Ở ban công biệt thự Adelia, trong không gian trong lành mát mẻ, thảm cỏ mềm mại, xanh mượt trải dài, bộ bàn ghế làm bằng gỗ sơn trắng thượng hạng hàng trăm triệu USD độc nhất trên thị trường hiện nay. Những kĩ sư tài giỏi , nổi tiếng cùng Kai bàn bạc về xây dựng nhà hàng đối diện với nhà hàng mà người dì “ thân yêu “ đang kinh doanh và thu được lợi nhuận rất cao.
Kai uống một ngụm trà rồi thở dài, về Việt Nam lâu vậy mà việc dường như vẫn chưa đâu vào đâu ngoài việc xây dựng . Chăm chú nhìn bản vẽ thiết kế, anh trầm ngâm quan sát kỹ lưỡng.
- Thưa cậu, chúng tôi có thể đảm bảo về kiểu hình và chất lượng của nhà hàng mới này hơn hẳn nhà hàng “ Butty Restaurant “ đối diện – Kỹ sư người Mỹ chắc nịch nói.
- Tốt. Tôi cũng rất hài lòng. Liệu bao ngày nữa sẽ xong.
- Chúng tôi đang cố gắng hết sức. Nhân lực cũng được tăng cường. Xin cho chúng tôi hạn 1 tháng nữa tôi đảm bảo hoàn thành. Và 1 tháng nữa trang trí hoàn tất. Có thể đưa vào sử dụng – Vị kỹ sư người Nhật mỉm cười thỏa thuận
- Thời gian càng rút ngắn được càng tốt. Nhưng chất lượng phải đảm bảo tuyệt đối! – Anh gật đầu nói.
- Được. – Mấy vị kỹ sư đứng dậy bắt tay anh – Mong rằng chúng ta sẽ có 1 công trình tuyệt vời.
- Dĩ nhiên – Anh nghiêng người khẽ cười
- Vậy giời chúng tôi xin phép.
Anh gật đầu – Được. Hãy làm hết sức. Tiền không thành vấn đề. Tôi sẽ thanh toán tất cả sau khi làm xong.
- À, vấn đề đó tôi không nghĩ ngợi gì đâu. Uy tín của cậu chủ chúng tôi rõ hơn ai hết.
- Ừm.Vậy đi. Không tiễn – Anh đưa tay về phía, hất cằm cho đám vệ sĩ ra lệnh đưa khách về..
Bóng mấy vị kỹ sư khuất, anh thở dài thườn thượt lần nữa ngồi bịch xuống ghế, nâng ly trà lên từ từ thưởng thức, ánh mắt sắc lạnh.
- Jerly – Tiếng anh vang lên lạnh lẽo, trầm trầm đầy uy lực.
- Anh hai – Jerly cung kính cúi đầu nhận lệnh.
- Lập tức tuyển những nhân viên.
- Vâng. Vậy còn yêu cầu.
- Ngoại hình – ngoại giao – nhanh nhẹn.
- Đã rõ. – Giọng Jerly đầy tự tin và phục tùng.
- 50 người. Lương trả theo cấp bậc. Từ 10 triệu – Anh nhắc nhở thêm.
- Anh hai thật biết ưu đãi nhân viên. Mới vào đã nhận 10 triệu chắc người ta bỏ hết nghề đi làm trong nhà hàng mất – Jerly khóe môi cong lên, khẽ cười.
- Cử cảnh vệ từ các Bar. 40 người. – Anh không để ý câu chêu đùa của Jerly tiếp tục nói vào vấn đề.
- Em hiểu rồi ạ
- Tôi cho cậu 1 tuần. Lọc kỹ - Anh ra lệnh. Dù sao còn 2 tháng nữa mới vào làm việc, không việc gì phải vội vàng.
- Vâng. Em xin phép
Kai không nói gì, vắt chân nhàn nhã hưởng khí trời, phẩy ra ý cho phép Jerly đi. Vừa đi Jerly vừa lắc chìa khóa ô tô trong tay vừa nghĩ “ Lần này người dì yêu quý ấy thật không may mắn rồi. Anh hai đã chịu đầu tư như vậy thì quả là có trò hay. Đáng xem. Đáng xem“ Jerly nhếch môi, cười khẩy.
Một nhà hàng có lẽ sẽ trở thành lớn nhất Đông Nam Á mất. Được thiết kế từ những ý tưởng của các kỹ sư hàng đầu, được xây dựng dưới sự giám sát kỹ càng. Một nhà hàng 4 tầng, lấy tới 50 nhân viên, không cần nghĩ cũng biết là những cô em trẻ đẹp , tay nghề cao rồi. Như vậy mới xứng đồng tiền được nhận. Nhà hàng của người trong thành viên gia tộc Wilson thì ai giám đụng vào tuyển tới 40 vệ sĩ. Butty của bà dì kia muốn cũng không phá nổi an ninh.
Kai mệt mỏi đứng lên vươn vai, định xoay gót vào nhà thì giản gia Lee điềm đạm, lễ phép thông báo.
- Cậu chủ
- Nói – Anh nhăn mặt khó chịu.
- Tiểu thư Kelly nhà Taylor muốn gặp cậu.
Nghe đến tên Kelly, anh cười nhạt, tức giận thuận chân đá văng chiếc ghế cạnh đó. Đám người hầu và giản gia cúi đầu lùi xuống vài bước, không hiểu vì sao anh tự nhiên nổi giận.
- Tôi – không – rảnh. – Anh lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ, âm vực giảm đi hàng ngàn độ, khiến người xung quanh không khỏi sợ hãi.
- Vâng. Tôi hiểu rồi.
Anh chau mày, hờ hững bước vào nhà. Mọi người trong nhà đang làm việc cũng phải cúi xuống chào anh. Tất cả đều phục tùng anh, tất cả đều dưới chướng của anh. Anh như một con sư tử hùng mãnh , đầy uy lực đến nỗi không ai nghĩ đến chuyện xuất hiện con sư tử thứ hai.
* Cạch * Anh mở cửa phòng, cởi áo khoác vứt trên ghế salon dài rồi thả tự do mình xuống nệm. Anh khẽ nhắm mắt thả lòng cơ thể , anh muốn quên đi tất cả. Chính anh cũng đang ước anh không phải nhìn thấy cảnh ấy. Cô và Kin đang ôm nhau…
- Ài iiii … - anh ngồi bật dậy , vò đầu, khuôn mặt cau có .
Việc gì phải bận tâm chứ? Anh không hề yêu cô. Đúng, anh chẳng có tình cảm gì với cả. Vậy sao anh phải khó chịu. Đơn giản là ai cũng vậy thôi. Một người con gái toàn diện như vậy đang yêu mình, giá trị của mình được nâng lên theo bội số mà tự nhiên người đó đi yêu người khác. Cảm giác cứ như mình hết giá vậy. Đó là sự ích kỷ.
Anh cố ngụy biện cho mọi suy nghĩ của mình. Dù sao, anh cũng coi cô là em gái. Có anh nào không vui khi em mình hạnh phúc chứ? Vậy đi. Xí xóa. Cô hạnh phúc, anh chúc phúc mới phải.
- KAI À – Đột nhiên cô xuất hiện hét to tên anh, nước mắt cô không ngừng rơi trên khuôn mặt đẹp không tì vết trên từng đường nét ấy.
- Cậu chủ, chúng tôi xin lỗi. Nhưng tiểu thư, cô ấy … - Giản gia Lee và đám vệ sĩ bối rối , lo lắng giải thích.
- CÚT – RA NGOÀI – Anh nổi giận đuổi đám người kia. Giản gia Lee chỉ biết thở dài não nề tuân lệnh rồi đóng cửa.
- Kai à, không … không … phải … như .. anh .. anh …. Nhìn … đâu … thật … thật đó ..! – Tiếng nấc của cô rõ rệt ngân lên, cô ngồi phịch xuống đất , ôm mặt khóc. Khuôn mặt ấy tiều tụy đi bao nhiêu… anh nhìn mà lòng xót bấy nhiêu. Cô sợ .. cô rất sợ nếu anh không nghe cô giải thích. Cô đau .. thật sự rất đau khi anh không muốn gặp cô. Và cô sẽ đau đến tột cùng nếu anh đuổi cô ra ngoài.
Anh chăm chú nhìn cô , anh muốn ôm lấy cô. Nhưng anh không thể. Cuộc sống của anh không tồn tại tình yêu. Anh nghĩ rằng anh sẽ kêu người lôi cổ cô ra khỏi phòng nhưng anh đã không thể làm thế khi nhìn thấy những giọt nước mắt ấy.
- Lại đây – Trầm ngâm một lúc, anh nhẹ nhàng gọi.
Cô ngạc nhiên ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, cô ngạc nhiên khi anh gọi cô như vậy.
- Lại đây, Kelly – Anh lặp lại một lần nữa, giọng nói của anh như có ma lực khiến cô không chớp mắt tiến gần.
Vừa đủ khoảng cách, anh kéo mạnh cô vào lòng mình, cô nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cô chưa bao giờ hạnh phúc như thế này cả. Vòng tay ấy ấm áp tới mức lan tỏa khắp cơ thể cô. Sưởi ấm cả trái tim lạnh lẽo với những vết thương khổng lồ. Bỗng nhiên, cô càng khóc to hơn, nỗi chua xót trong lòng cô ngập đến nghẹn ứ cả cổ họng.
- Ngoan nào. Đừng khóc . – Anh dịu dàng, cúi khẽ xuống hôn lên đôi mắt sưng mọng của cô.
- .. Kai à… em đau quá … - Cô nghẹn ngào nói. Một câu nói của cô như bao nhiêu cảm xúc bật ra, như giải tỏa bao nhiêu nỗi đau cô phải chịu đựng, nước mắt cô ướt cả bờ môi anh.
Anh chua xót rời môi khỏi đôi mắt ấy. Vòng tay siết chặt hơn như muốn bảo vệ cô, che chở cho cô, anh thực sự muốn làm điều ấy.. nhưng ai cũng biết mà. Anh không thể.. Cuộc sống của anh không cho phép. Cô tựa đầu vào ngực anh mệt mỏi, nước mắt chẳng mấy đã ướt nhòa cả ngực áo của anh.
Không gian tĩnh lặng, như chìm hẳn trong dĩ vãng khi cô thiếp đi. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, đắp mềm cho cô. Rồi lẳng lặng rời khỏi phòng …..
Kai uống một ngụm trà rồi thở dài, về Việt Nam lâu vậy mà việc dường như vẫn chưa đâu vào đâu ngoài việc xây dựng . Chăm chú nhìn bản vẽ thiết kế, anh trầm ngâm quan sát kỹ lưỡng.
- Thưa cậu, chúng tôi có thể đảm bảo về kiểu hình và chất lượng của nhà hàng mới này hơn hẳn nhà hàng “ Butty Restaurant “ đối diện – Kỹ sư người Mỹ chắc nịch nói.
- Tốt. Tôi cũng rất hài lòng. Liệu bao ngày nữa sẽ xong.
- Chúng tôi đang cố gắng hết sức. Nhân lực cũng được tăng cường. Xin cho chúng tôi hạn 1 tháng nữa tôi đảm bảo hoàn thành. Và 1 tháng nữa trang trí hoàn tất. Có thể đưa vào sử dụng – Vị kỹ sư người Nhật mỉm cười thỏa thuận
- Thời gian càng rút ngắn được càng tốt. Nhưng chất lượng phải đảm bảo tuyệt đối! – Anh gật đầu nói.
- Được. – Mấy vị kỹ sư đứng dậy bắt tay anh – Mong rằng chúng ta sẽ có 1 công trình tuyệt vời.
- Dĩ nhiên – Anh nghiêng người khẽ cười
- Vậy giời chúng tôi xin phép.
Anh gật đầu – Được. Hãy làm hết sức. Tiền không thành vấn đề. Tôi sẽ thanh toán tất cả sau khi làm xong.
- À, vấn đề đó tôi không nghĩ ngợi gì đâu. Uy tín của cậu chủ chúng tôi rõ hơn ai hết.
- Ừm.Vậy đi. Không tiễn – Anh đưa tay về phía, hất cằm cho đám vệ sĩ ra lệnh đưa khách về..
Bóng mấy vị kỹ sư khuất, anh thở dài thườn thượt lần nữa ngồi bịch xuống ghế, nâng ly trà lên từ từ thưởng thức, ánh mắt sắc lạnh.
- Jerly – Tiếng anh vang lên lạnh lẽo, trầm trầm đầy uy lực.
- Anh hai – Jerly cung kính cúi đầu nhận lệnh.
- Lập tức tuyển những nhân viên.
- Vâng. Vậy còn yêu cầu.
- Ngoại hình – ngoại giao – nhanh nhẹn.
- Đã rõ. – Giọng Jerly đầy tự tin và phục tùng.
- 50 người. Lương trả theo cấp bậc. Từ 10 triệu – Anh nhắc nhở thêm.
- Anh hai thật biết ưu đãi nhân viên. Mới vào đã nhận 10 triệu chắc người ta bỏ hết nghề đi làm trong nhà hàng mất – Jerly khóe môi cong lên, khẽ cười.
- Cử cảnh vệ từ các Bar. 40 người. – Anh không để ý câu chêu đùa của Jerly tiếp tục nói vào vấn đề.
- Em hiểu rồi ạ
- Tôi cho cậu 1 tuần. Lọc kỹ - Anh ra lệnh. Dù sao còn 2 tháng nữa mới vào làm việc, không việc gì phải vội vàng.
- Vâng. Em xin phép
Kai không nói gì, vắt chân nhàn nhã hưởng khí trời, phẩy ra ý cho phép Jerly đi. Vừa đi Jerly vừa lắc chìa khóa ô tô trong tay vừa nghĩ “ Lần này người dì yêu quý ấy thật không may mắn rồi. Anh hai đã chịu đầu tư như vậy thì quả là có trò hay. Đáng xem. Đáng xem“ Jerly nhếch môi, cười khẩy.
Một nhà hàng có lẽ sẽ trở thành lớn nhất Đông Nam Á mất. Được thiết kế từ những ý tưởng của các kỹ sư hàng đầu, được xây dựng dưới sự giám sát kỹ càng. Một nhà hàng 4 tầng, lấy tới 50 nhân viên, không cần nghĩ cũng biết là những cô em trẻ đẹp , tay nghề cao rồi. Như vậy mới xứng đồng tiền được nhận. Nhà hàng của người trong thành viên gia tộc Wilson thì ai giám đụng vào tuyển tới 40 vệ sĩ. Butty của bà dì kia muốn cũng không phá nổi an ninh.
Kai mệt mỏi đứng lên vươn vai, định xoay gót vào nhà thì giản gia Lee điềm đạm, lễ phép thông báo.
- Cậu chủ
- Nói – Anh nhăn mặt khó chịu.
- Tiểu thư Kelly nhà Taylor muốn gặp cậu.
Nghe đến tên Kelly, anh cười nhạt, tức giận thuận chân đá văng chiếc ghế cạnh đó. Đám người hầu và giản gia cúi đầu lùi xuống vài bước, không hiểu vì sao anh tự nhiên nổi giận.
- Tôi – không – rảnh. – Anh lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ, âm vực giảm đi hàng ngàn độ, khiến người xung quanh không khỏi sợ hãi.
- Vâng. Tôi hiểu rồi.
Anh chau mày, hờ hững bước vào nhà. Mọi người trong nhà đang làm việc cũng phải cúi xuống chào anh. Tất cả đều phục tùng anh, tất cả đều dưới chướng của anh. Anh như một con sư tử hùng mãnh , đầy uy lực đến nỗi không ai nghĩ đến chuyện xuất hiện con sư tử thứ hai.
* Cạch * Anh mở cửa phòng, cởi áo khoác vứt trên ghế salon dài rồi thả tự do mình xuống nệm. Anh khẽ nhắm mắt thả lòng cơ thể , anh muốn quên đi tất cả. Chính anh cũng đang ước anh không phải nhìn thấy cảnh ấy. Cô và Kin đang ôm nhau…
- Ài iiii … - anh ngồi bật dậy , vò đầu, khuôn mặt cau có .
Việc gì phải bận tâm chứ? Anh không hề yêu cô. Đúng, anh chẳng có tình cảm gì với cả. Vậy sao anh phải khó chịu. Đơn giản là ai cũng vậy thôi. Một người con gái toàn diện như vậy đang yêu mình, giá trị của mình được nâng lên theo bội số mà tự nhiên người đó đi yêu người khác. Cảm giác cứ như mình hết giá vậy. Đó là sự ích kỷ.
Anh cố ngụy biện cho mọi suy nghĩ của mình. Dù sao, anh cũng coi cô là em gái. Có anh nào không vui khi em mình hạnh phúc chứ? Vậy đi. Xí xóa. Cô hạnh phúc, anh chúc phúc mới phải.
- KAI À – Đột nhiên cô xuất hiện hét to tên anh, nước mắt cô không ngừng rơi trên khuôn mặt đẹp không tì vết trên từng đường nét ấy.
- Cậu chủ, chúng tôi xin lỗi. Nhưng tiểu thư, cô ấy … - Giản gia Lee và đám vệ sĩ bối rối , lo lắng giải thích.
- CÚT – RA NGOÀI – Anh nổi giận đuổi đám người kia. Giản gia Lee chỉ biết thở dài não nề tuân lệnh rồi đóng cửa.
- Kai à, không … không … phải … như .. anh .. anh …. Nhìn … đâu … thật … thật đó ..! – Tiếng nấc của cô rõ rệt ngân lên, cô ngồi phịch xuống đất , ôm mặt khóc. Khuôn mặt ấy tiều tụy đi bao nhiêu… anh nhìn mà lòng xót bấy nhiêu. Cô sợ .. cô rất sợ nếu anh không nghe cô giải thích. Cô đau .. thật sự rất đau khi anh không muốn gặp cô. Và cô sẽ đau đến tột cùng nếu anh đuổi cô ra ngoài.
Anh chăm chú nhìn cô , anh muốn ôm lấy cô. Nhưng anh không thể. Cuộc sống của anh không tồn tại tình yêu. Anh nghĩ rằng anh sẽ kêu người lôi cổ cô ra khỏi phòng nhưng anh đã không thể làm thế khi nhìn thấy những giọt nước mắt ấy.
- Lại đây – Trầm ngâm một lúc, anh nhẹ nhàng gọi.
Cô ngạc nhiên ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, cô ngạc nhiên khi anh gọi cô như vậy.
- Lại đây, Kelly – Anh lặp lại một lần nữa, giọng nói của anh như có ma lực khiến cô không chớp mắt tiến gần.
Vừa đủ khoảng cách, anh kéo mạnh cô vào lòng mình, cô nằm trong vòng tay ấm áp của anh, cô chưa bao giờ hạnh phúc như thế này cả. Vòng tay ấy ấm áp tới mức lan tỏa khắp cơ thể cô. Sưởi ấm cả trái tim lạnh lẽo với những vết thương khổng lồ. Bỗng nhiên, cô càng khóc to hơn, nỗi chua xót trong lòng cô ngập đến nghẹn ứ cả cổ họng.
- Ngoan nào. Đừng khóc . – Anh dịu dàng, cúi khẽ xuống hôn lên đôi mắt sưng mọng của cô.
- .. Kai à… em đau quá … - Cô nghẹn ngào nói. Một câu nói của cô như bao nhiêu cảm xúc bật ra, như giải tỏa bao nhiêu nỗi đau cô phải chịu đựng, nước mắt cô ướt cả bờ môi anh.
Anh chua xót rời môi khỏi đôi mắt ấy. Vòng tay siết chặt hơn như muốn bảo vệ cô, che chở cho cô, anh thực sự muốn làm điều ấy.. nhưng ai cũng biết mà. Anh không thể.. Cuộc sống của anh không cho phép. Cô tựa đầu vào ngực anh mệt mỏi, nước mắt chẳng mấy đã ướt nhòa cả ngực áo của anh.
Không gian tĩnh lặng, như chìm hẳn trong dĩ vãng khi cô thiếp đi. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, đắp mềm cho cô. Rồi lẳng lặng rời khỏi phòng …..
/100
|