuyển vật tư từ quan khẩu đi ra ngoài, không ít dân chạy nạn muốn nhân cơ hội này xông vào nhưng bị những binh sĩ đóng giữ biên giới dùng đao, thương ép trở lại .
Tô Thiết Đảm nói :
"Thuộc hạ dựa theo lời dặn của ngài, đã đưa cho bọn họ một số thứ dùng để sinh hoạt hàng ngày, nhưng mà dân chạy nạn thực sự quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng lo lắng cho toàn bộ được. "
Ta nhíu nhíu mày nói :
"Bên Yên quốc không có hành động gì ư?"
Tô Thiết Đảm nói :
"Về phẩn Yên quốc, họ không có nói sẽ cung cấp cho dân chạy nạn bất cứ thứ gì, hoặc là bọn họ đang lo về việc chiến tranh với nước Hàn, căn bản không thể quan tâm tới dân chúng. "
Ta thấp giọng nói :
"Lúc xế chiều, Dung Phủ và Bình Xuyên sẽ tiếp nhận số dân chạy nạn này, đến lúc đó áp lực bên ngoài sẽ giảm nhiều. "
Tô Thiết Đảm nói :
"Những người dân của Yên quốc này thật đáng thương, hai ngày nay số người bị lạnh chết đã hơn nghìn người. "
Ta thở dài nói :
"Thiết Đảm, ngươi mang theo binh lính, theo ta đi đến chỗ dân chạy nạn xem xét một chút. "
Tô Thiết Đảm gật đầu, kêu hơn hai mươi tên lính, theo ta đi ra cửa khẩu .
Tuy rằng ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng tình huống trước mắt vẫn làm ta khiếp sợ, ngàn vạn dân thường của Yên quốc đang gian khổ chống đỡ trong gió tuyết, trong mắt tràn đầy thê lương, bất lực, ngỡ ngàng và bi ai. Những binh sĩ phụ trách tuần tra bên ta, thỉnh thoảng lại mang ra một thi thể từ bên trong một đám người, đem đến khu đất trống phía Bắc, thi thể đặt ở nơi này đã chất thành núi .
Hai tên lính mang thi thể của hai đứa trẻ nhỏ đi qua bên người ta, mẫu thân của chúng cứ ôm thật chặt đứa con không đầy tháng của mình, cố gắng dùng nhiệt độ cơ thể để bảo trì sinh mệnh con mình, thế nhưng trời xanh vẫn vô tình cướp đi sinh mạng của bọn họ. Trong ánh mắt của Tô Thiết Đảm toát ra sự đồng tình, thấp giọng nói :
"Nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa thì người chết sẽ càng nhiều. Chi bằng chúng ta mở quan khẩu để cho những người già yếu, phụ nữ và trẻ con tiến vào lãnh thổ của Khang Quốc?"
Ta lặng lẽ không nói, ngưng thần nhìn dân chạy nạn phía xa, hồi lâu mới nói :
"Người tạo ra tai nạn này không phải chúng ta mà là Yên vương Lý Triệu Cơ, nếu không để bọn họ trả giá thật lớn, thì sao bọn họ hiểu ra được?"
Tô Thiết Đảm cắn cắn môi, rốt cục cũng cúi đầu trầm mặc không nói thêm gì nữa .
Trước đó một đêm ta đặt chân đến bên trong thành Sở Châu, sau khi dừng lại nghỉ ngơi một lát lập tức cùng quan viên địa phương bàn bạc cuối cùng nên mở quan khẩu ở nơi nào .
Nhiều lần cân nhắc vẫn là không thể để cho nạn dân nhập cảnh từ Sở Châu, bằng không sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự yên bình nơi trung tâm lãnh địa của ta. Dung Phủ và Bình Xuyên trở thành lựa chọn đứng mũi chịu sào .
Ban đêm, thành chủ của Dung Phủ và Bình Xuyên đã vội vã chạy tới Sở Châu, thủ hạ mà ta phái đi thông báo đã nói rõ ý đồ của ta. Xét thân phận và địa vị của bọn họ tự nhiên là không dám có bất cứ ý kiến gì với lời đề nghị ta đưa ra, điều lo lắng duy nhất là Dung Phủ, Bình Xuyên lại vô cùng cằn cỗi, hiện tại lại có dân tị nạn chạy vào, gánh nặng lại tăng thêm một phần .
Ta đem phương án lúc đầu cùng với Tiêu Trấn Kỳ bàn bạc nói lại cho hai người bọn họ, để cho quân đội thống nhất chuẩn bị việc này .
Cả đêm không ngủ, cho tới lúc ánh bình minh xuất hiện, ta mới ngủ được hơn một canh giờ, nhưng rất nhanh liền bị tiếng tập kết của quân đội làm ta giật mình tỉnh giấc .
Ta mặc áo choàng rồi đi ra ngoài, thấy bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhưng mà nhiệt độ không khí lại rất thấp, gió thổi vào mặt giống như bị đao cắt vậy .
Thủ vệ canh phòng bên ngoài là Xa Hạo và A Đông nhìn thấy ta liền chào hỏi .
Xa Hạo nói :
"Sao công tử không ngủ thêm chút nữa?"
Ta cười nhạt nói :
"Dù sao ta cũng không có mệt mỏi, không bằng đi ra ngoài thành nhìn một chút. "
Những lời ta nói toàn bộ đều là sự thật, mỗi ngày đều tu luyện Vô Gian Huyền Công làm cho tinh lực và thể lực của ta bước vào một cảnh giới hoàn toàn mới . Nguồn truyện: TruyệnYY.com
A Đông đã đem ngựa tới, ba người chúng ta đi đến cửa Tây của thành Sở Châu, trực tiếp đi về phía biên cảnh Yên - Khang cách thành Sở Châu hơn ba mươi dặm .
Tuyết đọng rất sâu, tốc độ phi ngựa cũng bị ảnh hưởng không ít, chúng ta đơn giản là giảm bớt tốc độ phi ngựa, chậm rãi đi về phía biên cảnh, trên đường đi chúng ta gặp không ít dân thường của Sở Châu, ho được binh sĩ hướng dẫn, nên toàn bộ đều di chuyển về phía Đông .
Ta thấp giọng noi :
"Doanh trại cho dân chạy nạn ở biên giới thành Sở Châu đã xây dựng thế nào rồi?"
Xa Hạo nói :
"Nghe bọn họ nói đã mang những người dân chạy nạn di chuyển về phía Đông thành Sở Châu gần biên giới với Khang Quốc, ở biên giới đã thành lập một nơi ở tạm cho dân chạy nạn dài hai mươi dặm, rộng mười dặm, chắc chắc sẽ tránh khỏi sự ảnh hưởng của dân chạy nạn từ Yên quốc đối với cư dân bản địa. "
Ta gật đầu nói :
"Không nghĩ tới Tiêu Trấn Kỳ ra tay cũng nhanh thật. "
Xa Hạo nói :
"Tình thế gấp gáp, không được phép có chút chậm trễ nào, chúng thuộc hạ vẫn căn cứ vào kế sách của công tử mà làm. Hôm nay hai quận Dung Phủ và Bình Xuyên đã bắt đầu tiếp nhận dân chạy nạn từ Yên quốc. "
Hơn hai mươi dặm lộ trình chúng ta đi mất nửa canh giờ, lúc chúng ta đi đến cái trấn nhỏ bên cạnh biên giới thì thời gian đã là giữa trưa .
Tiêu Trấn Kỳ ở biên cảnh bố trí trọng binh phòng thủ nhằm tránh việc dân chạy nạn từ Yên quốc bất chấp mọi thứ xông qua biên giới của Khang Quốc, đưa mắt nhìn lại đã thấy biên giới bên ngoài lúc nhúc toàn là người, tình cảnh hỗn loạn tới cực điểm .
Binh sĩ đang phòng hộ biên giới nghe tin ta đến, vội vã chạy vào thông báo. Không bao lâu sau, một tướng lĩnh thân thể khôi ngô mang theo hai gã thủ hạ ra đón, thấy ta đang cưỡi ngựa, liền xoay người nhảy xuống ngựa, quỳ rạp xuống trên mặt tuyết lớn tiếng nói :
"Ty chức Tô Thiết Đảm tham kiến thái tử điện hạ!"
Ta nghe thấy tên của hắn cúi đầu xuống nhìn, thấy người này mày rậm mắt to, mặt toàn là râu quay nón, chính là mã tặc Tô Thiết Đảm lúc trước cướp đoạt ta ở phía bắc Yên quốc, không nghĩ tới hắn đã đầu phục vào Đại Khang rồi .
Ta cười to nói :
"Hóa ra là ngươi! Mau đứng dậy!"
Tô Thiết Đảm nói :
"Không chỉ có thuộc hạ, tất cả huynh đệ của thuộc hạ đều tới đây tòng quân. "
Hắn ngừng lại một chút sau đó cười nói :
"Thuộc hạ cầm tím hàm mà thái tử đưa cho, giao cho Tiêu tương quân, mới biết được hóa ra người là Thái Tử điện hạ, Thiết Đảm lúc trước có mắt như mù, xin thái tử tha tội. "
Ta cười nói :
"Đã lâu không gặp ngươi, không nghĩ tới khi gặp lại ngươi đã thay đổi nhiều như vậy. "
Tô Thiết Đảm nói :
"Ty chức hiện tại đã là tướng lĩnh Đại Khang Quốc, đương nhiên không thể cứ thô tục bất kham như lúc còn làm mã tặc được. "
Ta gật đầu cười, chỉ về chỗ biên giới nói :
"Tình hình dân chạy nạn từ Yên quốc ra sao rồi?"
Lúc này một đội binh sĩ vận chuyển vật tư từ quan khẩu đi ra ngoài, không ít dân chạy nạn muốn nhân cơ hội này xông vào nhưng bị những binh sĩ đóng giữ biên giới dùng đao, thương ép trở lại .
Tô Thiết Đảm nói :
"Thuộc hạ dựa theo lời dặn của ngài, đã đưa cho bọn họ một số thứ dùng để sinh hoạt hàng ngày, nhưng mà dân chạy nạn thực sự quá nhiều, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng lo lắng cho toàn bộ được. "
Ta nhíu nhíu mày nói :
"Bên Yên quốc không có hành động gì ư?"
Tô Thiết Đảm nói :
"Về phẩn Yên quốc, họ không có nói sẽ cung cấp cho dân chạy nạn bất cứ thứ gì, hoặc là bọn họ đang lo về việc chiến tranh với nước Hàn, căn bản không thể quan tâm tới dân chúng. "
Ta thấp giọng nói :
"Lúc xế chiều, Dung Phủ và Bình Xuyên sẽ tiếp nhận số dân chạy nạn này, đến lúc đó áp lực bên ngoài sẽ giảm nhiều. "
Tô Thiết Đảm nói :
"Những người dân của Yên quốc này thật đáng thương, hai ngày nay số người bị lạnh chết đã hơn nghìn người. "
Ta thở dài nói :
"Thiết Đảm, ngươi mang theo binh lính, theo ta đi đến chỗ dân chạy nạn xem xét một chút. "
Tô Thiết Đảm gật đầu, kêu hơn hai mươi tên lính, theo ta đi ra cửa khẩu .
Tuy rằng ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, thế nhưng tình huống trước mắt vẫn làm ta khiếp sợ, ngàn vạn dân thường của Yên quốc đang gian khổ chống đỡ trong gió tuyết, trong mắt tràn đầy thê lương, bất lực, ngỡ ngàng và bi ai. Những binh sĩ phụ trách tuần tra bên ta, thỉnh thoảng lại mang ra một thi thể từ bên trong một đám người, đem đến khu đất trống phía Bắc, thi thể đặt ở nơi này đã chất thành núi .
Hai tên lính mang thi thể của hai đứa trẻ nhỏ đi qua bên người ta, mẫu thân của chúng cứ ôm thật chặt đứa con không đầy tháng của mình, cố gắng dùng nhiệt độ cơ thể để bảo trì sinh mệnh con mình, thế nhưng trời xanh vẫn vô tình cướp đi sinh mạng của bọn họ. Trong ánh mắt của Tô Thiết Đảm toát ra sự đồng tình, thấp giọng nói :
"Nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa thì người chết sẽ càng nhiều. Chi bằng chúng ta mở quan khẩu để cho những người già yếu, phụ nữ và trẻ con tiến vào lãnh thổ của Khang Quốc?"
Ta lặng lẽ không nói, ngưng thần nhìn dân chạy nạn phía xa, hồi lâu mới nói :
"Người tạo ra tai nạn này không phải chúng ta mà là Yên vương Lý Triệu Cơ, nếu không để bọn họ trả giá thật lớn, thì sao bọn họ hiểu ra được?"
Tô Thiết Đảm cắn cắn môi, rốt cục cũng cúi đầu trầm mặc không nói thêm gì nữa .
/514
|