Chương Sở Kha để bé con ở nhà để ra ngoài một mình cũng không yên tâm, vì vậy liền bế bé sáng đứng trước cửa nhà bên cạnh. Dựa theo kí ức trong đầu cậu thì người trong nhà này hình như là hai vợ chồng lão nhân, không sống cùng con cháu, vì vậy cậu liền chọn nhà này, người già thường rất thích trẻ con, hơn hết, sẽ không có ý đồ xấu với đứa nhỏ.
Do dự một hồi, Chương Sở Kha đưa tay lên nhấn chuông cửa.
Một lão phụ nhân đi ra mở cửa, nhìn thấy người tới Chương Sở Kha thì rất ngạc nhiên.
Cậu nhóc này tới đây đã gần một tháng, ra cửa mấy lần, nhưng lần nào mặt cũng hầm hầm lướt qua mặt bọn họ, không hề chào hỏi tiếng nào, hôm nay lại…
Lại liếc mắt nhìn sang đứa bé cậu bế trong tay, thì càng ngạc nhiên hơn.
Đứng quan sát một hồi, bà mới lên tiếng: “Cậu có chuyện gì sao?”
Chương Sở Kha mím môi, nhìn bé con một cái, sau đó quay sang nói với bà, “Con, con muốn ra ngoài mua chút đồ ăn dự trữ, sẵn tiện sẽ đi tìm công việc gì đó để làm, con lại không yên tâm con của con, cho nên muốn, muốn…”
Cậu ngập ngừng không dám nói ra mình muốn nhờ vả. Lúc vị phụ nhân này mở cửa, cậu thấy trong mắt bà có một tia không thích cậu lắm, cho nên không biết có nên mở miệng nhờ vả người ta hay không.
Tuy nhiên, bà cụ nghe tới đó cũng đã đoán ra ý muốn của cậu, mỉm cười từ ái lên tiếng nói: “Muốn bác trông giúp đúng không? Thế mẹ đứa nhỏ đâu?”
Chương Sở Kha cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không, không có…”
Hóa ra là ba đơn thân, một chút bài xích trong lòng bà cũng biến mất, bây giờ xã hội không dễ sống, một người đàn ông mang theo một đứa nhỏ phải chịu biết bao áp lực, hơn nữa, trông cậu trai trẻ này tuổi tác không lớn lắm, phạm sai sót nhỏ là điều không thể tránh.
Bà mở cửa rộng ra, vẫy tay với cậu, “Vào nhà, có gì từ từ nói.”
Cậu chậm rì rì đi theo sau lưng bà, đi tới phòng khách, cậu đặt đứa nhỏ xuống ghế sô pha, còn mình thì ngồi bên cạnh.
Bà cụ rót ly nước đưa cho cậu, ngồi xuống đối diện, quan tâm hỏi: “Mấy ngày trước sao không thấy con ra khỏi nhà?”
Cậu lại tiếp tục rũ mắt không dám nhìn thẳng ấp úng, đứt quãng nói: “Mấy, mấy hôm trước con bị bệnh, cho nên vẫn ở nhà…”
Cậu không muốn nói dối, nhưng lại không thể nói thật, chỉ đành âm thầm xin lỗi người ta mà thôi.
“Ây, con bệnh rồi đứa nhỏ ăn uống làm sao, trông nó xanh xao quá, mấy ngày trước có ăn uống đầy đủ không?” Bà cụ hỏi tiếp.
Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, điều này lại khiến bà cụ thương tiếc không thôi.
Bà nhìn bé con, mỉm cười đưa tay vẫy vẫy gọi bé, “Qua đây với bà.”
Bé Thiên Bảo liếc nhìn Chương Sở Kha một cái, thấy cậu gật đầu, liền chân nhỏ lon ton chạy qua chỗ bà cụ, ngọt ngào gọi một tiếng “Bà ơi.”
Bà cụ nghe mà cả người trở nên mềm mại, bế bé con lên đặt vào lòng, nhìn cậu nói: “Cứ để bé ở đây bác trông cho, con cứ ra ngoài tìm việc, sau này có gì khó khăn, cứ sang đây nhờ, giúp được bác sẽ giúp hết mình.”
Cậu khẽ gật đầu một cái, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Lúc cậu đứng dậy định rời đi thì cửa nhà lại mở ra lần nữa, một người đàn ông lớn tuổi bước vào, nhìn thấy cậu ở trong nhà thì trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ, đi vào trong, chưa kịp lên tiếng hỏi thì bà cụ đã lên tiếng trước.
“Cậu nhóc này ôm con qua nhờ chúng ta trông giúp, cậu ấy muốn đi tìm việc.”
Ông cụ nghe xong gật gật đầu, ngồi xuống ghế, nhìn cậu hỏi: “Cậu muốn đi tìm việc?”
Chương Sở Kha gật đầu, trong lòng không khỏi trở nên căng thẳng, khí tức của vị lão nhân này quá mạnh mẽ, khiến cậu cảm thấy thật áp bách.
Ông cụ nghiêm mặt quan sát cậu một hồi, sau đó lên tiếng nói: “Đúng lúc một người bạn của bác cần người làm vườn, bảy triệu một tháng, nhưng công việc hơi vất vả, không biết cậu có muốn làm thử không?”
Nghe ông nói vậy, hai mắt Chương Sở Kha chợt sáng lên, người làm vườn cũng không tệ, chỉ cần tỉ mỉ và siêng năng là được, bây giờ cậu đang cần tiền, công việc này lại không cần bằng cấp, cậu có thể nhận, sau đó nếu còn thời gian trống, cậu có thể làm thêm để có chút thu nhập nữa nha.
Cậu nhìn ông, khẽ gật đầu, nói: “Con có thể làm ạ.”
“Tốt, tôi đưa cậu địa chỉ, đến đó và nói ông Lý ủy thác là được.”
Nhận lấy tờ giấy ghi địa chỉ trong tay, Chương Sở Kha vui mừng nhìn ông bà, “Cám ơn bá, bác Lý, con nhất định sẽ cố gắng.”
Lại quay sang nhìn bé Thiên Bảo được bà cụ Lý bế trên tay, nhẹ nhàng vuốt má bé, “Con ở nhà ông bà phải ngoan đó, ba về sẽ mua quà cho con.”
Sau đó cậu cúi đầu chào hai người một cái, cầm tờ giấy đi ra khỏi nhà.
Nhìn theo bóng lưng của cậu, bà Lý khẽ lắc đầu, “Đứa nhỏ này sống cũng không dễ dàng.”
Nói xong lại quay sang nhìn ông Lý, “Tâm Giao nó lại gọi điện gọi chúng ta dọn về nhà nó ở, nó bảo là không an tâm để chúng ta sống ở đây, ông thấy thế nào?”
Ông Lý nghe vậy liền tức giận hừ một tiếng, “Có gì để thấy, tôi đã quen sống ở đây rồi, về nhà nó nhìn mặt thằng chồng nó lại mất hết cả hứng, không đi, không đi!”
Bà Lý nghẹn lời với dáng vẻ giận dỗi của ông, hừ một tiếng, nói: “Không nói với ông nữa.” Sau đó quay sang nhìn bé Thiên Bảo, dỗ dành: “Con theo bà vào bếp, bà làm gì đó cho con ăn nhé.”
***
Bên này, Chương Sở Kha theo tờ giấy ghi địa chỉ, đón xe đi tới đó.
Đứng trước cổng một căn biệt thự lớn nằm ở cạnh ngoại ô Tây thành, Chương Sở Kha lúng túng không biết nên làm thế nào.
Lúc này, một người thanh niên đi ra, đứng trước mặt cậu nhìn một lượt từ trên xuống dưới, rồi hỏi: “Cậu tìm ai?”
Cầm tờ giấy ghi địa chỉ trong tay, Chương Sở Kha nói rõ: “Tôi đến ứng tuyển công việc làm vườn…”
Thanh niên kia lại nhìn kỹ cậu một lần nữa, hắng giọng một cái, “Công việc làm vườn rất vất vả, cậu làm nổi không?”
Chương Sở Kha ra sức gật đầu, “Có thể, tôi sẽ cố gắng.”
Thanh niên kia gật đầu một cái, dẫn cậu vào trong, đưa cậu đến gặp quản gia, vị quản gia kia cũng nhìn cậu một lượt, nghĩ thầm cậu nhóc này nhìn như công tử bột, có làm nổi không đây?
Ông ta nghiêm mặt nhìn cậu, nói: “Tần gia chúng tôi đúng là đang cần người làm vườn, nhưng cũng không tùy tiện thuê người, tôi thấy cậu không giống người quen làm chuyện nặng, nếu cậu muốn làm thì tôi cho cậu thử việc một tuần, sau đó mới quyết định có thuê cậu hay không, được không?”
Ông nói xong, nhìn thẳng cậu chờ câu trả lời, thế nhưng, ngay câu nói đầu tiên của quản gia, Chương Sở Kha đã không nghe được bất cứ câu nào khác nữa.
Tần gia sao, lẽ nào là…
‘Không có thứ gì tôi muốn mà không có được, tôi muốn anh làm bạn trai của tôi, anh nhất định phải làm bạn trai của tôi.’
‘Tại sao anh lại cưới người phụ nữ kia? Anh đâu thích cô ta! Tại sao không quay lại nhìn tôi một cái?’
‘Chương Sở Kha, Tần Dữ Hào tôi chưa bao giờ để cậu ấm bị chiều hư như cậu vào mắt, tốt nhất cậu nên thôi mấy cái trò đó đi, nếu không tôi sẽ không khách sáo…”
‘Chương Sở Kha, đây là do cậu tự chọn, tôi sẽ khiến cậu không thể sống nổi ở thành phố H này, cậu cứ chờ xem.’
Do dự một hồi, Chương Sở Kha đưa tay lên nhấn chuông cửa.
Một lão phụ nhân đi ra mở cửa, nhìn thấy người tới Chương Sở Kha thì rất ngạc nhiên.
Cậu nhóc này tới đây đã gần một tháng, ra cửa mấy lần, nhưng lần nào mặt cũng hầm hầm lướt qua mặt bọn họ, không hề chào hỏi tiếng nào, hôm nay lại…
Lại liếc mắt nhìn sang đứa bé cậu bế trong tay, thì càng ngạc nhiên hơn.
Đứng quan sát một hồi, bà mới lên tiếng: “Cậu có chuyện gì sao?”
Chương Sở Kha mím môi, nhìn bé con một cái, sau đó quay sang nói với bà, “Con, con muốn ra ngoài mua chút đồ ăn dự trữ, sẵn tiện sẽ đi tìm công việc gì đó để làm, con lại không yên tâm con của con, cho nên muốn, muốn…”
Cậu ngập ngừng không dám nói ra mình muốn nhờ vả. Lúc vị phụ nhân này mở cửa, cậu thấy trong mắt bà có một tia không thích cậu lắm, cho nên không biết có nên mở miệng nhờ vả người ta hay không.
Tuy nhiên, bà cụ nghe tới đó cũng đã đoán ra ý muốn của cậu, mỉm cười từ ái lên tiếng nói: “Muốn bác trông giúp đúng không? Thế mẹ đứa nhỏ đâu?”
Chương Sở Kha cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không, không có…”
Hóa ra là ba đơn thân, một chút bài xích trong lòng bà cũng biến mất, bây giờ xã hội không dễ sống, một người đàn ông mang theo một đứa nhỏ phải chịu biết bao áp lực, hơn nữa, trông cậu trai trẻ này tuổi tác không lớn lắm, phạm sai sót nhỏ là điều không thể tránh.
Bà mở cửa rộng ra, vẫy tay với cậu, “Vào nhà, có gì từ từ nói.”
Cậu chậm rì rì đi theo sau lưng bà, đi tới phòng khách, cậu đặt đứa nhỏ xuống ghế sô pha, còn mình thì ngồi bên cạnh.
Bà cụ rót ly nước đưa cho cậu, ngồi xuống đối diện, quan tâm hỏi: “Mấy ngày trước sao không thấy con ra khỏi nhà?”
Cậu lại tiếp tục rũ mắt không dám nhìn thẳng ấp úng, đứt quãng nói: “Mấy, mấy hôm trước con bị bệnh, cho nên vẫn ở nhà…”
Cậu không muốn nói dối, nhưng lại không thể nói thật, chỉ đành âm thầm xin lỗi người ta mà thôi.
“Ây, con bệnh rồi đứa nhỏ ăn uống làm sao, trông nó xanh xao quá, mấy ngày trước có ăn uống đầy đủ không?” Bà cụ hỏi tiếp.
Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, điều này lại khiến bà cụ thương tiếc không thôi.
Bà nhìn bé con, mỉm cười đưa tay vẫy vẫy gọi bé, “Qua đây với bà.”
Bé Thiên Bảo liếc nhìn Chương Sở Kha một cái, thấy cậu gật đầu, liền chân nhỏ lon ton chạy qua chỗ bà cụ, ngọt ngào gọi một tiếng “Bà ơi.”
Bà cụ nghe mà cả người trở nên mềm mại, bế bé con lên đặt vào lòng, nhìn cậu nói: “Cứ để bé ở đây bác trông cho, con cứ ra ngoài tìm việc, sau này có gì khó khăn, cứ sang đây nhờ, giúp được bác sẽ giúp hết mình.”
Cậu khẽ gật đầu một cái, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Lúc cậu đứng dậy định rời đi thì cửa nhà lại mở ra lần nữa, một người đàn ông lớn tuổi bước vào, nhìn thấy cậu ở trong nhà thì trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ, đi vào trong, chưa kịp lên tiếng hỏi thì bà cụ đã lên tiếng trước.
“Cậu nhóc này ôm con qua nhờ chúng ta trông giúp, cậu ấy muốn đi tìm việc.”
Ông cụ nghe xong gật gật đầu, ngồi xuống ghế, nhìn cậu hỏi: “Cậu muốn đi tìm việc?”
Chương Sở Kha gật đầu, trong lòng không khỏi trở nên căng thẳng, khí tức của vị lão nhân này quá mạnh mẽ, khiến cậu cảm thấy thật áp bách.
Ông cụ nghiêm mặt quan sát cậu một hồi, sau đó lên tiếng nói: “Đúng lúc một người bạn của bác cần người làm vườn, bảy triệu một tháng, nhưng công việc hơi vất vả, không biết cậu có muốn làm thử không?”
Nghe ông nói vậy, hai mắt Chương Sở Kha chợt sáng lên, người làm vườn cũng không tệ, chỉ cần tỉ mỉ và siêng năng là được, bây giờ cậu đang cần tiền, công việc này lại không cần bằng cấp, cậu có thể nhận, sau đó nếu còn thời gian trống, cậu có thể làm thêm để có chút thu nhập nữa nha.
Cậu nhìn ông, khẽ gật đầu, nói: “Con có thể làm ạ.”
“Tốt, tôi đưa cậu địa chỉ, đến đó và nói ông Lý ủy thác là được.”
Nhận lấy tờ giấy ghi địa chỉ trong tay, Chương Sở Kha vui mừng nhìn ông bà, “Cám ơn bá, bác Lý, con nhất định sẽ cố gắng.”
Lại quay sang nhìn bé Thiên Bảo được bà cụ Lý bế trên tay, nhẹ nhàng vuốt má bé, “Con ở nhà ông bà phải ngoan đó, ba về sẽ mua quà cho con.”
Sau đó cậu cúi đầu chào hai người một cái, cầm tờ giấy đi ra khỏi nhà.
Nhìn theo bóng lưng của cậu, bà Lý khẽ lắc đầu, “Đứa nhỏ này sống cũng không dễ dàng.”
Nói xong lại quay sang nhìn ông Lý, “Tâm Giao nó lại gọi điện gọi chúng ta dọn về nhà nó ở, nó bảo là không an tâm để chúng ta sống ở đây, ông thấy thế nào?”
Ông Lý nghe vậy liền tức giận hừ một tiếng, “Có gì để thấy, tôi đã quen sống ở đây rồi, về nhà nó nhìn mặt thằng chồng nó lại mất hết cả hứng, không đi, không đi!”
Bà Lý nghẹn lời với dáng vẻ giận dỗi của ông, hừ một tiếng, nói: “Không nói với ông nữa.” Sau đó quay sang nhìn bé Thiên Bảo, dỗ dành: “Con theo bà vào bếp, bà làm gì đó cho con ăn nhé.”
***
Bên này, Chương Sở Kha theo tờ giấy ghi địa chỉ, đón xe đi tới đó.
Đứng trước cổng một căn biệt thự lớn nằm ở cạnh ngoại ô Tây thành, Chương Sở Kha lúng túng không biết nên làm thế nào.
Lúc này, một người thanh niên đi ra, đứng trước mặt cậu nhìn một lượt từ trên xuống dưới, rồi hỏi: “Cậu tìm ai?”
Cầm tờ giấy ghi địa chỉ trong tay, Chương Sở Kha nói rõ: “Tôi đến ứng tuyển công việc làm vườn…”
Thanh niên kia lại nhìn kỹ cậu một lần nữa, hắng giọng một cái, “Công việc làm vườn rất vất vả, cậu làm nổi không?”
Chương Sở Kha ra sức gật đầu, “Có thể, tôi sẽ cố gắng.”
Thanh niên kia gật đầu một cái, dẫn cậu vào trong, đưa cậu đến gặp quản gia, vị quản gia kia cũng nhìn cậu một lượt, nghĩ thầm cậu nhóc này nhìn như công tử bột, có làm nổi không đây?
Ông ta nghiêm mặt nhìn cậu, nói: “Tần gia chúng tôi đúng là đang cần người làm vườn, nhưng cũng không tùy tiện thuê người, tôi thấy cậu không giống người quen làm chuyện nặng, nếu cậu muốn làm thì tôi cho cậu thử việc một tuần, sau đó mới quyết định có thuê cậu hay không, được không?”
Ông nói xong, nhìn thẳng cậu chờ câu trả lời, thế nhưng, ngay câu nói đầu tiên của quản gia, Chương Sở Kha đã không nghe được bất cứ câu nào khác nữa.
Tần gia sao, lẽ nào là…
‘Không có thứ gì tôi muốn mà không có được, tôi muốn anh làm bạn trai của tôi, anh nhất định phải làm bạn trai của tôi.’
‘Tại sao anh lại cưới người phụ nữ kia? Anh đâu thích cô ta! Tại sao không quay lại nhìn tôi một cái?’
‘Chương Sở Kha, Tần Dữ Hào tôi chưa bao giờ để cậu ấm bị chiều hư như cậu vào mắt, tốt nhất cậu nên thôi mấy cái trò đó đi, nếu không tôi sẽ không khách sáo…”
‘Chương Sở Kha, đây là do cậu tự chọn, tôi sẽ khiến cậu không thể sống nổi ở thành phố H này, cậu cứ chờ xem.’
/32
|