Anh khó hiểu quay sang nhìn cô, rồi lại tiếp tục lái xe.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà anh, lần thứ hai đến nhưng cô vẫn không hết choáng về sự xa xỉ của ngôi nhà. Vừa nhìn thấy anh về, đám vệ sĩ đã cúi đấu mở cửa, quản gia Kim chạy ra.
- Chào cậu chủ, cậu chủ mới về.
Anh gật đầu, vẻ không quan tâm kéo tay cô vào trong.
- Khoan đi cậu chủ.
- Chuyện gì?
- Ông bà chủ đang ở trong nhà. - Quản gia Kim e ngại nói.
- Thì sao?
Ông liếc nhẹ sang cô gái bên cạnh
- Không được đâu câu chủ.
- Ông đang nghĩ cái quái gì thế? – Anh bật cười lạnh. Anh đẩy cô sang cho quản gia Kim. – Cô ta là người hầu mới trong nhà.
- Sao .. sao ạ? - Quản gia Kim ngạc nhiên.
- Ông điếc à? Cô ta là người hầu. Người hầu riêng của tôi. Lo liệu đi.
- Vâng - Quản gia Kim nhận lệnh.
Anh liếc nhìn cô, cô giật mình cúi đầu rồi cùng quản gia Kim vào trong trước. Anh cũng lạnh lùng bước vào.
- Cậu chủ - Đám người hầu cúi đầu lễ phép.
Anh không đáp lại, coi như không khí tiến thẳng đến bàn ghế sofa đắt tiền, nơi bố mẹ anh đang ngồi.
- Ba. Mẹ - Anh cúi đầu chào.
- Con trai, con mới đi đâu về à? - Mẹ anh mỉm cười hiền hậu hỏi. Mẹ anh thực sự rất đẹp, rất đẹp.
- Con đi kiểm tra doanh thu trong tháng này vài Bar.
- Mọi việc thế nào rồi con? - Mẹ anh tự tay rót trà cho anh.
- Tất cả đều ổn ạ.
- Doanh thu vẫn tăng chứ? - Mẹ anh đẩy ly trà cho anh tiếp tục hỏi.
- Vâng, là 10 triệu USD. – Anh nhận ly trà mỉm cười đáp.
- Con giỏi thật đấy, con trai - Mẹ anh nháy mắt, mỉm cười.
- Cảm ơn mẹ. – Anh xoay xoay ly trà trên tay cười nhẹ.
- Con vẫn đảm bảo việc công ty đấy chứ?- Ba anh hạ tờ báo xuống hỏi.
- Vâng.
- Ta luôn tự hào về con – Ba anh nhấp ly trà cười nói.
- Cảm ơn ba – anh lễ phép – Con xin phép lên phòng trước.
- Khoan đã. Nhưng con bé kia …. - Mẹ anh ngập ngừng hất cằm về phía phòng người hầu.
- Là người hầu riêng của con.
- Sao ? Chẳng phải con nói không cần sao?
- Nhưng giờ con cần rồi. Mẹ đừng để ý làm gì. Cô ta chỉ đơn giản là người hầu thôi. Con lên phòng đây – Anh nói rối cúi đầu lên phòng.
- Ừ - Mẹ anh gật đầu, cảm thấy an tâm hơn trước lời nói dứt khoát, kiên quyết của anh “ Cô ta chỉ đơn giản là người hầu thôi”.
* Phòng người hầu *
- Bà chủ - Tất cả người hầu có mặt cung kính cúi chào.
- Cô là người hầu mới? - Mẹ anh không cảm xúc nhìn vào cô hầu vừa thay đồng phục xong.
- Vâng, vâng bà chủ. Con là người hầu mới –Mi Lan khẽ run khi đứng trước bà.
- Đã dạy cô ta hết quy định chưa? - Vẫn là giọng nói lạnh lùng của mẹ anh.
- Dạ tôi đang tiếp tục thưa bà chủ - Quản gia Kim cúi đầu đáp lại.
- Các cô hãy nhớ lấy thân phận của mình. – Nói rồi, bà bỏ ra ngoài.
- Vâng, thưa bà chủ.
Bóng bà chủ vừa khuất, cánh cửa phòng người hầu đóng lại. Một lúc sau, quản gia Kim nghiêm giọng nói.
- Đây là giường của cô. Hãy nhớ tất cả các điều tôi vừa nói. Đặc biệt đừng quên thân phận của mình. Người hầu tuyệt đối không được phép yêu cậu chủ. Người hầu là người có thân phận thấp hèn nhất trong gia tộc.
- Vâng, tôi hiểu rồi quản gia – Cô lễ phép đáp.
- Tốt. Hãy tự kiềm chế mình đi. Đừng run như cầy sấy. Trông chẳng chuyên nghiệp chút nào.
- Vâng. – Cô cố mỉm cười gượng, chín chắn hơn.
- Tôi sẽ giao việc cho cô làm. Chuẩn bị lên dọn phòng, giặt quần áo và mang thức ăn lên cho cậu chủ.
* Cạch *
- Cô ta là người lần trước cậu chủ mang về phải không? - Một cô hầu khác nói.
- Lần này cũng vậy mà.
- Trông cô ta thật thảm hại.
- Có chắc quyến rũ được cậu chủ không nhỉ?
- Cô ta chắc thuộc loại con gái ấy rồi. Không qua cuộc tuyển chọn nào hết,
- Đúng đấy, lóng nga lóng ngóng. Người hầu nghiệp dư cũng không tệ thế chứ?
Đám người hầu bỏ đi cùng tiếng cười chế giễu, cô chỉ im lặng chịu đựng, gấp lại chăn trên giường mình rồi chuẩn bị làm việc, cô phải làm thật tốt, cô không thể phụ lòng cậu được. Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai cô
- Đừng lo nghĩ gì cả. Họ không phải người xấu đâu.
Cô giật mình quay lại thấy một cô hầu khác mỉm cười với cô. Cô cười đáp lại gật đầu.
- Cảm ơn..
- Cậu tên gì?
- Mi Lan, còn cậu?
- Hoan Ái. 18 tuổi.
- Tớ cũng vậy. 18 tuổi – Cô mỉm cười bắt tay với Hoan Ái.
- Chúng ta bằng tuổi cậu chủ đấy nhỉ?
- Ừ - Cô gãi đầu cười.
- Sao cậu chủ lại đưa cậu về?
- Tớ …
- Mi Lan, Quản gia gọi cô - Tiếng cô hầu khác vọng vào.
- Tối tớ sẽ nói. Chào nhé! – Cô vội chạy đi rồi dừng lại quay người nói - Cảm ơn
- Ừ, cẩn thận – Hoan Ái vẫy tay chào lại.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà anh, lần thứ hai đến nhưng cô vẫn không hết choáng về sự xa xỉ của ngôi nhà. Vừa nhìn thấy anh về, đám vệ sĩ đã cúi đấu mở cửa, quản gia Kim chạy ra.
- Chào cậu chủ, cậu chủ mới về.
Anh gật đầu, vẻ không quan tâm kéo tay cô vào trong.
- Khoan đi cậu chủ.
- Chuyện gì?
- Ông bà chủ đang ở trong nhà. - Quản gia Kim e ngại nói.
- Thì sao?
Ông liếc nhẹ sang cô gái bên cạnh
- Không được đâu câu chủ.
- Ông đang nghĩ cái quái gì thế? – Anh bật cười lạnh. Anh đẩy cô sang cho quản gia Kim. – Cô ta là người hầu mới trong nhà.
- Sao .. sao ạ? - Quản gia Kim ngạc nhiên.
- Ông điếc à? Cô ta là người hầu. Người hầu riêng của tôi. Lo liệu đi.
- Vâng - Quản gia Kim nhận lệnh.
Anh liếc nhìn cô, cô giật mình cúi đầu rồi cùng quản gia Kim vào trong trước. Anh cũng lạnh lùng bước vào.
- Cậu chủ - Đám người hầu cúi đầu lễ phép.
Anh không đáp lại, coi như không khí tiến thẳng đến bàn ghế sofa đắt tiền, nơi bố mẹ anh đang ngồi.
- Ba. Mẹ - Anh cúi đầu chào.
- Con trai, con mới đi đâu về à? - Mẹ anh mỉm cười hiền hậu hỏi. Mẹ anh thực sự rất đẹp, rất đẹp.
- Con đi kiểm tra doanh thu trong tháng này vài Bar.
- Mọi việc thế nào rồi con? - Mẹ anh tự tay rót trà cho anh.
- Tất cả đều ổn ạ.
- Doanh thu vẫn tăng chứ? - Mẹ anh đẩy ly trà cho anh tiếp tục hỏi.
- Vâng, là 10 triệu USD. – Anh nhận ly trà mỉm cười đáp.
- Con giỏi thật đấy, con trai - Mẹ anh nháy mắt, mỉm cười.
- Cảm ơn mẹ. – Anh xoay xoay ly trà trên tay cười nhẹ.
- Con vẫn đảm bảo việc công ty đấy chứ?- Ba anh hạ tờ báo xuống hỏi.
- Vâng.
- Ta luôn tự hào về con – Ba anh nhấp ly trà cười nói.
- Cảm ơn ba – anh lễ phép – Con xin phép lên phòng trước.
- Khoan đã. Nhưng con bé kia …. - Mẹ anh ngập ngừng hất cằm về phía phòng người hầu.
- Là người hầu riêng của con.
- Sao ? Chẳng phải con nói không cần sao?
- Nhưng giờ con cần rồi. Mẹ đừng để ý làm gì. Cô ta chỉ đơn giản là người hầu thôi. Con lên phòng đây – Anh nói rối cúi đầu lên phòng.
- Ừ - Mẹ anh gật đầu, cảm thấy an tâm hơn trước lời nói dứt khoát, kiên quyết của anh “ Cô ta chỉ đơn giản là người hầu thôi”.
* Phòng người hầu *
- Bà chủ - Tất cả người hầu có mặt cung kính cúi chào.
- Cô là người hầu mới? - Mẹ anh không cảm xúc nhìn vào cô hầu vừa thay đồng phục xong.
- Vâng, vâng bà chủ. Con là người hầu mới –Mi Lan khẽ run khi đứng trước bà.
- Đã dạy cô ta hết quy định chưa? - Vẫn là giọng nói lạnh lùng của mẹ anh.
- Dạ tôi đang tiếp tục thưa bà chủ - Quản gia Kim cúi đầu đáp lại.
- Các cô hãy nhớ lấy thân phận của mình. – Nói rồi, bà bỏ ra ngoài.
- Vâng, thưa bà chủ.
Bóng bà chủ vừa khuất, cánh cửa phòng người hầu đóng lại. Một lúc sau, quản gia Kim nghiêm giọng nói.
- Đây là giường của cô. Hãy nhớ tất cả các điều tôi vừa nói. Đặc biệt đừng quên thân phận của mình. Người hầu tuyệt đối không được phép yêu cậu chủ. Người hầu là người có thân phận thấp hèn nhất trong gia tộc.
- Vâng, tôi hiểu rồi quản gia – Cô lễ phép đáp.
- Tốt. Hãy tự kiềm chế mình đi. Đừng run như cầy sấy. Trông chẳng chuyên nghiệp chút nào.
- Vâng. – Cô cố mỉm cười gượng, chín chắn hơn.
- Tôi sẽ giao việc cho cô làm. Chuẩn bị lên dọn phòng, giặt quần áo và mang thức ăn lên cho cậu chủ.
* Cạch *
- Cô ta là người lần trước cậu chủ mang về phải không? - Một cô hầu khác nói.
- Lần này cũng vậy mà.
- Trông cô ta thật thảm hại.
- Có chắc quyến rũ được cậu chủ không nhỉ?
- Cô ta chắc thuộc loại con gái ấy rồi. Không qua cuộc tuyển chọn nào hết,
- Đúng đấy, lóng nga lóng ngóng. Người hầu nghiệp dư cũng không tệ thế chứ?
Đám người hầu bỏ đi cùng tiếng cười chế giễu, cô chỉ im lặng chịu đựng, gấp lại chăn trên giường mình rồi chuẩn bị làm việc, cô phải làm thật tốt, cô không thể phụ lòng cậu được. Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai cô
- Đừng lo nghĩ gì cả. Họ không phải người xấu đâu.
Cô giật mình quay lại thấy một cô hầu khác mỉm cười với cô. Cô cười đáp lại gật đầu.
- Cảm ơn..
- Cậu tên gì?
- Mi Lan, còn cậu?
- Hoan Ái. 18 tuổi.
- Tớ cũng vậy. 18 tuổi – Cô mỉm cười bắt tay với Hoan Ái.
- Chúng ta bằng tuổi cậu chủ đấy nhỉ?
- Ừ - Cô gãi đầu cười.
- Sao cậu chủ lại đưa cậu về?
- Tớ …
- Mi Lan, Quản gia gọi cô - Tiếng cô hầu khác vọng vào.
- Tối tớ sẽ nói. Chào nhé! – Cô vội chạy đi rồi dừng lại quay người nói - Cảm ơn
- Ừ, cẩn thận – Hoan Ái vẫy tay chào lại.
/100
|